Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 219
Nhìn thân ảnh Linh Hi dần dần biến mất trong Kiếm Quang, Long Thần cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế. Lúc trước hắn còn không biết tình yêu là cái gì, mà bây giờ hắn rõ ràng cảm nhận được thống khổ hơn cả cái chết.
“Tân nương sao?”
Cái từ này giống như là một thanh lợi kiếm đâm xuyên trái tim hắn.
Trước kia hắn mơ hồ không hiểu, nhưng mà lúc này tỉnh ngộ đã quá muộn màng. Bởi vì bản thân hắn không có cách nào cứu viện Linh Hi.
Ngay lúc này, một tiếng thét lớn vang lên quanh quẩn trong hư không.
“Hồi mộng, Kình Thiên Kiếm Ngục.”
Vô số kiếm quang bộc phát làm cho hai mắt Long Thần đau nhức, từng đạo bóng kiếm xoay tròn hóa thành tù ngục vây khốn Thanh Long lão tổ. Trong tầm mắt mọi người chỉ có Kiếm quang rực rỡ, hết thảy những thứ khác đều bị lu mờ, ảm đạm.
“A….aa…aaa.!”
Thanh Long lão tổ đã bị vây khốn. Trong khoảng thời gian này đủ cho bọn họ chạy ra khỏi Tinh Ma Ngục. Nhưng mà nội tâm Long Thần không hề mong muốn điều này.
Ánh mắt hắn điên cuồng tìm kiếm, rốt cuộc thấy đc một thanh kiếm bắn đi với tốc độ cực nhanh, mà lần này tách rời chính là vĩnh biệt.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên kí ức về Linh Hi, thiếu chút nữa chấn cho hắn hôn mê bất tỉnh. Hai người bọn họ gặp nhau, tâm sự, tranh cãi, bảo vệ lẫn nhau, vô số kỉ niệm nói sao cho hết? Từng đoạn hình ảnh trôi qua thật nhanh, hết thảy sẽ phải kết thúc sao?
Long Thần cười.
Hắn không nói hai lời, không cần để ý đám người Huyền Tiêu và Mạc Tiểu Lang, dứt khoác tung người nhảy xuống vực sâu vô tận đuổi theo thiết kiếm. Trước đó chỉ để lại một câu:
“Nghĩa phụ, nàng tranh thủ cho mọi người thời gian nữa nén nhang, các người chạy nhanh đi. Nếu như lãng phí vô ích, ta thành quỷ cũng không tha thứ các ngươi.”
Một câu này giống như cự chùy nện vào đầu ba người Đông Phương Huyền Tiêu. Đến tận lúc này, bọn họ vẫn chưa thể hiểu nổi tại sao sự tình lại biến thành như vậy.
“Long Thần.”
“Đại ca.”
Linh Hi bỗng nhiên xuất hiện vây khốn Thanh Long lão tổ, sau đó Long Thần nhày xuống vực sâu vô tận quả thật là chuyện bất ngờ đối với bọn họ. Đông Phương Huyền Tiêu vốn định nhảy xuống đuổi theo Long Thần, nhưng mà Triệu Huyền lập tức kéo hắn lại.
“Đi!”
Đông Phương Huyền Tiêu cắn chặt hàm răng đến ứa máu, bỏ qua áp lực tâm lí cuối cùng hạ quyết tâm rời đi.
Lạnh.
Rét lạnh thấu xương.
Trong lúc thần chí mơ hồ, Long Thần đầu tiên có cảm giác được chính là hàn khí lạnh thấu xương khiến cho đầu óc hắn dần dần tỉnh táo.
“Ta đã chết sao?”
Hắn rỏ ràng nhớ là mình đã nhảy xuống vực sâu, lấy tốc độ như thế hẳn là phải chết tan xương nát thịt rồi mới đúng.
Chung quanh là hắc ám vô tận, hắn dỗi mắt tìm kiếm nhưng không thấy Linh Hi kiếm, cũng không nhìn thấy chính mình. Hắn không biết mình hành động như thế là vì cảm thấy có lỗi với Linh Hi, hay là bản thân hắn chịu không nỗi nội tâm thống khổ. Chỉ có điều, hắn có thể khẳng định mình tuyệt đối không có hối hận.
Vì thế Long Thần nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Hắn chỉ ngạc nhiên tại sao nơi này chỉ là một mãnh tối đen? Linh Hi hẵn là đang sợ hãi tột đô, có lẽ nàng rất cần hắn ở bên cạnh. Nếu như nàng đã chết, bản thân hắn nên làm gì bây giờ?
Long Thần mở mắt không ra, cảm giác hình như mình lơ lững ở trong nước.Hắn khẽ động đạy thân thể bỗng nhiên luồng khí rét lạnh tràn tới, nhờ đó hắn an tâm không ít. Dù sao cảm giác được lạnh lẽo hẳn là còn chưa có chết.
Đến lúc này, hắn mới miễn cưỡng nhớ tới vài điểm quan trọng. Khi hắn gần rơi xuống gần chạm đất, cho rằng minh chết chắc rồi.
Ngay khi đó, tựa như Thanh Long chiến kích tỏa ra một luồng nhiệt ấm áp bao quanh thân thể hắn, sau đó tốc dộ rơi giảm mạnh. Cho đến cuối cùng lực lượng phản chấn khiến hắn hôn mê bất tỉnh triệt để, trong đầu chỉ nhớ thân thể mình chạm vào mặt nước lạnh băng.
“Thanh Long chiến kích đã cứu ta thoát khỏi Tinh Ma ngục, hiện tại ta đang ở dưới đầm sâu?”
Đầu óc Long Thần dần dần thanh tỉnh, bắt đầu suy nghĩ mạch lạc hơn. Thế nhưng, hắn vẫn không thể mở mắt. Lúc này hắn chỉ miễn cưỡng thi triễn chân khí Quy Nguyên bảo vệ và hồi phục cơ thể mình.
Thời gian qua chừng nữa nén nhang, hắn rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo.
“Linh Hi”
Long Thần đột ngột gầm lên một tiếng, mạnh mẽ mở mắt ra phát hiện không gian chung quanh sáng hẵn lên. Hắn bây giờ đang ở trong một cái đầm sâu, mặt nước màu xanh đen u tối, đầm sâu rất sạch sẽ, chỉ có hàn khí không ngừng vờn quanh, Long Thần dung chân khí bảo vệ vẫn cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Đầm sâu chiếm diện tích rất lớn, bầu trời là một mảnh hư không tối đen, Phía xa xăm truyền tới ánh sáng của năm ngôi sao mở nhạt Long Thần phải nhìn kỹ mới nhận ra sự tồn tại của chúng nó.
“Đó là Thanh Long Tinh và mấy tinh cầu khác?”
Long Thần nghĩ thầm.
Nhưng mà Long Thần chú ý tới chuyện khác, bởi vì lúc này viễn cổ Long hồn đã rời khỏi chiến kích, thân thể của nó thu nhỏ lại rất nhiều, đồng thơi cũng trở nên chân thật hơn, Nhờ có viễn cổ Long hồn tạo thành vòng sáng bảo hộ, Long Thần mới được an toàn trong quảng thời gian hôn mê.
Lúc này một nữa thân thể viễn cổ Long hồn chìm dưới đầm sâu, phần đầu trồi lên mặt nước nhìn vào Long Thần.
Long Thần bắt đầu đánh giá cẩn thận thần thú trong truyền thuyến một lần nữa, hình dáng nó giống như trong điển tịch miêu tả. đầu tựa trâu sừng như hươu, mắt như tôm lưng bụng như xà giáp tựa cá, trảo tựa như phượng, chưởng như hổ. (Con này lai đủ thứ >.<) Trên lưng nó có tám mươi mốt lân phiến xếp thành trận đồ Cửu Dương, trong miệng ngậm Minh Châu, dưới hầu có nghịch lân…
“Ngươi đã cứu ta!”
Long Thần biết lần này viễn cổ Long hồn chủ động cứu hắn, nếu không hắn đã không còn cơ hội tỉnh dậy nữa rồi.
Viễn cổ Long hồn chậm rãi cuối đầu, đỉnh đầu nhẹ nhàng cọ vào người Long Thần tỏ vẻ thân thiết.
Sau đó viễn cổ Long hồn bỗng nhiên dung nhập vào trong cơ thể Long Thần một đạo ấn kí Thanh Long hiện ra trên mu bàn tay, đồng thời trong đầu hắn xuất hiện một đoạn tin tức.
“Nhận chủ rồi?”
Điều này làm cho Long Thần có chút ngoài dự liệu, tại sao Thanh Long chiến kích bổng nhiên nhận chủ? nói cách khác trừ phi Long Thần tử vong, nếu không vật này vĩnh viễn thuộc về hắn. cái loại nhận chủ này tuyệt đối vượt qua quyền lực Thanh Long lão tổ tiếp nhận truyền thừa từ tổ tiên.
“Ngươi là món binh khí trọng yếu nhất trên hành trình tu luyện của ta, Thanh Long chiến kích”
Long Thần mỉm cười nói.
Bản thân Thanh Long chiến kích là thần binh Địa giai trung đẵng, thậm chí uy lực mạnh hơn thần binh bình thường rất nhiều. Hơn nữa, bên trong nó còn một phần chiến kĩ Địa giai, giá trị không thể đo lường.
Long Thần biết rằng đoạn Hoàng Tuyền và Toái Thanh Minh chỉ là hai chiêu trụ cột của Thanh Long chiến pháp mà thôi. Mà bí tịch chân chính là chiến kĩ Địa giai trung đẵng, trong đó Long Chiến tinh dã thuộc về phạm vi Địa giai sơ dẵng, ngoài ra còn có những chiêu khác cường đại hơn nữa.
“Tại địa phương giống như Nguyên Linh thành đã xuất hiện thần binh Địa giai trung đẵng, còn có một bộ chiến kỹ tương xứng.
Xem ra vận mệnh của ta cũng không xấu lắm!”
Tâm tình Long Thần có chút kích động, hắn biết Đông Phương gia tộc khẵng định không biết ẩn tình trong đó. Bởi vì ngoại trừ thủy tổ Đông Phương gia tộc ra, những người khác căn bản không có cách nào khiến cho Thanh Long chiến kích nhận chủ.
Truyện được đã tự by Phi Long
“Tân nương sao?”
Cái từ này giống như là một thanh lợi kiếm đâm xuyên trái tim hắn.
Trước kia hắn mơ hồ không hiểu, nhưng mà lúc này tỉnh ngộ đã quá muộn màng. Bởi vì bản thân hắn không có cách nào cứu viện Linh Hi.
Ngay lúc này, một tiếng thét lớn vang lên quanh quẩn trong hư không.
“Hồi mộng, Kình Thiên Kiếm Ngục.”
Vô số kiếm quang bộc phát làm cho hai mắt Long Thần đau nhức, từng đạo bóng kiếm xoay tròn hóa thành tù ngục vây khốn Thanh Long lão tổ. Trong tầm mắt mọi người chỉ có Kiếm quang rực rỡ, hết thảy những thứ khác đều bị lu mờ, ảm đạm.
“A….aa…aaa.!”
Thanh Long lão tổ đã bị vây khốn. Trong khoảng thời gian này đủ cho bọn họ chạy ra khỏi Tinh Ma Ngục. Nhưng mà nội tâm Long Thần không hề mong muốn điều này.
Ánh mắt hắn điên cuồng tìm kiếm, rốt cuộc thấy đc một thanh kiếm bắn đi với tốc độ cực nhanh, mà lần này tách rời chính là vĩnh biệt.
Trong đầu hắn không ngừng hiện lên kí ức về Linh Hi, thiếu chút nữa chấn cho hắn hôn mê bất tỉnh. Hai người bọn họ gặp nhau, tâm sự, tranh cãi, bảo vệ lẫn nhau, vô số kỉ niệm nói sao cho hết? Từng đoạn hình ảnh trôi qua thật nhanh, hết thảy sẽ phải kết thúc sao?
Long Thần cười.
Hắn không nói hai lời, không cần để ý đám người Huyền Tiêu và Mạc Tiểu Lang, dứt khoác tung người nhảy xuống vực sâu vô tận đuổi theo thiết kiếm. Trước đó chỉ để lại một câu:
“Nghĩa phụ, nàng tranh thủ cho mọi người thời gian nữa nén nhang, các người chạy nhanh đi. Nếu như lãng phí vô ích, ta thành quỷ cũng không tha thứ các ngươi.”
Một câu này giống như cự chùy nện vào đầu ba người Đông Phương Huyền Tiêu. Đến tận lúc này, bọn họ vẫn chưa thể hiểu nổi tại sao sự tình lại biến thành như vậy.
“Long Thần.”
“Đại ca.”
Linh Hi bỗng nhiên xuất hiện vây khốn Thanh Long lão tổ, sau đó Long Thần nhày xuống vực sâu vô tận quả thật là chuyện bất ngờ đối với bọn họ. Đông Phương Huyền Tiêu vốn định nhảy xuống đuổi theo Long Thần, nhưng mà Triệu Huyền lập tức kéo hắn lại.
“Đi!”
Đông Phương Huyền Tiêu cắn chặt hàm răng đến ứa máu, bỏ qua áp lực tâm lí cuối cùng hạ quyết tâm rời đi.
Lạnh.
Rét lạnh thấu xương.
Trong lúc thần chí mơ hồ, Long Thần đầu tiên có cảm giác được chính là hàn khí lạnh thấu xương khiến cho đầu óc hắn dần dần tỉnh táo.
“Ta đã chết sao?”
Hắn rỏ ràng nhớ là mình đã nhảy xuống vực sâu, lấy tốc độ như thế hẳn là phải chết tan xương nát thịt rồi mới đúng.
Chung quanh là hắc ám vô tận, hắn dỗi mắt tìm kiếm nhưng không thấy Linh Hi kiếm, cũng không nhìn thấy chính mình. Hắn không biết mình hành động như thế là vì cảm thấy có lỗi với Linh Hi, hay là bản thân hắn chịu không nỗi nội tâm thống khổ. Chỉ có điều, hắn có thể khẳng định mình tuyệt đối không có hối hận.
Vì thế Long Thần nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Hắn chỉ ngạc nhiên tại sao nơi này chỉ là một mãnh tối đen? Linh Hi hẵn là đang sợ hãi tột đô, có lẽ nàng rất cần hắn ở bên cạnh. Nếu như nàng đã chết, bản thân hắn nên làm gì bây giờ?
Long Thần mở mắt không ra, cảm giác hình như mình lơ lững ở trong nước.Hắn khẽ động đạy thân thể bỗng nhiên luồng khí rét lạnh tràn tới, nhờ đó hắn an tâm không ít. Dù sao cảm giác được lạnh lẽo hẳn là còn chưa có chết.
Đến lúc này, hắn mới miễn cưỡng nhớ tới vài điểm quan trọng. Khi hắn gần rơi xuống gần chạm đất, cho rằng minh chết chắc rồi.
Ngay khi đó, tựa như Thanh Long chiến kích tỏa ra một luồng nhiệt ấm áp bao quanh thân thể hắn, sau đó tốc dộ rơi giảm mạnh. Cho đến cuối cùng lực lượng phản chấn khiến hắn hôn mê bất tỉnh triệt để, trong đầu chỉ nhớ thân thể mình chạm vào mặt nước lạnh băng.
“Thanh Long chiến kích đã cứu ta thoát khỏi Tinh Ma ngục, hiện tại ta đang ở dưới đầm sâu?”
Đầu óc Long Thần dần dần thanh tỉnh, bắt đầu suy nghĩ mạch lạc hơn. Thế nhưng, hắn vẫn không thể mở mắt. Lúc này hắn chỉ miễn cưỡng thi triễn chân khí Quy Nguyên bảo vệ và hồi phục cơ thể mình.
Thời gian qua chừng nữa nén nhang, hắn rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo.
“Linh Hi”
Long Thần đột ngột gầm lên một tiếng, mạnh mẽ mở mắt ra phát hiện không gian chung quanh sáng hẵn lên. Hắn bây giờ đang ở trong một cái đầm sâu, mặt nước màu xanh đen u tối, đầm sâu rất sạch sẽ, chỉ có hàn khí không ngừng vờn quanh, Long Thần dung chân khí bảo vệ vẫn cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Đầm sâu chiếm diện tích rất lớn, bầu trời là một mảnh hư không tối đen, Phía xa xăm truyền tới ánh sáng của năm ngôi sao mở nhạt Long Thần phải nhìn kỹ mới nhận ra sự tồn tại của chúng nó.
“Đó là Thanh Long Tinh và mấy tinh cầu khác?”
Long Thần nghĩ thầm.
Nhưng mà Long Thần chú ý tới chuyện khác, bởi vì lúc này viễn cổ Long hồn đã rời khỏi chiến kích, thân thể của nó thu nhỏ lại rất nhiều, đồng thơi cũng trở nên chân thật hơn, Nhờ có viễn cổ Long hồn tạo thành vòng sáng bảo hộ, Long Thần mới được an toàn trong quảng thời gian hôn mê.
Lúc này một nữa thân thể viễn cổ Long hồn chìm dưới đầm sâu, phần đầu trồi lên mặt nước nhìn vào Long Thần.
Long Thần bắt đầu đánh giá cẩn thận thần thú trong truyền thuyến một lần nữa, hình dáng nó giống như trong điển tịch miêu tả. đầu tựa trâu sừng như hươu, mắt như tôm lưng bụng như xà giáp tựa cá, trảo tựa như phượng, chưởng như hổ. (Con này lai đủ thứ >.<) Trên lưng nó có tám mươi mốt lân phiến xếp thành trận đồ Cửu Dương, trong miệng ngậm Minh Châu, dưới hầu có nghịch lân…
“Ngươi đã cứu ta!”
Long Thần biết lần này viễn cổ Long hồn chủ động cứu hắn, nếu không hắn đã không còn cơ hội tỉnh dậy nữa rồi.
Viễn cổ Long hồn chậm rãi cuối đầu, đỉnh đầu nhẹ nhàng cọ vào người Long Thần tỏ vẻ thân thiết.
Sau đó viễn cổ Long hồn bỗng nhiên dung nhập vào trong cơ thể Long Thần một đạo ấn kí Thanh Long hiện ra trên mu bàn tay, đồng thời trong đầu hắn xuất hiện một đoạn tin tức.
“Nhận chủ rồi?”
Điều này làm cho Long Thần có chút ngoài dự liệu, tại sao Thanh Long chiến kích bổng nhiên nhận chủ? nói cách khác trừ phi Long Thần tử vong, nếu không vật này vĩnh viễn thuộc về hắn. cái loại nhận chủ này tuyệt đối vượt qua quyền lực Thanh Long lão tổ tiếp nhận truyền thừa từ tổ tiên.
“Ngươi là món binh khí trọng yếu nhất trên hành trình tu luyện của ta, Thanh Long chiến kích”
Long Thần mỉm cười nói.
Bản thân Thanh Long chiến kích là thần binh Địa giai trung đẵng, thậm chí uy lực mạnh hơn thần binh bình thường rất nhiều. Hơn nữa, bên trong nó còn một phần chiến kĩ Địa giai, giá trị không thể đo lường.
Long Thần biết rằng đoạn Hoàng Tuyền và Toái Thanh Minh chỉ là hai chiêu trụ cột của Thanh Long chiến pháp mà thôi. Mà bí tịch chân chính là chiến kĩ Địa giai trung đẵng, trong đó Long Chiến tinh dã thuộc về phạm vi Địa giai sơ dẵng, ngoài ra còn có những chiêu khác cường đại hơn nữa.
“Tại địa phương giống như Nguyên Linh thành đã xuất hiện thần binh Địa giai trung đẵng, còn có một bộ chiến kỹ tương xứng.
Xem ra vận mệnh của ta cũng không xấu lắm!”
Tâm tình Long Thần có chút kích động, hắn biết Đông Phương gia tộc khẵng định không biết ẩn tình trong đó. Bởi vì ngoại trừ thủy tổ Đông Phương gia tộc ra, những người khác căn bản không có cách nào khiến cho Thanh Long chiến kích nhận chủ.
Truyện được đã tự by Phi Long