Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 763: Kề vai sát cánh
"Ta nghe sư phụ nói, bây giờ đệ đã là Siêu Thoát hậu kỳ?"
"Đúng vậy, sư tỷ!"
"Không tệ, chỉ có điều tu vi hơi kém một chút".
Bích Tiêu lấy ra một viên đá lớn: "Ta lấy cái này từ mộ một Đạo Hoàng, nó rất quý giá, được cô đọng từ linh dịch hỗn nguyên, rất có ích cho việc tu luyện của đệ đấy".
"Ở chỗ ta còn có một thanh kiếm, là bảo vật Đạo Vương trung phẩm, ta không dùng nên cho đệ".
"Còn có một viên thần đan Đạo Vương, rất có ích cho dương thần, ta cũng không dùng, đệ lấy đi!"
"Ba món này coi như là quà gặp mặt".
"Sư tỷ, chúng quá quý giá".
Trần Dương nói.
"Đối với đệ thì quý đó, nhưng đối với ta thì cũng chẳng là gì đâu".
Bích Tiêu nói: "Cho đệ thì đệ cứ lấy đi, sư môn của chúng ta chẳng có quy tắc hà khắc gì cả, chỉ cần không khinh sư diệt tổ, giết hại đồng môn là được".
Nói về điều này, Trần Dương nhớ lại ngày hôm đó, dường như sư phụ chẳng nhắc gì đến những chuyện này.
Chỉ nói mỗi câu là nhìn anh vừa mắt.
"Nếu đã như vậy, thì đệ cung kính không bằng tuân mệnh".
Trần Dương nhận lấy ba món đồ, rồi cũng lấy máy truyền ảnh đời mới nhất ra: "Sư tỷ, đây là chút tâm ý của ta, xin hãy nhận lấy".
"Cái này là cái gì?"
Bích Tiêu tò mò nhìn màn hình chữ nhật trước mặt!
"Đây được gọi là chip siêu năng, chỉ cần tỷ trích một giọt máu là sẽ biết ngay”.
Bích Tiêu nhận lấy màn hình, trích ra một giọt máu: "Kí chủ tôn kính, Tiểu Siêu xin hân hạnh được phục vụ!"
Âm thanh vang lên bên tai khiến Bích Tiêu sửng sốt: "Ai đang nói chuyện vậy?"
"Sư tỷ, đây là siêu trí tuệ trong chip siêu năng, tỷ có thể hiểu nó là khí linh!"
"Ồ, ta đã hiểu!"
Bích Tiêu giật mình hỏi: "Nó là pháp bảo sao?"
"Cứ coi là vậy đi, nó là pháp bảo có chức năng để giải trí và hỗ trợ tu luyện".
Trần Dương giải thích: "Nó có năng lực tính toán và khả năng thôi diễn siêu việt. Không những thế, tỷ còn có thể lưu trữ các tài nguyên công pháp mà tỷ thu thập được!"
Nói xong, Trần Dương lấy ra hơn mười loại đạo pháp điển tịch khác nhau.
"Sư tỷ, tỷ thầm niệm quét thử đi!"
"Quét!"
Bích Tiêu thầm niệm một câu, sau đó chip tự động quét.
Một giây sau: "Quét tin tức thành công, xin hỏi có muốn lưu vào không?"
"Muốn!"
"Đã lưu thành công, kí chủ có thể xuất ra, lưu trữ mật, thôi diễn hỗn hợp!"
Lúc đó, Bích Tiêu đã hiểu được công năng siêu phàm của chip siêu năng.
"Ôi, đây chính là một bảo bối!"
Bích Tiêu khiếp sợ nói: "Nó lại còn có thể thôi diễn".
"Vậy cũng chưa là gì, nó còn chứa rất nhiều hình trận. Nó cũng có thể tính toán phương hướng tấn công, lực đạo của đối thủ nếu đối phương không mạnh hơn tỷ quá một đại cảnh giới, thậm chí có thể đưa ra một số gợi ý!"
Trần Dương đứng dậy đánh một quyền về phía Bích Tiêu.
"Quyền sẽ đánh vào cánh tay trái của người chếch ba mươi lăm độ, lực đạo tương đương Siêu Thoát hậu kỳ, người có thể chặn, cũng có thể né..."
Trong nháy mắt, nó truyền đến đầu Bích Tiêu hơn mười phương án, tốc độ nhanh đến đỉnh điểm.
Một phần chục nghìn giây, quả nhiên quyền của Trần Dương đánh vào cánh tay trái của cô ấy, chếch ba mươi lăm độ.
Nhưng Trần Dương kịp thời thu quyền lại: "Sư tỷ, thế nào?"
"Bảo bối tốt, thật sự là bảo bối tốt đó!"
Bích Tiêu hoàn hồn lại: "Quý giá quá, bảo bối quá quý trọng, ta không thể nhận được!"
Cô ấy không phải kẻ ngốc, nếu để người ta biết tới chip siêu năng này thì họ sẽ tranh nhau sứt đầu mẻ trán đấy.
"Đối với tỷ thì quý nhưng đối với ta thì không là gì cả".
Trần Dương cười, đây là đòn bẩy giúp anh khai mở vực Vĩnh Hằng, tiền thân là máy truyền ảnh, đây là sản phẩm đời sau này.
Anh đã đem bản thể ở động phủ giới tới đây, anh có thể phục chế loại con chip siêu năng này vô hạn, giống như hệ điều hành.
Cũng nhờ vũ trụ trong cơ thể đã dẫn dắt anh, anh quyết định cài cắm con chip siêu năng vào máy truyền ảnh. Nếu như có chục nghìn người mua, vậy thì sẽ có bao nhiêu công pháp được quét?
Ngoài ra còn có số liệu chiến đấu, cũng là một loại tài nguyên quý giá.
Đương nhiên, máy truyền ảnh tặng cho Bích Tiêu không phải loại đã được cài theo dõi.
Bích Tiêu nghe vậy thì cười nói: "Được, vậy ta cũng không khách sáo, sau này sư tỷ sẽ bảo bọc đệ!"
Nếu sư đệ nào cũng biết trước biết sau như vậy, thì cho cô ấy thêm một tá nữa cũng được.
"Hơn nữa, con chip siêu năng cũng có thể được nâng cấp với năng lượng thông thường, càng về sau đòi hỏi năng lượng càng lớn, nó sẽ báo cho chúng ta biết loại tài nguyên mà nó cần để thăng cấp!"
"Những công năng khác thì tỷ tự nghiên cứu".
"Được, vậy đệ về trước đi, ta tự mình nghiên cứu thử".
Trần Dương: ...
Quay về viện của mình, Trần Dương cười, đúng là một người thẳng thắn.
Như vậy cũng hay, ít nhất là giao tiếp với nhau cũng thoải mái.
Tiến vào kết giới Thời Quang, Trần Dương uống viên thần đan Đạo Vương, dương thần giống như được ngâm mình trong dòng suối mát, thoải mái không tả xiết!
Viên đá cô đọng linh dịch hỗn nguyên, thứ này tốt, là bảo bối cùng đẳng cấp với linh dịch đại đạo.
Nhưng mà kia là dịch hóa, còn đây là chất lỏng ngưng tụ đến cực điểm rồi ngưng kết mà thành!
Anh thu vào vũ trụ âm dương ngũ hành, đập vỡ viên đá, linh khí gào thét quét qua vũ trụ!
Vũ trụ nhanh chóng mở rộng.
Thanh kiếm này anh cũng không dùng tới, cho nên dùng chip siêu năng định vị rồi gửi cho Bắc Dương!
La bàn định giới quả là hữu dụng, nếu không có nó, công dụng của chip siêu năng sẽ mất đi một nửa.
Trần Dương đang bày một bàn cờ lớn, chơi hay thì trong một thời gian ngắn có thể phất lên như diều gặp gió, chơi dở thì cũng chẳng sao. Cùng lắm ngoan ngoãn phát triển tuyến dưới, kinh doanh giải trí cũng được!
Ở thế giới mà các chương trình giải trí thiếu thốn, anh có thể tưởng tượng được nếu máy truyền ảnh siêu năng ra đời sẽ tạo ra cơn địa chấn mạnh đến mức nào.
Để cho chắc chắn thì nên thử nghiệm với máy truyền ảnh trước.
Ngày hôm sau, Trần Dương bị tiếng đập cửa inh ỏi làm tỉnh giấc.
"Sư đệ, sư đệ..."
Trần Dương mở cửa, liền thấy vẻ mặt phẫn nộ của Bích Tiêu.
"Sư tỷ, tỷ làm sao thế?"
"Sư đệ, đệ nói cho ta biết, Linh Nhi không chết đúng không?"
Linh Nhi gì chứ?
Trần Dương mờ mịt.
"Chính là truyền nhân của Nữ Oa ấy!"
Bích Tiêu nói: "Bái Nguyệt Giáo chủ chết tiệt, nếu không phải hắn đã bị Lý Tiêu Dao giết chết, ta nhất định sẽ lôi hắn ra, quất roi cho đến chết!"
Trần Dương dở khóc dở cười: "Vì chuyện này mà sáng sớm tỷ đã đến tìm ta?"
"Đó là giả cả, là phim truyền hình người ta quay ra, đừng cho là thật!"
"Là giả?"
Bích Tiêu trừng mắt.
"Đúng, là giả thôi!"
Trần Dương không ngờ uy lực của "Tiên Kiếm" lại lớn như vậy.
"Khí linh không nói cho tỷ biết sao?"
"Ta... ta không hỏi..."
Bích Tiêu hơi ngượng ngùng.
Trần Dương nói: "Tỷ xem phim cả đêm qua đấy à?"
"Ừ!"
Bích Tiêu xấu hổ đáp: "Sư đệ, không có gì nữa, ta đi trước đây".
Nói xong cô ấy nhảy tường quay về tiểu viện của mình.
....
Cùng lúc đó, ở biên giới của Lan Đình Tiên Cung, giáp với Bất Hủ Đạo Cung và Diễn Thánh Đế Tông.
Ở vực Vĩnh Hằng, không phải tất cả các tông đều do ba nghìn đạo cung chiếm lĩnh, ví dụ như chỗ giáp giới của ba đạo cung này.
Nơi này không ai quản lý, tuy vậy, trị an lại vô cùng tốt.
Việc kinh doanh ở đây rất phát đạt, nhưng có vẻ như nó được đặc biệt tạo ra dành cho một số giao dịch mờ ám.
Ba người chiếm lĩnh một tông môn nhỏ tên là Lạc Nhạn Tông, Tông chủ là người có tu vi cao nhất, là tu sĩ Đạo Vương sơ kỳ.
Sức chiến đấu bình thường, dương thần đạt Đạo Vương, còn thân xác và pháp lực đều ở cảnh giới Siêu Thoát.
"Thủ lĩnh, thuộc hạ… thuộc hạ..."
Người đàn ông trung niên quỳ rạp trên mặt đất, ông ta là Tông chủ Lạc Nhạn Tông, bọn người Ma Dương không giết ông ta mà thu nạp ông ta về dưới trướng.
Người này cực kỳ háo sắc, cái tên Lạc Nhạn Tông được lấy từ “trầm ngư lạc nhạn”, đệ tử của ông ta cũng vậy.
Số lô đỉnh tu luyện còn nhiều gấp mười lần số đệ tử của Lạc Nhạn Tông!
Những cô gái này đều bị bắt tới, tất nhiên là Ma Dương đã giải cứu bọn họ, không những thế còn nhận bọn họ làm thành viên Tân Hỏa.
Những cô gái này được cứu ra, đồng nghĩa với việc có một cuộc sống mới, lòng trung thành thì khỏi phải bàn rồi. Ba người họ cũng xem như có được những người hâm mộ đầu tiên ở khu vực không ai quản lý.
"Ngươi cái gì mà ngươi? Bảo ngươi đi mời người thì đi mời đi!"
Ma Dương nổi giận, một cước đá bay ông ta: "Đồ nhát gan, nếu ngươi không đi thì ta giết ngươi luôn bây giờ".
Linh Đỉnh Thượng Nhân quỳ trên mặt đất: "Đừng mà thủ lĩnh, đừng giết thuộc hạ. Thuộc hạ đi ngay, đi mời người ngay".
Vừa nói, ông ta liền hớt hải chạy đi.
"Đồ đê tiện, không đánh không mắng là không được mà!"
Ma Dương nhổ một bãi nước bọt, Bắc Dương nói: "Hay là bày pháp trận đi, ba người lần này mời đến thực lực không phải dạng vừa đâu!"
"Nhưng mà, may là bản tôn gửi đến một bảo vật Đạo Vương trung phẩm, cơ hội thắng rất cao".
"Không phải anh quên đem theo rìu chứ?"
Tâm niệm vừa động, một chiếc rìu chiến khổng lồ bay đến tay Ma Dương.
"Đây là bảo vật Đạo Vương cực phẩm".
Dương Phật chỉ có thể sử dụng bảo vật Siêu Thoát, nhưng không thành vấn đề, anh ta chỉ cần bám sát bọn họ là được.
Rất nhanh, Linh Đỉnh Thượng Nhân đã dẫn theo ba người đi tới, người ngoài cùng bên phải là Vô Căn Đạo Vương, Tông chủ của Vô Căn Tiên Tông, là cường giả Đạo Vương sơ kỳ.
Người béo núc ních ở giữa là Tông chủ của Thần Long Tiên Tông - Thần Long Đạo Vương, cũng là cường giả Đạo Vương sơ kỳ.
Người cao gầy bên tay trái là Tông chủ của Bôn Lôi Tông - Mãng Lôi Đạo Vương, cường giả Đạo Vương sơ kỳ.
Ba môn phái này được coi là đồng minh của Lạc Nhạn Tông.
"Linh Đỉnh hiền đệ, tự nhiên gọi chúng ta đến đây có việc gì thế?"
"Có phải đệ bắt được tiên tử nào muốn chia sẻ với chúng ta không?"
"Vô Căn huynh trưởng, ta cũng muốn vậy, nhưng cũng phải can đảm mới được".
Linh Đỉnh Thượng Nhân nói: "Hôm nay gọi ba huynh đến đây là có vụ làm ăn lớn muốn bàn!"
"Ồ? Vụ làm ăn gì vậy?"
Mãng Lôi Đạo Vương lộ ra vẻ thích thú: "Không lẽ đệ muốn cung cấp cho chúng ta lô đỉnh số lượng lớn?"
"Vụ làm ăn này còn lớn hơn!"
Linh Đỉnh Thượng Nhân cười cười: "Không vội, chúng ta vừa ăn vừa bàn".
Bốn người một bàn, đám mỹ nữ bưng đồ ăn đi tới, ánh mắt của ba người bọn họ đều sáng lên.
Ở khu vực không ai quản lý này, người kinh doanh lô đỉnh rất nhiều, nhưng Lạc Nhạn Tông là kinh doanh phát đạt nhất. Không chỉ vì bọn họ có nhiều hàng, mà còn là vì hàng của bọn họ chất lượng cao.
Nghe nói là do móc nối được với thượng tông nào đó, nên lô đỉnh đều là hàng cung ứng nội bộ.
"Nào nào nào, đệ kính ba huynh một ly, mấy năm nay cũng nhờ các huynh chiếu cố".
Linh Đỉnh Thượng Nhân nâng chén rượu lên.
"Linh Đỉnh hiền đệ, đừng nói chuyện câu nệ như vậy, chúng ta có phúc cùng hưởng, phải giúp đỡ lẫn nhau mới được!"
Thần Long Đạo Vương ngoài miệng nói như vậy, như ánh mắt thì dán lên người nữ đệ tử.
Rồi kéo cô ta lại: "Ngươi ở đây hầu hạ bản Đạo Vương!"
"A... Thần Long Đạo Vương, đệ tử... đệ tử..."
"Thần Long lão huynh, hôm nay chúng ta bàn việc lớn, không nên để nhưng người khác ở đây".
Linh Đỉnh Thượng Nhân nói: "Lát nữa bàn việc xong xuôi, huynh muốn chọn bao nhiêu người thì chọn".
"Ha ha, được, đệ nói đó nha, lát nữa ta chọn nhiều đệ cũng đừng xót ruột!"
"Không xót ruột, chọn nhiều bao nhiêu ta cũng không xót ruột!"
Linh Đỉnh Thượng Nhân phất tay áo, ra hiệu cho nữ đệ tử lui ra.
Sắc mặt ba người còn lại cũng nghiêm túc hẳn lên, trước nay ông ta uống rượu không có phụ nữ mất vui, so với mấy tên háu sắc khác còn thèm thuồng hơn.
Hôm nay nhìn thái độ ông ta như vậy thì có thể thấy Linh Đỉnh Thượng Nhân thật sự có chuyện quan trọng!
Bọn họ càng mong đợi nghe xem vụ làm ăn lớn mà Linh Đỉnh Thượng Nhân nói rốt cuộc là gì!
"Đúng vậy, sư tỷ!"
"Không tệ, chỉ có điều tu vi hơi kém một chút".
Bích Tiêu lấy ra một viên đá lớn: "Ta lấy cái này từ mộ một Đạo Hoàng, nó rất quý giá, được cô đọng từ linh dịch hỗn nguyên, rất có ích cho việc tu luyện của đệ đấy".
"Ở chỗ ta còn có một thanh kiếm, là bảo vật Đạo Vương trung phẩm, ta không dùng nên cho đệ".
"Còn có một viên thần đan Đạo Vương, rất có ích cho dương thần, ta cũng không dùng, đệ lấy đi!"
"Ba món này coi như là quà gặp mặt".
"Sư tỷ, chúng quá quý giá".
Trần Dương nói.
"Đối với đệ thì quý đó, nhưng đối với ta thì cũng chẳng là gì đâu".
Bích Tiêu nói: "Cho đệ thì đệ cứ lấy đi, sư môn của chúng ta chẳng có quy tắc hà khắc gì cả, chỉ cần không khinh sư diệt tổ, giết hại đồng môn là được".
Nói về điều này, Trần Dương nhớ lại ngày hôm đó, dường như sư phụ chẳng nhắc gì đến những chuyện này.
Chỉ nói mỗi câu là nhìn anh vừa mắt.
"Nếu đã như vậy, thì đệ cung kính không bằng tuân mệnh".
Trần Dương nhận lấy ba món đồ, rồi cũng lấy máy truyền ảnh đời mới nhất ra: "Sư tỷ, đây là chút tâm ý của ta, xin hãy nhận lấy".
"Cái này là cái gì?"
Bích Tiêu tò mò nhìn màn hình chữ nhật trước mặt!
"Đây được gọi là chip siêu năng, chỉ cần tỷ trích một giọt máu là sẽ biết ngay”.
Bích Tiêu nhận lấy màn hình, trích ra một giọt máu: "Kí chủ tôn kính, Tiểu Siêu xin hân hạnh được phục vụ!"
Âm thanh vang lên bên tai khiến Bích Tiêu sửng sốt: "Ai đang nói chuyện vậy?"
"Sư tỷ, đây là siêu trí tuệ trong chip siêu năng, tỷ có thể hiểu nó là khí linh!"
"Ồ, ta đã hiểu!"
Bích Tiêu giật mình hỏi: "Nó là pháp bảo sao?"
"Cứ coi là vậy đi, nó là pháp bảo có chức năng để giải trí và hỗ trợ tu luyện".
Trần Dương giải thích: "Nó có năng lực tính toán và khả năng thôi diễn siêu việt. Không những thế, tỷ còn có thể lưu trữ các tài nguyên công pháp mà tỷ thu thập được!"
Nói xong, Trần Dương lấy ra hơn mười loại đạo pháp điển tịch khác nhau.
"Sư tỷ, tỷ thầm niệm quét thử đi!"
"Quét!"
Bích Tiêu thầm niệm một câu, sau đó chip tự động quét.
Một giây sau: "Quét tin tức thành công, xin hỏi có muốn lưu vào không?"
"Muốn!"
"Đã lưu thành công, kí chủ có thể xuất ra, lưu trữ mật, thôi diễn hỗn hợp!"
Lúc đó, Bích Tiêu đã hiểu được công năng siêu phàm của chip siêu năng.
"Ôi, đây chính là một bảo bối!"
Bích Tiêu khiếp sợ nói: "Nó lại còn có thể thôi diễn".
"Vậy cũng chưa là gì, nó còn chứa rất nhiều hình trận. Nó cũng có thể tính toán phương hướng tấn công, lực đạo của đối thủ nếu đối phương không mạnh hơn tỷ quá một đại cảnh giới, thậm chí có thể đưa ra một số gợi ý!"
Trần Dương đứng dậy đánh một quyền về phía Bích Tiêu.
"Quyền sẽ đánh vào cánh tay trái của người chếch ba mươi lăm độ, lực đạo tương đương Siêu Thoát hậu kỳ, người có thể chặn, cũng có thể né..."
Trong nháy mắt, nó truyền đến đầu Bích Tiêu hơn mười phương án, tốc độ nhanh đến đỉnh điểm.
Một phần chục nghìn giây, quả nhiên quyền của Trần Dương đánh vào cánh tay trái của cô ấy, chếch ba mươi lăm độ.
Nhưng Trần Dương kịp thời thu quyền lại: "Sư tỷ, thế nào?"
"Bảo bối tốt, thật sự là bảo bối tốt đó!"
Bích Tiêu hoàn hồn lại: "Quý giá quá, bảo bối quá quý trọng, ta không thể nhận được!"
Cô ấy không phải kẻ ngốc, nếu để người ta biết tới chip siêu năng này thì họ sẽ tranh nhau sứt đầu mẻ trán đấy.
"Đối với tỷ thì quý nhưng đối với ta thì không là gì cả".
Trần Dương cười, đây là đòn bẩy giúp anh khai mở vực Vĩnh Hằng, tiền thân là máy truyền ảnh, đây là sản phẩm đời sau này.
Anh đã đem bản thể ở động phủ giới tới đây, anh có thể phục chế loại con chip siêu năng này vô hạn, giống như hệ điều hành.
Cũng nhờ vũ trụ trong cơ thể đã dẫn dắt anh, anh quyết định cài cắm con chip siêu năng vào máy truyền ảnh. Nếu như có chục nghìn người mua, vậy thì sẽ có bao nhiêu công pháp được quét?
Ngoài ra còn có số liệu chiến đấu, cũng là một loại tài nguyên quý giá.
Đương nhiên, máy truyền ảnh tặng cho Bích Tiêu không phải loại đã được cài theo dõi.
Bích Tiêu nghe vậy thì cười nói: "Được, vậy ta cũng không khách sáo, sau này sư tỷ sẽ bảo bọc đệ!"
Nếu sư đệ nào cũng biết trước biết sau như vậy, thì cho cô ấy thêm một tá nữa cũng được.
"Hơn nữa, con chip siêu năng cũng có thể được nâng cấp với năng lượng thông thường, càng về sau đòi hỏi năng lượng càng lớn, nó sẽ báo cho chúng ta biết loại tài nguyên mà nó cần để thăng cấp!"
"Những công năng khác thì tỷ tự nghiên cứu".
"Được, vậy đệ về trước đi, ta tự mình nghiên cứu thử".
Trần Dương: ...
Quay về viện của mình, Trần Dương cười, đúng là một người thẳng thắn.
Như vậy cũng hay, ít nhất là giao tiếp với nhau cũng thoải mái.
Tiến vào kết giới Thời Quang, Trần Dương uống viên thần đan Đạo Vương, dương thần giống như được ngâm mình trong dòng suối mát, thoải mái không tả xiết!
Viên đá cô đọng linh dịch hỗn nguyên, thứ này tốt, là bảo bối cùng đẳng cấp với linh dịch đại đạo.
Nhưng mà kia là dịch hóa, còn đây là chất lỏng ngưng tụ đến cực điểm rồi ngưng kết mà thành!
Anh thu vào vũ trụ âm dương ngũ hành, đập vỡ viên đá, linh khí gào thét quét qua vũ trụ!
Vũ trụ nhanh chóng mở rộng.
Thanh kiếm này anh cũng không dùng tới, cho nên dùng chip siêu năng định vị rồi gửi cho Bắc Dương!
La bàn định giới quả là hữu dụng, nếu không có nó, công dụng của chip siêu năng sẽ mất đi một nửa.
Trần Dương đang bày một bàn cờ lớn, chơi hay thì trong một thời gian ngắn có thể phất lên như diều gặp gió, chơi dở thì cũng chẳng sao. Cùng lắm ngoan ngoãn phát triển tuyến dưới, kinh doanh giải trí cũng được!
Ở thế giới mà các chương trình giải trí thiếu thốn, anh có thể tưởng tượng được nếu máy truyền ảnh siêu năng ra đời sẽ tạo ra cơn địa chấn mạnh đến mức nào.
Để cho chắc chắn thì nên thử nghiệm với máy truyền ảnh trước.
Ngày hôm sau, Trần Dương bị tiếng đập cửa inh ỏi làm tỉnh giấc.
"Sư đệ, sư đệ..."
Trần Dương mở cửa, liền thấy vẻ mặt phẫn nộ của Bích Tiêu.
"Sư tỷ, tỷ làm sao thế?"
"Sư đệ, đệ nói cho ta biết, Linh Nhi không chết đúng không?"
Linh Nhi gì chứ?
Trần Dương mờ mịt.
"Chính là truyền nhân của Nữ Oa ấy!"
Bích Tiêu nói: "Bái Nguyệt Giáo chủ chết tiệt, nếu không phải hắn đã bị Lý Tiêu Dao giết chết, ta nhất định sẽ lôi hắn ra, quất roi cho đến chết!"
Trần Dương dở khóc dở cười: "Vì chuyện này mà sáng sớm tỷ đã đến tìm ta?"
"Đó là giả cả, là phim truyền hình người ta quay ra, đừng cho là thật!"
"Là giả?"
Bích Tiêu trừng mắt.
"Đúng, là giả thôi!"
Trần Dương không ngờ uy lực của "Tiên Kiếm" lại lớn như vậy.
"Khí linh không nói cho tỷ biết sao?"
"Ta... ta không hỏi..."
Bích Tiêu hơi ngượng ngùng.
Trần Dương nói: "Tỷ xem phim cả đêm qua đấy à?"
"Ừ!"
Bích Tiêu xấu hổ đáp: "Sư đệ, không có gì nữa, ta đi trước đây".
Nói xong cô ấy nhảy tường quay về tiểu viện của mình.
....
Cùng lúc đó, ở biên giới của Lan Đình Tiên Cung, giáp với Bất Hủ Đạo Cung và Diễn Thánh Đế Tông.
Ở vực Vĩnh Hằng, không phải tất cả các tông đều do ba nghìn đạo cung chiếm lĩnh, ví dụ như chỗ giáp giới của ba đạo cung này.
Nơi này không ai quản lý, tuy vậy, trị an lại vô cùng tốt.
Việc kinh doanh ở đây rất phát đạt, nhưng có vẻ như nó được đặc biệt tạo ra dành cho một số giao dịch mờ ám.
Ba người chiếm lĩnh một tông môn nhỏ tên là Lạc Nhạn Tông, Tông chủ là người có tu vi cao nhất, là tu sĩ Đạo Vương sơ kỳ.
Sức chiến đấu bình thường, dương thần đạt Đạo Vương, còn thân xác và pháp lực đều ở cảnh giới Siêu Thoát.
"Thủ lĩnh, thuộc hạ… thuộc hạ..."
Người đàn ông trung niên quỳ rạp trên mặt đất, ông ta là Tông chủ Lạc Nhạn Tông, bọn người Ma Dương không giết ông ta mà thu nạp ông ta về dưới trướng.
Người này cực kỳ háo sắc, cái tên Lạc Nhạn Tông được lấy từ “trầm ngư lạc nhạn”, đệ tử của ông ta cũng vậy.
Số lô đỉnh tu luyện còn nhiều gấp mười lần số đệ tử của Lạc Nhạn Tông!
Những cô gái này đều bị bắt tới, tất nhiên là Ma Dương đã giải cứu bọn họ, không những thế còn nhận bọn họ làm thành viên Tân Hỏa.
Những cô gái này được cứu ra, đồng nghĩa với việc có một cuộc sống mới, lòng trung thành thì khỏi phải bàn rồi. Ba người họ cũng xem như có được những người hâm mộ đầu tiên ở khu vực không ai quản lý.
"Ngươi cái gì mà ngươi? Bảo ngươi đi mời người thì đi mời đi!"
Ma Dương nổi giận, một cước đá bay ông ta: "Đồ nhát gan, nếu ngươi không đi thì ta giết ngươi luôn bây giờ".
Linh Đỉnh Thượng Nhân quỳ trên mặt đất: "Đừng mà thủ lĩnh, đừng giết thuộc hạ. Thuộc hạ đi ngay, đi mời người ngay".
Vừa nói, ông ta liền hớt hải chạy đi.
"Đồ đê tiện, không đánh không mắng là không được mà!"
Ma Dương nhổ một bãi nước bọt, Bắc Dương nói: "Hay là bày pháp trận đi, ba người lần này mời đến thực lực không phải dạng vừa đâu!"
"Nhưng mà, may là bản tôn gửi đến một bảo vật Đạo Vương trung phẩm, cơ hội thắng rất cao".
"Không phải anh quên đem theo rìu chứ?"
Tâm niệm vừa động, một chiếc rìu chiến khổng lồ bay đến tay Ma Dương.
"Đây là bảo vật Đạo Vương cực phẩm".
Dương Phật chỉ có thể sử dụng bảo vật Siêu Thoát, nhưng không thành vấn đề, anh ta chỉ cần bám sát bọn họ là được.
Rất nhanh, Linh Đỉnh Thượng Nhân đã dẫn theo ba người đi tới, người ngoài cùng bên phải là Vô Căn Đạo Vương, Tông chủ của Vô Căn Tiên Tông, là cường giả Đạo Vương sơ kỳ.
Người béo núc ních ở giữa là Tông chủ của Thần Long Tiên Tông - Thần Long Đạo Vương, cũng là cường giả Đạo Vương sơ kỳ.
Người cao gầy bên tay trái là Tông chủ của Bôn Lôi Tông - Mãng Lôi Đạo Vương, cường giả Đạo Vương sơ kỳ.
Ba môn phái này được coi là đồng minh của Lạc Nhạn Tông.
"Linh Đỉnh hiền đệ, tự nhiên gọi chúng ta đến đây có việc gì thế?"
"Có phải đệ bắt được tiên tử nào muốn chia sẻ với chúng ta không?"
"Vô Căn huynh trưởng, ta cũng muốn vậy, nhưng cũng phải can đảm mới được".
Linh Đỉnh Thượng Nhân nói: "Hôm nay gọi ba huynh đến đây là có vụ làm ăn lớn muốn bàn!"
"Ồ? Vụ làm ăn gì vậy?"
Mãng Lôi Đạo Vương lộ ra vẻ thích thú: "Không lẽ đệ muốn cung cấp cho chúng ta lô đỉnh số lượng lớn?"
"Vụ làm ăn này còn lớn hơn!"
Linh Đỉnh Thượng Nhân cười cười: "Không vội, chúng ta vừa ăn vừa bàn".
Bốn người một bàn, đám mỹ nữ bưng đồ ăn đi tới, ánh mắt của ba người bọn họ đều sáng lên.
Ở khu vực không ai quản lý này, người kinh doanh lô đỉnh rất nhiều, nhưng Lạc Nhạn Tông là kinh doanh phát đạt nhất. Không chỉ vì bọn họ có nhiều hàng, mà còn là vì hàng của bọn họ chất lượng cao.
Nghe nói là do móc nối được với thượng tông nào đó, nên lô đỉnh đều là hàng cung ứng nội bộ.
"Nào nào nào, đệ kính ba huynh một ly, mấy năm nay cũng nhờ các huynh chiếu cố".
Linh Đỉnh Thượng Nhân nâng chén rượu lên.
"Linh Đỉnh hiền đệ, đừng nói chuyện câu nệ như vậy, chúng ta có phúc cùng hưởng, phải giúp đỡ lẫn nhau mới được!"
Thần Long Đạo Vương ngoài miệng nói như vậy, như ánh mắt thì dán lên người nữ đệ tử.
Rồi kéo cô ta lại: "Ngươi ở đây hầu hạ bản Đạo Vương!"
"A... Thần Long Đạo Vương, đệ tử... đệ tử..."
"Thần Long lão huynh, hôm nay chúng ta bàn việc lớn, không nên để nhưng người khác ở đây".
Linh Đỉnh Thượng Nhân nói: "Lát nữa bàn việc xong xuôi, huynh muốn chọn bao nhiêu người thì chọn".
"Ha ha, được, đệ nói đó nha, lát nữa ta chọn nhiều đệ cũng đừng xót ruột!"
"Không xót ruột, chọn nhiều bao nhiêu ta cũng không xót ruột!"
Linh Đỉnh Thượng Nhân phất tay áo, ra hiệu cho nữ đệ tử lui ra.
Sắc mặt ba người còn lại cũng nghiêm túc hẳn lên, trước nay ông ta uống rượu không có phụ nữ mất vui, so với mấy tên háu sắc khác còn thèm thuồng hơn.
Hôm nay nhìn thái độ ông ta như vậy thì có thể thấy Linh Đỉnh Thượng Nhân thật sự có chuyện quan trọng!
Bọn họ càng mong đợi nghe xem vụ làm ăn lớn mà Linh Đỉnh Thượng Nhân nói rốt cuộc là gì!