Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Long Uy Chiến Thần - Chương 597: Đã Hối Hận Chưa
Dưới sự càn quét từ đôi chân thon dài vô địch của Hà Ngọc Lan, không tới ba phút mà Phó Dũng Tôn và toàn bộ hơn ba mươi tên đàn em đều ngã xuống đất không đứng dậy nổi, hơn nữa trong miệng liên tục vang lên tiếng quỷ khóc sói gào.
Từ đầu đến cuối Hà Ngọc Lan chưa từng dùng đến nắm đấm dù chỉ một lần, cô chỉ dùng hai chân đá ngã hơn ba mươi tên đàn ông phía Phó Dũng Tôn ngã lăn ra đất.
Lúc này tiếng nhạc ầm ĩ trong sàn nhảy đã ngừng hẳn từ lúc nào, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều có thể nghe rõ tiếng kêu la inh ỏi, gào khóc thảm thiết của đám người đang lăn lộn dưới mặt đất.
Tên đàn ông đeo mắt kính đã bắt chuyện Hà Ngọc Lan lúc trước nhìn thấy sức chiến đấu của cô ấy khủng bố như vậy, lúc này vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, trong lòng cũng âm thầm vui mừng vì vừa rồi còn may là mình vẫn chưa thực sự chọc giận người phụ nữ này, nếu không có lẽ bây giờ mình cũng như đám người kia, lăn lộn trên đất không đứng dậy nổi.
"Còn ai nữa, ai còn muốn đánh với tôi một trận? Nếu không phục thì cứ việc bò dậy rồi đánh một trận quyết định thắng bại, tôi đây tiếp hết!" Hà Ngọc Lan đứng giữa một đám đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất và ném ra những lời nói vô cùng kiêu ngạo, ngông cuồng.
Phó Dũng Tôn và đám đàn em của gã ta nhìn thấy Hà Ngọc Lan lợi hại như vậy, giờ phút này không dám hé răng nói thêm một lời, làm gì có ai muốn chịu thêm một trận đòn nữa chứ, đừng đùa!
Loading...
"Lúc nãy tôi cũng nói rồi, nếu các người dám chọc giận tôi, tôi sẽ đánh cho các người răng rơi đầy đất, vậy mà các người vẫn một mực không tin, còn cho là tôi khoác lác, cứ ép tôi phải ra tay. Bây giờ hối hận chưa?" Hà Ngọc Lan lại nói.
Bây giờ Hà Ngọc Lan không dùng đến ba phút đã đánh bọn họ đến nỗi răng rơi đầy đất, câu nói như khoác lác đã trở thành sự thật, trên sàn nhà đã đầy răng.
Phó Dũng Tôn và đám đàn em của gã ta đều âm thầm hối hận sắp phát điên rồi. Nếu bọn họ sớm biết con mụ đàn bà này lợi hạ như vậy, dù cho bọn họ thêm một trăm lá gan nữa, bọn họ cũng không dám trêu chọc cô ấy, nhưng mà bây giờ bọn họ có ân hận thế nào cũng muộn rồi, thân thể đã no đòn, răng cũng đã rơi.
Vừa rồi Phó Dũng Tôn bị Hà Ngọc Lan đá một cước, cả hàm răng đều rơi gần hết, ngay cả cằm cũng bị đá trật khớp, bây giờ không nhúc nhích được, ngay cả mở miệng nói cũng không làm được.
Hà Ngọc Lan thấy không người nào dám đối địch với mình nữa, trả lại điện thoại di động cho Chu Nhược Mai sau đó nói: "Chị dâu! Chúng ta đi thôi!"
"Ừ... Được!" Chu Nhược Mai lấy lại tinh thần, lập tức kéo Nguyễn Tú Cẩm, chuẩn bị đi theo Hà Ngọc Lan rời khỏi quán bar này.
Mặc dù Chu Nhược Mai hơi ghen tị vì Hà Ngọc Lan động một chút là khoe khoang mấy tư thế đẹp mắt, nhưng trong lòng cô thật sự vô cùng biết ơn Hà Ngọc Lan.
Nếu Hà Ngọc Lan không xuất hiện kịp thời, hơn nữa còn ra tay giúp đỡ hai người các cô, cô không tưởng tượng nổi hậu quả mà mình và Nguyễn Tú Cẩm gặp phải là gì nữa.
Ngay khi Hà Ngọc Lan chuẩn bị dẫn Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm rời đi, một tên đầu trọc dẫn theo một đám đàn ông mặc đồng phục nhân viên an ninh đi về phía bọn họ.
Dáng dấp tên đầu trọc này khôi ngô vạm vỡ, vẻ ngoài còn hung ác hơn Phó Dũng Tôn.
Gã ta chính là Vương Tử Triết - Tên côn đồ đại ca cầm đầu đám côn đồ bảo kê quán bar này.
Hơn nữa thật ra đám đàn ông đang mặc đồng phục nhân viên an ninh kia đều là dân liều mạng, toàn là côn đồ do ông chủ quán bar này nuôi dưỡng để làm những việc không thể để lộ ra ánh sáng.
Ông ta để bọn họ phụ trách trông coi quán bar, chính là đề phòng có người đá quán gây chuyện.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm thấy lại có thêm một đám người hung dữ đi tới, lập tức bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trở nên trắng bệch, toàn thân run run sợ hãi.
Mà Hà Ngọc Lan cũng hơi nhíu mày bởi vì cô ấy nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đám người này có hơn một trăm người, hơn nữa toàn bộ đều là mấy kẻ không sợ chết.
"Cô dám đánh người trong quán bar của chúng tôi mà bây giờ muốn rời đi như vậy sao?" Vương Tử Triết đi tới trước mặt Hà Ngọc Lan và hỏi bằng giọng lạnh lùng.
"Vậy bây giờ ông muốn sao đây?" Hà Ngọc Lan cũng hỏi một cách lạnh lùng.
"Quán bar cũng có quy củ của quán bar, cô đập nát đồ thì tất nhiên phải bồi thường!" Vương Tử Triết nói.
"Ông muốn tôi bồi thường bao nhiêu?" Hà Ngọc Lan hỏi.
"Tính sơ qua thì chắc hẳn những thứ này cũng không ít hơn một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng, các cô cứ bồi thường cho tôi một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng đi!" Từ trang phục của Hà Ngọc Lan, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm, Vương Tử Triết có thể nhận thấy ba người đều rất giống con em nhà giàu, cho nên há miệng to như sư tử ngoạm, muốn vơ vét một khoản tiền lớn từ các cô.
Từ đầu đến cuối Hà Ngọc Lan chưa từng dùng đến nắm đấm dù chỉ một lần, cô chỉ dùng hai chân đá ngã hơn ba mươi tên đàn ông phía Phó Dũng Tôn ngã lăn ra đất.
Lúc này tiếng nhạc ầm ĩ trong sàn nhảy đã ngừng hẳn từ lúc nào, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều có thể nghe rõ tiếng kêu la inh ỏi, gào khóc thảm thiết của đám người đang lăn lộn dưới mặt đất.
Tên đàn ông đeo mắt kính đã bắt chuyện Hà Ngọc Lan lúc trước nhìn thấy sức chiến đấu của cô ấy khủng bố như vậy, lúc này vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, trong lòng cũng âm thầm vui mừng vì vừa rồi còn may là mình vẫn chưa thực sự chọc giận người phụ nữ này, nếu không có lẽ bây giờ mình cũng như đám người kia, lăn lộn trên đất không đứng dậy nổi.
"Còn ai nữa, ai còn muốn đánh với tôi một trận? Nếu không phục thì cứ việc bò dậy rồi đánh một trận quyết định thắng bại, tôi đây tiếp hết!" Hà Ngọc Lan đứng giữa một đám đàn ông đang lăn lộn trên mặt đất và ném ra những lời nói vô cùng kiêu ngạo, ngông cuồng.
Phó Dũng Tôn và đám đàn em của gã ta nhìn thấy Hà Ngọc Lan lợi hại như vậy, giờ phút này không dám hé răng nói thêm một lời, làm gì có ai muốn chịu thêm một trận đòn nữa chứ, đừng đùa!
Loading...
"Lúc nãy tôi cũng nói rồi, nếu các người dám chọc giận tôi, tôi sẽ đánh cho các người răng rơi đầy đất, vậy mà các người vẫn một mực không tin, còn cho là tôi khoác lác, cứ ép tôi phải ra tay. Bây giờ hối hận chưa?" Hà Ngọc Lan lại nói.
Bây giờ Hà Ngọc Lan không dùng đến ba phút đã đánh bọn họ đến nỗi răng rơi đầy đất, câu nói như khoác lác đã trở thành sự thật, trên sàn nhà đã đầy răng.
Phó Dũng Tôn và đám đàn em của gã ta đều âm thầm hối hận sắp phát điên rồi. Nếu bọn họ sớm biết con mụ đàn bà này lợi hạ như vậy, dù cho bọn họ thêm một trăm lá gan nữa, bọn họ cũng không dám trêu chọc cô ấy, nhưng mà bây giờ bọn họ có ân hận thế nào cũng muộn rồi, thân thể đã no đòn, răng cũng đã rơi.
Vừa rồi Phó Dũng Tôn bị Hà Ngọc Lan đá một cước, cả hàm răng đều rơi gần hết, ngay cả cằm cũng bị đá trật khớp, bây giờ không nhúc nhích được, ngay cả mở miệng nói cũng không làm được.
Hà Ngọc Lan thấy không người nào dám đối địch với mình nữa, trả lại điện thoại di động cho Chu Nhược Mai sau đó nói: "Chị dâu! Chúng ta đi thôi!"
"Ừ... Được!" Chu Nhược Mai lấy lại tinh thần, lập tức kéo Nguyễn Tú Cẩm, chuẩn bị đi theo Hà Ngọc Lan rời khỏi quán bar này.
Mặc dù Chu Nhược Mai hơi ghen tị vì Hà Ngọc Lan động một chút là khoe khoang mấy tư thế đẹp mắt, nhưng trong lòng cô thật sự vô cùng biết ơn Hà Ngọc Lan.
Nếu Hà Ngọc Lan không xuất hiện kịp thời, hơn nữa còn ra tay giúp đỡ hai người các cô, cô không tưởng tượng nổi hậu quả mà mình và Nguyễn Tú Cẩm gặp phải là gì nữa.
Ngay khi Hà Ngọc Lan chuẩn bị dẫn Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm rời đi, một tên đầu trọc dẫn theo một đám đàn ông mặc đồng phục nhân viên an ninh đi về phía bọn họ.
Dáng dấp tên đầu trọc này khôi ngô vạm vỡ, vẻ ngoài còn hung ác hơn Phó Dũng Tôn.
Gã ta chính là Vương Tử Triết - Tên côn đồ đại ca cầm đầu đám côn đồ bảo kê quán bar này.
Hơn nữa thật ra đám đàn ông đang mặc đồng phục nhân viên an ninh kia đều là dân liều mạng, toàn là côn đồ do ông chủ quán bar này nuôi dưỡng để làm những việc không thể để lộ ra ánh sáng.
Ông ta để bọn họ phụ trách trông coi quán bar, chính là đề phòng có người đá quán gây chuyện.
Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm thấy lại có thêm một đám người hung dữ đi tới, lập tức bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trở nên trắng bệch, toàn thân run run sợ hãi.
Mà Hà Ngọc Lan cũng hơi nhíu mày bởi vì cô ấy nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đám người này có hơn một trăm người, hơn nữa toàn bộ đều là mấy kẻ không sợ chết.
"Cô dám đánh người trong quán bar của chúng tôi mà bây giờ muốn rời đi như vậy sao?" Vương Tử Triết đi tới trước mặt Hà Ngọc Lan và hỏi bằng giọng lạnh lùng.
"Vậy bây giờ ông muốn sao đây?" Hà Ngọc Lan cũng hỏi một cách lạnh lùng.
"Quán bar cũng có quy củ của quán bar, cô đập nát đồ thì tất nhiên phải bồi thường!" Vương Tử Triết nói.
"Ông muốn tôi bồi thường bao nhiêu?" Hà Ngọc Lan hỏi.
"Tính sơ qua thì chắc hẳn những thứ này cũng không ít hơn một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng, các cô cứ bồi thường cho tôi một tỷ bảy trăm năm mươi triệu đồng đi!" Từ trang phục của Hà Ngọc Lan, Chu Nhược Mai và Nguyễn Tú Cẩm, Vương Tử Triết có thể nhận thấy ba người đều rất giống con em nhà giàu, cho nên há miệng to như sư tử ngoạm, muốn vơ vét một khoản tiền lớn từ các cô.