Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139 – Vòng đấu giá thứ hai
“Hai mươi triệu đô-la Mỹ!”
Một người phụ nữ xinh đẹp giơ tấm bảng trong tay lên.
“Hai mươi triệu, cô Trịnh báo giá hai mươi triệu đô-la Mỹ! Còn ai ra giá cao hơn nữa không?”
Lúc này người đẹp bán đấu giá đang đứng trên khán đài cũng không khỏi kích động, lớn tiếng thông báo.
Hai mươi triệu đô-la Mỹ tương đương với một trăm hai mươi triệu Nhân dân tệ. Chỉ một món bảo bối mà có thể đem về một trăm hai mươi triệu Nhân Dân tệ, sao cô có thể không kích động cho được.
Hơn nữa bán được bảo bối này với giá càng cao thì danh tiếng của cô cũng càng lớn, sau này những người tìm tới cô để bán đấu giá cũng nhiều hơn. Đây thật sự là có cả danh cả lợi.
Sau khi cô Trịnh này báo giá hai mươi triệu đô-la Mỹ thì không có ai dám nâng giá lên nữa.
Mặc dù những phu nhân giàu có này rất thích “Thiên Không Chi Thành” nhưng bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua một sợi dây chuyền thì cái giá phải đánh đổi thật sự quá lơn.
Thiên Không Chi Thành xứng đáng với giá này thật, nhưng tiêu tốn nhiều tiền thế này cho một sợi dây chuyền thì chi bằng dùng số tiền đó đầu tư vào làm ăn. Mấy năm sau từ một trăm triệu biến thành hai trăm triệu, từ hai trăm triệu biến thành ba trăm triệu chẳng phải càng lời hơn hay sao?
Ngô Dung nghe thấy cô Trịnh báo giá hai mươi triệu đô-la Mỹ thì cũng tuyệt vọng.
Anh ta lấy cái gì ra mà tranh với người ta đây?
Từ Tiểu Nhu thấy thái độ của Ngô Dung thì cũng có chút cảm động: “Ngô Dung, thôi được rồi. Tôi hiểu tâm ý của anh, dừng lại đi. Thật ra tôi cũng không thích sợi dây chuyền này đến thế.”
Từ Tiểu Nhu không thích Ngô Dung, vì vậy cô không muốn để anh ta tiêu tiền vì cô.
Mặc dù cô biết Ngô Dung không thể bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy nhưng Từ Tiểu Nhu cũng chẳng muốn nợ ân tình của anh ta.
Nghe Từ Tiểu Nhu nói vậy, trong lòng Ngô Dung lập tức vui vẻ nhưng trên mặt thì không có biểu hiện gì. Ngô Dung thở dài một tiếng: “Aiz, anh đã chuẩn bị điều động số tiền dự phòng của gia tộc rồi, nếu em không thích thì thôi vậy.”
Giọng nói và biểu hiện của Ngô Dung thế kia, ai không biết còn tưởng anh ta đang nói thật!
Trần Dương ngồi bên cạnh Từ Tiểu Nhu nghe thấy câu nói vô liêm sỉ này của Ngô Dung thì không nhịn được bật cười thành tiếng: “Ha ha ha…”
Tiểu tử này đúng là nhân tài, đến cả số tiền dự phòng của gia tộc cũng bị anh ta đem ra để bịa chuyện.
Tiếng cười của Trần Dương lọt vào tai Ngô Dung khiến anh ta rất ngứa tai. Ngô Dung lập tức nổi nóng: “Mẹ kiếp, anh thử cười lại lần nữa cho ông đây xem?”
Ngô Dung chỉ vào Trần Dương, mắng: “Ông đây dám nâng giá đến mười tám triệu một trăm nghìn đô-la Mỹ, anh có ra giá này nổi không? Một tên phế vật vô dụng bám váy phụ nữ như anh, đừng nói là mười tám triệu một trăm nghìn đô-la Mỹ, chỉ sợ là đến một nghìn tám trăm tệ anh cũng chẳng đào đâu ra được ấy chứ? Anh có tư cách gì mà cười hả?”
Ngô Dung vừa nói dứt lời, sắc mặt Từ Tiểu Nhu lập tức thay đổi.
Mặc dù cô không thích Ngô Dung nhưng dù sao vừa rồi anh ta cũng vì cô mà tranh giành sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành. Cho dù cô không không muốn thì cũng phải nhận món ân tình này.
Nhưng anh ta lại dám chế nhạo Trần Dương trước mặt cô.
Ngô Dung thì có gì đặc biệt chứ, ngoài việc có bố mẹ tốt thì anh ta có dũng cảm như Trần Dương không? Có bản lĩnh như Trần Dương không?
Từ Tiểu Nhu khó chịu nhìn Ngô Dung, nói: “Ngô Dung, anh nói đủ chưa?”
Ngô Dung thấy sắc mặt Từ Tiểu Nhu không ổn thì vội vàng đổi giọng, mỉm cười làm hòa: “Được rồi, anh không nói anh ta nữa. Nhu Nhu em đừng hiểu lầm, anh cũng chỉ có lòng tốt mà thôi. Anh ta là một người đàn ông mà không có chí cầu tiến, ngày ngày chỉ biết ở nhà ăn no chờ chết. Như thế chẳng phải khiến đàn ông bọn anh mất mặt ư? Anh mắng anh ta là để khích lệ anh ta, để anh ta chỉnh đốn lại bản thân!”
Nghe câu nói vô liêm sỉ này của Ngô Dung, Trần Dương liên tục cười khẩy. Anh cầm điện thoại di động gửi cho Mễ Tuyết một tin nhắn.
Lúc này người đẹp bán đấu giá trên khán đài cũng đã bình tĩnh lại. Cô giơ cao chiếc búa gỗ đang cầm lên rồi gõ xuống mặt bàn một cái: “Số 66 cô Trịnh ra giá hai mươi triệu đô-la Mỹ lần thứ nhất!”
“Rầm!”
“Số 66 cô Trịnh ra giá hai mươi triệu đô-la Mỹ, lần thứ hai!”
“Rầm!”
Sau mỗi lần báo giá, người đẹp bán đấu giá lại gõ xuống mặt bàn một cái.
Tới lần báo giá thứ ba, cô cố ý kéo dài giọng: “Còn ai ra giá nữa không?”
Người đẹp bán đấu giá nhìn xuống bên dưới khán đài một lượt, mọi người đều im lặng không lên tiếng. Xem ra không còn ai ra giá cao hơn nữa rồi: “Số 66 cô Trịnh ra giá hai mươi triệu đô-la Mỹ, lần thứ ba!”
Nói xong, cô gõ chiếc búa gỗ xuống bàn!
“Hai mươi hai triệu đô-la Mỹ!”
Mễ Tuyết ngồi ở hàng ghế đầu tiên đột nhiên giơ bảng lên ngay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Ào ào ào!”
Sau khi Mễ Tuyết lên tiếng nâng giá, một giây sau tất cả hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Giàu có, thật sự quá giàu có!
Đúng là vì trang sức mà một người phụ nữ có thể trở nên điên cuồng. Hai mươi hai triệu đô-la Mỹ, dựa theo tỉ giá hiện tại thì tương đương với một trăm ba mươi mốt triệu bốn trăm nghìn Nhân dân tệ.
Thật sự không phục cũng không được.
Vì một sợi dây chuyền mà bỏ ra hơn một trăm ba mươi triệu, nếu số tiền này dùng để đầu tư vào làm ăn thì nó có thể tạo ra biết bao nhiêu tiền nữa đây.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Mễ Tuyết đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Sau khi phát hiện người vừa nâng giá là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, tất cả đàn ông trong hội trường đều phải nuốt một ngụm nước bọt.
Cô gái này thật xinh đẹp, “Thiên Không Chi Thành” nên đeo trên người một cô gái như thế này mới phải.
Lúc này mặc dù nhìn bề ngoài thì Mễ Tuyết rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô lại kích động tới nỗi sắp không chịu nổi rồi.
Mặc dù số tiền này do tổng giám đốc ra lệnh cho cô ra giá nhưng cô vẫn không khỏi hồi hộp.
Đây là Thiên Không Chi Thành, có người phụ nữ nào có thể chống cự được sự cám dỗ của nó?
Mặc dù cô biết sợi dây chuyền này không phải của mình nhưng sau khi giành được nó về, cô sẽ năn nỉ tổng giám đốc cho cô đeo thử một chút sau đó chụp mấy tấm hình làm kỷ niệm. Có lẽ tổng giám đốc sẽ đồng ý thôi…
Người đẹp bán đấu giá đang đứng trên khán đài nghe thấy có người báo giá thì sửng sốt ba giây, tới khi nghe thấy tiếng vỗ tay “ào ào ào” dưới khán đài cô mới sực tỉnh lại.
Cô vội vàng gõ bàn: “Số 3 cô Mễ ra giá hai mươi hai triệu đô-la Mỹ lần thứ nhất, hai mươi hai triệu đô-la Mỹ lần thứ hai…hai mươi hai triệu đô-la Mỹ lần thứ ba!”
Khi chiếc búa gỗ gõ xuống bàn lần thứ ba, người đẹp bán đấu giá kích động nói: “Chúc mừng cô Mễ, đấu giá thành công.”
“Ào ào ào.”
Sau khi người đẹp bán đấu giá tuyên bố đấu giá thành công, tiếng vỗ tay trong hội trường còn nhiệt liệt hơn nữa. Âm thanh lớn đến mức tưởng như trần nhà cũng bị xốc lên vậy.
Tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng Mễ Tuyết. Từ Tiểu Nhu cũng đang vỗ tay, ánh mắt cô dán chặt vào sợi dây chuyền “Thiên Không Chi Thành” trên khán đài.
Cô tới đây với tâm trạng rất hào hứng nhưng lại phải ra về trong buồn bã. Từ Tiểu Nhu vốn tưởng rằng lần này cô có thể giành được Thiên Không Chi Thành, không ngờ vẫn bị người ta giành mất.
Xem ra cô không có duyên với Thiên Không Chi Thành!
Nghĩ vậy, Từ Tiểu Nhu thở dài một tiếng.
Món bảo bối đầu tiên của vòng đấu giá thứ hai đẩy bầu không khí trong hội trường lên cao trào, nhưng món bảo bối thứ hai lại khiến mọi người bối rối!
Một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám màu đỏ bưng một chiếc khay gỗ đàn hương bước ra.
Mọi người rướn cổ nhìn về phía khán đài nhưng cũng không nhìn thấy trong khay có thứ gì.
“Chuyện gì thế này?”
“Sao lại không có gì thế?”
“Không phải bọn họ định bán đấu giá không khí đấy chứ?”
Mọi người dưới khán đài bắt đầu bàn tán.
Nghe mọi người xôn xao, người đẹp bán đấu giá mỉm cười đầy quyến rũ, nói: “Mọi người hãy bình tĩnh, bừng nôn nóng. Món bảo bối thứ hai của vòng đấu giá thứ hai là tâm điểm của ngày hôm nay đấy!”
Cô vừa nói xong, ánh đèn trên khán đài đều đổ dồn vào chiếc khay kia. Màn hình lớn sau lưng người bán đấu giá bắt đầu xuất hiện hình ảnh.
Trên chiếc khay gỗ đàn hương được trải một tấm lụa màu vàng, trên tấm lụa là một viên đan dược đen thui!
“Rốt cuộc đây là thứ gì vậy?”
“Đen thui thế kia, không phải là Ô Kê Bạch Phượng Hoàn đấy chứ?”
Không biết ai ngồi dưới khán đài nói câu này khiến mọi người đều cười phá lên.
“Ô Kê Bạch Phượng Hoàn ư? Không phải không phải!”
Người đẹp bán đấu giá liên tục lắc đầu rồi đột nhiên mỉm cười đầy thần bí: “Đây chính là loại đan dược thần kỳ mà rất nhiều người muốn cầu cũng không được. Đan dược này có tên là ‘Phá Chướng đan’, tác dụng lớn nhất của nó là giúp tu sĩ vượt qua tình trạng tu luyện trì trệ! Nếu mọi người đã tu luyện viên mãn Hậu Thiên suốt mấy năm mà vẫn không thể bứt phá được thì viên Phá Chướng đan này có thể giúp mọi người thuận lợi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên. Đây chính là linh đan thần dược mà tất cả mọi tu sĩ đều ước ao có được!”
“Cái gì!”
Người đẹp bán đấu giá vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không khỏi bối rối!
Ai nấy nhìn chằm chằm vào viên đan dược màu đen thui trên màn hình lớn, ánh mắt hiện rõ sự khát khao.
Một người phụ nữ xinh đẹp giơ tấm bảng trong tay lên.
“Hai mươi triệu, cô Trịnh báo giá hai mươi triệu đô-la Mỹ! Còn ai ra giá cao hơn nữa không?”
Lúc này người đẹp bán đấu giá đang đứng trên khán đài cũng không khỏi kích động, lớn tiếng thông báo.
Hai mươi triệu đô-la Mỹ tương đương với một trăm hai mươi triệu Nhân dân tệ. Chỉ một món bảo bối mà có thể đem về một trăm hai mươi triệu Nhân Dân tệ, sao cô có thể không kích động cho được.
Hơn nữa bán được bảo bối này với giá càng cao thì danh tiếng của cô cũng càng lớn, sau này những người tìm tới cô để bán đấu giá cũng nhiều hơn. Đây thật sự là có cả danh cả lợi.
Sau khi cô Trịnh này báo giá hai mươi triệu đô-la Mỹ thì không có ai dám nâng giá lên nữa.
Mặc dù những phu nhân giàu có này rất thích “Thiên Không Chi Thành” nhưng bỏ ra một số tiền lớn như vậy để mua một sợi dây chuyền thì cái giá phải đánh đổi thật sự quá lơn.
Thiên Không Chi Thành xứng đáng với giá này thật, nhưng tiêu tốn nhiều tiền thế này cho một sợi dây chuyền thì chi bằng dùng số tiền đó đầu tư vào làm ăn. Mấy năm sau từ một trăm triệu biến thành hai trăm triệu, từ hai trăm triệu biến thành ba trăm triệu chẳng phải càng lời hơn hay sao?
Ngô Dung nghe thấy cô Trịnh báo giá hai mươi triệu đô-la Mỹ thì cũng tuyệt vọng.
Anh ta lấy cái gì ra mà tranh với người ta đây?
Từ Tiểu Nhu thấy thái độ của Ngô Dung thì cũng có chút cảm động: “Ngô Dung, thôi được rồi. Tôi hiểu tâm ý của anh, dừng lại đi. Thật ra tôi cũng không thích sợi dây chuyền này đến thế.”
Từ Tiểu Nhu không thích Ngô Dung, vì vậy cô không muốn để anh ta tiêu tiền vì cô.
Mặc dù cô biết Ngô Dung không thể bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy nhưng Từ Tiểu Nhu cũng chẳng muốn nợ ân tình của anh ta.
Nghe Từ Tiểu Nhu nói vậy, trong lòng Ngô Dung lập tức vui vẻ nhưng trên mặt thì không có biểu hiện gì. Ngô Dung thở dài một tiếng: “Aiz, anh đã chuẩn bị điều động số tiền dự phòng của gia tộc rồi, nếu em không thích thì thôi vậy.”
Giọng nói và biểu hiện của Ngô Dung thế kia, ai không biết còn tưởng anh ta đang nói thật!
Trần Dương ngồi bên cạnh Từ Tiểu Nhu nghe thấy câu nói vô liêm sỉ này của Ngô Dung thì không nhịn được bật cười thành tiếng: “Ha ha ha…”
Tiểu tử này đúng là nhân tài, đến cả số tiền dự phòng của gia tộc cũng bị anh ta đem ra để bịa chuyện.
Tiếng cười của Trần Dương lọt vào tai Ngô Dung khiến anh ta rất ngứa tai. Ngô Dung lập tức nổi nóng: “Mẹ kiếp, anh thử cười lại lần nữa cho ông đây xem?”
Ngô Dung chỉ vào Trần Dương, mắng: “Ông đây dám nâng giá đến mười tám triệu một trăm nghìn đô-la Mỹ, anh có ra giá này nổi không? Một tên phế vật vô dụng bám váy phụ nữ như anh, đừng nói là mười tám triệu một trăm nghìn đô-la Mỹ, chỉ sợ là đến một nghìn tám trăm tệ anh cũng chẳng đào đâu ra được ấy chứ? Anh có tư cách gì mà cười hả?”
Ngô Dung vừa nói dứt lời, sắc mặt Từ Tiểu Nhu lập tức thay đổi.
Mặc dù cô không thích Ngô Dung nhưng dù sao vừa rồi anh ta cũng vì cô mà tranh giành sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành. Cho dù cô không không muốn thì cũng phải nhận món ân tình này.
Nhưng anh ta lại dám chế nhạo Trần Dương trước mặt cô.
Ngô Dung thì có gì đặc biệt chứ, ngoài việc có bố mẹ tốt thì anh ta có dũng cảm như Trần Dương không? Có bản lĩnh như Trần Dương không?
Từ Tiểu Nhu khó chịu nhìn Ngô Dung, nói: “Ngô Dung, anh nói đủ chưa?”
Ngô Dung thấy sắc mặt Từ Tiểu Nhu không ổn thì vội vàng đổi giọng, mỉm cười làm hòa: “Được rồi, anh không nói anh ta nữa. Nhu Nhu em đừng hiểu lầm, anh cũng chỉ có lòng tốt mà thôi. Anh ta là một người đàn ông mà không có chí cầu tiến, ngày ngày chỉ biết ở nhà ăn no chờ chết. Như thế chẳng phải khiến đàn ông bọn anh mất mặt ư? Anh mắng anh ta là để khích lệ anh ta, để anh ta chỉnh đốn lại bản thân!”
Nghe câu nói vô liêm sỉ này của Ngô Dung, Trần Dương liên tục cười khẩy. Anh cầm điện thoại di động gửi cho Mễ Tuyết một tin nhắn.
Lúc này người đẹp bán đấu giá trên khán đài cũng đã bình tĩnh lại. Cô giơ cao chiếc búa gỗ đang cầm lên rồi gõ xuống mặt bàn một cái: “Số 66 cô Trịnh ra giá hai mươi triệu đô-la Mỹ lần thứ nhất!”
“Rầm!”
“Số 66 cô Trịnh ra giá hai mươi triệu đô-la Mỹ, lần thứ hai!”
“Rầm!”
Sau mỗi lần báo giá, người đẹp bán đấu giá lại gõ xuống mặt bàn một cái.
Tới lần báo giá thứ ba, cô cố ý kéo dài giọng: “Còn ai ra giá nữa không?”
Người đẹp bán đấu giá nhìn xuống bên dưới khán đài một lượt, mọi người đều im lặng không lên tiếng. Xem ra không còn ai ra giá cao hơn nữa rồi: “Số 66 cô Trịnh ra giá hai mươi triệu đô-la Mỹ, lần thứ ba!”
Nói xong, cô gõ chiếc búa gỗ xuống bàn!
“Hai mươi hai triệu đô-la Mỹ!”
Mễ Tuyết ngồi ở hàng ghế đầu tiên đột nhiên giơ bảng lên ngay trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Ào ào ào!”
Sau khi Mễ Tuyết lên tiếng nâng giá, một giây sau tất cả hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Giàu có, thật sự quá giàu có!
Đúng là vì trang sức mà một người phụ nữ có thể trở nên điên cuồng. Hai mươi hai triệu đô-la Mỹ, dựa theo tỉ giá hiện tại thì tương đương với một trăm ba mươi mốt triệu bốn trăm nghìn Nhân dân tệ.
Thật sự không phục cũng không được.
Vì một sợi dây chuyền mà bỏ ra hơn một trăm ba mươi triệu, nếu số tiền này dùng để đầu tư vào làm ăn thì nó có thể tạo ra biết bao nhiêu tiền nữa đây.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Mễ Tuyết đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Sau khi phát hiện người vừa nâng giá là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, tất cả đàn ông trong hội trường đều phải nuốt một ngụm nước bọt.
Cô gái này thật xinh đẹp, “Thiên Không Chi Thành” nên đeo trên người một cô gái như thế này mới phải.
Lúc này mặc dù nhìn bề ngoài thì Mễ Tuyết rất bình tĩnh nhưng trong lòng cô lại kích động tới nỗi sắp không chịu nổi rồi.
Mặc dù số tiền này do tổng giám đốc ra lệnh cho cô ra giá nhưng cô vẫn không khỏi hồi hộp.
Đây là Thiên Không Chi Thành, có người phụ nữ nào có thể chống cự được sự cám dỗ của nó?
Mặc dù cô biết sợi dây chuyền này không phải của mình nhưng sau khi giành được nó về, cô sẽ năn nỉ tổng giám đốc cho cô đeo thử một chút sau đó chụp mấy tấm hình làm kỷ niệm. Có lẽ tổng giám đốc sẽ đồng ý thôi…
Người đẹp bán đấu giá đang đứng trên khán đài nghe thấy có người báo giá thì sửng sốt ba giây, tới khi nghe thấy tiếng vỗ tay “ào ào ào” dưới khán đài cô mới sực tỉnh lại.
Cô vội vàng gõ bàn: “Số 3 cô Mễ ra giá hai mươi hai triệu đô-la Mỹ lần thứ nhất, hai mươi hai triệu đô-la Mỹ lần thứ hai…hai mươi hai triệu đô-la Mỹ lần thứ ba!”
Khi chiếc búa gỗ gõ xuống bàn lần thứ ba, người đẹp bán đấu giá kích động nói: “Chúc mừng cô Mễ, đấu giá thành công.”
“Ào ào ào.”
Sau khi người đẹp bán đấu giá tuyên bố đấu giá thành công, tiếng vỗ tay trong hội trường còn nhiệt liệt hơn nữa. Âm thanh lớn đến mức tưởng như trần nhà cũng bị xốc lên vậy.
Tất cả mọi người đều vỗ tay chúc mừng Mễ Tuyết. Từ Tiểu Nhu cũng đang vỗ tay, ánh mắt cô dán chặt vào sợi dây chuyền “Thiên Không Chi Thành” trên khán đài.
Cô tới đây với tâm trạng rất hào hứng nhưng lại phải ra về trong buồn bã. Từ Tiểu Nhu vốn tưởng rằng lần này cô có thể giành được Thiên Không Chi Thành, không ngờ vẫn bị người ta giành mất.
Xem ra cô không có duyên với Thiên Không Chi Thành!
Nghĩ vậy, Từ Tiểu Nhu thở dài một tiếng.
Món bảo bối đầu tiên của vòng đấu giá thứ hai đẩy bầu không khí trong hội trường lên cao trào, nhưng món bảo bối thứ hai lại khiến mọi người bối rối!
Một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám màu đỏ bưng một chiếc khay gỗ đàn hương bước ra.
Mọi người rướn cổ nhìn về phía khán đài nhưng cũng không nhìn thấy trong khay có thứ gì.
“Chuyện gì thế này?”
“Sao lại không có gì thế?”
“Không phải bọn họ định bán đấu giá không khí đấy chứ?”
Mọi người dưới khán đài bắt đầu bàn tán.
Nghe mọi người xôn xao, người đẹp bán đấu giá mỉm cười đầy quyến rũ, nói: “Mọi người hãy bình tĩnh, bừng nôn nóng. Món bảo bối thứ hai của vòng đấu giá thứ hai là tâm điểm của ngày hôm nay đấy!”
Cô vừa nói xong, ánh đèn trên khán đài đều đổ dồn vào chiếc khay kia. Màn hình lớn sau lưng người bán đấu giá bắt đầu xuất hiện hình ảnh.
Trên chiếc khay gỗ đàn hương được trải một tấm lụa màu vàng, trên tấm lụa là một viên đan dược đen thui!
“Rốt cuộc đây là thứ gì vậy?”
“Đen thui thế kia, không phải là Ô Kê Bạch Phượng Hoàn đấy chứ?”
Không biết ai ngồi dưới khán đài nói câu này khiến mọi người đều cười phá lên.
“Ô Kê Bạch Phượng Hoàn ư? Không phải không phải!”
Người đẹp bán đấu giá liên tục lắc đầu rồi đột nhiên mỉm cười đầy thần bí: “Đây chính là loại đan dược thần kỳ mà rất nhiều người muốn cầu cũng không được. Đan dược này có tên là ‘Phá Chướng đan’, tác dụng lớn nhất của nó là giúp tu sĩ vượt qua tình trạng tu luyện trì trệ! Nếu mọi người đã tu luyện viên mãn Hậu Thiên suốt mấy năm mà vẫn không thể bứt phá được thì viên Phá Chướng đan này có thể giúp mọi người thuận lợi đạt tới cảnh giới Tiên Thiên. Đây chính là linh đan thần dược mà tất cả mọi tu sĩ đều ước ao có được!”
“Cái gì!”
Người đẹp bán đấu giá vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không khỏi bối rối!
Ai nấy nhìn chằm chằm vào viên đan dược màu đen thui trên màn hình lớn, ánh mắt hiện rõ sự khát khao.