Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 619: Thành Sáng Thế
“Chớp mắt đã là Chân Thần viên mãn rồi sao? Nhanh thật!”
Trần Dương lại đến chỗ đứt khúc của đường nhân quả, bắt đầu thôi diễn. Lúc này đây, sương mù ít hơn trước nhiều, nhưng vẫn chưa đủ!
“Có lẽ cảnh giới Sáng Thế có thể thấy rõ!”
“Đạo tắc Thời Quang của tôi đã viên mãn, hiện tại có lẽ tốc độ đẩy nhanh thời gian đã vượt quá 3 nghìn lần, cũng có thể quay ngược dòng thời giang 2 nghìn năm, đạo tắc Không Gian đã hình thành!”
Nguyên Dương vừa xuất quan là vui vẻ nói.
“Còn ngơ ra đấy làm gì, nhanh chia sẻ thông tin đi!”
Trần Dương vui vẻ, nếu vậy thì có lẽ mười năm nữa, anh có thể bước vào Chân Thần rồi!
Tốn hai ngày để tiêu hóa hết tất cả những gì lĩnh ngộ được, Ma Dương cười gượng: “Tài nguyên cần thiết cho cảnh giới Sáng Thế quá nhiều, phải làm công tác chuẩn bị trước, nếu không đợt này chúng ta sẽ biến thành ăn mày đấy!”
Con đường tu luyện, càng về sau, tài nguyên cần thiết càng nhiều.
Như Trần Dương, tài nguyên tu luyện của một mình anh gấp hàng nghìn hàng chục nghìn tài nguyên tu luyện của người khác, thậm chí là nhiều hơn.
Tài nguyên của một tinh vực có thể cung cấp đủ để tu luyện từ Chân Thần đến Sáng Thế nhưng Trần Dương đã vơ vét tài nguyên của mấy trăm tinh vực, khó khăn lắm mới tu đến Chân Thần viên mãn.
Khoảnh cách chênh lệch quá lớn, lớn đến mức làm người ta không thể tưởng tượng nổi!
1 năm bên ngoài bằng 3 nghìn năm trong kết giới Thời Quang, bằng 9 triệu năm trong thế giới huyệt khiếu.
Đạo tắc Thời Quang và đạo tắc Không Gian hợp lại với nhau, tuyệt đối không hề đơn giản như một cộng một bằng hai.
Trần Dương quyết định trong mười năm này, anh sẽ đột phá Sáng Thế!
Hơn nữa còn đưa sinh linh của 129600 thế giới bay theo, hoàn thành việc nâng cấp thế giới!
Khi đạt đến Chân Thần viên mãn, sức mạnh thân xác gần như đạt đến cực hạn của thế giới chủ.
Sức mạnh của vô số các loại pháp tắc cuồn cuộn sinh ra đạo tắc, đạo tắc cô đọng tăng cường thân xác.
Cho nên dù là thân xác hay dương thần, nếu tu luyện đến cực hạn thì sẽ như trăm sông đổ về một biển!
Thân xác đã được đạo tắc rửa sạch chính thức hóa thành thể vũ trụ.
Có xu thế chồng lên và dung hợp với vũ trụ chủ.
Cùng với sự sinh ra và trưởng thành của đạo tắc, tốc độ này càng ngày càng rõ ràng.
Trần Dương có thể cảm nhận được sự thâm thúy của vũ trụ chủ, cho dù anh có 129600 thế giới làm hậu thuẫn, anh vẫn cảm thấy mình nhỏ bé.
Giống như giọt nước chìm xuống sông.
Sự bao la vĩ đại này làm người ta rung động.
Nhưng Trần Dương không hề nhụt chí mà ngược lại càng cố gắng làm ranh giới giữa giọt nước của mình và nước xung quanh trở nên rõ ràng hơn.
Từ từ, giọt nước càng ngày càng lớn.
Có thể một giọt nước rơi xuống sông sẽ chẳng là gì nhưng nếu vô số giọt nước thì sao?
Có thể khuấy động thành làn sóng kinh thiên.
Thế giới bên ngoài dần trôi, 1 năm, 2 năm… chớp mắt đã 10 năm trôi qua.
Trần Dương không thể thoát khỏi việc chìm đắm vào thế giới kỳ diệu này.
11 năm, 12 năm, 15 năm… 30 năm…
Mãi đến 50 năm sau, Trần Dương lại mở mắt ra, mới phát hiện mình đã thành con sông lớn trải dài.
Con sông được hình thành từ vô số quy tắc, pháp tắc, đạo tắc!
Không gian vốn dĩ rắn chắc giờ đây trong mắt anh nó yếu ớt như tờ giấy, chọc nhẹ là có thể thủng thành một cái động.
Thần niệm quét ngang qua vũ trụ, vô số bá chủ tinh vực tỉnh lại từ trạng thái bế quan.
Trong khoảnh khắc đó, bọn họ cảm nhận được ý chí tướng lĩnh của Vô Thượng.
“Vị Vô Thượng nào xuất hiện!”
Mấy chục nghìn bá chủ tinh vực ra ngoài tinh cầu.
Vô Thượng!
Là xưng hô của họ dành cho cảnh giới Sáng Thế!
Trần Dương đứng lên, không kịp quan sát những thay đổi của thế giới bên trong cơ thể, khoảnh khắc khi anh đột phá cảnh giới Sáng Thế, đạo âm sao Thiên Xu lượn lờ, tinh thể chấn động.
Rồi sau đó sáu ngôi sao Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang cũng tỏa ra ánh sáng, giống như đang chúc mừng Trần Dương đột phá Vô Thượng.
Sao Bắc Đẩu không có bá chủ, chỉ có một Vô Thượng!
Khoảnh khắc Trần Dương đột phá, anh cảm nhận được khí tức.
Ý chí của anh hồi phục từ trong vũ trụ: “Chúc mừng đạo hữu đột phá Vô Thượng, sao Bắc Đẩu lại có thêm một vị Vô Thượng nữa!”
Trần Dương ngẩng đầu nhìn, xuyên qua từng tầng không gian, anh nhìn thấy vị Vô Thượng đang đứng trong khe hở vũ trụ.
Thân hình gầy gò mặc áo bào màu xám, giống như một tu sĩ trung niên bình thường, nhưng hơi thở trên người không hề kém Trần Dương, thậm chí còn sâu thẳm hơn.
“Cảm ơn đạo hữu!”
Trần Dương chắp tay hành lễ, đệ tử Hàng Cổ Đệ Nhất Tông quỳ dưới đất, đầu rạp xuống đất!
Thành tựu Vô Thượng, Hàng Cổ Đệ Nhất Tông hoàn toàn xứng đáng trở thành tông môn Vô Thượng đứng đầu.
Ngay cả Thiên Xu Thần Tông cũng phải cúi đầu.
Bởi vì Thiên Xu Thần Tông không có Vô Thượng, trước mặt Vô Thượng, Chân Thần viên mãn chẳng là gì cả!
Đó là sự tồn tại cùng vinh quang với vũ trụ.
Trong nháy mắt đó, vô số chủ tông môn cùng hành động, họ muốn mình là người đầu tiên chạy đến Hàng Cổ Đệ Nhất Tông.
Để chúc mừng Trần Dương!
Nhưng Trần Dương không hề quan tâm đến việc vặt vãnh này, vốn dĩ định bế quan mười năm, nào ngờ chớp mắt đã 50 năm trôi qua.
Thế giới huyệt khiếu đã 450 triệu năm trôi qua.
Lúc này thế giới huyệt khiếu đạt đến đỉnh cao của Tiểu Thiên thế giới, trời cao 1 tỉ trượng, đất dày 300 triệu trượng, chiều dài và chiều rộng vượt quá 500 tỉ trượng!
Nó đã gần sánh bằng đại lục Thần Ma rồi!
Hơn nữa đại lục Thần Ma là Đại Thiên thế giới!
Tiểu Thiên thế giới trong cơ thể rộng gần bằng Đại Thiên thế giới!
Trần Dương dở khóc dở cười, chẳng lẽ là do có quá nhiều lõi sao?
Nếu như vậy thì, thăng lên Đại Thiên, thế là một tinh vực nhỏ rồi.
“Hả, Thánh Nhân trong thế giới tổ đã lên đến hàng chục nghìn rồi à? Những thế giới khác cũng chẳng kém cạnh, thảo nào thoáng chốc đã gầy dựng nên thế giới rộng như vậy! Thật kinh người!”
Trần Dương lắc đầu, xem ra không bao lâu sau sẽ xuất hiện cao thủ cảnh giới Thiên Đạo.
Cho nên anh phải bảo Nguyên Dương nhanh chóng cường hóa một phen, cảnh giới Thiên Đạo thành cảnh giới Đại Đạo!
Mỗi một Thánh Nhân đều có cơ hội trở thành Thiên Đạo, sau đó sáng lập tiểu thế giới trong thế giới chủ!
Kể từ đó, 3000 tiểu thế giới có là gì, có bao nhiêu Thánh Nhân sẽ có bao nhiêu tiểu thế giới!
Tiểu thế giới có thể trưởng thành lên Trung Thiên thế giới, những thế giới này đều dựa vào thế giới chủ, cung cấp lợi ích không thể tưởng tượng nổi cho sự lớn mạnh của Trần Dương.
Sửa sang lại áo mũ, Trần Dương đến trước mặt vị Vô Thượng đang tu luyện trong khe hở vũ trụ: “Xin chào đạo hữu!”
Người đàn ông kia cũng chắp tay đáp lễ: “Xin hỏi tên họ của đạo hữu!”
“Triệu Nhật Thiên!”
Trần Dương cười, anh vẫn không nói tên thật mình ra, thật ra đến cảnh giới này rồi, tên chỉ là một cách xưng hô thôi.
Nhưng anh vẫn cẩn thận giữ chặt hai chữ đó trong lòng mình, ai biết đối phương là địch hay là bạn.
Người nhìn bạn tươi cười chưa chắc sẽ là bạn, mà người dữ dằn hung tợn chưa chắc đã là người xấu.
Mọi chuyện không có tuyệt đối.
“Tại hạ Cô Tô!”
Người đàn ông cười hỏi: “Đạo hữu không phải là người của tinh vực Bắc Đẩu đúng không?”
“Đúng vậy!”
Trần Dương gật đầu, không nói dối.
“Tôi cũng không phải!”
Cô Tô nói: “Tôi đến từ vũ trụ khác”.
Cái gì?
Trần Dương hơi kinh ngạc, đến từ vũ trụ khác?
Vũ trụ nào?
“Đạo hữu đến từ vũ trụ thứ 2? Hay là vũ trụ thứ 3?”
“Không phải!”
Cô Tô lắc đầu: “Tôi đến từ vũ trụ chủ khác, vũ trụ đó bị hủy diệt, tôi may mắn nên chạy đến nơi này, suýt chút đã bị lạc trong hỗn độn!”
“Vũ trụ chủ khác?”
Trần Dương ngạc nhiên: “Vũ trụ chủ có cái khác nữa à?”
“Đương nhiên!”
Cô Tô nói: “Nói một cách chính xác thì không ai biết có bao nhiêu vũ trụ chủ, bởi vì sinh linh mạnh mẽ trong dòng sông thời gian quá nhiều, cậu không thể biết khi nào họ sẽ sáng lập vũ trụ, những vụ trụ đó cắm rễ trong hỗn độn, phát triển không ngừng, cuối cùng phát triển thành vũ trụ chủ!”
“Giống như cát của sông Hằng Hà, mỗi một hạt đều là một vũ trụ, anh đếm hết không?”
Trần Dương trợn tròn mắt, vô số vũ trụ chủ, chẳng lẽ anh lại tìm sai hướng rồi?
“Đạo hữu, có thể chặt đứt Nhân Quả được không?”
“Có thể, cũng không thể!”
Cô Tô nói: “Ví dụ như đạo hữu, hẳn là bây giờ có thể chặt đứt Nhân Quả dễ như trở bàn tay. Tôi ví dụ nhé, nếu có người nào tu vi cao hơn cậu, trình độ đạo nhân quả cao hơn cậu, nếu người đó muốn nối đường nhân quả, chẳng phải là dễ như trơ bàn tay hay sao?”
Những lời này đã cho Trần Dương rất nhiều gợi ý, vì vậy đường nhân quả có thể chặt đứt được!
Ai lại nhàm chán như vậy, chặt đứt đường nhân quả?
Khoan đã, không đúng!
Nếu như bị người ta chặt đứt thật thì cuối cùng người đó có mục đích gì?
Trần Dương cảm thấy lòng lạnh run: “Đạo hữu nói có lý!”
“Tôi vẫn còn một câu hỏi muốn thỉnh giáo đạo hữu, xin hỏi đạo hữu biết tung tích của Đại Thiên Tôn không?”
Cô Tô cũng sửng sốt, không ngờ Trần Dương lại hỏi vấn đề này, ông ấy ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Chuyện này tôi không biết, Đại Thiên Tôn là sự tồn tại vượt ra khỏi quá khứ, hiện tại và tương lai. Trừ phi ông ấy tự nguyện để cậu nhìn thấy hoặc là đứng trước mặt cậu, nếu không có lẽ cậu sẽ không thấy ông ấy”.
“Họ không ở đây nhưng lại ở khắp mọi nơi, họ có thể ở tương lai, cũng có thể ở hiện tại, cũng có thể ở tương lai, chỉ cần họ muốn, họ có thể ở bất kỳ thời gian và không gian nào!”
Nghe có vẻ vừa lợi hại vừa vĩ đại.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Trần Dương cũng hơi cẩn thận nhưng không ngờ đối phương lại nể mặt như vậy, hỏi gì đáp nấy.
“Cảm ơn đạo hữu!”
Trần Dương chắp tay.
“Đừng khách sáo!”
Cô Tô lắc đầu: “Đạo hữu không biết, từ khi tôi chạy đến vũ trụ chủ này, mấy chục nghìn tinh vực gần đây, chỉ có tôi là cảnh giới Sáng Thế!”
“Không thể nào?”
“Đúng thế!”
Cô Tô lắc đầu: “Tôi đến đây được 3 triệu kỷ nguyên, đến nay mới chỉ gặp ba người cảnh giới Sáng Thế”.
3 triệu kỷ nguyên gặp ba cao thủ cảnh giới Sáng Thế, khoa trương thật đó!
“Cảnh giới Sáng Thế ít vậy à?”
Cô Tô hỏi: “Nếu không thì sao?”
“1 nghìn Ngưng Đan có 1 Nguyên Thần, 10 nghìn Nguyên Thần có 1 Uẩn Thần, 100 nghìn Uẩn Thần có 1 Hóa Thần, 1 triệu Hóa Thần có 1 cảnh giới Thánh, 10 triệu cảnh giới Thánh có 1 Chân Thần, 100 triệu Chân Thần cũng khó mà có 1 Sáng Thế”.
“Có vài Chân Thần đến chết cũng không thể bước thêm một bước nữa, đây là sự chênh lệch, bình thường thì cảnh giới Sáng Thế trong vũ trụ chủ sẽ không vượt quá 100 nhưng một vũ trụ chủ chắc chắn sẽ có một Đại Thiên Tôn!”
“Mà vũ trụ chủ này đã xuất hiện một lượt 7 Đại Thiên Tôn, điều này quá kinh người. Tiềm lực phát triển của vũ trụ này quá mạnh mẽ, thậm chí có hy vọng trở thành vũ trụ chủ tối cao, có lẽ có thể đào tạo được Đại Thiên Tôn siêu việt”.
“Đại Thiên Tôn không phải người mạnh nhất sao?”
Trần Dương cảm giác mình lại mơ màng!
“Đạo là vô tận, trên Đại Thiên Tôn còn có cảnh giới Hỗn Độn, đó là người ký kết với Hỗn Độn, không những vượt qua hiện tại, quá khứ và tương lai, mà ngay cả dòng sông thời gian cũng chỉ là một món đồ chơi trong tay họ. Hơn nữa cậu nên biết rằng, trong Hỗn Độn không có khái niệm thời gian và không gian, cho nên sinh mệnh của bọn họ là vô hạn, vũ trụ cũng vậy, vũ trụ chủ cũng thế, sinh diệt phụ thuộc vào suy nghĩ của họ!”
Trần Dương thừa nhận mình đang sợ ngây người, trên Đại Thiên Tôn còn có cảnh giới Hỗn Độn!
Cứ ngỡ mình sắp đến đích, nào ngờ mình mới vừa bò được một nửa!
Có hơi uể oải nhưng đồng thời cũng giống như tìm được động lực.
“Có phải nếu mình tu luyện đến cảnh giới Hỗn Độn, là có thể tìm đường về nhà dễ như trở bàn tay, cho dù mình đã sống chục triệu năm, vẫn có thể ngược dòng thời gian tìm họ?”
Trần Dương nghĩ vậy, bỗng dưng cảm thấy rất đúng!
Trần Dương lại đến chỗ đứt khúc của đường nhân quả, bắt đầu thôi diễn. Lúc này đây, sương mù ít hơn trước nhiều, nhưng vẫn chưa đủ!
“Có lẽ cảnh giới Sáng Thế có thể thấy rõ!”
“Đạo tắc Thời Quang của tôi đã viên mãn, hiện tại có lẽ tốc độ đẩy nhanh thời gian đã vượt quá 3 nghìn lần, cũng có thể quay ngược dòng thời giang 2 nghìn năm, đạo tắc Không Gian đã hình thành!”
Nguyên Dương vừa xuất quan là vui vẻ nói.
“Còn ngơ ra đấy làm gì, nhanh chia sẻ thông tin đi!”
Trần Dương vui vẻ, nếu vậy thì có lẽ mười năm nữa, anh có thể bước vào Chân Thần rồi!
Tốn hai ngày để tiêu hóa hết tất cả những gì lĩnh ngộ được, Ma Dương cười gượng: “Tài nguyên cần thiết cho cảnh giới Sáng Thế quá nhiều, phải làm công tác chuẩn bị trước, nếu không đợt này chúng ta sẽ biến thành ăn mày đấy!”
Con đường tu luyện, càng về sau, tài nguyên cần thiết càng nhiều.
Như Trần Dương, tài nguyên tu luyện của một mình anh gấp hàng nghìn hàng chục nghìn tài nguyên tu luyện của người khác, thậm chí là nhiều hơn.
Tài nguyên của một tinh vực có thể cung cấp đủ để tu luyện từ Chân Thần đến Sáng Thế nhưng Trần Dương đã vơ vét tài nguyên của mấy trăm tinh vực, khó khăn lắm mới tu đến Chân Thần viên mãn.
Khoảnh cách chênh lệch quá lớn, lớn đến mức làm người ta không thể tưởng tượng nổi!
1 năm bên ngoài bằng 3 nghìn năm trong kết giới Thời Quang, bằng 9 triệu năm trong thế giới huyệt khiếu.
Đạo tắc Thời Quang và đạo tắc Không Gian hợp lại với nhau, tuyệt đối không hề đơn giản như một cộng một bằng hai.
Trần Dương quyết định trong mười năm này, anh sẽ đột phá Sáng Thế!
Hơn nữa còn đưa sinh linh của 129600 thế giới bay theo, hoàn thành việc nâng cấp thế giới!
Khi đạt đến Chân Thần viên mãn, sức mạnh thân xác gần như đạt đến cực hạn của thế giới chủ.
Sức mạnh của vô số các loại pháp tắc cuồn cuộn sinh ra đạo tắc, đạo tắc cô đọng tăng cường thân xác.
Cho nên dù là thân xác hay dương thần, nếu tu luyện đến cực hạn thì sẽ như trăm sông đổ về một biển!
Thân xác đã được đạo tắc rửa sạch chính thức hóa thành thể vũ trụ.
Có xu thế chồng lên và dung hợp với vũ trụ chủ.
Cùng với sự sinh ra và trưởng thành của đạo tắc, tốc độ này càng ngày càng rõ ràng.
Trần Dương có thể cảm nhận được sự thâm thúy của vũ trụ chủ, cho dù anh có 129600 thế giới làm hậu thuẫn, anh vẫn cảm thấy mình nhỏ bé.
Giống như giọt nước chìm xuống sông.
Sự bao la vĩ đại này làm người ta rung động.
Nhưng Trần Dương không hề nhụt chí mà ngược lại càng cố gắng làm ranh giới giữa giọt nước của mình và nước xung quanh trở nên rõ ràng hơn.
Từ từ, giọt nước càng ngày càng lớn.
Có thể một giọt nước rơi xuống sông sẽ chẳng là gì nhưng nếu vô số giọt nước thì sao?
Có thể khuấy động thành làn sóng kinh thiên.
Thế giới bên ngoài dần trôi, 1 năm, 2 năm… chớp mắt đã 10 năm trôi qua.
Trần Dương không thể thoát khỏi việc chìm đắm vào thế giới kỳ diệu này.
11 năm, 12 năm, 15 năm… 30 năm…
Mãi đến 50 năm sau, Trần Dương lại mở mắt ra, mới phát hiện mình đã thành con sông lớn trải dài.
Con sông được hình thành từ vô số quy tắc, pháp tắc, đạo tắc!
Không gian vốn dĩ rắn chắc giờ đây trong mắt anh nó yếu ớt như tờ giấy, chọc nhẹ là có thể thủng thành một cái động.
Thần niệm quét ngang qua vũ trụ, vô số bá chủ tinh vực tỉnh lại từ trạng thái bế quan.
Trong khoảnh khắc đó, bọn họ cảm nhận được ý chí tướng lĩnh của Vô Thượng.
“Vị Vô Thượng nào xuất hiện!”
Mấy chục nghìn bá chủ tinh vực ra ngoài tinh cầu.
Vô Thượng!
Là xưng hô của họ dành cho cảnh giới Sáng Thế!
Trần Dương đứng lên, không kịp quan sát những thay đổi của thế giới bên trong cơ thể, khoảnh khắc khi anh đột phá cảnh giới Sáng Thế, đạo âm sao Thiên Xu lượn lờ, tinh thể chấn động.
Rồi sau đó sáu ngôi sao Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang cũng tỏa ra ánh sáng, giống như đang chúc mừng Trần Dương đột phá Vô Thượng.
Sao Bắc Đẩu không có bá chủ, chỉ có một Vô Thượng!
Khoảnh khắc Trần Dương đột phá, anh cảm nhận được khí tức.
Ý chí của anh hồi phục từ trong vũ trụ: “Chúc mừng đạo hữu đột phá Vô Thượng, sao Bắc Đẩu lại có thêm một vị Vô Thượng nữa!”
Trần Dương ngẩng đầu nhìn, xuyên qua từng tầng không gian, anh nhìn thấy vị Vô Thượng đang đứng trong khe hở vũ trụ.
Thân hình gầy gò mặc áo bào màu xám, giống như một tu sĩ trung niên bình thường, nhưng hơi thở trên người không hề kém Trần Dương, thậm chí còn sâu thẳm hơn.
“Cảm ơn đạo hữu!”
Trần Dương chắp tay hành lễ, đệ tử Hàng Cổ Đệ Nhất Tông quỳ dưới đất, đầu rạp xuống đất!
Thành tựu Vô Thượng, Hàng Cổ Đệ Nhất Tông hoàn toàn xứng đáng trở thành tông môn Vô Thượng đứng đầu.
Ngay cả Thiên Xu Thần Tông cũng phải cúi đầu.
Bởi vì Thiên Xu Thần Tông không có Vô Thượng, trước mặt Vô Thượng, Chân Thần viên mãn chẳng là gì cả!
Đó là sự tồn tại cùng vinh quang với vũ trụ.
Trong nháy mắt đó, vô số chủ tông môn cùng hành động, họ muốn mình là người đầu tiên chạy đến Hàng Cổ Đệ Nhất Tông.
Để chúc mừng Trần Dương!
Nhưng Trần Dương không hề quan tâm đến việc vặt vãnh này, vốn dĩ định bế quan mười năm, nào ngờ chớp mắt đã 50 năm trôi qua.
Thế giới huyệt khiếu đã 450 triệu năm trôi qua.
Lúc này thế giới huyệt khiếu đạt đến đỉnh cao của Tiểu Thiên thế giới, trời cao 1 tỉ trượng, đất dày 300 triệu trượng, chiều dài và chiều rộng vượt quá 500 tỉ trượng!
Nó đã gần sánh bằng đại lục Thần Ma rồi!
Hơn nữa đại lục Thần Ma là Đại Thiên thế giới!
Tiểu Thiên thế giới trong cơ thể rộng gần bằng Đại Thiên thế giới!
Trần Dương dở khóc dở cười, chẳng lẽ là do có quá nhiều lõi sao?
Nếu như vậy thì, thăng lên Đại Thiên, thế là một tinh vực nhỏ rồi.
“Hả, Thánh Nhân trong thế giới tổ đã lên đến hàng chục nghìn rồi à? Những thế giới khác cũng chẳng kém cạnh, thảo nào thoáng chốc đã gầy dựng nên thế giới rộng như vậy! Thật kinh người!”
Trần Dương lắc đầu, xem ra không bao lâu sau sẽ xuất hiện cao thủ cảnh giới Thiên Đạo.
Cho nên anh phải bảo Nguyên Dương nhanh chóng cường hóa một phen, cảnh giới Thiên Đạo thành cảnh giới Đại Đạo!
Mỗi một Thánh Nhân đều có cơ hội trở thành Thiên Đạo, sau đó sáng lập tiểu thế giới trong thế giới chủ!
Kể từ đó, 3000 tiểu thế giới có là gì, có bao nhiêu Thánh Nhân sẽ có bao nhiêu tiểu thế giới!
Tiểu thế giới có thể trưởng thành lên Trung Thiên thế giới, những thế giới này đều dựa vào thế giới chủ, cung cấp lợi ích không thể tưởng tượng nổi cho sự lớn mạnh của Trần Dương.
Sửa sang lại áo mũ, Trần Dương đến trước mặt vị Vô Thượng đang tu luyện trong khe hở vũ trụ: “Xin chào đạo hữu!”
Người đàn ông kia cũng chắp tay đáp lễ: “Xin hỏi tên họ của đạo hữu!”
“Triệu Nhật Thiên!”
Trần Dương cười, anh vẫn không nói tên thật mình ra, thật ra đến cảnh giới này rồi, tên chỉ là một cách xưng hô thôi.
Nhưng anh vẫn cẩn thận giữ chặt hai chữ đó trong lòng mình, ai biết đối phương là địch hay là bạn.
Người nhìn bạn tươi cười chưa chắc sẽ là bạn, mà người dữ dằn hung tợn chưa chắc đã là người xấu.
Mọi chuyện không có tuyệt đối.
“Tại hạ Cô Tô!”
Người đàn ông cười hỏi: “Đạo hữu không phải là người của tinh vực Bắc Đẩu đúng không?”
“Đúng vậy!”
Trần Dương gật đầu, không nói dối.
“Tôi cũng không phải!”
Cô Tô nói: “Tôi đến từ vũ trụ khác”.
Cái gì?
Trần Dương hơi kinh ngạc, đến từ vũ trụ khác?
Vũ trụ nào?
“Đạo hữu đến từ vũ trụ thứ 2? Hay là vũ trụ thứ 3?”
“Không phải!”
Cô Tô lắc đầu: “Tôi đến từ vũ trụ chủ khác, vũ trụ đó bị hủy diệt, tôi may mắn nên chạy đến nơi này, suýt chút đã bị lạc trong hỗn độn!”
“Vũ trụ chủ khác?”
Trần Dương ngạc nhiên: “Vũ trụ chủ có cái khác nữa à?”
“Đương nhiên!”
Cô Tô nói: “Nói một cách chính xác thì không ai biết có bao nhiêu vũ trụ chủ, bởi vì sinh linh mạnh mẽ trong dòng sông thời gian quá nhiều, cậu không thể biết khi nào họ sẽ sáng lập vũ trụ, những vụ trụ đó cắm rễ trong hỗn độn, phát triển không ngừng, cuối cùng phát triển thành vũ trụ chủ!”
“Giống như cát của sông Hằng Hà, mỗi một hạt đều là một vũ trụ, anh đếm hết không?”
Trần Dương trợn tròn mắt, vô số vũ trụ chủ, chẳng lẽ anh lại tìm sai hướng rồi?
“Đạo hữu, có thể chặt đứt Nhân Quả được không?”
“Có thể, cũng không thể!”
Cô Tô nói: “Ví dụ như đạo hữu, hẳn là bây giờ có thể chặt đứt Nhân Quả dễ như trở bàn tay. Tôi ví dụ nhé, nếu có người nào tu vi cao hơn cậu, trình độ đạo nhân quả cao hơn cậu, nếu người đó muốn nối đường nhân quả, chẳng phải là dễ như trơ bàn tay hay sao?”
Những lời này đã cho Trần Dương rất nhiều gợi ý, vì vậy đường nhân quả có thể chặt đứt được!
Ai lại nhàm chán như vậy, chặt đứt đường nhân quả?
Khoan đã, không đúng!
Nếu như bị người ta chặt đứt thật thì cuối cùng người đó có mục đích gì?
Trần Dương cảm thấy lòng lạnh run: “Đạo hữu nói có lý!”
“Tôi vẫn còn một câu hỏi muốn thỉnh giáo đạo hữu, xin hỏi đạo hữu biết tung tích của Đại Thiên Tôn không?”
Cô Tô cũng sửng sốt, không ngờ Trần Dương lại hỏi vấn đề này, ông ấy ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Chuyện này tôi không biết, Đại Thiên Tôn là sự tồn tại vượt ra khỏi quá khứ, hiện tại và tương lai. Trừ phi ông ấy tự nguyện để cậu nhìn thấy hoặc là đứng trước mặt cậu, nếu không có lẽ cậu sẽ không thấy ông ấy”.
“Họ không ở đây nhưng lại ở khắp mọi nơi, họ có thể ở tương lai, cũng có thể ở hiện tại, cũng có thể ở tương lai, chỉ cần họ muốn, họ có thể ở bất kỳ thời gian và không gian nào!”
Nghe có vẻ vừa lợi hại vừa vĩ đại.
Lần đầu tiên hai người gặp nhau, Trần Dương cũng hơi cẩn thận nhưng không ngờ đối phương lại nể mặt như vậy, hỏi gì đáp nấy.
“Cảm ơn đạo hữu!”
Trần Dương chắp tay.
“Đừng khách sáo!”
Cô Tô lắc đầu: “Đạo hữu không biết, từ khi tôi chạy đến vũ trụ chủ này, mấy chục nghìn tinh vực gần đây, chỉ có tôi là cảnh giới Sáng Thế!”
“Không thể nào?”
“Đúng thế!”
Cô Tô lắc đầu: “Tôi đến đây được 3 triệu kỷ nguyên, đến nay mới chỉ gặp ba người cảnh giới Sáng Thế”.
3 triệu kỷ nguyên gặp ba cao thủ cảnh giới Sáng Thế, khoa trương thật đó!
“Cảnh giới Sáng Thế ít vậy à?”
Cô Tô hỏi: “Nếu không thì sao?”
“1 nghìn Ngưng Đan có 1 Nguyên Thần, 10 nghìn Nguyên Thần có 1 Uẩn Thần, 100 nghìn Uẩn Thần có 1 Hóa Thần, 1 triệu Hóa Thần có 1 cảnh giới Thánh, 10 triệu cảnh giới Thánh có 1 Chân Thần, 100 triệu Chân Thần cũng khó mà có 1 Sáng Thế”.
“Có vài Chân Thần đến chết cũng không thể bước thêm một bước nữa, đây là sự chênh lệch, bình thường thì cảnh giới Sáng Thế trong vũ trụ chủ sẽ không vượt quá 100 nhưng một vũ trụ chủ chắc chắn sẽ có một Đại Thiên Tôn!”
“Mà vũ trụ chủ này đã xuất hiện một lượt 7 Đại Thiên Tôn, điều này quá kinh người. Tiềm lực phát triển của vũ trụ này quá mạnh mẽ, thậm chí có hy vọng trở thành vũ trụ chủ tối cao, có lẽ có thể đào tạo được Đại Thiên Tôn siêu việt”.
“Đại Thiên Tôn không phải người mạnh nhất sao?”
Trần Dương cảm giác mình lại mơ màng!
“Đạo là vô tận, trên Đại Thiên Tôn còn có cảnh giới Hỗn Độn, đó là người ký kết với Hỗn Độn, không những vượt qua hiện tại, quá khứ và tương lai, mà ngay cả dòng sông thời gian cũng chỉ là một món đồ chơi trong tay họ. Hơn nữa cậu nên biết rằng, trong Hỗn Độn không có khái niệm thời gian và không gian, cho nên sinh mệnh của bọn họ là vô hạn, vũ trụ cũng vậy, vũ trụ chủ cũng thế, sinh diệt phụ thuộc vào suy nghĩ của họ!”
Trần Dương thừa nhận mình đang sợ ngây người, trên Đại Thiên Tôn còn có cảnh giới Hỗn Độn!
Cứ ngỡ mình sắp đến đích, nào ngờ mình mới vừa bò được một nửa!
Có hơi uể oải nhưng đồng thời cũng giống như tìm được động lực.
“Có phải nếu mình tu luyện đến cảnh giới Hỗn Độn, là có thể tìm đường về nhà dễ như trở bàn tay, cho dù mình đã sống chục triệu năm, vẫn có thể ngược dòng thời gian tìm họ?”
Trần Dương nghĩ vậy, bỗng dưng cảm thấy rất đúng!