Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Chương 3: Món quà quý giá nhât Biệt thự nhà họ Giang ở Sài Gòn.
Xung quanh biệt thự giăng đèn kết hoa, vừa long trọng vừa mang dáng vẻ chúc mọi điều tốt lành.
Giang Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương đến biệt thự, còn chưa vào cửa đã có một người đi tới, đưa cho Tô Hoài Dương một hộp quà tuyệt đẹp, nói: “Ngài Dương, đây là bình anh đã đặt trước.” Tô Hoài Dương cầm hộp quà, cười nói với Giang Ngọc Hằng: “Vợ, đây chính là món quà chuẩn bị cho ^s bà nội.” Nói xong, anh mở nắp hộp quà ra để cô nhìn thoáng qua.
Giang Ngọc Hằng không hiểu biết nhiều về đồ cổ, chỉ thấy bình này có hình dáng rất đẹp, họa tiết sinh động, cảm giác quả thật là đồ tốt, nên ừ một tiếng, rồi nói: “Tính ra anh cũng biết chọn đồ đấy.” Mà đúng lúc này, sau lưng bọn họ vang lên giọng nói vịt đực của một người đàn ông: “Ôi, đây không phải là Giang Ngọc Hằng sao. Tôi còn tưởng cô không dám tham gia bữa tiệc mừng thọ của bà nội cơ đấy, thật không tin cô còn dám đến.” Ngay sau đó, một giọng nói chanh chua của một cô gái vang lên: “Anh, người ta cũng có sự kiêu ngạo của mình, sao mà không đến được chứ. Dù sao cô ta cũng đã dám từ chối sự theo đuổi của cậu ấm nhà họ Trương mà chọn kẻ vô dụng này, nếu đổi lại là em thì em không thể nào làm được đâu.” Nghe nói như thế, Tô Hoài Dương nhanh chóng đậy nắp hộp hỏi: “Mẹ! Mẹ có ý gì đây?” Ngô Tâm tức giận đến mức thở hổn hển, mắng: “Có ý gì à? Kẻ ăn hại như cậu thật sự nghĩ cả nhà chúng tôi là kẻ ngu xuẩn sao? Còn người đứng đầu Long Môn nữa, Long cái đầu mẹ cậu ấy! Còn cái gì mà che giấu thân phận, cậu có từng soi mình trong nước tiểu mà xem mình oai phong cỡ nào chưa? Cậu vô dụng như thế, còn có chuyện gì tốt mà phải giấu diếm chứ?” Nói xong, bà ta quay đầu qua chỉ vào Trần Vũ đang quỳ trên mặt đất, mắng: “Còn mấy tên ngu xuẩn này người này thì liền nhíu mày. Giang Ngọc Hằng cũng đã sớm tập thành thói quen, cô không muốn quan tâm đến hai người bọn họ, kéo Tô Hoài Dương đi vào trong biệt thự.
Ở sau lưng, Giang Minh Nguyên cười nhạo, nói: “Ôi chao Ngọc Hằng, nhà mấy người nghèo như thế, anh không biết mấy người chuẩn bị quà gì cho bà nội đây? Không thì trước tiên để cho anh xem đã? Nếu tặng đồ thấp kém quá thì anh khuyên cô đừng cầm vào thì hơn.” Vẻ mặt Giang Ngọc Hằng rất khó coi, Tô Hoài Dương quay người lại, nói với giọng lạnh lùng: “Giang Minh Nguyên, nhà chúng tôi đưa quà gì thì liên quan gì với anh hả? Anh nói bớt mấy câu, không ai nghĩ anh câm đâu!” “Fuck, đồ vô dụng như mày dám nói chuyện với tao như vậy à!” Giang Minh Nguyên còn muốn nói nữa, nhưng Tô Hoài Dương thì lười dây dưa với anh ta, nên cùng vợ đi vào trong.
Sau khi vào biệt thự, ba mẹ vợ và cô em vợ đã ngồi vào một góc hẻo lánh.
Giang Ngọc Hằng thấy vậy thì dẫn Tô Hoài Dương di tới.
Cả nhà bọn họ không được chào đón ở nhà họ Giang, chỉ có thể ngồi ở vị trí không ai chú ý. So ra thì bọn họ thua xa nhà bác cả vẫn luôn được xếp ở hàng đầu, sự chênh lệch này vừa liếc qua là thấy ngay.
Rất nhanh, buổi tiệc mừng thọ đã bắt đầu.
Bà cụ Giang ngồi ở vị trí chủ nhà, trên mặt tràn đầy ý cười, nâng tách trà lên, lấy trà thay rượu uống một hơi cạn sạch.
“Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của tôi, mong cho nhà họ Giang mãi mãi vững bền, đời đời vinh hoa.” Những vị khách còn lại nhao nhao bưng ly rượu lên, kính bà cụ một ly.
Lúc này, Giang Minh Nguyên nhìn về Giang Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương ngồi ở góc khuất với vẻ xem thường, đi lên phía trước, lấy quà mừng thọ ra mà nói: “Bà nội, đây là món quà con chuẩn bị cho bà, này là tranh chữ của Đổng Kỳ Xương, trị giá bốn trăm tỷ. Con chúc bà khỏe mạnh như tùng bách, sống thọ như Nam Sơn.” Em của Giang Minh Nguyên là Giang Trúc Nhi cũng lấy quà mừng thọ ra: “Bà nội, đây là chén sứ Thanh Hoa đời nhà Thanh, giá trị hai mươi tám tỷ…” Bà cụ Giang nghe thế, mặt đỏ lên nói: “Hai người các con đều có lòng, đây đúng là hai người cháu bà yêu thương nhất mà. Sau này, cơ nghiệp to lớn của nhà họ Giang phải nhờ vào các con rồi.” Anh em Giang Minh Nguyên cung kính gật đầu, trên gương mặt đều là vẻ đắc ý và khiêu khích.
Mà lúc này, có một người mặc âu phục, vẻ mặt kiêu ngạo đi đến, tay cầm một món đồ sứ rất đẹp, nói lớn: “Tôi thay mặt cậu Trương Khoa của nhà họ Trương đưa quà mừng thọ đến! Một chiếc chén sứ Hoằng Trị từ thời nhà Minh, và một bộ đồ trang trí núi vàng núi bạc!” Ở phía sau anh ta còn có hai người hầu nâng đồ trang trí núi vàng núi bạc lên, trông vô cùng xa hoa.
Tất cả mọi người ở đây nhìn thấy núi vàng núi bạc chói mắt này, và chén sứ Hoằng Trị từ thời nhà Minh thì nhao nhao phát ra tiếng khen ngợi.
“Ôi trời ơi, cậu Trương Khoa cũng hào phóng quá rồi. Chỉ riêng núi vàng núi bạc này cũng phải hơn trăm tỷ, còn chén sứ thời Hoằng Trị nhà Minh còn đắt hơn. Mấy thứ này cộng lại cũng phải tốn mấy trăm tỷ rồi!” Bà cụ Giang vô cùng vui mừng, tự mình đi xuống cười nói: “Ôi chao, hiếm khi cậu Khoa còn nhớ đến ngày mừng thọ của bà cụ tôi đây, không biết sao cậu Khoa không nể mặt mà đến vậy?” Người đàn ông kia chắp tay, nói: “Cậu chủ nhà tôi hiện giờ không ở Sài Gòn, cho nên cố ý bảo tôi đến thay cậu ấy đưa quà mừng thọ, mong bà thứ lỗi cho!” Bà cụ Giang cười rạng rỡ nói: “Cậu Khoa cũng thật có lòng, đáng tiếc quá là cậu Khoa không trở thành con rể của chúng tôi được. Nếu không thì bà già tôi chết cũng không tiếc!” Vừa nói, bà cụ vừa dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Giang Ngọc Hằng, trong mắt lộ vẻ tức giận không một chút che giấu.
Phía dưới.
Giang Ngọc Hằng cúi đầu không dám nhìn bà.
Mà ba vợ của Tô Hoài Dương, Giang Chí Lâm lại tỏ vẻ hâm mộ: “Cậu Khoa tặng đồ cổ này là một món quà vô giá. Nếu lúc còn sống tôi có thể có được một món đồ như thế cũng hài lòng rồi.” Mẹ vợ Ngô Tâm thì trách móc, nói: “Cậu Trương Khoa vẫn luôn theo đuổi Ngọc Hằng, nếu không phải bị € tụ tgx (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất tên ăn hại Tô Hoài Dương này cản trở, nói không chừng món quà đó là đưa cho tôi rồi. Mấy ngàn tỷ lận đó, có số tiền này, tôi có thể mua được một thẩm mỹ viện đó.” Nói xong, Ngô Tâm khẽ nói với Giang Ngọc Hằng: “Con gái ngoan, nghe mẹ khuyên một câu, con mau sớm ly hôn với kẻ vô dụng này đi.
Cậu ta nghèo lại hay giả vờ, vốn dĩ không xứng với con, con nên tranh thủ gả cho cậu Khoa đi!” Giang Ngọc Hằng lắc đầu nói: “Chúng con kết hôn ba năm rồi, sao € 1 †gx (Long Chủ Ở Rể} Chương 3: M…quý giá nhất có thể ly hôn được.” Cô em vợ Giang Ngọc Như hừ lạnh nói: “Đổi lại là em, chắc chắn em sẽ ly hôn.” Đúng lúc này, người đàn ông thay mặt nhà họ Trương sau khi nhìn xung quanh, nhìn thấy Giang Ngọc Hằng đang ở trong góc. Lúc này anh ta mới nói: “Mặc dù cậu chủ nhà tôi không ở đây, nhưng đã dặn riêng tôi nói với bà cụ một câu.” Bà cụ Giang vội vàng hỏi: “Câu gì?” Người đàn ông kia gật đầu nói: (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất “Cậu chủ nhà tôi nói, cậu ấy vẫn không thể quên được cô Giang Ngọc Hằng. Nếu bà cụ có thể khiến cô Hằng ly hôn với kẻ vô dụng kia, giúp đỡ cậu chủ tôi hoàn thành chuyện tốt, thì cậu chủ sẽ đưa một trăm bảy mươi lăm tỷ tiền mặt làm sính lễ ngay!” “Một trăm bảy mươi lăm tỷ?” Một viên đá làm nổi lên cơn sóng, tất cả mọi người ở đây phát ra tiếng kêu khâm phục.
Ở Sài Gòn, nhà họ Trương là một gia tộc có tiếng, mặc dù không phải (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất là gia tộc hàng đầu, nhưng so với những người đang ngồi đây thì mạnh hơn rất nhiều! Hơn nữa, chưa gì đã lấy ra một trăm bảy mươi lăm tỷ làm tiền sính lễ, cũng quá hào phóng rồi.
Trong phút chốc, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cả nhà Giang Ngọc Hằng nhất là nhìn Tô Hoài Dương một lúc, vẻ mặt mỗi người đang mang vẻ xem thường.
Tên vô dụng này thật là làm mất mặt đàn ông quá! Vẻ mặt mỗi người trong nhà đều € 1 tgx (Long Chủ Ở Rể} Chương 3: M…quý giá nhất khác nhau.
Ngoại trừ Giang Ngọc Hằng ra, ba mẹ của cô và em gái đều vô cùng kích động.
Nhất là mẹ của cô Ngô Tâm, lúc nghe đến một trăm bảy mươi lăm tỷ sính lễ, đôi mắt mở to ra, chỉ hận không thể kéo con gái mình đi làm giấy ly hôn ngay.
Vẻ mặt Tô Hoài Dương trở nên lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm, không nói một lời.
Chỉ là nhà họ Trương mà thôi, năng lực của gia tộc này không bằng (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất một phần ngàn của Long Môn cũng mà dám công khai quát tháo trước mặt mình, nói mình là kẻ ăn hại? Xem ra, nhà họ Trương này không cần phải tồn tại nữa.
Lúc này, bà cụ Giang ngồi trên đài vô cùng vui mừng, nụ cười trên mặt tạo thành nếp nhăn: “Ôi chao, cậu Trương Khoa thật có lòng! Nói một trăm bảy mươi lăm tỷ sính lễ là có ngay, nhất định tôi sẽ làm công tác tư tưởng với Ngọc Hằng, để mau chóng ly hôn!” Người nhà họ Trương đáp lời, (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất sau đó dẫn những người khác ngồi xuống phía dưới.
Lúc này, ánh mắt của Giang Minh Nguyên đảo một vòng, nhìn Tô Hoài Dương, cười khẩy nói: “Em rể này, cậu Trương Khoa người ta đưa cho bà nội món quà trị giá trăm tỷ, còn cậu chuẩn bị quà gì cho bà nội đó? Khoảng hai ba trăm triệu không?” Tô Hoài Dương đứng dậy, nói: “Món quà tôi chuẩn bị còn quý giá hơn những món đồ mà tất cả mọi người ở đây cộng lại!” (Long Chủ Ở Rể} Chương 3: M…quý giá nhất Tất cả mọi người ở đây nghe được câu này đều cười ha ha.
Giang Minh Nguyên cười ngả nghiêng, chế giễu nói: “Khoác lác gì đó? Cậu chỉ là một kẻ bình thường mà dám nói tặng món quà đắt hơn món quà của tất cả mọi người cộng lại? Đến đây, đến đây, đưa món quà của cậu ra để chúng tôi xem chút nào. Nếu hôm nay món quà cậu tặng không đáng giá bằng món quà của chúng tôi, thì hôm nay cậu cút khỏi nhà họ Giang cho tôi!” Ngô Tâm và Giang Chí Lâm đều giận điên lên, nhất là Ngô Tâm, trừng (Long Chủ Ở Rể} Chương 3: M…quý giá nhất mắt nhìn Tô Hoài Dương, mắng: “Tô Hoài Dương! Cậu nói điên khùng gì đó? Cậu làm chúng tôi mất mặt còn chưa đủ hay sao?” Tô Hoài Dương không để ý đến mẹ vợ đang trách mắng, cười lạnh một tiếng, lập tức cầm món quà đi lên đài.
Bước tới, Tô Hoài Dương lạnh lùng nói với bà cụ Giang: “Bà nội, con nghe nói bà thích đồ cổ. Con đưa cho bà chiếc bình tráng men thời Khang Hy trị giá ba trắm năm chục tỷ!”
Xung quanh biệt thự giăng đèn kết hoa, vừa long trọng vừa mang dáng vẻ chúc mọi điều tốt lành.
Giang Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương đến biệt thự, còn chưa vào cửa đã có một người đi tới, đưa cho Tô Hoài Dương một hộp quà tuyệt đẹp, nói: “Ngài Dương, đây là bình anh đã đặt trước.” Tô Hoài Dương cầm hộp quà, cười nói với Giang Ngọc Hằng: “Vợ, đây chính là món quà chuẩn bị cho ^s bà nội.” Nói xong, anh mở nắp hộp quà ra để cô nhìn thoáng qua.
Giang Ngọc Hằng không hiểu biết nhiều về đồ cổ, chỉ thấy bình này có hình dáng rất đẹp, họa tiết sinh động, cảm giác quả thật là đồ tốt, nên ừ một tiếng, rồi nói: “Tính ra anh cũng biết chọn đồ đấy.” Mà đúng lúc này, sau lưng bọn họ vang lên giọng nói vịt đực của một người đàn ông: “Ôi, đây không phải là Giang Ngọc Hằng sao. Tôi còn tưởng cô không dám tham gia bữa tiệc mừng thọ của bà nội cơ đấy, thật không tin cô còn dám đến.” Ngay sau đó, một giọng nói chanh chua của một cô gái vang lên: “Anh, người ta cũng có sự kiêu ngạo của mình, sao mà không đến được chứ. Dù sao cô ta cũng đã dám từ chối sự theo đuổi của cậu ấm nhà họ Trương mà chọn kẻ vô dụng này, nếu đổi lại là em thì em không thể nào làm được đâu.” Nghe nói như thế, Tô Hoài Dương nhanh chóng đậy nắp hộp hỏi: “Mẹ! Mẹ có ý gì đây?” Ngô Tâm tức giận đến mức thở hổn hển, mắng: “Có ý gì à? Kẻ ăn hại như cậu thật sự nghĩ cả nhà chúng tôi là kẻ ngu xuẩn sao? Còn người đứng đầu Long Môn nữa, Long cái đầu mẹ cậu ấy! Còn cái gì mà che giấu thân phận, cậu có từng soi mình trong nước tiểu mà xem mình oai phong cỡ nào chưa? Cậu vô dụng như thế, còn có chuyện gì tốt mà phải giấu diếm chứ?” Nói xong, bà ta quay đầu qua chỉ vào Trần Vũ đang quỳ trên mặt đất, mắng: “Còn mấy tên ngu xuẩn này người này thì liền nhíu mày. Giang Ngọc Hằng cũng đã sớm tập thành thói quen, cô không muốn quan tâm đến hai người bọn họ, kéo Tô Hoài Dương đi vào trong biệt thự.
Ở sau lưng, Giang Minh Nguyên cười nhạo, nói: “Ôi chao Ngọc Hằng, nhà mấy người nghèo như thế, anh không biết mấy người chuẩn bị quà gì cho bà nội đây? Không thì trước tiên để cho anh xem đã? Nếu tặng đồ thấp kém quá thì anh khuyên cô đừng cầm vào thì hơn.” Vẻ mặt Giang Ngọc Hằng rất khó coi, Tô Hoài Dương quay người lại, nói với giọng lạnh lùng: “Giang Minh Nguyên, nhà chúng tôi đưa quà gì thì liên quan gì với anh hả? Anh nói bớt mấy câu, không ai nghĩ anh câm đâu!” “Fuck, đồ vô dụng như mày dám nói chuyện với tao như vậy à!” Giang Minh Nguyên còn muốn nói nữa, nhưng Tô Hoài Dương thì lười dây dưa với anh ta, nên cùng vợ đi vào trong.
Sau khi vào biệt thự, ba mẹ vợ và cô em vợ đã ngồi vào một góc hẻo lánh.
Giang Ngọc Hằng thấy vậy thì dẫn Tô Hoài Dương di tới.
Cả nhà bọn họ không được chào đón ở nhà họ Giang, chỉ có thể ngồi ở vị trí không ai chú ý. So ra thì bọn họ thua xa nhà bác cả vẫn luôn được xếp ở hàng đầu, sự chênh lệch này vừa liếc qua là thấy ngay.
Rất nhanh, buổi tiệc mừng thọ đã bắt đầu.
Bà cụ Giang ngồi ở vị trí chủ nhà, trên mặt tràn đầy ý cười, nâng tách trà lên, lấy trà thay rượu uống một hơi cạn sạch.
“Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của tôi, mong cho nhà họ Giang mãi mãi vững bền, đời đời vinh hoa.” Những vị khách còn lại nhao nhao bưng ly rượu lên, kính bà cụ một ly.
Lúc này, Giang Minh Nguyên nhìn về Giang Ngọc Hằng và Tô Hoài Dương ngồi ở góc khuất với vẻ xem thường, đi lên phía trước, lấy quà mừng thọ ra mà nói: “Bà nội, đây là món quà con chuẩn bị cho bà, này là tranh chữ của Đổng Kỳ Xương, trị giá bốn trăm tỷ. Con chúc bà khỏe mạnh như tùng bách, sống thọ như Nam Sơn.” Em của Giang Minh Nguyên là Giang Trúc Nhi cũng lấy quà mừng thọ ra: “Bà nội, đây là chén sứ Thanh Hoa đời nhà Thanh, giá trị hai mươi tám tỷ…” Bà cụ Giang nghe thế, mặt đỏ lên nói: “Hai người các con đều có lòng, đây đúng là hai người cháu bà yêu thương nhất mà. Sau này, cơ nghiệp to lớn của nhà họ Giang phải nhờ vào các con rồi.” Anh em Giang Minh Nguyên cung kính gật đầu, trên gương mặt đều là vẻ đắc ý và khiêu khích.
Mà lúc này, có một người mặc âu phục, vẻ mặt kiêu ngạo đi đến, tay cầm một món đồ sứ rất đẹp, nói lớn: “Tôi thay mặt cậu Trương Khoa của nhà họ Trương đưa quà mừng thọ đến! Một chiếc chén sứ Hoằng Trị từ thời nhà Minh, và một bộ đồ trang trí núi vàng núi bạc!” Ở phía sau anh ta còn có hai người hầu nâng đồ trang trí núi vàng núi bạc lên, trông vô cùng xa hoa.
Tất cả mọi người ở đây nhìn thấy núi vàng núi bạc chói mắt này, và chén sứ Hoằng Trị từ thời nhà Minh thì nhao nhao phát ra tiếng khen ngợi.
“Ôi trời ơi, cậu Trương Khoa cũng hào phóng quá rồi. Chỉ riêng núi vàng núi bạc này cũng phải hơn trăm tỷ, còn chén sứ thời Hoằng Trị nhà Minh còn đắt hơn. Mấy thứ này cộng lại cũng phải tốn mấy trăm tỷ rồi!” Bà cụ Giang vô cùng vui mừng, tự mình đi xuống cười nói: “Ôi chao, hiếm khi cậu Khoa còn nhớ đến ngày mừng thọ của bà cụ tôi đây, không biết sao cậu Khoa không nể mặt mà đến vậy?” Người đàn ông kia chắp tay, nói: “Cậu chủ nhà tôi hiện giờ không ở Sài Gòn, cho nên cố ý bảo tôi đến thay cậu ấy đưa quà mừng thọ, mong bà thứ lỗi cho!” Bà cụ Giang cười rạng rỡ nói: “Cậu Khoa cũng thật có lòng, đáng tiếc quá là cậu Khoa không trở thành con rể của chúng tôi được. Nếu không thì bà già tôi chết cũng không tiếc!” Vừa nói, bà cụ vừa dùng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Giang Ngọc Hằng, trong mắt lộ vẻ tức giận không một chút che giấu.
Phía dưới.
Giang Ngọc Hằng cúi đầu không dám nhìn bà.
Mà ba vợ của Tô Hoài Dương, Giang Chí Lâm lại tỏ vẻ hâm mộ: “Cậu Khoa tặng đồ cổ này là một món quà vô giá. Nếu lúc còn sống tôi có thể có được một món đồ như thế cũng hài lòng rồi.” Mẹ vợ Ngô Tâm thì trách móc, nói: “Cậu Trương Khoa vẫn luôn theo đuổi Ngọc Hằng, nếu không phải bị € tụ tgx (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất tên ăn hại Tô Hoài Dương này cản trở, nói không chừng món quà đó là đưa cho tôi rồi. Mấy ngàn tỷ lận đó, có số tiền này, tôi có thể mua được một thẩm mỹ viện đó.” Nói xong, Ngô Tâm khẽ nói với Giang Ngọc Hằng: “Con gái ngoan, nghe mẹ khuyên một câu, con mau sớm ly hôn với kẻ vô dụng này đi.
Cậu ta nghèo lại hay giả vờ, vốn dĩ không xứng với con, con nên tranh thủ gả cho cậu Khoa đi!” Giang Ngọc Hằng lắc đầu nói: “Chúng con kết hôn ba năm rồi, sao € 1 †gx (Long Chủ Ở Rể} Chương 3: M…quý giá nhất có thể ly hôn được.” Cô em vợ Giang Ngọc Như hừ lạnh nói: “Đổi lại là em, chắc chắn em sẽ ly hôn.” Đúng lúc này, người đàn ông thay mặt nhà họ Trương sau khi nhìn xung quanh, nhìn thấy Giang Ngọc Hằng đang ở trong góc. Lúc này anh ta mới nói: “Mặc dù cậu chủ nhà tôi không ở đây, nhưng đã dặn riêng tôi nói với bà cụ một câu.” Bà cụ Giang vội vàng hỏi: “Câu gì?” Người đàn ông kia gật đầu nói: (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất “Cậu chủ nhà tôi nói, cậu ấy vẫn không thể quên được cô Giang Ngọc Hằng. Nếu bà cụ có thể khiến cô Hằng ly hôn với kẻ vô dụng kia, giúp đỡ cậu chủ tôi hoàn thành chuyện tốt, thì cậu chủ sẽ đưa một trăm bảy mươi lăm tỷ tiền mặt làm sính lễ ngay!” “Một trăm bảy mươi lăm tỷ?” Một viên đá làm nổi lên cơn sóng, tất cả mọi người ở đây phát ra tiếng kêu khâm phục.
Ở Sài Gòn, nhà họ Trương là một gia tộc có tiếng, mặc dù không phải (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất là gia tộc hàng đầu, nhưng so với những người đang ngồi đây thì mạnh hơn rất nhiều! Hơn nữa, chưa gì đã lấy ra một trăm bảy mươi lăm tỷ làm tiền sính lễ, cũng quá hào phóng rồi.
Trong phút chốc, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cả nhà Giang Ngọc Hằng nhất là nhìn Tô Hoài Dương một lúc, vẻ mặt mỗi người đang mang vẻ xem thường.
Tên vô dụng này thật là làm mất mặt đàn ông quá! Vẻ mặt mỗi người trong nhà đều € 1 tgx (Long Chủ Ở Rể} Chương 3: M…quý giá nhất khác nhau.
Ngoại trừ Giang Ngọc Hằng ra, ba mẹ của cô và em gái đều vô cùng kích động.
Nhất là mẹ của cô Ngô Tâm, lúc nghe đến một trăm bảy mươi lăm tỷ sính lễ, đôi mắt mở to ra, chỉ hận không thể kéo con gái mình đi làm giấy ly hôn ngay.
Vẻ mặt Tô Hoài Dương trở nên lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm, không nói một lời.
Chỉ là nhà họ Trương mà thôi, năng lực của gia tộc này không bằng (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất một phần ngàn của Long Môn cũng mà dám công khai quát tháo trước mặt mình, nói mình là kẻ ăn hại? Xem ra, nhà họ Trương này không cần phải tồn tại nữa.
Lúc này, bà cụ Giang ngồi trên đài vô cùng vui mừng, nụ cười trên mặt tạo thành nếp nhăn: “Ôi chao, cậu Trương Khoa thật có lòng! Nói một trăm bảy mươi lăm tỷ sính lễ là có ngay, nhất định tôi sẽ làm công tác tư tưởng với Ngọc Hằng, để mau chóng ly hôn!” Người nhà họ Trương đáp lời, (Long Chủ Ở Rể) Chương 3: M…quý giá nhất sau đó dẫn những người khác ngồi xuống phía dưới.
Lúc này, ánh mắt của Giang Minh Nguyên đảo một vòng, nhìn Tô Hoài Dương, cười khẩy nói: “Em rể này, cậu Trương Khoa người ta đưa cho bà nội món quà trị giá trăm tỷ, còn cậu chuẩn bị quà gì cho bà nội đó? Khoảng hai ba trăm triệu không?” Tô Hoài Dương đứng dậy, nói: “Món quà tôi chuẩn bị còn quý giá hơn những món đồ mà tất cả mọi người ở đây cộng lại!” (Long Chủ Ở Rể} Chương 3: M…quý giá nhất Tất cả mọi người ở đây nghe được câu này đều cười ha ha.
Giang Minh Nguyên cười ngả nghiêng, chế giễu nói: “Khoác lác gì đó? Cậu chỉ là một kẻ bình thường mà dám nói tặng món quà đắt hơn món quà của tất cả mọi người cộng lại? Đến đây, đến đây, đưa món quà của cậu ra để chúng tôi xem chút nào. Nếu hôm nay món quà cậu tặng không đáng giá bằng món quà của chúng tôi, thì hôm nay cậu cút khỏi nhà họ Giang cho tôi!” Ngô Tâm và Giang Chí Lâm đều giận điên lên, nhất là Ngô Tâm, trừng (Long Chủ Ở Rể} Chương 3: M…quý giá nhất mắt nhìn Tô Hoài Dương, mắng: “Tô Hoài Dương! Cậu nói điên khùng gì đó? Cậu làm chúng tôi mất mặt còn chưa đủ hay sao?” Tô Hoài Dương không để ý đến mẹ vợ đang trách mắng, cười lạnh một tiếng, lập tức cầm món quà đi lên đài.
Bước tới, Tô Hoài Dương lạnh lùng nói với bà cụ Giang: “Bà nội, con nghe nói bà thích đồ cổ. Con đưa cho bà chiếc bình tráng men thời Khang Hy trị giá ba trắm năm chục tỷ!”