-
Chương 896-900
Chương 896 Gặp lại cố nhân
Gặp lại cố nhân
Nhưng nếu có thể gặp mặt Dạ Lạc, nhờ Dạ Lạc ra tay mua giúp, sự tình liền sẽ đơn giản rất nhiều. Dù sao Dạ Lạc cũng là thiếu tộc trưởng của một trong mười hai Vương tộc, rất nhiều người đều sẽ nể mặt hắn.
Chẳng qua...
Yến hội ngày mai tổ chức vào buổi trưa, mà yến hội long trọng lại thường diễn ra vào ban đêm. Dạ Lạc và Dạ Vũ có thể chỉ là cái tên do Dạ Vinh cầm đi ra nhằm phô trương thanh thế dẫn lên người khác chú ý, chứ với thân phận Dạ Lạc chưa hẳn sẽ ra mặt.
Đương nhiên nếu đây là yến hội long trọng, tỷ như yến hội do đích thân Dạ Lạc đứng ra tổ chức, bằng vào Cổ Mẫn thì còn chưa đủ tư cách lấy đến thiệp mời, dù lấy được thiệp mời cũng chưa hẳn đã được đi vào.
Hết thảy đành phải xem vận may.
Song có một điểm Lục Ly lại có thể yên tâm, Dạ Lạc có thù với bọn Cơ Mộng Điềm Lục Toan. Dự tính vừa nghe nói Dạ Lạc tham gia yến hội, những cố nhân kia sẽ không đến, yến hội ở loại cấp bậc này hẳn cũng không mời nổi đám thiên kiêu kiều nữ đó.
Ngồi xếp bằng tu luyện một đêm, sáng mai, mặt trời vừa lên cao Lục Ly đã cùng theo Cổ Mẫn ra ngoài.
Lần này Cổ Mẫn không mang theo Cổ Dư, mang quá nhiều hộ vệ sợ rằng đến cả cửa chính Yên Vũ Các đều không vào được. Lục Ly khẳng định cũng không vào được chủ điện, chỉ có thể đứng chờ ngoài ngoại điện, sau đó xem xem liệu có cơ hội nhìn thấy Dạ Lạc, âm thầm tiếp xúc với hắn hay không.
Cổ Mẫn ngồi trên một cỗ xe ngựa sang trọng, Lục Ly kiêm luôn lái xe, một đường hướng thẳng tới Yên Vũ Các. Yên Vũ Các nằm ở ven hồ, là một tửu lâu tương đối lớn trong thành.
Đến bên ngoài Yên Vũ Các, từ xa xa Lục Ly đã thấy ngoài cửa đứng đầy võ giả Dạ gia canh chừng, bốn tên Quân Hầu Cảnh sung làm thủ vệ, có thể thấy để uẩn Dạ gia lớn chừng nào.
Cổ Mẫn mặt mang ý cười dẫn theo Lục Ly đi đến cửa chính, dâng lên thiệp mời, nói ra thân phận. Bốn tên thủ vệ không có vẻ gì là hoài nghi, chỉ khua tay nói:
- Cổ công tử có thể đi vào, hộ vệ ngươi thì đứng chờ ở Phong Vũ Lâu ngay bên cạnh.
- Ách?
Trong lòng Lục Ly khẽ lộp bộp một tiếng, trước còn tưởng rằng không cách nào tiến vào chủ điện, giờ mới phát hiện có vẻ ngay cả cửa chính đều không vào được.
Khách tới khẳng định không thể đứng lỳ ngoài cửa chính được, bởi thế nếu không đi vào thì căn bản không có cơ hội len lén tiếp xúc với Dạ Lạc.
Cổ Mẫn rất thông minh, chắp tay cười nói:
- Các vị đại nhân, vị này không phải hộ vệ của ta, mà là đường ca nhà ta. Hắn còn cưới một vị tiểu thư bàng hệ Khiếu Thiên Cung, lần này là mộ danh mà đến, muốn gặp Dạ Vinh công tử một lần.
- À?
Thái độ mấy tên võ giả Dạ gia lập tức cung kính hơn nhiều, mặc dù chỉ cưới tiểu thư bàng hệ Khiếu Thiên Cung, nhưng đấy cũng là tiểu thư đại tộc, đúng không nào? Tuy cung cách Lục Ly ăn mặc có chút quê mùa, không giống như là công tử đại gia tộc, song Cổ Mẫn cũng là nhân vật có đầu có mặt, bọn họ đều cho rằng hắn sẽ không nói dối.
Tên Quân Hầu Cảnh Dạ gia sau một hồi suy nghĩ liền khua tay nói:
- Thế đi vào đi, quy củ thế nào chắc các ngươi cũng biết.
- Tất nhiên, tất nhiên!
Cổ Mẫn cung kính cười bồi, dẫn theo Lục Ly tiến vào bên trong. Vừa tiến vào liền ra hiệu cho Lục Ly một cái, Lục Ly thu lại trường kiếm sau lưng, rốt cuộc vác theo một thanh trường kiếm không khỏi khiến người cảm thấy như là hộ vệ, chẳng có chút phong thái công tử đại tộc gì cả.
Lục Ly khẽ thở dài, hắn biết Cổ Mẫn nói mình là công tử Cổ gia, nếu sau này bị tra ra được, Cổ gia sẽ phiền phức to. Giờ Cổ Mẫn đã nói vậy rồi, ngày sau phải nghĩ cách để Cổ gia dọn về Vân Châu hoặc Bắc Mạc mới được.
Đại trường diện Lục Ly gặp nhiều, nếu thân phận đã từ hộ vệ biến thành công tử Cổ gia, hắn liền cũng nhanh chóng điều chỉnh phong thái. Tròng mắt bỗng chốc lấp lánh tinh mang, không còn đi theo sau lưng Cổ Mẫn nữa, khí độ cũng có biến hóa, nghiễm nhiên như là một vị công tử. Hắn làm vậy cũng là hết cách, nếu cứ tiếp tục giả bộ hộ vệ, tất sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức.
Hai người đi theo một tên hạ nhân tiến vào bên trong, Lục Ly lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho Cổ Mẫn. Trên mặt chớp hiện một tia kiêu căng, định giả bộ một tên công tử võ si trầm mặc ít nói, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, mọi chuyện đều để cho Cổ Mẫn ra mặt, như thế sẽ không mấy người để ý đến hắn.
Đương nhiên, cấp bậc yến hội lần này không cao, bọn Cơ Mộng Điềm Dương Hiên hẳn sẽ không xuất hiện, Lục Ly cũng không sợ gặp được người quen, bại lộ thân phận.
Rất nhanh liền đi đến trong một thiền điện, nơi này đã có một ít công tử tiểu thư đợi sẵn. Giờ còn chưa đi ra chủ điện, hiển nhiên là thời gian còn chưa tới, công tử Dạ gia cũng chưa xuất hiện.
Bên trong có một người có vẻ như là quản gia phụ trách tiếp đãi, Lục Ly đi theo Cổ Mẫn, một đường chào hỏi, về cơ bản hắn chỉ khẽ hờ hững gật đầu, rất ít nói chuyện. Cổ Mẫn năng lực giao tế không sai, liên thanh hàn huyên với mấy vị công tử tiểu thư, lát sau mới dẫn Lục Ly ngồi xuống.
Cổ gia chỉ là một gia tộc ngũ phẩm, mặc dù gần đây thương hội nhà hắn bán ra rất nhiều linh tài tài liệu quý hiếm, có được chút danh khí, nhưng còn chưa đến mức khiến người quá để ý.
Những thứ quý hiếm kia chính là linh tài trong Hỏa Ngục, Lục Linh giao một phần cho Cổ gia im ắng bán ra ngoài, nhờ đó Cổ gia mới có được chút tiếng tăm.
Lũ lượt có người đến tán chuyện với Cổ Mẫn, Lục Ly một mặt lạnh lùng ngồi ở bên, không ai tự tìm không tự tại mà đến bắt chuyện với hắn. Cổ Mẫn chuyện trò vui vẻ, khí độ cũng được, ngược lại dẫn lên một ít vị tiểu thư chú ý.
Bên ngoài không ngừng có công tử tiểu thư tiến vào, bầu không khí trong thiền điện dần trở nên náo nhiệt. Đương nhiên người tiến vào lúc này đa phần đều là công tử tiểu thư của các gia tộc ngũ lục phẩm, con em hào môn chân chính thường sẽ xuất hiện ở phần sau. Nếu là nhân vật trọng yếu, Dạ Vinh hẳn đã sớm phải ra mặt đón tiếp.
Lục Ly cúi đầu hờ hững uống trà, thật ra lại một mực chú ý bên ngoài.
Chương 897 Gặp lại cố nhân 2
Chẳng qua dự tính dù Dạ Lạc và Dạ Vũ có mặt cũng sẽ phải đợi sau khi khai yến. Rốt cuộc thân phận có khác, làm sao có thể xuất hiện sớm được?
Thời gian từ từ trôi qua, sau chừng nửa canh giờ, nhân số trong thiền điện đã hơn trăm người, dù thiền điện tương đối lớn song vẫn có vẻ khá là chật chội.
Quản gia Dạ gia mời chúng nhân đến chủ điện, Lục Ly nghĩ nhiều người thế này, chỉ cần hắn đê điệu chắc không ai chú ý tới, liền cũng không kháng cự mà đi theo chúng nhân tiến đến chủ điện.
Chủ điện đặt ở ven hồ, bốn phía không có vách đá, chỉ được mấy cột trụ to lớn chống đỡ. Các mặt có lụa mỏng che khuất, gió mát thổi nhè nhẹ, cành liễu phất phơ, hương hoa say lòng người, là một địa điểm tổ chức yến hội không sai.
Dạ Vinh rốt cục cũng xuất hiện, hắn có phần tương tự Dạ Lạc, anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm. Đương nhiên so với Dạ Lạc thì vẫn có chút chênh lệch, dù sao đó cũng là thiếu tộc trưởng Dạ gia, khí thế nhiều năm dưỡng thành, Dạ Vinh tự nhiên so không bằng.
Lục Ly liếc mắt nhìn mấy lượt, phát hiện mười mấy công tử tiểu thư trẻ tuổi mặc cẩm bào đứng bên người Dạ Vinh, đoán chắc là con em của các đại gia tộc, bằng không làm gì có tư cách đứng chung một chỗ với Dạ Vinh.
Cổ Mẫn và Lục Ly được bố trí đứng ở trong góc, còn không phải hàng thứ nhất. Hết cách rồi, trong này con em gia tộc lục phẩm chiếm đến quá nửa, còn có mười mấy con em gia tộc thất phẩm, vị trí của Cổ Mẫn và Lục Ly đã tính là tương đối không sai.
Lục Ly cũng không mấy để ý, hôm nay hắn đến dự tiệc chỉ là muốn xem xem có cơ hội gặp mặt Dạ Lạc hay không, những chuyện còn lại hắn đều không quá để tâm.
- Khai yến...
Dạ Vinh ngồi ở chủ vị, vung tay lên, thị nữ và hạ nhân nối đuôi nhau tiến vào, dâng lên cao lương mỹ vị, một số người lại không khỏi nhíu mày.
Bởi vì hôm nay Dạ Vinh nói Dạ Lạc và Dạ Vũ sẽ đến, bởi thế mới hấp dẫn rất nhiều người đến đây, giờ lại chẳng thấy người đâu, Dạ Vinh lại đã khai yến? Chẳng lẽ là đùa bọn hắn?
Lục Ly cũng có chút thất vọng, thật ra hắn rất không thích loại yến hội như thế này, trong đầu thậm chí đã có ý nghĩ lẳng lặng rời đi.
Dạ Vinh nhìn ra rất nhiều người bất mãn, bèn nâng chén nói:
- Thiếu tộc trưởng và Vũ muội vốn là đáp ứng tới dự, chỉ là vừa rồi bị Mộng Điềm tiểu thư phái người mời, thế nên... thật xin lỗi. Đương nhiên, không chừng thiếu tộc trưởng xã giao bên đó một lát liền qua đây cũng nên. Yến hội của Mộng Điềm tiểu thư tổ chức ở Đăng Tiên Các ngay gần đây, mọi người vừa dùng yến vừa chịu khó đợi vậy.
- Mộng Điềm tiểu thư!
Tròng mắt vô số công tử bất giác nóng rực lên, đảo mắt nhìn về hướng tây sát bên cạnh. Đăng Tiên Các cũng tọa lạc bên hồ này, chẳng qua đó là tửu lâu đỉnh cấp nhất Vạn Phật Thành, hẳn lúc này người có thể tiến vào Đăng Tiên Các đều là công tử tiểu thư hào môn đỉnh cấp.
- Ha ha!
Lục Ly khẽ cười lạnh, Cơ Mộng Điềm quả nhiên đi ra, chỉ không biết nàng có đột phá Nhân Hoàng không? Nghe vậy trong lòng hắn lại yên tâm phần nào, ở trong tiểu chiến trường Cơ Mộng Điềm và Dạ Lạc kết oán rất sâu, chắc hẳn Dạ Lạc ngồi ở bên kia một lát liền sẽ tới đây.
- Chư vị, mời rượu!
Dạ Vinh nâng chén cười nói:
- Lần này mời chư vị tới, là vì giới thiệu Kiếm Trủng mà Thiên Địa Trủng chúng ta sẽ mở vào nửa năm sau, lúc đó sẽ có không ít thần binh lợi khí được khai quật. Nếu chư vị hứng thú, có thể tới Thiên Địa Thành dạo chơi một phen, Dạ Vinh tất sẽ hoan nghênh. Không dối gạt chư vị, lần này thậm chí sẽ có bán Thần khí được đấu giá, đây chính là cơ hội trăm năm khó gặp.
Dạ Vinh thao thao bất tuyệt một phen, Lục Ly dần hiểu ra được dụng ý Dạ Vinh tổ chức yến hội. Trước kia hắn từng nghe nói Thiên Địa Trủng luyện khí vang danh Trung Châu, có một nửa số bán Thánh khí ở Trung Châu là do Thiên Địa Trủng sản xuất.
Hoa!
Đại điện lập tức náo nhiệt lên, bán Thần khí đều lấy ra đấu giá, quy cách Kiếm Trủng lần này rất cao. Lục Ly không để ý bán Thần khí, chỉ là nghi hoặc Thiên Địa Trủng đều cầm bán Thần khí ra bán, thế mà Dạ Lạc lại không có tư cách đeo một kiện bán Thánh khí nào?
Các công tử tiểu thư trong đại điện dồn dập đặt câu hỏi, bầu không khí bỗng chốc náo nhiệt dị thường, Lục Ly nghe một lát lại mất đi hứng thú, cảm giác ở đây một ngày mà cứ như một năm.
Rượu quá nửa tuần, Dạ Lạc và Dạ Vũ lại vẫn chưa thấy xuất hiện, điều này khiến rất nhiều người khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Lần này bọn họ đến đây là để tận mắt chiêm ngưỡng phong thái thiếu tộc trưởng và đệ nhất tiểu thư Dạ gia, bình thường bọn họ làm gì có cơ hội chạm mặt với nhân vật như thế.
Sa sa sa!
Mấy nén hương sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng quản gia Dạ gia vọng lại, khiến chúng nhân toàn trường không khỏi hưng phấn:
- Thiếu tộc trưởng và Vũ tiểu thư đến.
Dạ Lạc và Dạ Vũ rốt cục cũng tới.
Dạ Lạc một thân áo bào trắng như tuyết, trên mặt hiện lên ý cười như gió xuân, bộ dạng văn nhã tuyệt thế.
Một đoạn thời gian không gặp, khí độ hắn càng hơn trước, rất nhiều tiểu thư trong đại điện lập tức lộ vẻ mê say, cũng không biết là thật bị mê hoặc hay là cố ý giả bộ đi ra.
Đứng bên cạnh Dạ Lạc là một nữ tử tuyệt sắc, dung mạo và khí chất so với Lục Linh thì vẫn kém chút. Được cái trên thân quý khí phi phàm, mang đến cho người cảm giác như là Phượng Hoàng trên trời cao, như là ngôi sao giữa trời đêm, chói sáng lóa mắt.
Vị này là em gái ruột của Dạ Lạc, Dạ Vũ, đệ nhất tiểu thư Dạ gia, yêu ai yêu cả đường đi Lục Ly cảm thấy Dạ Vũ tiểu thư này cũng không sai.
Thiếu tộc trưởng và đệ nhất tiểu thư Dạ gia xuất hiện, toàn trường lập tức đứng dậy đón chào, Lục Ly không dám có biểu hiện gì khác thường, cũng học theo Cổ Mẫn đi tới chỗ Dạ Lạc.
Ánh mắt Dạ Vinh lại chớp qua một tia u ám, Dạ Lạc xuất hiện ở đâu thường thường đều là trung tâm của nơi đó, mọi ánh mắt đều sẽ bị hút tới.
Chương 898 Thiên tử kiêu nữ
Song hắn phản ứng rất nhanh, cười lên dẫn người bước đến đón mừng, mỉm cười gật đầu nói với Dạ Lạc:
- Thiếu tộc trưởng, Vũ muội, các ngươi cuối cùng cũng tới. Lại đây, để ta giới thiệu ngươi với anh tài mỹ nữ các gia tộc, vị này là thiếu phủ chủ Phượng Dương Phủ Công Tôn Vũ, vị này là...Tải ebook truyện full tại: Zalo 0911009467
Trong đại điện có tận gần hai trăm khách nhân, tự nhiên không thể lần lượt giới thiệu từng người một. Dạ Vinh chỉ giới thiệu qua một ít con em các gia tộc lục phẩm và thất phẩm quan trọng, thậm chí một số con em gia tộc lục phẩm còn không được xướng tên, về phần Cổ Mẫn thì bị Dạ Vinh trực tiếp lơ là.
Khó có cơ hội tốt như vậy, Lục Ly làm sao có thể để lỡ, đợi một lát, thấy có cơ hội hắn đột ngột cất tiếng nói:
- Dạ Lạc công tử, chúng ta đã từng gặp mặt, không biết ngài còn nhớ ta không?
Chúng nhân quét mắt nhìn lại, Dạ Lạc và Dạ Vũ Dạ Vinh cũng nhìn sang. Trong mắt rất nhiều người không giấu được vẻ kinh ngạc, một vài người còn hiện lên ý cười giễu cợt.
Cổ gia chỉ là một gia tộc ngũ phẩm, dù trước kia thật từng có cơ hội gặp qua Dạ Lạc, thậm chí nói đôi ba câu, nhưng giờ cũng không nên nói ra trước mặt mọi người như thế.
Không biết bao nhiêu con em gia tộc lục phẩm đều không cơ hội bắt chuyện với Dạ Lạc, Lục Ly lại trực tiếp xen ngang như thế, quá là không hiểu quy củ.
Dạ Lạc nhìn qua một lượt, thấy Lục Ly rất là lạ mặt, lại chỉ có cảnh giới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong nên cũng không quá để ý, chẳng qua xuất phát từ lễ số mới chỉ vào Lục Ly, quay sang Dạ Vinh hỏi:
- Vị này là?
Dạ Vinh nào biết Lục Ly là ai...
Hắn nhìn sang Cổ Mẫn, Cổ Mẫn vội vàng cười bồi nói:
- Tại hạ là Cổ Mẫn, Cổ gia ở Cổ Thần Vực, vị này là đường huynh của ta, Cổ Phong Lưu.
- Cổ Phong Lưu?
Lục Ly thoáng cả kinh, Cổ Mẫn làm cái quỷ quái gì thế? Chẳng phải tên giả của hắn vốn là Cổ Lê ư? Sao lại đột nhiên đổi thành Cổ Phong Lưu?
Tên giả thôi nên gọi gì cũng được, Lục Ly chỉ muốn mượn cơ hội này tiếp xúc với Dạ Lạc. Hắn thấy Dạ Lạc nhướng mày, hiển nhiên hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, vội vàng nhếch môi cười nói:
- Hơn một năm năm, Dạ công tử và Ngư tiểu thư từng đi ngang qua một thành nhỏ, lúc ấy ta còn uống mấy chén với hai vị...
- Ách?
Tròng mắt Dạ Lạc thoáng co rụt lại, đầu óc cấp tốc chuyển động, hắn làm gì quen biết Ngư tiểu thư nào? Nói có chữ Ngư, vậy chỉ có thể là Lục Hồng Ngư...
Chuyện giữa hắn và Lục Hồng Ngư, người biết rất ít, từ sau lần ở tiểu chiến trường hắn thậm chí không có cơ hội gặp mặt Lục Hồng Ngư, bởi thế bên ngoài hầu như không ai biết về chuyện này hết.
Dạ Lạc thông minh cỡ nào...
Người bình thường há sẽ nhắc tới Lục Hồng Ngư ngay trước mặt bao người như vậy? Hắn khẽ liếc Lục Ly một cái, trong mắt Lục Ly chớp qua một tia quang mang, Dạ Lạc như bỗng bị nện cho một gậy ngay đầu, lập tức hiểu ra.
Hắn phản ứng rất nhanh, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, tùy tiện chắp tay nói:
- Thì ra là Phong Lưu huynh, ta còn thắc mắc cái tên Cổ Phong Lưu sao nghe quen quen... Hổ thẹn hổ thẹn, lát nữa nhất định phải uống mấy chén với ngươi.
Bá bá bá
Vô số ánh mắt rơi ở trên mặt Lục Ly, Lục Ly vẻ mặt hiền hậu nhếch miệng cười, trong lòng không khỏi tán thưởng cách xử lý của Dạ Lạc.
Dạ Lạc rất thông minh, không hề có vẻ gì là quá mức nhiệt tình, như thế sẽ không khiến hắn dẫn lên người khác chú ý, còn ngấm ngầm biểu thị hắn đã nhận ra Lục Ly.
Rất nhanh Dạ Lạc liền ánh mắt lên thân những người còn lại, chúng nhân cũng không mấy kinh ngạc nữa, chỉ là có chút hâm mộ về sự may mắn của Lục Ly. Không ngờ lại có cơ hội tiếp xúc với Dạ Lạc như thế, phải biết bọn hắn đến cả cơ hội nói chuyện với Dạ Lạc đều không có.
Hàn huyên gần nửa canh giờ, chúng nhân dồn dập ngồi xuống, Cổ Mẫn dẫn theo Lục Ly về lại trong góc. Lúc này Lục Ly mới nghi hoặc nhìn Cổ Mẫn, không hiểu vì sao Cổ Mẫn lại đột nhiên đổi tên của hắn.
Cổ Mẫn cùng ngồi Lục Ly sau một bàn hoàng kim đài, hắn bất động thanh sắc tẩm rượu viết bốn chữ lên mặt bàn “chân nhân, mất tích”.
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, xem ra Cổ gia đích thực có tồn tại một người tên là Cổ Phong Lưu, chỉ là đã mất tích. Lục Ly thay thế vị thiếu gia này hành sự liền sẽ tiện lợi hơn nhiều, bằng không cứ lấy thân phận hộ vệ đi theo Dạ Lạc, chẳng mấy chốc sẽ bị người có tâm lưu ý.
Lục Ly cúi đầu uống rượu, Dạ Lạc tựa hồ cũng đã quên Lục Ly, không ngừng đối ẩm với chúng nhân mà không chủ động đến tìm Lục Ly uống rượu.
Điểm này hắn hành xử rất thông minh, dù sao đó cũng chỉ là thiếu gia một gia tộc ngũ phẩm, dù Dạ Lạc đã từng thấy qua, song còn không đáng để Dạ Lạc đơn độc kính rượu.
Sa sa sa
Lúc này, bên ngoài đột nhiên lại vang lên mấy tiếng bước chân, tiếng bước chân đi đầu thậm chí còn rất gấp rút, một tên quản gia sải bước đi vào chủ điện, bẩm báo nói:
- Thiếu tộc trưởng, Mộng Điềm tiểu thư và Phi Vũ tiểu thư tới.
Hoa!
Toàn trường sôi trào, có thể đáng để quản gia Dạ gia khẩn trương như vậy, lại là Mộng Điềm tiểu thư, trừ Cơ Mộng Điềm ra thì còn có thể là ai? Phi Vũ... tự nhiên chính là Điệp Phi Vũ rồi.
- Cơ Mộng Điềm?
Tròng mắt Lục Ly bỗng chuyển lạnh, hắn cúi đầu không dám nhìn lên, sợ bị người khác nhìn ra được sát ý trong mắt mình.
Dạ Lạc cười khổ một tiếng, dẫn theo Dạ Vũ Dạ Vinh đứng dậy nghênh đón. Bên ngoài hai đạo hương phong ập tới, tiếp sau là hai đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành chậm rãi đi đến.
Khoảnh khắc hai người tiến vào, trọn cả đại điện tựa hồ sáng lên mấy phần. Ánh mắt vô số người khóa chặt lên thân nữ tử váy vàng đi ở phía trước, nhịp thở bỗng trở nên dồn dập.
Lúc này Lục Ly mới yên ắng nhìn lên, tròng mắt theo bản năng khẽ sáng lên, Cơ Mộng Điềm vẫn rực rỡ chói mắt, quốc sắc thiên hương. Trên thân khoác váy xòe màu vàng, tôn lên dáng người hoàn mỹ, mái tóc để búi Phi Ngư, nhìn rất là cao quý trang nhã. Trên trán đeo đá quý màu vàng, lộ ra một tia vũ mị, trong đôi mắt đẹp chất chứa phong tình vô hạn, khiến người bất giác đắm chìm trong đó.
Chương 899 Đom đóm giữa trời đêm
Đây là một vưu vật tuyệt thế, vừa xuất hiện liền che mờ phong thái của Dạ Vũ và hết thảy tiểu thư tại trường. Nếu nói Dạ Vũ là ngôi sao giữa trời đêm, như vậy nàng chính là vầng trăng đêm rằm, dù ai cũng không thể che đi hào quang của nàng được.
Quan trọng hơn là sau một năm ở trong Huyết Giới, Cơ Mộng Điềm rõ ràng càng trưởng thành thêm mấy phần. Vẻ thiếu nữ ngây thơ hoàn toàn tuột đi, giơ tay nhấc chân liền có thể lay động trái tim tất cả nam tử ở đây.
- Nhân Hoàng...
Lục Ly nhìn mấy lần liền lại cúi đầu uống rượu, khóe miệng hiện lên ý cười đắng chát. Đây quả nhiên là yêu nghiệt, lưu vong Huyết Giới chẳng những không áp chế được nhuệ khí của nàng, còn khiến nàng cơ duyên xảo hợp đột phá Nhân Hoàng.
Nếu Lục Ly nhớ không lầm, lúc này Cơ Mộng Điềm cùng lắm mới chỉ hai mươi hai tuổi, thiên tư này quả thực xứng được với bốn chữ “Thiên tử kiêu nữ”.
Điệp Phi Vũ vẫn như trước kia, linh tú tịnh lệ, không có được vẻ quốc sắc thiên hương như Cơ Mộng Điềm, lại có một loại phong vận đặc biệt. Nàng đứng ở bên người Cơ Mộng Điềm song không hề có cảm giác bị lu mờ.
Sau khi hai người đi vào chủ điện, Lục Ly thấy rất nhiều tiểu thư yên ắng quệt môi, che giấu đi đố kỵ trong lòng. Đổi thành là nữ nhân, Lục Ly cũng sẽ ghen tỵ, dung mạo không xinh đẹp bằng người ta, khí độ không cao nhã được như người ta, gia thế lại càng không cách nào so với người ta, cảnh giới càng là chênh lệch như trời với đất. Công tử mà mình yêu thích ngưỡng mộ, nay lại cứ vòng vòng bên người Cơ Mộng Điềm, ai mà chịu cho được...
Thế giới này có người vừa sinh ra đã là vai chính, ở đâu đều là trung tâm, toàn bộ thế giới đều vây quanh nàng. Cơ Mộng Điềm chính là loại người như thế, muốn hâm mộ cũng hâm mộ không được.
Lục Ly lại chẳng hề có chút hâm mộ nào, bởi vì nữ tử này đã từng bị hắn ngược đãi mấy tháng, dày vò chết đi sống lại, giờ đây chị ruột nàng còn đang bị hắn nhốt trong Man Thần Đỉnh.
Nghĩ đến bộ dạng bọn Cơ Mộng Điềm từng bị giam trong Man Thần Đỉnh, ngày ngày bị thần lôi đánh cho thất điên bát đảo, Lục Ly lặng lẽ cúi đầu, trên mặt thoáng hiện ý cười vô lương.
- Dạ công tử, đây chính là ngươi không đúng. Yến hội mới tham gia một nửa đã len lén chuồn đi, ngươi làm thế là vì còn bất mãn với Mộng Điềm?
Cơ Mộng Điềm không để ý tới đám công tử ân cần vây quanh mà chỉ mỉm cười nhìn Dạ Lạc. Nàng rất rõ ràng vì sao Dạ Lạc lại nửa đường rút lui, đám người Dương Hiên Lục Toan cũng ở đó, dù không có ý gì, nhưng vẫn khiến Dạ Lạc rất là không thoải mái.
Chính vì Dạ Lạc sớm rút lui, nàng mới tới đây nói vài lời, bằng không với loại yến hội cấp bậc thế này, Cơ Mộng Điềm há sẽ hạ mình tham gia?
Dạ Lạc cười khổ một tiếng, không ngừng thở dài nói:
- Mộng Điềm tiểu thư, ngươi cũng thấy rồi đấy, bên này không ít người chờ ta quay về đón tiếp, ta không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.
Con em mười hai Vương tộc dù trong tối có liều đến ngươi chết ta sống, ngoài sáng lại vẫn ở chung hòa thuận. Cơ Mộng Điềm tới đây tựa hồ là có ý biến chiến tranh thành tơ lụa.
Thiên tư Dạ Lạc không kém, đối nhân xử thế càng có khí độ đại gia tộc, chỉ cần không có gì ngoài ý, gia chủ Thiên Địa Trủng đời tiếp theo sẽ là hắn. Cơ Mộng Điềm tự nhiên không dám quá phận đắc tội Tộc Vương tương lai của Dạ gia, trước đó mở tiệc chiêu đãi hay đến đây lúc này đều là nhằm mục đích hóa giải ân oán.
Dạ Lạc và Dạ Vinh giới thiệu mấy tên con em gia tộc thất phẩm cho Cơ Mộng Điềm, còn về con em gia tộc ngũ lục phẩm thì đều không được giới thiệu.
Lấy thân phận Cơ Mộng Điềm, những người kia còn chưa đủ tư cách nói chuyện với nàng.
Hơn phân nửa người trong đại điện đều vây lại chỗ này, chỉ có một ít tiểu thư là vẫn ngồi nguyên tại chỗ, bĩu môi nhìn sang bên này, tựa hồ khá là bất mãn khi thấy nguyên một đám nam nhân cứ vây quanh Cơ Mộng Điềm như là ruồi nhặng.
Lục Ly cũng không đứng dậy, theo lẽ thường mà nói, hắn hẳn nên đi theo đám nam nhân kia mới đúng, chỉ là con người Cơ Mộng Điềm khiến hắn rất là khó chịu. Đã từng mấy lần bị nàng ám toán, càng khiến hắn canh cánh trong lòng, há sẽ làm ra chuyện mất mặt như thế.
Hắn khẽ quay sang liếc mắt ra hiệu với Cổ Mẫn, để Cổ Mẫn cũng vây lại, chính hắn thì đê điệu ngồi ở trong góc, Cơ Mộng Điềm bị cả đám người vây quanh như vậy, chắc không thấy được hắn đâu.
Cơ Mộng Điềm là nhân vật chính, Điệp Phi Vũ biến thành vai phụ. Nàng có chút ngán ngẩm tùy ý liếc mắt nhìn quanh, đột nhiên ánh mắt dừng ở trên thân Lục Ly đang ngồi trong góc, biểu hiện của Lục Ly lúc này khá là bắt mắt, cho nên nàng mới nhìn nhiều mấy lần.
- Ồ?
Điệp Phi Vũ đột ngột kinh hô, nàng ẩn ẩn cảm thấy Lục Ly hơi có chút quen mắt, nhìn kỹ vài lần lại thấy rất lạ lẫm, thế là bèn phóng thích thần niệm quét tới chỗ Lục Ly.
Cảm nhận được một đạo thần niệm lặng lẽ thăm dò đến bên này, ánh mắt Lục Ly đột nhiên chuyển lạnh, ngẩng đầu nhìn hướng Điệp Phi Vũ, kẻ sau thấy nhìn trộm bị phát hiện, lập tức vội vàng lảng sang chỗ khác.
- Không hay!
Trong lòng Lục Ly “lộp bộp”, chẳng lẽ huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên của Điệp Phi Vũ có cảm giác lực lợi hại đến vậy, đã cảm ứng và nghi ngờ đến hắn?
Vừa rồi Điệp Phi Vũ phóng ra thần niệm, rõ ràng là đã có hoài nghi. Lục Ly phản ứng rất nhanh, nhân lúc Điệp Phi Vũ dời mắt đi, lập tức như thiểm điện nuốt vào một viên Thiên Hồn Đan, sau đó bưng chén rượu lên ngửa đầu uống cạn.
Nháy mắt, đan dược bị luyện hóa, một đạo năng lượng vô danh tràn vào trong đầu Lục Ly, hình thành một vòng hộ tráo bao phủ quanh Hồn Đàm. Nếu có thần niệm đến thăm dò, vậy thì trước hết phải xông phá vòng năng lượng bảo hộ bên ngoài Hồn Đàm Lục Ly mới được.
- Sao thế?
Bên kia, Cơ Mộng Điềm phát hiện ra dị dạng của Điệp Phi Vũ, vội khẽ quay đầu nhẹ giọng hỏi. Điệp Phi Vũ trầm tư thoáng chốc, lấy hết dũng khí lần nữa nhìn lại Lục Ly, nói:
- Người kia rất đặc biệt.
- Đặc biệt?
Câu nói này của Điệp Phi Vũ dẫn lên vô số người chung quanh ồ lên kinh dị, không ít người thuận theo ánh mắt Điệp Phi Vũ nhìn lại. Dạ Lạc thầm hô không ổn, chẳng lẽ Lục Ly đã bị nhìn ra?
Chương 900 Sao mà chịu nổi
Thần niệm Dạ Lạc cũng quét tới, sau khi dò xét được bên ngoài Hồn Đàm Lục Ly có một tầng năng lượng vô danh bảo hộ mới thoáng an tâm phần nào. Lúc này Lục Ly rõ ràng đã hoàn toàn biến dạng thành người khác, linh hồn cũng được bảo vệ, dù bị người thăm dò cũng nhìn không ra bất cứ sơ hở nào.
Cơ Mộng Điềm nhìn lướt qua một lượt, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, nàng cũng không nhìn ra được người kia có chỗ nào đặc biệt. Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, thực lực bình thường, thậm chí có thể nói là rất thấp. Tướng mạo cũng thường, khí độ tuy không giống đám công tử thư sinh kia, trên ngoài có một loại khí chất thô cuồng dã tính, song không tính là đặc biệt xuất sắc, người như thế vì sao lại dẫn lên Điệp Phi Vũ chú ý?
Lục Ly thản nhiên ngồi uống rượu, tựa hồ căn bản không biết có rất nhiều người đang nhìn mình, bộ dáng không khác gì thế ngoại cao nhân. Ngoài mặt hắn bất động thanh sắc, trong lòng lại có chút căng thẳng, vừa rồi ít nhất có tận trên trăm đạo thần niệm đảo qua, không biết có bị nhìn ra sơ hở nào không?
- Chẳng có gì đặc biệt cả...
Cơ Mộng Điềm không kìm nổi nghi hoặc trong lòng, nhịn không được thấp giọng hỏi dò Điệp Phi Vũ, rất nhiều người cạnh đó cũng nhìn sang Điệp Phi Vũ, trong mắt đầy vẻ hiếu kì.
Điệp Phi Vũ thoáng có chút mơ hồ, lại nhìn Lục Ly mấy lần, cứ cảm thấy có gì đó quen thuộc, lại không nhớ nổi từng gặp qua ở đâu. Càng không biết vì sao hắn lại hấp dẫn chú ý từ mình, cuối cùng đành lẩm bẩm nói:
- Ta cũng không nói được rõ ràng, chỉ cảm thấy... người này rất đặc biệt.
Mặc dù tiếng của Điệp Phi Vũ rất nhỏ, Lục Ly vẫn nghe ra được, hắn thấy rất nhiều người vẫn đang chăm chăm nhìn sang bên này, có chút đứng ngồi không yên. Cứ tiếp tục mặc người thăm dò như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, không chừng Nhân Hoàng cường đại ẩn núp quanh đây cũng sẽ chú ý tới.
- Ha ha ha!
Hắn ném mạnh chén rượu lên mặt bàn, thô lỗ lau miệng đứng lên, trong mắt chớp sáng tinh mang, thần sắc dâm tà nhìn chằm chằm Điệp Phi Vũ, lớn tiếng nói:
- Mẹ nó chứ, lão tử đê điệu thế rồi, đã ngồi tận trong góc, không ngờ vẫn cứ bắt mắt như đom đóm giữa trời đêm. Ai, nam nhân quá có mị lực cũng là chuyện phiền toái. Điệp Phi Vũ tiểu thư, tại hạ Cổ Phong Lưu, người giang hồ xưng là sát thủ của thiếu nữ. Cổ mỗ đề nghị ngươi đừng hiếu kỳ về con người ta, nữ tử nào trước đây kề cận ta, kết cục đều sẽ rất thảm.
Phốc
Gần như đồng thời, có mấy vị tiểu thư không nhịn được phun ra nước trà trong miệng, còn bị sặc cho không ngừng ho khan, sắc mặt đỏ hồng.
Vô số công tử và tiểu thư, bao gồm đám người Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ và Dạ Lạc Dạ Vũ đều trợn tròn mắt. Gặp qua không muốn mặt, nhưng chưa gặp qua loại nào thế này. Ở đây toàn là công tử tiểu thư đại gia tộc, ai lại đi ăn nói thô lỗ như thế? Còn sát thủ của thiếu nữ...
Nếu Lục Ly có được thân phận như Dạ Lạc, Điệp Phi Vũ lại chỉ là tiểu thư của một gia tộc ngũ lục phẩm, trêu đùa như thế chúng nhân đều cảm thấy bình thường.
Nhưng thực tế Lục Ly lại chỉ là công tử một gia tộc ngũ phẩm cỏn con, cần thực lực không có thực lực, cần gia thế không có gia thế, cần tướng mạo không có tướng mạo, thế mà lại dám công khai đùa giỡn Điệp Phi Vũ tiểu thư ngay trước mặt bao người...
Đám đông tại trường không khỏi sửng sốt, tên ngớ ngẩn này là ai? Hắn không sợ họa từ miệng mà ra, liên lụy đến cả gia tộc?
Điệp Phi Vũ hơi ngớ, sau đó quay đầu sang chỗ khác, không dám tiếp lời này của Lục Ly, làm vậy chẳng phải hạ thấp thân phận nàng.
Cơ Mộng Điềm nhíu mày càng sâu, ẩn ẩn có chút không vui, cái trò dục cầm cố túng này nàng gặp nhiều. Đều là người có thân phận, Lục Ly lại thô lỗ bất nhã như thế, tự nhiên khiến nàng không khỏi bất mãn.
Dạ Lạc không lên tiếng, trong lòng lại âm thầm cười trộm, Dạ Vinh thân là chủ nhân yến hội hôm nay, không thể không ra mặt, lập tức nhìn Lục Ly cảnh cáo nói:
- Cổ Phong Lưu, uống rượu của ngươi đi, ngươi không lên tiếng chẳng ai coi là kẻ câm đâu.
Lời này của Dạ Vinh hơi nặng, chẳng qua chúng nhân đều có thể hiểu được. Khinh nhờn Điệp Phi Vũ và Cơ Mộng Điềm, thân là chủ nhân mà không đứng ra nói hai câu, Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ sẽ nghĩ thế nào?
Phần đông nam tử lại đều có chút khinh thường Lục Ly, yến hội văn nhã mà đi ăn nói bỗ bã như thế, hắn tưởng chỗ này là thanh lâu chắc?
Lục Ly nhún vai, không thèm để ý mà tiếp tục ngồi xuống uống rượu. Vừa rồi hắn càn rỡ thốt ra mấy lời lưu manh, song lại khiến không mấy người đặc biệt để ý tới hắn nữa, ngược lại ai nấy đều lộ ra vẻ chán ghét.
Đây chính là kết quả mà hắn muốn, trước đây hắn chưa từng ăn nói thô lỗ như thế bao giờ, song lại rất hợp với bộ dạng hiện tại, như thế sẽ không khiến đám Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ liên tưởng đến thân phận thực của hắn.
Dạ Vinh áy náy xin lỗi mấy câu, Dạ Lạc cũng mở miệng hòa hoãn bầu không khí, lúc này Cơ Mộng Điềm mới giãn mày ra, dẫn theo Điệp Phi Vũ ngồi lên một vị trí ở hàng đầu được dọn sẵn.
Có thể tới tham gia yến hội đều là công tử tiểu thư xuất sắc của các gia tộc, năng lực giao tế đều rất mạnh, chẳng mấy bốc không khí trong đại điện đã khôi phục như thường, chúng nhân lần nữa chuyện trò vui vẻ, chỉ điểm giang sơn.
Lục Ly đê điệu ngồi trong góc, không thèm để ý tới một vài ánh mắt bất thiện thỉnh thoảng lại quét tới trên người mình.
Cơ Mộng Điềm không nhìn sang bên này thêm lần nào, trong lòng nàng sớm đã định vị Lục Ly là một tên mãnh hán thấp kém hạ lưu, lấy thân phận như nàng, cần gì phải để ý đến loại người như thế?
Lục Ly ngấm ngầm mừng trộm, chỉ là lát sau, Điệp Phi Vũ lại như không việc quét mắt nhìn sang, mặc dù thu về rất nhanh, nhưng vẫn khiến Lục Ly không khỏi có chút bất an.
Hắn cũng không sợ bại lộ thân phận bị người đuổi giết, chỉ sợ bị bọn Cơ Mộng Điềm biết được thân phận ngay lúc này, như vậy đến lúc đấu giá Bồ Đề Quả sẽ phiền phức to. Chỉ cần mấy người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan liên hợp lại, bằng vào tài lực của hắn mà muốn mua xuống Bồ Đề Quả, quả thực không khác gì người si nói mộng.
Gặp lại cố nhân
Nhưng nếu có thể gặp mặt Dạ Lạc, nhờ Dạ Lạc ra tay mua giúp, sự tình liền sẽ đơn giản rất nhiều. Dù sao Dạ Lạc cũng là thiếu tộc trưởng của một trong mười hai Vương tộc, rất nhiều người đều sẽ nể mặt hắn.
Chẳng qua...
Yến hội ngày mai tổ chức vào buổi trưa, mà yến hội long trọng lại thường diễn ra vào ban đêm. Dạ Lạc và Dạ Vũ có thể chỉ là cái tên do Dạ Vinh cầm đi ra nhằm phô trương thanh thế dẫn lên người khác chú ý, chứ với thân phận Dạ Lạc chưa hẳn sẽ ra mặt.
Đương nhiên nếu đây là yến hội long trọng, tỷ như yến hội do đích thân Dạ Lạc đứng ra tổ chức, bằng vào Cổ Mẫn thì còn chưa đủ tư cách lấy đến thiệp mời, dù lấy được thiệp mời cũng chưa hẳn đã được đi vào.
Hết thảy đành phải xem vận may.
Song có một điểm Lục Ly lại có thể yên tâm, Dạ Lạc có thù với bọn Cơ Mộng Điềm Lục Toan. Dự tính vừa nghe nói Dạ Lạc tham gia yến hội, những cố nhân kia sẽ không đến, yến hội ở loại cấp bậc này hẳn cũng không mời nổi đám thiên kiêu kiều nữ đó.
Ngồi xếp bằng tu luyện một đêm, sáng mai, mặt trời vừa lên cao Lục Ly đã cùng theo Cổ Mẫn ra ngoài.
Lần này Cổ Mẫn không mang theo Cổ Dư, mang quá nhiều hộ vệ sợ rằng đến cả cửa chính Yên Vũ Các đều không vào được. Lục Ly khẳng định cũng không vào được chủ điện, chỉ có thể đứng chờ ngoài ngoại điện, sau đó xem xem liệu có cơ hội nhìn thấy Dạ Lạc, âm thầm tiếp xúc với hắn hay không.
Cổ Mẫn ngồi trên một cỗ xe ngựa sang trọng, Lục Ly kiêm luôn lái xe, một đường hướng thẳng tới Yên Vũ Các. Yên Vũ Các nằm ở ven hồ, là một tửu lâu tương đối lớn trong thành.
Đến bên ngoài Yên Vũ Các, từ xa xa Lục Ly đã thấy ngoài cửa đứng đầy võ giả Dạ gia canh chừng, bốn tên Quân Hầu Cảnh sung làm thủ vệ, có thể thấy để uẩn Dạ gia lớn chừng nào.
Cổ Mẫn mặt mang ý cười dẫn theo Lục Ly đi đến cửa chính, dâng lên thiệp mời, nói ra thân phận. Bốn tên thủ vệ không có vẻ gì là hoài nghi, chỉ khua tay nói:
- Cổ công tử có thể đi vào, hộ vệ ngươi thì đứng chờ ở Phong Vũ Lâu ngay bên cạnh.
- Ách?
Trong lòng Lục Ly khẽ lộp bộp một tiếng, trước còn tưởng rằng không cách nào tiến vào chủ điện, giờ mới phát hiện có vẻ ngay cả cửa chính đều không vào được.
Khách tới khẳng định không thể đứng lỳ ngoài cửa chính được, bởi thế nếu không đi vào thì căn bản không có cơ hội len lén tiếp xúc với Dạ Lạc.
Cổ Mẫn rất thông minh, chắp tay cười nói:
- Các vị đại nhân, vị này không phải hộ vệ của ta, mà là đường ca nhà ta. Hắn còn cưới một vị tiểu thư bàng hệ Khiếu Thiên Cung, lần này là mộ danh mà đến, muốn gặp Dạ Vinh công tử một lần.
- À?
Thái độ mấy tên võ giả Dạ gia lập tức cung kính hơn nhiều, mặc dù chỉ cưới tiểu thư bàng hệ Khiếu Thiên Cung, nhưng đấy cũng là tiểu thư đại tộc, đúng không nào? Tuy cung cách Lục Ly ăn mặc có chút quê mùa, không giống như là công tử đại gia tộc, song Cổ Mẫn cũng là nhân vật có đầu có mặt, bọn họ đều cho rằng hắn sẽ không nói dối.
Tên Quân Hầu Cảnh Dạ gia sau một hồi suy nghĩ liền khua tay nói:
- Thế đi vào đi, quy củ thế nào chắc các ngươi cũng biết.
- Tất nhiên, tất nhiên!
Cổ Mẫn cung kính cười bồi, dẫn theo Lục Ly tiến vào bên trong. Vừa tiến vào liền ra hiệu cho Lục Ly một cái, Lục Ly thu lại trường kiếm sau lưng, rốt cuộc vác theo một thanh trường kiếm không khỏi khiến người cảm thấy như là hộ vệ, chẳng có chút phong thái công tử đại tộc gì cả.
Lục Ly khẽ thở dài, hắn biết Cổ Mẫn nói mình là công tử Cổ gia, nếu sau này bị tra ra được, Cổ gia sẽ phiền phức to. Giờ Cổ Mẫn đã nói vậy rồi, ngày sau phải nghĩ cách để Cổ gia dọn về Vân Châu hoặc Bắc Mạc mới được.
Đại trường diện Lục Ly gặp nhiều, nếu thân phận đã từ hộ vệ biến thành công tử Cổ gia, hắn liền cũng nhanh chóng điều chỉnh phong thái. Tròng mắt bỗng chốc lấp lánh tinh mang, không còn đi theo sau lưng Cổ Mẫn nữa, khí độ cũng có biến hóa, nghiễm nhiên như là một vị công tử. Hắn làm vậy cũng là hết cách, nếu cứ tiếp tục giả bộ hộ vệ, tất sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức.
Hai người đi theo một tên hạ nhân tiến vào bên trong, Lục Ly lặng lẽ nháy mắt ra hiệu cho Cổ Mẫn. Trên mặt chớp hiện một tia kiêu căng, định giả bộ một tên công tử võ si trầm mặc ít nói, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, mọi chuyện đều để cho Cổ Mẫn ra mặt, như thế sẽ không mấy người để ý đến hắn.
Đương nhiên, cấp bậc yến hội lần này không cao, bọn Cơ Mộng Điềm Dương Hiên hẳn sẽ không xuất hiện, Lục Ly cũng không sợ gặp được người quen, bại lộ thân phận.
Rất nhanh liền đi đến trong một thiền điện, nơi này đã có một ít công tử tiểu thư đợi sẵn. Giờ còn chưa đi ra chủ điện, hiển nhiên là thời gian còn chưa tới, công tử Dạ gia cũng chưa xuất hiện.
Bên trong có một người có vẻ như là quản gia phụ trách tiếp đãi, Lục Ly đi theo Cổ Mẫn, một đường chào hỏi, về cơ bản hắn chỉ khẽ hờ hững gật đầu, rất ít nói chuyện. Cổ Mẫn năng lực giao tế không sai, liên thanh hàn huyên với mấy vị công tử tiểu thư, lát sau mới dẫn Lục Ly ngồi xuống.
Cổ gia chỉ là một gia tộc ngũ phẩm, mặc dù gần đây thương hội nhà hắn bán ra rất nhiều linh tài tài liệu quý hiếm, có được chút danh khí, nhưng còn chưa đến mức khiến người quá để ý.
Những thứ quý hiếm kia chính là linh tài trong Hỏa Ngục, Lục Linh giao một phần cho Cổ gia im ắng bán ra ngoài, nhờ đó Cổ gia mới có được chút tiếng tăm.
Lũ lượt có người đến tán chuyện với Cổ Mẫn, Lục Ly một mặt lạnh lùng ngồi ở bên, không ai tự tìm không tự tại mà đến bắt chuyện với hắn. Cổ Mẫn chuyện trò vui vẻ, khí độ cũng được, ngược lại dẫn lên một ít vị tiểu thư chú ý.
Bên ngoài không ngừng có công tử tiểu thư tiến vào, bầu không khí trong thiền điện dần trở nên náo nhiệt. Đương nhiên người tiến vào lúc này đa phần đều là công tử tiểu thư của các gia tộc ngũ lục phẩm, con em hào môn chân chính thường sẽ xuất hiện ở phần sau. Nếu là nhân vật trọng yếu, Dạ Vinh hẳn đã sớm phải ra mặt đón tiếp.
Lục Ly cúi đầu hờ hững uống trà, thật ra lại một mực chú ý bên ngoài.
Chương 897 Gặp lại cố nhân 2
Chẳng qua dự tính dù Dạ Lạc và Dạ Vũ có mặt cũng sẽ phải đợi sau khi khai yến. Rốt cuộc thân phận có khác, làm sao có thể xuất hiện sớm được?
Thời gian từ từ trôi qua, sau chừng nửa canh giờ, nhân số trong thiền điện đã hơn trăm người, dù thiền điện tương đối lớn song vẫn có vẻ khá là chật chội.
Quản gia Dạ gia mời chúng nhân đến chủ điện, Lục Ly nghĩ nhiều người thế này, chỉ cần hắn đê điệu chắc không ai chú ý tới, liền cũng không kháng cự mà đi theo chúng nhân tiến đến chủ điện.
Chủ điện đặt ở ven hồ, bốn phía không có vách đá, chỉ được mấy cột trụ to lớn chống đỡ. Các mặt có lụa mỏng che khuất, gió mát thổi nhè nhẹ, cành liễu phất phơ, hương hoa say lòng người, là một địa điểm tổ chức yến hội không sai.
Dạ Vinh rốt cục cũng xuất hiện, hắn có phần tương tự Dạ Lạc, anh tuấn tiêu sái, khí độ bất phàm. Đương nhiên so với Dạ Lạc thì vẫn có chút chênh lệch, dù sao đó cũng là thiếu tộc trưởng Dạ gia, khí thế nhiều năm dưỡng thành, Dạ Vinh tự nhiên so không bằng.
Lục Ly liếc mắt nhìn mấy lượt, phát hiện mười mấy công tử tiểu thư trẻ tuổi mặc cẩm bào đứng bên người Dạ Vinh, đoán chắc là con em của các đại gia tộc, bằng không làm gì có tư cách đứng chung một chỗ với Dạ Vinh.
Cổ Mẫn và Lục Ly được bố trí đứng ở trong góc, còn không phải hàng thứ nhất. Hết cách rồi, trong này con em gia tộc lục phẩm chiếm đến quá nửa, còn có mười mấy con em gia tộc thất phẩm, vị trí của Cổ Mẫn và Lục Ly đã tính là tương đối không sai.
Lục Ly cũng không mấy để ý, hôm nay hắn đến dự tiệc chỉ là muốn xem xem có cơ hội gặp mặt Dạ Lạc hay không, những chuyện còn lại hắn đều không quá để tâm.
- Khai yến...
Dạ Vinh ngồi ở chủ vị, vung tay lên, thị nữ và hạ nhân nối đuôi nhau tiến vào, dâng lên cao lương mỹ vị, một số người lại không khỏi nhíu mày.
Bởi vì hôm nay Dạ Vinh nói Dạ Lạc và Dạ Vũ sẽ đến, bởi thế mới hấp dẫn rất nhiều người đến đây, giờ lại chẳng thấy người đâu, Dạ Vinh lại đã khai yến? Chẳng lẽ là đùa bọn hắn?
Lục Ly cũng có chút thất vọng, thật ra hắn rất không thích loại yến hội như thế này, trong đầu thậm chí đã có ý nghĩ lẳng lặng rời đi.
Dạ Vinh nhìn ra rất nhiều người bất mãn, bèn nâng chén nói:
- Thiếu tộc trưởng và Vũ muội vốn là đáp ứng tới dự, chỉ là vừa rồi bị Mộng Điềm tiểu thư phái người mời, thế nên... thật xin lỗi. Đương nhiên, không chừng thiếu tộc trưởng xã giao bên đó một lát liền qua đây cũng nên. Yến hội của Mộng Điềm tiểu thư tổ chức ở Đăng Tiên Các ngay gần đây, mọi người vừa dùng yến vừa chịu khó đợi vậy.
- Mộng Điềm tiểu thư!
Tròng mắt vô số công tử bất giác nóng rực lên, đảo mắt nhìn về hướng tây sát bên cạnh. Đăng Tiên Các cũng tọa lạc bên hồ này, chẳng qua đó là tửu lâu đỉnh cấp nhất Vạn Phật Thành, hẳn lúc này người có thể tiến vào Đăng Tiên Các đều là công tử tiểu thư hào môn đỉnh cấp.
- Ha ha!
Lục Ly khẽ cười lạnh, Cơ Mộng Điềm quả nhiên đi ra, chỉ không biết nàng có đột phá Nhân Hoàng không? Nghe vậy trong lòng hắn lại yên tâm phần nào, ở trong tiểu chiến trường Cơ Mộng Điềm và Dạ Lạc kết oán rất sâu, chắc hẳn Dạ Lạc ngồi ở bên kia một lát liền sẽ tới đây.
- Chư vị, mời rượu!
Dạ Vinh nâng chén cười nói:
- Lần này mời chư vị tới, là vì giới thiệu Kiếm Trủng mà Thiên Địa Trủng chúng ta sẽ mở vào nửa năm sau, lúc đó sẽ có không ít thần binh lợi khí được khai quật. Nếu chư vị hứng thú, có thể tới Thiên Địa Thành dạo chơi một phen, Dạ Vinh tất sẽ hoan nghênh. Không dối gạt chư vị, lần này thậm chí sẽ có bán Thần khí được đấu giá, đây chính là cơ hội trăm năm khó gặp.
Dạ Vinh thao thao bất tuyệt một phen, Lục Ly dần hiểu ra được dụng ý Dạ Vinh tổ chức yến hội. Trước kia hắn từng nghe nói Thiên Địa Trủng luyện khí vang danh Trung Châu, có một nửa số bán Thánh khí ở Trung Châu là do Thiên Địa Trủng sản xuất.
Hoa!
Đại điện lập tức náo nhiệt lên, bán Thần khí đều lấy ra đấu giá, quy cách Kiếm Trủng lần này rất cao. Lục Ly không để ý bán Thần khí, chỉ là nghi hoặc Thiên Địa Trủng đều cầm bán Thần khí ra bán, thế mà Dạ Lạc lại không có tư cách đeo một kiện bán Thánh khí nào?
Các công tử tiểu thư trong đại điện dồn dập đặt câu hỏi, bầu không khí bỗng chốc náo nhiệt dị thường, Lục Ly nghe một lát lại mất đi hứng thú, cảm giác ở đây một ngày mà cứ như một năm.
Rượu quá nửa tuần, Dạ Lạc và Dạ Vũ lại vẫn chưa thấy xuất hiện, điều này khiến rất nhiều người khó tránh khỏi có chút thất vọng.
Lần này bọn họ đến đây là để tận mắt chiêm ngưỡng phong thái thiếu tộc trưởng và đệ nhất tiểu thư Dạ gia, bình thường bọn họ làm gì có cơ hội chạm mặt với nhân vật như thế.
Sa sa sa!
Mấy nén hương sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng quản gia Dạ gia vọng lại, khiến chúng nhân toàn trường không khỏi hưng phấn:
- Thiếu tộc trưởng và Vũ tiểu thư đến.
Dạ Lạc và Dạ Vũ rốt cục cũng tới.
Dạ Lạc một thân áo bào trắng như tuyết, trên mặt hiện lên ý cười như gió xuân, bộ dạng văn nhã tuyệt thế.
Một đoạn thời gian không gặp, khí độ hắn càng hơn trước, rất nhiều tiểu thư trong đại điện lập tức lộ vẻ mê say, cũng không biết là thật bị mê hoặc hay là cố ý giả bộ đi ra.
Đứng bên cạnh Dạ Lạc là một nữ tử tuyệt sắc, dung mạo và khí chất so với Lục Linh thì vẫn kém chút. Được cái trên thân quý khí phi phàm, mang đến cho người cảm giác như là Phượng Hoàng trên trời cao, như là ngôi sao giữa trời đêm, chói sáng lóa mắt.
Vị này là em gái ruột của Dạ Lạc, Dạ Vũ, đệ nhất tiểu thư Dạ gia, yêu ai yêu cả đường đi Lục Ly cảm thấy Dạ Vũ tiểu thư này cũng không sai.
Thiếu tộc trưởng và đệ nhất tiểu thư Dạ gia xuất hiện, toàn trường lập tức đứng dậy đón chào, Lục Ly không dám có biểu hiện gì khác thường, cũng học theo Cổ Mẫn đi tới chỗ Dạ Lạc.
Ánh mắt Dạ Vinh lại chớp qua một tia u ám, Dạ Lạc xuất hiện ở đâu thường thường đều là trung tâm của nơi đó, mọi ánh mắt đều sẽ bị hút tới.
Chương 898 Thiên tử kiêu nữ
Song hắn phản ứng rất nhanh, cười lên dẫn người bước đến đón mừng, mỉm cười gật đầu nói với Dạ Lạc:
- Thiếu tộc trưởng, Vũ muội, các ngươi cuối cùng cũng tới. Lại đây, để ta giới thiệu ngươi với anh tài mỹ nữ các gia tộc, vị này là thiếu phủ chủ Phượng Dương Phủ Công Tôn Vũ, vị này là...Tải ebook truyện full tại: Zalo 0911009467
Trong đại điện có tận gần hai trăm khách nhân, tự nhiên không thể lần lượt giới thiệu từng người một. Dạ Vinh chỉ giới thiệu qua một ít con em các gia tộc lục phẩm và thất phẩm quan trọng, thậm chí một số con em gia tộc lục phẩm còn không được xướng tên, về phần Cổ Mẫn thì bị Dạ Vinh trực tiếp lơ là.
Khó có cơ hội tốt như vậy, Lục Ly làm sao có thể để lỡ, đợi một lát, thấy có cơ hội hắn đột ngột cất tiếng nói:
- Dạ Lạc công tử, chúng ta đã từng gặp mặt, không biết ngài còn nhớ ta không?
Chúng nhân quét mắt nhìn lại, Dạ Lạc và Dạ Vũ Dạ Vinh cũng nhìn sang. Trong mắt rất nhiều người không giấu được vẻ kinh ngạc, một vài người còn hiện lên ý cười giễu cợt.
Cổ gia chỉ là một gia tộc ngũ phẩm, dù trước kia thật từng có cơ hội gặp qua Dạ Lạc, thậm chí nói đôi ba câu, nhưng giờ cũng không nên nói ra trước mặt mọi người như thế.
Không biết bao nhiêu con em gia tộc lục phẩm đều không cơ hội bắt chuyện với Dạ Lạc, Lục Ly lại trực tiếp xen ngang như thế, quá là không hiểu quy củ.
Dạ Lạc nhìn qua một lượt, thấy Lục Ly rất là lạ mặt, lại chỉ có cảnh giới Bất Diệt Cảnh đỉnh phong nên cũng không quá để ý, chẳng qua xuất phát từ lễ số mới chỉ vào Lục Ly, quay sang Dạ Vinh hỏi:
- Vị này là?
Dạ Vinh nào biết Lục Ly là ai...
Hắn nhìn sang Cổ Mẫn, Cổ Mẫn vội vàng cười bồi nói:
- Tại hạ là Cổ Mẫn, Cổ gia ở Cổ Thần Vực, vị này là đường huynh của ta, Cổ Phong Lưu.
- Cổ Phong Lưu?
Lục Ly thoáng cả kinh, Cổ Mẫn làm cái quỷ quái gì thế? Chẳng phải tên giả của hắn vốn là Cổ Lê ư? Sao lại đột nhiên đổi thành Cổ Phong Lưu?
Tên giả thôi nên gọi gì cũng được, Lục Ly chỉ muốn mượn cơ hội này tiếp xúc với Dạ Lạc. Hắn thấy Dạ Lạc nhướng mày, hiển nhiên hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, vội vàng nhếch môi cười nói:
- Hơn một năm năm, Dạ công tử và Ngư tiểu thư từng đi ngang qua một thành nhỏ, lúc ấy ta còn uống mấy chén với hai vị...
- Ách?
Tròng mắt Dạ Lạc thoáng co rụt lại, đầu óc cấp tốc chuyển động, hắn làm gì quen biết Ngư tiểu thư nào? Nói có chữ Ngư, vậy chỉ có thể là Lục Hồng Ngư...
Chuyện giữa hắn và Lục Hồng Ngư, người biết rất ít, từ sau lần ở tiểu chiến trường hắn thậm chí không có cơ hội gặp mặt Lục Hồng Ngư, bởi thế bên ngoài hầu như không ai biết về chuyện này hết.
Dạ Lạc thông minh cỡ nào...
Người bình thường há sẽ nhắc tới Lục Hồng Ngư ngay trước mặt bao người như vậy? Hắn khẽ liếc Lục Ly một cái, trong mắt Lục Ly chớp qua một tia quang mang, Dạ Lạc như bỗng bị nện cho một gậy ngay đầu, lập tức hiểu ra.
Hắn phản ứng rất nhanh, khóe miệng lộ ra ý cười nhàn nhạt, tùy tiện chắp tay nói:
- Thì ra là Phong Lưu huynh, ta còn thắc mắc cái tên Cổ Phong Lưu sao nghe quen quen... Hổ thẹn hổ thẹn, lát nữa nhất định phải uống mấy chén với ngươi.
Bá bá bá
Vô số ánh mắt rơi ở trên mặt Lục Ly, Lục Ly vẻ mặt hiền hậu nhếch miệng cười, trong lòng không khỏi tán thưởng cách xử lý của Dạ Lạc.
Dạ Lạc rất thông minh, không hề có vẻ gì là quá mức nhiệt tình, như thế sẽ không khiến hắn dẫn lên người khác chú ý, còn ngấm ngầm biểu thị hắn đã nhận ra Lục Ly.
Rất nhanh Dạ Lạc liền ánh mắt lên thân những người còn lại, chúng nhân cũng không mấy kinh ngạc nữa, chỉ là có chút hâm mộ về sự may mắn của Lục Ly. Không ngờ lại có cơ hội tiếp xúc với Dạ Lạc như thế, phải biết bọn hắn đến cả cơ hội nói chuyện với Dạ Lạc đều không có.
Hàn huyên gần nửa canh giờ, chúng nhân dồn dập ngồi xuống, Cổ Mẫn dẫn theo Lục Ly về lại trong góc. Lúc này Lục Ly mới nghi hoặc nhìn Cổ Mẫn, không hiểu vì sao Cổ Mẫn lại đột nhiên đổi tên của hắn.
Cổ Mẫn cùng ngồi Lục Ly sau một bàn hoàng kim đài, hắn bất động thanh sắc tẩm rượu viết bốn chữ lên mặt bàn “chân nhân, mất tích”.
Lục Ly bừng tỉnh đại ngộ, xem ra Cổ gia đích thực có tồn tại một người tên là Cổ Phong Lưu, chỉ là đã mất tích. Lục Ly thay thế vị thiếu gia này hành sự liền sẽ tiện lợi hơn nhiều, bằng không cứ lấy thân phận hộ vệ đi theo Dạ Lạc, chẳng mấy chốc sẽ bị người có tâm lưu ý.
Lục Ly cúi đầu uống rượu, Dạ Lạc tựa hồ cũng đã quên Lục Ly, không ngừng đối ẩm với chúng nhân mà không chủ động đến tìm Lục Ly uống rượu.
Điểm này hắn hành xử rất thông minh, dù sao đó cũng chỉ là thiếu gia một gia tộc ngũ phẩm, dù Dạ Lạc đã từng thấy qua, song còn không đáng để Dạ Lạc đơn độc kính rượu.
Sa sa sa
Lúc này, bên ngoài đột nhiên lại vang lên mấy tiếng bước chân, tiếng bước chân đi đầu thậm chí còn rất gấp rút, một tên quản gia sải bước đi vào chủ điện, bẩm báo nói:
- Thiếu tộc trưởng, Mộng Điềm tiểu thư và Phi Vũ tiểu thư tới.
Hoa!
Toàn trường sôi trào, có thể đáng để quản gia Dạ gia khẩn trương như vậy, lại là Mộng Điềm tiểu thư, trừ Cơ Mộng Điềm ra thì còn có thể là ai? Phi Vũ... tự nhiên chính là Điệp Phi Vũ rồi.
- Cơ Mộng Điềm?
Tròng mắt Lục Ly bỗng chuyển lạnh, hắn cúi đầu không dám nhìn lên, sợ bị người khác nhìn ra được sát ý trong mắt mình.
Dạ Lạc cười khổ một tiếng, dẫn theo Dạ Vũ Dạ Vinh đứng dậy nghênh đón. Bên ngoài hai đạo hương phong ập tới, tiếp sau là hai đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành chậm rãi đi đến.
Khoảnh khắc hai người tiến vào, trọn cả đại điện tựa hồ sáng lên mấy phần. Ánh mắt vô số người khóa chặt lên thân nữ tử váy vàng đi ở phía trước, nhịp thở bỗng trở nên dồn dập.
Lúc này Lục Ly mới yên ắng nhìn lên, tròng mắt theo bản năng khẽ sáng lên, Cơ Mộng Điềm vẫn rực rỡ chói mắt, quốc sắc thiên hương. Trên thân khoác váy xòe màu vàng, tôn lên dáng người hoàn mỹ, mái tóc để búi Phi Ngư, nhìn rất là cao quý trang nhã. Trên trán đeo đá quý màu vàng, lộ ra một tia vũ mị, trong đôi mắt đẹp chất chứa phong tình vô hạn, khiến người bất giác đắm chìm trong đó.
Chương 899 Đom đóm giữa trời đêm
Đây là một vưu vật tuyệt thế, vừa xuất hiện liền che mờ phong thái của Dạ Vũ và hết thảy tiểu thư tại trường. Nếu nói Dạ Vũ là ngôi sao giữa trời đêm, như vậy nàng chính là vầng trăng đêm rằm, dù ai cũng không thể che đi hào quang của nàng được.
Quan trọng hơn là sau một năm ở trong Huyết Giới, Cơ Mộng Điềm rõ ràng càng trưởng thành thêm mấy phần. Vẻ thiếu nữ ngây thơ hoàn toàn tuột đi, giơ tay nhấc chân liền có thể lay động trái tim tất cả nam tử ở đây.
- Nhân Hoàng...
Lục Ly nhìn mấy lần liền lại cúi đầu uống rượu, khóe miệng hiện lên ý cười đắng chát. Đây quả nhiên là yêu nghiệt, lưu vong Huyết Giới chẳng những không áp chế được nhuệ khí của nàng, còn khiến nàng cơ duyên xảo hợp đột phá Nhân Hoàng.
Nếu Lục Ly nhớ không lầm, lúc này Cơ Mộng Điềm cùng lắm mới chỉ hai mươi hai tuổi, thiên tư này quả thực xứng được với bốn chữ “Thiên tử kiêu nữ”.
Điệp Phi Vũ vẫn như trước kia, linh tú tịnh lệ, không có được vẻ quốc sắc thiên hương như Cơ Mộng Điềm, lại có một loại phong vận đặc biệt. Nàng đứng ở bên người Cơ Mộng Điềm song không hề có cảm giác bị lu mờ.
Sau khi hai người đi vào chủ điện, Lục Ly thấy rất nhiều tiểu thư yên ắng quệt môi, che giấu đi đố kỵ trong lòng. Đổi thành là nữ nhân, Lục Ly cũng sẽ ghen tỵ, dung mạo không xinh đẹp bằng người ta, khí độ không cao nhã được như người ta, gia thế lại càng không cách nào so với người ta, cảnh giới càng là chênh lệch như trời với đất. Công tử mà mình yêu thích ngưỡng mộ, nay lại cứ vòng vòng bên người Cơ Mộng Điềm, ai mà chịu cho được...
Thế giới này có người vừa sinh ra đã là vai chính, ở đâu đều là trung tâm, toàn bộ thế giới đều vây quanh nàng. Cơ Mộng Điềm chính là loại người như thế, muốn hâm mộ cũng hâm mộ không được.
Lục Ly lại chẳng hề có chút hâm mộ nào, bởi vì nữ tử này đã từng bị hắn ngược đãi mấy tháng, dày vò chết đi sống lại, giờ đây chị ruột nàng còn đang bị hắn nhốt trong Man Thần Đỉnh.
Nghĩ đến bộ dạng bọn Cơ Mộng Điềm từng bị giam trong Man Thần Đỉnh, ngày ngày bị thần lôi đánh cho thất điên bát đảo, Lục Ly lặng lẽ cúi đầu, trên mặt thoáng hiện ý cười vô lương.
- Dạ công tử, đây chính là ngươi không đúng. Yến hội mới tham gia một nửa đã len lén chuồn đi, ngươi làm thế là vì còn bất mãn với Mộng Điềm?
Cơ Mộng Điềm không để ý tới đám công tử ân cần vây quanh mà chỉ mỉm cười nhìn Dạ Lạc. Nàng rất rõ ràng vì sao Dạ Lạc lại nửa đường rút lui, đám người Dương Hiên Lục Toan cũng ở đó, dù không có ý gì, nhưng vẫn khiến Dạ Lạc rất là không thoải mái.
Chính vì Dạ Lạc sớm rút lui, nàng mới tới đây nói vài lời, bằng không với loại yến hội cấp bậc thế này, Cơ Mộng Điềm há sẽ hạ mình tham gia?
Dạ Lạc cười khổ một tiếng, không ngừng thở dài nói:
- Mộng Điềm tiểu thư, ngươi cũng thấy rồi đấy, bên này không ít người chờ ta quay về đón tiếp, ta không thể nặng bên này nhẹ bên kia được.
Con em mười hai Vương tộc dù trong tối có liều đến ngươi chết ta sống, ngoài sáng lại vẫn ở chung hòa thuận. Cơ Mộng Điềm tới đây tựa hồ là có ý biến chiến tranh thành tơ lụa.
Thiên tư Dạ Lạc không kém, đối nhân xử thế càng có khí độ đại gia tộc, chỉ cần không có gì ngoài ý, gia chủ Thiên Địa Trủng đời tiếp theo sẽ là hắn. Cơ Mộng Điềm tự nhiên không dám quá phận đắc tội Tộc Vương tương lai của Dạ gia, trước đó mở tiệc chiêu đãi hay đến đây lúc này đều là nhằm mục đích hóa giải ân oán.
Dạ Lạc và Dạ Vinh giới thiệu mấy tên con em gia tộc thất phẩm cho Cơ Mộng Điềm, còn về con em gia tộc ngũ lục phẩm thì đều không được giới thiệu.
Lấy thân phận Cơ Mộng Điềm, những người kia còn chưa đủ tư cách nói chuyện với nàng.
Hơn phân nửa người trong đại điện đều vây lại chỗ này, chỉ có một ít tiểu thư là vẫn ngồi nguyên tại chỗ, bĩu môi nhìn sang bên này, tựa hồ khá là bất mãn khi thấy nguyên một đám nam nhân cứ vây quanh Cơ Mộng Điềm như là ruồi nhặng.
Lục Ly cũng không đứng dậy, theo lẽ thường mà nói, hắn hẳn nên đi theo đám nam nhân kia mới đúng, chỉ là con người Cơ Mộng Điềm khiến hắn rất là khó chịu. Đã từng mấy lần bị nàng ám toán, càng khiến hắn canh cánh trong lòng, há sẽ làm ra chuyện mất mặt như thế.
Hắn khẽ quay sang liếc mắt ra hiệu với Cổ Mẫn, để Cổ Mẫn cũng vây lại, chính hắn thì đê điệu ngồi ở trong góc, Cơ Mộng Điềm bị cả đám người vây quanh như vậy, chắc không thấy được hắn đâu.
Cơ Mộng Điềm là nhân vật chính, Điệp Phi Vũ biến thành vai phụ. Nàng có chút ngán ngẩm tùy ý liếc mắt nhìn quanh, đột nhiên ánh mắt dừng ở trên thân Lục Ly đang ngồi trong góc, biểu hiện của Lục Ly lúc này khá là bắt mắt, cho nên nàng mới nhìn nhiều mấy lần.
- Ồ?
Điệp Phi Vũ đột ngột kinh hô, nàng ẩn ẩn cảm thấy Lục Ly hơi có chút quen mắt, nhìn kỹ vài lần lại thấy rất lạ lẫm, thế là bèn phóng thích thần niệm quét tới chỗ Lục Ly.
Cảm nhận được một đạo thần niệm lặng lẽ thăm dò đến bên này, ánh mắt Lục Ly đột nhiên chuyển lạnh, ngẩng đầu nhìn hướng Điệp Phi Vũ, kẻ sau thấy nhìn trộm bị phát hiện, lập tức vội vàng lảng sang chỗ khác.
- Không hay!
Trong lòng Lục Ly “lộp bộp”, chẳng lẽ huyết mạch Sinh Mệnh Chi Nguyên của Điệp Phi Vũ có cảm giác lực lợi hại đến vậy, đã cảm ứng và nghi ngờ đến hắn?
Vừa rồi Điệp Phi Vũ phóng ra thần niệm, rõ ràng là đã có hoài nghi. Lục Ly phản ứng rất nhanh, nhân lúc Điệp Phi Vũ dời mắt đi, lập tức như thiểm điện nuốt vào một viên Thiên Hồn Đan, sau đó bưng chén rượu lên ngửa đầu uống cạn.
Nháy mắt, đan dược bị luyện hóa, một đạo năng lượng vô danh tràn vào trong đầu Lục Ly, hình thành một vòng hộ tráo bao phủ quanh Hồn Đàm. Nếu có thần niệm đến thăm dò, vậy thì trước hết phải xông phá vòng năng lượng bảo hộ bên ngoài Hồn Đàm Lục Ly mới được.
- Sao thế?
Bên kia, Cơ Mộng Điềm phát hiện ra dị dạng của Điệp Phi Vũ, vội khẽ quay đầu nhẹ giọng hỏi. Điệp Phi Vũ trầm tư thoáng chốc, lấy hết dũng khí lần nữa nhìn lại Lục Ly, nói:
- Người kia rất đặc biệt.
- Đặc biệt?
Câu nói này của Điệp Phi Vũ dẫn lên vô số người chung quanh ồ lên kinh dị, không ít người thuận theo ánh mắt Điệp Phi Vũ nhìn lại. Dạ Lạc thầm hô không ổn, chẳng lẽ Lục Ly đã bị nhìn ra?
Chương 900 Sao mà chịu nổi
Thần niệm Dạ Lạc cũng quét tới, sau khi dò xét được bên ngoài Hồn Đàm Lục Ly có một tầng năng lượng vô danh bảo hộ mới thoáng an tâm phần nào. Lúc này Lục Ly rõ ràng đã hoàn toàn biến dạng thành người khác, linh hồn cũng được bảo vệ, dù bị người thăm dò cũng nhìn không ra bất cứ sơ hở nào.
Cơ Mộng Điềm nhìn lướt qua một lượt, hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, nàng cũng không nhìn ra được người kia có chỗ nào đặc biệt. Bất Diệt Cảnh đỉnh phong, thực lực bình thường, thậm chí có thể nói là rất thấp. Tướng mạo cũng thường, khí độ tuy không giống đám công tử thư sinh kia, trên ngoài có một loại khí chất thô cuồng dã tính, song không tính là đặc biệt xuất sắc, người như thế vì sao lại dẫn lên Điệp Phi Vũ chú ý?
Lục Ly thản nhiên ngồi uống rượu, tựa hồ căn bản không biết có rất nhiều người đang nhìn mình, bộ dáng không khác gì thế ngoại cao nhân. Ngoài mặt hắn bất động thanh sắc, trong lòng lại có chút căng thẳng, vừa rồi ít nhất có tận trên trăm đạo thần niệm đảo qua, không biết có bị nhìn ra sơ hở nào không?
- Chẳng có gì đặc biệt cả...
Cơ Mộng Điềm không kìm nổi nghi hoặc trong lòng, nhịn không được thấp giọng hỏi dò Điệp Phi Vũ, rất nhiều người cạnh đó cũng nhìn sang Điệp Phi Vũ, trong mắt đầy vẻ hiếu kì.
Điệp Phi Vũ thoáng có chút mơ hồ, lại nhìn Lục Ly mấy lần, cứ cảm thấy có gì đó quen thuộc, lại không nhớ nổi từng gặp qua ở đâu. Càng không biết vì sao hắn lại hấp dẫn chú ý từ mình, cuối cùng đành lẩm bẩm nói:
- Ta cũng không nói được rõ ràng, chỉ cảm thấy... người này rất đặc biệt.
Mặc dù tiếng của Điệp Phi Vũ rất nhỏ, Lục Ly vẫn nghe ra được, hắn thấy rất nhiều người vẫn đang chăm chăm nhìn sang bên này, có chút đứng ngồi không yên. Cứ tiếp tục mặc người thăm dò như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, không chừng Nhân Hoàng cường đại ẩn núp quanh đây cũng sẽ chú ý tới.
- Ha ha ha!
Hắn ném mạnh chén rượu lên mặt bàn, thô lỗ lau miệng đứng lên, trong mắt chớp sáng tinh mang, thần sắc dâm tà nhìn chằm chằm Điệp Phi Vũ, lớn tiếng nói:
- Mẹ nó chứ, lão tử đê điệu thế rồi, đã ngồi tận trong góc, không ngờ vẫn cứ bắt mắt như đom đóm giữa trời đêm. Ai, nam nhân quá có mị lực cũng là chuyện phiền toái. Điệp Phi Vũ tiểu thư, tại hạ Cổ Phong Lưu, người giang hồ xưng là sát thủ của thiếu nữ. Cổ mỗ đề nghị ngươi đừng hiếu kỳ về con người ta, nữ tử nào trước đây kề cận ta, kết cục đều sẽ rất thảm.
Phốc
Gần như đồng thời, có mấy vị tiểu thư không nhịn được phun ra nước trà trong miệng, còn bị sặc cho không ngừng ho khan, sắc mặt đỏ hồng.
Vô số công tử và tiểu thư, bao gồm đám người Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ và Dạ Lạc Dạ Vũ đều trợn tròn mắt. Gặp qua không muốn mặt, nhưng chưa gặp qua loại nào thế này. Ở đây toàn là công tử tiểu thư đại gia tộc, ai lại đi ăn nói thô lỗ như thế? Còn sát thủ của thiếu nữ...
Nếu Lục Ly có được thân phận như Dạ Lạc, Điệp Phi Vũ lại chỉ là tiểu thư của một gia tộc ngũ lục phẩm, trêu đùa như thế chúng nhân đều cảm thấy bình thường.
Nhưng thực tế Lục Ly lại chỉ là công tử một gia tộc ngũ phẩm cỏn con, cần thực lực không có thực lực, cần gia thế không có gia thế, cần tướng mạo không có tướng mạo, thế mà lại dám công khai đùa giỡn Điệp Phi Vũ tiểu thư ngay trước mặt bao người...
Đám đông tại trường không khỏi sửng sốt, tên ngớ ngẩn này là ai? Hắn không sợ họa từ miệng mà ra, liên lụy đến cả gia tộc?
Điệp Phi Vũ hơi ngớ, sau đó quay đầu sang chỗ khác, không dám tiếp lời này của Lục Ly, làm vậy chẳng phải hạ thấp thân phận nàng.
Cơ Mộng Điềm nhíu mày càng sâu, ẩn ẩn có chút không vui, cái trò dục cầm cố túng này nàng gặp nhiều. Đều là người có thân phận, Lục Ly lại thô lỗ bất nhã như thế, tự nhiên khiến nàng không khỏi bất mãn.
Dạ Lạc không lên tiếng, trong lòng lại âm thầm cười trộm, Dạ Vinh thân là chủ nhân yến hội hôm nay, không thể không ra mặt, lập tức nhìn Lục Ly cảnh cáo nói:
- Cổ Phong Lưu, uống rượu của ngươi đi, ngươi không lên tiếng chẳng ai coi là kẻ câm đâu.
Lời này của Dạ Vinh hơi nặng, chẳng qua chúng nhân đều có thể hiểu được. Khinh nhờn Điệp Phi Vũ và Cơ Mộng Điềm, thân là chủ nhân mà không đứng ra nói hai câu, Cơ Mộng Điềm và Điệp Phi Vũ sẽ nghĩ thế nào?
Phần đông nam tử lại đều có chút khinh thường Lục Ly, yến hội văn nhã mà đi ăn nói bỗ bã như thế, hắn tưởng chỗ này là thanh lâu chắc?
Lục Ly nhún vai, không thèm để ý mà tiếp tục ngồi xuống uống rượu. Vừa rồi hắn càn rỡ thốt ra mấy lời lưu manh, song lại khiến không mấy người đặc biệt để ý tới hắn nữa, ngược lại ai nấy đều lộ ra vẻ chán ghét.
Đây chính là kết quả mà hắn muốn, trước đây hắn chưa từng ăn nói thô lỗ như thế bao giờ, song lại rất hợp với bộ dạng hiện tại, như thế sẽ không khiến đám Cơ Mộng Điềm Điệp Phi Vũ liên tưởng đến thân phận thực của hắn.
Dạ Vinh áy náy xin lỗi mấy câu, Dạ Lạc cũng mở miệng hòa hoãn bầu không khí, lúc này Cơ Mộng Điềm mới giãn mày ra, dẫn theo Điệp Phi Vũ ngồi lên một vị trí ở hàng đầu được dọn sẵn.
Có thể tới tham gia yến hội đều là công tử tiểu thư xuất sắc của các gia tộc, năng lực giao tế đều rất mạnh, chẳng mấy bốc không khí trong đại điện đã khôi phục như thường, chúng nhân lần nữa chuyện trò vui vẻ, chỉ điểm giang sơn.
Lục Ly đê điệu ngồi trong góc, không thèm để ý tới một vài ánh mắt bất thiện thỉnh thoảng lại quét tới trên người mình.
Cơ Mộng Điềm không nhìn sang bên này thêm lần nào, trong lòng nàng sớm đã định vị Lục Ly là một tên mãnh hán thấp kém hạ lưu, lấy thân phận như nàng, cần gì phải để ý đến loại người như thế?
Lục Ly ngấm ngầm mừng trộm, chỉ là lát sau, Điệp Phi Vũ lại như không việc quét mắt nhìn sang, mặc dù thu về rất nhanh, nhưng vẫn khiến Lục Ly không khỏi có chút bất an.
Hắn cũng không sợ bại lộ thân phận bị người đuổi giết, chỉ sợ bị bọn Cơ Mộng Điềm biết được thân phận ngay lúc này, như vậy đến lúc đấu giá Bồ Đề Quả sẽ phiền phức to. Chỉ cần mấy người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan liên hợp lại, bằng vào tài lực của hắn mà muốn mua xuống Bồ Đề Quả, quả thực không khác gì người si nói mộng.