Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Chương 1: Nhận hết nhục nhã
“Tô Hoài Dương! Nhanh đi lấy khăn lau chân cho tôi!” Cô em vợ Giang Ngọc Như của Tô Hoài Dương đang ngồi trên ghế sa lon, mặc váy ngủ màu lam nhạt.
Cô ta để chân mềm mại trắng nõn ra khỏi chậu gỗ rửa chân, giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến.
Vợ anh là Giang Ngọc Hằng cũng đang ngồi trên ghế sa lon, cô thấy vậy thì nhíu mày: “Ngọc Như, dù gì Tô Hoài Dương cũng là anh rể của em, sao em có thể nói chuyện với anh ấy như thế! Mau xin lỗi anh rể em đi!” Nghe nói như thế, Tô Hoài Dương đứng bên cạnh cười khổ một tiếng, nói: Truy cập truyen.one đọc full nhé. “Không sao đâu vợ, anh đi lấy là được.” Giang Ngọc Như nghe nói như thế thì hừ một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Ở rể nhà tôi ba năm, chẳng làm được chuyện gì ra hồn. Cả ngày chỉ biết ở nhà chúng tôi ăn uống chùa.” Lúc này, ba vợ Giang Chí Lâm và mẹ vợ Ngô Tâm đi ra khỏi phòng. Khi hai người nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt đều có chút khó chịu.
Mẹ vợ Ngô Tâm quát lớn với Tô Hoài Dương: “Làm chuyện gì cũng không xong, lằng nhà lằng nhằng.
Không biết sao Ngọc Hằng lại coi trọng cậu nữa.” Ba vợ Giang Chí Lâm cũng không nhịn được mà nói: “Tô Hoài Dương, cậu không biết ngay bây giờ chúng tôi phải ra ngoài tham gia tiệc mừng thọ của bà cụ sao? Còn ngây ngốc ở đây làm gì chứ? Giống như kẻ đầu gỗ vậy!” “Được, con đi ngay…” Tô Hoài Dương nói xong lại thầm thở dài.
Người nhà này ngoại trừ vợ ra, tất cả đều coi anh là người ngoài.
Nếu như không phải năm đó vợ có ơn với anh, thì cần gì anh phải chịu nhục nhã thế này.
Thật ra thân phận thật sự của anh chính là Long chủ của Long Môn.
Thế lực của Long Môn trải rộng khắp toàn cầu, rất đông những người tài ba gia nhập vào. Chỉ cần bọn họ dậm chân một cái đều có thể làm cho các ngành nghề trở nên hỗn loạn.
Có thể nói, chỉ cần Tô Hoài Dương muốn, trong khoảnh khắc nửa thế giới sẽ phải phục tùng dưới chân anh.
Mùa đông năm đó, khi anh vừa mới hai mươi tuổi rời khỏi cô nhỉ viện, Giang Ngọc Hằng vẫn còn nhỏ tuổi đã cho anh một cái bánh bao, cứu được mạng của anh. Đó cũng là lý do anh chọn ở rể nhà họ Giang, chịu hết mọi sự khinh bỉ.
Mặc dù chuyện này Giang Ngọc Hằng đã không còn nhớ rõ, nhưng Tô Hoài Dương vẫn chưa hề quên, luôn nhớ kỹ trong lòng.
Cũng chính bởi vì chuyện này mà anh mới vứt bỏ thân phận người đứng đầu Long Môn, dựa vào sự sắp xếp của ông nội Giang Ngọc Hằng mà vào nhà họ Giang ở rể.
Lúc này, mẹ vợ Ngô Tâm thấy Tô Hoài Dương đi lấy khăn lau chân, chán ghét hừ lạnh nói: “Nhìn tên vô dụng này mẹ lại tức giận. Năm đó, trước khi ông cụ chết còn muốn hại cả nhà chúng ta, kiên quyết kêu Ngọc Hằng gả cho kẻ vô dụng này, làm cho cả nhà chúng ta đều bị thằng này dính lấy cả đời!” Giang Ngọc Hằng nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ nói bớt vài câu không được sao?” Vẻ mặt Ngô Tâm trầm xuống, tức giận hỏi: “Giang Ngọc Hằng, khuỷu tay con hướng ra bên ngoài à? Con có phải là con gái của mẹ nữa không hả?” Vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Ngô Tâm nhíu mày, mở miệng nói: “Ai thế, gõ cửa lớn tiếng như vậy, giống như đòi mạng mẹ mày à ” vậy.
Bà ta vừa chửi vừa đi ra cửa, vẻ mặt vô cùng khó chịu kéo cửa ra.
Đứng ở trước cửa là một người đàn ông trung niên, người này mặc âu phục mang giày da, có vẻ uy nghiêm, lại có vẻ sang trọng.
Mà phía sau ông ta có năm thanh niên trẻ tuổi, mỗi người đều mặc áo đen, nhìn qua có vẻ hung dữ.
Ngô Tâm ngây ra một lúc rồi hỏi: “Mấy người là ai? Đến nhà chúng tôi làm gì?” Người đàn ông trung niên có vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Tôi tên là Trần Vũ, là một trong mười hai người phụ trách Long Môn. Tôi đến đây đón Long chủ về Long Môn nắm quyền!” Đang nói, bỗng nhiên Trần Vũ thấy Tô Hoài Dương đang cầm khăn lau chân trong tay. Trong khoảnh khắc, sắc mặt của ông ta trở nên kích động, đẩy Ngô Tâm ra, cất bước đi vào.
Mà năm người phía sau kia cũng mang vẻ mặt kích động, đi theo sau.
Trong phút giây Tô Hoài Dương nhìn thấy Trần Vũ, sắc mặt của anh bỗng thay đổi, nói với vẻ nghiêm túc: “Ông đến đây làm gì?” Lúc này Trần Vũ vui đến rơi nước mắt, quỳ xuống đất cộp một tiếng. Sau đó năm tên thủ hạ cũng không hề do dự mà quỳ xuống phía Sau ông ta.
Giọng nói của ông ta vô cùng kích động, nói: “Long chủ! Đã ba năm rồi cậu chưa trở về Long Môn.
Bây giờ Long Môn như rắn mất đầu, cần cậu trở về xử lý mọi việc!” Nói xong, Trần Vũ lại nói tiếp với vẻ buồn bã: “Năm đó cậu đã nói rồi, ở rể trong ba năm để báo ơn, nhất định sau ba năm sẽ trở về quản lý Long Môn. Nhưng cậu đã ở rể hơn ba năm rồi, ba năm rồi lại ba năm nữa, lúc nào mới quay lại chứ!” Trần Vũ rơi nước mắt đầy mặt, giọng nói cũng tràn đầy vẻ cầu xin.
Tất cả mọi người trong phòng khách thấy cảnh này đều ngây ngần cả người.
Ba mẹ vợ nhìn nhau, trong lòng đều đang suy nghĩ, rốt cuộc tình hình này là như thế nào? Mà Tô Hoài Dương lại nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Bao gồm cả ông, dưới trướng Long Môn có mười hai người phụ trách đều do chính tay tôi chọn ra. Tôi tin tưởng năng lực của các ông, có các ông ở đó, dù tôi không có mặt ở Long Môn, thì cũng sẽ không chịu ảnh hưởng gì, ông đi về đi!” Trần Vũ than thở khóc lóc, cầu xin mà nói: “Long chủ, tuy Long Môn có mười hai người phụ trách, rất đông người tài, nhưng tất cả cũng là của cậu. Tất cả mọi người từ trên xuống dưới ở Long Môn đều hi vọng cậu có thể trở về tiếp tục lãnh đạo chúng tôi.” Tô Hoài Dương lắc đầu lần nữa, giọng nói lạnh lùng: “Bây giờ tôi chỉ muốn an phận làm con rể nhà họ Giang. Ông đừng ở đây tốn nước bọt nữa, nhanh đi!” Mẹ vợ Ngô Tâm nhíu mày hỏi: “Tô Hoài Dương! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Hoài Dương thở dài, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ, nói: “Đã như vậy thì con cũng không gạt mọi người nữa, thật ra thân phận của con người đứng đầu Long Môn. Long Môn kia có cơ nghiệp trải rộng khắp các ngành nghề, nắm giữ mạch máu kinh tế của toàn cầu, không biết cả nhà có nghe qua hay chưa?” Ngô Tâm trợn mắt há mồm nhìn anh, thốt lên câu hỏi: “Cậu nói cái gì? Câu là người đứng đầu Long Môn?”
“Tô Hoài Dương! Nhanh đi lấy khăn lau chân cho tôi!” Cô em vợ Giang Ngọc Như của Tô Hoài Dương đang ngồi trên ghế sa lon, mặc váy ngủ màu lam nhạt.
Cô ta để chân mềm mại trắng nõn ra khỏi chậu gỗ rửa chân, giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến.
Vợ anh là Giang Ngọc Hằng cũng đang ngồi trên ghế sa lon, cô thấy vậy thì nhíu mày: “Ngọc Như, dù gì Tô Hoài Dương cũng là anh rể của em, sao em có thể nói chuyện với anh ấy như thế! Mau xin lỗi anh rể em đi!” Nghe nói như thế, Tô Hoài Dương đứng bên cạnh cười khổ một tiếng, nói: Truy cập truyen.one đọc full nhé. “Không sao đâu vợ, anh đi lấy là được.” Giang Ngọc Như nghe nói như thế thì hừ một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Ở rể nhà tôi ba năm, chẳng làm được chuyện gì ra hồn. Cả ngày chỉ biết ở nhà chúng tôi ăn uống chùa.” Lúc này, ba vợ Giang Chí Lâm và mẹ vợ Ngô Tâm đi ra khỏi phòng. Khi hai người nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt đều có chút khó chịu.
Mẹ vợ Ngô Tâm quát lớn với Tô Hoài Dương: “Làm chuyện gì cũng không xong, lằng nhà lằng nhằng.
Không biết sao Ngọc Hằng lại coi trọng cậu nữa.” Ba vợ Giang Chí Lâm cũng không nhịn được mà nói: “Tô Hoài Dương, cậu không biết ngay bây giờ chúng tôi phải ra ngoài tham gia tiệc mừng thọ của bà cụ sao? Còn ngây ngốc ở đây làm gì chứ? Giống như kẻ đầu gỗ vậy!” “Được, con đi ngay…” Tô Hoài Dương nói xong lại thầm thở dài.
Người nhà này ngoại trừ vợ ra, tất cả đều coi anh là người ngoài.
Nếu như không phải năm đó vợ có ơn với anh, thì cần gì anh phải chịu nhục nhã thế này.
Thật ra thân phận thật sự của anh chính là Long chủ của Long Môn.
Thế lực của Long Môn trải rộng khắp toàn cầu, rất đông những người tài ba gia nhập vào. Chỉ cần bọn họ dậm chân một cái đều có thể làm cho các ngành nghề trở nên hỗn loạn.
Có thể nói, chỉ cần Tô Hoài Dương muốn, trong khoảnh khắc nửa thế giới sẽ phải phục tùng dưới chân anh.
Mùa đông năm đó, khi anh vừa mới hai mươi tuổi rời khỏi cô nhỉ viện, Giang Ngọc Hằng vẫn còn nhỏ tuổi đã cho anh một cái bánh bao, cứu được mạng của anh. Đó cũng là lý do anh chọn ở rể nhà họ Giang, chịu hết mọi sự khinh bỉ.
Mặc dù chuyện này Giang Ngọc Hằng đã không còn nhớ rõ, nhưng Tô Hoài Dương vẫn chưa hề quên, luôn nhớ kỹ trong lòng.
Cũng chính bởi vì chuyện này mà anh mới vứt bỏ thân phận người đứng đầu Long Môn, dựa vào sự sắp xếp của ông nội Giang Ngọc Hằng mà vào nhà họ Giang ở rể.
Lúc này, mẹ vợ Ngô Tâm thấy Tô Hoài Dương đi lấy khăn lau chân, chán ghét hừ lạnh nói: “Nhìn tên vô dụng này mẹ lại tức giận. Năm đó, trước khi ông cụ chết còn muốn hại cả nhà chúng ta, kiên quyết kêu Ngọc Hằng gả cho kẻ vô dụng này, làm cho cả nhà chúng ta đều bị thằng này dính lấy cả đời!” Giang Ngọc Hằng nhíu mày nói: “Mẹ, mẹ nói bớt vài câu không được sao?” Vẻ mặt Ngô Tâm trầm xuống, tức giận hỏi: “Giang Ngọc Hằng, khuỷu tay con hướng ra bên ngoài à? Con có phải là con gái của mẹ nữa không hả?” Vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Ngô Tâm nhíu mày, mở miệng nói: “Ai thế, gõ cửa lớn tiếng như vậy, giống như đòi mạng mẹ mày à ” vậy.
Bà ta vừa chửi vừa đi ra cửa, vẻ mặt vô cùng khó chịu kéo cửa ra.
Đứng ở trước cửa là một người đàn ông trung niên, người này mặc âu phục mang giày da, có vẻ uy nghiêm, lại có vẻ sang trọng.
Mà phía sau ông ta có năm thanh niên trẻ tuổi, mỗi người đều mặc áo đen, nhìn qua có vẻ hung dữ.
Ngô Tâm ngây ra một lúc rồi hỏi: “Mấy người là ai? Đến nhà chúng tôi làm gì?” Người đàn ông trung niên có vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Tôi tên là Trần Vũ, là một trong mười hai người phụ trách Long Môn. Tôi đến đây đón Long chủ về Long Môn nắm quyền!” Đang nói, bỗng nhiên Trần Vũ thấy Tô Hoài Dương đang cầm khăn lau chân trong tay. Trong khoảnh khắc, sắc mặt của ông ta trở nên kích động, đẩy Ngô Tâm ra, cất bước đi vào.
Mà năm người phía sau kia cũng mang vẻ mặt kích động, đi theo sau.
Trong phút giây Tô Hoài Dương nhìn thấy Trần Vũ, sắc mặt của anh bỗng thay đổi, nói với vẻ nghiêm túc: “Ông đến đây làm gì?” Lúc này Trần Vũ vui đến rơi nước mắt, quỳ xuống đất cộp một tiếng. Sau đó năm tên thủ hạ cũng không hề do dự mà quỳ xuống phía Sau ông ta.
Giọng nói của ông ta vô cùng kích động, nói: “Long chủ! Đã ba năm rồi cậu chưa trở về Long Môn.
Bây giờ Long Môn như rắn mất đầu, cần cậu trở về xử lý mọi việc!” Nói xong, Trần Vũ lại nói tiếp với vẻ buồn bã: “Năm đó cậu đã nói rồi, ở rể trong ba năm để báo ơn, nhất định sau ba năm sẽ trở về quản lý Long Môn. Nhưng cậu đã ở rể hơn ba năm rồi, ba năm rồi lại ba năm nữa, lúc nào mới quay lại chứ!” Trần Vũ rơi nước mắt đầy mặt, giọng nói cũng tràn đầy vẻ cầu xin.
Tất cả mọi người trong phòng khách thấy cảnh này đều ngây ngần cả người.
Ba mẹ vợ nhìn nhau, trong lòng đều đang suy nghĩ, rốt cuộc tình hình này là như thế nào? Mà Tô Hoài Dương lại nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Bao gồm cả ông, dưới trướng Long Môn có mười hai người phụ trách đều do chính tay tôi chọn ra. Tôi tin tưởng năng lực của các ông, có các ông ở đó, dù tôi không có mặt ở Long Môn, thì cũng sẽ không chịu ảnh hưởng gì, ông đi về đi!” Trần Vũ than thở khóc lóc, cầu xin mà nói: “Long chủ, tuy Long Môn có mười hai người phụ trách, rất đông người tài, nhưng tất cả cũng là của cậu. Tất cả mọi người từ trên xuống dưới ở Long Môn đều hi vọng cậu có thể trở về tiếp tục lãnh đạo chúng tôi.” Tô Hoài Dương lắc đầu lần nữa, giọng nói lạnh lùng: “Bây giờ tôi chỉ muốn an phận làm con rể nhà họ Giang. Ông đừng ở đây tốn nước bọt nữa, nhanh đi!” Mẹ vợ Ngô Tâm nhíu mày hỏi: “Tô Hoài Dương! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tô Hoài Dương thở dài, giọng nói mang theo vẻ bất đắc dĩ, nói: “Đã như vậy thì con cũng không gạt mọi người nữa, thật ra thân phận của con người đứng đầu Long Môn. Long Môn kia có cơ nghiệp trải rộng khắp các ngành nghề, nắm giữ mạch máu kinh tế của toàn cầu, không biết cả nhà có nghe qua hay chưa?” Ngô Tâm trợn mắt há mồm nhìn anh, thốt lên câu hỏi: “Cậu nói cái gì? Câu là người đứng đầu Long Môn?”