Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Đã tiêu hết tiền rồi
Đến tầng hai của trung tâm thương mại.
Giang Thi Kỳ càng ngày càng táo tợn.
Đồ gì lớn, đồ gì nặng thì mua cái đó.
Chẳng bao lâu.
Hai tay của Diệp Thu đã không đủ dùng, anh bắt đầu phải cặp nó lên, sau đó lại dùng cổ mà treo, thậm chí dùng cả lưng để vác.
Mắt thấy bộ phận nào có thể mang đồ Diệp Thu đều dùng hết rồi.
Cả người như một quầy hàng di động, trên người treo đầy các loại hàng hóa.
Từ xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy hai chân Diệp Thu, cơ bản là không nhìn thấy nửa người trên, toàn bộ bị các túi lớn túi nhỏ che khuất rồi.
Thế mà, Giang Thi Kỳ vẫn chưa thỏa thuê, cô ấy đang trong tình trạng muốn đem cả cái trung tâm thương mại về nhà.
Diệp Thu không chú ý một cái.
Cô lại ôm một con gấu bông cao bằng người từ cửa hàng bên cạnh, rồi ném nó tới trước mặt Diệp Thu: "Này, bê cả cái này lên đi!"
Diệp Thu thấy vậy, cũng hết nói nổi rồi.
Thực ra từ lúc vừa vào trung tâm thương mại, anh đã biết cô nhóc này kìm nén hỏng rồi.
Vốn dĩ anh không muốn vạch trần, nhưng không ngờ cô nhóc này lại ngày càng táo tợn.
Vì thế, Diệp Thu thả những đồ trong tay xuống dưới đất, chỉ vào con gáu lớn trên mặt đất: "Bạn nhỏ, cái này, hơi quá đáng rồi đấy?"
Nghe vậy.
Đáy lòng Giang Thi Kỳ hưng phấn đến phát điên.
Bởi vì cuối cùng Diệp Thu đã không nhịn được nữa, kế hoạch của cô sắp đạt được rồi! "Sao nào?
Lưng không động được nữa rồi?
Tôi thấy anh thật là vô dụng, xách tí đồ thế này cũng không xách được, sao anh không biết ngượng mà đi cùng con gái đi dạo phố vậy?"
Giang Thi Kỳ liếc mắt nhìn Diệp Thu, cố ý thêm dầu vào lửa nói.
Nếu là một người đàn ông bình thường, hơn nữa phải xách nhiều đồ thế này, vốn một bụng hỏa, chắc chắn sẽ bùng nổ ngay tại chỗ.
Nhưng Diệp Thu lại biết cô nhóc này vốn đã có ý xấu, khẽ nhếch khóe miệng, cũng không tức giận. Anh cười nhạt nói: "Tất nhiên là không phải, em cứ tận tình mua, tôi bảo đảm sẽ mang hết về nhà cho em!"
Nói xong.
Diệp Thu trực tiếp lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại cho công ty chuyển nhà, hơn nữa còn nói với đối phương vị trí của cửa hàng, để cho bọn họ tùy thời chuẩn bị phái người tới chuyển đồ.
Làm xong hết thảy, Diệp Thu nhìn về phía Giang Thi Kỳ, mỉm cười nói: "Em cứ mua tận tình, cho dù có mua hết sạch cửa hàng ở trung tâm thương tâm mại cũng được, làm sao chuyển về nhà, em không cần bận tâm, em mua bao nhiêu, anh rể sẽ giúp em mang về nhà bấy nhiêu!"
"Anh!"
Giang Thi Kỳ không ngờ Diệp Thu còn có chiêu này, tức đến trừng mắt.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của cô rung lên.
Cầm ra xem, ngân hàng gửi tin nhắn tới, hiển thị số tiền trên thẻ chỉ còn lại vài đồng.
Điều này khiến khuôn mặt nhỏ của Giang Thi Kỳ biến sắc.
Mặc dù cô cũng là một phú nhị đại, mỗi tháng cũng được một số tiền tiêu vặt xa xỉ.
Nhưng vừa nãy vào trung tâm thương mại, cô cũng không nghĩ nhiều, vì để ép Diệp Thu tức giận, nhìn thấy cái gì liền mua cái đó.
Bất tri bất giác, thế mà cô đã tiêu hết tiền tiêu vặt của một tháng rồi.
Tháng này vẫn còn nửa tháng nữa, ba mẹ lại đi công tác ở nước ngoài rồi, không có cách nào tìm họ xin tiền.
Phải làm thế nào bây giờ.
Trong lúc nhất thời, Giang Thi Kỳ rất buồn rầu.
"Hửm?
Hết tiền rồi à?"
Diệp Thu liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của Giang Thi Kỳ, nhếch miệng cười nói.
"Hừ, không liên quan tới anh!"
Giang Thi Kỳ hừ một tiếng, lườm Diệp Thu một cái, rất tức giận.
Rõ ràng, lần này cô đã tự lấy đá đập chân mình rồi.
Tiêu hết bao nhiêu tiền.
Chẳng những không bức được Diệp Thu, ngược lại còn đẩy mình vào tình cảnh hết tiền nghèo túng.
Điều này làm Giang Thi Kỳ càng nghĩ càng giận.
Được được, mình nhất định phải nghĩ cách, trả lại cơn tức này,
Nghĩ tới đây.
Giang Thi Kỳ bắt đầu suy nghĩ trong đầu xem kế tiếp nên trả thù Diệp Thu thế nào.
"Đứng lại, cậu không được đi!"
Nhưng đúng lúc này,
Một tiếng gọi cực kỳ thống khổ truyền tới ở bên cạnh.
Nghe tiếng,
Giang Thi Kỳ và Diệp Thu đồng thời quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa, có một ông cụ nằm trên sàn nhà, khuôn mặt đau đớn.
Mà bên cạnh ông lão, chỉ có một chàng trai trẻ tuổi nhuộm lông xanh, mặc áo may ô con bò.
Giờ phút này, ông lão đó đang liều mạng dùng tay ôm chặt chân phải của chàng trai trẻ, không để cho chàng trai trẻ đi.
Còn chàng trai trẻ đang không ngừng tính toán để rút chân phải ra khỏi tay ông lão.
Một cảnh này.
Tất nhiên là đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người gần đó, ồn ào vây quanh.
Giang Thi Kỳ cũng không ngoại lệ, lòng hiếu kỳ của cô gái nhỏ vẫn rất nặng.
Thấy vậy, Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải đi theo qua đó.
Trong đám người.
Ông lão thống khổ ôm chân phải của chàng trai trẻ, rồi nói với những người xung quanh: "Mọi người tới đây mà phân xử đi, người này vừa mới đụng ngã tôi, không đỡ tôi thì thôi, vậy mà còn đạp tôi mấy phát, bây giờ còn muốn đi, thế gian này còn có thiên lý nữa hay không!"
Mọi người nghe vậy, đều nhìn về phía chàng trai trẻ.
"Mọi người đừng nghe ông lão này nói bừa, ông ta là một kẻ chuyên đi ăn vạ đấy, tôi vừa mới đi tới bên cạnh ông ta, ông ta đã ngã xuống rồi, cứ bắt tôi đền tiền, chuyện như này mọi người gặp còn ít sao?"
Chàng trai trẻ thẳng thắn nói.
Nghe nói vậy,
Những người xung quanh đều gật đầu, bởi vì quả thự là có rất nhiều kẻ ăn vạ như vậy.
Vì thế trong lúc nhất thời, gần như mọi người đều tin lời của chàng trai trẻ, đứng về phía chàng trai trẻ.
"Ông lão này, ông còn không mau đứng lên đi. Nơi này là trung tâm thương mại, đều có camera, ông ở đây ăn vạ cũng không có ai tin đâu!"
"Đúng thế, chàng trai này nhìn cũng không giống người xấu, sao có thể đụng vào ông rồi đạp ông chứ?"
Ông mau chóng đứng lên đi, nếu không đợi lát nữa người ta báo cảnh sát thật, ông còn phải ở lại đồn cảnh sát mấy ngày đấy!"
....Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh ồn ào nghị luận, đa số đều chỉ trích ông lão, nói giúp chàng trai trẻ.
Điều này làm chi chàng trai trẻ đầy đắc ý.
"Ai ya, đúng là không có thiên lý, tôi mới là người bị hại, tôi thật sự đã bị cậu ta xô ngã, nhưng các người lại còn nói giúp cho cậu ta, đây có còn thiên lý nữa hay không!"
Ông lão nằm trên đất, khuôn mặt uất ức khóc nức nở nói.
Thế nhưng, lại không có ai tin ông.
"Thật là biết diễn kịch, có kỹ xảo diễn này, đi diễn phim điện ảnh cũng sớm nổi tiếng đấy!"
"Đúng thế, bây giờ kỹ thuật diễn xuất của người giả vờ bị đụng thật là tốt!"
"Báo cảnh sát đi, tôi hận nhất là những người già rồi mà còn không nghiêm chỉnh như này!"
...Mọi người tiếp tục chỉ trỏ nói.
Thấy vậy,
Diệp Thu nhíu mày.
Anh quan sát tỉ mỉ ông lão một lúc, đúng là trên người ông có mấy vết dấu chân.
Lại nhìn biểu tình đau khổ trên mặt ông lão, chính xác không giống như đang giả vờ.
Điểm này, Diệp Thu sẽ không nhìn nhầm.
Như vậy thì xem ra.
Người nói dối, rất có khả năng không phải là ông lão mà là chàng trai trẻ kia.
Nghĩ tới đây, Diệp Thu đang chuẩn bị lên tiếng nói hai câu.
Nhưng đúng lúc này, Giang Thi Kỳ lại quăng túi sách, vọt lên trước, hét to với đám người: "Các người đều im miệng hết cho tôi!"
Một tiếng này.
Làm cho mọi người ở đây đều sửng sốt.
Giang Thi Kỳ càng ngày càng táo tợn.
Đồ gì lớn, đồ gì nặng thì mua cái đó.
Chẳng bao lâu.
Hai tay của Diệp Thu đã không đủ dùng, anh bắt đầu phải cặp nó lên, sau đó lại dùng cổ mà treo, thậm chí dùng cả lưng để vác.
Mắt thấy bộ phận nào có thể mang đồ Diệp Thu đều dùng hết rồi.
Cả người như một quầy hàng di động, trên người treo đầy các loại hàng hóa.
Từ xa nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy hai chân Diệp Thu, cơ bản là không nhìn thấy nửa người trên, toàn bộ bị các túi lớn túi nhỏ che khuất rồi.
Thế mà, Giang Thi Kỳ vẫn chưa thỏa thuê, cô ấy đang trong tình trạng muốn đem cả cái trung tâm thương mại về nhà.
Diệp Thu không chú ý một cái.
Cô lại ôm một con gấu bông cao bằng người từ cửa hàng bên cạnh, rồi ném nó tới trước mặt Diệp Thu: "Này, bê cả cái này lên đi!"
Diệp Thu thấy vậy, cũng hết nói nổi rồi.
Thực ra từ lúc vừa vào trung tâm thương mại, anh đã biết cô nhóc này kìm nén hỏng rồi.
Vốn dĩ anh không muốn vạch trần, nhưng không ngờ cô nhóc này lại ngày càng táo tợn.
Vì thế, Diệp Thu thả những đồ trong tay xuống dưới đất, chỉ vào con gáu lớn trên mặt đất: "Bạn nhỏ, cái này, hơi quá đáng rồi đấy?"
Nghe vậy.
Đáy lòng Giang Thi Kỳ hưng phấn đến phát điên.
Bởi vì cuối cùng Diệp Thu đã không nhịn được nữa, kế hoạch của cô sắp đạt được rồi! "Sao nào?
Lưng không động được nữa rồi?
Tôi thấy anh thật là vô dụng, xách tí đồ thế này cũng không xách được, sao anh không biết ngượng mà đi cùng con gái đi dạo phố vậy?"
Giang Thi Kỳ liếc mắt nhìn Diệp Thu, cố ý thêm dầu vào lửa nói.
Nếu là một người đàn ông bình thường, hơn nữa phải xách nhiều đồ thế này, vốn một bụng hỏa, chắc chắn sẽ bùng nổ ngay tại chỗ.
Nhưng Diệp Thu lại biết cô nhóc này vốn đã có ý xấu, khẽ nhếch khóe miệng, cũng không tức giận. Anh cười nhạt nói: "Tất nhiên là không phải, em cứ tận tình mua, tôi bảo đảm sẽ mang hết về nhà cho em!"
Nói xong.
Diệp Thu trực tiếp lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại cho công ty chuyển nhà, hơn nữa còn nói với đối phương vị trí của cửa hàng, để cho bọn họ tùy thời chuẩn bị phái người tới chuyển đồ.
Làm xong hết thảy, Diệp Thu nhìn về phía Giang Thi Kỳ, mỉm cười nói: "Em cứ mua tận tình, cho dù có mua hết sạch cửa hàng ở trung tâm thương tâm mại cũng được, làm sao chuyển về nhà, em không cần bận tâm, em mua bao nhiêu, anh rể sẽ giúp em mang về nhà bấy nhiêu!"
"Anh!"
Giang Thi Kỳ không ngờ Diệp Thu còn có chiêu này, tức đến trừng mắt.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của cô rung lên.
Cầm ra xem, ngân hàng gửi tin nhắn tới, hiển thị số tiền trên thẻ chỉ còn lại vài đồng.
Điều này khiến khuôn mặt nhỏ của Giang Thi Kỳ biến sắc.
Mặc dù cô cũng là một phú nhị đại, mỗi tháng cũng được một số tiền tiêu vặt xa xỉ.
Nhưng vừa nãy vào trung tâm thương mại, cô cũng không nghĩ nhiều, vì để ép Diệp Thu tức giận, nhìn thấy cái gì liền mua cái đó.
Bất tri bất giác, thế mà cô đã tiêu hết tiền tiêu vặt của một tháng rồi.
Tháng này vẫn còn nửa tháng nữa, ba mẹ lại đi công tác ở nước ngoài rồi, không có cách nào tìm họ xin tiền.
Phải làm thế nào bây giờ.
Trong lúc nhất thời, Giang Thi Kỳ rất buồn rầu.
"Hửm?
Hết tiền rồi à?"
Diệp Thu liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của Giang Thi Kỳ, nhếch miệng cười nói.
"Hừ, không liên quan tới anh!"
Giang Thi Kỳ hừ một tiếng, lườm Diệp Thu một cái, rất tức giận.
Rõ ràng, lần này cô đã tự lấy đá đập chân mình rồi.
Tiêu hết bao nhiêu tiền.
Chẳng những không bức được Diệp Thu, ngược lại còn đẩy mình vào tình cảnh hết tiền nghèo túng.
Điều này làm Giang Thi Kỳ càng nghĩ càng giận.
Được được, mình nhất định phải nghĩ cách, trả lại cơn tức này,
Nghĩ tới đây.
Giang Thi Kỳ bắt đầu suy nghĩ trong đầu xem kế tiếp nên trả thù Diệp Thu thế nào.
"Đứng lại, cậu không được đi!"
Nhưng đúng lúc này,
Một tiếng gọi cực kỳ thống khổ truyền tới ở bên cạnh.
Nghe tiếng,
Giang Thi Kỳ và Diệp Thu đồng thời quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa, có một ông cụ nằm trên sàn nhà, khuôn mặt đau đớn.
Mà bên cạnh ông lão, chỉ có một chàng trai trẻ tuổi nhuộm lông xanh, mặc áo may ô con bò.
Giờ phút này, ông lão đó đang liều mạng dùng tay ôm chặt chân phải của chàng trai trẻ, không để cho chàng trai trẻ đi.
Còn chàng trai trẻ đang không ngừng tính toán để rút chân phải ra khỏi tay ông lão.
Một cảnh này.
Tất nhiên là đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người gần đó, ồn ào vây quanh.
Giang Thi Kỳ cũng không ngoại lệ, lòng hiếu kỳ của cô gái nhỏ vẫn rất nặng.
Thấy vậy, Diệp Thu bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải đi theo qua đó.
Trong đám người.
Ông lão thống khổ ôm chân phải của chàng trai trẻ, rồi nói với những người xung quanh: "Mọi người tới đây mà phân xử đi, người này vừa mới đụng ngã tôi, không đỡ tôi thì thôi, vậy mà còn đạp tôi mấy phát, bây giờ còn muốn đi, thế gian này còn có thiên lý nữa hay không!"
Mọi người nghe vậy, đều nhìn về phía chàng trai trẻ.
"Mọi người đừng nghe ông lão này nói bừa, ông ta là một kẻ chuyên đi ăn vạ đấy, tôi vừa mới đi tới bên cạnh ông ta, ông ta đã ngã xuống rồi, cứ bắt tôi đền tiền, chuyện như này mọi người gặp còn ít sao?"
Chàng trai trẻ thẳng thắn nói.
Nghe nói vậy,
Những người xung quanh đều gật đầu, bởi vì quả thự là có rất nhiều kẻ ăn vạ như vậy.
Vì thế trong lúc nhất thời, gần như mọi người đều tin lời của chàng trai trẻ, đứng về phía chàng trai trẻ.
"Ông lão này, ông còn không mau đứng lên đi. Nơi này là trung tâm thương mại, đều có camera, ông ở đây ăn vạ cũng không có ai tin đâu!"
"Đúng thế, chàng trai này nhìn cũng không giống người xấu, sao có thể đụng vào ông rồi đạp ông chứ?"
Ông mau chóng đứng lên đi, nếu không đợi lát nữa người ta báo cảnh sát thật, ông còn phải ở lại đồn cảnh sát mấy ngày đấy!"
....Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh ồn ào nghị luận, đa số đều chỉ trích ông lão, nói giúp chàng trai trẻ.
Điều này làm chi chàng trai trẻ đầy đắc ý.
"Ai ya, đúng là không có thiên lý, tôi mới là người bị hại, tôi thật sự đã bị cậu ta xô ngã, nhưng các người lại còn nói giúp cho cậu ta, đây có còn thiên lý nữa hay không!"
Ông lão nằm trên đất, khuôn mặt uất ức khóc nức nở nói.
Thế nhưng, lại không có ai tin ông.
"Thật là biết diễn kịch, có kỹ xảo diễn này, đi diễn phim điện ảnh cũng sớm nổi tiếng đấy!"
"Đúng thế, bây giờ kỹ thuật diễn xuất của người giả vờ bị đụng thật là tốt!"
"Báo cảnh sát đi, tôi hận nhất là những người già rồi mà còn không nghiêm chỉnh như này!"
...Mọi người tiếp tục chỉ trỏ nói.
Thấy vậy,
Diệp Thu nhíu mày.
Anh quan sát tỉ mỉ ông lão một lúc, đúng là trên người ông có mấy vết dấu chân.
Lại nhìn biểu tình đau khổ trên mặt ông lão, chính xác không giống như đang giả vờ.
Điểm này, Diệp Thu sẽ không nhìn nhầm.
Như vậy thì xem ra.
Người nói dối, rất có khả năng không phải là ông lão mà là chàng trai trẻ kia.
Nghĩ tới đây, Diệp Thu đang chuẩn bị lên tiếng nói hai câu.
Nhưng đúng lúc này, Giang Thi Kỳ lại quăng túi sách, vọt lên trước, hét to với đám người: "Các người đều im miệng hết cho tôi!"
Một tiếng này.
Làm cho mọi người ở đây đều sửng sốt.