-
Chương 606-610
Chương 606 Gà rừng
- Ừm, đi!
Dạ Xoa Tộc còn đang canh giữ bên kia, lối ra vẫn được an toàn, Lục Ly phất tay dặn dò nói:
- Được rồi, các ngươi lui ra sau trăm dặm, trấn thủ ở đó, không có lệnh ta không được rời đi.
- Tuân mệnh!
Bạch gia đã triệt để quy thuận dưới trướng Lục Ly, càng đừng nói lúc này ở đây còn có Bạch Thu Tuyết. Ba người kia vội vàng lui ra, Lục Ly nhìn sang Dạ Tra, một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc vút lên, dẫn mấy người Mông Trí tới.
- Đi!
Lục Ly vung tay lên, Dạ Tra lập tức tiến vào, trưởng lão Thanh Loan Tộc theo sát phía sau, tiếp nữa là Mãnh Tượng Tộc. Bọn hắn không yên tâm để Lục Ly đi vào trước, vạn nhất gặp nguy hiểm còn có thể ngăn cản thoáng chốc.
Ông!
Lục Ly nắm lấy tay Bạch Thu Tuyết, hai người chỉ thấy trước mắt lóe lên bạch quang, cảnh sắc bốn phía đại biến, thiên địa Huyền khí bỗng chợt trở nên nồng đậm dị thường, lần nữa đi tới Hoang giới.
Vừa đi ra, hai người Lục Ly lập tức quét mắt liếc nhìn bốn phía, phát hiện phụ cận có rất nhiều Dạ Xoa Tộc. Trưởng lão Dạ Xoa Tộc cũng ở cách đó không xa, trên mặt hai người tức thì hiện ra ý cười.
- Xi Dực
Nhìn thấy Bạch Thu Tuyết, trưởng lão Dạ Xoa Tộc vội vàng dẫn theo từng mảnh Dạ Xoa quỳ xuống, Xi Dực trong cổ ngữ có nghĩa là thần. Ở trong mắt Dạ Xoa Tộc, Bạch Thu Tuyết cảm ngộ được Thiên Mị Thuật, liền chính là thần của bọn họ.
- Mông Cô?
Tộc trưởng Dạ Xoa Tộc nhìn đám người Mông Trí với ánh mắt đầy hiếu kì, Bạch Thu Tuyết giải thích cho Lục Ly, nói Mông Cô là Thái Thản Tộc. Trưởng lão Dạ Xoa Tộc thấy Mãnh Tượng Tộc và Thái Thản Tộc rất giống nhau, thế nên mới hỏi như vậy.
- Nghiệp Cơ ở đâu?
Lục Ly lại chưa nhắc gì đến chuyện Mãnh Tượng Tộc, Bạch Thu Tuyết dùng cổ ngữ hỏ dò trưởng lão Dạ Xoa Tộc. Nghiệp Cơ là tên của nữ vương Dạ Xoa Tộc, trưởng lão kia rất nhanh liền đáp lại, nói Nghiệp Cơ ở Vương bộ Dạ Xoa Tộc, Nghiệp Cơ đích thân hạ lệnh để nàng trấn thủ nơi này.
Tiếp đó Bạch Thu Tuyết lại hỏi dò tình hình xung quanh, chứ vẫn chưa nói gì về đám người Mông Trí. Sau khi biết được Hoàng Mị Tộc không dám tới gần, phụ cận rất yên tĩnh mới phiên dịch lại cho Lục Ly.
- Gà rừng? Sao lấy cái tên như thế được nhỉ?
Lục Ly lại không chú ý tới tin báo, mà đặt nghi vấn lên cái tên Nghiệp Cơ. Bạch Thu Tuyết lườm hắn một cái, cải chính nói:
- Là Nghiệp Cơ, không phải gà rừng?
- À à!
Lục Ly nhếch môi cười một tiếng, sau đó hạ lệnh:
- Đi Vương bộ Dạ Xoa Tộc, để trưởng lão này tiếp tục trấn thủ ở đây, phái mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa và một vạn đại quân đi theo chúng ta là được.
Bạch Thu Tuyết khó hiểu hỏi:
- Vì sao phải phái đại quân hộ tống chúng ta, thế thì chậm lắm.
Tốc độ Dạ Xoa Tộc cũng không kém, nhưng so với đám người Lục Ly thì lại kém xa, nàng khó mà hiểu được bố trí này của Lục Ly. Lục Ly cười thần bí nói:
- Bạch Thu Tuyết, trước kia ngươi thông minh lắm mà, sao giờ lại ngốc vậy. Trong yêu đương trí thông minh của nữ nhân đều về không, câu nói này quả nhiên không sai.
Bạch Thu Tuyết lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn hắn, Lục Ly thấy vậy lại càng mừng, đang định trêu chọc tiếp. Dạ Tra ở bên cạnh lại nhìn không được, ho khan hai tiếng nói:
- Công tử, chúng ta đều ở đây, quay đầu tìm chỗ nào không người, các ngươi lại đấu mồm với nhau, được không?
Đấu mồm, hai chữ này nói rất uyển chuyển, thật ra ý Dạ Tra là để hai người tìm chỗ không người mà đánh tình mắng tiếu, chứ đừng ngay mặt đám lão gia hỏa bọn hắn, lúng túng lắm.
Mặt mo Lục Ly đỏ ửng, Bạch Thu Tuyết càng là ngượng ngùng đến hận không thể chui xuống đất, Lục Ly vung tay lên để Bạch Thu Tuyết đi ra lệnh.
Trưởng lão Dạ Xoa Tộc vội vàng triệu tập một vạn đại quân cùng đi theo đám người Lục Ly tới Vương bộ, Lục Ly lại để Bạch Thu Tuyết hạ lệnh, một vạn đại quân tách ra mười lộ, ùn ùn kéo tới Vương bộ Dạ Xoa Tộc.
Đám người Lục Ly nhà nhã đi trong đại quân, Bạch Thu Tuyết rốt cục hiểu được ý của Lục Ly. Các nàng đi ở chính giữa, được đại quân vây quanh, như thế sẽ không bại lộ tin tức. Chỉ cần không bại lộ, rất nhiều chuyện liền có thể bố trí dễ dàng.
Đại quân một đường đi tới, bên này đã không có Hoàng Mị Tộc, trên đường rất yên tĩnh, bôn tẩu mấy ngày liền tiến vào địa bàn Dạ Xoa Tộc.
Đám người Lục Ly được mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa mang theo, Dạ Xoa Tộc không quá để ý đám người Lục Ly, ngược lại ba người Mông Trí lại dẫn lên một mảnh xôn xao.
Thế lực Dạ Xoa Tộc nương nhờ chính là Thái Thản Tộc, không có Thái Thản Tộc Dạ Xoa Tộc sớm đã bị tiêu diệt. Bởi thế đối với bọn hắn Thái Thản Tộc chính là chủ tử, bình thường Thái Thản Tộc gần như không đến bên này, thế mà giờ lại một hơi tới tận ba người, sao có thể không dẫn lên oanh động cho được?
Mới vừa tiến vào địa bàn Dạ Xoa Tộc không bao lâu, nữ vương Dạ Xoa Tộc Nghiệp Cơ đã dẫn theo một đám Phi Thiên Dạ Xoa bay tới. Lúc nàng nhìn thấy ba người Mông Trí, trên mặt chất đầy vẻ chấn kinh ngạc, sau đó lại có chút mê mang.
Nàng bay tới hành lễ với Bạch Thu Tuyết, lại hành lễ với Lục Ly, cuối cùng mới hỏi dò thân phận ba người Mông Trí. Lục Ly để Bạch Thu Tuyết khoan hẵng nói, đồng thời sai Nghiệp Cơ phong tỏa tin tức, không được làm lộ tin về ba người Mông Trí ra ngoài.
Chúng nhân chạy tới Vương bộ, đến Vương bộ rồi, Lục Ly để Nghiệp Cơ đào mấy hang động lớn an trí cho ba người Mông Trí, sau đó tiến vào một tòa cung điện xa hoa trong cấm địa Dạ Xoa Tộc.
Lục Ly không chút khách khí ngồi trên vương vị, Bạch Thu Tuyết an vị ở bên cạnh hắn. Lục Ly đảo mắt nhìn về phía Nghiệp Cơ dò hỏi:
- Các ngươi có cách nào liên hệ Tộc Vương Thái Thản Tộc để hắn tới đây một chuyến không?
Bạch Thu Tuyết có chút lo lắng, nhưng Lục Ly cố chấp muốn nàng phiên dịch, nàng đành phải chuyển lời cho Nghiệp Cơ.
Tròng mắt Nghiệp Cơ khẽ sáng lên, sau đó hồi đáp, nói địa vị nàng không mời nổi Mông Thần, thường chỉ mời được một vị trưởng lão Thái Thản Tộc.
- Trưởng lão thì trưởng lão, mời một người tới đây, lấy tốc độ nhanh nhất!
Chương 607 Thứ hỗn đản
Lục Ly khoát tay, Nghiệp Cơ có chút lo lắng, nói tính tình Thái Thản Tộc rất bạo ngược, hơn nữa cảm quan của bọn họ đối với Nhân tộc rất kém. Bởi vì năm đó đối tượng khu trục Thái Thản Tộc ra khỏi Trung Châu chính là Nhân tộc. Nếu mời trưởng lão Thái Thản Tộc đến, sợ rằng sẽ bạo phát xung đột.
- Bảo ngươi mời thì ngươi cứ mời, đừng nói nhảm!
Lục Ly nổi giận, Bạch Thu Tuyết tự nhiên cũng nổi giận, ánh mắt băng lãnh nói mấy câu, Nghiệp Cơ khẽ gật đầu đành chịu, đi xuống an bài.
Thấy Bạch Thu Tuyết cũng có chút lo lắng, Lục Ly cười cười ôn hòa nói:
- Yên tâm đi, Thu Tuyết, dù không bàn được chuyện hợp tác, chí ít chúng ta cũng sẽ không nguy hiểm. Tổ tông Thái Thản Tộc ở đây, bọn hắn sao dám làm loạn?
Thái Thản Tộc cách Dạ Xoa Tộc không xa cũng không gần, khoảng cách tương đương với từ Thiên Vũ Thành đến Thiên Đảo Hồ. Trong Hoang giới lại không có truyền tống trận, bởi thế dù trưởng lão Thái Thản Tộc lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, chí ít cũng phải mất bốn năm ngày.
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết ở lại trong hoàng cung Dạ Xoa Tộc, mấy người Dạ Tra cũng ở bên trong, đám Mông Trí thì lại ở trong sơn động.
Ngồi chừng hơn một canh giờ, Lục Ly có vẻ khá là nhàm chán, định ra ngoài đi dạo, Bạch Thu Tuyết đỏ mặt gật đầu nói:
- Đi dạo cũng tốt, ta cũng đi dạo.
Lục Ly thấy Bạch Thu Tuyết đỏ mặt, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi đi đâu? Hay là đi chung? Dù sao nơi này ngươi cũng quen thuộc hơn ta.
- Ngươi cứ đi của ngươi.
Sắc mặt Bạch Thu Tuyết càng đỏ.
Lục Ly lập tức chợt hiểu, xem ra Bạch Thu Tuyết muốn tới sơn động giam mình khi trước, tiến một bước tham ngộ Thiên Mị Thuật. Tròng mắt hắn khẽ đảo nói:
- Được rồi, ngươi đi của ngươi, ta và Dạ tộc trưởng dạo quanh một phen.
Bạch Thu Tuyết đỏ mặt rời đi, Lục Ly ngược lại không lo lắng cho an toàn của nàng, từ thái độ của đám người Nghiệp Cơ đối với Bạch Thu Tuyết liền có thể thấy được, bọn họ thật sự phụng Bạch Thu Tuyết làm thần, tuyệt đối không dám thương hại đến nàng.
Lục Ly và mấy người Dạ Tra dạo quanh trong cấm địa, Nghiệp Cơ để một tên Phi Thiên Dạ Xoa bồi cùng. Trong cấm địa này có không ít kiến trúc kì lạ, tỉ như chùa miếu hình tròn, tỉ như một vài cột trụ đồ đằng cao lớn.
Chẳng qua...
Bất luận là chùa miếu hay trụ đồ đằng, hoặc là vách đá trên giả sơn, chỗ nào cũng đều có rất nhiều phù điêu. Những phù điêu kia khắc họa toàn là xuân cung đồ, ghi lại cảnh nam nữ Dạ Xoa Tộc hoan hảo, đủ loại tư thế, đủ loại động tác độ khó cực cao...
Rất kỳ dị là, Lục Ly và mấy người Dạ Tra ngắm nhìn những bức điêu khắc cảnh hoan hảo này lại không cảm thấy dâm tà, ngược lại rất có tính thưởng thức, không khác đang nhìn tác phẩm nghệ thuật.
- Hạ lưu, dơ bẩn, khó coi!
Lục Ly vừa đi vừa nghĩ, miệng không ngừng thì thào, ánh mắt lại tròn xoe nhìn chằm chằm, quan sát không sót một bức nào.
Dạ Tra một đường tròn mắt đi theo, mấy tên trưởng lão còn lại cũng tán đồng nói:
- Dạ Xoa Tộc đúng là hạ lưu, dơ bẩn, dâm tà.
- Vô sỉ đến cực điểm, Dạ Xoa Tộc đúng là cặn bã!
- Đúng đúng, các ngươi nhìn bức này xem, không ngờ còn treo người lên, có còn vương pháp hay không? Giới hạn đạo đức ở đâu?
- Khó coi, khó coi!
Mấy tên trưởng lão một đường hùng hùng hổ hổ, nhưng ánh mắt lại như nam châm, dính chặt lên mấy bức phù điêu không thể dời đi.
Lần nữa đi qua một tấm phù điêu, Lục Ly thấy mấy tên trưởng lão còn đang tròn mắt ngắm nhìn, bất giác liếc mắt nhìn xuống hạ bộ bọn hắn, cười hắc hắc nói:
- Mấy vị trưởng lão, các ngươi đều bảo đao chưa già, hay là để ta bảo Nghiệp Cơ bố trí mấy tên mỹ nữ Dạ Xoa Tộc hầu hạ các ngươi một lúc?
Dạ Tra lúng túng không thôi, bốn tên trưởng lão lập tức nghiêm mặt, Đại trưởng lão ra vẻ đường hoàng khoát tay nói:
- Thánh Chủ, chúng ta không phải người như thế!
- Đúng đúng!
Nhị trưởng lão gật đầu phụ họa:
- Chúng ta chỉ đang phê phán phù điêu dâm uế của Dạ Xoa Tộc mà thôi, thật sự là quá không ra gì.
Tam trưởng lão tán thành nói:
- Đại thiên thế giới đúng là không gì không có, chủng tộc dâm tà như Dạ Xoa Tộc này đáng lý không nên tồn tại trên thế gian. Ta cho rằng phải triệt để hủy diệt các nàng, hủy diệt từ tận linh hồn đến thể xác!
- Không sai!
Tứ trưởng lão phẫn nộ nói:
- Ta đề nghị lát nữa chúng ta phải tiến một bước nghiên cứu sâu thêm về Dạ Xoa Tộc, nhìn xem làm sao hủy diệt chủng tộc này. Thánh Chủ, chuyện này không nên chậm trễ, thỉnh cầu ngươi gọi Nghiệp Cơ tới, đưa mấy tên nữ tử Dạ Xoa Tộc vào trong phòng chúng ta, chúng ta phải triển khai thủ đoạn tàn khốc nhất đối với chủng tộc này.
-...
Lục Ly ngao ngán, cái tên già đầu mà chưa chết này đứa nào đứa ấy đều không biết xấu hổ là gì, rõ ràng nhìn thấy phù điêu trong lòng rất là động tâm với Dạ Xoa Tộc, ngoài miệng lại vẫn cứ hùng hồn.
Lục Ly quay sang nhìn Dạ Tra một cái, hỏi:
- Dạ tộc trưởng, ngươi thì sao? Cũng muốn đi hủy diệt mấy tên nữ tử Dạ Xoa Tộc?
- Đám hỗn đản lão nhị khiến Thánh Chủ chê cười.
Trên mặt Dạ Tra hiện lên vẻ hổ thẹn, lắc đầu thở dài nói:
- Lão phu thì thôi đi, thể chất lão phu tốt hơn bọn hắn một chút, mấy tên sợ là không thỏa mãn được.
Bịch!
Trước mắt Lục Ly tối sầm lại, trực tiếp té ngã trên đất, vừa rồi Dạ Tra vẫn luôn một mực rất nghiêm túc, không ngờ cũng là loại người này.
- Được rồi, Thu Tuyết đang ở ngay trong sơn động, ta đi tìm nàng.
Lục Ly phất phất tay nói:
- Chính các ngươi đi tìm Nghiệp Cơ, nhớ đừng đi ra cấm địa là được.
Mấy người Dạ Tra biết Bạch Thu Tuyết đang ở trong sơn động trước mặt, liền cũng yên tâm cáo từ đi tìm Nghiệp Cơ. Lục Ly thấy Dạ Tra mặt mũi đỏ bừng, thần sắc hớn hở, trước mắt lần nữa tối sầm, hắn nhìn lầm mấy lão già này rồi...
Bên ngoài sơn động có hai tên Phi Thiên Dạ Xoa canh giữ, hai người này đều biết thân phận Lục Ly, tự nhiên không dám ngăn cản.
Sơn động rất lớn, bên trong có một ít đèn dầu, tia sáng vàng vọt hắt lên khiến bầu không khí bên trong có chút ái muội. Một đường hướng vào trong, trên vách tường toàn là phù điêu cảnh nam nữ hoan hảo, dâm tà đến tận xương tủy.
Chương 608 Đấu một trận
Đi vào trăm thước, bên trong bất ngờ xuất hiện một đại điện, hai bên trái phải đại điện đều có gian phòng, chính tiền phương cũng có một gian phòng.
Một tên Phi Thiên Dạ Xoa chỉ vào gian phòng trước mặt nói lải nhải mấy câu, Lục Ly biết Bạch Thu Tuyết ở trong, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Gian phòng không tính lớn, vách tường rất chỉnh tề, còn có một bộ giường lớn, trên vách tường bốn phía đều khắc họa phù điêu tương tự bên ngoài.
Chẳng qua phù điêu nơi này cũng có điểm khác biệt với bên ngoài, bởi vì phù điêu nơi đây được tô thêm màu, khắc họa sinh động như thật, cảm giác không khác gì người thật.
Bạch Thu Tuyết đứng trước một mặt vách tường, mặt đỏ gấc như máu, cổ cũng đỏ lên, mắt nhắm lại, không biết đang cảm ngộ cái gì.
Lục Ly nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, nhìn mấy lượt, trong lòng lần nữa thầm mắng khó coi, hô hấp dần có chút gấp rút, có lẽ bên cạnh là người yêu tuyệt mỹ khiến hắn khó mà kìm nổi tà hỏa.
Hắn quay đầu nhìn Bạch Thu Tuyết, nhìn dung nhan tuyệt sắc, thân hình thướt tha của nàng. Rõ ràng là nữ tử vô cùng thánh khiết, lại đứng trong gian phòng dâm tà thế này, bất giác sinh ra một cảm giác cực kỳ mâu thuẫn, khăng khăng cảm giác ấy lại vô cùng kích thích.
Bên ngoài như thánh nữ, trong nhà như phu nhân, trên giường như đãng phụ...
Đây là đối tượng lý tưởng nhất trong lòng rất nhiều nam tử, hiện tại Bạch Thu Tuyết đang có xu thế phát triển theo hướng này. Lục Ly âm thầm cảm khái mình có phúc khí, được nữ như thế, còn cầu mong gì nữa?
Bất tri bất giác, nhịp thở Lục Ly càng thêm gấp rút, cuối cùng khiến cho Bạch Thu Tuyết thức tỉnh. Trong mắt nàng chớp qua một tia kinh ngạc, thấy là Lục Ly, lập tức xấu hổ cúi đầu không dám gặp người, tựa như giận dỗi thẹn ngượng, vẻ kiều mị khiến Lục Ly nhìn mà ngây dại.
- Thu Tuyết!
Lục Ly thâm tình nhìn Bạch Thu Tuyết, đưa tay ôm lấy nàng đi về phía giường, Thiên Lôi vạch Địa Hỏa, Lục Ly áp chế không nổi, chuẩn bị hôm nay đại chiến một trận.
Hai đôi môi dán vào nhau, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, không cách nào tách ra...
Hai thân thể ôm chặt, dây lụa trượt xuống, quần áo trên thân Bạch Thu Tuyết bị Lục Ly thô lỗ lột bỏ, lộ ra yếm màu hồng phấn bên trong, đôi song phong mất đi trói buộc dựng lên ngạo nghễ, trong cổ họng Lục Ly phát ra một tiếng trầm hống như dã thú, triệt để đè nén không được...
- Không, không được!
Bạch Thu Tuyết đột nhiên như chợt nhớ tới điều gì, tròng mắt mê ly đột nhiên thanh tỉnh, một tay đẩy ra Lục Ly, kinh hô:
- Không được, hôm nay không được, người ta tới ngày.
- Mẹ nó!
Lục Ly buồn bực đến mức chỉ muốn thổ huyết, tà hỏa trên người nháy mắt cũng tan biến vô tung vô ảnh, thần sắc ủ rũ cúi đầu xuống, tựa như sương đánh lên quả cà.
Mấy ngày này Lục Ly rất an nhàn, mỗi ngày lại ở chung cùng Bạch Thu Tuyết, đương nhiên hai người không còn đi tới sơn động kia.
Trong sơn động kia tựa hồ có một loại ma lực thần kỳ, có thể thiêu đốt dục hỏa trong thân hai người. Bạch Thu Tuyết không phải không muốn hiến thân cho Lục Ly, dù sao hai người đã thương nhau mến nhau, Lục Ly lại cũng không phải loại người bạc tình bạc nghĩa.
Đáng tiếc thời cơ không đúng...
Xung quanh Vương bộ Dạ Xoa Tộc có mấy nơi phong cảnh không sai, hai người khó được có thời gian ở chung, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, cả ngày dính lấy nhau du sơn ngoạn thủy, tựa như một đôi thần tiên hiệp lữ.
Mấy người Dạ Tra khiến Lục Ly rất thất vọng, không ngờ lại không quản hai người, cả ngày ở lỳ trong hoàng cung.
Nghiệp Cơ bố trí mười mấy nữ tử đẹp nhất trong bộ lạc hầu hạ bọn hắn, cả ngày điên loan đảo phượng, làm toàn chuyện mất hết đạo đức...
Ngày thứ năm!
Thám báo Dạ Xoa Tộc truyền tin về, nói trưởng lão Thái Thản Tộc đã dẫn theo năm tên tộc nhân tiến vào địa bàn Dạ Xoa Tộc.
Nghiệp Cơ lập tức sai người mời Lục Ly trở về, đám người Dạ Tra cũng bay ra từ trong hoàng cung. Năm người thần sắc trang nghiêm, râu bạc phất phới, tựa như tiên nhân đắc đạo, chẳng qua bước chân lại hơi chút hư phù, rõ ràng mấy ngày nay túng dục quá độ.
Lục Ly cũng không quản bọn họ, đứng trên cấm địa dõi mắt nhìn về phía xa, chờ đợi trưởng lão Thái Thản Tộc đi tới. Mặt ngoài thần sắc hắn không chút ba động, trong lòng lại rất căng thẳng, đối với hắn mà nói, nắm xuống Thái Thản Tộc là bước cực kỳ quan trọng, không nắm được Thái Thản Tộc, liền cũng đành vứt bỏ Hoang giới.
Đông đông đông
Nơi xa truyền đến tiếng bước chân rầm rập, tiếp đó mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa từ đằng xa bay tới, sáu tên cự nhân như cột chống trời hiện lên phía sơn mạch xa xa. Tốc độ bọn hắn rất nhanh, bàn chân khổng lồ nhấc lên, một bước liền xoải ngang qua một tòa núi nhỏ, chỉ qua một nén hương đã tới trước mặt cấm địa.
Đám người Lục Ly rốt cục thấy rõ Thái Thản Tộc, nghi hoặc trong lòng theo đó cũng được giải khai, khó trách Dạ Xoa Tộc nhìn thấy ba người Mông Trí đều tưởng lầm là Thái Thản Tộc.
Thái Thản Tộc cực tương tự Mãnh Tượng Tộc, hình thể giống nhau như đúc, đều cao hơn mười thước, cánh tay thô to ngang thân người, tròng mắt như chuông đồng, toát lên vẻ hung ác bạo ngược.
Khác biệt chỉ nằm ở màu da, da Thái Thản Tộc không phải màu hoàng kim giống Mãnh Tượng Tộc, mà là màu ám kim, trên đầu còn nhiều thêm một sừng thú nho nhỏ.
- Nhân tộc?
Ánh mắt tên Thái Thản Tộc đi đầu bỗng chốc khóa chặt Lục Ly và Bạch Thu Tuyết bên cạnh Nghiệp Cơ, quát lạnh một tiếng, thậm chí còn nói ngôn ngữ thông dụng của Nhân tộc.
Trong mắt hắn chớp qua một tia quang mang hung tàn bạo ngược, lại không nửa lời nói nhảm, nâng nắm đấm lên bất thần nện tới Lục Ly và Bạch Thu Tuyết.
- Hừ!
Đám người Dạ Tra lập tức xông lên đứng chắn trước mặt Lục Ly, mấy người Mông Trí trong sơn động cách đó không xa cũng đứng bật dậy, Mông Trí bạo rống:
- Dám vô lễ với Thánh Chủ, mau dừng tay!
Hình thể Mãnh Tượng Tộc cực lớn, thanh âm cũng lớn, trưởng lão Thái Thản Tộc quét mắt nhìn lại, cánh tay khổng lồ ngưng lại giữa trời, trong mắt chất đầy kinh ngạc.
Năm tên Thái Thản Tộc còn lại cũng ngạc nhiên vô cùng, sau đó lải nhải xì xào một trận nghe không hiểu.
Chương 609 Đấu một trận 2
Mông Trí dẫn theo hai tên trưởng lão bước nhanh đi tới, đứng ở trước mặt Lục Ly, thần sắc giận dữ nhìn trưởng lão Thái Thản Tộc.
Trưởng lão Thái Thản Tộc xì xào đối thoại với Mông Trí, Bạch Thu Tuyết có thể nghe hiểu cổ ngữ, lập tức phiên dịch cho Lục Ly nghe.
Lục Ly lắng nghe một lát, nội tâm không khỏi có chút gấp gáp. Hai người đang nói về chuyện của Mãnh Tượng Tộc, trưởng lão Thái Thản Tộc hỏi, không phải Mãnh Tượng Tộc bị diệt tộc rồi ư? Sao còn có người sống sót? Mông Trí giải thích một phen, lại không thấy hỏi dò chuyện về Thái Thản Tộc. Bạch Thu Tuyết nói tựa hồ trưởng lão Thái Thản Tộc không khách khí với Mông Trí như trong tưởng tượng...
Dạ Tra tới gần Lục Ly, thấp giọng giải thích vài câu, Lục Ly mới phần nào hiểu ra.
Thái Thản Tộc đích thật là hậu nhân Mãnh Tượng Tộc, năm đó Mãnh Tượng Tộc sinh ra một thiên tài, chỉ là tính cách bạo ngược, không được đại nhân vật trong tộc yêu thích, bởi vì thất bại trong cuộc chiến tranh đoạt vương vị, bị khu trục đi ra.
Thiên tài này rời khỏi Mãnh Tượng Tộc, một mình tu luyện, còn thông hôn với dị tộc, sinh ra mạch Thái Thản Tộc.
Bởi thế mặc dù Thái Thản Tộc có nguồn gốc từ Mãnh Tượng Tộc, quan hệ lại không quá tốt. Đến sau Thái Thản Tộc bị Nhân tộc tấn công, Mãnh Tượng Tộc dù xuất binh tương trợ. Nhưng bởi Nhân tộc thế lớn, cuối cùng đành phải lui binh, thậm chí dẫn đến Thái Thản Tộc thiếu chút bị diệt tộc, tộc nhân sống sót phải rời bỏ Trung Châu, như chó nhà có tang lẩn trốn tứ xứ...
Năm ngàn năm trước, Mãnh Tượng Tộc và Thanh Loan Tộc cùng bị diệt.
Thái Thản Tộc tưởng là Mãnh Tượng Tộc đã bị giết sạch, thẳng đến hôm nay nhìn thấy Mông Trí, mới biết còn có tộc nhân sống sót, bởi vì kinh nghi nên vừa rồi mới ngừng lại hỏi dò một phen.
- Xem ra mặc dù Thái Thản Tộc là hậu duệ Mãnh Tượng Tộc, nhưng quan hệ không phải quá tốt, muốn thu phục e rằng không dễ.
Trong lòng Lục Ly thầm nghĩ, phía bên kia Mông Trí lại nói mấy câu với trưởng lão Thái Thản Tộc, dẫn lên đối phương phẫn nộ, chỉ vào Lục Ly xì xào nói một trận, trong mắt toàn là quang mang hung ác bạo ngược.
Lục Ly khá là khó chịu, mở miệng nói:
- Không phải vừa rồi ngươi nói tiếng người sao? Ta nghe không hiểu cổ ngữ, ngươi muốn mắng ta thì cứ trực tiếp dùng tiếng người mà mắng.
Vừa rồi trưởng lão Thái Thản Tộc đúng là từng nói ngôn ngữ thông dụng của Nhân tộc, lúc này nghe Lục Ly nói thế lập tức nổi giận, cười lạnh nói:
- Nhân tộc các ngươi đều là tiểu nhân hèn hạ, là sinh vật hạ lưu bẩn thỉu nhất trên thế giới này. Mông tộc trưởng, không ngờ ngươi lại muốn chúng ta nương nhờ hắn? Ngươi già nên hồ đồ rồi ư? Ngươi làm thế sẽ chỉ dẫn người Mãnh Tượng Tộc đi xuống vực sâu, đi tới diệt tộc.
Mông Trí thấy trưởng lão Thái Thản Tộc mắng chửi Lục Ly, lập tức cũng phẫn nộ, quát nói:
- Mông Họa, Thánh Chủ không phải tiểu nhân hèn hạ, hắn là Thánh Chủ được Tổ Thần Thanh Loan Tộc dùng Thiên Sách Thuật tính ra. Hắn có thể dẫn dắt chúng ta giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa, ta không cho phép ngươi vũ nhục Thánh Chủ.
- Hoang đường!
Trưởng lão Thái Thản Tộc cười xuy một tiếng, quát lạnh nói:
- Năm đó Nhân tộc thế yếu, liền giao hảo với vạn tộc chúng ta, luồn cúi như là con cháu. Đến sau thì sao? Chúng ta vạn tộc đại chiến, Nhân tộc mượn cơ hội phát triển, đợi lúc cường đại rồi liền đồ sát máu tanh vạn tộc. Bọn hắn cướp đoạt tổ địa, giành lấy tài nguyên, đồ sát con dân chúng ta. Thậm chí lão phu hoài nghi ba lần vạn tộc đại chiến đều là do Nhân tộc hèn hạ châm ngòi, tuyệt đối không thể tin tưởng Nhân tộc. Mông tộc trưởng, bài học bằng máu đó của hai tộc chúng ta vẫn chưa khiến ngươi tỉnh ngộ ư?
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết liếc nhau, hai người nghe được bí mật này, trong lòng đều như có điều suy nghĩ. Thậm chí hai người không chút nào nghi ngờ tính chân thực trong lời trưởng lão Thái Thản Tộc, Nhân tộc xảo trá âm độc, điểm này hai người đều tán đồng.
Đương nhiên Nhân tộc cũng không làm sai, bởi vì làm thế cũng là để Nhân tộc phát triển và lớn mạnh, thế giới này sinh tồn được mới là vương đạo.
Còn đạo nghĩa cảm tình, những thứ đó đặt ở trong mắt rất nhiều đại nhân vật Nhân tộc thì chỉ là cứt chó.
Mông Trí không biết phản bác thế nào, chỉ có thể trừng mắt nói:
- Mông Họa, Thánh Chủ không phải người như thế, không có Thánh Chủ chúng ta liền không thể đi ra. Cũng chỉ có Thánh Chủ mới là hi vọng dẫn dắt bọn ta giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa.
- Chỉ bằng hắn?
Trên mặt Mông Họa toàn là chế nhạo, giễu cợt nói:
- Hắn chỉ là một tên nhân loại cỏn con, thực lực nhỏ yếu như thế, bản tọa chỉ bằng một quyền liền có thể nện hắn thành thịt nát. Ngươi nói hắn dẫn các ngươi đoạt về tổ địa? Đầu óc ngươi không có vấn đề đấy chứ?
Lục Ly nghe xong không khỏi nổi giận, tròng mắt khẽ lấp lánh, thấp giọng nói vài câu với Dạ Tra, sau đó quát khẽ nói:
- Mông Họa đúng không? Ngươi nói một quyền có thể nện chết ta? Hay là chúng ta đi ra đấu một trận, nếu ta thắng ngươi, Thái Thản Tộc các ngươi phải trung thành với ta, còn nếu ta thua, ngươi có thể nện chết ta, thế nào?!
- Thánh Chủ, không thể!
Mông Trí lập tức cuống lên, hắn không hiểu rõ chiến lực Lục Ly, ở trong mắt hắn Lục Ly còn quá trẻ tuổi, cảnh giới cũng mới chỉ là Mệnh Luân Cảnh trung kỳ, làm sao có thể là đối thủ của Mông Họa? Sợ rằng đứng đấy cho hắn đánh đều không thương hại được đến Mông Họa, hắn rất rõ ràng sức phòng ngự kinh khủng của Mãnh Tượng Tộc lẫn Thái Thản Tộc.
Dạ Tra cũng có chút lo lắng, hắn tương đối rõ về chiến lực Lục Ly. Sau khi trở về Bắc Mạc Lục Ly từng khai chiến hai lần, một lần đánh với Đỗ Hành, khi đó Dạ Tra không có mặt. Lần sau là đánh với Nghiệp Cơ, chẳng qua Lục Ly mới chỉ hiển lộ huyết trảo, chứ chưa hiển lộ những thần thông còn lại.
Bạch Thu Tuyết cũng không giấu được vẻ căng thẳng, nàng nhẹ giọng nói:
- Lục Ly, để ta, ta có thể mị hoặc hắn.
- Không cần!
Trận chiến này Lục Ly tự nhiên không thể để cho bất luận người nào thay thế, bởi vì hắn muốn mang đến cho Thái Thản Tộc lòng tin. Chứng minh hắn có thể dẫn dắt bọn họ giết về Trung Châu đoạt lại tổ địa, nếu để Bạch Thu Tuyết ra tay, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?
Chương 610 Chiến Thái Thản
- Ha ha ha!
Mông Họa bật cười ha hả, tròng mắt to giễu cợt nhìn Lục Ly, nói:
- Rất tốt, Nhân tộc, ngươi rất to gan. Ngươi muốn chơi đùa, bản tọa bồi ngươi chơi đùa. Chẳng qua bản tọa không thể đại diện cho Thái Thản Tộc, nếu ngươi có thể cản ta trong thời gian một nén hương mà vẫn không chết, ta liền giúp ngươi đi mời Tộc Vương tới đây.
- Được, một lời đã định!
Lục Ly tự tin gật đầu, sau đó nhìn sang Nghiệp Cơ nói:
- Tìm một nơi trống trải để ta giao đấu một phen với Mông trưởng lão, mọi người không cần nói nhiều, ý ta đã quyết.
Dạ Tra và Mông Trí liếc nhau, hai người khẽ yên ắng gật đầu. Nếu Lục Ly không địch lại, bọn hắn vẫn có thể cường hành ra tay giữ mạng cho Lục Ly.
Bạch Thu Tuyết cũng có ý tưởng tương tự, Nghiệp Cơ dẫn theo chúng nhân bay tới một sơn cốc rộng lớn gần đó. Đuổi đi toàn bộ Dạ Xoa Tộc trong sơn cốc, đồng thời Nghiệp Cơ ra lệnh không cho bất cứ người Dạ Xoa Tộc nào vào xem.
Đám người Lục Ly đứng trên đỉnh núi cạnh sơn cốc, Mông Họa thì đứng trong sơn cốc, năm tên Thái Thải Tộc còn lại thần sắc chế đạo đứng ở đầu bên kia sơn cốc, tựa như năm cây cột đá chống trời.
- Tiểu Bạch, tỉnh tỉnh!
Lục Ly định đánh thức Tiểu Bạch đang ngủ say bấy lâu nay, trên đường từ đông bộ Trung Châu về lại Bắc Mạc, Tiểu Bạch ăn rất nhiều Hồn Tinh, sau vẫn ngủ thiếp đi, thẳng tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Trận chiến này không được phép thất bại, Lục Ly vốn muốn gọi tỉnh Tiểu Bạch để giúp mình một tay. Chỉ là hắn cầm ra Tiểu Bạch từ trong tay áo, lại phát hiện nó vẫn im lìm ngủ say như chết.
- Quên đi...
Lục Ly giao lại Tiểu Bạch cho Bạch Thu Tuyết, lấy ra Mệnh Luân, tung người chậm rãi bay lên không trung.
Vừa rồi hắn đã hỏi dò Dạ Tra, biết được linh hồn Thái Thản Tộc không tính quá mình. Thái Thản Tộc và Mãnh Tượng Tộc cùng thuộc dạng sinh vật đầu óc ngu si tứ chi phát tiển, linh hồn đương nhiên sẽ không quá mạnh.
- Bắt đầu tính giờ!
Lục Ly hít một hơi thật sâu, thả ra Nhiên Huyết thần kỹ, nhìn sang đám người Dạ Tra một cái, sau đó chắp tay nói với Mông Họa:
- Mông trưởng lão, mời!
- Được!
Mông Họa hét lớn một tiếng, làn da màu ám kim trên người sáng lên lấp lánh, sau đó một cỗ khí huyết khủng bố tràn ra từ trên người hắn. Lúc này, Lục Ly cảm giác kẻ đứng trước mặt không phải một tên Thái Thản Tộc, mà là một con Thú Vương, một con Hoang thú viễn cổ.
- Oanh!
Hai chân Mông Họa đạp mạnh, mặt đất dưới chân nứt ra, xuất hiện hai hố sâu hoắm. Thân thể to lớn của Mông Họa lao vút mà lên, bàn tay màu ám kim to lớn như cánh tay của thần chộp tới Lục Ly.
- Tốc độ nhanh quá!
Tròng mắt Lục Ly co rụt lại, lập tức điều khiển Mệnh Luân lui ra sau, đồng thời thả ra phân thân thần kỹ. Nháy mắt, không trung xuất hiện mười mấy Lục Ly, mỗi Lục Ly đều cưỡi Mệnh Luân, rải khắp bốn phương tám hướng.
- Ồ!
Chúng nhân kinh ngạc thốt lên, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lục Ly thi triển thần kỹ này. Dạ Tra và mấy tên trưởng lão Thanh Loan Tộc liếc nhau, trên mặt đầy vẻ động dung, bởi vì bọn hắn đều không thể phát hiện ra chân thân Lục Ly.
- Áo nghĩa!
Từ miệng Dạ Tra phun ra hai chữ, trong lòng vô cùng kích động, chỉ có áo nghĩa mới cường đại được như thế, dù có là bí thuật viễn cổ cũng không khả năng che mắt được Quân Hầu Cảnh.
Trước đây không lâu Lục Ly dường như mới nhập môn áo nghĩa tốc độ, giờ lại phóng thích ra một loại áo nghĩa khác...
Điều này khiến mấy tên trưởng lão Thanh Loan Tộc vừa hâm mộ lại vừa cao hứng, phải biết bọn hắn đều chưa cảm ngộ áo nghĩa, Lục Ly lại có cơ hội cảm ngộ hai loại áo nghĩa, so ra đúng là khiến người tức chết.
Mắt Bạch Thu Tuyết khẽ sáng lên, từ vẻ kinh ngạc trên mặt đám người Dạ Tra, nàng có thể nhìn ra sự cường đại của loại thần kỹ này. Trong lòng nàng không khỏi âm thầm tự hào, nam tử mình yêu thương quả nhiên xuất chúng hơn người.
Trong mắt Mông Họa cũng chất đầy kinh ngạc, thật sự là hắn nhìn không ra chân thân Lục Ly. Chỉ thấy được phân thân Lục Ly bay đầy trời, hết cách, đành phải dùng ra thủ đoạn đơn giản thô bạo nhất.
Hây!
Hắn siết ngón tay thành quyền, bất thần nện tới một phân thân Lục Ly gần đó. Quyền này lực đạo mười phần, không gian đều bị chấn đãng, dẫn lên từng đạo gợn sóng khuếch tán mà đi.
Những gợn sóng kia tản ra, hai tên phân thân Lục Ly lần lượt bị nhẹ nhàng đánh tan.
Nội tâm trưởng lão Thái Thản Tộc đại chấn, không ngừng tung người nhảy lên, song quyền liên tục đánh tới, dẫn ra từng đạo sóng không gian chấn đãng, nhẹ nhàng chấn vỡ tất cả phân thân của Lục Ly.
- Phân thân!
Lục Ly lần nữa phân thân, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng. Hình thể Mông Họa to lớn, nhưng thân thể lại vô cùng nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh, thậm chí nhanh hơn cả Minh Vũ, hắn căn bản không dám tới gần Mông Họa.
Thời gian một nén hương trôi qua rất nhanh, hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng chống đỡ.
Nhưng mục đích của hắn không phải gắng gượng một nén hương trong tay Mông Họa, mà là đánh thương Mông Họa, như vậy mới có thể chấn nhiếp Tộc Vương Thái Thản Tộc.
Bằng không dù Tộc Vương Thái Thản Tộc tới đây, hắn chắc vẫn rất khó thuyết phục đối phương, chuyến đi Hoang giới lần này liền cũng mất đi ý nghĩa, Hoang giới vĩnh viễn không cách nào nắm xuống được.
Vấn đề là tốc độ Mông Họa nhanh như vậy, công kích hung tàn như vậy, làm sao hắn dám tới gần? Dù có liều mạng tới gần, phỏng chừng cũng sẽ bị Mông Họa một quyền nện chết.
- Tốc độ, tốc độ quá chậm!
Lục Ly không ngừng phân thân, điều khiển phân thân áp sát về phía Mông Họa, chân thân lại đứng cách xa xa, tránh cho khỏi bị công kích. Trong lòng bắt đầu suy tư, xem làm sao đề thăng tốc độ, chỉ có tốc độ biến nhanh, hắn mới có thể áp sát Mông Họa, dùng huyết trảo kích thương hắn.
- Tốc độ áo nghĩa!
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ còn cách lợi dụng tốc độ áo nghĩa. Vấn đề là áo nghĩa này hắn mới chỉ tìm hiểu được một tia da lông, còn mới vừa nhập môn, căn bản không biết nên sử dụng thế nào.
Hây!
Mông Họa không ngừng nện ra quyền đầu, chấn tan từng tên phân thân, tùy theo thời gian đẩy dời, Mông Họa cũng gấp.
- Ừm, đi!
Dạ Xoa Tộc còn đang canh giữ bên kia, lối ra vẫn được an toàn, Lục Ly phất tay dặn dò nói:
- Được rồi, các ngươi lui ra sau trăm dặm, trấn thủ ở đó, không có lệnh ta không được rời đi.
- Tuân mệnh!
Bạch gia đã triệt để quy thuận dưới trướng Lục Ly, càng đừng nói lúc này ở đây còn có Bạch Thu Tuyết. Ba người kia vội vàng lui ra, Lục Ly nhìn sang Dạ Tra, một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc vút lên, dẫn mấy người Mông Trí tới.
- Đi!
Lục Ly vung tay lên, Dạ Tra lập tức tiến vào, trưởng lão Thanh Loan Tộc theo sát phía sau, tiếp nữa là Mãnh Tượng Tộc. Bọn hắn không yên tâm để Lục Ly đi vào trước, vạn nhất gặp nguy hiểm còn có thể ngăn cản thoáng chốc.
Ông!
Lục Ly nắm lấy tay Bạch Thu Tuyết, hai người chỉ thấy trước mắt lóe lên bạch quang, cảnh sắc bốn phía đại biến, thiên địa Huyền khí bỗng chợt trở nên nồng đậm dị thường, lần nữa đi tới Hoang giới.
Vừa đi ra, hai người Lục Ly lập tức quét mắt liếc nhìn bốn phía, phát hiện phụ cận có rất nhiều Dạ Xoa Tộc. Trưởng lão Dạ Xoa Tộc cũng ở cách đó không xa, trên mặt hai người tức thì hiện ra ý cười.
- Xi Dực
Nhìn thấy Bạch Thu Tuyết, trưởng lão Dạ Xoa Tộc vội vàng dẫn theo từng mảnh Dạ Xoa quỳ xuống, Xi Dực trong cổ ngữ có nghĩa là thần. Ở trong mắt Dạ Xoa Tộc, Bạch Thu Tuyết cảm ngộ được Thiên Mị Thuật, liền chính là thần của bọn họ.
- Mông Cô?
Tộc trưởng Dạ Xoa Tộc nhìn đám người Mông Trí với ánh mắt đầy hiếu kì, Bạch Thu Tuyết giải thích cho Lục Ly, nói Mông Cô là Thái Thản Tộc. Trưởng lão Dạ Xoa Tộc thấy Mãnh Tượng Tộc và Thái Thản Tộc rất giống nhau, thế nên mới hỏi như vậy.
- Nghiệp Cơ ở đâu?
Lục Ly lại chưa nhắc gì đến chuyện Mãnh Tượng Tộc, Bạch Thu Tuyết dùng cổ ngữ hỏ dò trưởng lão Dạ Xoa Tộc. Nghiệp Cơ là tên của nữ vương Dạ Xoa Tộc, trưởng lão kia rất nhanh liền đáp lại, nói Nghiệp Cơ ở Vương bộ Dạ Xoa Tộc, Nghiệp Cơ đích thân hạ lệnh để nàng trấn thủ nơi này.
Tiếp đó Bạch Thu Tuyết lại hỏi dò tình hình xung quanh, chứ vẫn chưa nói gì về đám người Mông Trí. Sau khi biết được Hoàng Mị Tộc không dám tới gần, phụ cận rất yên tĩnh mới phiên dịch lại cho Lục Ly.
- Gà rừng? Sao lấy cái tên như thế được nhỉ?
Lục Ly lại không chú ý tới tin báo, mà đặt nghi vấn lên cái tên Nghiệp Cơ. Bạch Thu Tuyết lườm hắn một cái, cải chính nói:
- Là Nghiệp Cơ, không phải gà rừng?
- À à!
Lục Ly nhếch môi cười một tiếng, sau đó hạ lệnh:
- Đi Vương bộ Dạ Xoa Tộc, để trưởng lão này tiếp tục trấn thủ ở đây, phái mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa và một vạn đại quân đi theo chúng ta là được.
Bạch Thu Tuyết khó hiểu hỏi:
- Vì sao phải phái đại quân hộ tống chúng ta, thế thì chậm lắm.
Tốc độ Dạ Xoa Tộc cũng không kém, nhưng so với đám người Lục Ly thì lại kém xa, nàng khó mà hiểu được bố trí này của Lục Ly. Lục Ly cười thần bí nói:
- Bạch Thu Tuyết, trước kia ngươi thông minh lắm mà, sao giờ lại ngốc vậy. Trong yêu đương trí thông minh của nữ nhân đều về không, câu nói này quả nhiên không sai.
Bạch Thu Tuyết lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn hắn, Lục Ly thấy vậy lại càng mừng, đang định trêu chọc tiếp. Dạ Tra ở bên cạnh lại nhìn không được, ho khan hai tiếng nói:
- Công tử, chúng ta đều ở đây, quay đầu tìm chỗ nào không người, các ngươi lại đấu mồm với nhau, được không?
Đấu mồm, hai chữ này nói rất uyển chuyển, thật ra ý Dạ Tra là để hai người tìm chỗ không người mà đánh tình mắng tiếu, chứ đừng ngay mặt đám lão gia hỏa bọn hắn, lúng túng lắm.
Mặt mo Lục Ly đỏ ửng, Bạch Thu Tuyết càng là ngượng ngùng đến hận không thể chui xuống đất, Lục Ly vung tay lên để Bạch Thu Tuyết đi ra lệnh.
Trưởng lão Dạ Xoa Tộc vội vàng triệu tập một vạn đại quân cùng đi theo đám người Lục Ly tới Vương bộ, Lục Ly lại để Bạch Thu Tuyết hạ lệnh, một vạn đại quân tách ra mười lộ, ùn ùn kéo tới Vương bộ Dạ Xoa Tộc.
Đám người Lục Ly nhà nhã đi trong đại quân, Bạch Thu Tuyết rốt cục hiểu được ý của Lục Ly. Các nàng đi ở chính giữa, được đại quân vây quanh, như thế sẽ không bại lộ tin tức. Chỉ cần không bại lộ, rất nhiều chuyện liền có thể bố trí dễ dàng.
Đại quân một đường đi tới, bên này đã không có Hoàng Mị Tộc, trên đường rất yên tĩnh, bôn tẩu mấy ngày liền tiến vào địa bàn Dạ Xoa Tộc.
Đám người Lục Ly được mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa mang theo, Dạ Xoa Tộc không quá để ý đám người Lục Ly, ngược lại ba người Mông Trí lại dẫn lên một mảnh xôn xao.
Thế lực Dạ Xoa Tộc nương nhờ chính là Thái Thản Tộc, không có Thái Thản Tộc Dạ Xoa Tộc sớm đã bị tiêu diệt. Bởi thế đối với bọn hắn Thái Thản Tộc chính là chủ tử, bình thường Thái Thản Tộc gần như không đến bên này, thế mà giờ lại một hơi tới tận ba người, sao có thể không dẫn lên oanh động cho được?
Mới vừa tiến vào địa bàn Dạ Xoa Tộc không bao lâu, nữ vương Dạ Xoa Tộc Nghiệp Cơ đã dẫn theo một đám Phi Thiên Dạ Xoa bay tới. Lúc nàng nhìn thấy ba người Mông Trí, trên mặt chất đầy vẻ chấn kinh ngạc, sau đó lại có chút mê mang.
Nàng bay tới hành lễ với Bạch Thu Tuyết, lại hành lễ với Lục Ly, cuối cùng mới hỏi dò thân phận ba người Mông Trí. Lục Ly để Bạch Thu Tuyết khoan hẵng nói, đồng thời sai Nghiệp Cơ phong tỏa tin tức, không được làm lộ tin về ba người Mông Trí ra ngoài.
Chúng nhân chạy tới Vương bộ, đến Vương bộ rồi, Lục Ly để Nghiệp Cơ đào mấy hang động lớn an trí cho ba người Mông Trí, sau đó tiến vào một tòa cung điện xa hoa trong cấm địa Dạ Xoa Tộc.
Lục Ly không chút khách khí ngồi trên vương vị, Bạch Thu Tuyết an vị ở bên cạnh hắn. Lục Ly đảo mắt nhìn về phía Nghiệp Cơ dò hỏi:
- Các ngươi có cách nào liên hệ Tộc Vương Thái Thản Tộc để hắn tới đây một chuyến không?
Bạch Thu Tuyết có chút lo lắng, nhưng Lục Ly cố chấp muốn nàng phiên dịch, nàng đành phải chuyển lời cho Nghiệp Cơ.
Tròng mắt Nghiệp Cơ khẽ sáng lên, sau đó hồi đáp, nói địa vị nàng không mời nổi Mông Thần, thường chỉ mời được một vị trưởng lão Thái Thản Tộc.
- Trưởng lão thì trưởng lão, mời một người tới đây, lấy tốc độ nhanh nhất!
Chương 607 Thứ hỗn đản
Lục Ly khoát tay, Nghiệp Cơ có chút lo lắng, nói tính tình Thái Thản Tộc rất bạo ngược, hơn nữa cảm quan của bọn họ đối với Nhân tộc rất kém. Bởi vì năm đó đối tượng khu trục Thái Thản Tộc ra khỏi Trung Châu chính là Nhân tộc. Nếu mời trưởng lão Thái Thản Tộc đến, sợ rằng sẽ bạo phát xung đột.
- Bảo ngươi mời thì ngươi cứ mời, đừng nói nhảm!
Lục Ly nổi giận, Bạch Thu Tuyết tự nhiên cũng nổi giận, ánh mắt băng lãnh nói mấy câu, Nghiệp Cơ khẽ gật đầu đành chịu, đi xuống an bài.
Thấy Bạch Thu Tuyết cũng có chút lo lắng, Lục Ly cười cười ôn hòa nói:
- Yên tâm đi, Thu Tuyết, dù không bàn được chuyện hợp tác, chí ít chúng ta cũng sẽ không nguy hiểm. Tổ tông Thái Thản Tộc ở đây, bọn hắn sao dám làm loạn?
Thái Thản Tộc cách Dạ Xoa Tộc không xa cũng không gần, khoảng cách tương đương với từ Thiên Vũ Thành đến Thiên Đảo Hồ. Trong Hoang giới lại không có truyền tống trận, bởi thế dù trưởng lão Thái Thản Tộc lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới, chí ít cũng phải mất bốn năm ngày.
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết ở lại trong hoàng cung Dạ Xoa Tộc, mấy người Dạ Tra cũng ở bên trong, đám Mông Trí thì lại ở trong sơn động.
Ngồi chừng hơn một canh giờ, Lục Ly có vẻ khá là nhàm chán, định ra ngoài đi dạo, Bạch Thu Tuyết đỏ mặt gật đầu nói:
- Đi dạo cũng tốt, ta cũng đi dạo.
Lục Ly thấy Bạch Thu Tuyết đỏ mặt, không khỏi hiếu kỳ hỏi:
- Ngươi đi đâu? Hay là đi chung? Dù sao nơi này ngươi cũng quen thuộc hơn ta.
- Ngươi cứ đi của ngươi.
Sắc mặt Bạch Thu Tuyết càng đỏ.
Lục Ly lập tức chợt hiểu, xem ra Bạch Thu Tuyết muốn tới sơn động giam mình khi trước, tiến một bước tham ngộ Thiên Mị Thuật. Tròng mắt hắn khẽ đảo nói:
- Được rồi, ngươi đi của ngươi, ta và Dạ tộc trưởng dạo quanh một phen.
Bạch Thu Tuyết đỏ mặt rời đi, Lục Ly ngược lại không lo lắng cho an toàn của nàng, từ thái độ của đám người Nghiệp Cơ đối với Bạch Thu Tuyết liền có thể thấy được, bọn họ thật sự phụng Bạch Thu Tuyết làm thần, tuyệt đối không dám thương hại đến nàng.
Lục Ly và mấy người Dạ Tra dạo quanh trong cấm địa, Nghiệp Cơ để một tên Phi Thiên Dạ Xoa bồi cùng. Trong cấm địa này có không ít kiến trúc kì lạ, tỉ như chùa miếu hình tròn, tỉ như một vài cột trụ đồ đằng cao lớn.
Chẳng qua...
Bất luận là chùa miếu hay trụ đồ đằng, hoặc là vách đá trên giả sơn, chỗ nào cũng đều có rất nhiều phù điêu. Những phù điêu kia khắc họa toàn là xuân cung đồ, ghi lại cảnh nam nữ Dạ Xoa Tộc hoan hảo, đủ loại tư thế, đủ loại động tác độ khó cực cao...
Rất kỳ dị là, Lục Ly và mấy người Dạ Tra ngắm nhìn những bức điêu khắc cảnh hoan hảo này lại không cảm thấy dâm tà, ngược lại rất có tính thưởng thức, không khác đang nhìn tác phẩm nghệ thuật.
- Hạ lưu, dơ bẩn, khó coi!
Lục Ly vừa đi vừa nghĩ, miệng không ngừng thì thào, ánh mắt lại tròn xoe nhìn chằm chằm, quan sát không sót một bức nào.
Dạ Tra một đường tròn mắt đi theo, mấy tên trưởng lão còn lại cũng tán đồng nói:
- Dạ Xoa Tộc đúng là hạ lưu, dơ bẩn, dâm tà.
- Vô sỉ đến cực điểm, Dạ Xoa Tộc đúng là cặn bã!
- Đúng đúng, các ngươi nhìn bức này xem, không ngờ còn treo người lên, có còn vương pháp hay không? Giới hạn đạo đức ở đâu?
- Khó coi, khó coi!
Mấy tên trưởng lão một đường hùng hùng hổ hổ, nhưng ánh mắt lại như nam châm, dính chặt lên mấy bức phù điêu không thể dời đi.
Lần nữa đi qua một tấm phù điêu, Lục Ly thấy mấy tên trưởng lão còn đang tròn mắt ngắm nhìn, bất giác liếc mắt nhìn xuống hạ bộ bọn hắn, cười hắc hắc nói:
- Mấy vị trưởng lão, các ngươi đều bảo đao chưa già, hay là để ta bảo Nghiệp Cơ bố trí mấy tên mỹ nữ Dạ Xoa Tộc hầu hạ các ngươi một lúc?
Dạ Tra lúng túng không thôi, bốn tên trưởng lão lập tức nghiêm mặt, Đại trưởng lão ra vẻ đường hoàng khoát tay nói:
- Thánh Chủ, chúng ta không phải người như thế!
- Đúng đúng!
Nhị trưởng lão gật đầu phụ họa:
- Chúng ta chỉ đang phê phán phù điêu dâm uế của Dạ Xoa Tộc mà thôi, thật sự là quá không ra gì.
Tam trưởng lão tán thành nói:
- Đại thiên thế giới đúng là không gì không có, chủng tộc dâm tà như Dạ Xoa Tộc này đáng lý không nên tồn tại trên thế gian. Ta cho rằng phải triệt để hủy diệt các nàng, hủy diệt từ tận linh hồn đến thể xác!
- Không sai!
Tứ trưởng lão phẫn nộ nói:
- Ta đề nghị lát nữa chúng ta phải tiến một bước nghiên cứu sâu thêm về Dạ Xoa Tộc, nhìn xem làm sao hủy diệt chủng tộc này. Thánh Chủ, chuyện này không nên chậm trễ, thỉnh cầu ngươi gọi Nghiệp Cơ tới, đưa mấy tên nữ tử Dạ Xoa Tộc vào trong phòng chúng ta, chúng ta phải triển khai thủ đoạn tàn khốc nhất đối với chủng tộc này.
-...
Lục Ly ngao ngán, cái tên già đầu mà chưa chết này đứa nào đứa ấy đều không biết xấu hổ là gì, rõ ràng nhìn thấy phù điêu trong lòng rất là động tâm với Dạ Xoa Tộc, ngoài miệng lại vẫn cứ hùng hồn.
Lục Ly quay sang nhìn Dạ Tra một cái, hỏi:
- Dạ tộc trưởng, ngươi thì sao? Cũng muốn đi hủy diệt mấy tên nữ tử Dạ Xoa Tộc?
- Đám hỗn đản lão nhị khiến Thánh Chủ chê cười.
Trên mặt Dạ Tra hiện lên vẻ hổ thẹn, lắc đầu thở dài nói:
- Lão phu thì thôi đi, thể chất lão phu tốt hơn bọn hắn một chút, mấy tên sợ là không thỏa mãn được.
Bịch!
Trước mắt Lục Ly tối sầm lại, trực tiếp té ngã trên đất, vừa rồi Dạ Tra vẫn luôn một mực rất nghiêm túc, không ngờ cũng là loại người này.
- Được rồi, Thu Tuyết đang ở ngay trong sơn động, ta đi tìm nàng.
Lục Ly phất phất tay nói:
- Chính các ngươi đi tìm Nghiệp Cơ, nhớ đừng đi ra cấm địa là được.
Mấy người Dạ Tra biết Bạch Thu Tuyết đang ở trong sơn động trước mặt, liền cũng yên tâm cáo từ đi tìm Nghiệp Cơ. Lục Ly thấy Dạ Tra mặt mũi đỏ bừng, thần sắc hớn hở, trước mắt lần nữa tối sầm, hắn nhìn lầm mấy lão già này rồi...
Bên ngoài sơn động có hai tên Phi Thiên Dạ Xoa canh giữ, hai người này đều biết thân phận Lục Ly, tự nhiên không dám ngăn cản.
Sơn động rất lớn, bên trong có một ít đèn dầu, tia sáng vàng vọt hắt lên khiến bầu không khí bên trong có chút ái muội. Một đường hướng vào trong, trên vách tường toàn là phù điêu cảnh nam nữ hoan hảo, dâm tà đến tận xương tủy.
Chương 608 Đấu một trận
Đi vào trăm thước, bên trong bất ngờ xuất hiện một đại điện, hai bên trái phải đại điện đều có gian phòng, chính tiền phương cũng có một gian phòng.
Một tên Phi Thiên Dạ Xoa chỉ vào gian phòng trước mặt nói lải nhải mấy câu, Lục Ly biết Bạch Thu Tuyết ở trong, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Gian phòng không tính lớn, vách tường rất chỉnh tề, còn có một bộ giường lớn, trên vách tường bốn phía đều khắc họa phù điêu tương tự bên ngoài.
Chẳng qua phù điêu nơi này cũng có điểm khác biệt với bên ngoài, bởi vì phù điêu nơi đây được tô thêm màu, khắc họa sinh động như thật, cảm giác không khác gì người thật.
Bạch Thu Tuyết đứng trước một mặt vách tường, mặt đỏ gấc như máu, cổ cũng đỏ lên, mắt nhắm lại, không biết đang cảm ngộ cái gì.
Lục Ly nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, nhìn mấy lượt, trong lòng lần nữa thầm mắng khó coi, hô hấp dần có chút gấp rút, có lẽ bên cạnh là người yêu tuyệt mỹ khiến hắn khó mà kìm nổi tà hỏa.
Hắn quay đầu nhìn Bạch Thu Tuyết, nhìn dung nhan tuyệt sắc, thân hình thướt tha của nàng. Rõ ràng là nữ tử vô cùng thánh khiết, lại đứng trong gian phòng dâm tà thế này, bất giác sinh ra một cảm giác cực kỳ mâu thuẫn, khăng khăng cảm giác ấy lại vô cùng kích thích.
Bên ngoài như thánh nữ, trong nhà như phu nhân, trên giường như đãng phụ...
Đây là đối tượng lý tưởng nhất trong lòng rất nhiều nam tử, hiện tại Bạch Thu Tuyết đang có xu thế phát triển theo hướng này. Lục Ly âm thầm cảm khái mình có phúc khí, được nữ như thế, còn cầu mong gì nữa?
Bất tri bất giác, nhịp thở Lục Ly càng thêm gấp rút, cuối cùng khiến cho Bạch Thu Tuyết thức tỉnh. Trong mắt nàng chớp qua một tia kinh ngạc, thấy là Lục Ly, lập tức xấu hổ cúi đầu không dám gặp người, tựa như giận dỗi thẹn ngượng, vẻ kiều mị khiến Lục Ly nhìn mà ngây dại.
- Thu Tuyết!
Lục Ly thâm tình nhìn Bạch Thu Tuyết, đưa tay ôm lấy nàng đi về phía giường, Thiên Lôi vạch Địa Hỏa, Lục Ly áp chế không nổi, chuẩn bị hôm nay đại chiến một trận.
Hai đôi môi dán vào nhau, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, không cách nào tách ra...
Hai thân thể ôm chặt, dây lụa trượt xuống, quần áo trên thân Bạch Thu Tuyết bị Lục Ly thô lỗ lột bỏ, lộ ra yếm màu hồng phấn bên trong, đôi song phong mất đi trói buộc dựng lên ngạo nghễ, trong cổ họng Lục Ly phát ra một tiếng trầm hống như dã thú, triệt để đè nén không được...
- Không, không được!
Bạch Thu Tuyết đột nhiên như chợt nhớ tới điều gì, tròng mắt mê ly đột nhiên thanh tỉnh, một tay đẩy ra Lục Ly, kinh hô:
- Không được, hôm nay không được, người ta tới ngày.
- Mẹ nó!
Lục Ly buồn bực đến mức chỉ muốn thổ huyết, tà hỏa trên người nháy mắt cũng tan biến vô tung vô ảnh, thần sắc ủ rũ cúi đầu xuống, tựa như sương đánh lên quả cà.
Mấy ngày này Lục Ly rất an nhàn, mỗi ngày lại ở chung cùng Bạch Thu Tuyết, đương nhiên hai người không còn đi tới sơn động kia.
Trong sơn động kia tựa hồ có một loại ma lực thần kỳ, có thể thiêu đốt dục hỏa trong thân hai người. Bạch Thu Tuyết không phải không muốn hiến thân cho Lục Ly, dù sao hai người đã thương nhau mến nhau, Lục Ly lại cũng không phải loại người bạc tình bạc nghĩa.
Đáng tiếc thời cơ không đúng...
Xung quanh Vương bộ Dạ Xoa Tộc có mấy nơi phong cảnh không sai, hai người khó được có thời gian ở chung, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội, cả ngày dính lấy nhau du sơn ngoạn thủy, tựa như một đôi thần tiên hiệp lữ.
Mấy người Dạ Tra khiến Lục Ly rất thất vọng, không ngờ lại không quản hai người, cả ngày ở lỳ trong hoàng cung.
Nghiệp Cơ bố trí mười mấy nữ tử đẹp nhất trong bộ lạc hầu hạ bọn hắn, cả ngày điên loan đảo phượng, làm toàn chuyện mất hết đạo đức...
Ngày thứ năm!
Thám báo Dạ Xoa Tộc truyền tin về, nói trưởng lão Thái Thản Tộc đã dẫn theo năm tên tộc nhân tiến vào địa bàn Dạ Xoa Tộc.
Nghiệp Cơ lập tức sai người mời Lục Ly trở về, đám người Dạ Tra cũng bay ra từ trong hoàng cung. Năm người thần sắc trang nghiêm, râu bạc phất phới, tựa như tiên nhân đắc đạo, chẳng qua bước chân lại hơi chút hư phù, rõ ràng mấy ngày nay túng dục quá độ.
Lục Ly cũng không quản bọn họ, đứng trên cấm địa dõi mắt nhìn về phía xa, chờ đợi trưởng lão Thái Thản Tộc đi tới. Mặt ngoài thần sắc hắn không chút ba động, trong lòng lại rất căng thẳng, đối với hắn mà nói, nắm xuống Thái Thản Tộc là bước cực kỳ quan trọng, không nắm được Thái Thản Tộc, liền cũng đành vứt bỏ Hoang giới.
Đông đông đông
Nơi xa truyền đến tiếng bước chân rầm rập, tiếp đó mấy tên Phi Thiên Dạ Xoa từ đằng xa bay tới, sáu tên cự nhân như cột chống trời hiện lên phía sơn mạch xa xa. Tốc độ bọn hắn rất nhanh, bàn chân khổng lồ nhấc lên, một bước liền xoải ngang qua một tòa núi nhỏ, chỉ qua một nén hương đã tới trước mặt cấm địa.
Đám người Lục Ly rốt cục thấy rõ Thái Thản Tộc, nghi hoặc trong lòng theo đó cũng được giải khai, khó trách Dạ Xoa Tộc nhìn thấy ba người Mông Trí đều tưởng lầm là Thái Thản Tộc.
Thái Thản Tộc cực tương tự Mãnh Tượng Tộc, hình thể giống nhau như đúc, đều cao hơn mười thước, cánh tay thô to ngang thân người, tròng mắt như chuông đồng, toát lên vẻ hung ác bạo ngược.
Khác biệt chỉ nằm ở màu da, da Thái Thản Tộc không phải màu hoàng kim giống Mãnh Tượng Tộc, mà là màu ám kim, trên đầu còn nhiều thêm một sừng thú nho nhỏ.
- Nhân tộc?
Ánh mắt tên Thái Thản Tộc đi đầu bỗng chốc khóa chặt Lục Ly và Bạch Thu Tuyết bên cạnh Nghiệp Cơ, quát lạnh một tiếng, thậm chí còn nói ngôn ngữ thông dụng của Nhân tộc.
Trong mắt hắn chớp qua một tia quang mang hung tàn bạo ngược, lại không nửa lời nói nhảm, nâng nắm đấm lên bất thần nện tới Lục Ly và Bạch Thu Tuyết.
- Hừ!
Đám người Dạ Tra lập tức xông lên đứng chắn trước mặt Lục Ly, mấy người Mông Trí trong sơn động cách đó không xa cũng đứng bật dậy, Mông Trí bạo rống:
- Dám vô lễ với Thánh Chủ, mau dừng tay!
Hình thể Mãnh Tượng Tộc cực lớn, thanh âm cũng lớn, trưởng lão Thái Thản Tộc quét mắt nhìn lại, cánh tay khổng lồ ngưng lại giữa trời, trong mắt chất đầy kinh ngạc.
Năm tên Thái Thản Tộc còn lại cũng ngạc nhiên vô cùng, sau đó lải nhải xì xào một trận nghe không hiểu.
Chương 609 Đấu một trận 2
Mông Trí dẫn theo hai tên trưởng lão bước nhanh đi tới, đứng ở trước mặt Lục Ly, thần sắc giận dữ nhìn trưởng lão Thái Thản Tộc.
Trưởng lão Thái Thản Tộc xì xào đối thoại với Mông Trí, Bạch Thu Tuyết có thể nghe hiểu cổ ngữ, lập tức phiên dịch cho Lục Ly nghe.
Lục Ly lắng nghe một lát, nội tâm không khỏi có chút gấp gáp. Hai người đang nói về chuyện của Mãnh Tượng Tộc, trưởng lão Thái Thản Tộc hỏi, không phải Mãnh Tượng Tộc bị diệt tộc rồi ư? Sao còn có người sống sót? Mông Trí giải thích một phen, lại không thấy hỏi dò chuyện về Thái Thản Tộc. Bạch Thu Tuyết nói tựa hồ trưởng lão Thái Thản Tộc không khách khí với Mông Trí như trong tưởng tượng...
Dạ Tra tới gần Lục Ly, thấp giọng giải thích vài câu, Lục Ly mới phần nào hiểu ra.
Thái Thản Tộc đích thật là hậu nhân Mãnh Tượng Tộc, năm đó Mãnh Tượng Tộc sinh ra một thiên tài, chỉ là tính cách bạo ngược, không được đại nhân vật trong tộc yêu thích, bởi vì thất bại trong cuộc chiến tranh đoạt vương vị, bị khu trục đi ra.
Thiên tài này rời khỏi Mãnh Tượng Tộc, một mình tu luyện, còn thông hôn với dị tộc, sinh ra mạch Thái Thản Tộc.
Bởi thế mặc dù Thái Thản Tộc có nguồn gốc từ Mãnh Tượng Tộc, quan hệ lại không quá tốt. Đến sau Thái Thản Tộc bị Nhân tộc tấn công, Mãnh Tượng Tộc dù xuất binh tương trợ. Nhưng bởi Nhân tộc thế lớn, cuối cùng đành phải lui binh, thậm chí dẫn đến Thái Thản Tộc thiếu chút bị diệt tộc, tộc nhân sống sót phải rời bỏ Trung Châu, như chó nhà có tang lẩn trốn tứ xứ...
Năm ngàn năm trước, Mãnh Tượng Tộc và Thanh Loan Tộc cùng bị diệt.
Thái Thản Tộc tưởng là Mãnh Tượng Tộc đã bị giết sạch, thẳng đến hôm nay nhìn thấy Mông Trí, mới biết còn có tộc nhân sống sót, bởi vì kinh nghi nên vừa rồi mới ngừng lại hỏi dò một phen.
- Xem ra mặc dù Thái Thản Tộc là hậu duệ Mãnh Tượng Tộc, nhưng quan hệ không phải quá tốt, muốn thu phục e rằng không dễ.
Trong lòng Lục Ly thầm nghĩ, phía bên kia Mông Trí lại nói mấy câu với trưởng lão Thái Thản Tộc, dẫn lên đối phương phẫn nộ, chỉ vào Lục Ly xì xào nói một trận, trong mắt toàn là quang mang hung ác bạo ngược.
Lục Ly khá là khó chịu, mở miệng nói:
- Không phải vừa rồi ngươi nói tiếng người sao? Ta nghe không hiểu cổ ngữ, ngươi muốn mắng ta thì cứ trực tiếp dùng tiếng người mà mắng.
Vừa rồi trưởng lão Thái Thản Tộc đúng là từng nói ngôn ngữ thông dụng của Nhân tộc, lúc này nghe Lục Ly nói thế lập tức nổi giận, cười lạnh nói:
- Nhân tộc các ngươi đều là tiểu nhân hèn hạ, là sinh vật hạ lưu bẩn thỉu nhất trên thế giới này. Mông tộc trưởng, không ngờ ngươi lại muốn chúng ta nương nhờ hắn? Ngươi già nên hồ đồ rồi ư? Ngươi làm thế sẽ chỉ dẫn người Mãnh Tượng Tộc đi xuống vực sâu, đi tới diệt tộc.
Mông Trí thấy trưởng lão Thái Thản Tộc mắng chửi Lục Ly, lập tức cũng phẫn nộ, quát nói:
- Mông Họa, Thánh Chủ không phải tiểu nhân hèn hạ, hắn là Thánh Chủ được Tổ Thần Thanh Loan Tộc dùng Thiên Sách Thuật tính ra. Hắn có thể dẫn dắt chúng ta giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa, ta không cho phép ngươi vũ nhục Thánh Chủ.
- Hoang đường!
Trưởng lão Thái Thản Tộc cười xuy một tiếng, quát lạnh nói:
- Năm đó Nhân tộc thế yếu, liền giao hảo với vạn tộc chúng ta, luồn cúi như là con cháu. Đến sau thì sao? Chúng ta vạn tộc đại chiến, Nhân tộc mượn cơ hội phát triển, đợi lúc cường đại rồi liền đồ sát máu tanh vạn tộc. Bọn hắn cướp đoạt tổ địa, giành lấy tài nguyên, đồ sát con dân chúng ta. Thậm chí lão phu hoài nghi ba lần vạn tộc đại chiến đều là do Nhân tộc hèn hạ châm ngòi, tuyệt đối không thể tin tưởng Nhân tộc. Mông tộc trưởng, bài học bằng máu đó của hai tộc chúng ta vẫn chưa khiến ngươi tỉnh ngộ ư?
Lục Ly và Bạch Thu Tuyết liếc nhau, hai người nghe được bí mật này, trong lòng đều như có điều suy nghĩ. Thậm chí hai người không chút nào nghi ngờ tính chân thực trong lời trưởng lão Thái Thản Tộc, Nhân tộc xảo trá âm độc, điểm này hai người đều tán đồng.
Đương nhiên Nhân tộc cũng không làm sai, bởi vì làm thế cũng là để Nhân tộc phát triển và lớn mạnh, thế giới này sinh tồn được mới là vương đạo.
Còn đạo nghĩa cảm tình, những thứ đó đặt ở trong mắt rất nhiều đại nhân vật Nhân tộc thì chỉ là cứt chó.
Mông Trí không biết phản bác thế nào, chỉ có thể trừng mắt nói:
- Mông Họa, Thánh Chủ không phải người như thế, không có Thánh Chủ chúng ta liền không thể đi ra. Cũng chỉ có Thánh Chủ mới là hi vọng dẫn dắt bọn ta giết về Trung Châu, đoạt lại tổ địa.
- Chỉ bằng hắn?
Trên mặt Mông Họa toàn là chế nhạo, giễu cợt nói:
- Hắn chỉ là một tên nhân loại cỏn con, thực lực nhỏ yếu như thế, bản tọa chỉ bằng một quyền liền có thể nện hắn thành thịt nát. Ngươi nói hắn dẫn các ngươi đoạt về tổ địa? Đầu óc ngươi không có vấn đề đấy chứ?
Lục Ly nghe xong không khỏi nổi giận, tròng mắt khẽ lấp lánh, thấp giọng nói vài câu với Dạ Tra, sau đó quát khẽ nói:
- Mông Họa đúng không? Ngươi nói một quyền có thể nện chết ta? Hay là chúng ta đi ra đấu một trận, nếu ta thắng ngươi, Thái Thản Tộc các ngươi phải trung thành với ta, còn nếu ta thua, ngươi có thể nện chết ta, thế nào?!
- Thánh Chủ, không thể!
Mông Trí lập tức cuống lên, hắn không hiểu rõ chiến lực Lục Ly, ở trong mắt hắn Lục Ly còn quá trẻ tuổi, cảnh giới cũng mới chỉ là Mệnh Luân Cảnh trung kỳ, làm sao có thể là đối thủ của Mông Họa? Sợ rằng đứng đấy cho hắn đánh đều không thương hại được đến Mông Họa, hắn rất rõ ràng sức phòng ngự kinh khủng của Mãnh Tượng Tộc lẫn Thái Thản Tộc.
Dạ Tra cũng có chút lo lắng, hắn tương đối rõ về chiến lực Lục Ly. Sau khi trở về Bắc Mạc Lục Ly từng khai chiến hai lần, một lần đánh với Đỗ Hành, khi đó Dạ Tra không có mặt. Lần sau là đánh với Nghiệp Cơ, chẳng qua Lục Ly mới chỉ hiển lộ huyết trảo, chứ chưa hiển lộ những thần thông còn lại.
Bạch Thu Tuyết cũng không giấu được vẻ căng thẳng, nàng nhẹ giọng nói:
- Lục Ly, để ta, ta có thể mị hoặc hắn.
- Không cần!
Trận chiến này Lục Ly tự nhiên không thể để cho bất luận người nào thay thế, bởi vì hắn muốn mang đến cho Thái Thản Tộc lòng tin. Chứng minh hắn có thể dẫn dắt bọn họ giết về Trung Châu đoạt lại tổ địa, nếu để Bạch Thu Tuyết ra tay, vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?
Chương 610 Chiến Thái Thản
- Ha ha ha!
Mông Họa bật cười ha hả, tròng mắt to giễu cợt nhìn Lục Ly, nói:
- Rất tốt, Nhân tộc, ngươi rất to gan. Ngươi muốn chơi đùa, bản tọa bồi ngươi chơi đùa. Chẳng qua bản tọa không thể đại diện cho Thái Thản Tộc, nếu ngươi có thể cản ta trong thời gian một nén hương mà vẫn không chết, ta liền giúp ngươi đi mời Tộc Vương tới đây.
- Được, một lời đã định!
Lục Ly tự tin gật đầu, sau đó nhìn sang Nghiệp Cơ nói:
- Tìm một nơi trống trải để ta giao đấu một phen với Mông trưởng lão, mọi người không cần nói nhiều, ý ta đã quyết.
Dạ Tra và Mông Trí liếc nhau, hai người khẽ yên ắng gật đầu. Nếu Lục Ly không địch lại, bọn hắn vẫn có thể cường hành ra tay giữ mạng cho Lục Ly.
Bạch Thu Tuyết cũng có ý tưởng tương tự, Nghiệp Cơ dẫn theo chúng nhân bay tới một sơn cốc rộng lớn gần đó. Đuổi đi toàn bộ Dạ Xoa Tộc trong sơn cốc, đồng thời Nghiệp Cơ ra lệnh không cho bất cứ người Dạ Xoa Tộc nào vào xem.
Đám người Lục Ly đứng trên đỉnh núi cạnh sơn cốc, Mông Họa thì đứng trong sơn cốc, năm tên Thái Thải Tộc còn lại thần sắc chế đạo đứng ở đầu bên kia sơn cốc, tựa như năm cây cột đá chống trời.
- Tiểu Bạch, tỉnh tỉnh!
Lục Ly định đánh thức Tiểu Bạch đang ngủ say bấy lâu nay, trên đường từ đông bộ Trung Châu về lại Bắc Mạc, Tiểu Bạch ăn rất nhiều Hồn Tinh, sau vẫn ngủ thiếp đi, thẳng tới bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Trận chiến này không được phép thất bại, Lục Ly vốn muốn gọi tỉnh Tiểu Bạch để giúp mình một tay. Chỉ là hắn cầm ra Tiểu Bạch từ trong tay áo, lại phát hiện nó vẫn im lìm ngủ say như chết.
- Quên đi...
Lục Ly giao lại Tiểu Bạch cho Bạch Thu Tuyết, lấy ra Mệnh Luân, tung người chậm rãi bay lên không trung.
Vừa rồi hắn đã hỏi dò Dạ Tra, biết được linh hồn Thái Thản Tộc không tính quá mình. Thái Thản Tộc và Mãnh Tượng Tộc cùng thuộc dạng sinh vật đầu óc ngu si tứ chi phát tiển, linh hồn đương nhiên sẽ không quá mạnh.
- Bắt đầu tính giờ!
Lục Ly hít một hơi thật sâu, thả ra Nhiên Huyết thần kỹ, nhìn sang đám người Dạ Tra một cái, sau đó chắp tay nói với Mông Họa:
- Mông trưởng lão, mời!
- Được!
Mông Họa hét lớn một tiếng, làn da màu ám kim trên người sáng lên lấp lánh, sau đó một cỗ khí huyết khủng bố tràn ra từ trên người hắn. Lúc này, Lục Ly cảm giác kẻ đứng trước mặt không phải một tên Thái Thản Tộc, mà là một con Thú Vương, một con Hoang thú viễn cổ.
- Oanh!
Hai chân Mông Họa đạp mạnh, mặt đất dưới chân nứt ra, xuất hiện hai hố sâu hoắm. Thân thể to lớn của Mông Họa lao vút mà lên, bàn tay màu ám kim to lớn như cánh tay của thần chộp tới Lục Ly.
- Tốc độ nhanh quá!
Tròng mắt Lục Ly co rụt lại, lập tức điều khiển Mệnh Luân lui ra sau, đồng thời thả ra phân thân thần kỹ. Nháy mắt, không trung xuất hiện mười mấy Lục Ly, mỗi Lục Ly đều cưỡi Mệnh Luân, rải khắp bốn phương tám hướng.
- Ồ!
Chúng nhân kinh ngạc thốt lên, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lục Ly thi triển thần kỹ này. Dạ Tra và mấy tên trưởng lão Thanh Loan Tộc liếc nhau, trên mặt đầy vẻ động dung, bởi vì bọn hắn đều không thể phát hiện ra chân thân Lục Ly.
- Áo nghĩa!
Từ miệng Dạ Tra phun ra hai chữ, trong lòng vô cùng kích động, chỉ có áo nghĩa mới cường đại được như thế, dù có là bí thuật viễn cổ cũng không khả năng che mắt được Quân Hầu Cảnh.
Trước đây không lâu Lục Ly dường như mới nhập môn áo nghĩa tốc độ, giờ lại phóng thích ra một loại áo nghĩa khác...
Điều này khiến mấy tên trưởng lão Thanh Loan Tộc vừa hâm mộ lại vừa cao hứng, phải biết bọn hắn đều chưa cảm ngộ áo nghĩa, Lục Ly lại có cơ hội cảm ngộ hai loại áo nghĩa, so ra đúng là khiến người tức chết.
Mắt Bạch Thu Tuyết khẽ sáng lên, từ vẻ kinh ngạc trên mặt đám người Dạ Tra, nàng có thể nhìn ra sự cường đại của loại thần kỹ này. Trong lòng nàng không khỏi âm thầm tự hào, nam tử mình yêu thương quả nhiên xuất chúng hơn người.
Trong mắt Mông Họa cũng chất đầy kinh ngạc, thật sự là hắn nhìn không ra chân thân Lục Ly. Chỉ thấy được phân thân Lục Ly bay đầy trời, hết cách, đành phải dùng ra thủ đoạn đơn giản thô bạo nhất.
Hây!
Hắn siết ngón tay thành quyền, bất thần nện tới một phân thân Lục Ly gần đó. Quyền này lực đạo mười phần, không gian đều bị chấn đãng, dẫn lên từng đạo gợn sóng khuếch tán mà đi.
Những gợn sóng kia tản ra, hai tên phân thân Lục Ly lần lượt bị nhẹ nhàng đánh tan.
Nội tâm trưởng lão Thái Thản Tộc đại chấn, không ngừng tung người nhảy lên, song quyền liên tục đánh tới, dẫn ra từng đạo sóng không gian chấn đãng, nhẹ nhàng chấn vỡ tất cả phân thân của Lục Ly.
- Phân thân!
Lục Ly lần nữa phân thân, trên mặt đầy vẻ ngưng trọng. Hình thể Mông Họa to lớn, nhưng thân thể lại vô cùng nhanh nhẹn, tốc độ cực nhanh, thậm chí nhanh hơn cả Minh Vũ, hắn căn bản không dám tới gần Mông Họa.
Thời gian một nén hương trôi qua rất nhanh, hắn hoàn toàn có thể nhẹ nhàng chống đỡ.
Nhưng mục đích của hắn không phải gắng gượng một nén hương trong tay Mông Họa, mà là đánh thương Mông Họa, như vậy mới có thể chấn nhiếp Tộc Vương Thái Thản Tộc.
Bằng không dù Tộc Vương Thái Thản Tộc tới đây, hắn chắc vẫn rất khó thuyết phục đối phương, chuyến đi Hoang giới lần này liền cũng mất đi ý nghĩa, Hoang giới vĩnh viễn không cách nào nắm xuống được.
Vấn đề là tốc độ Mông Họa nhanh như vậy, công kích hung tàn như vậy, làm sao hắn dám tới gần? Dù có liều mạng tới gần, phỏng chừng cũng sẽ bị Mông Họa một quyền nện chết.
- Tốc độ, tốc độ quá chậm!
Lục Ly không ngừng phân thân, điều khiển phân thân áp sát về phía Mông Họa, chân thân lại đứng cách xa xa, tránh cho khỏi bị công kích. Trong lòng bắt đầu suy tư, xem làm sao đề thăng tốc độ, chỉ có tốc độ biến nhanh, hắn mới có thể áp sát Mông Họa, dùng huyết trảo kích thương hắn.
- Tốc độ áo nghĩa!
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn chỉ còn cách lợi dụng tốc độ áo nghĩa. Vấn đề là áo nghĩa này hắn mới chỉ tìm hiểu được một tia da lông, còn mới vừa nhập môn, căn bản không biết nên sử dụng thế nào.
Hây!
Mông Họa không ngừng nện ra quyền đầu, chấn tan từng tên phân thân, tùy theo thời gian đẩy dời, Mông Họa cũng gấp.