Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
01
Đoàn Trinh được sắc phong làm thái tử.
Hoàng đế tiên lượng xấu, Đoàn Trinh sắp kế vị.
Nhưng chàng đột nhiên lại nhờ ta chuyển một bức thư ra biên giới.
Chàng nhìn vào mắt ta, trịnh trọng nói chàng chỉ tin mỗi ta.
Vì vậy, ta dẫn theo một đội binh tinh nhuệ lên đường.
Lần đi này, đường xá xa xôi trắc trở.
Ba tháng sau, ta gió bụi dặm trường trở về.
Khi ta gặp lại Đoàn Trinh lần nữa là lúc chàng mặc áo bào đỏ, bên cạnh là một nữ tử đoan trang thanh tú.
Đó là cháu gái của Trấn Bắc tướng quân, Giang Tẩm Nguyệt.
Giang Tẩm Nguyệt là một tài nữ có tiếng.
Nàng ta sinh ra trong gia đình võ tướng nhưng lại am hiểu thi ca lễ nghĩa, là một người tài hoa.
Với tài năng, tướng mạo, gia thế như thế…
Đoàn Trinh thích nàng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Mà ta, chỉ là một cung nữ thấp bé không nơi nương tựa.
Chỉ có kẻ ngốc mới chọn ta.
Âm thanh của lễ nhạc vang lên khiến ta hoàn hồn trở lại.
Ta nhìn Đoàn Trinh cầm tay Giang Tẩm Nguyệt.
Hai người sánh vai, bước từng bước lên thềm ngọc.
Hóa ra hôm nay là đại lễ phong Hậu.
Hóa ra chàng kêu ta đi đưa thư là muốn đuổi ta đi.
Nhưng ta vốn sẽ không cãi nhau với chàng, chàng hà cớ gì phải làm như vậy.
Là chàng nói muốn ta làm hoàng hậu.
Cũng là chàng nói ta không xứng làm hoàng hậu
Từ đầu đến cuối, ta chưa từng hy vọng xa vời điều gì.
02
Ta và Đoàn Trinh quen biết nhau trong lãnh cung.
Mẫu phi của Đoàn Trinh thân phận thấp kém, tính tình lại nhát gan.
Tiên hoàng không thích bà ấy nên đương nhiên cũng không thích Đoàn Trinh.
Sau đó, mẫu phi của Đoàn Trinh vì không chịu được sự lạnh nhạt nên nhảy xuống giếng tự sát.
Phi tần tự sát là chuyện xui.
Tiên hoàng tức giận nên ném Đoàn Trinh vào một cung điện bỏ hoang, bảo chàng chuộc tội thay cho mẫu phi của mình.
Đoàn Trinh tuy là cửu hoàng tử nhưng chưa bao giờ được hưởng vinh hoa phú quý.
Gian phòng Đoàn Trinh ở lọt gió, dột nước.
Chàng bèn dùng quần áo cũ chặn cửa sổ lại rồi rúc mình trong chăn run cầm cập.
Đây là cách chàng chống lại cái giá lạnh của tháng chạp hàng năm.
Ta từng mang đến cho chàng ít giấy dán cửa sổ nhưng chàng đều không nỡ dùng.
Chàng đặt giấy lên tấm đệm, ánh mắt sáng long lanh: “Giấy có thể viết chữ, vẽ tranh, ta giữ lại còn có chỗ dùng.”
Ta còn mang đến cho Đoàn Trinh một chiếc quạt giấy bị hỏng
Chiếc quạt đó là ta nhặt được.
Là lúc tam hoàng tử chơi ném quạt bên hồ, sơ ý làm rách mặt quạt.
Thấy ngài ấy tiện tay ném đi nên ta bèn lén nhặt nó lên.
Ta nghe Đan Thục cô cô nói quạt của tam hoàng tử đều do những danh họa nổi tiếng vẽ, đáng giá nghìn vàng.
Cái mà tam hoàng tử ném đi một mặt đề hai câu <Tỳ Bà Hành>. Mặt khác vẽ một bức họa trăng trong nước.
Ta đưa chiếc quạt bị vứt bỏ này cho Đoàn Trinh.
Chàng rất vui, vội lấy giấy bút ra mô phỏng theo.
Khi ta gặp lại chàng lần nữa, chàng đưa cho ta một chiếc quạt nguyên vẹn.
Ta ngạc nhiên cầm hai chiếc quạt lên so sánh.
Chiếc quạt do Đoàn Trinh viết tuy chất lượng giấy có kém hơn một chút nhưng thư pháp và nét vẽ trên đó lại không khác gì so với danh họa.
Chàng mừng rỡ ôm chầm lấy ta: “Ta nghĩ ra cách kiếm tiền rồi, chúng ta có thể bán tranh chữ!”
Sau đó là những tháng ngày chàng thì vẽ tranh chữ, ta thì lén lút mang ra ngoài cung bán.
Cứ như vậy, chúng ta đã kiếm được rất nhiều tiền.
Ta nhét ngân phiếu vào trong ngực chàng: “Nói rõ rồi nhé, mỗi người một nửa.”
Chàng nói với ta: “Chức Thu tỷ tỷ, ta sẽ cho tỷ sống những tháng ngày tôn quý nhất.”
Ta nghiêng đầu: “Những tháng ngày tôn quý nhất là như thế nào? Giống như tam hoàng tử sao?”
Chàng lắc đầu: “Không đủ. Ta muốn cho tỷ những tháng ngày như hoàng hậu.”
Ta bị dọa cho chết khiếp.
Sau khi đơ ra một lúc, ta hoảng loạn bỏ chạy.
Phía sau ta là tiếng cười khanh khách của chàng.
03
Một hoàng tử bị ghét bỏ đương nhiên sẽ không có cung nhân chăm sóc.
Ngay cả thức ăn cũng là cơm thừa canh cặn
Đan Thục cô cô thương ta nên thường giữ lại một ít điểm tâm cho ta.
Còn ta sẽ tích trữ lại rồi lén đem đến cho Đoàn Trinh.
Lúc chàng ăn điểm tâm cứ như là chú chuột nhỏ vậy. Cứ cắn hai miếng là lại ngước mắt lên nhìn ta, giống như sợ ta chạy đi vậy.
Lúc đó chàng 14-15 tuổi, là độ tuổi phát triển nhưng người chàng lại gầy gò như que tăm vậy.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, tìm cách kiếm chút thịt cho chàng ăn
Nhưng đó cũng không phải đồ ngon gì, là canh thừa còn sót lại của hoàng hậu.
Sức khỏe của hoàng hậu không được tốt, ngày nào cũng phải uống canh gà, canh cá.
Nhưng hoàng hậu chỉ uống nước canh, không ăn cái.
Ta mặt dày bám lấy Đan Thục cô cô xin xỏ, nói là ta thèm ăn.
Cô cô cười nhạo véo mặt ta, hỏi ta tham ăn như vậy sao lại không dư được miếng thịt vào vậy.
Đương nhiên là ta không dư được miếng thịt nào rồi, thịt đều dồn hết lên người Đoàn Trinh rồi còn đâu.
Thức ăn của hoàng hậu đương nhiên là tốt nhất.
Cho dù là thịt gà dùng để hầm canh cũng đều thơm nức mũi.
Ta kìm lòng tham lại, gắp gà trong nồi ra, cẩn thận gói vào giấy thấm dầu.
Ta sợ gà bị nguội nên vội ôm nó vào lòng, chạy lon ton đến đưa cho Đoàn Trinh.
“Đoàn Trinh! Đoán xem ta mang gì đến cho đệ này?”
Trinh đặt cây bút trong tay xuống, chạy ra cửa đón ta.
Chàng tràn đầy ý cười nói có quà muốn tặng ta.
Nhưng ta lại luống cuống tay chân ném gà vào tay chàng: “Nhanh! Nhanh nhận lấy! Ôi mẹ ơi, bỏng chết ta rồi!!”
Chàng sững người một lúc, đặt con gà lên bàn, vươn tay định kéo y phục ta.
Ta nhanh chóng né tránh, kinh ngạc kêu lên: “Đệ làm gì vậy!”
Chàng nghiêm mặt: “Để ta xem có phải bị bỏng rồi không?”
Ta đỏ lựng hết cả mặt: “Đoàn Trinh… Cửu hoàng tử! Ta dù sao cũng là nữ tử, nam nữ thụ thụ bất tương thân đệ có biết không vậy!”
Chàng ngớ người ra, vành tai cũng dần đỏ lên.”
Ta đẩy chàng đến trước bàn: “Ta vất vả lắm mới có được đấy, đệ mau ăn đi.”
04
Đoàn Trinh mở giấy thấm dầu ra, ánh mắt kinh ngạc.
Ta nghe được cả tiếng chàng nuốt nước bọt.
Nhưng chàng không vội ăn mà bọc giấy thấm dầu lại rồi đặt về chỗ cũ.
“Chức Thu, tỷ lấy gà ở đâu? Không phải ăn trộm chứ?”
“Aiya, đệ không cần quan tâm, mau ăn đi!”
Chàng nắm lấy tay ta: “Ta đói mấy hôm cũng không sao, tỷ đừng làm chuyện nguy hiểm nữa… lỡ như bị người khác phát hiện, tỷ sẽ bị phạt trượng đấy!”
Ta khịt một tiếng rồi cười phá lên: “Yên tâm đi, ta không trộm! Đây là phần thịt canh còn dư của hoàng hậu nương nương thưởng cho Đan Thục cô cô rồi cô cô cho ta.”
Chàng rốt cuộc cũng yên tâm, chàng xé một cái đùi gà đưa ta: “Đây, tỷ cũng ăn đi.”
Ta không khách khí với chàng, cầm đùi gà lên gặm.
Tối hôm đó, ta và chàng ngồi dưới gốc cây khô, miệng đầy dầu mỡ.
Chàng lấy từ trong ngực ra một cây trâm bằng gỗ, nói là quà sinh nhật ta.
Chàng đỏ mặt nói: “Ta tự khắc, không đẹp lắm… Tỷ cứ đeo chơi đi.”
Lúc này ta mới thấy trên tay chàng đầy những vết xước.
Chàng vội vàng giấu hai tay ra sau lưng: “Ta khắc hình con thỏ đấy, tỷ nhìn ra không?”
Ta cố nén nước mắt, cười cười vỗ vào vai chàng: “Con thỏ gì chứ, rõ ràng là rau cải trắng.”
Chàng cũng cười theo ta.
Ta đã nói dối.
Thực ra con thỏ ấy được chạm khắc rất tinh xảo và sống động.
Ta vô tình phát hiện dưới giường chàng có rất nhiều trâm cài và vụn gỗ.
Chàng vì một cây trong tay ta, không biết đã luyện khắc gỗ bao lâu.
05
Đoàn Trinh năm 12 luôn nói đi nói lại một câu: “Chức Thu tỷ, tỷ là người tốt với ta nhất trên đời.”
Sau này chàng lớn lên một chút, vóc dáng cũng cao lớn hơn.
Chàng lại liên tục nói với ta: “Chức Thu, sau này ta bảo vệ nàng.”
Lại sau này, chàng hứa sẽ cho ta một mái ấm.
Chúng ta sẽ là một gia đình.
Ta chỉ coi như chàng đang nói đùa.
Dù chàng có nghèo đến đâu, chàng vẫn là một hoàng tử.
Còn ta chỉ là một cung nữ mồ côi.
Chủ tử và nô tài mới là người nhà, nhưng mãi mãi cũng không thể trở thành người một nhà
Đoàn Trinh lúc nào cũng cuống cuồng nắm lấy tay ta: “Nàng không tin sao? Ta nói được làm được, ta xin thề”
Có lẽ bởi vì chàng nói quá nhiều lần nên dường như ta đã tin.
Ta đã thật sự cho rằng, ta và cho chàng có thể cùng nhau sánh vai.
Cho đến khi Giang Tẩm Nguyệt xuất hiện.
Nàng ta đứng bên cạnh Đoàn Trinh, tà váy tung bay như tiên nữ.
Ai cũng khen ngợi họ trai tài gái sắc, là một đôi bích nhân.
Còn ta chỉ có thể mặc đồ cung nữ, đứng cuối đám người.
Trên tay bưng cao lương mỹ vị, mắt nhìn xuống đất.
Ta chỉ là một cung nữ.
Cung nữ thì không có tư cách ngẩng đầu trước mặt chủ tử.
Đoàn Trinh được sắc phong làm thái tử.
Hoàng đế tiên lượng xấu, Đoàn Trinh sắp kế vị.
Nhưng chàng đột nhiên lại nhờ ta chuyển một bức thư ra biên giới.
Chàng nhìn vào mắt ta, trịnh trọng nói chàng chỉ tin mỗi ta.
Vì vậy, ta dẫn theo một đội binh tinh nhuệ lên đường.
Lần đi này, đường xá xa xôi trắc trở.
Ba tháng sau, ta gió bụi dặm trường trở về.
Khi ta gặp lại Đoàn Trinh lần nữa là lúc chàng mặc áo bào đỏ, bên cạnh là một nữ tử đoan trang thanh tú.
Đó là cháu gái của Trấn Bắc tướng quân, Giang Tẩm Nguyệt.
Giang Tẩm Nguyệt là một tài nữ có tiếng.
Nàng ta sinh ra trong gia đình võ tướng nhưng lại am hiểu thi ca lễ nghĩa, là một người tài hoa.
Với tài năng, tướng mạo, gia thế như thế…
Đoàn Trinh thích nàng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Mà ta, chỉ là một cung nữ thấp bé không nơi nương tựa.
Chỉ có kẻ ngốc mới chọn ta.
Âm thanh của lễ nhạc vang lên khiến ta hoàn hồn trở lại.
Ta nhìn Đoàn Trinh cầm tay Giang Tẩm Nguyệt.
Hai người sánh vai, bước từng bước lên thềm ngọc.
Hóa ra hôm nay là đại lễ phong Hậu.
Hóa ra chàng kêu ta đi đưa thư là muốn đuổi ta đi.
Nhưng ta vốn sẽ không cãi nhau với chàng, chàng hà cớ gì phải làm như vậy.
Là chàng nói muốn ta làm hoàng hậu.
Cũng là chàng nói ta không xứng làm hoàng hậu
Từ đầu đến cuối, ta chưa từng hy vọng xa vời điều gì.
02
Ta và Đoàn Trinh quen biết nhau trong lãnh cung.
Mẫu phi của Đoàn Trinh thân phận thấp kém, tính tình lại nhát gan.
Tiên hoàng không thích bà ấy nên đương nhiên cũng không thích Đoàn Trinh.
Sau đó, mẫu phi của Đoàn Trinh vì không chịu được sự lạnh nhạt nên nhảy xuống giếng tự sát.
Phi tần tự sát là chuyện xui.
Tiên hoàng tức giận nên ném Đoàn Trinh vào một cung điện bỏ hoang, bảo chàng chuộc tội thay cho mẫu phi của mình.
Đoàn Trinh tuy là cửu hoàng tử nhưng chưa bao giờ được hưởng vinh hoa phú quý.
Gian phòng Đoàn Trinh ở lọt gió, dột nước.
Chàng bèn dùng quần áo cũ chặn cửa sổ lại rồi rúc mình trong chăn run cầm cập.
Đây là cách chàng chống lại cái giá lạnh của tháng chạp hàng năm.
Ta từng mang đến cho chàng ít giấy dán cửa sổ nhưng chàng đều không nỡ dùng.
Chàng đặt giấy lên tấm đệm, ánh mắt sáng long lanh: “Giấy có thể viết chữ, vẽ tranh, ta giữ lại còn có chỗ dùng.”
Ta còn mang đến cho Đoàn Trinh một chiếc quạt giấy bị hỏng
Chiếc quạt đó là ta nhặt được.
Là lúc tam hoàng tử chơi ném quạt bên hồ, sơ ý làm rách mặt quạt.
Thấy ngài ấy tiện tay ném đi nên ta bèn lén nhặt nó lên.
Ta nghe Đan Thục cô cô nói quạt của tam hoàng tử đều do những danh họa nổi tiếng vẽ, đáng giá nghìn vàng.
Cái mà tam hoàng tử ném đi một mặt đề hai câu <Tỳ Bà Hành>. Mặt khác vẽ một bức họa trăng trong nước.
Ta đưa chiếc quạt bị vứt bỏ này cho Đoàn Trinh.
Chàng rất vui, vội lấy giấy bút ra mô phỏng theo.
Khi ta gặp lại chàng lần nữa, chàng đưa cho ta một chiếc quạt nguyên vẹn.
Ta ngạc nhiên cầm hai chiếc quạt lên so sánh.
Chiếc quạt do Đoàn Trinh viết tuy chất lượng giấy có kém hơn một chút nhưng thư pháp và nét vẽ trên đó lại không khác gì so với danh họa.
Chàng mừng rỡ ôm chầm lấy ta: “Ta nghĩ ra cách kiếm tiền rồi, chúng ta có thể bán tranh chữ!”
Sau đó là những tháng ngày chàng thì vẽ tranh chữ, ta thì lén lút mang ra ngoài cung bán.
Cứ như vậy, chúng ta đã kiếm được rất nhiều tiền.
Ta nhét ngân phiếu vào trong ngực chàng: “Nói rõ rồi nhé, mỗi người một nửa.”
Chàng nói với ta: “Chức Thu tỷ tỷ, ta sẽ cho tỷ sống những tháng ngày tôn quý nhất.”
Ta nghiêng đầu: “Những tháng ngày tôn quý nhất là như thế nào? Giống như tam hoàng tử sao?”
Chàng lắc đầu: “Không đủ. Ta muốn cho tỷ những tháng ngày như hoàng hậu.”
Ta bị dọa cho chết khiếp.
Sau khi đơ ra một lúc, ta hoảng loạn bỏ chạy.
Phía sau ta là tiếng cười khanh khách của chàng.
03
Một hoàng tử bị ghét bỏ đương nhiên sẽ không có cung nhân chăm sóc.
Ngay cả thức ăn cũng là cơm thừa canh cặn
Đan Thục cô cô thương ta nên thường giữ lại một ít điểm tâm cho ta.
Còn ta sẽ tích trữ lại rồi lén đem đến cho Đoàn Trinh.
Lúc chàng ăn điểm tâm cứ như là chú chuột nhỏ vậy. Cứ cắn hai miếng là lại ngước mắt lên nhìn ta, giống như sợ ta chạy đi vậy.
Lúc đó chàng 14-15 tuổi, là độ tuổi phát triển nhưng người chàng lại gầy gò như que tăm vậy.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, tìm cách kiếm chút thịt cho chàng ăn
Nhưng đó cũng không phải đồ ngon gì, là canh thừa còn sót lại của hoàng hậu.
Sức khỏe của hoàng hậu không được tốt, ngày nào cũng phải uống canh gà, canh cá.
Nhưng hoàng hậu chỉ uống nước canh, không ăn cái.
Ta mặt dày bám lấy Đan Thục cô cô xin xỏ, nói là ta thèm ăn.
Cô cô cười nhạo véo mặt ta, hỏi ta tham ăn như vậy sao lại không dư được miếng thịt vào vậy.
Đương nhiên là ta không dư được miếng thịt nào rồi, thịt đều dồn hết lên người Đoàn Trinh rồi còn đâu.
Thức ăn của hoàng hậu đương nhiên là tốt nhất.
Cho dù là thịt gà dùng để hầm canh cũng đều thơm nức mũi.
Ta kìm lòng tham lại, gắp gà trong nồi ra, cẩn thận gói vào giấy thấm dầu.
Ta sợ gà bị nguội nên vội ôm nó vào lòng, chạy lon ton đến đưa cho Đoàn Trinh.
“Đoàn Trinh! Đoán xem ta mang gì đến cho đệ này?”
Trinh đặt cây bút trong tay xuống, chạy ra cửa đón ta.
Chàng tràn đầy ý cười nói có quà muốn tặng ta.
Nhưng ta lại luống cuống tay chân ném gà vào tay chàng: “Nhanh! Nhanh nhận lấy! Ôi mẹ ơi, bỏng chết ta rồi!!”
Chàng sững người một lúc, đặt con gà lên bàn, vươn tay định kéo y phục ta.
Ta nhanh chóng né tránh, kinh ngạc kêu lên: “Đệ làm gì vậy!”
Chàng nghiêm mặt: “Để ta xem có phải bị bỏng rồi không?”
Ta đỏ lựng hết cả mặt: “Đoàn Trinh… Cửu hoàng tử! Ta dù sao cũng là nữ tử, nam nữ thụ thụ bất tương thân đệ có biết không vậy!”
Chàng ngớ người ra, vành tai cũng dần đỏ lên.”
Ta đẩy chàng đến trước bàn: “Ta vất vả lắm mới có được đấy, đệ mau ăn đi.”
04
Đoàn Trinh mở giấy thấm dầu ra, ánh mắt kinh ngạc.
Ta nghe được cả tiếng chàng nuốt nước bọt.
Nhưng chàng không vội ăn mà bọc giấy thấm dầu lại rồi đặt về chỗ cũ.
“Chức Thu, tỷ lấy gà ở đâu? Không phải ăn trộm chứ?”
“Aiya, đệ không cần quan tâm, mau ăn đi!”
Chàng nắm lấy tay ta: “Ta đói mấy hôm cũng không sao, tỷ đừng làm chuyện nguy hiểm nữa… lỡ như bị người khác phát hiện, tỷ sẽ bị phạt trượng đấy!”
Ta khịt một tiếng rồi cười phá lên: “Yên tâm đi, ta không trộm! Đây là phần thịt canh còn dư của hoàng hậu nương nương thưởng cho Đan Thục cô cô rồi cô cô cho ta.”
Chàng rốt cuộc cũng yên tâm, chàng xé một cái đùi gà đưa ta: “Đây, tỷ cũng ăn đi.”
Ta không khách khí với chàng, cầm đùi gà lên gặm.
Tối hôm đó, ta và chàng ngồi dưới gốc cây khô, miệng đầy dầu mỡ.
Chàng lấy từ trong ngực ra một cây trâm bằng gỗ, nói là quà sinh nhật ta.
Chàng đỏ mặt nói: “Ta tự khắc, không đẹp lắm… Tỷ cứ đeo chơi đi.”
Lúc này ta mới thấy trên tay chàng đầy những vết xước.
Chàng vội vàng giấu hai tay ra sau lưng: “Ta khắc hình con thỏ đấy, tỷ nhìn ra không?”
Ta cố nén nước mắt, cười cười vỗ vào vai chàng: “Con thỏ gì chứ, rõ ràng là rau cải trắng.”
Chàng cũng cười theo ta.
Ta đã nói dối.
Thực ra con thỏ ấy được chạm khắc rất tinh xảo và sống động.
Ta vô tình phát hiện dưới giường chàng có rất nhiều trâm cài và vụn gỗ.
Chàng vì một cây trong tay ta, không biết đã luyện khắc gỗ bao lâu.
05
Đoàn Trinh năm 12 luôn nói đi nói lại một câu: “Chức Thu tỷ, tỷ là người tốt với ta nhất trên đời.”
Sau này chàng lớn lên một chút, vóc dáng cũng cao lớn hơn.
Chàng lại liên tục nói với ta: “Chức Thu, sau này ta bảo vệ nàng.”
Lại sau này, chàng hứa sẽ cho ta một mái ấm.
Chúng ta sẽ là một gia đình.
Ta chỉ coi như chàng đang nói đùa.
Dù chàng có nghèo đến đâu, chàng vẫn là một hoàng tử.
Còn ta chỉ là một cung nữ mồ côi.
Chủ tử và nô tài mới là người nhà, nhưng mãi mãi cũng không thể trở thành người một nhà
Đoàn Trinh lúc nào cũng cuống cuồng nắm lấy tay ta: “Nàng không tin sao? Ta nói được làm được, ta xin thề”
Có lẽ bởi vì chàng nói quá nhiều lần nên dường như ta đã tin.
Ta đã thật sự cho rằng, ta và cho chàng có thể cùng nhau sánh vai.
Cho đến khi Giang Tẩm Nguyệt xuất hiện.
Nàng ta đứng bên cạnh Đoàn Trinh, tà váy tung bay như tiên nữ.
Ai cũng khen ngợi họ trai tài gái sắc, là một đôi bích nhân.
Còn ta chỉ có thể mặc đồ cung nữ, đứng cuối đám người.
Trên tay bưng cao lương mỹ vị, mắt nhìn xuống đất.
Ta chỉ là một cung nữ.
Cung nữ thì không có tư cách ngẩng đầu trước mặt chủ tử.