Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 767-768-769-770
Chương 767: Cạnh tranh điên cuồng
Cuối cùng đã mua được thần châm Thái Ất với giá ba triệu đá pháp tắc sơ cấp.
"Bảo bối thứ hai là một tàn binh Đạo Hoàng, bên trong phong ấn một tàn hồn nguyên yêu thuộc cảnh giới Đạo Hoàng".
"Giá khởi điểm là ba triệu đá pháp tắc sơ cấp, mỗi lần tăng giá ít nhất một trăm nghìn. Bây giờ bắt đầu đấu giá!"
Tàn hồn nguyên yêu cảnh giới Đạo Hoàng?
Bảo bối tốt!
Mắt Kiều Uyển Thanh sáng bừng, tàn binh Đạo Hoàng không đáng giá, thứ đáng giá chính là tàn hồn nguyên yêu, nếu rút ra được rồi gán vào binh khí Đạo Vương thì hoàn toàn có thể tạo thành bảo vật Đạo Hoàng.
"Ba triệu một trăm nghìn!"
"Ba triệu ba trăm nghìn!"
"Bốn triệu!"
"Bốn triệu tám trăm nghìn..."
Hễ đồ gì liên quan đến Đạo Hoàng thì đều không rẻ, ai mà không muốn nổi bật ở cuộc chiến Tự Liệt trăm năm sau?
Có ai lại không muốn trở thành Tự Liệt?
"Năm triệu!"
Kiều Uyển Thanh hô!
"Đã lên tới năm triệu, còn có ai ra giá nữa không?"
"Năm triệu ba trăm!"
"Năm triệu bảy trăm!"
"Sáu triệu!"
Giá tăng nhanh điên cuồng, rất nhanh đã đạt đến tám triệu!
Trần Dương ước đoán tàn binh này có khả năng vượt cả mười triệu.
Quả nhiên, sau mấy vòng, giá đã vượt mười triệu đá pháp tắc sơ cấp.
Kiều Uyển Thanh khẽ cắn môi: "Mười hai triệu!"
"Mười hai triệu, có ai ra giá cao hơn không?"
"Mười ba triệu!"
"Mười ba triệu, có giá cao hơn nữa không?"
"Mười lăm triệu!"
Giá ước tính trong lòng Kiều Uyển Thanh là hai mươi triệu, nếu vượt quá giá này thì không cần thiết, nó chỉ là tàn binh mà thôi, nguyên yêu cũng là tàn hồn.
Ngay cả khi đột phá bảo vật Đạo Hoàng, nguyên yêu cũng khó lòng phát huy hết thực lực.
"Kiều sư muội, ta không mua được nguyên thai Đạo Hoàng, nhưng tàn binh này ta có thể mua được".
Đoạn Kỳ Lân hô: "Mười tám triệu!"
"Mười tám triệu, còn ai đưa ra giá cao hơn nữa không?"
Cả hội trường im lặng, giá này rõ ràng đã vượt dự liệu của không ít người.
"Ai mượn huynh ra giá? Ta tự mình mua được!"
Làm sao Kiều Uyển Thanh có thể nhận đồ của Đoạn Kỳ Lân được, không thích là không thích, nếu mình nhận, nhất định đối phương sẽ bám lấy mình không buông.
"Mười chín triệu!"
Kiều Uyển Thanh hô.
"Mười chín triệu, có ai ra giá cao hơn không?"
Mười tám triệu cũng đã khiến tất cả im re, làm gì có ai còn đưa ra giá cao hơn mười chín triệu nữa!
"Mười chín triệu lần thứ nhất, lần thứ hai... lần thứ ba!"
Cuối cùng, Kiều Uyển Thanh có được tàn binh Đạo Hoàng với mười chín triệu!
"Tự nhiên ra giá làm gì, hại ta phải tốn thêm một triệu nữa!"
Kiều Uyển Thanh trợn hắn một cái rồi tức tối đem tiền xuống đổi bảo bối, Đoạn Kỳ Lân cũng lúng túng: "Kiều sư muội, xin lỗi, hay là để ta bù vào một triệu đó cho, được không?"
"Không cần! Huynh đừng đi theo ta".
Kiều Uyền Thanh bước vội đi.
Tả Linh Nhi thấy đau đầu: "Đoạn sư huynh cái gì cũng tốt, chỉ có điều kinh nghiệm tình trường quá kém, huynh ấy càng như vậy thì Kiều sư tỷ càng chán ghét mà thôi!"
Trần Dương đã từng thấy nhiều kẻ cố sống cố chết theo đuổi một cô gái, nhưng chưa thấy ai mặt dày như Đoạn Kỳ Lân.
Rất nhanh, bảo bối thứ ba đã lên sàn, là một cây trâm vàng, nghe nói cây trâm này từng được phu nhân của một cường giả Bất Hủ dùng.
Vị cường giả này tên là Lưu Tô, một cường giả nổi tiếng ở vực Vĩnh Hằng, nhưng trong một trận chiến, vợ con của ông ta bị giết, ông ta nổi điên sống mái với kẻ thù rồi cùng chết.
"Cây trâm này phải thuộc về ta".
Mắt Bích Tiêu sáng rỡ.
"Sư tỷ, muội chỉ còn thiếu một bảo vật để cài lên đầu nữa thôi, hay là tỷ nhường muội đi!"
Tả Linh Nhi cũng biết câu chuyện tình yêu của vợ chồng Lưu Tô nên rất muốn có cây trâm này.
"Sư muội, muội có Mạnh sư huynh kìa, bảo Mạnh sư huynh tặng muội một cây trâm là được mà?"
"Sư tỷ này, đừng có nói bậy mà!"
Tả Linh Nhi la oai oái, xua tay lia lịa: "Muội và Mạnh sư huynh chỉ là tình huynh muội thôi, cái kia... cái kia..."
"Tả sư muội, Bích Tiêu sư muội chỉ trêu muội thôi".
Mạnh Tử Bình cười cười, hắn và Tả Linh Nhi thực sự là không có gì, chỉ là hai gia đình quá thân thiết, hắn thì không thích mẫu người như Tả Linh Nhi.
Nói thật tình thì Bích Tiêu mới là mẫu người mà hắn thích.
"Bích Tiêu sư tỷ, tỷ bắt nạt muội".
Tả Linh Nhi chun mũi nói.
Bích Tiêu cười cười, sự chú ý đều đặt hết vào chỗ cây trâm.
Không nói đến việc cây trâm này có phải là của Lưu Tô tặng cho vợ hay không, chỉ với việc nó là một bảo vật Đạo Vương cực phẩm đã đáng để tranh giành rồi.
Cài lên tóc, đâu ai nghĩ nó là một bảo vật cực phẩm.
"Giá khởi điểm là năm triệu, mỗi lần tăng giá không thấp hơn hai trăm nghìn!"
"Năm triệu năm trăm nghìn!"
"Sáu triệu!"
"Bảy triệu!"
Chỉ mấy lượt giá đã tăng vọt, trong vòng mười giây đã tăng đến mười triệu, hơn nữa người ra giá đều là phái nữ!
Bích Tiêu chưa ra giá, ra giá sớm như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
"Mười sáu triệu!"
"Hai mươi triệu!"
"Hai mươi ba triệu.."
"Bảo bối này ít nhất cũng phải lên đến sáu mươi triệu".
Mạnh Tử Bình nói: "Bích Tiêu sư muội quả là tài lực mạnh".
"Mạnh sư huynh chê cười rồi".
Bích Tiêu nói: "Nếu so về tài lực, đệ tử ngũ đại viện của Thiều Hoa Cung đâu có ai so được với huynh?"
Mạnh Tử Bình chỉ cười mà không nói.
Khi giá lên đến bốn mươi triệu, Tả Linh Nhi mới nhảy vào, cha mẹ cô ta đều là trưởng lão nội môn, cô ta lại là con gái duy nhất nên họ cưng chiều cô ta lắm. Thế nên cô ta có bao giờ thiếu hụt tài nguyên đâu.
Gia thế cũng không phải vừa.
"Bốn mươi lăm triệu!"
Tả Linh Nhi hô!
"Bốn mươi bảy triệu!"
Bích Tiêu cũng đã nhảy vào đấu giá.
Buổi đấu giá đến lúc này, người thật sự muốn mua cũng đã ít đi nhiều rồi.
"Bốn mươi tám triệu".
"Bốn mươi chín triệu!"
"Năm mươi triệu!"
Tả Linh Nhi lại ra giá: "Sư tỷ, muội thật sự rất thích cây trâm này, tỷ nhường muội đi!"
"Xin lỗi sư muội, ta cũng thích cây trâm này quá, lát nếu muội thích cái gì khác, ta nhất định không tranh với muội!"
Trong cạnh tranh, có thứ có thể nhường, có thứ tuyệt đối không nhường được.
Bích Tiêu sẽ không vì một cô bé làm nũng hai ba câu mà nhún nhường.
"Vậy được, ai ra giá cao hơn thì lấy!"
Tả Linh Nhi không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài của cô ta, nếu không cô ta đã không giúp Trần Dương che giấu sự thật.
Sự ngây thơ và trong sáng chỉ là lớp ngụy trang của cô ta, nhờ vậy cô ta có thể chiếm ưu thế khi giao tiếp với hầu hết mọi người.
Nếu ai thật sự cho rằng cô ta ngây thơ ngốc nghếch, vậy thì người đó nhất định sẽ lãnh đủ!
"Năm mươi hai triệu".
"Năm mươi ba triệu".
"Năm mươi lăm triệu".
"Năm mươi tám triệu!"
Lúc Bích Tiêu đưa ra giá này, những người khác đều từ bỏ không tiếp tục theo đuổi cuộc đấu giá nữa, bảo vật Đạo Vương cực phẩm dù có tốt mấy thì cũng không đáng để họ tăng thêm giá mua.
Cho dù là đồ mà Lưu Tô tặng cho vợ thì cũng không đáng.
"Năm mươi chín triệu!"
Tả Linh Nhi khẽ cắn môi, lại tăng giá.
"Sáu mươi triệu!"
Bích Tiêu không nhún nhường, cô ấy có tầm một, hai trăm triệu đá pháp tắc, sáu mươi triệu cô ấy vẫn bỏ ra được.
"Sáu mươi mốt triệu".
Tả Linh Nhi nói: "Sư tỷ, nó không đáng để tỷ đưa ra giá cao hơn đâu".
"Bao nhiêu cũng phải mua cho bằng được".
Bích Tiêu cười: "Sáu mươi hai triệu".
Nghe giá đưa ra, Tả Linh Nhi nhụt chí: "Sư tỷ tài lực mạnh, muội xin thua, trâm nhường cho tỷ đó!"
Nói xong, cô ta chép miệng, vẻ mặt không vui.
"Sáu mươi hai triệu, còn ai trả giá nữa không?"
"Sáu mươi hai triệu lần một, lần hai, lần ba..."
Bích Tiêu đứng lên: "Sư đệ, ta đi rồi về ngay".
Trần Dương gật đầu.
Chỉ một lát sau, Bích Tiêu và Kiều Uyển Thanh quay trở lại, dĩ nhiên sau lưng còn có Đoạn Kỳ Lân.
Tàn binh Đạo Hoàng đã được Kiều Uyển Thanh thu nhận, trâm vàng cũng đã được cài lên đầu Bích Tiêu.
Hôm nay cô ấy ăn mặc xinh xắn, cài thêm trâm vàng càng xinh đẹp động lòng người.
"Sư tỷ, tỷ thật xinh đẹp!"
Trần Dương không nhịn được khen.
Bích Tiêu đỏ mặt: "Biến, dám trêu chọc sư tỷ của đệ hả?"
"Nói thật lòng cũng không được sao?"
Trần Dương cười hì hì.
"Im đi!"
Bích Tiêu trừng đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn anh, lòng hơi ngượng ngùng.
"Ồ!"
Trần Dương cố ý gục đầu đáp.
Ánh mắt Mạnh Tử Bình ý vị sâu xa, trước nay hắn chưa từng biết Bích Tiêu cùng người con trai kia lại thân thiết như vậy.
Tả Linh Nhi cũng thấy ngậm ngùi, nếu Bích Tiêu không tranh thì cây trâm đó bây giờ đã cài trên đầu cô ta mới đúng.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, bảo bối ở phía sau càng cổ quái: bản đồ kho báu Đạo Hoàng, bản đồ mộ Bất Hủ, đan dược nâng cao xác suất đột phá cảnh giới, Độn Phù giúp phi độn triệu năm ánh sáng trong tích tắc.
Rồi còn con rối chết thay, máu thầy pháp có thể trù chết Đạo Vương hậu kỳ, vân vân.
Trừ con rối chết thay và Độn Quang Phù, Trần Dương không cần cái gì cả.
Anh tiêu gần tám mươi triệu đấu giá về hai bảo bối này, sau đó không còn bảo bối nào vừa ý Trần Dương nữa.
Điều này đủ khiến Mạnh Tử Bình ngạc nhiên.
Anh là một người mới, lấy đâu ra tám mươi triệu đá pháp tắc sơ cấp.
Trần Dương giàu sụ, chiếm lĩnh mấy chục tông môn ở khu vực không ai quản lý, trong người anh có hơn mấy chục tỷ đá pháp tắc, anh đã tiêu hết một nửa rồi, nếu không tính ra còn nhiều hơn nữa.
"Nguyên thai Đạo Hoàng khi nào mới lên sàn đây, thật tò mò!"
Tả Linh Nhi chống cằm, cô ta chưa thu hoạch được thứ gì từ buổi đấu giá này.
"Chờ một chút, sắp rồi".
Mạnh Tử Bình hồi hộp, hắn nhất định phải có được nguyên thai Đạo Hoàng, có nguyên thai Đạo Hoàng, thực lực của hắn nhất định sẽ tăng vọt.
"Đem bảo bối lên!"
Nữ đệ tử bưng một cái khay lên, bên trong khay có hàng trăm mảnh vỡ màu xanh lục!
"Đây là bảo vật Bất Hủ đã vỡ nát. Nếu tìm được đại sư sửa sang lại thì vẫn có thể phát huy sức mạnh Đạo Hoàng trung kỳ. Giá khởi điểm là mười triệu đá pháp tắc trung cấp, mỗi lần tăng giá ít nhất một triệu".
Bảo vật Bất Hủ?
Thấy những mảnh vỡ trong khay, ai cũng nghểnh cổ nhìn.
Nhiều người thở dồn.
Bảo vật Bất Hủ, cho dù có vỡ vụn, cũng có nhiều người mê tít.
Bởi vì trong bảo vật còn sót lại khí Bất Hủ, nếu có thể lĩnh ngộ, nhất định sẽ có ích lợi lớn!
"Mười lăm triệu".
"Hai mươi triệu".
"Ba mươi triệu".
"..."
Qua mấy lượt, giá đã tăng đến sáu mươi triệu, nếu quy đổi sang đá pháp tắc sơ cấp thì phải là sáu trăm triệu!
Đám người này giàu quá!
Trần Dương vốn không mấy hứng thú, nhưng cánh cửa Chúng Diệu giấu trong người đột nhiên rung lên.
Một cảm giác quen thuộc đột nhiên trỗi dậy.
Mắt anh sáng lên, phải chăng trong những mảnh vụn này có... mảnh vụn của cánh cửa Chúng Diệu?
Nếu không, hà cớ gì cánh cửa Chúng Diệu lại nhắc nhở anh?
"Bất luận thế nào cũng phải lấy được mảnh vụn!"
Trần Dương đang đau đầu không biết làm sao để tìm cánh cửa Chúng Diệu khác, mấy hôm nay lật giở khắp các điển tịch mà cũng chưa tìm được thông tin liên quan đến cánh cửa Chúng Diệu.
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
"Tám mươi triệu!"
Lúc giá lên đến bảy mươi lăm triệu, Mạnh Tử Bình ra giá!
Trực giác bảo hắn, mảnh vụn này có ích cho hắn.
"Tám mươi hai triệu".
"Tám mươi lăm triệu".
"Một trăm triệu..."
Giá của mảnh vụn bảo vật Bất Hủ tăng dựng đứng, chiều hướng là tăng lên hơn một trăm năm mươi triệu!
Điên rồi, những người này điên hết rồi, chỉ vài mảnh vụn mà đã tranh đoạt điên cuồng như vậy!
"Một trăm tám mươi triệu!"
Lúc giá lên một trăm bảy mươi triệu, Trần Dương ra giá.
Chương 768: Nói mua là mua
Trần Dương ra giá, những người ngồi trên bàn đều sửng sốt.
"Sư đệ, đệ..."
Bích Tiêu kinh ngạc, là một trăm tám mươi triệu đá pháp tắc trung cấp chứ không phải một trăm tám mươi triệu tinh hoa Hỗn Độn đâu!
Mạnh Tử Bình cũng hơi hoảng hốt, Trần Dương giàu vậy à?
Bỗng nhiên hắn nhớ tới tổ chức mà Trần Dương từng nhắc tới, nghĩ đến đó là hắn liền hiểu ra.
Một tỷ thành viên, một người góp một đá pháp tắc trung cấp là đã có một tỷ rồi.
Nếu vượt quá ba trăm triệu thì để cho Diệp Lương Thần!
Mạnh Tử Bình thầm nghĩ vậy.
Đối với hắn thì ba trăm triệu đá pháp tắc trung cấp là cực hạn, dù sao thì bảo vật Bất Hủ vỡ nát thì không ai biết có được bao nhiêu khí Bất Hủ.
Cho dù có sửa sang lại rồi thì uy lực cũng giảm mạnh, nói là phát huy được sức mạnh của Đạo Hoàng trung kỳ hoàn toàn chỉ là nói suông.
"Hai trăm triệu!"
Mạnh Tử Bình thản nhiên nói.
"Hai trăm hai mươi triệu".
Trần Dương nói.
"Hai trăm năm mươi triệu".
"Hai trăm bảy mươi triệu".
"Hai trăm chín mươi triệu".
"Ba trăm triệu!"
"Diệp huynh, mảnh vụn này thuộc về huynh rồi".
Mạnh Tử Bình cười nói.
Những người khác cũng không hét giá nữa.
Dùng ba trăm triệu đá pháp tắc trung cấp để mua một đống mảnh vụn, nhiều người cũng đang thầm cười nhạo anh.
"Ha ha, đúng là một thằng ngốc giàu có!"
Trong góc khuất, có một tên vừa lùn vừa béo, mắt ánh lên vẻ xảo quyệt.
Mảnh vụ này hắn cũng chỉ vô tình nhặt được, hắn cũng đã hút đi kha khá khí Bất Hủ trong pháp bảo rồi, chỉ để lại một chút xíu.
Hắn vốn tưởng chỉ có thể bán được tầm hơn một trăm triệu là cao rồi, nhưng không ngờ giá bán được lại cao hơn dự liệu của hắn rất nhiều.
"Phát tài rồi, ba trăm triệu đá pháp tắc trung cấp, ông đây phất rồi".
"Ba trăm triệu lần thứ nhất, ba trăm triệu lần thứ hai, ba trăm triệu lần thứ ba, giao dịch thành công!"
Trần Dương đứng lên: "Sư tỷ, Mạnh huynh, ta đi rồi về".
Nói rồi Trần Dương rời đi.
Xuống lầu, Trần Dương trả tiền xong thì thu mảnh vụn vào trong nhẫn chứa.
Ở đây người đông phức tạp, đợi quay về rồi kiểm tra cẩn thận sau.
"Vị đạo huynh này, xin dừng bước!"
Lúc này, sau lưng anh vang lên một giọng nói.
Trần Dương quay người lại thì thấy một tên mập da đen, lùn tịt, đôi mắt ti hí hệt như mắt cáo.
"Huynh là?"
"Mảnh vụn kia vốn là của ta".
"Ồ!"
Trần Dương gật đầu: "Đạo huynh tới đây là muốn lấy mảnh vụn về à?"
Lục Lão Tứ vội xua tay: "Không phải vậy, đâu có lý nào đi lấy lại đồ đã đấu giá, như vậy là phạm vào điều kiêng kị. Nếu bị người khác biết thì sẽ xem thường ta mất".
"Vậy thì?"
"Ta muốn kết bạn với đạo huynh, không biết đạo huynh có đồng ý không?"
Lục Lão Tứ rất thành khẩn nói.
"Ồ, đương nhiên rồi".
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm. Anh còn tưởng Lục Lão Tứ tới để đòi lại đồ nữa chứ.
"Ta tên là Lục Lão Tứ, là đệ tử thân truyền của Cảnh Dương Cung, bạn bè đều gọi ta là Lão Tứ, nếu đạo huynh không chê thì cũng có thể gọi ta như vậy!"
"Tại hạ là Diệp Lương Thần, đệ tử thân truyền của Thiều Hoa Cung!"
Trần Dương cười giới thiệu.
"Tên hay!"
Lục Lão Tứ nói: "Hay là chúng ta kết bạn đi?"
Trần Dương lấy máy truyền ảnh ra: "Nào, để ta quét!"
"Ha ha, để ta quét huynh!"
Lục Lão Tứ lấy máy truyền ảnh ra: "Ta còn tưởng Diệp huynh không có máy nên định tặng huynh một cái nữa đấy".
"Ồ, Lục huynh hào phóng vậy?"
"Còn phải nói, Lục Lão Tứ ta không có gì được, nhưng đối với bạn bè thì luôn trượng nghĩa và hào phóng!"
Sau khi kết bạn xong, Trần Dương nhìn tên mà suýt cười sặc: "Tứ thiếu oai phong lẫm liệt!"
"Diệp huynh, ta còn chút việc, huynh rảnh thì ghé Cảnh Dương Cung của ta uống rượu nhé!"
"Chắc chắn rồi!"
Nhìn bóng lưng rời đi của Trần Dương, Lục Lão Tứ cười híp mắt: "Lại có thêm một người bạn giàu có nữa rồi".
Sau đó hắn kéo Trần Dương vào nhóm bạn giàu!
"Sư đệ, sao đệ đi lâu thế?"
Bích Tiêu hỏi.
"À, vừa nãy đệ gặp một người khá thú vị nên nói chuyện với hắn vài câu".
Trần Dương cười rồi ngồi xuống.
"Khí Bất Hủ trong mảnh vụn thế nào? Có nhiều không?"
"Chưa kiểm tra kỹ nữa, về rồi coi sao!"
"Ừm, cũng được".
Bích Tiêu gật đầu.
"Sau đây chính là chí bảo được mọi người quan tâm nhất!"
"Mang nguyên thai Đạo Hoàng lên!"
Nhìn nguyên thai Đạo Hoàng hình em bé to bằng bàn tay, Trần Dương nói: "Có phải thứ này có thể luyện thành hóa thân không?"
"Đúng là có thể, nhưng dùng nó để luyện chế hóa thân thì quá lãng phí".
Bích Tiêu giải thích: "Nếu luyện chế hóa thân thì cùng lắm nó chỉ có tu vi cao bằng đệ thôi. Nhưng nếu đệ nuốt nó thì có 80% khả năng sẽ đột phá lên được Đạo Hoàng, sẽ không tồn tại bất kỳ nút thắt nào nữa".
"Nhưng không phải cứ nuốt nguyên thai Đạo Hoàng là có thể thành công ngay, cần thời gian dài để hấp thu và luyện hóa, nhưng bán Đạo Hoàng thì không thành vấn đề".
"Sư đệ, nếu đệ có vốn thì nhất định phải lấy nó cho bằng được, thứ này có ích cho tương lai của đệ!"
Bích Tiêu hơi tiếc nuối nói: "Tiếc là sư tỷ của đệ nghèo, chứ không chắc chắn ta sẽ lấy nó cho bằng được!"
"Ta cho tỷ mượn!"
Trần Dương nói.
"Gì cơ?"
"Tỷ không có thì ta cho tỷ mượn".
Trần Dương cười, anh nhìn ra được Bích Tiêu rất muốn có nguyên thai này.
Mạnh Tử Bình nói: "Diệp huynh, lần này ta không nhường huynh đâu".
Trong lòng hắn hơi nao núng, nếu Trần Dương cho Bích Tiêu mượn đá pháp tắc thật thì cũng có khả năng Bích Tiêu sẽ lấy được nguyên thai lắm chứ.
"Sư đệ, đệ... ta..."
"Cứ vậy đi".
Trần Dương ngắt lời cô ấy, toàn lực chú ý xuống bên dưới.
"Giá khởi điểm là ba mươi triệu đá pháp tắc cao cấp, mỗi lần tăng ít nhất một triệu!"
"Ba mươi lăm triệu!"
"Ba mươi tám triệu!"
"Bốn mươi hai triệu!"
Món này là đồ hiệu thật sự, ai mà không muốn có được?
Bích Tiêu vò gấu váy, trong lòng đắn đo. Cô ấy chỉ có tám triệu đá pháp tắc cao cấp, mà thấy người ta hét giá kinh hoàng, mốc trăm triệu đã ở ngay trước mắt rồi.
Cho dù Trần Dương có nhiều đá pháp tắc như vậy thật thì mình có trả nổi không?
Lúc giá vượt một trăm triệu thì Mạnh Tử Bình cũng tham gia. Không chỉ riêng Mạnh Tử Bình mà những đệ tử thân truyền của các cung khác cũng lần lượt vào cuộc.
"Một trăm ba mươi triệu".
"Một trăm năm mươi triệu".
"Hai trăm triệu!"'
Cạnh tranh rất khốc liệt, nếu có thể đột phá Đạo Hoàng trong vòng một trăm năm thì sẽ nắm chắc được vào Tự Liệt.
"Hai trăm bốn mươi triệu".
"Hai trăm sáu mươi triệu".
Giá vẫn tiếp tục leo cao.
Nhìn tình thế này thì chắc giá sẽ lẩn quẩn trong tầm năm trăm đến tám trăm triệu.
Tuy nguyên thai Đạo Hoàng tốt nhưng vẫn còn bảo bối tốt hơn nó, vượt qua ngưỡng giá này thì nó không còn xứng nữa.
Hơn nữa cũng chưa chắc có người có thể lấy ra được nhiều đá pháp tắc như vậy.
Khoản tiền lớn như vậy, cho dù là Đạo Hoàng cũng chưa chắc trả nổi.
"Bốn trăm triệu".
Mạnh Tử Bình hét giá, hắn nhìn Trần Dương một cái, tới bây giờ Trần Dương vẫn chưa ra giá.
Bích Tiêu thì thầm thở phào: "Đệ ấy không hét giá chắc là vì không đủ đá pháp tắc nhỉ? Thế cũng hay, nếu đệ ấy thật sự đấu giá nguyên thai về cho mình thì chưa chắc mình trả được nợ cho đệ ấy".
"Bốn trăm ba mươi triệu".
"Bốn trăm sáu mươi triệu".
"Năm trăm triệu!"
Quả nhiên, giá tăng thẳng một đường lên năm trăm triệu, đúng là bảo bối để lại sau cùng mà.
Nhưng sau khi giá lên năm trăm triệu thì số người cạnh tranh ít đi một nửa.
Đa phần là vì họ hết đá pháp tắc.
"Năm trăm mười triệu".
Mạnh Tử Bình lại tăng giá.
"Năm trăm hai mươi triệu!"
Một giọng vang lên ở sát bên hắn.
Đó là Cô Chi Viễn.
"Mạnh sư huynh, huynh cũng muốn có nguyên thai Đạo Hoàng à? Hay là nhường cho đệ đi?"
"Ai trả giá cao thì người đó được".
Mạnh Tử Bình truyền âm nói.
"Năm trăm bốn mươi triệu!"
"Mọi người đừng tranh nữa, nhường cho ta đi".
Giọng nói này cứ quái gở thế nào ấy.
Đó chính là giọng của Hồng Đình Phương.
"Tuy nguyên thai Đạo Hoàng rất tốt nhưng quá sáu trăm triệu thì nó không xứng".
Mạnh Tử Bình hừ giọng nói: "Nếu các đệ trả vượt qua giá đó thì cứ cầm đi!"
Cô Chi Viễn cười lạnh lùng, hắn ta cũng hiểu mà, hắn cũng thầm định giá nếu vượt năm trăm tám mươi triệu thì hắn không cần nữa.
Hồng Đình Phương che miệng cười: "Thế thì ta ra giá sáu trăm lẻ một triệu!"
"Năm trăm bảy mươi triệu".
"Năm trăm tám mươi triệu".
"Năm trăm chín mươi triệu".
Giá đã vượt dự toán của Cô Chi Viễn, người báo giá không phải là Mạnh Tử Bình mà là đệ tử thân truyền của một cung khác.
"Sáu trăm hai mươi triệu".
Sau khi giá này được hô lên thì Mạnh Tử Bình và Hồng Đình Phương đều bỏ cuộc.
Bọn họ không có nhiều đá pháp tắc đến vậy.
"Sáu trăm năm mươi triệu".
"Sáu trăm bảy mươi triệu".
Ba giọng cứ thi nhau hô giá.
"Bảy trăm triệu, vượt mức này thì các ngươi cứ lấy đi".
"Ta ra giá bảy trăm lẻ một triệu!"
"Ta ra giá bảy trăm ba mươi triệu, nếu ngươi vẫn ra được giá cao hơn thì cứ lấy đi!"
Trầm mặc một lát, góc Đông Nam vang lên một giọng nói: "Bảy trăm ba mươi mốt triệu!"
"Coi như ngươi lợi hại!"
Hai người cạnh tranh lần lượt rút lui.
Chủ trì đấu giá đứng trên bục cũng hô lên: "Giá bây giờ là bảy trăm ba mươi mốt triệu, còn có ai ra giá cao hơn không?"
"Bảy trăm ba mươi hai triệu!"
Đúng lúc này, Trần Dương hét giá!
Há!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
"Sư đệ, đệ... điên rồi à? Bảy trăm ba mươi hai triệu đó, đệ có không?"
Bích Tiêu hoảng hốt, tay run rẩy kéo Trần Dương.
Lần này Mạnh Tử Bình thật sự sửng sốt: "Lẽ nào mình đã đoán sai rồi? Mỗi thành viên của hắn cho hắn một viên đá pháp tắc cao cấp?"
Tả Linh Nhi thì nhìn chăm chăm quan sát Trần Dương, đôi mắt to tròn ngập tràn vẻ tò mò.
Kiều Uyển Thanh cũng vậy. Cô ta cũng đã nghe kể về Trần Dương rồi, không ngờ anh lại giàu đến vậy.
Đoạn Kỳ Lân cũng ngây ngốc, nhưng đôi mắt nhìn Kiều Uyển Thanh đó vẫn luôn sáng lấp lánh.
"Sư tỷ, lời ta đã nói sao có thể không giữ lời được chứ?"
Trần Dương cười: "Tiền chả là gì cả, dùng hết rồi thì kiếm tiếp".
"Nhưng ta..."
"Không nhưng nhị gì cả, ta chắc chắn sẽ lấy nguyên thai Đạo Hoàng này cho bằng được!”
Bích Tiêu thấy rối rắm lắm, lại còn có một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng nữa.
"Bảy trăm bốn mươi triệu".
"Bảy trăm bốn mươi mốt triệu!"
Dù đối phương ra giá bao nhiêu thì Trần Dương cũng ra hơn một triệu.
"Bảy trăm năm mươi triệu".
"Bảy trăm năm mươi mốt triệu!"
Trần Dương nghe ra được giọng điệu của người kia đã trở nên lạnh lùng, rõ ràng hắn không ngờ sẽ bị người khác chen ngang.
"Bảy trăm tám mươi triệu, nếu ngươi có thể ra giá cao hơn thì ta nhường".
"Bảy trăm tám mươi mốt triệu!"
Trần Dương thản nhiên nói.
"Thú vị, thú vị lắm, đúng là rất biết cách đấu giá đấy!"
Góc Đông Nam, một chàng trai mặt trắng như ngọc, cười khẩy: "Đi điều tra thử xem đó là đệ tử của cung nào!"
"Rõ, công tử!"
"Bảy trăm tám mươi mốt triệu lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, giao dịch thành công!"
Lúc chủ trì báo giao dịch thành công thì không khí vốn dĩ yên tĩnh đã huyên náo lên.
"Đi thôi sư tỷ, chúng ta xuống lấy đồ!"
Trần Dương nói.
"Đệ kéo ta với!"
Đầu óc Bích Tiêu xoay vần, bảy trăm tám mươi mốt triệu đá pháp tắc cao cấp đó!
Trần Dương kéo cô ấy lên: "Đi thôi".
Nhìn hai người rời đi, Tả Linh Nhi không khỏi hâm mộ: "Bích Tiêu sư tỷ may mắn thật đấy! Mạnh sư huynh, lúc đầu chúng ta nên thu nhận Diệp Lương Thần vào Thiều Hoa Cung mới đúng".
Thậm chí cô ta còn nghĩ, nếu Trần Dương vào Thiều Hoa Cung thì có phải hôm nay Trần Dương sẽ trả tiền thay mình hay không?
Chương 769: Đến nhà tính sổ
Sau khi đưa bảy trăm tám mươi mốt triệu đá pháp tắc xong, số đá pháp tắc cao cấp trong tay Trần Dương đã sạch sành sanh, phần lớn chỉ còn đá pháp tắc sơ cấp và trung cấp.
"Sư tỷ, nguyên thai Đạo Hoàng là của tỷ rồi đấy".
Nhận nguyên thai, Bích Tiêu cảm động không nói nên lời: "Sư đệ, đệ cứ dùng nguyên thai Đạo Hoàng này đi, ta..."
"Ta mới là Siêu Thoát hậu kỳ thôi, biết khi nào mới dùng được? Tỷ đã là Đạo Hoàng hậu kỳ nên tỷ sử dụng nguyên thai Đạo Hoàng là tốt nhất, thực lực sư tỷ càng mạnh thì sư đệ như ta mới yên tâm được".
Nghe vậy, Bích Tiêu không từ chối nữa, cắn răng nói: "Vậy được, ta sẽ nhận nguyên thai Đạo Hoàng này!"
Cô ấy không nhắc đến chuyện tiền bạc vì như vậy chỉ làm mối quan hệ hai người càng xa lạ hơn.
"Chúng ta đi".
Bích Tiêu nói: "Những chuyện tiếp theo nhàm chán đến cực đỉnh, ta nghĩ đệ cũng sẽ không thích".
Trần Dương đã không muốn ở lại đây từ lâu rồi: "Đi thôi".
Tiêu vài trăm triệu, Trần Dương cũng muốn quay về xem xét mảnh vụn, tiện thể tế luyện con rối chết thay và Độn Quang Phù.
"Bích Tiêu sư tỷ không đợi chúng ta".
Tả Linh Nhi hơi rầu rĩ buồn bực.
"Chúng ta cũng đi!"
Đêm nay Mạnh Tử Bình không thu hoạch được gì nên tâm trạng không được vui lắm.
"Kiều sư muội, đợi ta..."
Đứng trước cửa viện, Bích Tiêu nói: "Sư đệ, có thể ta sẽ bế quan một khoảng thời gian, đệ không cần phải chia hoa hồng mấy ngày nay cho ta và sau này ta cũng không cần".
"Sư tỷ, vậy không hay lắm nhỉ? Chuyện nào ra chuyện đó..."
"Nhóc con, đệ cho rằng ta không biết đệ đang nghĩ gì hả?"
Ngón tay trắng nõn chỉ lên trán Trần Dương: "Yên tâm đi".
"Vậy khoảng thời gian này ta không đến quấy rầy sư tỷ".
Trần Dương cười ha ha, xoay người vào viện.
Anh bày xong pháp trận thì lắc mình tiến vào kết giới Thời Quang!
Chuyện thứ nhất anh muốn làm là lấy những mảnh vụn đó ra, sau đó kiểm tra cẩn thận.
"Mảnh này không phải, mảnh này cũng không phải..."
Sau khi kiểm tra cẩn thận một hồi, anh phát hiện không có bất kì điều gì khác thường.
"Không thể nào, lẽ nào dấu hiệu mà cánh cửa Chúng Diệu đưa cho mình đã sai rồi sao?"
Trần Dương lại kiểm tra thật cẩn thận một lần nữa nhưng vẫn không hề phát hiện mảnh vụn khác biệt nào.
"Chẳng lẽ mình tiêu nhiều đá pháp tắc như vậy mà chỉ đổi lấy một đống mảnh vụn thôi sao?"
Anh suy nghĩ một chốc rồi lấy cánh cửa Chúng Diệu ra. Cánh cửa Chúng Diệu to bằng bàn tay xuất hiện trong tay anh.
Đúng lúc này, hai mảnh vụn to bằng ngón út bay lên từ đống mảnh vụn, tỏa ánh sáng màu xanh lá.
"Quả nhiên là mảnh vụn!"
Trần Dương vui vẻ vội vàng lấy hai mảnh vụn, không để khí tức bị rò rỉ ra.
Anh quan sát cẩn thận, phát hiện hai mảnh vụn này không giống mảnh vụn trên tay mình lắm.
Nếu không phải anh đã có một cánh cửa Chúng Diệu thì chắc chắn không thể tìm được hai mảnh vụn này.
Anh vội vàng thu hai mảnh vụn vào trong cơ thể rồi bắt đầu tế luyện.
Cũng không biết là vì anh đã có cánh cửa Chúng Diệu hay mảnh vụn này đã từng bị tế luyện mà Trần Dương tế luyện rất suôn sẻ.
"Đúng là khí tức tỏa ra không giống tý nào, hình như có thể làm thoải mái dương thần!"
Trần Dương vui mừng quá đỗi, thanh khí không ngừng bị dương thần trong vùng dưới đồi thị hấp thụ, sảng khoái giống như được uống thuốc cực bổ.
"Hình như đây là sức mạnh linh hồn thuần khiết!"
Mắt Trần Dương lóe sáng: "Chín cánh cửa Chúng Diệu đều có tác dụng độc đáo, ví dụ như cánh cửa của mình có tác dụng làm thân xác thoải mái, mảnh vụn mới có được thì lại khiến dương thần thoải mái".
"Chỉ tiếc là ít quá, chưa đến một phần mười, nếu muốn gom đủ thì e là không dễ dàng gì".
"Nhưng mà sao Lan Đình Tiên Cung lại có tung tích của hai cánh cửa Chúng Diệu?"
Trần Dương thầm nghĩ, dù thế nào cũng không thể để người khác biết chuyện mình có cánh cửa Chúng Diệu: "Dành chút thời gian đi tìm Lục lão Tứ, hỏi xem mảnh vụn của hắn ở đâu ra".
Sau đó anh lấy con rối chết thay và Độn Quang Phù ra. Con rối chết thay có thể đỡ được một chiêu của Đạo Hoàng trung kỳ, nếu hơn nữa sẽ không còn tác dụng.
Độn Quang Phù cũng là đồ xài một lần, có thể dùng lúc chạy trốn.
Có thêm hai con át chủ bài, Trần Dương yên tâm hơn.
Sau khi làm những chuyện này xong, Trần Dương ném hết tất cả đá pháp tắc sơ cấp và trung cấp vào vũ trụ bên trong cơ thể.
Bây giờ thứ đang tăng chậm nhất là pháp lực, vũ trụ càng lớn, chất lượng không gian càng cao, tài nguyên cần thiết càng nhiều.
"2,13 triệu tỷ tinh vực, vẫn quá chậm, ít nhất phải 2,5 triệu tỷ mới đủ để đột phá Siêu Thoát viên mãn!"
Trên Siêu Thoát viên mãn còn có bán Đạo Vương, ít nhất cần phải có ba triệu tỉ tinh vực mới có hy vọng, Trần Dương nghĩ mà thấy tê da đầu.
Cùng lúc đó, tại khu vực không ai quản lý.
Linh Đỉnh đã móc nối được với các thương nhân bôn ba tứ phương của Bất Hủ Đạo Cung và Diễn Thánh Đế Tông, lượng hàng xuất ra mỗi ngày đã vượt quá một triệu.
Đây là do Bắc Dương quản lý nghiêm ngặt, nếu không sẽ còn nhiều hơn, ngày nào cũng bỏ túi mấy chục triệu khiến Linh Đỉnh Thượng Nhân nhìn lé cả mắt.
Kiếm tiền thật là dễ dàng, còn nhanh hơn đi cướp giật nữa.
Nếu ông ta mà có nghề này rồi thì còn kinh doanh lô đỉnh làm gì!
"Mười tông môn lớn đã chú ý đến chúng ta, lại còn sai người đi tiếp xúc với nguồn bán, hình như là muốn tìm nhà cung cấp từ phía nguồn!"
"Bảo Linh Đỉnh tung tin để họ biết nguồn hàng là do Lan Đình Tiên Cung cung cấp là được, cho họ mười lá gan họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ”.
"Nhưng vẫn phải cho chút ngon ngọt, để cho họ giá sỉ là tám mươi đá pháp tắc, ít lãi hơn nhưng có thể giảm rất nhiều phiền phức, vẫn đủ để chia cho người của Bất Hủ Đạo Cung và Diễn Thánh Đế Tông nên cũng không thiệt thòi".
"Cứ sắp xếp vậy đi".
Ba người anh một câu tôi một câu quyết định những chuyện tiếp theo. Người của Linh Đỉnh xử lý công việc khá tốt, trong khoảng thời gian ngắn đã gặp người của mười tông môn lớn, ký hiệp nghị, trong nháy mắt lượng chào hàng bùng nổ.
Từ mỗi ngày một triệu đến mỗi ngày chục triệu, giá cả thống nhất.
Khu vực không ai quản lý nên vẫn còn bị chiếm đoạt, tông môn trung cấp buôn bán cực kỳ vui vẻ, mới một tháng thôi mà Tân Hỏa đã bao phủ khắp khu vực không ai quản lý.
Tiền lời mỗi ngày lên đến vài tỷ, tiền hàng ra vào lên đến hàng chục tỷ.
Ngoại thành Lan Đình Tiên Cung cũng đã bùng nổ, từ ba chi nhánh trở thành ba mươi chi nhánh!
Chiếm cứ những con đường trọng yếu ngoại thành, mỗi ngày lượng hàng hóa xuất ra khoảng ba triệu, tiền lãi mỗi ngày của Mạnh Tử Bình cũng hơn mười triệu.
Cầm tiền là phải làm việc, trước đó không lâu, Từ Thiên Xuyên của thương hội Phú Quý nhận lệnh của Cô Chi Viễn làm giả một lượng hàng rất lớn.
Mục đích là ảnh hưởng đến danh tiếng của máy truyền ảnh.
Mạnh Tử Bình tìm hiểu nguồn gốc, tắm máu thương hội Phú Quý, cầm đầu của Từ Thiên Xuyên đến gặp Cô Chi Viễn.
Nói thẳng một câu: "Chặn đường làm ăn như giết cha giết mẹ, nếu có lần sau thì sẽ quyết đánh cho đến chết!"
Bởi vì nhân chứng vật chứng đều có nên mặt Cô Chi Viễn xanh mét, không dám nói gì.
Từ đó, mọi người đều biết đường làm ăn này là của Mạnh Tử Bình.
Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy, nhưng sau khi Bích Tiêu xuất quan biết tin, lại xách kiếm đánh đến tận cửa nhà.
Ra tay sắc bén, chiêu nào cũng là chiêu chí mạng làm Cô Chi Viễn không thể đỡ nổi.
Sau khi nuốt nguyên thai Đạo Hoàng, Bích Tiêu đã thuận lợi đột phá bán Đạo Hoàng, chỉ cần hấp thu sức mạnh của nguyên thai Đạo Hoàng, không bao lâu sau là có thể đột phá Đạo Hoàng.
"Bích Tiêu sư muội, muội điên rồi à?"
“Ta điên rồi?”
Bích Tiêu lạnh mặt hỏi: "Ai bảo huynh làm chuyện này? Huynh không biết máy truyền ảnh là đường làm ăn của ta à?"
"Ta nói cho huynh biết, nếu hôm nay huynh không giải thích rõ ràng thì ta sẽ đi mách với sư bá!"
Sư bá mà Bích Tiêu nói là Đạo chủ của Thiều Hoa Cung.
"Chẳng phải máy truyền ảnh là đường làm ăn của Mạnh Tử Bình sao? Sao tự dưng lại biến thành của muội?"
"Chúng ta bắt tay nhau làm, không được hả?"
Cô Chi Viễn sửng sốt, thầm nói sao lại đụng đến ngươi thế này, nếu chuyện này mà đến tai sư phụ đang bế quan, chắc chắn mình sẽ xui xẻo.
"Muội đừng ức hiếp người quá đáng”.
"Cuối cùng ai khinh/ức hiếp người quá đáng?”
Bích Tiêu nói: "Ta nể tình huynh là đồng môn nên cho huynh một cơ hội, huynh chẳng những không cảm ơn mà còn tệ hơn, ta sẽ mời sư bá phân xử chuyện này".
“Không được đi!”
Cô Chi Viễn bùng nổ ngăn cản bước chân của Bích Tiêu: "Bích Tiêu sư muội, làm ăn thì cạnh tranh là bình thường thôi mà, đâu cần phải làm lớn vậy đúng không?"
"Huống hồ bên các muội cũng đã giết người rồi!"
"Đáng đời!"
Bích Tiêu hừ nói: "Muốn ta không đi tìm sư bá cũng được, đền bù tiền đi. Huynh có biết chuyện thương hội Phú Quý làm đã ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của bọn ta thế nào không?”
Cô Chi Viễn hít thật sâu, cố kiềm chế suy nghĩ muốn giết người xuống: "Được, đền bù bao nhiêu!"
"Một tỷ đá pháp tắc trung cấp!"
Cái gì?
Một tỷ?
Trán Cô Chi Viễn hằn gân xanh: "Muội đang ăn cướp hả!"
"Một tỷ đá pháp tắc trung cấp là nhiều lắm hả?"
Bích Tiêu cười mỉa nói: "Chỉ bằng mười tỷ đá pháp tắc sơ cấp thôi mà!"
"Nếu không phải bọn ta đang khống chế lượng hàng xuất thì mỗi ngày một tỷ đá pháp tắc sơ cấp là chuyện dễ như trở bàn tay, mười tỷ chỉ vài ngày thôi".
“Cô sư huynh, huynh không muốn đưa, ta cũng không muốn ép, chút tiền đó chẳng là gì, ta chỉ muốn được xử lý rõ ràng!"
Cô Chi Viễn kinh hãi và cực kỳ phẫn nộ, một tỷ đá pháp tắc trung cấp mà chẳng là gì?
Mấy chục năm nay hắn chưa thấy ai kiếm được nhiều như vậy.
Thấy Cô Chi Viễn không nói gì, Bích Tiêu cũng mất kiên nhẫn: "Nói một câu thôi, huynh có bồi thường hay không!"
"Ta bồi thường!"
Cô Chi Viên cắn răng nói.
"Này!"
Nhận nhẫn chứa, thần niệm Bích Tiêu quét qua: "Chuyện này kết thúc tại đây, nếu còn xảy ra nữa ta sẽ không để yên như vậy đâu".
Sau khi Bích Tiêu rời đi, Cô Chi Viễn quát lên: "Ả khốn, ả khốn!"
"Tốt nhất ngươi đừng rơi vào tay ra, một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi biết được sự lợi hại của ta".
"Người đâu, đưa nữ đệ tử giúp việc vào đây, phải thật xinh vào đấy!"
...
"Sư đệ, có tiền rồi đây!"
Bích Tiêu thắng lợi trở về, đưa nhẫn chứa cho Trần Dương: "Cho đệ".
"Sư tỷ, ý tỷ là sao?"
"Một tỷ đá pháp tắc trung cấp, cho đệ hết đó".
Trần Dương sờ mũi: "Nhiều quá, tỷ bỏ nhiều công sức nhất, chia 8/2 đi, tỷ tám ta hai!"
"Không được, chia 5/5!"
"Tỷ mà nói vậy ta chia 1/9 đó".
Bích Tiêu gõ trán Trần Dương: "Người khác thì ước càng nhiều tiền càng tốt, đệ thì ngược lại cứ đẩy ra mãi".
"Ta là sư đệ của tỷ, không phải ai xa lạ, không thể đánh đồng vậy được".
Chỉ một câu nói bình thường mà lại làm Bích Tiêu đỏ mặt: "Đệ nói vậy, ta không muốn 5/5, đệ cứ lấy hết đi xem như ta trả cho đệ!"
"Tỷ chắc không?"
"Ta chắc mà!"
Bích Tiêu nói: "Nếu không nhờ đệ, ta nào có nhiều đá pháp tắc như vậy".
Cô ấy đã tu luyện gần mười triệu năm nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ có nhiều đá pháp tắc như vậy.
Nên bây giờ hơi ngại.
“Thế ta nhận đấy nhé”.
Trần Dương cũng không là ra vẻ, anh biết Bích Tiêu không phải người thích nợ ơn người khác.
Quan hệ của hai người đã tương đối vững chắc, không cần dùng những thứ như ân huệ để thao túng cô ấy.
"Vậy mới đúng chứ!"
Bích Tiêu cười.
"Đúng rồi, vài tháng nữa là đại thọ của sư bá, đệ định tặng gì?"
Chương 770: Chín kẻ dở hơi
“Mối quan hệ có gần gũi không? Nếu gần gũi thì đệ còn suy nghĩ xem, còn nếu không thì tỷ tặng gì, đệ tặng đó”.
“Đệ đúng là lười quá đi mà”.
Bích Tiêu liếc nhìn Trần Dương một cái: “Không thân thiết lắm, nhưng cũng không đến mức hời hợt”.
“Giống kiểu quan hệ xã giao ấy”.
Trần Dương nói: “Vậy sư tỷ tặng như nào thì đệ tặng nấy”.
“Thôi được rồi, nếu vậy thì đệ không cần chuẩn bị nữa, để ta làm”.
“Đa tạ sư tỷ!”
“Đúng rồi sư tỷ, ta còn có một việc muốn hỏi, Tàng Kinh Các của những viện khác ta có thể vào được không?”
Anh cần thêm nhiều điển tịch Đạo Vương hơn nữa, để thôi diễn vũ trụ Vô Hạn.
“Ở Thiều Hoa Cung người ta tu luyện Tuế Nguyệt Pháp, Tuế Nguyệt Pháp tổng cộng chia làm 5 bộ, chỉ có Đạo chủ mới có thể tu luyện Tuế Nguyệt Pháp hoàn chỉnh, không lẽ đệ định sưu tập Tuế Nguyệt Pháp hoàn chỉnh đó à?”
“Tuế Nguyệt Pháp là cái gì? Đệ không biết!”
Trần Dương lúng túng cười một tiếng: “Sư phụ cũng không nói cho đệ biết mấy chuyện này”.
“Sư phụ không dạy đệ Tuế Nguyệt Pháp sao?”
Bích Tiêu đập trán, nói: “Nhất định là sư phụ muốn ta truyền cho đệ!”
Nói đoạn, cô ta cong ngón tay, một đạo linh quang nhập vào trong đầu Trần Dương: “Tuy rằng Tuế Nguyệt Pháp chia làm năm bộ, nhưng tách mỗi bộ này ra đều là công pháp hoàn chỉnh, có thể tu luyện đến Bất Hủ. Tuế Nguyệt Pháp hoàn chỉnh có thể tu luyện đến Vĩnh Hằng, đây là công pháp cấp Vĩnh Hằng cực kỳ mạnh”.
Trần Dương gật đầu, Tuế Nguyệt Pháp quả nhiên lợi hại, liên quan đến những đại đạo như thời quang, nhân quả, sinh mệnh.
Chỉ tiếc, đại đạo mà Trần Dương có quá toàn diện, cho dù là Tuế Nguyệt Pháp cũng chỉ để làm chất dinh dưỡng mà thôi.
“Đại hội hệ viện ba năm sau chính là cơ hội tốt, người đứng đầu sẽ có được ba bộ Tuế Nguyệt Pháp, người đứng thứ hai sẽ có được hai bộ, người đứng thứ ba sẽ được một bộ”.
Bích Tiêu nói: “Lần đại hội hệ viện này nhằm chuẩn bị cho cuộc chiến Tự Liệt một trăm năm sau. Cho nên, đệ nhất định phải thật cố gắng đó nhé!”
Trần Dương gật đầu một cái.
“Còn về Tàng Kinh Các của những viện khác, đệ vào cũng không sao, nhưng bên trong đó hầu hết là những điển tịch dành cho các đệ tử thông thường, đệ có đọc cũng không có ích gì”.
“Được vào là tốt rồi!”
…
Trần Dương đi đến Thiều Hoa Viện, rồi đi thẳng vào Tàng Kinh Các. Ai cũng biết mối quan hệ thân thiết giữa Mạnh Tử Bình và Trần Dương, vậy nên đệ tử giữ cửa cũng không dám ngăn cản anh.
Sau khi ở trong đó một ngày, anh đi ra với vẻ hài lòng.
Có 1/3 số điển tịch là nội dung na ná nhau, 2/3 số còn lại thì chất lượng cao hơn bên Hình Phạt Viện một chút, dù sao đây cũng là Tàng Kinh Các của Viện chủ.
Công pháp cấp Siêu Thoát có hơn năm mươi tỷ cuốn, công pháp cấp Đạo Vương cũng có hơn một tỷ cuốn, nhưng chất lượng cũng bình thường, nội dung khá giống nhau.
Điều khiến anh vui mừng chính là, ở đây còn có hàng nghìn cuốn công pháp cấp Đạo Hoàng.
Sau khi rời khỏi đó, Trần Dương bắt đầu luyện chế hóa thân mới, toàn bộ những hóa thân này là anh dùng để hỗ trợ Nguyên Dương. Trong một đêm, anh đã luyện chế ra hàng trăm hóa thân, tiêu hao không ít.
Tuy những hóa thân này đều là Siêu Thoát hậu kỳ, nhưng sức chiến đấu không cao, thiên về suy diễn hơn.
Những phân thân được luyện ra từ Chân Ma, Chân Thần ở động phủ giới, thì anh đều để chúng ở lại đó hết.
Số phân thân theo anh lên đây còn chưa đến mười nghìn, hơn nữa những phân thân này lại không giỏi suy diễn.
Sau khi gom đủ ba nghìn hóa thân, thì lượng tài nguyên mà những ngày này anh thu thập để phục vụ cho việc này đã tiêu hao hết toàn bộ.
Nguyên Dương nhẩm tính, bình thường chắc phải mất bốn năm năm mới có thể thôi diễn hết được, nhưng giờ chỉ cần khoảng một năm là đủ.
Đến khi đó có thể bổ túc được nền tảng cảnh giới Siêu Thoát, như vậy anh có thể bắt tay vào việc đột phá Đạo Vương.
Thời gian cứ thế trôi đi, thoáng một cái đã một năm trôi qua.
Dương thần của Trần Dương đã đột phá Siêu Thoát viên mãn trước, pháp lực hơi kém một chút, còn 1/3 số tế bào trong cơ thể chưa được tẩy luyện.
Thực lực mạnh gấp mấy lần so với trước đây.
Thành viên Tân Hỏa đã lên đến hơn mười tỷ, máy truyền ảnh đã tiêu thụ được năm mươi tỷ chiếc, hình thành nên chuỗi lợi ích hoàn chỉnh, nhờ vậy Tân Hỏa cũng đã thâu tóm được trên dưới năm nghìn tông môn hạ đẳng, ba trăm tông môn trung đẳng, còn tông môn thượng đẳng tạm thời chưa động đến.
Nguyên nhân chủ yếu chính là khả năng chiến đấu cấp cao, liệu ai có thể tưởng tượng nổi rằng thủ lĩnh cao cấp nhất của Tân Hỏa còn chưa đột phá Đạo Vương.
“Nền tảng hùng hậu quá cũng có cái khổ riêng!”
Trần Dương cười khổ một tiếng, người bình thường có thể luyện mấy chục rồi mấy trăm môn công pháp đã là giỏi lắm rồi.
Nhưng anh thì khác, càng nhiều càng ít.
Nhờ tích lũy được hàng nghìn tỷ tài nguyên, vũ trụ trong cơ thể Trần Dương đã phát triển lên 2,42 triệu tỷ vũ trụ, sau đó lại nhân lên với 129600 thì sẽ ra một con số khủng khiếp đến nhường nào!
Chắc sẽ ngang với kích thước của hàng trăm động phủ giới, hơn nữa vũ trụ này vẫn còn đang phát triển không ngừng.
Rồi sẽ có một ngày, có thể sánh ngang với vực Vĩnh Hằng, thậm chí vượt qua vực Vĩnh Hằng.
Đúng lúc này, Nguyên Dương truyền âm đến, nền tảng cảnh giới Siêu Thoát đã được bổ túc xong, có thể dùng Bổ Thiên Công nghịch luyện rồi.
“Trước tiên thôi diễn công pháp cấp Đạo Vương đã, tao chỉ đang thiếu tích lũy thôi”.
Trần Dương cảm thấy mệt mỏi, nếu đống tài nguyên này được đặt trước mặt người khác, thì có thể đạt đến Đạo Hoàng hay là Bất Hủ ấy chứ, vậy mà nó chỉ đủ để anh tăng lên một cảnh giới nhỏ!
Còn hai năm nữa, đến khi đó chắc đột phá lên Đạo Vương sẽ không thành vấn đề.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên: “Sư đệ, mau ra đây, các sư huynh trở về rồi, mau ra đi!”
“Ta đến đây!”
Anh vừa đẩy cửa ra thì Bích Tiêu liền kéo tay anh: “Đi theo ta, các sư huynh đang muốn gặp đệ!”
“Đừng vội, ta tự đi được…”
Đại sảnh Hình Phạt Viện, lúc này có chín người đàn ông ngoại hình, chiều cao khá giống nhau đang đứng đây.
Trần Dương nhìn thấy chín người này thì mặt méo xệch ra.
“Sư tỷ… chuyện này là sao?”
“Để tỷ giới thiệu cho đệ, vị này là Đại sư huynh, Ngưu Đại, Nhị sư huynh - Ngưu Nhị… Còn đây là Cửu sư huynh – Ngưu Ngưu!”
Trời, may mà tên Ngưu Ngưu, Trần Dương còn tưởng cửu sư huynh thì phải tên Ngưu Cửu cơ!
Bó tay với mấy cái tên này!
Nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn của Trần Dương, Bích Tiêu giải thích: “Chín sư huynh là sinh chín đó, thật ra thì cũng dễ phân biệt thôi”.
Ngoại hình thì giống nhau, tóc tai cũng chả có gì khác, tỷ nói cho ta biết phân biệt kiểu gì?
Cuối cùng Trần Dương cũng hiểu tại sao Bích Tiêu khen anh đẹp trai, thì ra chín vị sư huynh nhìn hơi xấu thật.
Lại còn xấu y chang nhau nữa chứ.
“Đệ nhìn nhé, người mặc bộ quần áo màu đỏ là Đại sư huynh, người mặc bộ màu cam là Nhị sư huynh, người mặc bộ màu vàng là Tam sư huynh… người mặc bộ đồ nửa đen nửa trắng là Cửu sư huynh!”
“Hiểu chưa?”
“Ồ!”
Trần Dương tiến lên chắp tay một cái: “Sư đệ ra mắt Đại sư huynh, Nhị sư huynh!”
“Trông đệ cũng được đấy, dù không đẹp trai lắm”.
“Ta nghe sư phụ khen là đệ rất được”.
“Yên tâm, sau này các sư huynh sẽ bảo vệ đệ, kẻ nào dám làm khó đệ thì chúng ta sẽ không tha cho hắn!”
“Chúng ta vốn dự tính về trước thời hạn, nhưng cuối cùng bị kẹt ở chỗ nọ, mãi đến tháng trước mới thoát ra được”.
“Đây là món quà ra mắt của ta, nhận lấy đi!”
Vừa nói, đám người vừa nhét một đống đồ lớn cho Trần Dương.
Bảo vật Đạo Hoàng thượng phẩm ba món, ba hồ lô đan dược, còn có một số đồ cổ quý hiếm, Trần Dương cũng không biết là cái gì.
“Đa tạ Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam sư huynh…”
Cám ơn từng người một xong, Trần Dương lấy tấm chip siêu năng ra: “Đây là món quà đáp lễ của đệ, hy vọng các sư huynh không chê”.
“Haizz, chúng ta là sư huynh mà, đâu cần đệ đáp lễ cơ chứ, mau cất đi!”
“Sư đệ, không được đâu, nếu như sư phụ biết được, nhất định sẽ khiển trách chúng ta”.
“Chỉ cần sư đệ biết sống hòa thuận, thì các sư huynh sẽ bảo vệ đệ, không đúng, là thương yêu, mà cũng không đúng, là quan tâm đệ…”
Ba người phụ nữ thì ồn ào bằng trăm con vịt, chín người đàn ông thì ngang với cả đàn vịt mất rồi!
Nói nhiều quá thể, giọng của chín người bọn họ cũng không khác nhau là mấy, cũng may là tên bọn họ đơn giản, nếu không chắc phải mất kha khá thời gian thì mới nhớ nổi.
“Sư huynh, tấm chip này là đồ tốt đó, nó còn giúp hỗ trợ tu luyện cơ, ngoài ra còn có nhiều chức năng thần kỳ khác, nếu các huynh từ chối thì nhất định sẽ hối hận!”
Bích Tiêu nói.
“Hả? Nghe sư muội nói vậy, đột nhiên ta cũng muốn nhận”.
“Đúng vậy, nếu vật này có thể hỗ trợ tu luyện, vậy ta đành nhận nhé”.
“Sư muội nói đúng, sư đệ đáp lễ chúng ta sao dám từ chối!”
“Nếu không nhận thì chả khác nào coi thường sư đệ cả nhỉ…”
Chín người nhận lấy tấm chip, Bích Tiêu vội vàng giải thích cho bọn họ cách sử dụng.
Vừa dùng thử cái bọn họ đã lập tức bị cuốn hút bởi nó.
“Được… đúng là bảo bối tốt!”
“Cái này còn tốt hơn nhiều so với máy truyền ảnh sư muội đưa cho chúng ta!”
“Tuyệt quá, đa tạ sư đệ đã yêu thích, không đúng, quan tâm… mà cũng không đúng…”
“Sư đệ, cho dù đệ không được đẹp trai như các sư huynh đây, nhưng tấm lòng của đệ thì chúng ta đều thấy được”.
Trần Dương thầm cười khổ, nhưng cũng không lên tiếng.
Bích Tiêu âm thầm truyền âm qua: “Sư đệ nhịn một chút đi, chín sư huynh lúc nào cũng thích tự sướng vậy đó, nhưng tính cách thì rất tốt, nếu như bọn họ ý thức được mình xấu, thì đúng là một cú đả kích lớn”.
Trần Dương hiểu ý của Bích Tiêu, ý của cô ấy là nhiều người đôi khi không chấp nhận vẻ ngoài xấu xí của mình.
“Đi nào sư đệ, chúng ta đi gặp sư phụ thôi!”
Vừa nói chín huynh đệ kia kéo Trần Dương đi theo.
Đến chỗ bế quan của Kiếm Chiến Phi, chín người đồng loạt quỳ xuống đất, nhân tiện ấn người Trần Dương để anh quỳ theo.
“Sư phụ, đệ tử bất hiếu Ngưu Đại, Ngưu Nhị… Ngưu Ngưu, chúng con đã về ạ!”
Chín người nói như đang điểm danh.
Trần Dương dở khóc dở cười, các huynh quỳ thì mặc các huynh, sao còn kéo cả ta vào nữa.
Dứt lời, cánh cửa đang đóng chặt bỗng bể tan tành, một bóng người chui ra từ bên trong.
Nếu nhìn kỹ thì đúng là Chiến Kiếm Phi rồi.
Ông ấy cầm trong tay một cái thước, lồng ngực phập phồng: “Chín đứa đệ tử bất hiếu này, còn biết đường quay về hả?”
Vừa nói, cây thước vừa quật lên người bọn họ như vũ bão, chín người bị đánh đến mức ôm đầu trốn chui trốn lủi như chuột, liên tục kêu rên, nhưng không có ai dám rời khỏi đây.
“Sư phụ, con sai rồi”.
“Sư phụ, chúng con du lịch bốn phương bên ngoài, mục đích cũng là muốn tăng tu vi của mình lên, để không làm mất mặt sư phụ mà!”
“Cha mẹ có ơn sinh thành, sư phụ có ơn dưỡng dục, người ta nói yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, con biết sư phụ yêu thương chúng con…”
“Roẹt roẹt roẹt!”
“Roẹt roẹt roẹt!”
Chiến Kiếm Phi vừa quất cây thước vừa tức giận nói: “Du lịch bốn phương sao? Mấy cái đứa mất dạy này, các ngươi bị Hồng Trần Giáo bắt đi, giặt quần áo cho đám đàn bà đó mấy trăm năm trời, còn không biết xấu hổ hay sao mà nói vậy hả?”
“Thể diện của ta đã bị các ngươi làm mất hết rồi!”
“Các ngươi có biết rằng, giờ ta cứ ra ngoài là tâm trạng thấp thỏm, chỉ sợ bị người ta nhận ra mình là sư phụ của các ngươi không!”
Nghe vậy Trần Dương cũng thấy rầu rĩ.
Hồng Trần Giáo là một trong ba nghìn đạo cung, xếp hạng khoảng sau 2500.
Giữ vị trí cao nhất trong giáo chính là đàn bà, bình thường thì người ta lấy phụ nữ ra làm lô đỉnh, nhưng ở đấy bọn họ bắt đàn ông làm lô đỉnh, nô lệ.
Nghe nói không có thằng đàn ông nào vào đó mà ra nổi, hoặc là điên dại, hoặc là bị hút thành cái xác khô.
Vậy mà họ ở bên trong đó giặt quần áo mấy trăm năm trời, không biết trốn ra kiểu gì.
“Nói, mấy người các ngươi làm thế nào mà trốn ra được?”
“Quan nữ trông phòng giặt thấy chúng con đẹp trai quá, nên không muốn bắt chúng con ở đó thêm nữa, sau đó thả chúng con ra ạ”.
Ngưu Đại nói.
“Đúng vậy, điều này nói lên rằng chín huynh đệ chúng con…”
“Bốp!”
Một thước của Chiến Kiếm Phi quất bay Ngưu Tứ: “Dựa vào bộ dạng người không ra người, ngợm không ra ngợm của các ngươi sao. Ban đầu nếu như không phải thấy các ngươi tâm địa lương thiện, thì với tướng mạo xấu xí như vậy, kể cả các ngươi có chết đói, ta cũng không thu nhận làm đệ tử đâu”.
Bích Tiêu che miệng cười trộm, Trần Dương cũng không nhịn nổi cười, đúng là chín kẻ dở hơi!
Cuối cùng đã mua được thần châm Thái Ất với giá ba triệu đá pháp tắc sơ cấp.
"Bảo bối thứ hai là một tàn binh Đạo Hoàng, bên trong phong ấn một tàn hồn nguyên yêu thuộc cảnh giới Đạo Hoàng".
"Giá khởi điểm là ba triệu đá pháp tắc sơ cấp, mỗi lần tăng giá ít nhất một trăm nghìn. Bây giờ bắt đầu đấu giá!"
Tàn hồn nguyên yêu cảnh giới Đạo Hoàng?
Bảo bối tốt!
Mắt Kiều Uyển Thanh sáng bừng, tàn binh Đạo Hoàng không đáng giá, thứ đáng giá chính là tàn hồn nguyên yêu, nếu rút ra được rồi gán vào binh khí Đạo Vương thì hoàn toàn có thể tạo thành bảo vật Đạo Hoàng.
"Ba triệu một trăm nghìn!"
"Ba triệu ba trăm nghìn!"
"Bốn triệu!"
"Bốn triệu tám trăm nghìn..."
Hễ đồ gì liên quan đến Đạo Hoàng thì đều không rẻ, ai mà không muốn nổi bật ở cuộc chiến Tự Liệt trăm năm sau?
Có ai lại không muốn trở thành Tự Liệt?
"Năm triệu!"
Kiều Uyển Thanh hô!
"Đã lên tới năm triệu, còn có ai ra giá nữa không?"
"Năm triệu ba trăm!"
"Năm triệu bảy trăm!"
"Sáu triệu!"
Giá tăng nhanh điên cuồng, rất nhanh đã đạt đến tám triệu!
Trần Dương ước đoán tàn binh này có khả năng vượt cả mười triệu.
Quả nhiên, sau mấy vòng, giá đã vượt mười triệu đá pháp tắc sơ cấp.
Kiều Uyển Thanh khẽ cắn môi: "Mười hai triệu!"
"Mười hai triệu, có ai ra giá cao hơn không?"
"Mười ba triệu!"
"Mười ba triệu, có giá cao hơn nữa không?"
"Mười lăm triệu!"
Giá ước tính trong lòng Kiều Uyển Thanh là hai mươi triệu, nếu vượt quá giá này thì không cần thiết, nó chỉ là tàn binh mà thôi, nguyên yêu cũng là tàn hồn.
Ngay cả khi đột phá bảo vật Đạo Hoàng, nguyên yêu cũng khó lòng phát huy hết thực lực.
"Kiều sư muội, ta không mua được nguyên thai Đạo Hoàng, nhưng tàn binh này ta có thể mua được".
Đoạn Kỳ Lân hô: "Mười tám triệu!"
"Mười tám triệu, còn ai đưa ra giá cao hơn nữa không?"
Cả hội trường im lặng, giá này rõ ràng đã vượt dự liệu của không ít người.
"Ai mượn huynh ra giá? Ta tự mình mua được!"
Làm sao Kiều Uyển Thanh có thể nhận đồ của Đoạn Kỳ Lân được, không thích là không thích, nếu mình nhận, nhất định đối phương sẽ bám lấy mình không buông.
"Mười chín triệu!"
Kiều Uyển Thanh hô.
"Mười chín triệu, có ai ra giá cao hơn không?"
Mười tám triệu cũng đã khiến tất cả im re, làm gì có ai còn đưa ra giá cao hơn mười chín triệu nữa!
"Mười chín triệu lần thứ nhất, lần thứ hai... lần thứ ba!"
Cuối cùng, Kiều Uyển Thanh có được tàn binh Đạo Hoàng với mười chín triệu!
"Tự nhiên ra giá làm gì, hại ta phải tốn thêm một triệu nữa!"
Kiều Uyển Thanh trợn hắn một cái rồi tức tối đem tiền xuống đổi bảo bối, Đoạn Kỳ Lân cũng lúng túng: "Kiều sư muội, xin lỗi, hay là để ta bù vào một triệu đó cho, được không?"
"Không cần! Huynh đừng đi theo ta".
Kiều Uyền Thanh bước vội đi.
Tả Linh Nhi thấy đau đầu: "Đoạn sư huynh cái gì cũng tốt, chỉ có điều kinh nghiệm tình trường quá kém, huynh ấy càng như vậy thì Kiều sư tỷ càng chán ghét mà thôi!"
Trần Dương đã từng thấy nhiều kẻ cố sống cố chết theo đuổi một cô gái, nhưng chưa thấy ai mặt dày như Đoạn Kỳ Lân.
Rất nhanh, bảo bối thứ ba đã lên sàn, là một cây trâm vàng, nghe nói cây trâm này từng được phu nhân của một cường giả Bất Hủ dùng.
Vị cường giả này tên là Lưu Tô, một cường giả nổi tiếng ở vực Vĩnh Hằng, nhưng trong một trận chiến, vợ con của ông ta bị giết, ông ta nổi điên sống mái với kẻ thù rồi cùng chết.
"Cây trâm này phải thuộc về ta".
Mắt Bích Tiêu sáng rỡ.
"Sư tỷ, muội chỉ còn thiếu một bảo vật để cài lên đầu nữa thôi, hay là tỷ nhường muội đi!"
Tả Linh Nhi cũng biết câu chuyện tình yêu của vợ chồng Lưu Tô nên rất muốn có cây trâm này.
"Sư muội, muội có Mạnh sư huynh kìa, bảo Mạnh sư huynh tặng muội một cây trâm là được mà?"
"Sư tỷ này, đừng có nói bậy mà!"
Tả Linh Nhi la oai oái, xua tay lia lịa: "Muội và Mạnh sư huynh chỉ là tình huynh muội thôi, cái kia... cái kia..."
"Tả sư muội, Bích Tiêu sư muội chỉ trêu muội thôi".
Mạnh Tử Bình cười cười, hắn và Tả Linh Nhi thực sự là không có gì, chỉ là hai gia đình quá thân thiết, hắn thì không thích mẫu người như Tả Linh Nhi.
Nói thật tình thì Bích Tiêu mới là mẫu người mà hắn thích.
"Bích Tiêu sư tỷ, tỷ bắt nạt muội".
Tả Linh Nhi chun mũi nói.
Bích Tiêu cười cười, sự chú ý đều đặt hết vào chỗ cây trâm.
Không nói đến việc cây trâm này có phải là của Lưu Tô tặng cho vợ hay không, chỉ với việc nó là một bảo vật Đạo Vương cực phẩm đã đáng để tranh giành rồi.
Cài lên tóc, đâu ai nghĩ nó là một bảo vật cực phẩm.
"Giá khởi điểm là năm triệu, mỗi lần tăng giá không thấp hơn hai trăm nghìn!"
"Năm triệu năm trăm nghìn!"
"Sáu triệu!"
"Bảy triệu!"
Chỉ mấy lượt giá đã tăng vọt, trong vòng mười giây đã tăng đến mười triệu, hơn nữa người ra giá đều là phái nữ!
Bích Tiêu chưa ra giá, ra giá sớm như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
"Mười sáu triệu!"
"Hai mươi triệu!"
"Hai mươi ba triệu.."
"Bảo bối này ít nhất cũng phải lên đến sáu mươi triệu".
Mạnh Tử Bình nói: "Bích Tiêu sư muội quả là tài lực mạnh".
"Mạnh sư huynh chê cười rồi".
Bích Tiêu nói: "Nếu so về tài lực, đệ tử ngũ đại viện của Thiều Hoa Cung đâu có ai so được với huynh?"
Mạnh Tử Bình chỉ cười mà không nói.
Khi giá lên đến bốn mươi triệu, Tả Linh Nhi mới nhảy vào, cha mẹ cô ta đều là trưởng lão nội môn, cô ta lại là con gái duy nhất nên họ cưng chiều cô ta lắm. Thế nên cô ta có bao giờ thiếu hụt tài nguyên đâu.
Gia thế cũng không phải vừa.
"Bốn mươi lăm triệu!"
Tả Linh Nhi hô!
"Bốn mươi bảy triệu!"
Bích Tiêu cũng đã nhảy vào đấu giá.
Buổi đấu giá đến lúc này, người thật sự muốn mua cũng đã ít đi nhiều rồi.
"Bốn mươi tám triệu".
"Bốn mươi chín triệu!"
"Năm mươi triệu!"
Tả Linh Nhi lại ra giá: "Sư tỷ, muội thật sự rất thích cây trâm này, tỷ nhường muội đi!"
"Xin lỗi sư muội, ta cũng thích cây trâm này quá, lát nếu muội thích cái gì khác, ta nhất định không tranh với muội!"
Trong cạnh tranh, có thứ có thể nhường, có thứ tuyệt đối không nhường được.
Bích Tiêu sẽ không vì một cô bé làm nũng hai ba câu mà nhún nhường.
"Vậy được, ai ra giá cao hơn thì lấy!"
Tả Linh Nhi không hề đơn thuần như vẻ bề ngoài của cô ta, nếu không cô ta đã không giúp Trần Dương che giấu sự thật.
Sự ngây thơ và trong sáng chỉ là lớp ngụy trang của cô ta, nhờ vậy cô ta có thể chiếm ưu thế khi giao tiếp với hầu hết mọi người.
Nếu ai thật sự cho rằng cô ta ngây thơ ngốc nghếch, vậy thì người đó nhất định sẽ lãnh đủ!
"Năm mươi hai triệu".
"Năm mươi ba triệu".
"Năm mươi lăm triệu".
"Năm mươi tám triệu!"
Lúc Bích Tiêu đưa ra giá này, những người khác đều từ bỏ không tiếp tục theo đuổi cuộc đấu giá nữa, bảo vật Đạo Vương cực phẩm dù có tốt mấy thì cũng không đáng để họ tăng thêm giá mua.
Cho dù là đồ mà Lưu Tô tặng cho vợ thì cũng không đáng.
"Năm mươi chín triệu!"
Tả Linh Nhi khẽ cắn môi, lại tăng giá.
"Sáu mươi triệu!"
Bích Tiêu không nhún nhường, cô ấy có tầm một, hai trăm triệu đá pháp tắc, sáu mươi triệu cô ấy vẫn bỏ ra được.
"Sáu mươi mốt triệu".
Tả Linh Nhi nói: "Sư tỷ, nó không đáng để tỷ đưa ra giá cao hơn đâu".
"Bao nhiêu cũng phải mua cho bằng được".
Bích Tiêu cười: "Sáu mươi hai triệu".
Nghe giá đưa ra, Tả Linh Nhi nhụt chí: "Sư tỷ tài lực mạnh, muội xin thua, trâm nhường cho tỷ đó!"
Nói xong, cô ta chép miệng, vẻ mặt không vui.
"Sáu mươi hai triệu, còn ai trả giá nữa không?"
"Sáu mươi hai triệu lần một, lần hai, lần ba..."
Bích Tiêu đứng lên: "Sư đệ, ta đi rồi về ngay".
Trần Dương gật đầu.
Chỉ một lát sau, Bích Tiêu và Kiều Uyển Thanh quay trở lại, dĩ nhiên sau lưng còn có Đoạn Kỳ Lân.
Tàn binh Đạo Hoàng đã được Kiều Uyển Thanh thu nhận, trâm vàng cũng đã được cài lên đầu Bích Tiêu.
Hôm nay cô ấy ăn mặc xinh xắn, cài thêm trâm vàng càng xinh đẹp động lòng người.
"Sư tỷ, tỷ thật xinh đẹp!"
Trần Dương không nhịn được khen.
Bích Tiêu đỏ mặt: "Biến, dám trêu chọc sư tỷ của đệ hả?"
"Nói thật lòng cũng không được sao?"
Trần Dương cười hì hì.
"Im đi!"
Bích Tiêu trừng đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn anh, lòng hơi ngượng ngùng.
"Ồ!"
Trần Dương cố ý gục đầu đáp.
Ánh mắt Mạnh Tử Bình ý vị sâu xa, trước nay hắn chưa từng biết Bích Tiêu cùng người con trai kia lại thân thiết như vậy.
Tả Linh Nhi cũng thấy ngậm ngùi, nếu Bích Tiêu không tranh thì cây trâm đó bây giờ đã cài trên đầu cô ta mới đúng.
Buổi đấu giá vẫn tiếp tục, bảo bối ở phía sau càng cổ quái: bản đồ kho báu Đạo Hoàng, bản đồ mộ Bất Hủ, đan dược nâng cao xác suất đột phá cảnh giới, Độn Phù giúp phi độn triệu năm ánh sáng trong tích tắc.
Rồi còn con rối chết thay, máu thầy pháp có thể trù chết Đạo Vương hậu kỳ, vân vân.
Trừ con rối chết thay và Độn Quang Phù, Trần Dương không cần cái gì cả.
Anh tiêu gần tám mươi triệu đấu giá về hai bảo bối này, sau đó không còn bảo bối nào vừa ý Trần Dương nữa.
Điều này đủ khiến Mạnh Tử Bình ngạc nhiên.
Anh là một người mới, lấy đâu ra tám mươi triệu đá pháp tắc sơ cấp.
Trần Dương giàu sụ, chiếm lĩnh mấy chục tông môn ở khu vực không ai quản lý, trong người anh có hơn mấy chục tỷ đá pháp tắc, anh đã tiêu hết một nửa rồi, nếu không tính ra còn nhiều hơn nữa.
"Nguyên thai Đạo Hoàng khi nào mới lên sàn đây, thật tò mò!"
Tả Linh Nhi chống cằm, cô ta chưa thu hoạch được thứ gì từ buổi đấu giá này.
"Chờ một chút, sắp rồi".
Mạnh Tử Bình hồi hộp, hắn nhất định phải có được nguyên thai Đạo Hoàng, có nguyên thai Đạo Hoàng, thực lực của hắn nhất định sẽ tăng vọt.
"Đem bảo bối lên!"
Nữ đệ tử bưng một cái khay lên, bên trong khay có hàng trăm mảnh vỡ màu xanh lục!
"Đây là bảo vật Bất Hủ đã vỡ nát. Nếu tìm được đại sư sửa sang lại thì vẫn có thể phát huy sức mạnh Đạo Hoàng trung kỳ. Giá khởi điểm là mười triệu đá pháp tắc trung cấp, mỗi lần tăng giá ít nhất một triệu".
Bảo vật Bất Hủ?
Thấy những mảnh vỡ trong khay, ai cũng nghểnh cổ nhìn.
Nhiều người thở dồn.
Bảo vật Bất Hủ, cho dù có vỡ vụn, cũng có nhiều người mê tít.
Bởi vì trong bảo vật còn sót lại khí Bất Hủ, nếu có thể lĩnh ngộ, nhất định sẽ có ích lợi lớn!
"Mười lăm triệu".
"Hai mươi triệu".
"Ba mươi triệu".
"..."
Qua mấy lượt, giá đã tăng đến sáu mươi triệu, nếu quy đổi sang đá pháp tắc sơ cấp thì phải là sáu trăm triệu!
Đám người này giàu quá!
Trần Dương vốn không mấy hứng thú, nhưng cánh cửa Chúng Diệu giấu trong người đột nhiên rung lên.
Một cảm giác quen thuộc đột nhiên trỗi dậy.
Mắt anh sáng lên, phải chăng trong những mảnh vụn này có... mảnh vụn của cánh cửa Chúng Diệu?
Nếu không, hà cớ gì cánh cửa Chúng Diệu lại nhắc nhở anh?
"Bất luận thế nào cũng phải lấy được mảnh vụn!"
Trần Dương đang đau đầu không biết làm sao để tìm cánh cửa Chúng Diệu khác, mấy hôm nay lật giở khắp các điển tịch mà cũng chưa tìm được thông tin liên quan đến cánh cửa Chúng Diệu.
Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.
"Tám mươi triệu!"
Lúc giá lên đến bảy mươi lăm triệu, Mạnh Tử Bình ra giá!
Trực giác bảo hắn, mảnh vụn này có ích cho hắn.
"Tám mươi hai triệu".
"Tám mươi lăm triệu".
"Một trăm triệu..."
Giá của mảnh vụn bảo vật Bất Hủ tăng dựng đứng, chiều hướng là tăng lên hơn một trăm năm mươi triệu!
Điên rồi, những người này điên hết rồi, chỉ vài mảnh vụn mà đã tranh đoạt điên cuồng như vậy!
"Một trăm tám mươi triệu!"
Lúc giá lên một trăm bảy mươi triệu, Trần Dương ra giá.
Chương 768: Nói mua là mua
Trần Dương ra giá, những người ngồi trên bàn đều sửng sốt.
"Sư đệ, đệ..."
Bích Tiêu kinh ngạc, là một trăm tám mươi triệu đá pháp tắc trung cấp chứ không phải một trăm tám mươi triệu tinh hoa Hỗn Độn đâu!
Mạnh Tử Bình cũng hơi hoảng hốt, Trần Dương giàu vậy à?
Bỗng nhiên hắn nhớ tới tổ chức mà Trần Dương từng nhắc tới, nghĩ đến đó là hắn liền hiểu ra.
Một tỷ thành viên, một người góp một đá pháp tắc trung cấp là đã có một tỷ rồi.
Nếu vượt quá ba trăm triệu thì để cho Diệp Lương Thần!
Mạnh Tử Bình thầm nghĩ vậy.
Đối với hắn thì ba trăm triệu đá pháp tắc trung cấp là cực hạn, dù sao thì bảo vật Bất Hủ vỡ nát thì không ai biết có được bao nhiêu khí Bất Hủ.
Cho dù có sửa sang lại rồi thì uy lực cũng giảm mạnh, nói là phát huy được sức mạnh của Đạo Hoàng trung kỳ hoàn toàn chỉ là nói suông.
"Hai trăm triệu!"
Mạnh Tử Bình thản nhiên nói.
"Hai trăm hai mươi triệu".
Trần Dương nói.
"Hai trăm năm mươi triệu".
"Hai trăm bảy mươi triệu".
"Hai trăm chín mươi triệu".
"Ba trăm triệu!"
"Diệp huynh, mảnh vụn này thuộc về huynh rồi".
Mạnh Tử Bình cười nói.
Những người khác cũng không hét giá nữa.
Dùng ba trăm triệu đá pháp tắc trung cấp để mua một đống mảnh vụn, nhiều người cũng đang thầm cười nhạo anh.
"Ha ha, đúng là một thằng ngốc giàu có!"
Trong góc khuất, có một tên vừa lùn vừa béo, mắt ánh lên vẻ xảo quyệt.
Mảnh vụ này hắn cũng chỉ vô tình nhặt được, hắn cũng đã hút đi kha khá khí Bất Hủ trong pháp bảo rồi, chỉ để lại một chút xíu.
Hắn vốn tưởng chỉ có thể bán được tầm hơn một trăm triệu là cao rồi, nhưng không ngờ giá bán được lại cao hơn dự liệu của hắn rất nhiều.
"Phát tài rồi, ba trăm triệu đá pháp tắc trung cấp, ông đây phất rồi".
"Ba trăm triệu lần thứ nhất, ba trăm triệu lần thứ hai, ba trăm triệu lần thứ ba, giao dịch thành công!"
Trần Dương đứng lên: "Sư tỷ, Mạnh huynh, ta đi rồi về".
Nói rồi Trần Dương rời đi.
Xuống lầu, Trần Dương trả tiền xong thì thu mảnh vụn vào trong nhẫn chứa.
Ở đây người đông phức tạp, đợi quay về rồi kiểm tra cẩn thận sau.
"Vị đạo huynh này, xin dừng bước!"
Lúc này, sau lưng anh vang lên một giọng nói.
Trần Dương quay người lại thì thấy một tên mập da đen, lùn tịt, đôi mắt ti hí hệt như mắt cáo.
"Huynh là?"
"Mảnh vụn kia vốn là của ta".
"Ồ!"
Trần Dương gật đầu: "Đạo huynh tới đây là muốn lấy mảnh vụn về à?"
Lục Lão Tứ vội xua tay: "Không phải vậy, đâu có lý nào đi lấy lại đồ đã đấu giá, như vậy là phạm vào điều kiêng kị. Nếu bị người khác biết thì sẽ xem thường ta mất".
"Vậy thì?"
"Ta muốn kết bạn với đạo huynh, không biết đạo huynh có đồng ý không?"
Lục Lão Tứ rất thành khẩn nói.
"Ồ, đương nhiên rồi".
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm. Anh còn tưởng Lục Lão Tứ tới để đòi lại đồ nữa chứ.
"Ta tên là Lục Lão Tứ, là đệ tử thân truyền của Cảnh Dương Cung, bạn bè đều gọi ta là Lão Tứ, nếu đạo huynh không chê thì cũng có thể gọi ta như vậy!"
"Tại hạ là Diệp Lương Thần, đệ tử thân truyền của Thiều Hoa Cung!"
Trần Dương cười giới thiệu.
"Tên hay!"
Lục Lão Tứ nói: "Hay là chúng ta kết bạn đi?"
Trần Dương lấy máy truyền ảnh ra: "Nào, để ta quét!"
"Ha ha, để ta quét huynh!"
Lục Lão Tứ lấy máy truyền ảnh ra: "Ta còn tưởng Diệp huynh không có máy nên định tặng huynh một cái nữa đấy".
"Ồ, Lục huynh hào phóng vậy?"
"Còn phải nói, Lục Lão Tứ ta không có gì được, nhưng đối với bạn bè thì luôn trượng nghĩa và hào phóng!"
Sau khi kết bạn xong, Trần Dương nhìn tên mà suýt cười sặc: "Tứ thiếu oai phong lẫm liệt!"
"Diệp huynh, ta còn chút việc, huynh rảnh thì ghé Cảnh Dương Cung của ta uống rượu nhé!"
"Chắc chắn rồi!"
Nhìn bóng lưng rời đi của Trần Dương, Lục Lão Tứ cười híp mắt: "Lại có thêm một người bạn giàu có nữa rồi".
Sau đó hắn kéo Trần Dương vào nhóm bạn giàu!
"Sư đệ, sao đệ đi lâu thế?"
Bích Tiêu hỏi.
"À, vừa nãy đệ gặp một người khá thú vị nên nói chuyện với hắn vài câu".
Trần Dương cười rồi ngồi xuống.
"Khí Bất Hủ trong mảnh vụn thế nào? Có nhiều không?"
"Chưa kiểm tra kỹ nữa, về rồi coi sao!"
"Ừm, cũng được".
Bích Tiêu gật đầu.
"Sau đây chính là chí bảo được mọi người quan tâm nhất!"
"Mang nguyên thai Đạo Hoàng lên!"
Nhìn nguyên thai Đạo Hoàng hình em bé to bằng bàn tay, Trần Dương nói: "Có phải thứ này có thể luyện thành hóa thân không?"
"Đúng là có thể, nhưng dùng nó để luyện chế hóa thân thì quá lãng phí".
Bích Tiêu giải thích: "Nếu luyện chế hóa thân thì cùng lắm nó chỉ có tu vi cao bằng đệ thôi. Nhưng nếu đệ nuốt nó thì có 80% khả năng sẽ đột phá lên được Đạo Hoàng, sẽ không tồn tại bất kỳ nút thắt nào nữa".
"Nhưng không phải cứ nuốt nguyên thai Đạo Hoàng là có thể thành công ngay, cần thời gian dài để hấp thu và luyện hóa, nhưng bán Đạo Hoàng thì không thành vấn đề".
"Sư đệ, nếu đệ có vốn thì nhất định phải lấy nó cho bằng được, thứ này có ích cho tương lai của đệ!"
Bích Tiêu hơi tiếc nuối nói: "Tiếc là sư tỷ của đệ nghèo, chứ không chắc chắn ta sẽ lấy nó cho bằng được!"
"Ta cho tỷ mượn!"
Trần Dương nói.
"Gì cơ?"
"Tỷ không có thì ta cho tỷ mượn".
Trần Dương cười, anh nhìn ra được Bích Tiêu rất muốn có nguyên thai này.
Mạnh Tử Bình nói: "Diệp huynh, lần này ta không nhường huynh đâu".
Trong lòng hắn hơi nao núng, nếu Trần Dương cho Bích Tiêu mượn đá pháp tắc thật thì cũng có khả năng Bích Tiêu sẽ lấy được nguyên thai lắm chứ.
"Sư đệ, đệ... ta..."
"Cứ vậy đi".
Trần Dương ngắt lời cô ấy, toàn lực chú ý xuống bên dưới.
"Giá khởi điểm là ba mươi triệu đá pháp tắc cao cấp, mỗi lần tăng ít nhất một triệu!"
"Ba mươi lăm triệu!"
"Ba mươi tám triệu!"
"Bốn mươi hai triệu!"
Món này là đồ hiệu thật sự, ai mà không muốn có được?
Bích Tiêu vò gấu váy, trong lòng đắn đo. Cô ấy chỉ có tám triệu đá pháp tắc cao cấp, mà thấy người ta hét giá kinh hoàng, mốc trăm triệu đã ở ngay trước mắt rồi.
Cho dù Trần Dương có nhiều đá pháp tắc như vậy thật thì mình có trả nổi không?
Lúc giá vượt một trăm triệu thì Mạnh Tử Bình cũng tham gia. Không chỉ riêng Mạnh Tử Bình mà những đệ tử thân truyền của các cung khác cũng lần lượt vào cuộc.
"Một trăm ba mươi triệu".
"Một trăm năm mươi triệu".
"Hai trăm triệu!"'
Cạnh tranh rất khốc liệt, nếu có thể đột phá Đạo Hoàng trong vòng một trăm năm thì sẽ nắm chắc được vào Tự Liệt.
"Hai trăm bốn mươi triệu".
"Hai trăm sáu mươi triệu".
Giá vẫn tiếp tục leo cao.
Nhìn tình thế này thì chắc giá sẽ lẩn quẩn trong tầm năm trăm đến tám trăm triệu.
Tuy nguyên thai Đạo Hoàng tốt nhưng vẫn còn bảo bối tốt hơn nó, vượt qua ngưỡng giá này thì nó không còn xứng nữa.
Hơn nữa cũng chưa chắc có người có thể lấy ra được nhiều đá pháp tắc như vậy.
Khoản tiền lớn như vậy, cho dù là Đạo Hoàng cũng chưa chắc trả nổi.
"Bốn trăm triệu".
Mạnh Tử Bình hét giá, hắn nhìn Trần Dương một cái, tới bây giờ Trần Dương vẫn chưa ra giá.
Bích Tiêu thì thầm thở phào: "Đệ ấy không hét giá chắc là vì không đủ đá pháp tắc nhỉ? Thế cũng hay, nếu đệ ấy thật sự đấu giá nguyên thai về cho mình thì chưa chắc mình trả được nợ cho đệ ấy".
"Bốn trăm ba mươi triệu".
"Bốn trăm sáu mươi triệu".
"Năm trăm triệu!"
Quả nhiên, giá tăng thẳng một đường lên năm trăm triệu, đúng là bảo bối để lại sau cùng mà.
Nhưng sau khi giá lên năm trăm triệu thì số người cạnh tranh ít đi một nửa.
Đa phần là vì họ hết đá pháp tắc.
"Năm trăm mười triệu".
Mạnh Tử Bình lại tăng giá.
"Năm trăm hai mươi triệu!"
Một giọng vang lên ở sát bên hắn.
Đó là Cô Chi Viễn.
"Mạnh sư huynh, huynh cũng muốn có nguyên thai Đạo Hoàng à? Hay là nhường cho đệ đi?"
"Ai trả giá cao thì người đó được".
Mạnh Tử Bình truyền âm nói.
"Năm trăm bốn mươi triệu!"
"Mọi người đừng tranh nữa, nhường cho ta đi".
Giọng nói này cứ quái gở thế nào ấy.
Đó chính là giọng của Hồng Đình Phương.
"Tuy nguyên thai Đạo Hoàng rất tốt nhưng quá sáu trăm triệu thì nó không xứng".
Mạnh Tử Bình hừ giọng nói: "Nếu các đệ trả vượt qua giá đó thì cứ cầm đi!"
Cô Chi Viễn cười lạnh lùng, hắn ta cũng hiểu mà, hắn cũng thầm định giá nếu vượt năm trăm tám mươi triệu thì hắn không cần nữa.
Hồng Đình Phương che miệng cười: "Thế thì ta ra giá sáu trăm lẻ một triệu!"
"Năm trăm bảy mươi triệu".
"Năm trăm tám mươi triệu".
"Năm trăm chín mươi triệu".
Giá đã vượt dự toán của Cô Chi Viễn, người báo giá không phải là Mạnh Tử Bình mà là đệ tử thân truyền của một cung khác.
"Sáu trăm hai mươi triệu".
Sau khi giá này được hô lên thì Mạnh Tử Bình và Hồng Đình Phương đều bỏ cuộc.
Bọn họ không có nhiều đá pháp tắc đến vậy.
"Sáu trăm năm mươi triệu".
"Sáu trăm bảy mươi triệu".
Ba giọng cứ thi nhau hô giá.
"Bảy trăm triệu, vượt mức này thì các ngươi cứ lấy đi".
"Ta ra giá bảy trăm lẻ một triệu!"
"Ta ra giá bảy trăm ba mươi triệu, nếu ngươi vẫn ra được giá cao hơn thì cứ lấy đi!"
Trầm mặc một lát, góc Đông Nam vang lên một giọng nói: "Bảy trăm ba mươi mốt triệu!"
"Coi như ngươi lợi hại!"
Hai người cạnh tranh lần lượt rút lui.
Chủ trì đấu giá đứng trên bục cũng hô lên: "Giá bây giờ là bảy trăm ba mươi mốt triệu, còn có ai ra giá cao hơn không?"
"Bảy trăm ba mươi hai triệu!"
Đúng lúc này, Trần Dương hét giá!
Há!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
"Sư đệ, đệ... điên rồi à? Bảy trăm ba mươi hai triệu đó, đệ có không?"
Bích Tiêu hoảng hốt, tay run rẩy kéo Trần Dương.
Lần này Mạnh Tử Bình thật sự sửng sốt: "Lẽ nào mình đã đoán sai rồi? Mỗi thành viên của hắn cho hắn một viên đá pháp tắc cao cấp?"
Tả Linh Nhi thì nhìn chăm chăm quan sát Trần Dương, đôi mắt to tròn ngập tràn vẻ tò mò.
Kiều Uyển Thanh cũng vậy. Cô ta cũng đã nghe kể về Trần Dương rồi, không ngờ anh lại giàu đến vậy.
Đoạn Kỳ Lân cũng ngây ngốc, nhưng đôi mắt nhìn Kiều Uyển Thanh đó vẫn luôn sáng lấp lánh.
"Sư tỷ, lời ta đã nói sao có thể không giữ lời được chứ?"
Trần Dương cười: "Tiền chả là gì cả, dùng hết rồi thì kiếm tiếp".
"Nhưng ta..."
"Không nhưng nhị gì cả, ta chắc chắn sẽ lấy nguyên thai Đạo Hoàng này cho bằng được!”
Bích Tiêu thấy rối rắm lắm, lại còn có một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng nữa.
"Bảy trăm bốn mươi triệu".
"Bảy trăm bốn mươi mốt triệu!"
Dù đối phương ra giá bao nhiêu thì Trần Dương cũng ra hơn một triệu.
"Bảy trăm năm mươi triệu".
"Bảy trăm năm mươi mốt triệu!"
Trần Dương nghe ra được giọng điệu của người kia đã trở nên lạnh lùng, rõ ràng hắn không ngờ sẽ bị người khác chen ngang.
"Bảy trăm tám mươi triệu, nếu ngươi có thể ra giá cao hơn thì ta nhường".
"Bảy trăm tám mươi mốt triệu!"
Trần Dương thản nhiên nói.
"Thú vị, thú vị lắm, đúng là rất biết cách đấu giá đấy!"
Góc Đông Nam, một chàng trai mặt trắng như ngọc, cười khẩy: "Đi điều tra thử xem đó là đệ tử của cung nào!"
"Rõ, công tử!"
"Bảy trăm tám mươi mốt triệu lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba, giao dịch thành công!"
Lúc chủ trì báo giao dịch thành công thì không khí vốn dĩ yên tĩnh đã huyên náo lên.
"Đi thôi sư tỷ, chúng ta xuống lấy đồ!"
Trần Dương nói.
"Đệ kéo ta với!"
Đầu óc Bích Tiêu xoay vần, bảy trăm tám mươi mốt triệu đá pháp tắc cao cấp đó!
Trần Dương kéo cô ấy lên: "Đi thôi".
Nhìn hai người rời đi, Tả Linh Nhi không khỏi hâm mộ: "Bích Tiêu sư tỷ may mắn thật đấy! Mạnh sư huynh, lúc đầu chúng ta nên thu nhận Diệp Lương Thần vào Thiều Hoa Cung mới đúng".
Thậm chí cô ta còn nghĩ, nếu Trần Dương vào Thiều Hoa Cung thì có phải hôm nay Trần Dương sẽ trả tiền thay mình hay không?
Chương 769: Đến nhà tính sổ
Sau khi đưa bảy trăm tám mươi mốt triệu đá pháp tắc xong, số đá pháp tắc cao cấp trong tay Trần Dương đã sạch sành sanh, phần lớn chỉ còn đá pháp tắc sơ cấp và trung cấp.
"Sư tỷ, nguyên thai Đạo Hoàng là của tỷ rồi đấy".
Nhận nguyên thai, Bích Tiêu cảm động không nói nên lời: "Sư đệ, đệ cứ dùng nguyên thai Đạo Hoàng này đi, ta..."
"Ta mới là Siêu Thoát hậu kỳ thôi, biết khi nào mới dùng được? Tỷ đã là Đạo Hoàng hậu kỳ nên tỷ sử dụng nguyên thai Đạo Hoàng là tốt nhất, thực lực sư tỷ càng mạnh thì sư đệ như ta mới yên tâm được".
Nghe vậy, Bích Tiêu không từ chối nữa, cắn răng nói: "Vậy được, ta sẽ nhận nguyên thai Đạo Hoàng này!"
Cô ấy không nhắc đến chuyện tiền bạc vì như vậy chỉ làm mối quan hệ hai người càng xa lạ hơn.
"Chúng ta đi".
Bích Tiêu nói: "Những chuyện tiếp theo nhàm chán đến cực đỉnh, ta nghĩ đệ cũng sẽ không thích".
Trần Dương đã không muốn ở lại đây từ lâu rồi: "Đi thôi".
Tiêu vài trăm triệu, Trần Dương cũng muốn quay về xem xét mảnh vụn, tiện thể tế luyện con rối chết thay và Độn Quang Phù.
"Bích Tiêu sư tỷ không đợi chúng ta".
Tả Linh Nhi hơi rầu rĩ buồn bực.
"Chúng ta cũng đi!"
Đêm nay Mạnh Tử Bình không thu hoạch được gì nên tâm trạng không được vui lắm.
"Kiều sư muội, đợi ta..."
Đứng trước cửa viện, Bích Tiêu nói: "Sư đệ, có thể ta sẽ bế quan một khoảng thời gian, đệ không cần phải chia hoa hồng mấy ngày nay cho ta và sau này ta cũng không cần".
"Sư tỷ, vậy không hay lắm nhỉ? Chuyện nào ra chuyện đó..."
"Nhóc con, đệ cho rằng ta không biết đệ đang nghĩ gì hả?"
Ngón tay trắng nõn chỉ lên trán Trần Dương: "Yên tâm đi".
"Vậy khoảng thời gian này ta không đến quấy rầy sư tỷ".
Trần Dương cười ha ha, xoay người vào viện.
Anh bày xong pháp trận thì lắc mình tiến vào kết giới Thời Quang!
Chuyện thứ nhất anh muốn làm là lấy những mảnh vụn đó ra, sau đó kiểm tra cẩn thận.
"Mảnh này không phải, mảnh này cũng không phải..."
Sau khi kiểm tra cẩn thận một hồi, anh phát hiện không có bất kì điều gì khác thường.
"Không thể nào, lẽ nào dấu hiệu mà cánh cửa Chúng Diệu đưa cho mình đã sai rồi sao?"
Trần Dương lại kiểm tra thật cẩn thận một lần nữa nhưng vẫn không hề phát hiện mảnh vụn khác biệt nào.
"Chẳng lẽ mình tiêu nhiều đá pháp tắc như vậy mà chỉ đổi lấy một đống mảnh vụn thôi sao?"
Anh suy nghĩ một chốc rồi lấy cánh cửa Chúng Diệu ra. Cánh cửa Chúng Diệu to bằng bàn tay xuất hiện trong tay anh.
Đúng lúc này, hai mảnh vụn to bằng ngón út bay lên từ đống mảnh vụn, tỏa ánh sáng màu xanh lá.
"Quả nhiên là mảnh vụn!"
Trần Dương vui vẻ vội vàng lấy hai mảnh vụn, không để khí tức bị rò rỉ ra.
Anh quan sát cẩn thận, phát hiện hai mảnh vụn này không giống mảnh vụn trên tay mình lắm.
Nếu không phải anh đã có một cánh cửa Chúng Diệu thì chắc chắn không thể tìm được hai mảnh vụn này.
Anh vội vàng thu hai mảnh vụn vào trong cơ thể rồi bắt đầu tế luyện.
Cũng không biết là vì anh đã có cánh cửa Chúng Diệu hay mảnh vụn này đã từng bị tế luyện mà Trần Dương tế luyện rất suôn sẻ.
"Đúng là khí tức tỏa ra không giống tý nào, hình như có thể làm thoải mái dương thần!"
Trần Dương vui mừng quá đỗi, thanh khí không ngừng bị dương thần trong vùng dưới đồi thị hấp thụ, sảng khoái giống như được uống thuốc cực bổ.
"Hình như đây là sức mạnh linh hồn thuần khiết!"
Mắt Trần Dương lóe sáng: "Chín cánh cửa Chúng Diệu đều có tác dụng độc đáo, ví dụ như cánh cửa của mình có tác dụng làm thân xác thoải mái, mảnh vụn mới có được thì lại khiến dương thần thoải mái".
"Chỉ tiếc là ít quá, chưa đến một phần mười, nếu muốn gom đủ thì e là không dễ dàng gì".
"Nhưng mà sao Lan Đình Tiên Cung lại có tung tích của hai cánh cửa Chúng Diệu?"
Trần Dương thầm nghĩ, dù thế nào cũng không thể để người khác biết chuyện mình có cánh cửa Chúng Diệu: "Dành chút thời gian đi tìm Lục lão Tứ, hỏi xem mảnh vụn của hắn ở đâu ra".
Sau đó anh lấy con rối chết thay và Độn Quang Phù ra. Con rối chết thay có thể đỡ được một chiêu của Đạo Hoàng trung kỳ, nếu hơn nữa sẽ không còn tác dụng.
Độn Quang Phù cũng là đồ xài một lần, có thể dùng lúc chạy trốn.
Có thêm hai con át chủ bài, Trần Dương yên tâm hơn.
Sau khi làm những chuyện này xong, Trần Dương ném hết tất cả đá pháp tắc sơ cấp và trung cấp vào vũ trụ bên trong cơ thể.
Bây giờ thứ đang tăng chậm nhất là pháp lực, vũ trụ càng lớn, chất lượng không gian càng cao, tài nguyên cần thiết càng nhiều.
"2,13 triệu tỷ tinh vực, vẫn quá chậm, ít nhất phải 2,5 triệu tỷ mới đủ để đột phá Siêu Thoát viên mãn!"
Trên Siêu Thoát viên mãn còn có bán Đạo Vương, ít nhất cần phải có ba triệu tỉ tinh vực mới có hy vọng, Trần Dương nghĩ mà thấy tê da đầu.
Cùng lúc đó, tại khu vực không ai quản lý.
Linh Đỉnh đã móc nối được với các thương nhân bôn ba tứ phương của Bất Hủ Đạo Cung và Diễn Thánh Đế Tông, lượng hàng xuất ra mỗi ngày đã vượt quá một triệu.
Đây là do Bắc Dương quản lý nghiêm ngặt, nếu không sẽ còn nhiều hơn, ngày nào cũng bỏ túi mấy chục triệu khiến Linh Đỉnh Thượng Nhân nhìn lé cả mắt.
Kiếm tiền thật là dễ dàng, còn nhanh hơn đi cướp giật nữa.
Nếu ông ta mà có nghề này rồi thì còn kinh doanh lô đỉnh làm gì!
"Mười tông môn lớn đã chú ý đến chúng ta, lại còn sai người đi tiếp xúc với nguồn bán, hình như là muốn tìm nhà cung cấp từ phía nguồn!"
"Bảo Linh Đỉnh tung tin để họ biết nguồn hàng là do Lan Đình Tiên Cung cung cấp là được, cho họ mười lá gan họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ”.
"Nhưng vẫn phải cho chút ngon ngọt, để cho họ giá sỉ là tám mươi đá pháp tắc, ít lãi hơn nhưng có thể giảm rất nhiều phiền phức, vẫn đủ để chia cho người của Bất Hủ Đạo Cung và Diễn Thánh Đế Tông nên cũng không thiệt thòi".
"Cứ sắp xếp vậy đi".
Ba người anh một câu tôi một câu quyết định những chuyện tiếp theo. Người của Linh Đỉnh xử lý công việc khá tốt, trong khoảng thời gian ngắn đã gặp người của mười tông môn lớn, ký hiệp nghị, trong nháy mắt lượng chào hàng bùng nổ.
Từ mỗi ngày một triệu đến mỗi ngày chục triệu, giá cả thống nhất.
Khu vực không ai quản lý nên vẫn còn bị chiếm đoạt, tông môn trung cấp buôn bán cực kỳ vui vẻ, mới một tháng thôi mà Tân Hỏa đã bao phủ khắp khu vực không ai quản lý.
Tiền lời mỗi ngày lên đến vài tỷ, tiền hàng ra vào lên đến hàng chục tỷ.
Ngoại thành Lan Đình Tiên Cung cũng đã bùng nổ, từ ba chi nhánh trở thành ba mươi chi nhánh!
Chiếm cứ những con đường trọng yếu ngoại thành, mỗi ngày lượng hàng hóa xuất ra khoảng ba triệu, tiền lãi mỗi ngày của Mạnh Tử Bình cũng hơn mười triệu.
Cầm tiền là phải làm việc, trước đó không lâu, Từ Thiên Xuyên của thương hội Phú Quý nhận lệnh của Cô Chi Viễn làm giả một lượng hàng rất lớn.
Mục đích là ảnh hưởng đến danh tiếng của máy truyền ảnh.
Mạnh Tử Bình tìm hiểu nguồn gốc, tắm máu thương hội Phú Quý, cầm đầu của Từ Thiên Xuyên đến gặp Cô Chi Viễn.
Nói thẳng một câu: "Chặn đường làm ăn như giết cha giết mẹ, nếu có lần sau thì sẽ quyết đánh cho đến chết!"
Bởi vì nhân chứng vật chứng đều có nên mặt Cô Chi Viễn xanh mét, không dám nói gì.
Từ đó, mọi người đều biết đường làm ăn này là của Mạnh Tử Bình.
Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy, nhưng sau khi Bích Tiêu xuất quan biết tin, lại xách kiếm đánh đến tận cửa nhà.
Ra tay sắc bén, chiêu nào cũng là chiêu chí mạng làm Cô Chi Viễn không thể đỡ nổi.
Sau khi nuốt nguyên thai Đạo Hoàng, Bích Tiêu đã thuận lợi đột phá bán Đạo Hoàng, chỉ cần hấp thu sức mạnh của nguyên thai Đạo Hoàng, không bao lâu sau là có thể đột phá Đạo Hoàng.
"Bích Tiêu sư muội, muội điên rồi à?"
“Ta điên rồi?”
Bích Tiêu lạnh mặt hỏi: "Ai bảo huynh làm chuyện này? Huynh không biết máy truyền ảnh là đường làm ăn của ta à?"
"Ta nói cho huynh biết, nếu hôm nay huynh không giải thích rõ ràng thì ta sẽ đi mách với sư bá!"
Sư bá mà Bích Tiêu nói là Đạo chủ của Thiều Hoa Cung.
"Chẳng phải máy truyền ảnh là đường làm ăn của Mạnh Tử Bình sao? Sao tự dưng lại biến thành của muội?"
"Chúng ta bắt tay nhau làm, không được hả?"
Cô Chi Viễn sửng sốt, thầm nói sao lại đụng đến ngươi thế này, nếu chuyện này mà đến tai sư phụ đang bế quan, chắc chắn mình sẽ xui xẻo.
"Muội đừng ức hiếp người quá đáng”.
"Cuối cùng ai khinh/ức hiếp người quá đáng?”
Bích Tiêu nói: "Ta nể tình huynh là đồng môn nên cho huynh một cơ hội, huynh chẳng những không cảm ơn mà còn tệ hơn, ta sẽ mời sư bá phân xử chuyện này".
“Không được đi!”
Cô Chi Viễn bùng nổ ngăn cản bước chân của Bích Tiêu: "Bích Tiêu sư muội, làm ăn thì cạnh tranh là bình thường thôi mà, đâu cần phải làm lớn vậy đúng không?"
"Huống hồ bên các muội cũng đã giết người rồi!"
"Đáng đời!"
Bích Tiêu hừ nói: "Muốn ta không đi tìm sư bá cũng được, đền bù tiền đi. Huynh có biết chuyện thương hội Phú Quý làm đã ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của bọn ta thế nào không?”
Cô Chi Viễn hít thật sâu, cố kiềm chế suy nghĩ muốn giết người xuống: "Được, đền bù bao nhiêu!"
"Một tỷ đá pháp tắc trung cấp!"
Cái gì?
Một tỷ?
Trán Cô Chi Viễn hằn gân xanh: "Muội đang ăn cướp hả!"
"Một tỷ đá pháp tắc trung cấp là nhiều lắm hả?"
Bích Tiêu cười mỉa nói: "Chỉ bằng mười tỷ đá pháp tắc sơ cấp thôi mà!"
"Nếu không phải bọn ta đang khống chế lượng hàng xuất thì mỗi ngày một tỷ đá pháp tắc sơ cấp là chuyện dễ như trở bàn tay, mười tỷ chỉ vài ngày thôi".
“Cô sư huynh, huynh không muốn đưa, ta cũng không muốn ép, chút tiền đó chẳng là gì, ta chỉ muốn được xử lý rõ ràng!"
Cô Chi Viễn kinh hãi và cực kỳ phẫn nộ, một tỷ đá pháp tắc trung cấp mà chẳng là gì?
Mấy chục năm nay hắn chưa thấy ai kiếm được nhiều như vậy.
Thấy Cô Chi Viễn không nói gì, Bích Tiêu cũng mất kiên nhẫn: "Nói một câu thôi, huynh có bồi thường hay không!"
"Ta bồi thường!"
Cô Chi Viên cắn răng nói.
"Này!"
Nhận nhẫn chứa, thần niệm Bích Tiêu quét qua: "Chuyện này kết thúc tại đây, nếu còn xảy ra nữa ta sẽ không để yên như vậy đâu".
Sau khi Bích Tiêu rời đi, Cô Chi Viễn quát lên: "Ả khốn, ả khốn!"
"Tốt nhất ngươi đừng rơi vào tay ra, một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi biết được sự lợi hại của ta".
"Người đâu, đưa nữ đệ tử giúp việc vào đây, phải thật xinh vào đấy!"
...
"Sư đệ, có tiền rồi đây!"
Bích Tiêu thắng lợi trở về, đưa nhẫn chứa cho Trần Dương: "Cho đệ".
"Sư tỷ, ý tỷ là sao?"
"Một tỷ đá pháp tắc trung cấp, cho đệ hết đó".
Trần Dương sờ mũi: "Nhiều quá, tỷ bỏ nhiều công sức nhất, chia 8/2 đi, tỷ tám ta hai!"
"Không được, chia 5/5!"
"Tỷ mà nói vậy ta chia 1/9 đó".
Bích Tiêu gõ trán Trần Dương: "Người khác thì ước càng nhiều tiền càng tốt, đệ thì ngược lại cứ đẩy ra mãi".
"Ta là sư đệ của tỷ, không phải ai xa lạ, không thể đánh đồng vậy được".
Chỉ một câu nói bình thường mà lại làm Bích Tiêu đỏ mặt: "Đệ nói vậy, ta không muốn 5/5, đệ cứ lấy hết đi xem như ta trả cho đệ!"
"Tỷ chắc không?"
"Ta chắc mà!"
Bích Tiêu nói: "Nếu không nhờ đệ, ta nào có nhiều đá pháp tắc như vậy".
Cô ấy đã tu luyện gần mười triệu năm nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ có nhiều đá pháp tắc như vậy.
Nên bây giờ hơi ngại.
“Thế ta nhận đấy nhé”.
Trần Dương cũng không là ra vẻ, anh biết Bích Tiêu không phải người thích nợ ơn người khác.
Quan hệ của hai người đã tương đối vững chắc, không cần dùng những thứ như ân huệ để thao túng cô ấy.
"Vậy mới đúng chứ!"
Bích Tiêu cười.
"Đúng rồi, vài tháng nữa là đại thọ của sư bá, đệ định tặng gì?"
Chương 770: Chín kẻ dở hơi
“Mối quan hệ có gần gũi không? Nếu gần gũi thì đệ còn suy nghĩ xem, còn nếu không thì tỷ tặng gì, đệ tặng đó”.
“Đệ đúng là lười quá đi mà”.
Bích Tiêu liếc nhìn Trần Dương một cái: “Không thân thiết lắm, nhưng cũng không đến mức hời hợt”.
“Giống kiểu quan hệ xã giao ấy”.
Trần Dương nói: “Vậy sư tỷ tặng như nào thì đệ tặng nấy”.
“Thôi được rồi, nếu vậy thì đệ không cần chuẩn bị nữa, để ta làm”.
“Đa tạ sư tỷ!”
“Đúng rồi sư tỷ, ta còn có một việc muốn hỏi, Tàng Kinh Các của những viện khác ta có thể vào được không?”
Anh cần thêm nhiều điển tịch Đạo Vương hơn nữa, để thôi diễn vũ trụ Vô Hạn.
“Ở Thiều Hoa Cung người ta tu luyện Tuế Nguyệt Pháp, Tuế Nguyệt Pháp tổng cộng chia làm 5 bộ, chỉ có Đạo chủ mới có thể tu luyện Tuế Nguyệt Pháp hoàn chỉnh, không lẽ đệ định sưu tập Tuế Nguyệt Pháp hoàn chỉnh đó à?”
“Tuế Nguyệt Pháp là cái gì? Đệ không biết!”
Trần Dương lúng túng cười một tiếng: “Sư phụ cũng không nói cho đệ biết mấy chuyện này”.
“Sư phụ không dạy đệ Tuế Nguyệt Pháp sao?”
Bích Tiêu đập trán, nói: “Nhất định là sư phụ muốn ta truyền cho đệ!”
Nói đoạn, cô ta cong ngón tay, một đạo linh quang nhập vào trong đầu Trần Dương: “Tuy rằng Tuế Nguyệt Pháp chia làm năm bộ, nhưng tách mỗi bộ này ra đều là công pháp hoàn chỉnh, có thể tu luyện đến Bất Hủ. Tuế Nguyệt Pháp hoàn chỉnh có thể tu luyện đến Vĩnh Hằng, đây là công pháp cấp Vĩnh Hằng cực kỳ mạnh”.
Trần Dương gật đầu, Tuế Nguyệt Pháp quả nhiên lợi hại, liên quan đến những đại đạo như thời quang, nhân quả, sinh mệnh.
Chỉ tiếc, đại đạo mà Trần Dương có quá toàn diện, cho dù là Tuế Nguyệt Pháp cũng chỉ để làm chất dinh dưỡng mà thôi.
“Đại hội hệ viện ba năm sau chính là cơ hội tốt, người đứng đầu sẽ có được ba bộ Tuế Nguyệt Pháp, người đứng thứ hai sẽ có được hai bộ, người đứng thứ ba sẽ được một bộ”.
Bích Tiêu nói: “Lần đại hội hệ viện này nhằm chuẩn bị cho cuộc chiến Tự Liệt một trăm năm sau. Cho nên, đệ nhất định phải thật cố gắng đó nhé!”
Trần Dương gật đầu một cái.
“Còn về Tàng Kinh Các của những viện khác, đệ vào cũng không sao, nhưng bên trong đó hầu hết là những điển tịch dành cho các đệ tử thông thường, đệ có đọc cũng không có ích gì”.
“Được vào là tốt rồi!”
…
Trần Dương đi đến Thiều Hoa Viện, rồi đi thẳng vào Tàng Kinh Các. Ai cũng biết mối quan hệ thân thiết giữa Mạnh Tử Bình và Trần Dương, vậy nên đệ tử giữ cửa cũng không dám ngăn cản anh.
Sau khi ở trong đó một ngày, anh đi ra với vẻ hài lòng.
Có 1/3 số điển tịch là nội dung na ná nhau, 2/3 số còn lại thì chất lượng cao hơn bên Hình Phạt Viện một chút, dù sao đây cũng là Tàng Kinh Các của Viện chủ.
Công pháp cấp Siêu Thoát có hơn năm mươi tỷ cuốn, công pháp cấp Đạo Vương cũng có hơn một tỷ cuốn, nhưng chất lượng cũng bình thường, nội dung khá giống nhau.
Điều khiến anh vui mừng chính là, ở đây còn có hàng nghìn cuốn công pháp cấp Đạo Hoàng.
Sau khi rời khỏi đó, Trần Dương bắt đầu luyện chế hóa thân mới, toàn bộ những hóa thân này là anh dùng để hỗ trợ Nguyên Dương. Trong một đêm, anh đã luyện chế ra hàng trăm hóa thân, tiêu hao không ít.
Tuy những hóa thân này đều là Siêu Thoát hậu kỳ, nhưng sức chiến đấu không cao, thiên về suy diễn hơn.
Những phân thân được luyện ra từ Chân Ma, Chân Thần ở động phủ giới, thì anh đều để chúng ở lại đó hết.
Số phân thân theo anh lên đây còn chưa đến mười nghìn, hơn nữa những phân thân này lại không giỏi suy diễn.
Sau khi gom đủ ba nghìn hóa thân, thì lượng tài nguyên mà những ngày này anh thu thập để phục vụ cho việc này đã tiêu hao hết toàn bộ.
Nguyên Dương nhẩm tính, bình thường chắc phải mất bốn năm năm mới có thể thôi diễn hết được, nhưng giờ chỉ cần khoảng một năm là đủ.
Đến khi đó có thể bổ túc được nền tảng cảnh giới Siêu Thoát, như vậy anh có thể bắt tay vào việc đột phá Đạo Vương.
Thời gian cứ thế trôi đi, thoáng một cái đã một năm trôi qua.
Dương thần của Trần Dương đã đột phá Siêu Thoát viên mãn trước, pháp lực hơi kém một chút, còn 1/3 số tế bào trong cơ thể chưa được tẩy luyện.
Thực lực mạnh gấp mấy lần so với trước đây.
Thành viên Tân Hỏa đã lên đến hơn mười tỷ, máy truyền ảnh đã tiêu thụ được năm mươi tỷ chiếc, hình thành nên chuỗi lợi ích hoàn chỉnh, nhờ vậy Tân Hỏa cũng đã thâu tóm được trên dưới năm nghìn tông môn hạ đẳng, ba trăm tông môn trung đẳng, còn tông môn thượng đẳng tạm thời chưa động đến.
Nguyên nhân chủ yếu chính là khả năng chiến đấu cấp cao, liệu ai có thể tưởng tượng nổi rằng thủ lĩnh cao cấp nhất của Tân Hỏa còn chưa đột phá Đạo Vương.
“Nền tảng hùng hậu quá cũng có cái khổ riêng!”
Trần Dương cười khổ một tiếng, người bình thường có thể luyện mấy chục rồi mấy trăm môn công pháp đã là giỏi lắm rồi.
Nhưng anh thì khác, càng nhiều càng ít.
Nhờ tích lũy được hàng nghìn tỷ tài nguyên, vũ trụ trong cơ thể Trần Dương đã phát triển lên 2,42 triệu tỷ vũ trụ, sau đó lại nhân lên với 129600 thì sẽ ra một con số khủng khiếp đến nhường nào!
Chắc sẽ ngang với kích thước của hàng trăm động phủ giới, hơn nữa vũ trụ này vẫn còn đang phát triển không ngừng.
Rồi sẽ có một ngày, có thể sánh ngang với vực Vĩnh Hằng, thậm chí vượt qua vực Vĩnh Hằng.
Đúng lúc này, Nguyên Dương truyền âm đến, nền tảng cảnh giới Siêu Thoát đã được bổ túc xong, có thể dùng Bổ Thiên Công nghịch luyện rồi.
“Trước tiên thôi diễn công pháp cấp Đạo Vương đã, tao chỉ đang thiếu tích lũy thôi”.
Trần Dương cảm thấy mệt mỏi, nếu đống tài nguyên này được đặt trước mặt người khác, thì có thể đạt đến Đạo Hoàng hay là Bất Hủ ấy chứ, vậy mà nó chỉ đủ để anh tăng lên một cảnh giới nhỏ!
Còn hai năm nữa, đến khi đó chắc đột phá lên Đạo Vương sẽ không thành vấn đề.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên: “Sư đệ, mau ra đây, các sư huynh trở về rồi, mau ra đi!”
“Ta đến đây!”
Anh vừa đẩy cửa ra thì Bích Tiêu liền kéo tay anh: “Đi theo ta, các sư huynh đang muốn gặp đệ!”
“Đừng vội, ta tự đi được…”
Đại sảnh Hình Phạt Viện, lúc này có chín người đàn ông ngoại hình, chiều cao khá giống nhau đang đứng đây.
Trần Dương nhìn thấy chín người này thì mặt méo xệch ra.
“Sư tỷ… chuyện này là sao?”
“Để tỷ giới thiệu cho đệ, vị này là Đại sư huynh, Ngưu Đại, Nhị sư huynh - Ngưu Nhị… Còn đây là Cửu sư huynh – Ngưu Ngưu!”
Trời, may mà tên Ngưu Ngưu, Trần Dương còn tưởng cửu sư huynh thì phải tên Ngưu Cửu cơ!
Bó tay với mấy cái tên này!
Nhìn thấy dáng vẻ đờ đẫn của Trần Dương, Bích Tiêu giải thích: “Chín sư huynh là sinh chín đó, thật ra thì cũng dễ phân biệt thôi”.
Ngoại hình thì giống nhau, tóc tai cũng chả có gì khác, tỷ nói cho ta biết phân biệt kiểu gì?
Cuối cùng Trần Dương cũng hiểu tại sao Bích Tiêu khen anh đẹp trai, thì ra chín vị sư huynh nhìn hơi xấu thật.
Lại còn xấu y chang nhau nữa chứ.
“Đệ nhìn nhé, người mặc bộ quần áo màu đỏ là Đại sư huynh, người mặc bộ màu cam là Nhị sư huynh, người mặc bộ màu vàng là Tam sư huynh… người mặc bộ đồ nửa đen nửa trắng là Cửu sư huynh!”
“Hiểu chưa?”
“Ồ!”
Trần Dương tiến lên chắp tay một cái: “Sư đệ ra mắt Đại sư huynh, Nhị sư huynh!”
“Trông đệ cũng được đấy, dù không đẹp trai lắm”.
“Ta nghe sư phụ khen là đệ rất được”.
“Yên tâm, sau này các sư huynh sẽ bảo vệ đệ, kẻ nào dám làm khó đệ thì chúng ta sẽ không tha cho hắn!”
“Chúng ta vốn dự tính về trước thời hạn, nhưng cuối cùng bị kẹt ở chỗ nọ, mãi đến tháng trước mới thoát ra được”.
“Đây là món quà ra mắt của ta, nhận lấy đi!”
Vừa nói, đám người vừa nhét một đống đồ lớn cho Trần Dương.
Bảo vật Đạo Hoàng thượng phẩm ba món, ba hồ lô đan dược, còn có một số đồ cổ quý hiếm, Trần Dương cũng không biết là cái gì.
“Đa tạ Đại sư huynh, Nhị sư huynh, Tam sư huynh…”
Cám ơn từng người một xong, Trần Dương lấy tấm chip siêu năng ra: “Đây là món quà đáp lễ của đệ, hy vọng các sư huynh không chê”.
“Haizz, chúng ta là sư huynh mà, đâu cần đệ đáp lễ cơ chứ, mau cất đi!”
“Sư đệ, không được đâu, nếu như sư phụ biết được, nhất định sẽ khiển trách chúng ta”.
“Chỉ cần sư đệ biết sống hòa thuận, thì các sư huynh sẽ bảo vệ đệ, không đúng, là thương yêu, mà cũng không đúng, là quan tâm đệ…”
Ba người phụ nữ thì ồn ào bằng trăm con vịt, chín người đàn ông thì ngang với cả đàn vịt mất rồi!
Nói nhiều quá thể, giọng của chín người bọn họ cũng không khác nhau là mấy, cũng may là tên bọn họ đơn giản, nếu không chắc phải mất kha khá thời gian thì mới nhớ nổi.
“Sư huynh, tấm chip này là đồ tốt đó, nó còn giúp hỗ trợ tu luyện cơ, ngoài ra còn có nhiều chức năng thần kỳ khác, nếu các huynh từ chối thì nhất định sẽ hối hận!”
Bích Tiêu nói.
“Hả? Nghe sư muội nói vậy, đột nhiên ta cũng muốn nhận”.
“Đúng vậy, nếu vật này có thể hỗ trợ tu luyện, vậy ta đành nhận nhé”.
“Sư muội nói đúng, sư đệ đáp lễ chúng ta sao dám từ chối!”
“Nếu không nhận thì chả khác nào coi thường sư đệ cả nhỉ…”
Chín người nhận lấy tấm chip, Bích Tiêu vội vàng giải thích cho bọn họ cách sử dụng.
Vừa dùng thử cái bọn họ đã lập tức bị cuốn hút bởi nó.
“Được… đúng là bảo bối tốt!”
“Cái này còn tốt hơn nhiều so với máy truyền ảnh sư muội đưa cho chúng ta!”
“Tuyệt quá, đa tạ sư đệ đã yêu thích, không đúng, quan tâm… mà cũng không đúng…”
“Sư đệ, cho dù đệ không được đẹp trai như các sư huynh đây, nhưng tấm lòng của đệ thì chúng ta đều thấy được”.
Trần Dương thầm cười khổ, nhưng cũng không lên tiếng.
Bích Tiêu âm thầm truyền âm qua: “Sư đệ nhịn một chút đi, chín sư huynh lúc nào cũng thích tự sướng vậy đó, nhưng tính cách thì rất tốt, nếu như bọn họ ý thức được mình xấu, thì đúng là một cú đả kích lớn”.
Trần Dương hiểu ý của Bích Tiêu, ý của cô ấy là nhiều người đôi khi không chấp nhận vẻ ngoài xấu xí của mình.
“Đi nào sư đệ, chúng ta đi gặp sư phụ thôi!”
Vừa nói chín huynh đệ kia kéo Trần Dương đi theo.
Đến chỗ bế quan của Kiếm Chiến Phi, chín người đồng loạt quỳ xuống đất, nhân tiện ấn người Trần Dương để anh quỳ theo.
“Sư phụ, đệ tử bất hiếu Ngưu Đại, Ngưu Nhị… Ngưu Ngưu, chúng con đã về ạ!”
Chín người nói như đang điểm danh.
Trần Dương dở khóc dở cười, các huynh quỳ thì mặc các huynh, sao còn kéo cả ta vào nữa.
Dứt lời, cánh cửa đang đóng chặt bỗng bể tan tành, một bóng người chui ra từ bên trong.
Nếu nhìn kỹ thì đúng là Chiến Kiếm Phi rồi.
Ông ấy cầm trong tay một cái thước, lồng ngực phập phồng: “Chín đứa đệ tử bất hiếu này, còn biết đường quay về hả?”
Vừa nói, cây thước vừa quật lên người bọn họ như vũ bão, chín người bị đánh đến mức ôm đầu trốn chui trốn lủi như chuột, liên tục kêu rên, nhưng không có ai dám rời khỏi đây.
“Sư phụ, con sai rồi”.
“Sư phụ, chúng con du lịch bốn phương bên ngoài, mục đích cũng là muốn tăng tu vi của mình lên, để không làm mất mặt sư phụ mà!”
“Cha mẹ có ơn sinh thành, sư phụ có ơn dưỡng dục, người ta nói yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi, con biết sư phụ yêu thương chúng con…”
“Roẹt roẹt roẹt!”
“Roẹt roẹt roẹt!”
Chiến Kiếm Phi vừa quất cây thước vừa tức giận nói: “Du lịch bốn phương sao? Mấy cái đứa mất dạy này, các ngươi bị Hồng Trần Giáo bắt đi, giặt quần áo cho đám đàn bà đó mấy trăm năm trời, còn không biết xấu hổ hay sao mà nói vậy hả?”
“Thể diện của ta đã bị các ngươi làm mất hết rồi!”
“Các ngươi có biết rằng, giờ ta cứ ra ngoài là tâm trạng thấp thỏm, chỉ sợ bị người ta nhận ra mình là sư phụ của các ngươi không!”
Nghe vậy Trần Dương cũng thấy rầu rĩ.
Hồng Trần Giáo là một trong ba nghìn đạo cung, xếp hạng khoảng sau 2500.
Giữ vị trí cao nhất trong giáo chính là đàn bà, bình thường thì người ta lấy phụ nữ ra làm lô đỉnh, nhưng ở đấy bọn họ bắt đàn ông làm lô đỉnh, nô lệ.
Nghe nói không có thằng đàn ông nào vào đó mà ra nổi, hoặc là điên dại, hoặc là bị hút thành cái xác khô.
Vậy mà họ ở bên trong đó giặt quần áo mấy trăm năm trời, không biết trốn ra kiểu gì.
“Nói, mấy người các ngươi làm thế nào mà trốn ra được?”
“Quan nữ trông phòng giặt thấy chúng con đẹp trai quá, nên không muốn bắt chúng con ở đó thêm nữa, sau đó thả chúng con ra ạ”.
Ngưu Đại nói.
“Đúng vậy, điều này nói lên rằng chín huynh đệ chúng con…”
“Bốp!”
Một thước của Chiến Kiếm Phi quất bay Ngưu Tứ: “Dựa vào bộ dạng người không ra người, ngợm không ra ngợm của các ngươi sao. Ban đầu nếu như không phải thấy các ngươi tâm địa lương thiện, thì với tướng mạo xấu xí như vậy, kể cả các ngươi có chết đói, ta cũng không thu nhận làm đệ tử đâu”.
Bích Tiêu che miệng cười trộm, Trần Dương cũng không nhịn nổi cười, đúng là chín kẻ dở hơi!