-
Chương 806-810
Chương 806 Vào thành
Vào thành
- Một khi ba đại thế lực tiến đánh, số lượng Nhân Hoàng quanh khu vực này sẽ lên tới tận năm tên, đến lúc đó dù Mông Thần có thể cứu người, chúng ta cũng không cách nào toàn thân trở ra. Ta chỉ là một Bất Diệt Cảnh cỏn con, sẽ không dẫn lên quá nhiều người chú ý, dù xảy ra chuyện, bọn hắn chắc cũng chỉ phái một đám Quân Hầu Cảnh truy sát, ta hoàn toàn có thể toàn thân trở ra. Mặt khác điện chủ Thí Ma Điện đã truyền lời công khai bảo vệ ta mười năm, chỉ cần ta lộ ra thân phận, dù là điện chủ Vân Thủy Điện cũng sẽ không dám làm gì.
- Điện chủ Thí Ma Điện?
Mông Thần thoáng động dung, nhìn chằm chằm Lục Ly hỏi lại:
- Ngươi xác định đúng thật là điện chủ Thí Ma Điện?!
Thí Ma Điện là thế lực mạnh nhất của Nhân tộc, Nhân Hoàng ở trong đó nhiều như chó chạy, Địa Tiên cũng không phải ít. Điện chủ Thí Ma Điện càng là đệ nhất nhân Nhân tộc, Mông Thần cũng hiểu rõ ít nhiều về tình hình Thí Ma Điện.
- Xác định!
Lục Ly khẽ gật đầu, lại không nói ra toàn bộ sự thể.
Mông Thần nhìn Lục Ly một cái, cuối cùng gật đầu nói:
- Vậy cứ làm theo ý Thánh Chủ đi, Dạ Hổ, ngươi cũng tìm một tên thống lĩnh Quân Hầu Cảnh bình thường, thay thế thân phận đi vào theo, như thế chí ít ở bên trong còn có người chiếu ứng.
Tam trưởng lão quay sang nhìn Dạ Tra một cái, lại không chần chờ quá lâu, lập tức gật đầu nói:
- Được rồi, ta bồi Thánh Chủ vào thành.
Bồi cùng Lục Ly vào thành, như vậy nhiệm vụ của Tam trưởng lão chính là chết thay hắn, một khi tình hình xuất hiện dị biến, Tam trưởng lão cần cầm chân đủ lâu cho Lục Ly đi trước. Tam trưởng lão rất rõ ràng mục đích chuyến này của mình, lại không hề chần chờ quá lâu, đủ thấy mức độ trung thành đối với Lục Ly.
- Cái này... không cần đâu!
Lục Ly tự nhiên biết ý Tam trưởng lão, có lòng muốn cự tuyệt, Dạ Tra lại kiên định nói:
- Thánh Chủ, nếu ngươi không mang theo Lão Tam, vậy thì mang ta đi, kiểu gì cũng nhất định phải mang theo một người.
- Được rồi, vậy cứ để Tam trưởng lão đi thôi.
Mang theo Dạ Tra, khả năng bại lộ sẽ càng lớn, Dạ Tra chính là Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, Tam trưởng lão chỉ là Quân Hầu Cảnh trung kỳ. Hơn nữa Dạ Tra là tộc trưởng, nếu xảy ra chuyện hắn biết ăn nói thế nào với Thanh Loan Tộc?
Thương nghị xong xuôi, Dạ Tra và Tam trưởng lão ra ngoài, đi tìm thám báo thích hợp để mượn nhờ thân phận.
Lục Ly có chút nôn nóng đứng chờ trong sơn động, Mông Thần nhìn hắn một cái, nói:
- Thánh Chủ, tâm phải tĩnh, tình huống càng khẩn cấp tâm càng phải tĩnh, nếu không với trạng thái này của ngươi, vừa vào thành liền sẽ bị lộ, hại chết Dạ Hổ mà chẳng được ích gì.
- Ừm!
Lục Ly cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, ngồi xếp bằng nhập định chờ hai người Dạ Tra trở về. Thần sắc Kha Mang lại vẫn rất bình thản, tiếp tục giám sát tình hình xung quanh.
Hơn nửa ngày sau hai người Dạ Tra trở về, mang theo một lão đầu và một trung niên. Lão đầu là Quân Hầu Cảnh trung kỳ, cảnh giới tương tự Tam trưởng lão. Người trung niên vừa khéo là Bất Diệt Cảnh sơ kỳ, nét mặt nhìn có vẻ tương đối trẻ, cũng là Mệnh Luân tầng năm.
Dạ Tra sưu hồn người trung niên, Tam trưởng lão thì sưu hồn lão đầu, lát sau tên trung niên ngã rạp xuống đất chết đi, Dạ Tra gật đầu nói:
- Thánh Chủ, thân phận tên thám báo này khá là thích hợp ngươi, gia tộc hắn không ở Vân Thủy Thành, trong thành cũng chẳng có thân nhân nào. Thông tin về hắn ngươi phải nhớ kỹ, hắn tên Mạnh Kích, năm nay ba mươi bốn tuổi, thân phận hiện tại là thành viên tiểu đội số sáu, quân đoàn ba Thám Báo Đường...
Lục Ly ghi nhớ kỹ toàn bộ thông tin về tên thám báo này, sau khi nghe xong rất là hài lòng. Người này không có thân nhân ở trong thành, chỉ có mấy người bạn, đoán chừng đều bị phái đi ra, thân phận chỉ là một tên võ giả bình thường trực thuộc Thám Báo Đường Vân Thủy Điện.
Tam trưởng lão Dạ Hổ sưu hồn rất lâu, mãi sau nửa canh giờ mới mở mắt ra, hắn nhíu mày nói:
- Thân phận người này cũng thích hợp để mượn nhờ, người này thuộc nhánh bàng hệ của Đồ gia, một gia tộc trong Vân Thủy Điện, chỉ là hắn ở Đồ gia không được hoan nghênh cho lắm, còn có mấy tên cừu gia. Ta chỉ sợ sau khi về thành lại bị phái ra, hiện tại người này là một tên thống lĩnh trong Thám Báo Đường, thủ hạ có hơn trăm người đều mang ra ngoài, những thủ hạ kia... có chút phiền toái….
Lục Ly nghe một lát, hỏi:
- Có cần đổi người khác không?
- Đổi không được nữa!
Dạ Tra lắc đầu nói:
- Đại chiến sắp khai màn, lúc này thám báo trên Vân Vụ Sơn đã rất ít, thống lĩnh Quân Hầu Cảnh đã ít lại càng ít, cứ lấy thân phận người này đi. Lão Tam, ngươi trước ngụy trang một chút, lát nữa chúng ta ra ngoài dạo quanh, triệu tập đám thám báo dưới tay người này lại, sau đó giết sạch.
Tam trưởng lão khẽ gật đầu, giết sạch thủ hạ dưới tay tên thống lĩnh này, như thế sẽ an toàn đi nhiều, bằng không rất dễ bị nhìn ra vấn đề, dù sao đám thủ hạ kia đều rất quen thuộc tên thống lĩnh này.
Tam trưởng lão ngồi xếp bằng, tiêu hóa một phen tin tức trong đầu tên thống lĩnh, sau đó bắt đầu ngụy trang. Dạ Tra cũng lấy ra một vài thứ giúp Lục Ly cải trang, đổi lấy chiến giáp thám báo cho hắn, tiếp đó quét mấy thứ lên mặt Lục Ly, nửa canh giờ sau, Dạ Tra ngừng lại, quay sang Mông Thần hỏi:
- Mông Thần đại nhân, ra nhìn ra sơ hở nào không?
- Không!
Mông Thần nhìn qua mấy lượt, rất là hài lòng nói:
- Thanh Loan Tộc không hổ là thám báo lợi hại nhất, nếu ta không dùng tới thần niệm cường đại thì đều không phát hiện ra đây là ngụy trang.
Kha Mang nói tiếp:
- Dưới thịnh danh không có hư sĩ, ở phương diện ngụy trang Thanh Loan Tộc quả thực rất mạnh.
Dạ Tra khẽ cười một tiếng, tiếp đó lại giúp Tam trưởng lão ngụy trang một phen. Lục Ly không nhìn thấy những gì diễn ra trên mặt mình, phải đợi khi chứng kiến cảnh Dạ Tra ngụy trang giúp Tam trưởng lão mới rõ ràng Dạ Tra cải trang như thế nào.
Dưới bàn tay tài tình của Dạ Tra, Tam trưởng lão như biến thành người khác, giống hệt tên thống lĩnh vừa chết đi kia, dù có dùng thần niệm đi dò xét đều rất khó phát hiện ra vết tích hóa trang.
Chương 807 Ma cờ bạc
Ma cờ bạc
Lục Ly không khỏi càng thêm tự tin, Dạ Tra và Tam trưởng lão lại đi ra, triệu tập đám thủ hạ dưới trướng tên thống lĩnh, sau đó giết sạch. Vừa rồi lúc Tam trưởng lão sưu hồn đã được đến toàn bộ thông tin cần thiết, tự nhiên biết cách làm sao triệu tập thủ hạ.
Lục Ly đành tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, phải đến năm canh giờ sau Dạ Tra và Tam trưởng lão mới trở về, Dạ Tra vừa tiến vào liền gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, giờ các ngươi đã có thể tiến đến Vân Thủy Thành. Trong thành phát ra tín hiệu triệu tập thám báo về thành, hiện tại mà còn không quay về, mấy ngày sau sợ là muốn về cũng không được, liên quân ba đại thế lực sắp kéo tới rồi.
Dạ Tra nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Ta sẽ một mực chờ ở bên ngoài thành đông, nếu Thánh Chủ có bất kỳ tình huống gì, cứ phá vây tới thành đông, ta sẽ tiếp ứng ngươi.
Mông Thần đứng dậy gật đầu nói:
- Nếu Vân Thủy Điện đã triệu tập thám báo trở về, thám báo ngoài thành hẳn sẽ ít đi nhiều, ta và Dạ Tra cùng tới bên ngoài thành đông, bố trí một huyễn cảnh rồi ngồi chờ ở đó. Nếu có tình huống gì ngươi cứ đột vây tới thành đông, hoặc là trực tiếp bóp nát ngọc phù, ta lập tức xông vào thành tiếp ứng ngươi đi ra.
Mông Thần đưa qua một chiếc ngọc phù, Lục Ly thần sắc trịnh trọng tiếp lấy.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, một khi bóp nát ngọc phù, Mông Thần liền sẽ bất chấp hết thảy giết vào trong thành, đến khi ấy rất có thể hắn sẽ bỏ mạng lại trong Vân Thủy Thành.
Vân Thủy Thành rất lớn, lớn hơn rất nhiều so với thành trì Bắc Mạc. Vân Châu so ra thậm chí lớn gấp mười Bắc Mạc, thân là chủ thành của thế lực lớn thứ hai Vân Châu, Vân Thủy Thành đương nhiên sẽ không quá nhỏ.
Lục Ly đi theo sau lưng Dạ Hổ, hai người khoác lên chiến giáp màu đen của Vân Thủy Điện, như u hồn lướt tới cửa thành đông. Bên hông cả hai đều treo một tấm ngọc bài màu đen, đây là tiêu chí Vân Thủy Điện.
Cửa thành đóng chặt, chỉ là đại trận ngoài thành không bóc mở, cửa thành và trên tường thành đứng đầy võ giả, từ xa xa Lục Ly đã cảm ứng được khí tức mấy tên Quân Hầu Cảnh.
Căn cứ theo ký ức của tên thống lĩnh này, Dạ Hổ và Lục Ly biết được trong Vân Thủy Điện có rất nhiều Quân Hầu Cảnh. Tính tổng cộng Nội đường Ngoại đường và các thế lực phụ dung, số lượng Quân Hầu Cảnh phải đến hơn hai ngàn người, có thể nói là cường giả như mây.
- Đồ lão bát?
Đến bên ngoài thành, phía trên có vô số thần niệm quét tới, Tam trưởng lão Dạ Hổ mặt không đổi sắc, nét mặt âm trầm tiếp tục đi tới, tốc độ lại thoáng thả chậm.
Trên tường thành, một tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong ló đầu ra hỏi:
- Sao ngươi chỉ mang theo một người trở về? Những người còn lại đâu?
Sắc mặt Dạ Hổ có chút khó coi, ngước mắt nhìn lên, lãnh đạm nói:
- Chuyện của lão phu ngươi quản làm gì?
- Hừ hừ
Tên Quân Hầu Cảnh trên tường thành hừ hừ hai tiếng, sau đó nói:
- Cửa thành không mở, chính ngươi bay lên đi.
Dạ Hổ thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn Lục Ly ở sau lưng một cái, hai người trực tiếp phóng lên tường thành, liên tục đạp mấy phát trên tường thành để mượn lực, cứ thế tung người bay vọt lên.
- Hả?
Dạ Hổ và Lục Ly vừa đi lên, rất nhiều người trên tường thành đều lộ vẻ kinh ngạc. Tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong kia hồ nghi nhìn Dạ Hổ nói:
- Đồ lão bát, sao lần này ngươi nghe lời thế? Có vẻ không giống phong cách của ngươi.
Trong lòng Dạ Hổ và Lục Ly đều khẽ run, chẳng lẽ vừa mới vào thành đã bại lộ thân phận? Đầu óc Dạ Hổ cấp tốc vận chuyển, biết vừa rồi mình đã quá xung động, Đồ lão bát tính cách cổ quái, gàn dở nóng tính, nếu dựa theo đúng tính cách của hắn thì nhất định phải chửi rủa mấy tiếng, còn luôn mồm yêu cầu mở cửa thành.
Dạ Hổ phản ứng rất nhanh, âm dương quái khí nói:
- Lười nhác nói nhảm với các ngươi, lần này ra ngoài người ta mang theo đều chết sạch, mấy tên tạp chủng ở Trưởng Lão Đường kiểu gì cũng sẽ bới móc, mẹ nó!
Dạ Hổ một bên chửi rủa, một bên âm trầm đi vào trong thành, Lục Ly cũng vội vàng đi theo.
Mấy người trên tường thành sửng sốt nhìn nhau, khóe miệng đều bất giác lộ ra một tia giễu cợt, có người còn thầm thì:
- Khó trách Đồ lão bát nghe lời như vậy, hóa ra là làm hư chuyện. Hừ hừ, mấy Đại trưởng lão vốn đã ngứa mắt với hắn, lần này đoán chừng lại phái hắn đi gia nhập đội cảm tử.
- Ha ha ha!
Tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong bật cười ha hả, trong tiếng cười chất đầy vẻ châm chọc.
Sắc mặt Dạ Hổ càng khó coi, chẳng qua trong lòng hắn và Lục Ly lại đều thở ra một hơi, cửa này xem như qua. Hai người bước nhanh đi vào trong thành, dựa theo ký ức của Đồ lão bát, Dạ Hổ tìm đến một thành bảo, đây là đường khẩu Thám Báo Đường Vân Thủy Điện.
Bên ngoài Thám Báo Đường có người thủ hộ, thấy Dạ Hổ đi tới, người đó khẽ khom lưng, sắc mặt lại không quá cung kính, mở miệng chào hỏi nói:
- Đồ thống lĩnh.
Dạ Hổ liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, trầm giọng nói:
- Ngươi về trước đi, chờ lệnh của ta.
- Vâng!
Người Lục Ly ngụy trang chính là thủ hạ của Đồ lão bát, trong thành có một tiểu viện. Hắn nhanh chóng lui xuống, chiếu theo tin tức Dạ Tra khai thác được, đi về phía tiểu viện trước đây vẫn thường cư trú.
Vân Thủy Thành bị giới nghiêm, trên đường đã không còn người phổ thông, khắp nơi toàn là quân đội tuần tra. Chỉ một ít con em các gia tộc mới có tư cách cưỡi xe ngựa hành tẩu, chẳng qua cũng thường xuyên bị dừng lại kiểm tra.
Trên người Lục Ly có lệnh bài, còn mặc chiến giáp Thám Báo Đường, chỉ bị tuần tra giữ lại hai lần, song đều không phát hiện ra được vấn đề gì, cứ thế nhẹ nhàng tìm tới tiểu viện Mạnh Kích hiện đang ở.
Tiểu viện rất hẻo lánh, cũng rất rách nát, trong viện không có ai, hạ nhân chẳng có lấy một người. Người mà Lục Ly giả mạo này thường ngày đều cầm hết tài nguyên đi mua linh tài, còn là một tên ma cờ bạc, nghèo đến không thể nghèo hơn.
Như thế càng tốt, nếu có hạ nhân, Lục Ly còn phải nghĩ cách khống chế. Hắn tiến vào trong tiểu viện, phát hiện bên trong rất loạn, còn có một cỗ dị vị, lại không thể không nghỉ lại ở trong này.
Hắn bắt đầu chỉnh lý tin tức Dạ Tra khai thác được, nghĩ đến người này là ma cờ bạc, trong lòng bất giác khẽ động, cứ thế ngồi xếp bằng ngay trong sân, lẳng lặng chờ đợi.
Chương 808 Ma cờ bạc
Xẩm tối, Tam trưởng lão Dạ Hổ đột nhiên tiến vào, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ kinh hãi, miệng cảm khái nói:
- Vừa rồi thiếu chút xảy ra chuyện, tên Đồ lão bát này đắc tội hai vị trưởng lão Đồ gia. Lần này mang đi ra hơn một trăm người đều bị giết sạch, mặt trên muốn truy trách nhiệm, bắt ta giam lại, cuối cùng đường chủ Thám Báo Đường nói chiến sự sắp khai man, cho ta cơ hội lập công chuộc tội, bằng không giờ này chắc đã đi đứt.
- Ừm!
Lục Ly cũng cảm thấy may mắn, nếu bị giam lại, Dạ Hổ có thể sẽ bị giết, nếu phản kháng thậm chí sẽ chết càng nhanh.
Lục Ly ngừng một lát mới hỏi:
- Tạm thời bọn hắn có phái ngươi đi làm chuyện gì không?
- Không!
Dạ Hổ lắc đầu nói:
- Đại chiến lập tức bóc mở, thám báo bình thường đều đã vô dụng, ở lại bên ngoài đều là chết. Bởi thế trừ những tiểu đội thám báo đỉnh cấp ra, số còn lại tạm thời đều nhàn rỗi vô sự, đợi im chờ lệnh, có lẽ... sẽ bị phái đi chiến trường.
- Vậy cũng được, chúng ta còn có thời gian mấy ngày!
Lục Ly trầm giọng nói:
- Ngươi hẳn ở trong đại viện Đồ gia đúng không? Thử nghĩ cách nghe ngóng xem Thánh Nữ ở đâu? Có cơ hội gặp mặt không, nếu không có cơ hội thì cũng đừng mạo hiểm. Đợi vào đêm ta đi sòng bạc dạo một vòng, tên Mạnh Kích này là ma cờ bạc, chỗ đó ngư long hỗn tạp, xem thử liệu có thu hoạch được tin tức gì không, mỗi ngày chúng ta chỉ cần chạm mặt ở đây một lần thôi.
- Được!
Dạ Hổ gật đầu nói:
- Ta không thể ở lại chỗ này quá lâu, đi về trước. Thánh Chủ chú ý cẩn thận, nếu thế cục không đúng, ngươi cứ bóp nát ngọc phù gọi ta.
Dạ Hổ rời đi, Lục Ly tiếp tục ngồi xếp bằng, còn ăn chút lương khô, chờ sắc trời tối hẳn, hắn mới chỉnh lý một phen rồi đi ra ngoài.
Cảnh đêm ngược lại khá là phồn hoa, người đi đường dù không quá nhiều, xe ngựa chiến xa lại có không ít. Đại quân áp cảnh, bầu không khí trong thành rất ngột ngạt, trong đêm không ít người chắc đều hít thở không thông, phải đi ra giải tỏa áp lực.
Lục Ly đi tới một con đường lớn, con phố này rất nổi danh ở Vân Thủy Thành, nơi đây là chốn ăn chơi, có tận mấy chục thanh lâu, ngoài ra còn có vô số sòng bạc, tửu quán.
Chỗ này náo nhiệt dị thường, đám binh sĩ đang trong cảnh nguy ngập, lúc nào cũng có thể chết đi, càng là trước lúc đại chiến lại càng nhiều người muốn đi ra phóng túng hưởng lạc. Huyền Tinh trên người có nhiều đến mấy, bị giết rồi đều thành đồ trong túi người khác, không bằng cứ tiêu xài ngay bây giờ đi.
Lục Ly không nhìn đám nữ tử khua múa khăn đỏ trên thanh lâu, tiến thẳng vào một nhà đổ trường lớn nhất trên phố. Theo như ký ức Mạnh Kích thì hắn từng tiến vào đổ trường này mấy lần, mỗi lần đều chỉ có thể chơi chút giải khuây.
- Vị quý khách kia, mời vào trong!
Bên ngoài có lão nô đón khách, mặc dù Lục Ly chỉ là một tên binh sĩ bình thường, nhưng dầu gì cũng là Bất Diệt Cảnh, lão nô vẫn cứ khách khí mời hắn tiến vào.
Đi qua một thiền điện và một dải hành lang, Lục Ly tiến vào trong đại điện, chỗ này chí ít phải có phương viên ngàn trượng, rất là khí phái.
Người bên trong rất nhiều, đại bộ phận đều là binh sĩ mặc chiến giáp, Lục Ly nhìn lướt qua một lượt, phát hiện đa phần tỏng đó là Bất Diệt Cảnh. Mệnh Luân Cảnh cũng có một ít, thậm chí còn thấy được hai tên Quân Hầu Cảnh.
Bên trong hò hét ầm ĩ, đủ loại tiếng mắng tiếng chửi, tiếng cười khoái trá, tiếng kêu gào hú hét, ô yên chướng khí, từng đám từng đám vây quanh mười mấy chiếc bàn lớn dài, căn bản không ai để ý tới Lục Ly.
- Quý khách, bên này là cược xúc xắc, bên này là cược ngọc thạch, bên này là... mời khách quan cứ tự nhiên, có gì cần tùy thời cứ tìm lão nô!
Lão nô giới thiệu một lượt liền đi xuống, Lục Ly tùy tiện dạo quanh, nhìn xem bên này, lại ngó ngó bên kia, quan sát một lúc dần dần cũng hiểu được cách thức đánh cược cơ bản.
Hắn tùy ý ném mấy ngàn Huyền Tinh lên bàn, thua một ván, chửi đổng một tiếng rồi rời đi, tiếp tục dạo quanh bên trong. Hắn một mực chăm chú lắng nghe đám đông trò chuyện, xem xem liệu có thể thu được manh mối gì không.
- Các ngươi nghe nói gì chưa? Trong phòng khách quý có một vị tiểu thư tuyệt sắc đang đánh cược, một lần áp cả ngàn vạn Huyền Tinh. Đáng tiếc chúng ta không đủ Huyền Tinh nên không vào được, nếu không đã có thể chiêm ngưỡng phong thái mỹ nhân.
Lời này dẫn lên Lục Ly chú ý, thứ khiến hắn để tâm không phải là bốn chữ tiểu thư tuyệt sắc, mà là chuyện tiểu thư đến đây đánh bạc, bản thân điều này đã là chuyện không được bình thường.
- Tiểu thư nhà ai?
Một đám người nghe được tiểu thư tuyệt sắc thì đều rất hiếu kì, ngừng đặt cược nhao nhao vây tụ lại. Người kia thấy nhiều người xung quanh vây tới, khá là dương dương tự đắc nói:
- Là Thất tiểu thư của Đồ gia, chậc chậc, một lần đặt cược cả ngàn vạn Huyền Tinh, mí mắt đều không nháy, thật có tiền!
- Ngàn vạn?!
Đám đông tấm tắc xưng kỳ, ngàn vạn Huyền Tinh nhiều người ở đây không phải là không có, nhưng một lần cược cả ngàn vạn, chỉ cần một đêm vận may không tốt, mười mấy ức Huyền Tinh liền thua sạch. Đối với võ giả Bất Diệt Cảnh mà nói, mười mấy ức Huyền Tinh chính là con số trên trời.
- Thì ra là nàng, khó trách
Trên mặt mấy tên giả lộ ra ý cười dâm tà, có người còn hưng phấn nói:
- Nghe nói Thất tiểu thư thích nhất là nam tử tuổi trẻ suất khí, một lần qua đêm đều cấp cho ngàn vạn Huyền Tinh phí tổn. Chậc chậc, Thất tiểu thư xinh đẹp như vậy, chỉ cần nàng nhìn trúng ta, ta miễn phí để nàng chơi đùa đều được.
- Ha ha, Lão Xích, với bộ dáng này của ngươi mà còn đòi Thất tiểu thư nhìn trúng, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
- Thật ra Thất tiểu thư cũng rất đáng thương, gả cho tên phế vật Vưu gia kia, có khổ không thể nào nói ra, nàng làm sao chịu được tịch mịch? Hơn nữa ở trong Vưu gia cũng là chịu tội, khó trách lại tới chỗ này chơi...
- Ta gặp qua Thất tiểu thư một lần, đúng là xinh đẹp không khác gì tiên nữ.
-...
Lục Ly nghe một lát dần hiểu ra phần nào. Vân Thủy Điện do hai đại đại gia tộc tổ thành, là Đồ gia và Vưu gia.
Chương 809 Đổ thần
Hai đại gia tộc này cạnh tranh với nhau, bên nào xuất hiện nhân tài ưu tú thì sẽ thượng vị, như vậy có thể bảo đảm vị trí điện chủ vĩnh viễn do cường giả mạnh nhất đảm nhiệm, ngoài ra còn có thể kích thích con em hai đại gia tộc liều mạng tu luyện.
Hai đại gia tộc còn thông gia với nhau, siết chặt quan hệ càng thêm vững chắc. Thất tiểu thư Đồ gia gả cho một tên công tử Vưu gia, đáng tiếc công tử kia có khổ không nói được với người, dự tính là bị trọng thương không có được linh tài đặc thù chữa trị, hoặc là tên công tử này không được người trong gia tộc coi trọng. Bởi thế Thất tiểu thư mới thường xuyên ra ngoài phóng đãng, còn nuôi trai bao, tìm nam tử tuổi trẻ anh tuấn xả nỗi cô đơn...
Lục Ly gặp qua rất nhiều nữ tử phóng đáng, nhưng vị Thất tiểu thư này vẫn tính là tương đối đặc biệt, khiến hắn không khỏi để tâm.
Bởi vì nàng là tiểu thư trực hệ Đồ gia, có cơ hội gặp được Thánh Nữ.
Mục đích Lục Ly vào thành là gì? Chẳng phải là muốn gặp mặt Thánh Nữ, nhằm xác định có phải Lục Linh không ư? Nếu nắm xuống được vị Thất tiểu thư này, nói không chừng sẽ có cơ hội nhìn thấy Thánh Nữ.
Lục Ly lại lắng nghe thêm một lát, sau đó lặng lẽ rời đi, tìm tới tên lão nô khi trước, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Ta muốn vào phòng khách quý chơi, chỗ này đặt cược quá nhỏ.
Lão nô hồ nghi nhìn Lục Ly nói:
- Quân gia, muốn vào phòng khách quý ít nhất phải cần một ức Huyền Tinh. Nếu ngươi có thể cầm ra một ức Huyền Tinh, ta có thể xin chỉ thị Lý tổng quản.
Một ức Huyền Tinh đối với Lục Ly mà nói thì không tính là gì, chẳng qua trên mặt hắn vẫn lộ ra vẻ lúng túng, thấp giọng nói:
- Lần này ta đi ra ngoài kia kiếm được một chút tiền tài, một ức Huyền Tinh không phải không có. Sắp đại chiến đến nơi, giữ lại cũng vô dụng, việc này ngươi phải giữ bí mật giúp ta.
- Ta hiểu, ta hiểu!
Lão nô ngầm hiểu, Lục Ly lặng lẽ đưa qua một chiếc Không Gian Giới Chỉ, tên lão nô kia dùng thần niệm lướt qua, nét mặt lập tức trở nên cung kính rất nhiều, dẫn theo Lục Ly tiến vào thiền điện, nói với một tên quản sự:
- Lý tổng quản, vị quý khách đây muốn vào phòng khách quý, Huyền Tinh không vấn đề.
- Được.
Lý tổng quản nghe thấy Lục Ly có Huyền Tinh, trên mặt lập tức hiện ra ý cười, chỉ là nhìn thấy chiến giáp chế thức Vân Thủy Điện trên người Lục Ly, hắn thoáng ngừng một lát mới nói:
- Vị quý khách này, mong ngài đổi một thân áo bào bình thường, rốt cuộc… chắc ngươi cũng hiểu.
Binh sĩ bình thường của Vân Thủy Điện cầm theo một số lượng Huyền Tinh kếch xù đi vào đánh cược, việc này truyền ra sẽ ảnh hưởng không hay, Lục Ly tỉnh ra, gật đầu nói:
- Dẫn đường, ta đi thay quần áo.
Đổi một thân cẩm bào trong căn phòng nhỏ, khí chất Lục Ly đại biến, dù Mạnh Kích không tính quá tuấn tú, nhưng tướng mạo tạm ổn, chủ yếu là khí chất Lục Ly quá tốt. Hắn nhìn quen sóng to gió lớn, hai tròng mắt trắng đen phân minh, tán phát quang mang khiếp người.
Lão nô dẫn Lục Ly tiến vào trong một thiền điện xa hoa, thiền điện kia tương đối nhỏ, chỉ có mười chiếc bàn tròn lớn, bên trong là một ít công tử tiểu thư quần áo lụa là và một vài lão đầu Quân Hầu Cảnh đang đánh bạc.
Ánh mắt Lục Ly thoáng chốc liền bị vị tiểu thư tuyệt sắc phía bàn tròn trong cùng hấp dẫn, vị tiểu thư này tuổi tác không lớn, ước chừng chỉ khoảng trên dưới hai mươi, khoác một bộ váy dài màu đen, vành tai đeo đá quý màu xanh lục, nhìn rất là diễm lệ.
Vóc dáng vị tiểu thư này rất tốt, Lục Ly từ bên này nhìn lại, vừa khóe thấy được mặt sườn của nàng. Thân eo rất mảnh, ngực cũng rất tráng quan, nét mặt như ngọc, cánh mũi tinh xảo, về dung mạo tính là miễn cưỡng có thể sánh được với Khương Khinh Linh.
Bên người tiểu thư đứng hai tên công tử trẻ tuổi, hai tên công tử này đều rất khôi ngô. Đáng tiếc ăn mặc loè loẹt, bộ dạng thư sinh, trên mặt còn lộ ra thần sắc lấy lòng, khiến cho khí chất đại giảm.
Lục Ly bất động thanh sắc đảo quanh phụ cận, đặt cược mấy vạn Huyền Tinh, thắng một ván, cuối cùng đi đến bàn tròn nơi Thất tiểu thư đang chơi.
Bàn tròn này cược xúc xắc, nhà cái là sòng bạc, những người còn lại đều là khách chơi. Đặt cược có tài xỉu và điểm số, tỉ lệ đặt cược mỗi loại lại khác nhau.
Xúc xắc rõ ràng được đặc chế, thần niệm Lục Ly nhìn quét mấy lần đều không quét vào được. Đương nhiên, nếu người người đều có thể dò xét đi vào, sòng bạc này cũng chẳng cần mở ra làm gì nữa.
Lục Ly không tới gần Thất tiểu thư, mà đi về phía đối lập, thậm chí hắn còn không nhìn Thất tiểu thư một lần, tròng mắt cứ chằm chằm vào xúc xắc, chờ đợi đặt cược.
Bên này người vây quanh tương đối nhiều, chân chính đặt cược lại không mấy, chỉ có năm người đang chơi, đại đa số đều đang nhìn Thất tiểu thư vung tay đặt cược.
Thứ Thất tiểu thư cầm trong tay không phải Huyền Tinh, mà là thẻ đánh bạc bằng tử ngọc, một chiếc thẻ này tương đương một ngàn vạn Huyền Tinh, số tiền chơi tính ra tương đối lớn, đương nhiên đối với Lục Ly mà nói thì vẫn không tính là gì.
Đêm nay rõ ràng vận khí Thất tiểu thư không quá tốt, sắc mặt có chút u ám, hai tên tiểu thư bên cạnh bắt chuyện với một tiểu thư khác, nàng đều không để ý, chỉ tập trung quan sát đặt cược và mở bát.
Thất tiểu thư liên tục đặt ba lần tài, kết quả mở ra đều là xỉu, khiến nàng giận đến nghiến răng nghiến lợi. Lục Ly liếc nhìn lão đầu lắc xúc xắc, phát hiện hắn khí định thần nhàn, trong lòng không khỏi hiếu kì, người đứng sau sòng bạc này là ai? Xem ra có vẻ không hề sợ đắc tội Thất tiểu thư?
Vân Thủy Điện là thế lực lớn thứ hai Vân Châu, không sợ đắc tội Đồ gia của Vân Thủy Điện, vậy chỉ có thể thế lực số một Vân Châu Thái Dương Cung, hoặc là đại thế lực nào đó ở Trung Châu.
Các đại thế lực Trung Châu từng có ước định, không được xâm nhập tám đại châu còn lại, nhưng làm ăn trong bóng tối thì lại không sao. Tỷ như Đỗ gia mở Thiên Phạt đấu giá trường ở Bắc Mạc, chỉ cần không can thiệp vào phân tranh ở Vân Châu, mở ra chút sản nghiệp ở chỗ này là điều hết sức bình thường.
Tiếp tục quan sát một lúc, Lục Ly rốt cục ra tay, hắn tìm người trong phòng khách quý đổi một ức thẻ đánh bạc, trực tiếp ném ra năm ngàn vạn Huyền Tinh, đặt ở cửa số sáu.
Chương 810 Khắc tinh
Lục Ly vừa ra tay liền chấn kinh bốn phía, ngay cả Thất tiểu thư đều đảo mắt nhìn sang. Năm ngàn vạn Huyền Tinh người trong này không phải không bỏ ra được, nhưng chỉ áp một cửa lại rất không thường thấy. Nếu trúng cửa số sáu, sòng bạc phải đền trả ba ức Huyền Tinh.
Thần sắc Lục Ly hờ hững như thường, căn bản không nhìn Thất tiểu thư, quay mắt về phía tên quản sự nói:
- Mở!
Quản sự mặt không đổi sắc, chỉ là như có thâm ý nhìn Lục Ly một cái, sau đó lướt qua người quanh bàn tròn một lượt, hỏi:
- Còn ai đặt cược nữa không? Nếu không còn ai ta liền mở.
Lần này không ai đặt cược, đều nhìn chằm chằm bát xúc xắc, thần sắc Lục Ly bình tĩnh dị thường, tay bưng chén nước trà dửng dưng không nhìn bát xúc sắc.
Quản sự mở ra bát xúc xắc, đúng sáu điểm! Quanh bàn lập tức ồ lên một trận huyên náo, Thất tiểu thư đảo mắt nhìn về phía Lục Ly, thấy hắn vẫn thản nhiên ngồi đó uống trà, bộ dạng sâu không lường được.
Quản sự để người bồi Huyền Tinh, còn hắn thì lại tiếp tục lắc động bát xúc xắc, lắc một lát sau đó đặt xuống, nói:
- Được rồi, chư vị có thể đặt cược.
Lục Ly thả chén trà xuống, hờ hững nói:
- Tiếp tục áp sáu điểm, đặt một ức!
Phụ cận lại ồ lên một mảnh xôn xao, trong mắt Thất tiểu thư không ngừng chớp động dị sắc, mở miệng nói:
- Ta đặt theo hắn, cược hai ngàn vạn, sáu điểm.
Những người còn lại không dám đặt cược theo, quản sự hỏi dò một phen, lần nữa mở ra bát xúc xắc, kết quả vẫn là sáu điểm.
Toàn trường lập tức sôi trào.
Sau khi mở ra thấy là sáu điểm, ánh mắt người bên bàn nhìn Lục Ly không khỏi có chút dị thường. Lục Ly còn phát hiện có mấy đạo thần niệm cường đại quét tới, chẳng qua rất nhanh liền tan biến.
Ánh mắt Thất tiểu thư nhìn Lục Ly càng là không giấu được vẻ kinh dị, nàng phát hiện Lục Ly vẫn chẳng hề có ý nhìn mình, thế là bèn chậm rãi đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên người Lục Ly, mỉm cười hỏi:
- Ngươi tên gì? Sao trước kia chưa từng thấy qua, ta tên Đồ Kỳ.
Lúc này Lục Ly mới quay mắt nhìn vào Thất tiểu thư, khẽ gật đầu nói:
- Chào Thất tiểu thư, ta chỉ là một tên tiểu võ giả bình thường trong Ngoại đường gia tộc. Họ tên không cần nói cũng được, đại chiến khắp khai màn, nói không chừng trời sáng liền sẽ bị phái đi ra tử chiến.
- À?
Nét mặt Thất tiểu thư hơi có chút kinh động, lại không phải bởi vì thân phận Lục Ly vừa nói ra, cũng không phải cách đặt cược liều mạng vừa rồi của Lục Ly. Mà là thần thái của hắn, một tên tiểu võ giả gặp được nàng, lại không đứng dậy hành lễ, thần sắc không kiêu ngạo không tự ti, hoàn toàn hờ hững như mặt hồ.
Nhìn tròng mắt trắng đen phân minh, lại nhìn bàn tay có chút ngăm đen, khí độ ung dung tự tin của Lục Ly, Thất tiểu thư đột nhiên cảm thấy Lục Ly thuận mắt hơn xa hai tên thư sinh ở bên người.
Dạ Tra giúp Lục Ly cải trang, bề ngoài nhìn chừng hơn ba mươi tuổi, loại khí chất đại thúc nhìn có vẻ khá dọa người. Chỉ là nàng ăn quen thịt cá đến phát ngấy, giờ gặp được loại rau dại như Lục Ly không khỏi bị câu lên hứng thú.
Then chốt nhất là khí chất của Lục Ly, Lục Ly quật khởi từ tay trắng, mang theo dã tính của võ giả xuất thân hàn vi, đến sau lại trở thành Đại Đế Bắc Mạc, có được khí thế của thượng vị giả. Mấy năm nay trải qua quá nhiều chuyện khiến hắn biến trở nên có chút tang thương, nhiều loại khí chất như thế kết hợp cùng một chỗ, khiến Lục Ly nhìn rất có mị lực.
Lục Ly nhìn Thất tiểu thư một cái liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm bát xúc xắc, tựa hồ không chút hứng thú đối với Thất tiểu thư.
Hắn tiếp xúc với Yên phu nhân tương đối nhiều, trước kia Khương Khinh Linh cũng là đãng phụ, bởi thế hắn rất có kinh nghiệm đối phó loại nữ tử phóng đãng thế này.
Dục cầm cố túng!
Chiêu này dùng để đối phó loại nữ tử như Thất tiểu thư tuyệt đối hữu hiệu, ngươi càng biểu hiện lạnh nhạt với nàng, nàng lại càng có hứng thú với hắn. Bởi vì đãng phụ đùa bỡn nam nhân nhiều lắm rồi, thứ dễ dàng vào tay đã không cách nào câu lên hứng thú trong lòng bọn họ.
Ngoài mặt Thất tiểu thư vẫn biểu hiện khá là dè dặt, nhìn thoáng qua bát xúc xắc, hỏi:
- Lần này đặt thế nào?
Lục Ly nhìn sang quản sự, khẽ mỉm cười nói:
- Một ức cửa tài.
Tê tê
Lục Ly vừa ra tay lại là một ức, dẫn lên rất nhiều người xung quang phát ra tiếng kinh thán, đám đông quanh chiếu bạc gần đó cũng bị hấp dẫn tới.
Thất tiểu thư nghĩ nghĩ rồi nói:
- Vậy ta theo ngươi, đặt năm ngàn vạn cửa tài.
Đổ khách ở các bàn còn lại dứt khoát không chơi nữa, mà xúm lại đây nhìn hai người đánh cược. Quản sự xác định không còn ai đặt cửa, mở bát ra, kết quả là bốn điểm, tài thắng.
Thắng liền ba ván, Lục Ly đã kiếm được mười ức Huyền Tinh, nếu Lục Ly chỉ là võ giả Bất Diệt Cảnh bình thường, khẳng định sớm đã kích động đến độ cả người run rẩy.
Thế nhưng hắn vẫn điềm nhiên uống trà như không có việc gì, thần thái thản nhiên đó khiến ánh mắt rất nhiều người không khỏi lộ vẻ kinh nghi. Một tên võ giả Bất Diệt Cảnh bình thường làm sao có thể bình tĩnh như vậy được?
Quản sự thấy trường diện có phần thất khống, khẽ liếc mắt nhìn sang một tên thị nữ, thị nữ kia lặng lẽ lui xuống, rất nhanh liền có một lão giả râu tóc bạc trắng đi tới, thay vào vị trí tên quản sự, hơn nữa trong tay hắn còn cầm ra một chiếc bát xúc xắc bằng bạch ngọc.
Rất rõ ràng!
Sòng bạc hoài nghi Lục Ly gian lận, nhưng lại không tìm được chứng cứ, đành phải thay người và thay luôn bát xúc xắc cao cấp hơn.
Hì hì!
Thất tiểu thư đột nhiên cười nói:
- Ngươi lợi hại thật đấy, bức ra được cả Chu đại sư.
Lão đầu râu bạc cười tủm tỉm tiếp lời:
- Có Thất tiểu thư ở đây, lại tới một vị quý khách, lão hủ không ra tiếp khách thì nói sao được.
Lục Ly và lão giả râu bạc liếc nhau một cái, trong lòng khẽ run lên, lão đầu này rất mạnh, không chỉ cảnh giới đạt tới Quân Hầu Cảnh đỉnh phong mà linh hồn cũng vô cùng cường đại.
Không sai!
Vừa rồi Lục Ly đã gian lận, chẳng qua hắn không đi thăm dò bát xúc xắc, vật đó thần niệm Lục Ly rất khó dò xét vào được bên trong. Nếu cường hành dò xét sẽ khiến sòng bạc chú ý, đến khi ấy hậu quả sẽ rất thảm.
Vào thành
- Một khi ba đại thế lực tiến đánh, số lượng Nhân Hoàng quanh khu vực này sẽ lên tới tận năm tên, đến lúc đó dù Mông Thần có thể cứu người, chúng ta cũng không cách nào toàn thân trở ra. Ta chỉ là một Bất Diệt Cảnh cỏn con, sẽ không dẫn lên quá nhiều người chú ý, dù xảy ra chuyện, bọn hắn chắc cũng chỉ phái một đám Quân Hầu Cảnh truy sát, ta hoàn toàn có thể toàn thân trở ra. Mặt khác điện chủ Thí Ma Điện đã truyền lời công khai bảo vệ ta mười năm, chỉ cần ta lộ ra thân phận, dù là điện chủ Vân Thủy Điện cũng sẽ không dám làm gì.
- Điện chủ Thí Ma Điện?
Mông Thần thoáng động dung, nhìn chằm chằm Lục Ly hỏi lại:
- Ngươi xác định đúng thật là điện chủ Thí Ma Điện?!
Thí Ma Điện là thế lực mạnh nhất của Nhân tộc, Nhân Hoàng ở trong đó nhiều như chó chạy, Địa Tiên cũng không phải ít. Điện chủ Thí Ma Điện càng là đệ nhất nhân Nhân tộc, Mông Thần cũng hiểu rõ ít nhiều về tình hình Thí Ma Điện.
- Xác định!
Lục Ly khẽ gật đầu, lại không nói ra toàn bộ sự thể.
Mông Thần nhìn Lục Ly một cái, cuối cùng gật đầu nói:
- Vậy cứ làm theo ý Thánh Chủ đi, Dạ Hổ, ngươi cũng tìm một tên thống lĩnh Quân Hầu Cảnh bình thường, thay thế thân phận đi vào theo, như thế chí ít ở bên trong còn có người chiếu ứng.
Tam trưởng lão quay sang nhìn Dạ Tra một cái, lại không chần chờ quá lâu, lập tức gật đầu nói:
- Được rồi, ta bồi Thánh Chủ vào thành.
Bồi cùng Lục Ly vào thành, như vậy nhiệm vụ của Tam trưởng lão chính là chết thay hắn, một khi tình hình xuất hiện dị biến, Tam trưởng lão cần cầm chân đủ lâu cho Lục Ly đi trước. Tam trưởng lão rất rõ ràng mục đích chuyến này của mình, lại không hề chần chờ quá lâu, đủ thấy mức độ trung thành đối với Lục Ly.
- Cái này... không cần đâu!
Lục Ly tự nhiên biết ý Tam trưởng lão, có lòng muốn cự tuyệt, Dạ Tra lại kiên định nói:
- Thánh Chủ, nếu ngươi không mang theo Lão Tam, vậy thì mang ta đi, kiểu gì cũng nhất định phải mang theo một người.
- Được rồi, vậy cứ để Tam trưởng lão đi thôi.
Mang theo Dạ Tra, khả năng bại lộ sẽ càng lớn, Dạ Tra chính là Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, Tam trưởng lão chỉ là Quân Hầu Cảnh trung kỳ. Hơn nữa Dạ Tra là tộc trưởng, nếu xảy ra chuyện hắn biết ăn nói thế nào với Thanh Loan Tộc?
Thương nghị xong xuôi, Dạ Tra và Tam trưởng lão ra ngoài, đi tìm thám báo thích hợp để mượn nhờ thân phận.
Lục Ly có chút nôn nóng đứng chờ trong sơn động, Mông Thần nhìn hắn một cái, nói:
- Thánh Chủ, tâm phải tĩnh, tình huống càng khẩn cấp tâm càng phải tĩnh, nếu không với trạng thái này của ngươi, vừa vào thành liền sẽ bị lộ, hại chết Dạ Hổ mà chẳng được ích gì.
- Ừm!
Lục Ly cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, ngồi xếp bằng nhập định chờ hai người Dạ Tra trở về. Thần sắc Kha Mang lại vẫn rất bình thản, tiếp tục giám sát tình hình xung quanh.
Hơn nửa ngày sau hai người Dạ Tra trở về, mang theo một lão đầu và một trung niên. Lão đầu là Quân Hầu Cảnh trung kỳ, cảnh giới tương tự Tam trưởng lão. Người trung niên vừa khéo là Bất Diệt Cảnh sơ kỳ, nét mặt nhìn có vẻ tương đối trẻ, cũng là Mệnh Luân tầng năm.
Dạ Tra sưu hồn người trung niên, Tam trưởng lão thì sưu hồn lão đầu, lát sau tên trung niên ngã rạp xuống đất chết đi, Dạ Tra gật đầu nói:
- Thánh Chủ, thân phận tên thám báo này khá là thích hợp ngươi, gia tộc hắn không ở Vân Thủy Thành, trong thành cũng chẳng có thân nhân nào. Thông tin về hắn ngươi phải nhớ kỹ, hắn tên Mạnh Kích, năm nay ba mươi bốn tuổi, thân phận hiện tại là thành viên tiểu đội số sáu, quân đoàn ba Thám Báo Đường...
Lục Ly ghi nhớ kỹ toàn bộ thông tin về tên thám báo này, sau khi nghe xong rất là hài lòng. Người này không có thân nhân ở trong thành, chỉ có mấy người bạn, đoán chừng đều bị phái đi ra, thân phận chỉ là một tên võ giả bình thường trực thuộc Thám Báo Đường Vân Thủy Điện.
Tam trưởng lão Dạ Hổ sưu hồn rất lâu, mãi sau nửa canh giờ mới mở mắt ra, hắn nhíu mày nói:
- Thân phận người này cũng thích hợp để mượn nhờ, người này thuộc nhánh bàng hệ của Đồ gia, một gia tộc trong Vân Thủy Điện, chỉ là hắn ở Đồ gia không được hoan nghênh cho lắm, còn có mấy tên cừu gia. Ta chỉ sợ sau khi về thành lại bị phái ra, hiện tại người này là một tên thống lĩnh trong Thám Báo Đường, thủ hạ có hơn trăm người đều mang ra ngoài, những thủ hạ kia... có chút phiền toái….
Lục Ly nghe một lát, hỏi:
- Có cần đổi người khác không?
- Đổi không được nữa!
Dạ Tra lắc đầu nói:
- Đại chiến sắp khai màn, lúc này thám báo trên Vân Vụ Sơn đã rất ít, thống lĩnh Quân Hầu Cảnh đã ít lại càng ít, cứ lấy thân phận người này đi. Lão Tam, ngươi trước ngụy trang một chút, lát nữa chúng ta ra ngoài dạo quanh, triệu tập đám thám báo dưới tay người này lại, sau đó giết sạch.
Tam trưởng lão khẽ gật đầu, giết sạch thủ hạ dưới tay tên thống lĩnh này, như thế sẽ an toàn đi nhiều, bằng không rất dễ bị nhìn ra vấn đề, dù sao đám thủ hạ kia đều rất quen thuộc tên thống lĩnh này.
Tam trưởng lão ngồi xếp bằng, tiêu hóa một phen tin tức trong đầu tên thống lĩnh, sau đó bắt đầu ngụy trang. Dạ Tra cũng lấy ra một vài thứ giúp Lục Ly cải trang, đổi lấy chiến giáp thám báo cho hắn, tiếp đó quét mấy thứ lên mặt Lục Ly, nửa canh giờ sau, Dạ Tra ngừng lại, quay sang Mông Thần hỏi:
- Mông Thần đại nhân, ra nhìn ra sơ hở nào không?
- Không!
Mông Thần nhìn qua mấy lượt, rất là hài lòng nói:
- Thanh Loan Tộc không hổ là thám báo lợi hại nhất, nếu ta không dùng tới thần niệm cường đại thì đều không phát hiện ra đây là ngụy trang.
Kha Mang nói tiếp:
- Dưới thịnh danh không có hư sĩ, ở phương diện ngụy trang Thanh Loan Tộc quả thực rất mạnh.
Dạ Tra khẽ cười một tiếng, tiếp đó lại giúp Tam trưởng lão ngụy trang một phen. Lục Ly không nhìn thấy những gì diễn ra trên mặt mình, phải đợi khi chứng kiến cảnh Dạ Tra ngụy trang giúp Tam trưởng lão mới rõ ràng Dạ Tra cải trang như thế nào.
Dưới bàn tay tài tình của Dạ Tra, Tam trưởng lão như biến thành người khác, giống hệt tên thống lĩnh vừa chết đi kia, dù có dùng thần niệm đi dò xét đều rất khó phát hiện ra vết tích hóa trang.
Chương 807 Ma cờ bạc
Ma cờ bạc
Lục Ly không khỏi càng thêm tự tin, Dạ Tra và Tam trưởng lão lại đi ra, triệu tập đám thủ hạ dưới trướng tên thống lĩnh, sau đó giết sạch. Vừa rồi lúc Tam trưởng lão sưu hồn đã được đến toàn bộ thông tin cần thiết, tự nhiên biết cách làm sao triệu tập thủ hạ.
Lục Ly đành tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi, phải đến năm canh giờ sau Dạ Tra và Tam trưởng lão mới trở về, Dạ Tra vừa tiến vào liền gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, giờ các ngươi đã có thể tiến đến Vân Thủy Thành. Trong thành phát ra tín hiệu triệu tập thám báo về thành, hiện tại mà còn không quay về, mấy ngày sau sợ là muốn về cũng không được, liên quân ba đại thế lực sắp kéo tới rồi.
Dạ Tra nghĩ nghĩ rồi nói tiếp:
- Ta sẽ một mực chờ ở bên ngoài thành đông, nếu Thánh Chủ có bất kỳ tình huống gì, cứ phá vây tới thành đông, ta sẽ tiếp ứng ngươi.
Mông Thần đứng dậy gật đầu nói:
- Nếu Vân Thủy Điện đã triệu tập thám báo trở về, thám báo ngoài thành hẳn sẽ ít đi nhiều, ta và Dạ Tra cùng tới bên ngoài thành đông, bố trí một huyễn cảnh rồi ngồi chờ ở đó. Nếu có tình huống gì ngươi cứ đột vây tới thành đông, hoặc là trực tiếp bóp nát ngọc phù, ta lập tức xông vào thành tiếp ứng ngươi đi ra.
Mông Thần đưa qua một chiếc ngọc phù, Lục Ly thần sắc trịnh trọng tiếp lấy.
Trong lòng hắn rất rõ ràng, một khi bóp nát ngọc phù, Mông Thần liền sẽ bất chấp hết thảy giết vào trong thành, đến khi ấy rất có thể hắn sẽ bỏ mạng lại trong Vân Thủy Thành.
Vân Thủy Thành rất lớn, lớn hơn rất nhiều so với thành trì Bắc Mạc. Vân Châu so ra thậm chí lớn gấp mười Bắc Mạc, thân là chủ thành của thế lực lớn thứ hai Vân Châu, Vân Thủy Thành đương nhiên sẽ không quá nhỏ.
Lục Ly đi theo sau lưng Dạ Hổ, hai người khoác lên chiến giáp màu đen của Vân Thủy Điện, như u hồn lướt tới cửa thành đông. Bên hông cả hai đều treo một tấm ngọc bài màu đen, đây là tiêu chí Vân Thủy Điện.
Cửa thành đóng chặt, chỉ là đại trận ngoài thành không bóc mở, cửa thành và trên tường thành đứng đầy võ giả, từ xa xa Lục Ly đã cảm ứng được khí tức mấy tên Quân Hầu Cảnh.
Căn cứ theo ký ức của tên thống lĩnh này, Dạ Hổ và Lục Ly biết được trong Vân Thủy Điện có rất nhiều Quân Hầu Cảnh. Tính tổng cộng Nội đường Ngoại đường và các thế lực phụ dung, số lượng Quân Hầu Cảnh phải đến hơn hai ngàn người, có thể nói là cường giả như mây.
- Đồ lão bát?
Đến bên ngoài thành, phía trên có vô số thần niệm quét tới, Tam trưởng lão Dạ Hổ mặt không đổi sắc, nét mặt âm trầm tiếp tục đi tới, tốc độ lại thoáng thả chậm.
Trên tường thành, một tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong ló đầu ra hỏi:
- Sao ngươi chỉ mang theo một người trở về? Những người còn lại đâu?
Sắc mặt Dạ Hổ có chút khó coi, ngước mắt nhìn lên, lãnh đạm nói:
- Chuyện của lão phu ngươi quản làm gì?
- Hừ hừ
Tên Quân Hầu Cảnh trên tường thành hừ hừ hai tiếng, sau đó nói:
- Cửa thành không mở, chính ngươi bay lên đi.
Dạ Hổ thoáng sửng sốt, quay đầu nhìn Lục Ly ở sau lưng một cái, hai người trực tiếp phóng lên tường thành, liên tục đạp mấy phát trên tường thành để mượn lực, cứ thế tung người bay vọt lên.
- Hả?
Dạ Hổ và Lục Ly vừa đi lên, rất nhiều người trên tường thành đều lộ vẻ kinh ngạc. Tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong kia hồ nghi nhìn Dạ Hổ nói:
- Đồ lão bát, sao lần này ngươi nghe lời thế? Có vẻ không giống phong cách của ngươi.
Trong lòng Dạ Hổ và Lục Ly đều khẽ run, chẳng lẽ vừa mới vào thành đã bại lộ thân phận? Đầu óc Dạ Hổ cấp tốc vận chuyển, biết vừa rồi mình đã quá xung động, Đồ lão bát tính cách cổ quái, gàn dở nóng tính, nếu dựa theo đúng tính cách của hắn thì nhất định phải chửi rủa mấy tiếng, còn luôn mồm yêu cầu mở cửa thành.
Dạ Hổ phản ứng rất nhanh, âm dương quái khí nói:
- Lười nhác nói nhảm với các ngươi, lần này ra ngoài người ta mang theo đều chết sạch, mấy tên tạp chủng ở Trưởng Lão Đường kiểu gì cũng sẽ bới móc, mẹ nó!
Dạ Hổ một bên chửi rủa, một bên âm trầm đi vào trong thành, Lục Ly cũng vội vàng đi theo.
Mấy người trên tường thành sửng sốt nhìn nhau, khóe miệng đều bất giác lộ ra một tia giễu cợt, có người còn thầm thì:
- Khó trách Đồ lão bát nghe lời như vậy, hóa ra là làm hư chuyện. Hừ hừ, mấy Đại trưởng lão vốn đã ngứa mắt với hắn, lần này đoán chừng lại phái hắn đi gia nhập đội cảm tử.
- Ha ha ha!
Tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong bật cười ha hả, trong tiếng cười chất đầy vẻ châm chọc.
Sắc mặt Dạ Hổ càng khó coi, chẳng qua trong lòng hắn và Lục Ly lại đều thở ra một hơi, cửa này xem như qua. Hai người bước nhanh đi vào trong thành, dựa theo ký ức của Đồ lão bát, Dạ Hổ tìm đến một thành bảo, đây là đường khẩu Thám Báo Đường Vân Thủy Điện.
Bên ngoài Thám Báo Đường có người thủ hộ, thấy Dạ Hổ đi tới, người đó khẽ khom lưng, sắc mặt lại không quá cung kính, mở miệng chào hỏi nói:
- Đồ thống lĩnh.
Dạ Hổ liếc mắt nhìn Lục Ly một cái, trầm giọng nói:
- Ngươi về trước đi, chờ lệnh của ta.
- Vâng!
Người Lục Ly ngụy trang chính là thủ hạ của Đồ lão bát, trong thành có một tiểu viện. Hắn nhanh chóng lui xuống, chiếu theo tin tức Dạ Tra khai thác được, đi về phía tiểu viện trước đây vẫn thường cư trú.
Vân Thủy Thành bị giới nghiêm, trên đường đã không còn người phổ thông, khắp nơi toàn là quân đội tuần tra. Chỉ một ít con em các gia tộc mới có tư cách cưỡi xe ngựa hành tẩu, chẳng qua cũng thường xuyên bị dừng lại kiểm tra.
Trên người Lục Ly có lệnh bài, còn mặc chiến giáp Thám Báo Đường, chỉ bị tuần tra giữ lại hai lần, song đều không phát hiện ra được vấn đề gì, cứ thế nhẹ nhàng tìm tới tiểu viện Mạnh Kích hiện đang ở.
Tiểu viện rất hẻo lánh, cũng rất rách nát, trong viện không có ai, hạ nhân chẳng có lấy một người. Người mà Lục Ly giả mạo này thường ngày đều cầm hết tài nguyên đi mua linh tài, còn là một tên ma cờ bạc, nghèo đến không thể nghèo hơn.
Như thế càng tốt, nếu có hạ nhân, Lục Ly còn phải nghĩ cách khống chế. Hắn tiến vào trong tiểu viện, phát hiện bên trong rất loạn, còn có một cỗ dị vị, lại không thể không nghỉ lại ở trong này.
Hắn bắt đầu chỉnh lý tin tức Dạ Tra khai thác được, nghĩ đến người này là ma cờ bạc, trong lòng bất giác khẽ động, cứ thế ngồi xếp bằng ngay trong sân, lẳng lặng chờ đợi.
Chương 808 Ma cờ bạc
Xẩm tối, Tam trưởng lão Dạ Hổ đột nhiên tiến vào, trên mặt vẫn còn lưu lại vẻ kinh hãi, miệng cảm khái nói:
- Vừa rồi thiếu chút xảy ra chuyện, tên Đồ lão bát này đắc tội hai vị trưởng lão Đồ gia. Lần này mang đi ra hơn một trăm người đều bị giết sạch, mặt trên muốn truy trách nhiệm, bắt ta giam lại, cuối cùng đường chủ Thám Báo Đường nói chiến sự sắp khai man, cho ta cơ hội lập công chuộc tội, bằng không giờ này chắc đã đi đứt.
- Ừm!
Lục Ly cũng cảm thấy may mắn, nếu bị giam lại, Dạ Hổ có thể sẽ bị giết, nếu phản kháng thậm chí sẽ chết càng nhanh.
Lục Ly ngừng một lát mới hỏi:
- Tạm thời bọn hắn có phái ngươi đi làm chuyện gì không?
- Không!
Dạ Hổ lắc đầu nói:
- Đại chiến lập tức bóc mở, thám báo bình thường đều đã vô dụng, ở lại bên ngoài đều là chết. Bởi thế trừ những tiểu đội thám báo đỉnh cấp ra, số còn lại tạm thời đều nhàn rỗi vô sự, đợi im chờ lệnh, có lẽ... sẽ bị phái đi chiến trường.
- Vậy cũng được, chúng ta còn có thời gian mấy ngày!
Lục Ly trầm giọng nói:
- Ngươi hẳn ở trong đại viện Đồ gia đúng không? Thử nghĩ cách nghe ngóng xem Thánh Nữ ở đâu? Có cơ hội gặp mặt không, nếu không có cơ hội thì cũng đừng mạo hiểm. Đợi vào đêm ta đi sòng bạc dạo một vòng, tên Mạnh Kích này là ma cờ bạc, chỗ đó ngư long hỗn tạp, xem thử liệu có thu hoạch được tin tức gì không, mỗi ngày chúng ta chỉ cần chạm mặt ở đây một lần thôi.
- Được!
Dạ Hổ gật đầu nói:
- Ta không thể ở lại chỗ này quá lâu, đi về trước. Thánh Chủ chú ý cẩn thận, nếu thế cục không đúng, ngươi cứ bóp nát ngọc phù gọi ta.
Dạ Hổ rời đi, Lục Ly tiếp tục ngồi xếp bằng, còn ăn chút lương khô, chờ sắc trời tối hẳn, hắn mới chỉnh lý một phen rồi đi ra ngoài.
Cảnh đêm ngược lại khá là phồn hoa, người đi đường dù không quá nhiều, xe ngựa chiến xa lại có không ít. Đại quân áp cảnh, bầu không khí trong thành rất ngột ngạt, trong đêm không ít người chắc đều hít thở không thông, phải đi ra giải tỏa áp lực.
Lục Ly đi tới một con đường lớn, con phố này rất nổi danh ở Vân Thủy Thành, nơi đây là chốn ăn chơi, có tận mấy chục thanh lâu, ngoài ra còn có vô số sòng bạc, tửu quán.
Chỗ này náo nhiệt dị thường, đám binh sĩ đang trong cảnh nguy ngập, lúc nào cũng có thể chết đi, càng là trước lúc đại chiến lại càng nhiều người muốn đi ra phóng túng hưởng lạc. Huyền Tinh trên người có nhiều đến mấy, bị giết rồi đều thành đồ trong túi người khác, không bằng cứ tiêu xài ngay bây giờ đi.
Lục Ly không nhìn đám nữ tử khua múa khăn đỏ trên thanh lâu, tiến thẳng vào một nhà đổ trường lớn nhất trên phố. Theo như ký ức Mạnh Kích thì hắn từng tiến vào đổ trường này mấy lần, mỗi lần đều chỉ có thể chơi chút giải khuây.
- Vị quý khách kia, mời vào trong!
Bên ngoài có lão nô đón khách, mặc dù Lục Ly chỉ là một tên binh sĩ bình thường, nhưng dầu gì cũng là Bất Diệt Cảnh, lão nô vẫn cứ khách khí mời hắn tiến vào.
Đi qua một thiền điện và một dải hành lang, Lục Ly tiến vào trong đại điện, chỗ này chí ít phải có phương viên ngàn trượng, rất là khí phái.
Người bên trong rất nhiều, đại bộ phận đều là binh sĩ mặc chiến giáp, Lục Ly nhìn lướt qua một lượt, phát hiện đa phần tỏng đó là Bất Diệt Cảnh. Mệnh Luân Cảnh cũng có một ít, thậm chí còn thấy được hai tên Quân Hầu Cảnh.
Bên trong hò hét ầm ĩ, đủ loại tiếng mắng tiếng chửi, tiếng cười khoái trá, tiếng kêu gào hú hét, ô yên chướng khí, từng đám từng đám vây quanh mười mấy chiếc bàn lớn dài, căn bản không ai để ý tới Lục Ly.
- Quý khách, bên này là cược xúc xắc, bên này là cược ngọc thạch, bên này là... mời khách quan cứ tự nhiên, có gì cần tùy thời cứ tìm lão nô!
Lão nô giới thiệu một lượt liền đi xuống, Lục Ly tùy tiện dạo quanh, nhìn xem bên này, lại ngó ngó bên kia, quan sát một lúc dần dần cũng hiểu được cách thức đánh cược cơ bản.
Hắn tùy ý ném mấy ngàn Huyền Tinh lên bàn, thua một ván, chửi đổng một tiếng rồi rời đi, tiếp tục dạo quanh bên trong. Hắn một mực chăm chú lắng nghe đám đông trò chuyện, xem xem liệu có thể thu được manh mối gì không.
- Các ngươi nghe nói gì chưa? Trong phòng khách quý có một vị tiểu thư tuyệt sắc đang đánh cược, một lần áp cả ngàn vạn Huyền Tinh. Đáng tiếc chúng ta không đủ Huyền Tinh nên không vào được, nếu không đã có thể chiêm ngưỡng phong thái mỹ nhân.
Lời này dẫn lên Lục Ly chú ý, thứ khiến hắn để tâm không phải là bốn chữ tiểu thư tuyệt sắc, mà là chuyện tiểu thư đến đây đánh bạc, bản thân điều này đã là chuyện không được bình thường.
- Tiểu thư nhà ai?
Một đám người nghe được tiểu thư tuyệt sắc thì đều rất hiếu kì, ngừng đặt cược nhao nhao vây tụ lại. Người kia thấy nhiều người xung quanh vây tới, khá là dương dương tự đắc nói:
- Là Thất tiểu thư của Đồ gia, chậc chậc, một lần đặt cược cả ngàn vạn Huyền Tinh, mí mắt đều không nháy, thật có tiền!
- Ngàn vạn?!
Đám đông tấm tắc xưng kỳ, ngàn vạn Huyền Tinh nhiều người ở đây không phải là không có, nhưng một lần cược cả ngàn vạn, chỉ cần một đêm vận may không tốt, mười mấy ức Huyền Tinh liền thua sạch. Đối với võ giả Bất Diệt Cảnh mà nói, mười mấy ức Huyền Tinh chính là con số trên trời.
- Thì ra là nàng, khó trách
Trên mặt mấy tên giả lộ ra ý cười dâm tà, có người còn hưng phấn nói:
- Nghe nói Thất tiểu thư thích nhất là nam tử tuổi trẻ suất khí, một lần qua đêm đều cấp cho ngàn vạn Huyền Tinh phí tổn. Chậc chậc, Thất tiểu thư xinh đẹp như vậy, chỉ cần nàng nhìn trúng ta, ta miễn phí để nàng chơi đùa đều được.
- Ha ha, Lão Xích, với bộ dáng này của ngươi mà còn đòi Thất tiểu thư nhìn trúng, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
- Thật ra Thất tiểu thư cũng rất đáng thương, gả cho tên phế vật Vưu gia kia, có khổ không thể nào nói ra, nàng làm sao chịu được tịch mịch? Hơn nữa ở trong Vưu gia cũng là chịu tội, khó trách lại tới chỗ này chơi...
- Ta gặp qua Thất tiểu thư một lần, đúng là xinh đẹp không khác gì tiên nữ.
-...
Lục Ly nghe một lát dần hiểu ra phần nào. Vân Thủy Điện do hai đại đại gia tộc tổ thành, là Đồ gia và Vưu gia.
Chương 809 Đổ thần
Hai đại gia tộc này cạnh tranh với nhau, bên nào xuất hiện nhân tài ưu tú thì sẽ thượng vị, như vậy có thể bảo đảm vị trí điện chủ vĩnh viễn do cường giả mạnh nhất đảm nhiệm, ngoài ra còn có thể kích thích con em hai đại gia tộc liều mạng tu luyện.
Hai đại gia tộc còn thông gia với nhau, siết chặt quan hệ càng thêm vững chắc. Thất tiểu thư Đồ gia gả cho một tên công tử Vưu gia, đáng tiếc công tử kia có khổ không nói được với người, dự tính là bị trọng thương không có được linh tài đặc thù chữa trị, hoặc là tên công tử này không được người trong gia tộc coi trọng. Bởi thế Thất tiểu thư mới thường xuyên ra ngoài phóng đãng, còn nuôi trai bao, tìm nam tử tuổi trẻ anh tuấn xả nỗi cô đơn...
Lục Ly gặp qua rất nhiều nữ tử phóng đáng, nhưng vị Thất tiểu thư này vẫn tính là tương đối đặc biệt, khiến hắn không khỏi để tâm.
Bởi vì nàng là tiểu thư trực hệ Đồ gia, có cơ hội gặp được Thánh Nữ.
Mục đích Lục Ly vào thành là gì? Chẳng phải là muốn gặp mặt Thánh Nữ, nhằm xác định có phải Lục Linh không ư? Nếu nắm xuống được vị Thất tiểu thư này, nói không chừng sẽ có cơ hội nhìn thấy Thánh Nữ.
Lục Ly lại lắng nghe thêm một lát, sau đó lặng lẽ rời đi, tìm tới tên lão nô khi trước, đi thẳng vào vấn đề nói:
- Ta muốn vào phòng khách quý chơi, chỗ này đặt cược quá nhỏ.
Lão nô hồ nghi nhìn Lục Ly nói:
- Quân gia, muốn vào phòng khách quý ít nhất phải cần một ức Huyền Tinh. Nếu ngươi có thể cầm ra một ức Huyền Tinh, ta có thể xin chỉ thị Lý tổng quản.
Một ức Huyền Tinh đối với Lục Ly mà nói thì không tính là gì, chẳng qua trên mặt hắn vẫn lộ ra vẻ lúng túng, thấp giọng nói:
- Lần này ta đi ra ngoài kia kiếm được một chút tiền tài, một ức Huyền Tinh không phải không có. Sắp đại chiến đến nơi, giữ lại cũng vô dụng, việc này ngươi phải giữ bí mật giúp ta.
- Ta hiểu, ta hiểu!
Lão nô ngầm hiểu, Lục Ly lặng lẽ đưa qua một chiếc Không Gian Giới Chỉ, tên lão nô kia dùng thần niệm lướt qua, nét mặt lập tức trở nên cung kính rất nhiều, dẫn theo Lục Ly tiến vào thiền điện, nói với một tên quản sự:
- Lý tổng quản, vị quý khách đây muốn vào phòng khách quý, Huyền Tinh không vấn đề.
- Được.
Lý tổng quản nghe thấy Lục Ly có Huyền Tinh, trên mặt lập tức hiện ra ý cười, chỉ là nhìn thấy chiến giáp chế thức Vân Thủy Điện trên người Lục Ly, hắn thoáng ngừng một lát mới nói:
- Vị quý khách này, mong ngài đổi một thân áo bào bình thường, rốt cuộc… chắc ngươi cũng hiểu.
Binh sĩ bình thường của Vân Thủy Điện cầm theo một số lượng Huyền Tinh kếch xù đi vào đánh cược, việc này truyền ra sẽ ảnh hưởng không hay, Lục Ly tỉnh ra, gật đầu nói:
- Dẫn đường, ta đi thay quần áo.
Đổi một thân cẩm bào trong căn phòng nhỏ, khí chất Lục Ly đại biến, dù Mạnh Kích không tính quá tuấn tú, nhưng tướng mạo tạm ổn, chủ yếu là khí chất Lục Ly quá tốt. Hắn nhìn quen sóng to gió lớn, hai tròng mắt trắng đen phân minh, tán phát quang mang khiếp người.
Lão nô dẫn Lục Ly tiến vào trong một thiền điện xa hoa, thiền điện kia tương đối nhỏ, chỉ có mười chiếc bàn tròn lớn, bên trong là một ít công tử tiểu thư quần áo lụa là và một vài lão đầu Quân Hầu Cảnh đang đánh bạc.
Ánh mắt Lục Ly thoáng chốc liền bị vị tiểu thư tuyệt sắc phía bàn tròn trong cùng hấp dẫn, vị tiểu thư này tuổi tác không lớn, ước chừng chỉ khoảng trên dưới hai mươi, khoác một bộ váy dài màu đen, vành tai đeo đá quý màu xanh lục, nhìn rất là diễm lệ.
Vóc dáng vị tiểu thư này rất tốt, Lục Ly từ bên này nhìn lại, vừa khóe thấy được mặt sườn của nàng. Thân eo rất mảnh, ngực cũng rất tráng quan, nét mặt như ngọc, cánh mũi tinh xảo, về dung mạo tính là miễn cưỡng có thể sánh được với Khương Khinh Linh.
Bên người tiểu thư đứng hai tên công tử trẻ tuổi, hai tên công tử này đều rất khôi ngô. Đáng tiếc ăn mặc loè loẹt, bộ dạng thư sinh, trên mặt còn lộ ra thần sắc lấy lòng, khiến cho khí chất đại giảm.
Lục Ly bất động thanh sắc đảo quanh phụ cận, đặt cược mấy vạn Huyền Tinh, thắng một ván, cuối cùng đi đến bàn tròn nơi Thất tiểu thư đang chơi.
Bàn tròn này cược xúc xắc, nhà cái là sòng bạc, những người còn lại đều là khách chơi. Đặt cược có tài xỉu và điểm số, tỉ lệ đặt cược mỗi loại lại khác nhau.
Xúc xắc rõ ràng được đặc chế, thần niệm Lục Ly nhìn quét mấy lần đều không quét vào được. Đương nhiên, nếu người người đều có thể dò xét đi vào, sòng bạc này cũng chẳng cần mở ra làm gì nữa.
Lục Ly không tới gần Thất tiểu thư, mà đi về phía đối lập, thậm chí hắn còn không nhìn Thất tiểu thư một lần, tròng mắt cứ chằm chằm vào xúc xắc, chờ đợi đặt cược.
Bên này người vây quanh tương đối nhiều, chân chính đặt cược lại không mấy, chỉ có năm người đang chơi, đại đa số đều đang nhìn Thất tiểu thư vung tay đặt cược.
Thứ Thất tiểu thư cầm trong tay không phải Huyền Tinh, mà là thẻ đánh bạc bằng tử ngọc, một chiếc thẻ này tương đương một ngàn vạn Huyền Tinh, số tiền chơi tính ra tương đối lớn, đương nhiên đối với Lục Ly mà nói thì vẫn không tính là gì.
Đêm nay rõ ràng vận khí Thất tiểu thư không quá tốt, sắc mặt có chút u ám, hai tên tiểu thư bên cạnh bắt chuyện với một tiểu thư khác, nàng đều không để ý, chỉ tập trung quan sát đặt cược và mở bát.
Thất tiểu thư liên tục đặt ba lần tài, kết quả mở ra đều là xỉu, khiến nàng giận đến nghiến răng nghiến lợi. Lục Ly liếc nhìn lão đầu lắc xúc xắc, phát hiện hắn khí định thần nhàn, trong lòng không khỏi hiếu kì, người đứng sau sòng bạc này là ai? Xem ra có vẻ không hề sợ đắc tội Thất tiểu thư?
Vân Thủy Điện là thế lực lớn thứ hai Vân Châu, không sợ đắc tội Đồ gia của Vân Thủy Điện, vậy chỉ có thể thế lực số một Vân Châu Thái Dương Cung, hoặc là đại thế lực nào đó ở Trung Châu.
Các đại thế lực Trung Châu từng có ước định, không được xâm nhập tám đại châu còn lại, nhưng làm ăn trong bóng tối thì lại không sao. Tỷ như Đỗ gia mở Thiên Phạt đấu giá trường ở Bắc Mạc, chỉ cần không can thiệp vào phân tranh ở Vân Châu, mở ra chút sản nghiệp ở chỗ này là điều hết sức bình thường.
Tiếp tục quan sát một lúc, Lục Ly rốt cục ra tay, hắn tìm người trong phòng khách quý đổi một ức thẻ đánh bạc, trực tiếp ném ra năm ngàn vạn Huyền Tinh, đặt ở cửa số sáu.
Chương 810 Khắc tinh
Lục Ly vừa ra tay liền chấn kinh bốn phía, ngay cả Thất tiểu thư đều đảo mắt nhìn sang. Năm ngàn vạn Huyền Tinh người trong này không phải không bỏ ra được, nhưng chỉ áp một cửa lại rất không thường thấy. Nếu trúng cửa số sáu, sòng bạc phải đền trả ba ức Huyền Tinh.
Thần sắc Lục Ly hờ hững như thường, căn bản không nhìn Thất tiểu thư, quay mắt về phía tên quản sự nói:
- Mở!
Quản sự mặt không đổi sắc, chỉ là như có thâm ý nhìn Lục Ly một cái, sau đó lướt qua người quanh bàn tròn một lượt, hỏi:
- Còn ai đặt cược nữa không? Nếu không còn ai ta liền mở.
Lần này không ai đặt cược, đều nhìn chằm chằm bát xúc xắc, thần sắc Lục Ly bình tĩnh dị thường, tay bưng chén nước trà dửng dưng không nhìn bát xúc sắc.
Quản sự mở ra bát xúc xắc, đúng sáu điểm! Quanh bàn lập tức ồ lên một trận huyên náo, Thất tiểu thư đảo mắt nhìn về phía Lục Ly, thấy hắn vẫn thản nhiên ngồi đó uống trà, bộ dạng sâu không lường được.
Quản sự để người bồi Huyền Tinh, còn hắn thì lại tiếp tục lắc động bát xúc xắc, lắc một lát sau đó đặt xuống, nói:
- Được rồi, chư vị có thể đặt cược.
Lục Ly thả chén trà xuống, hờ hững nói:
- Tiếp tục áp sáu điểm, đặt một ức!
Phụ cận lại ồ lên một mảnh xôn xao, trong mắt Thất tiểu thư không ngừng chớp động dị sắc, mở miệng nói:
- Ta đặt theo hắn, cược hai ngàn vạn, sáu điểm.
Những người còn lại không dám đặt cược theo, quản sự hỏi dò một phen, lần nữa mở ra bát xúc xắc, kết quả vẫn là sáu điểm.
Toàn trường lập tức sôi trào.
Sau khi mở ra thấy là sáu điểm, ánh mắt người bên bàn nhìn Lục Ly không khỏi có chút dị thường. Lục Ly còn phát hiện có mấy đạo thần niệm cường đại quét tới, chẳng qua rất nhanh liền tan biến.
Ánh mắt Thất tiểu thư nhìn Lục Ly càng là không giấu được vẻ kinh dị, nàng phát hiện Lục Ly vẫn chẳng hề có ý nhìn mình, thế là bèn chậm rãi đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên người Lục Ly, mỉm cười hỏi:
- Ngươi tên gì? Sao trước kia chưa từng thấy qua, ta tên Đồ Kỳ.
Lúc này Lục Ly mới quay mắt nhìn vào Thất tiểu thư, khẽ gật đầu nói:
- Chào Thất tiểu thư, ta chỉ là một tên tiểu võ giả bình thường trong Ngoại đường gia tộc. Họ tên không cần nói cũng được, đại chiến khắp khai màn, nói không chừng trời sáng liền sẽ bị phái đi ra tử chiến.
- À?
Nét mặt Thất tiểu thư hơi có chút kinh động, lại không phải bởi vì thân phận Lục Ly vừa nói ra, cũng không phải cách đặt cược liều mạng vừa rồi của Lục Ly. Mà là thần thái của hắn, một tên tiểu võ giả gặp được nàng, lại không đứng dậy hành lễ, thần sắc không kiêu ngạo không tự ti, hoàn toàn hờ hững như mặt hồ.
Nhìn tròng mắt trắng đen phân minh, lại nhìn bàn tay có chút ngăm đen, khí độ ung dung tự tin của Lục Ly, Thất tiểu thư đột nhiên cảm thấy Lục Ly thuận mắt hơn xa hai tên thư sinh ở bên người.
Dạ Tra giúp Lục Ly cải trang, bề ngoài nhìn chừng hơn ba mươi tuổi, loại khí chất đại thúc nhìn có vẻ khá dọa người. Chỉ là nàng ăn quen thịt cá đến phát ngấy, giờ gặp được loại rau dại như Lục Ly không khỏi bị câu lên hứng thú.
Then chốt nhất là khí chất của Lục Ly, Lục Ly quật khởi từ tay trắng, mang theo dã tính của võ giả xuất thân hàn vi, đến sau lại trở thành Đại Đế Bắc Mạc, có được khí thế của thượng vị giả. Mấy năm nay trải qua quá nhiều chuyện khiến hắn biến trở nên có chút tang thương, nhiều loại khí chất như thế kết hợp cùng một chỗ, khiến Lục Ly nhìn rất có mị lực.
Lục Ly nhìn Thất tiểu thư một cái liền thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm bát xúc xắc, tựa hồ không chút hứng thú đối với Thất tiểu thư.
Hắn tiếp xúc với Yên phu nhân tương đối nhiều, trước kia Khương Khinh Linh cũng là đãng phụ, bởi thế hắn rất có kinh nghiệm đối phó loại nữ tử phóng đãng thế này.
Dục cầm cố túng!
Chiêu này dùng để đối phó loại nữ tử như Thất tiểu thư tuyệt đối hữu hiệu, ngươi càng biểu hiện lạnh nhạt với nàng, nàng lại càng có hứng thú với hắn. Bởi vì đãng phụ đùa bỡn nam nhân nhiều lắm rồi, thứ dễ dàng vào tay đã không cách nào câu lên hứng thú trong lòng bọn họ.
Ngoài mặt Thất tiểu thư vẫn biểu hiện khá là dè dặt, nhìn thoáng qua bát xúc xắc, hỏi:
- Lần này đặt thế nào?
Lục Ly nhìn sang quản sự, khẽ mỉm cười nói:
- Một ức cửa tài.
Tê tê
Lục Ly vừa ra tay lại là một ức, dẫn lên rất nhiều người xung quang phát ra tiếng kinh thán, đám đông quanh chiếu bạc gần đó cũng bị hấp dẫn tới.
Thất tiểu thư nghĩ nghĩ rồi nói:
- Vậy ta theo ngươi, đặt năm ngàn vạn cửa tài.
Đổ khách ở các bàn còn lại dứt khoát không chơi nữa, mà xúm lại đây nhìn hai người đánh cược. Quản sự xác định không còn ai đặt cửa, mở bát ra, kết quả là bốn điểm, tài thắng.
Thắng liền ba ván, Lục Ly đã kiếm được mười ức Huyền Tinh, nếu Lục Ly chỉ là võ giả Bất Diệt Cảnh bình thường, khẳng định sớm đã kích động đến độ cả người run rẩy.
Thế nhưng hắn vẫn điềm nhiên uống trà như không có việc gì, thần thái thản nhiên đó khiến ánh mắt rất nhiều người không khỏi lộ vẻ kinh nghi. Một tên võ giả Bất Diệt Cảnh bình thường làm sao có thể bình tĩnh như vậy được?
Quản sự thấy trường diện có phần thất khống, khẽ liếc mắt nhìn sang một tên thị nữ, thị nữ kia lặng lẽ lui xuống, rất nhanh liền có một lão giả râu tóc bạc trắng đi tới, thay vào vị trí tên quản sự, hơn nữa trong tay hắn còn cầm ra một chiếc bát xúc xắc bằng bạch ngọc.
Rất rõ ràng!
Sòng bạc hoài nghi Lục Ly gian lận, nhưng lại không tìm được chứng cứ, đành phải thay người và thay luôn bát xúc xắc cao cấp hơn.
Hì hì!
Thất tiểu thư đột nhiên cười nói:
- Ngươi lợi hại thật đấy, bức ra được cả Chu đại sư.
Lão đầu râu bạc cười tủm tỉm tiếp lời:
- Có Thất tiểu thư ở đây, lại tới một vị quý khách, lão hủ không ra tiếp khách thì nói sao được.
Lục Ly và lão giả râu bạc liếc nhau một cái, trong lòng khẽ run lên, lão đầu này rất mạnh, không chỉ cảnh giới đạt tới Quân Hầu Cảnh đỉnh phong mà linh hồn cũng vô cùng cường đại.
Không sai!
Vừa rồi Lục Ly đã gian lận, chẳng qua hắn không đi thăm dò bát xúc xắc, vật đó thần niệm Lục Ly rất khó dò xét vào được bên trong. Nếu cường hành dò xét sẽ khiến sòng bạc chú ý, đến khi ấy hậu quả sẽ rất thảm.