-
Chương 876-880
Chương 876 Cơ Mộng Dao 2
Thế là bèn cười lạnh đáp:
- Từng có một vị tiểu thư của Cơ gia các ngươi, tên là Cơ Mộng Điềm muốn hại ta, đến sau bị ta hành hạ mấy tháng, muốn sống không được muốn chết không xong. Giờ còn đang lưu vong ở Huyết Giới, không biết sống chết thế nào? Cơ tiểu thư, hi vọng ngươi đừng phạm phải sai lầm, Lục Ly ta không phải là người thương hương tiếc ngọc đâu.
Lúc nói mấy lời này, ánh mắt Lục Ly một mực khóa chặt thần sắc trên mặt Cơ Mộng Dao, không ngoài dự liệu của hắn, nét mặt Cơ Mộng Dao bỗng chốc trầm xuống, sâu trong mắt toàn là sát ý.
Chẳng qua lòng dạ Cơ Mộng Dao rất sâu, chẳng mấy chốc liền đã nở nụ cười, vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ sợ hãi nói:
- Lục công tử, ngươi đừng làm ta sợ, lá gan người ta nhỏ lắm, lần này ta tới đây chỉ để du ngoạn. Chuyện giữa U Châu và Vân Châu các ngươi, ta không quản.
- Lá gan của ngươi đúng là rất nhỏ!
Lục Ly nhìn tay ngọc Cơ Mộng Dao đang vỗ vỗ lên ngực, không chút nể mặt nói:
- Chẳng qua ngực ngươi lại không nhỏ chút nào, ai cũng bảo nữ nhân ngực lớn không não, hi vọng Cơ tiểu thư không phải người như thế.
- Ha ha ha!
Gần trăm người bên phía Thiên Lang Sơn bật cười ha hả, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ ngực sung mãn của Cơ Mộng Dao, rất nhiều nam tử Huyền Vũ Điện cũng theo bản năng nhìn lại Cơ Mộng Dao.
- Ngươi, vô sỉ...
Cảm nhận được vô số ánh mắt không chút kiêng dè nhìn mình chằm chằm, nghe được tiếng cười phóng túng dâm tà từ đám võ giả Vân Châu, Cơ Mộng Dao không cách nào giữ được nét mặt bình tĩnh nữa.
Nàng vạn vạn không nghĩ tới Lục Ly lại chẳng có chút nào khí độ của công tử đại gia tộc, ngược lại còn hạ lưu vô sỉ như hạng vô lại đầu đường xó chợ, nhất thời không biết nên đối đáp thế nào mới phải.
Mặc dù Lục Ly là công tử đại gia tộc, nhưng hắn xuất thân bần hàn, không có quá nhiều cố kỵ. Trong mắt hắn Cơ Mộng Dao không phải đại mỹ nhân liễu yếu đào tơ, mà là một nữ tử rắn rết không khác gì Cơ Mộng Điềm. Nếu đã là kẻ địch, vậy cần gì phải cấp thể diện.
- Chúng ta ra ngoài thành đi!
Cơ Mộng Dao bay vụt lên, mang theo mấy tên công tử trẻ tuổi bay nhanh ra ngoài thành.
Đến ngoài thành, Cơ Mộng Dao mới cười lạnh nói:
- Lục Ly, xem ra ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh bắt nạt nữ tử thôi. Hôm nay chúng ta không nhúng tay vào chiến sự giữa Vân Châu và U Châu, chúng ta đứng ngay ngoài này xem kịch hay, để xem các ngươi bị võ giả U Châu đồ sát ra làm sao.
Thanh âm Cơ Mộng Dao rất lớn, lại nói ngay trước mặt người toàn thành, thoáng chốc liền vứt sạch mọi liên can. Tỏ rõ việc này không liên quan gì đến các nàng, các nàng chỉ là cơ duyên xảo hợp đụng phải, đứng ngoài xem kịch hay mà thôi.
- Bày trận!
Lời này của Cơ Mộng Dao chẳng khác gì hạ lệnh tấn công, Long Dương cư sĩ lập tức sờ lên đầu trọc, ánh mắt lấp lánh dị quang đảo qua trên thân Lục Ly, khiến Lục Ly bất giác nổi cả da gà.
Vù vù!
Hơn ngàn Quân Hầu Cảnh từ bốn phương tám hướng vọt tới lập tức tản ra, đứng thẳng theo một phương vị hết sức cổ quái. Lục Ly và Hồ Lang ngấm ngầm đề phòng, Long Dương cư sĩ chỉ bằng vào chút người này mà muốn lưu lại bọn hắn, chẳng lẽ còn có mưu ma chước quỷ nào khác?
Trên thân Hồ Lang tràn ra khí tức Nhân Hoàng cường đại, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Long Dương thất phu, ngươi nhất định phải muốn là địch với Vân Châu chúng ta?
Long Dương cư sĩ âm u cười nói:
- Huyền Vũ Điện đưa ra cái giá trên trời với lão phu, đã lấy tiền tài, tự nhiên phải trừ tai họa giúp người ta chứ.
- Ha ha
Lục Ly và Hồ Lang liếc nhau, sau đó đồng loạt cười lạnh. Tiền tài Long Dương cư sĩ cầm không phải của Huyền Vũ Điện, mà là của Luân Hồi Cung. Nếu không phải Luân Hồi Cung mời hắn xuống núi, làm sao Long Dương cư sĩ dám có gan đối địch với Vân Châu?
Không thể không nói chiêu này của Cơ Mộng Điềm rất tuyệt, mời đến một nhân vật thậm chí đặt ở Trung Châu cũng rất nổi danh. Trước kia người này lại không có bất kỳ quan hệ gì với Luân Hồi Cung U Minh Giới. Dù hôm nay Lục Ly có chết ở đây, điện chủ Thí Ma Điện cũng không thể giận chó đánh mèo, trách phạt Luân Hồi Cung U Minh Giáo được.
- Giết!
Hồ Lang và Lục Ly đồng thanh quát lớn, mặt ngoài hơn một ngàn Quân Hầu Cảnh đã bày trận chờ sẵn, nếu phá vây, khoan nói hai người có thể đào thoát được hay không, gần trăm Quân Hầu Cảnh mang theo tuyệt đối sẽ chết sạch.
Nhưng Hồ Lang và Lục Ly không tin, bằng vào một mình Long Dương cư sĩ lại thật có năng lực nghiên ép hai người. Chỉ cần bọn hắn chém giết lão già biến thái kia, thế cục vẫn cứ nằm trong tầm khống chế của bên này.
- Phân thân!
Trên người Lục Ly lấp lánh bạch quang, huyễn hóa ra mấy chục Lục Ly, phân thân bay khắp đầy trời, phóng vút ra bốn phương tám hướng. Chân thân hắn thì lại hòa cùng Hồ Lang và mười mấy giả thân bắn thẳng về phía Long Dương cư sĩ.
- Kết trận!
Long Dương cư sĩ quát lớn, hơn ngàn Quân Hầu Cảnh đồng loạt đánh ra từng đạo Huyền lực như lụa mỏng.
Khiến Hồ Lang và đám người Lục Ly chấn kinh chính là, những đạo Huyền lực kia không tấn công bọn hắn, mà lại hòa lẫn với nhau. Giống như có một chỉ nối hơn ngàn đạo Huyền lực liền cùng một chỗ.
Ông.
Trên thân đám Quân Hầu Cảnh sáng rực quang mang, dải lụa đánh ra không tan biến mà thật xâu chuỗi lại. Trên bầu trời hiện ra một hình bát giác khổng lồ, đám người Lục Ly chính bị vây trong hình bát giác kia.
- Không hay!
Hồ Lang và Lục Ly đều cảm giác được một cỗ lực lượng vô danh bao phủ lên người, khiến tốc độ bọn hắn bỗng chốc giảm đi phân nửa.
Sắc mặt hai người không khỏi đại biến, đây là đại trận gì? Sao lại quỷ dị thế này, quả thực chưa từng nghe qua bao giờ.
Cấm chế trận pháp Lục Ly không hiểu mấy, nhưng những trận pháp cấm chế mà hắn từng tiếp xúc qua đều cần phải bố trí, cần có trận thạch, hơn nữa còn là bố trí ở dưới đất, chứ chưa từng thấy có trận pháp nào lại bố trí ra được giữa không trung.
Bây giờ không thấy có bất kỳ trận thạch nào, cũng không thấy bố trí gì cả, chỉ dựa vào hơn ngàn người trực tiếp ngưng tụ đại trận giữa không trung. Hơn nữa còn khủng bố dị thường, thoáng chốc liền áp chế khiến tốc độ bọn hắn giảm nửa, chuyện quỷ quái như thế quả thực chưa từng nghe qua.
Chương 877 Ba ba trong hũ
Ba ba trong hũ
Hồ Lang cũng chưa từng nghe qua, nhưng lấy hiểu biết của hắn, Long Dương cư sĩ tuyệt không khả năng am hiểu loại trận pháp kiểu này. Loại trận pháp như thế vô cùng nghịch thiên, hẳn là mật trận thượng cổ, kỳ trận đó chỉ những đại gia tộc siêu cấp mới có thể nắm giữ.
Nói cách khác trận pháp này hoặc là đến từ Luân Hồi Cung, hoặc là đến từ U Minh Giáo.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của hai người chứ không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh trận pháp đến từ Luân Hồi Cung U Minh Giáo.
Thân hình Lục Ly khẽ ngừng lại, tròng mắt thoáng lấp lánh, quay sang liếc nhìn Hồ Lang, ánh mắt hai người giao lưu một phen, sau đó Lục Ly đột nhiên quay người lui lại, phất tay với gần trăm Quân Hầu Cảnh đi theo.
Hồ Lang khẽ gật đầu, toàn bộ gần trăm Quân Hầu Cảnh lập tức hành động theo Lục Ly. Hồ Lang thì lại phóng vút tới chỗ Long Dương cư sĩ. Ý Lục Ly là để hai người chia nhau hành động, Hồ Lang tấn công Long Dương cư sĩ, còn Lục Ly thì đi phá đại trận. Đại trận này là do người tạo thành, chỉ cần giết đi một vài người trong đó, đại trận tự nhiên sẽ bị phá.
Vù vù
Gần trăm Quân Hầu Cảnh chia làm ba đội, như ba thanh lợi kiếm phóng về cùng một hướng. Mặc dù tốc độ bọn hắn đều bị hạn chế, nhưng ai nấy đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, tốc độ vẫn rất nhanh, thoáng chốc liền đã áp sát lại gần mấy người tạo thành đại trận.
Ông!
Mấy người kia đột nhiên di động, tốc độ cực nhanh. Khiến người ta kinh ngạc chính là, sợi dây nối liền bọn họ lại với nhau vẫn không đứt gãy, hơn ngàn người đồng loạt di chuyển theo hướng thuận chiều kim đồng hồ, nhanh đến chóng mặt.
Ông!
Từng luồng chấn động vô hình phát ra từ trên thân những người kia, hệt như là những người này phóng ra sóng khí, cuốn thẳng về phía đám người Lục Ly.
- Ách?
Một tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đánh ra Huyền lực, lại bị sóng khí này trực tiếp bắn ngược hất văng đi. Một tên Quân Hầu Cảnh khác không tin tà, tung người lao đến, lập tức bị sóng khí đẩy ra, căn bản không cách nào áp sát đám võ giả tổ thành đại trận.
- Thật lợi hại!
Lục Ly âm thầm cả kinh, đại trận này đúng là thần hồ kỳ kỹ, tấn công tới đều bị bật ngược trở ra? Tròng mắt hắn lóe lên, điều khiển một ít phân thân phóng tới.
Kết quả những phân thân kia đều bị sóng khí chấn ngược trở về rồi sau đó sụp đổ. Lục Ly hét lên một tiếng với Tiểu Bạch trong tay áo:
- Tiểu Bạch, lao ra.
Hưu!
Tiểu Bạch hóa thành một đạo bóng trắng phóng vút ra, kết quả cũng vẫn tương tự, bị sóng khí chấn cho bắn ngược trở về.
Sóng khí cách chỗ hắn đứng chừng trăm trượng, cự ly xa như thế, Lục Ly tin tưởng dù có là lực hút từ Man Thần Đỉnh cũng không hút Quân Hầu Cảnh vào được. Huống hồ những Quân Hầu Cảnh kia giờ còn đang cấp tốc di động.
Hưu!
Lục Ly đích thân điều khiển Mệnh Luân xung kích ra ngoài, song vẫn bị bắn ngược trở về. Cả đám cứ thế bị vây khốn giữa không trung, loại chuyện như vậy nếu không phải tận mắt nhìn thấy, liệu có ai dám tin tưởng?
Hây hây!
Rất nhiều người vẫn không tin, dồn dập tung ra đòn công kích cường đại nhất của mình, song không một ngoại lệ đều bị bắn ngược trở về, sau đó tiêu tán giữa hư không.
Lục Ly còn thử phóng thích thần niệm, nhưng thần niệm cũng không thể đâm xuyên sóng khí.
- Ha ha ha
Nơi xa truyền đến tiếng cười như chuông bạc, Cơ Mộng Dao mang theo mấy tên công tử lơ lửng ở ngoài thành, trong mắt đầy vẻ mỉa mai và giễu cợt. Tựa hồ như khán giả trong trường đấu thú, nhìn xem đám dã thú vùng vẫy giãy chết trong lồng.
Oanh
Phía sau truyền đến tiếng nổ vang trầm muộn, Hồ Lang vừa bị trường côn trong tay Long Dương cư sĩ đánh trúng, cả người bay ngược ra sau.
Lục Ly quay đầu nhìn lại Long Dương cư sĩ, chỉ thấy tốc độ hắn hoàn toàn không bị hạn chế, liền biết đại trận này không có hiệu quả với hắn. Mặc dù cảnh giới Hồ Lang và Long Dương cư sĩ tương đương nhau, nhưng tốc độ Hồ Lang bị áp chế phân nửa, bị một côn quất bay cũng là điều dễ hiểu.
Hây!
Long Dương cư sĩ như tia chớp tóe bắn mà đến, trường côn trong tay đột ngột biến lớn biến dài, hóa thành cự côn kinh thiên. Trên cự côn lấp lánh quang mang hoàng kim, khí lưu màu ám kim lưu chuyển, rõ ràng là Huyền khí Thánh giai, thậm chí còn không Huyền khí Thánh giai tương đối bất phàm.
- Tránh ra!
Lục Ly chợt quát, lập tức điều khiển Mệnh Luân tránh sang bên cạnh. Hắn có thể bay, nhưng số Quân Hầu Cảnh còn lại thì không được may mắn như vậy, vừa rồi cả đám tụ lại cùng một chỗ, tốc độ bị áp chế, trong khi tốc độ Long Dương cư sĩ lại khủng bố dị thường, làm sao mà có thể né tránh cho được?
Ầm!
Tùy ý nện tới một côn liền đánh cho bốn năm tên Quân Hầu Cảnh hóa thành thịt vụn, cả người nổ tung giữa trời, chân cụt tay đứt tung toé, máu tươi lả tả đầy trời.
- Tản ra!
Lục Ly thấy cự côn kình thiên không có vẻ gì là sẽ dừng lại, rất nhanh liền lần nữa quét ngang đến, vội vàng gầm lên, bọn hắn đứng quá dày đặc, tuỳ ý quét qua đều có thể nện chết mấy người, uy năng của Nhân Hoàng Cảnh, Quân Hầu Cảnh sao mà đỡ nổi?
Vù vù
Chúng nhân cấp tốc tản ra, đáng tiếc vẫn có hai người phản ứng không kịp, bị thiết côn hung hăng đập trúng, cả người nổ tung thành mưa máu.
- Đây không phải đòn tấn công bình thường!
Lục Ly nhíu mày, nhìn chằm chằm thiết côn khổng lồ kia, nếu chỉ là một đập bình thường, cùng lắm sẽ chỉ bị nện chết, chứ làm sao có thể nện đến cả người bỗng chốc nổ tung được?
- Long Dương thất phu, đối thủ của ngươi là ta!
Hồ Lang phẫn nộ gào thét lao lên, đáng tiếc tốc độ hắn bị áp chế kịch liệt, còn chưa áp sát lại gần Long Dương cư sĩ thì đã bị đối phương né tránh, trường côn co rút lại, hung hăng nện tới Hồ Lang.
Ầm!
Năng lực phòng ngự của Hồ Lang không sai, chiến giáp trên người tuyệt đối là chiến giáp Thánh giai. Dù tốc độ bị áp chế, không cách nào né tránh, song vẫn không bị tổn thương quá nặng, khóe miệng không thấy có máu tươi tràn ra.
Hắn có chiến giáp Thánh giai, nhưng những người khác thì lại không có, đương nhiên Lục Ly cũng mặc một kiện nhuyễn giáp Thánh giai. Đây là bảo vật Lục Linh sớm đã chuẩn bị sẵn cho hắn, Lục Ly không thích mặc chiến giáp nên chỉ khoác một kiện nhuyễn giáp bên trong áo bào.
Chương 878 Kiến hôi lay trời
Chương 878: Kiến hôi lay trời
- Ha ha ha, Hồ Lang, để ta giết sạch người của ngươi trước, sau đó sẽ chầm chậm ngược sát ngươi!
Long Dương cư sĩ không đi truy sát Hồ Lang, thiết côn màu hoàng kim tiếp tục vươn dài biến lớn, lần nữa quét ngang về phía đám Quân Hầu Cảnh.
Xung quanh bị đại trận bao vây lại, bọn hắn bằng với biến thành cá châu chim lồng, ba ba trong hũ, Long Dương cư sĩ thì lại hóa thân thành thợ săn bắt ba ba, nhẹ nhàng săn giết từng con mồi một.
Lục Ly và Hồ Lang liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được vẻ ngưng trọng trong mắt người kia. Tốc độ Long Dương cư sĩ quá nhanh, hai người căn bản không cách nào tiếp cận, chẳng lẽ chỉ biết trơ mắt nhìn xem gần trăm Quân Hầu Cảnh bị giết?
Lục Ly lo lắng cho đám Quân Hầu Cảnh, Hồ Lang lại lo lắng cho Lục Ly.
Hiện tại Lục Ly đang đại biểu cho võ giả Vân Châu, Long Dương cư sĩ thì là người được thế lực U Châu thu mua, đây là tranh đấu giữa các châu với nhau, điện chủ Thí Ma Điện cũng không tiện nhúng tay.
Nói cách khác dù Long Dương cư sĩ giết Lục Ly, điện chủ Thí Ma Điện có thể sẽ không ra mặt. Lui một vạn bước mà nói, dù có ra mặt cũng sẽ chỉ chém giết Long Dương cư sĩ, chứ không giận chó đánh mèo, liên lụy luôn cả Luân Hồi Cung U Minh Giáo.
Luân Hồi Cung U Minh Giáo nhà lớn nghiệp lớn, không dám quang minh chính đại đánh giết Lục Ly.
Long Dương cư sĩ lại chỉ là một tên quang can tư lệnh, nhất định đã được đến lợi ích to lớn nào đó từ Luân Hồi Cung U Minh Giáo, hắn khả năng sẽ không có nhiều băn khoăn như vậy.
Thậm chí Long Dương cư sĩ có thể không biết chuyện điện chủ Thí Ma Điện bảo vệ Lục Ly mười năm, bởi thế khả năng hắn hạ đòn sát thủ là rất lớn.
Ầm!
Thiết côn chẻ dọc quét ngang, lại mấy tên Quân Hầu Cảnh bị nện chết tươi, mưa máu phiêu tán đầy trời, nhuộm đỏ cả người Lục Ly.
Phanh! Phanh! Phanh!
Từng tên Quân Hầu Cảnh bị nện thành thịt vụn, sắc mặt Lục Ly và Hồ Lang càng lúc càng khó coi. Hồ Lang vốn tưởng rằng hành động lần này sẽ rất nhẹ nhàng, tuỳ tiện mang theo Lục Ly đi đồ sát một vòng liền hoàn thành nhiệm vụ, lại không ngờ cục diện sẽ biến thành như thế.
Một trăm Quân Hầu Cảnh mang theo chết sạch không có gì đáng tiếc, nhiệm vụ thất bại cũng không sao, thậm chí chính mình chết cũng được, nhưng Lục Ly tuyệt đối không thể chết.
Hồ Lang hiểu rất rõ Lục Linh, con người Lục Linh tâm ngoan thủ lạt, không chút lưu tình. Nếu Lục Ly chết ở chỗ này, toàn tộc hắn đều phải bồi táng theo, không có bất kỳ chút huyền niệm nào.
Hắn cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, quét mắt nhìn hơn ngàn tên Quân Hầu Cảnh tổ thành đại trận vây xung quanh. Sau đó đột nhiên thả ra một đại thủ ấn hướng vỗ tới thiên không bên trái, hắn muốn lấy lực phá trận, chỉ cần đại trận bị phá mở, Lục Ly liền có thể nhẹ nhõm trốn đi.
Oanh
Đại thủ ấn và sóng khí đụng nhau, không ngờ vẫn bị bắn ngược, chẳng qua sóng khí cũng phản chấn trở về, xem ra công kích của Hồ Lang vẫn rất cường đại.
Ông!
Hồ Lang quyết định liều mạng, hắn nhìn sang Lục Ly một cái, trong tay hiện ra cự phủ, vung lên xoay tít như chong chóng. Thiên địa Huyền khí bất tận tụ tập về phía hắn, cả người lao vút lên không, tiếp đó, cự phủ ngừng xoay, nhắm chuẩn mấy tên Quân Hầu Cảnh mạn bên trái bất thần bổ tới.
Ô!
Hư ảnh một con cự thú ngưng kết giữa không trung, phát ra tiếng bạo rống kinh thiên, trên thân cự thú lấp lánh hắc quang, khí tức dọa người, tựa như bên trong cự thú ẩn chứa năng lượng khủng bố dị thường, có thể công phá bất cứ phòng ngự cường đại cỡ nào.
Hưu!
Long Dương cư sĩ thấy Hồ Lang muốn liều mạng, lập tức phóng thích áo nghĩa cường đại, thân hình chớp lóe, vung lên thiết côn nhắm tới lưng Hồ Lang ầm ầm nện tới.
Ông!
Khí lưu màu ám kim phun trào trên thiết côn, tựa như vô số đao nhỏ màu vàng xoay tròn xung quanh. Mặc dù Lục Ly không biết đây là áo nghĩa gì, nhưng có thể xác định đây là áo nghĩa hệ kim rất lợi hại.
Hồ Lang vừa mới phóng thích áo nghĩa, cần phải khống chế để cho hư ảnh cự thú không sụp đổ, cảm nhận được phía sau truyền đến sát chiêu, đành chỉ biết lấy thân ngạnh kháng. Bên ngoài cơ thể hắn hiện ra một đạo khí lưu màu xanh đen, xoay tròn vây quanh người, hình thành một tầng hộ tráo khá mỏng.
Hưu!
Lục Ly cũng động, huyễn hóa ra phân thân đầy trời, phóng vút về phía Long Dương cư sĩ. Vừa rồi Hồ Lang liếc mắt nhìn hắn, chớp mắt hắn liền đã hiểu ý, cũng đoán được Long Dương cư sĩ sẽ tấn công Hồ Lang.
Mệnh Luân xoay tròn, chỉ là tốc độ được khống chế, chỉ sáng ngang với Nhân Hoàng sơ kỳ. Lại bị đại trận áp chế thêm lần nữa, khiến cho tốc độ chỉ còn ngang với Quân Hầu Cảnh hậu kỳ.
Ầm!
Thân thể Hồ Lang bị thiết côn to lớn ầm ầm nện trúng, hộ tráo bán trong suốt bên ngoài cơ thể bỗng chốc nổ tung, phần lưng bị thiết côn hung hăng nện vào, chiến giáp Thánh giai trên người phóng ra quang mang lóe mắt, cả người bay ngược ra sau, há mồm phun ra một búng máu tươi.
Hây!
Long Dương cư sĩ thấy hư ảnh cự thú Hồ Lang ngưng tụ ra vẫn chưa sụp đổ, lại lần nữa vung lên cự côn ầm ầm nện tới. Hắn có thể cảm nhận được bên trong hư ảnh cự thú này cất chứa năng lượng cường đại, nói không chừng sẽ làm nổ tung hất văng đám Quân Hầu Cảnh bên ngoài, dẫn đến đại trận tan rã!
Hưu!
Lục Ly cách Long Dương cư sĩ chỉ mấy trăm thước, tốc độ hắn bỗng chốc đề thăng đến cực hạn, vô số phân thân cũng đồng loạt tăng tốc, ùn ùn lao vút tới Long Dương cư sĩ.
Lục Ly rất rõ ràng, Long Dương cư sĩ nhất định có thể nhẹ nhàng nhìn ra chân thân của hắn, song hắn vẫn cố chấp phóng thích phân thân thần kỹ, mục đích chỉ có một!
Hắn muốn mê hoặc Long Dương cư sĩ, khiến Long Dương cư sĩ tưởng rằng đây là cơ hội có thể đánh chết hắn, để hắn áp sát lại gần.
Nhân Hoàng có vực trường, trong vòng phương viên trăm thước liền sẽ bị trấn áp, Lục Ly lại lấy phân thân đi mê hoặc đối phương, chính là muốn cho trong đầu Long Dương cư sĩ hình thành một ý niệm, rằng hắn chỉ là một tên Bất Diệt Cảnh rác rưởi, không biết lượng sức mình muốn tới đánh lén, còn ngớ ngẩn phóng thích một loại phân thân thần kỹ tự cho là rất lợi hại.
Chương 879 Đánh bại Nhân Hoàng
Chương 879: Đánh bại Nhân Hoàng
Một khi trong đầu Long Dương cư sĩ hình thành ý nghĩ này, liền có thể sẽ không phóng thích vực trường, mà bỏ mặc cho Lục Ly tới gần, sau đó tùy tiện khóa chặt chân thân Lục Ly, nhẹ nhàng bóp chết hắn!
Đương nhiên, hết thảy mới chỉ là phỏng đoán của Lục Ly, nếu Long Dương cư sĩ không mắc lừa, mà đợi sau khi Lục Ly tới gần liền mở ra vực trường, như vậy Lục Ly chỉ còn nước bó tay chờ chết.
Lục Ly lựa chọn đánh cược, lấy tính mạng bản thân đi đặt cược.
Mấy phân thân đi đầu phóng tới Long Dương cư sĩ, Long Dương cư sĩ lại vẫn không bóc mở vực trường, mà chỉ vung vẩy cánh tay còn lại, đánh ra mấy đạo quyền ảnh, chấn vỡ đám phân thân.
- Hay lắm!
Thấy cảnh này, trong lòng Lục Ly lập tức cuồng hỉ, phân thân và chân thân đồng loạt hóa thành cuồng long phóng thẳng tới.
Năm trăm thước, ba trăm thước, trăm thước!
Lúc xông vào phạm vi bán kính trăm thước, Lục Ly phát hiện Long Dương cư sĩ vẫn không móc mở vực trường, lập tức kích động đến độ cả người run rẩy.
Long Dương cư sĩ quá khinh thường hắn, khinh địch chính là trí mạng.
Hưu!
Lục Ly và ba bốn phân thân đồng thời vung lên thần binh Long Đế, nhắm đầu Long Dương cư sĩ trùng trùng chém xuống.
- Hừ, sâu kiến cũng nghĩ lay trời, tiểu tạp chủng, ngươi mơ mộng quá rồi!
Tay cầm thiết côn của Long Dương cư sĩ vẫn tiếp tục nện xuống, thậm chí không nhìn Lục Ly lấy một lần, khóe miệng nhếch lên ý cười chất đầy vẻ khinh miệt. Cánh tay còn lại đột nhiên biến dài biến lớn, như thiểm điện chộp tới cổ Lục Ly.
Hắn không phóng thích quyền ảnh mà để tay mình biến dài, phóng thích một loại bí thuật ý đồ bắt sống Lục Ly. Thực ra ngay từ sớm hắn đã phát hiện Lục Ly thân phận không tầm thường, có thể đối thoại với Cơ Mộng Dao, thậm chí khiến Cơ Mộng Dao phải kiêng dè, không dám động thủ, nếu nói Lục Ly chỉ là một tên Bất Diệt Cảnh bình thường, đánh chết Long Dương cư sĩ cũng không tin.
- Hay lắm!
Tròng mắt Lục Ly sáng rực lên, cơ hội tốt như vậy mà không nắm lấy, chẳng phải hắn thành kẻ ngu? Thế là lập tức quát lớn:
- Tiểu Bạch!
Hưu!
Tiểu Bạch và Lục Ly phối hợp rất ăn ý, thân hình lóe lên bay vụt ra từ trong tay áo Lục Ly, chui lên trên bàn tay to lớn của Long Dương cư sĩ, nhắm cổ tay hắn hung hăng táp mạnh.
- Hả?
Long Dương cư sĩ thoáng quét mắt tới, trong tròng mắt hiện lên một tia thống khổ và phẫn nộ, ánh mắt hắn khóa chặt Tiểu Bạch, chỉ thấy da thịt trên cổ tay mình đang bị Tiểu Bạch gặm nhấm với tốc độ cực khủng khiếp, sát khí trên thân lập tức cuộn trào.
- Chết đi!
Lục Ly bạo rống, thần binh Long Đế ầm ầm nện lên đầu Long Dương cư sĩ. Long Dương cư sĩ cảm nhận được hàn khí truyền đến từ thần binh Long Đế, đầu trụi lủi bóng loáng đột nhiên lấp lánh quang mang, có khí lưu màu vàng óng vờn quanh, một vòng hộ tráo hiện ra.
Sở dĩ hắn mặc cho thần binh Lục Ly đánh xuống là vì hắn có được thủ đoạn phòng ngự rất cường đại, bằng không ai lại để mặc cho người khác dùng binh khí bổ xuống đầu mình?
- Không đúng!
Khắc trước, Long Dương cư sĩ còn đang tính làm sao giết chết Tiểu Bạch, nhưng khắc này sâu trong linh hồn hắn lại truyền đến báo động trí mạng, hắn lập tức không chút nghĩ ngợi phóng thích vực trường, ý đồ phong ấn Lục Ly.
Ầm!
Một tiếng nổ vang trầm muộn, thần binh Long Đế trong tay Lục Ly bổ lên trên đều Long Dương cư sĩ, hơn hai mươi đạo sóng chấn động đâm xuyên vào trong đầu Long Dương cư sĩ. Đồng thời còn có mười mấy đạo linh hồn chấn đãng theo sát ngay sau, ùn ùn lao tới trong Hồn Đàm Long Dương cư sĩ.
Nửa năm trước, lực lượng sóng chấn động Lục Ly đã đạt đến mười tầng, đến sau một mực lĩnh hội bí thuật này, lực lượng sóng chấn động giờ đã lên đến hai mươi nảy tầng, sóng chấn động linh hồn cũng tu luyện đến mười hai tầng.
Đây là lực độ công kích vô cùng khủng bố, chẳng qua có thể một chiêu chấn vỡ Hồn Đàm Long Dương cư sĩ hay không, Lục Ly vẫn không dám chắc.
Hai mươi sáu tầng lực lượng cường đại không ngừng chấn động tiến vào, sau khi đến được Hồn Đàm, từng tầng từng tầng tóe ra, liên tục xung kích Hồn Đàn Long Dương cư sĩ.
- Ách?
Tròng mắt Long Dương cư sĩ đột nhiên co rụt lại, sâu trong con ngươi hiện ra một tia hoảng sợ, Hồn Đàm, đó là nơi trọng yếu nhất của con người, bởi vì linh hồn chính ở trong đó. Nếu Hồn Đàm nổ tung, người cũng sẽ hồn phi phách tán, mới đầu hắn còn định trước bóp nát Tiểu Bạch, sau mới quay đầu chém giết Lục Ly, nhưng lúc này hắn đã không cố được nhiều như vậy, lập tức nhắm mắt nội thị não hải, phòng ngự Hồn Đàm.
Ầm ầm ầm ầm
Lực lượng cường đại không ngừng chấn động Hồn Đàm, không một khắc ngừng nghỉ, cảm giác hệt như một người đứng dưới thác nước, mặc cho dòng chảy xung kích mãnh liệt lên người.
Tốc độ phản ứng của Long Dương cư sĩ cực nhanh, thoáng chốc liền điều tập Huyền lực hình thành nên một đạo bảo hộ bên ngoài Hồn Đàm, đương cự lại với sức tấn công từ lực lượng sóng chấn động của Lục Ly. Đáng tiếc sóng chấn động của Lục Ly quá cường đại, nhẹ nhàng chấn vỡ đạo phòng ngự hắn ngưng kết ra, tiếp tục công vào Hồn Đàm.
Trong Hồn Đàm truyền đến đau nhức kịch liệt, linh hồn đều bị chấn động, tựa như bị xé toạc ra, Long Dương cư sĩ thiếu chút từ bỏ kháng cự, mặc cho lực lượng Lục Ly xung kích vào.
Long Dương cư sĩ đã sống suốt năm trăm năm, tâm tính rất cường đại, lúc này mặc dù linh hồn bị thương, song hắn vẫn cắn răng tiếp tục ngưng tụ Huyền lực chống lại xung kích từ Lục Ly.
Mười tầng, hai mươi tầng, hai mươi sáu tầng!
Vẻn vẹn một hơi, hai mươi sáu tầng lực lượng sóng xung kích đánh tới, Long Dương cư sĩ lại cảm giác như đã qua hai mươi sáu năm.
Hồn Đàm hắn bị chấn ra một vết rách to lớn, cũng may còn chưa nổ tung, bằng không lúc này sợ rằng hắn đã đi đứt.
Ngay lúc hắn âm thầm thở phào, sóng chấn động linh hồn của Lục Ly lại kéo tới.
Thân là Nhân Hoàng, làm sao có thể không có bảo vật phòng ngự linh hồn? Bên ngoài Hồn Đàm Long Dương cư sĩ tự nhiên cũng có một kiện bảo vật, đó là một hạt châu có thể hấp thu công kích linh hồn.
Chỉ là...
Chương 880 Đánh bại Nhân Hoàng
Chương 880: Đánh bại Nhân Hoàng
Sóng chấn động linh hồn này nhẹ nhàng chấn vào trong không gian linh hồn của hắn, bảo vật phòng ngự linh hồn căn bản không ngăn cản được, từng đạo Hồn lực bắt đầu xung kích linh hồn, khiến linh hồn hắn vốn đã bị thương nay lại lần nữa đối mặt với xung kích mãnh liệt.
Nếu Long Dương cư sĩ không phải Nhân Hoàng, nếu hắn không phải lão quái vật sống đến năm trăm năm, nếu linh hồn của hắn không đủ cường đại, lúc này phỏng chừng linh hồn đã tiêu tán, chí ít cũng bị chấn thành đứa ngốc!
Vấn đề là không có chữ nếu!
Cuối cùng Long Dương cư sĩ vẫn trụ vững được, hắn ngửa mặt lên trời hét ra một tiếng phẫn nộ, cơ thịt trên mặt vặn vẹo hết cả, nhìn không khác gì Lệ Quỷ. Trong tiếng hú là đau đớn thống khổ xé gan nứt phổi, linh hồn bị trọng thương khiến hắn khó mà chịu đựng nổi, thiếu chút trực tiếp ngất đi.
Nói thì chậm, diễn biến lại nhanh, thật ra hết thảy đều chỉ diễn ra trong tích tắc, Lục Ly thấy Long Dương cư sĩ phát ra tiếng hét, trong lòng khe khẽ thở dài, hắn biết lực lượng sóng chấn động của mình còn chưa đủ nhiều, nếu lại thêm chừng hai mươi tầng, Hồn Đàm Long Dương cư sĩ nhất định sẽ bị chấn nát.
Oanh!
Hắn có được tổng cộng hai mươi bảy tầng sóng chấn động, nhưng chỉ chấn vào hai mươi sáu tầng, lưu lại một tầng sau cùng tự nhiên là vì phòng ngừa bất trắc. Tầng sóng chấn động cuối cùng đó không xung kích vào, mà nện lên trên đầu Long Dương cư sĩ.
Phanh!
Long Dương cư sĩ bị lực lượng cường đại chấn bay, Tiểu Bạch nhảy vụt trở về. Vừa rồi vực trường của Long Dương cư sĩ sớm đã sụp đổ, linh hồn hắn bị trọng thương như thế, làm sao còn có thể duy trì vực trường? Bởi vậy mới sẽ bị Lục Ly nện bay.
Thật ra...
Khoảnh khắc vừa rồi Lục Ly có thể mạo hiểm, vực trường tan biến, nếu hắn như thiểm điện lần nữa bổ tới một đao, lấy tình trạng hiện tại của Long Dương cư sĩ, tuyệt đối không ngăn được.
Song Lục Ly không dám đánh cược, Nhân Hoàng quay giáo một kích trước lúc chết, hắn chịu nổi ư? Khi đó dù có thể đánh chết Long Dương cư sĩ, hắn cũng sẽ thịt nát xương tan.
Phốc
Long Dương cư sĩ bị đánh bật lên giữa trời, miệng cuồng phún máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thần sắc dữ tợn hệt như một con cuồng thú.
Tê tê
Phía dưới vang lên vô số tiếng hít thở sâu, trong mắt chúng nhân tại trường chất đầy vẻ chấn kinh và không dám tin tưởng, xa xa Cơ Mộng Dao há hốc mồm, đến độ có thể nhét vào nguyên một quả trứng gà.
- Cái này...
Thậm chí ngay cả Hồ Lang đều kinh hãi, vừa rồi hắn bị đánh bay, không để ý tới bên này, ánh mắt vừa quét tới liền đã thấy Lục Ly vung đao đánh bay Long Dương cư sĩ, xem ra tựa hồ còn bị thương không nhẹ!
Điều này sao có thể?
Trong đầu vô số người bất giác hiện ra ý nghĩ này, một chiêu từ Bất Diệt Cảnh lại có thể đánh trọng thương Nhân Hoàng Cảnh? Đây không phải đang đùa đấy chứ? Nhưng thứ phun ra kia chính là máu tươi, vẻ thống khổ trên mặt Long Dương cư sĩ hay là tiếng kêu thất thanh vừa rồi đều chứng tỏ một điều, Long Dương cư sĩ quả thực đau đến xé tim nứt phổi!
Long Dương cư sĩ không phải đang giả vờ, vậy thì là Lục Ly ẩn giấu thực lực? Vấn đề là lúc này rõ ràng Lục Ly đang đứng trên Mệnh Luân chín tầng, Mệnh Luân thì làm sao mà giả được?
Ở Thần Châu đại địa, đẳng cấp cảnh giới võ giả được chia tách rất rõ ràng. Chênh lệch một cảnh giới, thực lực liền khác biệt như trời với đất, đừng nói Bất Diệt Cảnh, dù có là Quân Hầu Cảnh, muốn đánh giết Nhân Hoàng cơ hồ cũng là điều không thể. Trừ phi tên Quân Hầu Cảnh kia cảm ngộ áo nghĩa nghịch thiên, hoặc là có được huyết mạch cường đại. Ngoài ra còn phải có một tiền đề, Nhân Hoàng kia là một tên phế vật...
- Biến thái!
Trong đầu Hồ Lang và Cơ Mộng Dao bất giác hiện lên hai chữ này, trước kia Lục Ly từng đánh giết Hỏa Báo Vương, nhưng đó là phối hợp với Tiểu Bạch và Minh Vũ chung tay đánh giết, hơn nữa Hỏa Báo Vương sớm đã bị thương nặng. Khi đó Hồ Lang cũng không chấn kinh như bây giờ, lúc này hắn đã có thể cảm ứng được rõ ràng, thực lực Long Dương cư sĩ còn mạnh hơn hắn một phần, tự nhiên khó tránh khỏi cảm khái.
Cơ Mộng Dao thì lại nhớ tới muội muội Cơ Mộng Điềm, đó là em gái ruột của nàng, hơn nữa còn là người em gái khiến nàng tự thẹn không bằng. Trước kia nàng là đệ nhất tiểu thư Cơ gia, sau khi Cơ Mộng Điềm trưởng thành, vị trí này liền thuộc về Cơ Mộng Điềm, Cơ Mộng Dao cũng vui vẻ chấp nhận.
Nàng mãi vẫn nghĩ không thông, tại sao Cơ Mộng Dao lại té ở trong tay tiểu tử Lục Ly này, giờ đây rốt cục nàng đã biết. Sở dĩ Lục Ly có thể được đến ưu ái từ điện chủ Thí Ma Điện, có thể danh chấn Trung Châu, quả thực không phải chỉ dựa vào may mắn.
- Hay lắm!
Hồ Lang tung người bay vọt lên, cơ hội tốt như vậy hắn sao có thể lỡ qua? Lập tức như nộ long vút thẳng đến chỗ Long Dương cư sĩ. Nhân lúc này, hắn muốn xé nát Long Dương cư sĩ thành mảnh nhỏ.
- Trốn!
Long Dương cư sĩ rất thức thời, bằng không năm đó lúc đắc tội Bách Hoa Các sớm đã không trốn ra được, hắn lập tức lao ra bên ngoài đại trận. Linh hồn hắn đã bị thương nặng, không có linh dược đỉnh cấp và thời gian nửa năm tĩnh dưỡng thì căn bản không cách nào khôi phục.
Lúc này trong linh hồn còn đang không ngừng truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, hắn đâu còn sức nào mà ứng phó được với Nhân Hoàng Cảnh Hồ Lang?
Hưu!
Đại trận hoàn toàn không chút trói buộc gì đối với hắn, thoáng chốc liền đã bay vụt ra, hóa thành một đạo lưu tinh nhắm thẳng hướng đông mà chạy, rất nhanh liền tan biến ở chân trời phía xa.
Long Dương cư sĩ vừa trốn những người còn lại đều sửng sốt. Đòn tấn công vừa rồi của Hồ Lang rõ ràng là có được năng lực phá trận, đại trận bị phá chỉ còn là vấn đề thời gian, đến khi đó bọn hắn còn có thể sống được ư?
Đương nhiên then chốt nhất vẫn là chủ soái đào tẩu, đấu chí bọn hắn lập tức hạ thấp, trong lòng sợ hãi, quân tâm bất ổn.
- Đi!
Cơ Mộng Dao cũng sợ, thấy hơn ngàn người bày trận có thể tán đi bất cứ lúc nàng, vội vàng khẽ kêu một tiếng, dẫn theo ba tên công tử khôi ngô bay thẳng về hướng nam.
Thế là bèn cười lạnh đáp:
- Từng có một vị tiểu thư của Cơ gia các ngươi, tên là Cơ Mộng Điềm muốn hại ta, đến sau bị ta hành hạ mấy tháng, muốn sống không được muốn chết không xong. Giờ còn đang lưu vong ở Huyết Giới, không biết sống chết thế nào? Cơ tiểu thư, hi vọng ngươi đừng phạm phải sai lầm, Lục Ly ta không phải là người thương hương tiếc ngọc đâu.
Lúc nói mấy lời này, ánh mắt Lục Ly một mực khóa chặt thần sắc trên mặt Cơ Mộng Dao, không ngoài dự liệu của hắn, nét mặt Cơ Mộng Dao bỗng chốc trầm xuống, sâu trong mắt toàn là sát ý.
Chẳng qua lòng dạ Cơ Mộng Dao rất sâu, chẳng mấy chốc liền đã nở nụ cười, vỗ vỗ ngực, tỏ vẻ sợ hãi nói:
- Lục công tử, ngươi đừng làm ta sợ, lá gan người ta nhỏ lắm, lần này ta tới đây chỉ để du ngoạn. Chuyện giữa U Châu và Vân Châu các ngươi, ta không quản.
- Lá gan của ngươi đúng là rất nhỏ!
Lục Ly nhìn tay ngọc Cơ Mộng Dao đang vỗ vỗ lên ngực, không chút nể mặt nói:
- Chẳng qua ngực ngươi lại không nhỏ chút nào, ai cũng bảo nữ nhân ngực lớn không não, hi vọng Cơ tiểu thư không phải người như thế.
- Ha ha ha!
Gần trăm người bên phía Thiên Lang Sơn bật cười ha hả, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ ngực sung mãn của Cơ Mộng Dao, rất nhiều nam tử Huyền Vũ Điện cũng theo bản năng nhìn lại Cơ Mộng Dao.
- Ngươi, vô sỉ...
Cảm nhận được vô số ánh mắt không chút kiêng dè nhìn mình chằm chằm, nghe được tiếng cười phóng túng dâm tà từ đám võ giả Vân Châu, Cơ Mộng Dao không cách nào giữ được nét mặt bình tĩnh nữa.
Nàng vạn vạn không nghĩ tới Lục Ly lại chẳng có chút nào khí độ của công tử đại gia tộc, ngược lại còn hạ lưu vô sỉ như hạng vô lại đầu đường xó chợ, nhất thời không biết nên đối đáp thế nào mới phải.
Mặc dù Lục Ly là công tử đại gia tộc, nhưng hắn xuất thân bần hàn, không có quá nhiều cố kỵ. Trong mắt hắn Cơ Mộng Dao không phải đại mỹ nhân liễu yếu đào tơ, mà là một nữ tử rắn rết không khác gì Cơ Mộng Điềm. Nếu đã là kẻ địch, vậy cần gì phải cấp thể diện.
- Chúng ta ra ngoài thành đi!
Cơ Mộng Dao bay vụt lên, mang theo mấy tên công tử trẻ tuổi bay nhanh ra ngoài thành.
Đến ngoài thành, Cơ Mộng Dao mới cười lạnh nói:
- Lục Ly, xem ra ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh bắt nạt nữ tử thôi. Hôm nay chúng ta không nhúng tay vào chiến sự giữa Vân Châu và U Châu, chúng ta đứng ngay ngoài này xem kịch hay, để xem các ngươi bị võ giả U Châu đồ sát ra làm sao.
Thanh âm Cơ Mộng Dao rất lớn, lại nói ngay trước mặt người toàn thành, thoáng chốc liền vứt sạch mọi liên can. Tỏ rõ việc này không liên quan gì đến các nàng, các nàng chỉ là cơ duyên xảo hợp đụng phải, đứng ngoài xem kịch hay mà thôi.
- Bày trận!
Lời này của Cơ Mộng Dao chẳng khác gì hạ lệnh tấn công, Long Dương cư sĩ lập tức sờ lên đầu trọc, ánh mắt lấp lánh dị quang đảo qua trên thân Lục Ly, khiến Lục Ly bất giác nổi cả da gà.
Vù vù!
Hơn ngàn Quân Hầu Cảnh từ bốn phương tám hướng vọt tới lập tức tản ra, đứng thẳng theo một phương vị hết sức cổ quái. Lục Ly và Hồ Lang ngấm ngầm đề phòng, Long Dương cư sĩ chỉ bằng vào chút người này mà muốn lưu lại bọn hắn, chẳng lẽ còn có mưu ma chước quỷ nào khác?
Trên thân Hồ Lang tràn ra khí tức Nhân Hoàng cường đại, nổi giận gầm lên một tiếng:
- Long Dương thất phu, ngươi nhất định phải muốn là địch với Vân Châu chúng ta?
Long Dương cư sĩ âm u cười nói:
- Huyền Vũ Điện đưa ra cái giá trên trời với lão phu, đã lấy tiền tài, tự nhiên phải trừ tai họa giúp người ta chứ.
- Ha ha
Lục Ly và Hồ Lang liếc nhau, sau đó đồng loạt cười lạnh. Tiền tài Long Dương cư sĩ cầm không phải của Huyền Vũ Điện, mà là của Luân Hồi Cung. Nếu không phải Luân Hồi Cung mời hắn xuống núi, làm sao Long Dương cư sĩ dám có gan đối địch với Vân Châu?
Không thể không nói chiêu này của Cơ Mộng Điềm rất tuyệt, mời đến một nhân vật thậm chí đặt ở Trung Châu cũng rất nổi danh. Trước kia người này lại không có bất kỳ quan hệ gì với Luân Hồi Cung U Minh Giới. Dù hôm nay Lục Ly có chết ở đây, điện chủ Thí Ma Điện cũng không thể giận chó đánh mèo, trách phạt Luân Hồi Cung U Minh Giáo được.
- Giết!
Hồ Lang và Lục Ly đồng thanh quát lớn, mặt ngoài hơn một ngàn Quân Hầu Cảnh đã bày trận chờ sẵn, nếu phá vây, khoan nói hai người có thể đào thoát được hay không, gần trăm Quân Hầu Cảnh mang theo tuyệt đối sẽ chết sạch.
Nhưng Hồ Lang và Lục Ly không tin, bằng vào một mình Long Dương cư sĩ lại thật có năng lực nghiên ép hai người. Chỉ cần bọn hắn chém giết lão già biến thái kia, thế cục vẫn cứ nằm trong tầm khống chế của bên này.
- Phân thân!
Trên người Lục Ly lấp lánh bạch quang, huyễn hóa ra mấy chục Lục Ly, phân thân bay khắp đầy trời, phóng vút ra bốn phương tám hướng. Chân thân hắn thì lại hòa cùng Hồ Lang và mười mấy giả thân bắn thẳng về phía Long Dương cư sĩ.
- Kết trận!
Long Dương cư sĩ quát lớn, hơn ngàn Quân Hầu Cảnh đồng loạt đánh ra từng đạo Huyền lực như lụa mỏng.
Khiến Hồ Lang và đám người Lục Ly chấn kinh chính là, những đạo Huyền lực kia không tấn công bọn hắn, mà lại hòa lẫn với nhau. Giống như có một chỉ nối hơn ngàn đạo Huyền lực liền cùng một chỗ.
Ông.
Trên thân đám Quân Hầu Cảnh sáng rực quang mang, dải lụa đánh ra không tan biến mà thật xâu chuỗi lại. Trên bầu trời hiện ra một hình bát giác khổng lồ, đám người Lục Ly chính bị vây trong hình bát giác kia.
- Không hay!
Hồ Lang và Lục Ly đều cảm giác được một cỗ lực lượng vô danh bao phủ lên người, khiến tốc độ bọn hắn bỗng chốc giảm đi phân nửa.
Sắc mặt hai người không khỏi đại biến, đây là đại trận gì? Sao lại quỷ dị thế này, quả thực chưa từng nghe qua bao giờ.
Cấm chế trận pháp Lục Ly không hiểu mấy, nhưng những trận pháp cấm chế mà hắn từng tiếp xúc qua đều cần phải bố trí, cần có trận thạch, hơn nữa còn là bố trí ở dưới đất, chứ chưa từng thấy có trận pháp nào lại bố trí ra được giữa không trung.
Bây giờ không thấy có bất kỳ trận thạch nào, cũng không thấy bố trí gì cả, chỉ dựa vào hơn ngàn người trực tiếp ngưng tụ đại trận giữa không trung. Hơn nữa còn khủng bố dị thường, thoáng chốc liền áp chế khiến tốc độ bọn hắn giảm nửa, chuyện quỷ quái như thế quả thực chưa từng nghe qua.
Chương 877 Ba ba trong hũ
Ba ba trong hũ
Hồ Lang cũng chưa từng nghe qua, nhưng lấy hiểu biết của hắn, Long Dương cư sĩ tuyệt không khả năng am hiểu loại trận pháp kiểu này. Loại trận pháp như thế vô cùng nghịch thiên, hẳn là mật trận thượng cổ, kỳ trận đó chỉ những đại gia tộc siêu cấp mới có thể nắm giữ.
Nói cách khác trận pháp này hoặc là đến từ Luân Hồi Cung, hoặc là đến từ U Minh Giáo.
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của hai người chứ không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh trận pháp đến từ Luân Hồi Cung U Minh Giáo.
Thân hình Lục Ly khẽ ngừng lại, tròng mắt thoáng lấp lánh, quay sang liếc nhìn Hồ Lang, ánh mắt hai người giao lưu một phen, sau đó Lục Ly đột nhiên quay người lui lại, phất tay với gần trăm Quân Hầu Cảnh đi theo.
Hồ Lang khẽ gật đầu, toàn bộ gần trăm Quân Hầu Cảnh lập tức hành động theo Lục Ly. Hồ Lang thì lại phóng vút tới chỗ Long Dương cư sĩ. Ý Lục Ly là để hai người chia nhau hành động, Hồ Lang tấn công Long Dương cư sĩ, còn Lục Ly thì đi phá đại trận. Đại trận này là do người tạo thành, chỉ cần giết đi một vài người trong đó, đại trận tự nhiên sẽ bị phá.
Vù vù
Gần trăm Quân Hầu Cảnh chia làm ba đội, như ba thanh lợi kiếm phóng về cùng một hướng. Mặc dù tốc độ bọn hắn đều bị hạn chế, nhưng ai nấy đều là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, tốc độ vẫn rất nhanh, thoáng chốc liền đã áp sát lại gần mấy người tạo thành đại trận.
Ông!
Mấy người kia đột nhiên di động, tốc độ cực nhanh. Khiến người ta kinh ngạc chính là, sợi dây nối liền bọn họ lại với nhau vẫn không đứt gãy, hơn ngàn người đồng loạt di chuyển theo hướng thuận chiều kim đồng hồ, nhanh đến chóng mặt.
Ông!
Từng luồng chấn động vô hình phát ra từ trên thân những người kia, hệt như là những người này phóng ra sóng khí, cuốn thẳng về phía đám người Lục Ly.
- Ách?
Một tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong đánh ra Huyền lực, lại bị sóng khí này trực tiếp bắn ngược hất văng đi. Một tên Quân Hầu Cảnh khác không tin tà, tung người lao đến, lập tức bị sóng khí đẩy ra, căn bản không cách nào áp sát đám võ giả tổ thành đại trận.
- Thật lợi hại!
Lục Ly âm thầm cả kinh, đại trận này đúng là thần hồ kỳ kỹ, tấn công tới đều bị bật ngược trở ra? Tròng mắt hắn lóe lên, điều khiển một ít phân thân phóng tới.
Kết quả những phân thân kia đều bị sóng khí chấn ngược trở về rồi sau đó sụp đổ. Lục Ly hét lên một tiếng với Tiểu Bạch trong tay áo:
- Tiểu Bạch, lao ra.
Hưu!
Tiểu Bạch hóa thành một đạo bóng trắng phóng vút ra, kết quả cũng vẫn tương tự, bị sóng khí chấn cho bắn ngược trở về.
Sóng khí cách chỗ hắn đứng chừng trăm trượng, cự ly xa như thế, Lục Ly tin tưởng dù có là lực hút từ Man Thần Đỉnh cũng không hút Quân Hầu Cảnh vào được. Huống hồ những Quân Hầu Cảnh kia giờ còn đang cấp tốc di động.
Hưu!
Lục Ly đích thân điều khiển Mệnh Luân xung kích ra ngoài, song vẫn bị bắn ngược trở về. Cả đám cứ thế bị vây khốn giữa không trung, loại chuyện như vậy nếu không phải tận mắt nhìn thấy, liệu có ai dám tin tưởng?
Hây hây!
Rất nhiều người vẫn không tin, dồn dập tung ra đòn công kích cường đại nhất của mình, song không một ngoại lệ đều bị bắn ngược trở về, sau đó tiêu tán giữa hư không.
Lục Ly còn thử phóng thích thần niệm, nhưng thần niệm cũng không thể đâm xuyên sóng khí.
- Ha ha ha
Nơi xa truyền đến tiếng cười như chuông bạc, Cơ Mộng Dao mang theo mấy tên công tử lơ lửng ở ngoài thành, trong mắt đầy vẻ mỉa mai và giễu cợt. Tựa hồ như khán giả trong trường đấu thú, nhìn xem đám dã thú vùng vẫy giãy chết trong lồng.
Oanh
Phía sau truyền đến tiếng nổ vang trầm muộn, Hồ Lang vừa bị trường côn trong tay Long Dương cư sĩ đánh trúng, cả người bay ngược ra sau.
Lục Ly quay đầu nhìn lại Long Dương cư sĩ, chỉ thấy tốc độ hắn hoàn toàn không bị hạn chế, liền biết đại trận này không có hiệu quả với hắn. Mặc dù cảnh giới Hồ Lang và Long Dương cư sĩ tương đương nhau, nhưng tốc độ Hồ Lang bị áp chế phân nửa, bị một côn quất bay cũng là điều dễ hiểu.
Hây!
Long Dương cư sĩ như tia chớp tóe bắn mà đến, trường côn trong tay đột ngột biến lớn biến dài, hóa thành cự côn kinh thiên. Trên cự côn lấp lánh quang mang hoàng kim, khí lưu màu ám kim lưu chuyển, rõ ràng là Huyền khí Thánh giai, thậm chí còn không Huyền khí Thánh giai tương đối bất phàm.
- Tránh ra!
Lục Ly chợt quát, lập tức điều khiển Mệnh Luân tránh sang bên cạnh. Hắn có thể bay, nhưng số Quân Hầu Cảnh còn lại thì không được may mắn như vậy, vừa rồi cả đám tụ lại cùng một chỗ, tốc độ bị áp chế, trong khi tốc độ Long Dương cư sĩ lại khủng bố dị thường, làm sao mà có thể né tránh cho được?
Ầm!
Tùy ý nện tới một côn liền đánh cho bốn năm tên Quân Hầu Cảnh hóa thành thịt vụn, cả người nổ tung giữa trời, chân cụt tay đứt tung toé, máu tươi lả tả đầy trời.
- Tản ra!
Lục Ly thấy cự côn kình thiên không có vẻ gì là sẽ dừng lại, rất nhanh liền lần nữa quét ngang đến, vội vàng gầm lên, bọn hắn đứng quá dày đặc, tuỳ ý quét qua đều có thể nện chết mấy người, uy năng của Nhân Hoàng Cảnh, Quân Hầu Cảnh sao mà đỡ nổi?
Vù vù
Chúng nhân cấp tốc tản ra, đáng tiếc vẫn có hai người phản ứng không kịp, bị thiết côn hung hăng đập trúng, cả người nổ tung thành mưa máu.
- Đây không phải đòn tấn công bình thường!
Lục Ly nhíu mày, nhìn chằm chằm thiết côn khổng lồ kia, nếu chỉ là một đập bình thường, cùng lắm sẽ chỉ bị nện chết, chứ làm sao có thể nện đến cả người bỗng chốc nổ tung được?
- Long Dương thất phu, đối thủ của ngươi là ta!
Hồ Lang phẫn nộ gào thét lao lên, đáng tiếc tốc độ hắn bị áp chế kịch liệt, còn chưa áp sát lại gần Long Dương cư sĩ thì đã bị đối phương né tránh, trường côn co rút lại, hung hăng nện tới Hồ Lang.
Ầm!
Năng lực phòng ngự của Hồ Lang không sai, chiến giáp trên người tuyệt đối là chiến giáp Thánh giai. Dù tốc độ bị áp chế, không cách nào né tránh, song vẫn không bị tổn thương quá nặng, khóe miệng không thấy có máu tươi tràn ra.
Hắn có chiến giáp Thánh giai, nhưng những người khác thì lại không có, đương nhiên Lục Ly cũng mặc một kiện nhuyễn giáp Thánh giai. Đây là bảo vật Lục Linh sớm đã chuẩn bị sẵn cho hắn, Lục Ly không thích mặc chiến giáp nên chỉ khoác một kiện nhuyễn giáp bên trong áo bào.
Chương 878 Kiến hôi lay trời
Chương 878: Kiến hôi lay trời
- Ha ha ha, Hồ Lang, để ta giết sạch người của ngươi trước, sau đó sẽ chầm chậm ngược sát ngươi!
Long Dương cư sĩ không đi truy sát Hồ Lang, thiết côn màu hoàng kim tiếp tục vươn dài biến lớn, lần nữa quét ngang về phía đám Quân Hầu Cảnh.
Xung quanh bị đại trận bao vây lại, bọn hắn bằng với biến thành cá châu chim lồng, ba ba trong hũ, Long Dương cư sĩ thì lại hóa thân thành thợ săn bắt ba ba, nhẹ nhàng săn giết từng con mồi một.
Lục Ly và Hồ Lang liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra được vẻ ngưng trọng trong mắt người kia. Tốc độ Long Dương cư sĩ quá nhanh, hai người căn bản không cách nào tiếp cận, chẳng lẽ chỉ biết trơ mắt nhìn xem gần trăm Quân Hầu Cảnh bị giết?
Lục Ly lo lắng cho đám Quân Hầu Cảnh, Hồ Lang lại lo lắng cho Lục Ly.
Hiện tại Lục Ly đang đại biểu cho võ giả Vân Châu, Long Dương cư sĩ thì là người được thế lực U Châu thu mua, đây là tranh đấu giữa các châu với nhau, điện chủ Thí Ma Điện cũng không tiện nhúng tay.
Nói cách khác dù Long Dương cư sĩ giết Lục Ly, điện chủ Thí Ma Điện có thể sẽ không ra mặt. Lui một vạn bước mà nói, dù có ra mặt cũng sẽ chỉ chém giết Long Dương cư sĩ, chứ không giận chó đánh mèo, liên lụy luôn cả Luân Hồi Cung U Minh Giáo.
Luân Hồi Cung U Minh Giáo nhà lớn nghiệp lớn, không dám quang minh chính đại đánh giết Lục Ly.
Long Dương cư sĩ lại chỉ là một tên quang can tư lệnh, nhất định đã được đến lợi ích to lớn nào đó từ Luân Hồi Cung U Minh Giáo, hắn khả năng sẽ không có nhiều băn khoăn như vậy.
Thậm chí Long Dương cư sĩ có thể không biết chuyện điện chủ Thí Ma Điện bảo vệ Lục Ly mười năm, bởi thế khả năng hắn hạ đòn sát thủ là rất lớn.
Ầm!
Thiết côn chẻ dọc quét ngang, lại mấy tên Quân Hầu Cảnh bị nện chết tươi, mưa máu phiêu tán đầy trời, nhuộm đỏ cả người Lục Ly.
Phanh! Phanh! Phanh!
Từng tên Quân Hầu Cảnh bị nện thành thịt vụn, sắc mặt Lục Ly và Hồ Lang càng lúc càng khó coi. Hồ Lang vốn tưởng rằng hành động lần này sẽ rất nhẹ nhàng, tuỳ tiện mang theo Lục Ly đi đồ sát một vòng liền hoàn thành nhiệm vụ, lại không ngờ cục diện sẽ biến thành như thế.
Một trăm Quân Hầu Cảnh mang theo chết sạch không có gì đáng tiếc, nhiệm vụ thất bại cũng không sao, thậm chí chính mình chết cũng được, nhưng Lục Ly tuyệt đối không thể chết.
Hồ Lang hiểu rất rõ Lục Linh, con người Lục Linh tâm ngoan thủ lạt, không chút lưu tình. Nếu Lục Ly chết ở chỗ này, toàn tộc hắn đều phải bồi táng theo, không có bất kỳ chút huyền niệm nào.
Hắn cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, quét mắt nhìn hơn ngàn tên Quân Hầu Cảnh tổ thành đại trận vây xung quanh. Sau đó đột nhiên thả ra một đại thủ ấn hướng vỗ tới thiên không bên trái, hắn muốn lấy lực phá trận, chỉ cần đại trận bị phá mở, Lục Ly liền có thể nhẹ nhõm trốn đi.
Oanh
Đại thủ ấn và sóng khí đụng nhau, không ngờ vẫn bị bắn ngược, chẳng qua sóng khí cũng phản chấn trở về, xem ra công kích của Hồ Lang vẫn rất cường đại.
Ông!
Hồ Lang quyết định liều mạng, hắn nhìn sang Lục Ly một cái, trong tay hiện ra cự phủ, vung lên xoay tít như chong chóng. Thiên địa Huyền khí bất tận tụ tập về phía hắn, cả người lao vút lên không, tiếp đó, cự phủ ngừng xoay, nhắm chuẩn mấy tên Quân Hầu Cảnh mạn bên trái bất thần bổ tới.
Ô!
Hư ảnh một con cự thú ngưng kết giữa không trung, phát ra tiếng bạo rống kinh thiên, trên thân cự thú lấp lánh hắc quang, khí tức dọa người, tựa như bên trong cự thú ẩn chứa năng lượng khủng bố dị thường, có thể công phá bất cứ phòng ngự cường đại cỡ nào.
Hưu!
Long Dương cư sĩ thấy Hồ Lang muốn liều mạng, lập tức phóng thích áo nghĩa cường đại, thân hình chớp lóe, vung lên thiết côn nhắm tới lưng Hồ Lang ầm ầm nện tới.
Ông!
Khí lưu màu ám kim phun trào trên thiết côn, tựa như vô số đao nhỏ màu vàng xoay tròn xung quanh. Mặc dù Lục Ly không biết đây là áo nghĩa gì, nhưng có thể xác định đây là áo nghĩa hệ kim rất lợi hại.
Hồ Lang vừa mới phóng thích áo nghĩa, cần phải khống chế để cho hư ảnh cự thú không sụp đổ, cảm nhận được phía sau truyền đến sát chiêu, đành chỉ biết lấy thân ngạnh kháng. Bên ngoài cơ thể hắn hiện ra một đạo khí lưu màu xanh đen, xoay tròn vây quanh người, hình thành một tầng hộ tráo khá mỏng.
Hưu!
Lục Ly cũng động, huyễn hóa ra phân thân đầy trời, phóng vút về phía Long Dương cư sĩ. Vừa rồi Hồ Lang liếc mắt nhìn hắn, chớp mắt hắn liền đã hiểu ý, cũng đoán được Long Dương cư sĩ sẽ tấn công Hồ Lang.
Mệnh Luân xoay tròn, chỉ là tốc độ được khống chế, chỉ sáng ngang với Nhân Hoàng sơ kỳ. Lại bị đại trận áp chế thêm lần nữa, khiến cho tốc độ chỉ còn ngang với Quân Hầu Cảnh hậu kỳ.
Ầm!
Thân thể Hồ Lang bị thiết côn to lớn ầm ầm nện trúng, hộ tráo bán trong suốt bên ngoài cơ thể bỗng chốc nổ tung, phần lưng bị thiết côn hung hăng nện vào, chiến giáp Thánh giai trên người phóng ra quang mang lóe mắt, cả người bay ngược ra sau, há mồm phun ra một búng máu tươi.
Hây!
Long Dương cư sĩ thấy hư ảnh cự thú Hồ Lang ngưng tụ ra vẫn chưa sụp đổ, lại lần nữa vung lên cự côn ầm ầm nện tới. Hắn có thể cảm nhận được bên trong hư ảnh cự thú này cất chứa năng lượng cường đại, nói không chừng sẽ làm nổ tung hất văng đám Quân Hầu Cảnh bên ngoài, dẫn đến đại trận tan rã!
Hưu!
Lục Ly cách Long Dương cư sĩ chỉ mấy trăm thước, tốc độ hắn bỗng chốc đề thăng đến cực hạn, vô số phân thân cũng đồng loạt tăng tốc, ùn ùn lao vút tới Long Dương cư sĩ.
Lục Ly rất rõ ràng, Long Dương cư sĩ nhất định có thể nhẹ nhàng nhìn ra chân thân của hắn, song hắn vẫn cố chấp phóng thích phân thân thần kỹ, mục đích chỉ có một!
Hắn muốn mê hoặc Long Dương cư sĩ, khiến Long Dương cư sĩ tưởng rằng đây là cơ hội có thể đánh chết hắn, để hắn áp sát lại gần.
Nhân Hoàng có vực trường, trong vòng phương viên trăm thước liền sẽ bị trấn áp, Lục Ly lại lấy phân thân đi mê hoặc đối phương, chính là muốn cho trong đầu Long Dương cư sĩ hình thành một ý niệm, rằng hắn chỉ là một tên Bất Diệt Cảnh rác rưởi, không biết lượng sức mình muốn tới đánh lén, còn ngớ ngẩn phóng thích một loại phân thân thần kỹ tự cho là rất lợi hại.
Chương 879 Đánh bại Nhân Hoàng
Chương 879: Đánh bại Nhân Hoàng
Một khi trong đầu Long Dương cư sĩ hình thành ý nghĩ này, liền có thể sẽ không phóng thích vực trường, mà bỏ mặc cho Lục Ly tới gần, sau đó tùy tiện khóa chặt chân thân Lục Ly, nhẹ nhàng bóp chết hắn!
Đương nhiên, hết thảy mới chỉ là phỏng đoán của Lục Ly, nếu Long Dương cư sĩ không mắc lừa, mà đợi sau khi Lục Ly tới gần liền mở ra vực trường, như vậy Lục Ly chỉ còn nước bó tay chờ chết.
Lục Ly lựa chọn đánh cược, lấy tính mạng bản thân đi đặt cược.
Mấy phân thân đi đầu phóng tới Long Dương cư sĩ, Long Dương cư sĩ lại vẫn không bóc mở vực trường, mà chỉ vung vẩy cánh tay còn lại, đánh ra mấy đạo quyền ảnh, chấn vỡ đám phân thân.
- Hay lắm!
Thấy cảnh này, trong lòng Lục Ly lập tức cuồng hỉ, phân thân và chân thân đồng loạt hóa thành cuồng long phóng thẳng tới.
Năm trăm thước, ba trăm thước, trăm thước!
Lúc xông vào phạm vi bán kính trăm thước, Lục Ly phát hiện Long Dương cư sĩ vẫn không móc mở vực trường, lập tức kích động đến độ cả người run rẩy.
Long Dương cư sĩ quá khinh thường hắn, khinh địch chính là trí mạng.
Hưu!
Lục Ly và ba bốn phân thân đồng thời vung lên thần binh Long Đế, nhắm đầu Long Dương cư sĩ trùng trùng chém xuống.
- Hừ, sâu kiến cũng nghĩ lay trời, tiểu tạp chủng, ngươi mơ mộng quá rồi!
Tay cầm thiết côn của Long Dương cư sĩ vẫn tiếp tục nện xuống, thậm chí không nhìn Lục Ly lấy một lần, khóe miệng nhếch lên ý cười chất đầy vẻ khinh miệt. Cánh tay còn lại đột nhiên biến dài biến lớn, như thiểm điện chộp tới cổ Lục Ly.
Hắn không phóng thích quyền ảnh mà để tay mình biến dài, phóng thích một loại bí thuật ý đồ bắt sống Lục Ly. Thực ra ngay từ sớm hắn đã phát hiện Lục Ly thân phận không tầm thường, có thể đối thoại với Cơ Mộng Dao, thậm chí khiến Cơ Mộng Dao phải kiêng dè, không dám động thủ, nếu nói Lục Ly chỉ là một tên Bất Diệt Cảnh bình thường, đánh chết Long Dương cư sĩ cũng không tin.
- Hay lắm!
Tròng mắt Lục Ly sáng rực lên, cơ hội tốt như vậy mà không nắm lấy, chẳng phải hắn thành kẻ ngu? Thế là lập tức quát lớn:
- Tiểu Bạch!
Hưu!
Tiểu Bạch và Lục Ly phối hợp rất ăn ý, thân hình lóe lên bay vụt ra từ trong tay áo Lục Ly, chui lên trên bàn tay to lớn của Long Dương cư sĩ, nhắm cổ tay hắn hung hăng táp mạnh.
- Hả?
Long Dương cư sĩ thoáng quét mắt tới, trong tròng mắt hiện lên một tia thống khổ và phẫn nộ, ánh mắt hắn khóa chặt Tiểu Bạch, chỉ thấy da thịt trên cổ tay mình đang bị Tiểu Bạch gặm nhấm với tốc độ cực khủng khiếp, sát khí trên thân lập tức cuộn trào.
- Chết đi!
Lục Ly bạo rống, thần binh Long Đế ầm ầm nện lên đầu Long Dương cư sĩ. Long Dương cư sĩ cảm nhận được hàn khí truyền đến từ thần binh Long Đế, đầu trụi lủi bóng loáng đột nhiên lấp lánh quang mang, có khí lưu màu vàng óng vờn quanh, một vòng hộ tráo hiện ra.
Sở dĩ hắn mặc cho thần binh Lục Ly đánh xuống là vì hắn có được thủ đoạn phòng ngự rất cường đại, bằng không ai lại để mặc cho người khác dùng binh khí bổ xuống đầu mình?
- Không đúng!
Khắc trước, Long Dương cư sĩ còn đang tính làm sao giết chết Tiểu Bạch, nhưng khắc này sâu trong linh hồn hắn lại truyền đến báo động trí mạng, hắn lập tức không chút nghĩ ngợi phóng thích vực trường, ý đồ phong ấn Lục Ly.
Ầm!
Một tiếng nổ vang trầm muộn, thần binh Long Đế trong tay Lục Ly bổ lên trên đều Long Dương cư sĩ, hơn hai mươi đạo sóng chấn động đâm xuyên vào trong đầu Long Dương cư sĩ. Đồng thời còn có mười mấy đạo linh hồn chấn đãng theo sát ngay sau, ùn ùn lao tới trong Hồn Đàm Long Dương cư sĩ.
Nửa năm trước, lực lượng sóng chấn động Lục Ly đã đạt đến mười tầng, đến sau một mực lĩnh hội bí thuật này, lực lượng sóng chấn động giờ đã lên đến hai mươi nảy tầng, sóng chấn động linh hồn cũng tu luyện đến mười hai tầng.
Đây là lực độ công kích vô cùng khủng bố, chẳng qua có thể một chiêu chấn vỡ Hồn Đàm Long Dương cư sĩ hay không, Lục Ly vẫn không dám chắc.
Hai mươi sáu tầng lực lượng cường đại không ngừng chấn động tiến vào, sau khi đến được Hồn Đàm, từng tầng từng tầng tóe ra, liên tục xung kích Hồn Đàn Long Dương cư sĩ.
- Ách?
Tròng mắt Long Dương cư sĩ đột nhiên co rụt lại, sâu trong con ngươi hiện ra một tia hoảng sợ, Hồn Đàm, đó là nơi trọng yếu nhất của con người, bởi vì linh hồn chính ở trong đó. Nếu Hồn Đàm nổ tung, người cũng sẽ hồn phi phách tán, mới đầu hắn còn định trước bóp nát Tiểu Bạch, sau mới quay đầu chém giết Lục Ly, nhưng lúc này hắn đã không cố được nhiều như vậy, lập tức nhắm mắt nội thị não hải, phòng ngự Hồn Đàm.
Ầm ầm ầm ầm
Lực lượng cường đại không ngừng chấn động Hồn Đàm, không một khắc ngừng nghỉ, cảm giác hệt như một người đứng dưới thác nước, mặc cho dòng chảy xung kích mãnh liệt lên người.
Tốc độ phản ứng của Long Dương cư sĩ cực nhanh, thoáng chốc liền điều tập Huyền lực hình thành nên một đạo bảo hộ bên ngoài Hồn Đàm, đương cự lại với sức tấn công từ lực lượng sóng chấn động của Lục Ly. Đáng tiếc sóng chấn động của Lục Ly quá cường đại, nhẹ nhàng chấn vỡ đạo phòng ngự hắn ngưng kết ra, tiếp tục công vào Hồn Đàm.
Trong Hồn Đàm truyền đến đau nhức kịch liệt, linh hồn đều bị chấn động, tựa như bị xé toạc ra, Long Dương cư sĩ thiếu chút từ bỏ kháng cự, mặc cho lực lượng Lục Ly xung kích vào.
Long Dương cư sĩ đã sống suốt năm trăm năm, tâm tính rất cường đại, lúc này mặc dù linh hồn bị thương, song hắn vẫn cắn răng tiếp tục ngưng tụ Huyền lực chống lại xung kích từ Lục Ly.
Mười tầng, hai mươi tầng, hai mươi sáu tầng!
Vẻn vẹn một hơi, hai mươi sáu tầng lực lượng sóng xung kích đánh tới, Long Dương cư sĩ lại cảm giác như đã qua hai mươi sáu năm.
Hồn Đàm hắn bị chấn ra một vết rách to lớn, cũng may còn chưa nổ tung, bằng không lúc này sợ rằng hắn đã đi đứt.
Ngay lúc hắn âm thầm thở phào, sóng chấn động linh hồn của Lục Ly lại kéo tới.
Thân là Nhân Hoàng, làm sao có thể không có bảo vật phòng ngự linh hồn? Bên ngoài Hồn Đàm Long Dương cư sĩ tự nhiên cũng có một kiện bảo vật, đó là một hạt châu có thể hấp thu công kích linh hồn.
Chỉ là...
Chương 880 Đánh bại Nhân Hoàng
Chương 880: Đánh bại Nhân Hoàng
Sóng chấn động linh hồn này nhẹ nhàng chấn vào trong không gian linh hồn của hắn, bảo vật phòng ngự linh hồn căn bản không ngăn cản được, từng đạo Hồn lực bắt đầu xung kích linh hồn, khiến linh hồn hắn vốn đã bị thương nay lại lần nữa đối mặt với xung kích mãnh liệt.
Nếu Long Dương cư sĩ không phải Nhân Hoàng, nếu hắn không phải lão quái vật sống đến năm trăm năm, nếu linh hồn của hắn không đủ cường đại, lúc này phỏng chừng linh hồn đã tiêu tán, chí ít cũng bị chấn thành đứa ngốc!
Vấn đề là không có chữ nếu!
Cuối cùng Long Dương cư sĩ vẫn trụ vững được, hắn ngửa mặt lên trời hét ra một tiếng phẫn nộ, cơ thịt trên mặt vặn vẹo hết cả, nhìn không khác gì Lệ Quỷ. Trong tiếng hú là đau đớn thống khổ xé gan nứt phổi, linh hồn bị trọng thương khiến hắn khó mà chịu đựng nổi, thiếu chút trực tiếp ngất đi.
Nói thì chậm, diễn biến lại nhanh, thật ra hết thảy đều chỉ diễn ra trong tích tắc, Lục Ly thấy Long Dương cư sĩ phát ra tiếng hét, trong lòng khe khẽ thở dài, hắn biết lực lượng sóng chấn động của mình còn chưa đủ nhiều, nếu lại thêm chừng hai mươi tầng, Hồn Đàm Long Dương cư sĩ nhất định sẽ bị chấn nát.
Oanh!
Hắn có được tổng cộng hai mươi bảy tầng sóng chấn động, nhưng chỉ chấn vào hai mươi sáu tầng, lưu lại một tầng sau cùng tự nhiên là vì phòng ngừa bất trắc. Tầng sóng chấn động cuối cùng đó không xung kích vào, mà nện lên trên đầu Long Dương cư sĩ.
Phanh!
Long Dương cư sĩ bị lực lượng cường đại chấn bay, Tiểu Bạch nhảy vụt trở về. Vừa rồi vực trường của Long Dương cư sĩ sớm đã sụp đổ, linh hồn hắn bị trọng thương như thế, làm sao còn có thể duy trì vực trường? Bởi vậy mới sẽ bị Lục Ly nện bay.
Thật ra...
Khoảnh khắc vừa rồi Lục Ly có thể mạo hiểm, vực trường tan biến, nếu hắn như thiểm điện lần nữa bổ tới một đao, lấy tình trạng hiện tại của Long Dương cư sĩ, tuyệt đối không ngăn được.
Song Lục Ly không dám đánh cược, Nhân Hoàng quay giáo một kích trước lúc chết, hắn chịu nổi ư? Khi đó dù có thể đánh chết Long Dương cư sĩ, hắn cũng sẽ thịt nát xương tan.
Phốc
Long Dương cư sĩ bị đánh bật lên giữa trời, miệng cuồng phún máu tươi, sắc mặt trắng bệch, thần sắc dữ tợn hệt như một con cuồng thú.
Tê tê
Phía dưới vang lên vô số tiếng hít thở sâu, trong mắt chúng nhân tại trường chất đầy vẻ chấn kinh và không dám tin tưởng, xa xa Cơ Mộng Dao há hốc mồm, đến độ có thể nhét vào nguyên một quả trứng gà.
- Cái này...
Thậm chí ngay cả Hồ Lang đều kinh hãi, vừa rồi hắn bị đánh bay, không để ý tới bên này, ánh mắt vừa quét tới liền đã thấy Lục Ly vung đao đánh bay Long Dương cư sĩ, xem ra tựa hồ còn bị thương không nhẹ!
Điều này sao có thể?
Trong đầu vô số người bất giác hiện ra ý nghĩ này, một chiêu từ Bất Diệt Cảnh lại có thể đánh trọng thương Nhân Hoàng Cảnh? Đây không phải đang đùa đấy chứ? Nhưng thứ phun ra kia chính là máu tươi, vẻ thống khổ trên mặt Long Dương cư sĩ hay là tiếng kêu thất thanh vừa rồi đều chứng tỏ một điều, Long Dương cư sĩ quả thực đau đến xé tim nứt phổi!
Long Dương cư sĩ không phải đang giả vờ, vậy thì là Lục Ly ẩn giấu thực lực? Vấn đề là lúc này rõ ràng Lục Ly đang đứng trên Mệnh Luân chín tầng, Mệnh Luân thì làm sao mà giả được?
Ở Thần Châu đại địa, đẳng cấp cảnh giới võ giả được chia tách rất rõ ràng. Chênh lệch một cảnh giới, thực lực liền khác biệt như trời với đất, đừng nói Bất Diệt Cảnh, dù có là Quân Hầu Cảnh, muốn đánh giết Nhân Hoàng cơ hồ cũng là điều không thể. Trừ phi tên Quân Hầu Cảnh kia cảm ngộ áo nghĩa nghịch thiên, hoặc là có được huyết mạch cường đại. Ngoài ra còn phải có một tiền đề, Nhân Hoàng kia là một tên phế vật...
- Biến thái!
Trong đầu Hồ Lang và Cơ Mộng Dao bất giác hiện lên hai chữ này, trước kia Lục Ly từng đánh giết Hỏa Báo Vương, nhưng đó là phối hợp với Tiểu Bạch và Minh Vũ chung tay đánh giết, hơn nữa Hỏa Báo Vương sớm đã bị thương nặng. Khi đó Hồ Lang cũng không chấn kinh như bây giờ, lúc này hắn đã có thể cảm ứng được rõ ràng, thực lực Long Dương cư sĩ còn mạnh hơn hắn một phần, tự nhiên khó tránh khỏi cảm khái.
Cơ Mộng Dao thì lại nhớ tới muội muội Cơ Mộng Điềm, đó là em gái ruột của nàng, hơn nữa còn là người em gái khiến nàng tự thẹn không bằng. Trước kia nàng là đệ nhất tiểu thư Cơ gia, sau khi Cơ Mộng Điềm trưởng thành, vị trí này liền thuộc về Cơ Mộng Điềm, Cơ Mộng Dao cũng vui vẻ chấp nhận.
Nàng mãi vẫn nghĩ không thông, tại sao Cơ Mộng Dao lại té ở trong tay tiểu tử Lục Ly này, giờ đây rốt cục nàng đã biết. Sở dĩ Lục Ly có thể được đến ưu ái từ điện chủ Thí Ma Điện, có thể danh chấn Trung Châu, quả thực không phải chỉ dựa vào may mắn.
- Hay lắm!
Hồ Lang tung người bay vọt lên, cơ hội tốt như vậy hắn sao có thể lỡ qua? Lập tức như nộ long vút thẳng đến chỗ Long Dương cư sĩ. Nhân lúc này, hắn muốn xé nát Long Dương cư sĩ thành mảnh nhỏ.
- Trốn!
Long Dương cư sĩ rất thức thời, bằng không năm đó lúc đắc tội Bách Hoa Các sớm đã không trốn ra được, hắn lập tức lao ra bên ngoài đại trận. Linh hồn hắn đã bị thương nặng, không có linh dược đỉnh cấp và thời gian nửa năm tĩnh dưỡng thì căn bản không cách nào khôi phục.
Lúc này trong linh hồn còn đang không ngừng truyền đến cảm giác đau nhức kịch liệt, hắn đâu còn sức nào mà ứng phó được với Nhân Hoàng Cảnh Hồ Lang?
Hưu!
Đại trận hoàn toàn không chút trói buộc gì đối với hắn, thoáng chốc liền đã bay vụt ra, hóa thành một đạo lưu tinh nhắm thẳng hướng đông mà chạy, rất nhanh liền tan biến ở chân trời phía xa.
Long Dương cư sĩ vừa trốn những người còn lại đều sửng sốt. Đòn tấn công vừa rồi của Hồ Lang rõ ràng là có được năng lực phá trận, đại trận bị phá chỉ còn là vấn đề thời gian, đến khi đó bọn hắn còn có thể sống được ư?
Đương nhiên then chốt nhất vẫn là chủ soái đào tẩu, đấu chí bọn hắn lập tức hạ thấp, trong lòng sợ hãi, quân tâm bất ổn.
- Đi!
Cơ Mộng Dao cũng sợ, thấy hơn ngàn người bày trận có thể tán đi bất cứ lúc nàng, vội vàng khẽ kêu một tiếng, dẫn theo ba tên công tử khôi ngô bay thẳng về hướng nam.