Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 605
Nếu như nói một sát thủ luôn ghét bạo lực, thích hòa bình, vậy cũng giống như một tác giả chuyên viết cố sự võ thuật, tiểu thuyết võ hiệp lại là một người ôn hoà nhân từ, khó mà tin được.
Nhưng sự thật lại không hẳn.
Người trồng hoa có thể không bao giờ cắm hoa. Cai ngục lao đầu, bản thân không phải phạm nhân, cũng không ngồi tù. Người in sách chưa chắc đã thích sách. Đao phủ cũng có người ăn chay. Kẻ giết người có lẽ là bị ép buộc. Người thuyết thư kể “Tam Quốc”, nói “Thủy Hử”, không nhất định là phần tử hiếu chiến.
Nhưng lần này, người này và trận chiến này, khẳng định không như vậy.
Lần này tranh đấu rất máu tanh.
Người này rất hiếu sát.
Trận chiến này chắc chắn sẽ tàn khốc.
Lôi Bố luôn giết người.
Hắn thích giết người, nhưng từ trước đến giờ lại không ai dám giết hắn.
Hắn không giết người thì người khác đã vui mừng phấn khởi, tạ thần bái phật rồi, ai dám tới chọc hắn? Ai dám tới giết hắn?
Hiện giờ lại khác.
Trong gió trong mưa, kẻ địch giết tới, một nhóm lại một nhóm, liên miên không dứt, liều mình cảm tử.
Trong lòng hắn căm hận, kích thích ra một loại tâm tình hào kiệt.
Ai muốn giết hắn, hắn sẽ giết người đó trước.
Hắn vung đao, một đao chém vào Tống Triển Mi.
Lúc hắn xuất đao, thân hình dựng lên. Có lẽ đao pháp của hắn chỉ là lệ, lệ trong lăng lệ (ác liệt), nhưng không tính là kỳ, kỳ trong kỳ diệu. Tuy nhiên khi thân hình hắn dựng lên như vậy, lập tức đao pháp cũng trở thành kỳ, kỳ trong kỳ dị.
Lúc hắn chém một đao vào Tống Triển Mi, đồng thời cũng khiến Tôn Thanh Nha cắt trật.
Dùng công làm thủ, lấy công thay thủ.
Hắn xuất đao như chớp, như cầu vồng lướt qua bầu trời. Nhưng mọi người lại không nhìn thấy tia chớp, chỉ nhìn thấy ánh đao của hắn.
Ánh đao bay về phía cổ Tống Triển Mi. Trước khi kiếm đâm vào thân thể Lôi Bố, hắn muốn chặt đầu chủ nhân của kiếm.
Nhưng lần công kích này lại có điểm ngoại lệ, cũng có chút bất ngờ.
Một đao kia của hắn lại bị kẹp cứng.
Một tiếng “két” vang lên, chiếc kéo kia đã kẹp lấy đao của hắn.
Người dùng kéo kẹp lấy đao của hắn đương nhiên là Tôn Thanh Nha.
Tôn Thanh Nha một chiêu không trúng, lập tức không để ý đến an nguy, lật kéo kẹp lấy đao của đối phương.
Lúc này hai tay Tôn Thanh Nha cầm vòng kéo, cách Lôi Bố rất gần, chỉ cần Lôi Bố ra tay, sẽ có thể đánh chết thanh niên này.
Nhưng thanh niên này dường như không sợ.
Hắn đương nhiên có lý do không sợ.
Đao của Lôi Bố vừa bị chế ngự, kiếm của Tống Triển Mi đã đâm tới.
Không hề do dự, đương nhiên cũng không khách khí.
Một kiếm này rõ rõ ràng ràng muốn lấy mạng đối phương.
Tống Triển Mi tín nhiệm Tôn Thanh Nha, mặc dù bọn họ không thường xuyên liên thủ, nhưng hắn tin chắc Tôn Thanh Nha nhất định sẽ kịp thời kẹp lấy đao của Lôi Bố.
Tôn Thanh Nha tin tưởng Tống Triển Mi, mặc dù hai người bọn họ rất ít khi hợp tác, nhưng hắn biết chỉ cần kẹp được đao của Lôi Sát Lục, Tống Triển Mi nhất định sẽ hợp lực giết chết Lôi Bố, không cho hắn có cơ hội đối phó với mình.
Đây chính là niềm tin và sĩ khí của các huynh đệ Phong Vũ lâu và Tượng Tị tháp.
Từ Tô Mộng Chẩm đến Vương Tiểu Thạch, cho đến hiện nay Thích Thiếu Thương quản lý Kim Phong Tế Vũ lâu, giữa các thành viên, huynh đệ đều có sự hiểu ngầm và tín nhiệm như vậy.
Đây là điểm khác biệt giữa bọn họ và các bang hội khác. Bọn họ là huynh đệ, là bằng hữu, bọn họ cùng sống chết, chung hoạn nạn, tin tưởng lẫn nhau.
Bọn họ quyết không phản bội người nhà, cho dù cái giá và dụ hoặc lớn đến đâu.
Bọn họ là người một nhà.
Nếu thật sự có “người một nhà” vì nghĩa phấn đấu, hành sự cứu đời như vậy, ngươi có muốn làm một thành viên trong nhà không?
Khi Thích Thiếu Thương thu nạp dòng máu mới, y đã hỏi câu này với các thiếu niên đệ tử, giang hồ hán tử, nghe vậy ai cũng động tâm, động dung.
Những hán tử giang hồ, nhân sĩ có chí khí thật sự, ai không muốn thành lập một ngôi “nhà thiên hạ” cương trực và hòa thuận như vậy?
Trên thực tế, một kéo kia của Tôn Thanh Nha cũng gọi là “Thiên Hạ Nhất Gia”, một kiếm kia của Tống Triển Mi gọi là “Kiếm Thích Thiên Hạ”.
Hai người bọn họ thuộc đơn vị khác nhau, rất ít khi cùng xuất kích. Nhưng một khi liên thủ lại có sự hiểu ngầm kinh người, phối hợp khắng khít.
Bọn họ vừa xuất hiện liền liều mạng tấn công Lôi Bố.
Lôi Bố luôn dùng công thay thủ, dùng giết thay công. Nhưng hai người bọn họ, một người phong tỏa thế công của hắn, còn một người thề phải giết hắn.
Đao của Lôi Bố vẫn bị“Thị Phi tiễn của Tôn Thanh Nha kẹp cứng không buông.
Lôi Bố giãy giụa, muốn rút đao ra.
Hắn phát ra lực lượng khiến người ta sợ hãi.
Có điều hắn không ngờ, đối phương chỉ là một người trẻ tuổi đầu to, răng nanh lộ ra ngoài môi, nhưng đấu chí lại hừng hực như vậy, dũng khí lại hùng tráng như vậy, lực cánh tay lại lớn đến như vậy. “Lực sợ hãi” của hắn lại không thoát được miệng kéo.
Hắn đang muốn vận chuyển “lực sát thương”, nhưng đã không kịp, kiếm của Tống Triển Mi đã tới.
Tới còn nhanh hơn so với tưởng tượng.
Phương pháp duy nhất của hắn là vứt đao, ra tay đánh ngã Tôn Thanh Nha, sau đó cầm đao tái chiến.
Vứt đao?
Hắn chỉ hơi do dự, kiếm của Tống Triển Mi đã tới.
Tới còn mau hơn so với trong suy đoán.
Hắn đã không thể không vứt đao.
Hơn nữa cho dù vứt đao, hắn cũng không kịp công kích Tôn Thanh Nha.
Kiếm của Tống Triển Mi đã đâm tới.
Tới nhanh như vậy, nhanh đến mức không thể tưởng tượng. Khi Lôi Bố nhìn thấy đối phương thì đã đối phương đã xuất kiếm, khi nhìn thấy đối phương xuất kiếm thì đã phán đoán sẽ rất nhanh, nhưng khi phán đoán kiếm nhanh thì kiếm đã nhanh hơn so với phán đoán của hắn, đâm vào cổ họng. Lôi Bố đang muốn dùng “Chưởng Tâm Lôi” đánh vào đối phương, nhưng tay vừa giơ lên, một kiếm kia đã đâm vào lòng bàn tay của hắn, chỉ sợ “Lôi” chưa đánh thì lòng bàn tay đã bị đâm thủng rồi.
Lần này Lôi Bố d0ã không có biện pháp, hắn chỉ có cách vứt đao.
Nhưng hắn vốn không đành vứt đao.
Đao của hắn vốn tên là “Bộ Bộ đao”.
Hắn và Lôi Diễm vốn là “chiến sĩ cấp bốn” hiếm có trong Lôi gia bảo, vì bất mãn Phích Lịch đường quyết định “phong đao treo kiếm”, chỉ lo nghiên cứu chế tạo thuốc nổ, do đó bọn họ đã rời khỏi Lôi môn, nhặt lại đao kiếm, một người sáng lập Kinh Lôi đường, một người tự lập Đại Lôi môn, nhưng không bị võ lâm xếp vào bang phái dị biệt, cũng không cách nào phát triển mở rộng. Thế là Lôi Bố nương nhờ Lương Sư Thành, trải qua Khiếu Thiên Vương an bài xúi giục, hắn muốn đại náo một phen, tạo thế lập uy, sau đó tự lập bè phái, thành lập Đại Lôi môn trong kinh thành.
Hắn muốn gióng trống khua chiêng, để đồng môn biết hắn thành công, hắn khôn khéo, hắn có tầm nhìn, hắn chẳng những nổi bật hơn người mà còn vượt trội xuất sắc.
Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là khi ở Phích Lịch đường, hắn vẫn luôn bị quản chế bởi “Song Hưởng Pháo” Lôi Ức và Lôi Úc.
Lôi Ức không cho hắn tạo nhiều sát nghiệt trên giang hồ.
Lôi Úc thậm chí còn muốn Lôi gia dùng môn quy xử trí hắn.
Hắn tự nhận là chiến sĩ hàng đầu trong Giang Nam Phích Lịch đường, nhưng về phương diện thuốc nổ lại không bằng Lôi Diễm, Lôi Vũ và Lôi Vô Vọng. Đám “giết người, phóng hỏa, đai lưng vàng” (1) này đều tới kinh thành phát triển, thỉ triển quyền cước, còn hắn vẫn không tên không tuổi. Hắn giết hết kẻ địch của Lôi gia, nhưng lại không chiếm được sự tôn trọng của môn nhân mà hắn đáng có.
Hắn luôn phản đối quyết định của Phích Lịch đường Lôi gia, muốn đệ tử trong môn từ bỏ đao pháp và kiếm quyết đã từng làm nên tên tuổi trong võ lâm, chuyên tâm nghiên cứu thuốc nổ.
Hắn biết đây là chủ trương của triều đình, Phích Lịch đường vì tự bảo vệ, không thể không thay đổi như vậy.
Nhưng Lôi Bố cho rằng, dù có tuân theo cũng nên ngoài mặt đồng ý, sau lưng lén lút. Bởi vì chuyên tâm nghiên cứu thuốc nổ, thật ra là triều đình cố ý trói buộc Phích Lịch đường, hạn chế sự phát triển của đệ tử Lôi gia bảo. Thuốc nổ có chế tạo tốt cũng chỉ là tô son trát phấn, làm đồ trang trí khi đón xuân, chúc thọ hoàng đế lão tử hay cha con Đông Nam Vương Chu Huân mà thôi.
Đại trượng phu há có thể chìm đắm trong thứ đồ chơi nhỏ bé này.
Cho dù thành công nghiên cứu chế tạo ra thuốc nổ có sức công phá lớn, nếu không phải bị triều đình hạn chế không cho chế tạo, cũng chỉ có cách dâng bí pháp lên cho thiên tử. Có quỷ mới biết khi nào hoàng đế lão tử mới rãnh rỗi phát triển, chú ý đến môn kỹ nghệ này.
Còn không tốt bằng đao.
Đao pháp giỏi, một đao liền giết chết kẻ địch.
Do đó Lôi Bố quyết chí phải tự mình gây dựng nên một phen sự nghiệp.
Vì vậy hắn càng công gấp tiến mạnh.
Đến nỗi có người xui khiến hắn giết người để lập uy ở kinh thành, tàn sát để chấn nhiếp võ lâm kinh sư, hắn cũng đồng ý không nghi ngờ, vui vẻ tiếp nhận, xem đó là kiêu ngạo, đại khai sát giới.
Suy cho cùng vẫn là do hắn hiếu sát.
Đề nghị của người khác vừa lúc hợp ý hắn, cho nên hắn mới giết đến thống khoái như vậy.
Hắn chỉ là muốn tìm một cái cớ, giết một cách thống thống khoái khoái.
Hiện giờ hắn đang giết đến thống khoái, không ngờ lại xuất hiện hai người trẻ tuổi, muốn hắn vứt đao.
Đao của hắn có một cái tên, đó là “Bộ Bộ đao”. Bởi vì đao pháp của hắn luôn “từng bước tiến tới”, mỗi chiêu gần như đều tấn công, mỗi bước đều dồn ép, cho nên người trong võ lâm sợ hãi, gọi nó là “Bộ Bộ đao”.
Hôm nay lại muốn hắn vứt Bộ Bộ đao trong tay.
Chẳng những không công được, còn phải vứt bỏ đao.
Có thể được sao?
Nhưng sự thật lại không hẳn.
Người trồng hoa có thể không bao giờ cắm hoa. Cai ngục lao đầu, bản thân không phải phạm nhân, cũng không ngồi tù. Người in sách chưa chắc đã thích sách. Đao phủ cũng có người ăn chay. Kẻ giết người có lẽ là bị ép buộc. Người thuyết thư kể “Tam Quốc”, nói “Thủy Hử”, không nhất định là phần tử hiếu chiến.
Nhưng lần này, người này và trận chiến này, khẳng định không như vậy.
Lần này tranh đấu rất máu tanh.
Người này rất hiếu sát.
Trận chiến này chắc chắn sẽ tàn khốc.
Lôi Bố luôn giết người.
Hắn thích giết người, nhưng từ trước đến giờ lại không ai dám giết hắn.
Hắn không giết người thì người khác đã vui mừng phấn khởi, tạ thần bái phật rồi, ai dám tới chọc hắn? Ai dám tới giết hắn?
Hiện giờ lại khác.
Trong gió trong mưa, kẻ địch giết tới, một nhóm lại một nhóm, liên miên không dứt, liều mình cảm tử.
Trong lòng hắn căm hận, kích thích ra một loại tâm tình hào kiệt.
Ai muốn giết hắn, hắn sẽ giết người đó trước.
Hắn vung đao, một đao chém vào Tống Triển Mi.
Lúc hắn xuất đao, thân hình dựng lên. Có lẽ đao pháp của hắn chỉ là lệ, lệ trong lăng lệ (ác liệt), nhưng không tính là kỳ, kỳ trong kỳ diệu. Tuy nhiên khi thân hình hắn dựng lên như vậy, lập tức đao pháp cũng trở thành kỳ, kỳ trong kỳ dị.
Lúc hắn chém một đao vào Tống Triển Mi, đồng thời cũng khiến Tôn Thanh Nha cắt trật.
Dùng công làm thủ, lấy công thay thủ.
Hắn xuất đao như chớp, như cầu vồng lướt qua bầu trời. Nhưng mọi người lại không nhìn thấy tia chớp, chỉ nhìn thấy ánh đao của hắn.
Ánh đao bay về phía cổ Tống Triển Mi. Trước khi kiếm đâm vào thân thể Lôi Bố, hắn muốn chặt đầu chủ nhân của kiếm.
Nhưng lần công kích này lại có điểm ngoại lệ, cũng có chút bất ngờ.
Một đao kia của hắn lại bị kẹp cứng.
Một tiếng “két” vang lên, chiếc kéo kia đã kẹp lấy đao của hắn.
Người dùng kéo kẹp lấy đao của hắn đương nhiên là Tôn Thanh Nha.
Tôn Thanh Nha một chiêu không trúng, lập tức không để ý đến an nguy, lật kéo kẹp lấy đao của đối phương.
Lúc này hai tay Tôn Thanh Nha cầm vòng kéo, cách Lôi Bố rất gần, chỉ cần Lôi Bố ra tay, sẽ có thể đánh chết thanh niên này.
Nhưng thanh niên này dường như không sợ.
Hắn đương nhiên có lý do không sợ.
Đao của Lôi Bố vừa bị chế ngự, kiếm của Tống Triển Mi đã đâm tới.
Không hề do dự, đương nhiên cũng không khách khí.
Một kiếm này rõ rõ ràng ràng muốn lấy mạng đối phương.
Tống Triển Mi tín nhiệm Tôn Thanh Nha, mặc dù bọn họ không thường xuyên liên thủ, nhưng hắn tin chắc Tôn Thanh Nha nhất định sẽ kịp thời kẹp lấy đao của Lôi Bố.
Tôn Thanh Nha tin tưởng Tống Triển Mi, mặc dù hai người bọn họ rất ít khi hợp tác, nhưng hắn biết chỉ cần kẹp được đao của Lôi Sát Lục, Tống Triển Mi nhất định sẽ hợp lực giết chết Lôi Bố, không cho hắn có cơ hội đối phó với mình.
Đây chính là niềm tin và sĩ khí của các huynh đệ Phong Vũ lâu và Tượng Tị tháp.
Từ Tô Mộng Chẩm đến Vương Tiểu Thạch, cho đến hiện nay Thích Thiếu Thương quản lý Kim Phong Tế Vũ lâu, giữa các thành viên, huynh đệ đều có sự hiểu ngầm và tín nhiệm như vậy.
Đây là điểm khác biệt giữa bọn họ và các bang hội khác. Bọn họ là huynh đệ, là bằng hữu, bọn họ cùng sống chết, chung hoạn nạn, tin tưởng lẫn nhau.
Bọn họ quyết không phản bội người nhà, cho dù cái giá và dụ hoặc lớn đến đâu.
Bọn họ là người một nhà.
Nếu thật sự có “người một nhà” vì nghĩa phấn đấu, hành sự cứu đời như vậy, ngươi có muốn làm một thành viên trong nhà không?
Khi Thích Thiếu Thương thu nạp dòng máu mới, y đã hỏi câu này với các thiếu niên đệ tử, giang hồ hán tử, nghe vậy ai cũng động tâm, động dung.
Những hán tử giang hồ, nhân sĩ có chí khí thật sự, ai không muốn thành lập một ngôi “nhà thiên hạ” cương trực và hòa thuận như vậy?
Trên thực tế, một kéo kia của Tôn Thanh Nha cũng gọi là “Thiên Hạ Nhất Gia”, một kiếm kia của Tống Triển Mi gọi là “Kiếm Thích Thiên Hạ”.
Hai người bọn họ thuộc đơn vị khác nhau, rất ít khi cùng xuất kích. Nhưng một khi liên thủ lại có sự hiểu ngầm kinh người, phối hợp khắng khít.
Bọn họ vừa xuất hiện liền liều mạng tấn công Lôi Bố.
Lôi Bố luôn dùng công thay thủ, dùng giết thay công. Nhưng hai người bọn họ, một người phong tỏa thế công của hắn, còn một người thề phải giết hắn.
Đao của Lôi Bố vẫn bị“Thị Phi tiễn của Tôn Thanh Nha kẹp cứng không buông.
Lôi Bố giãy giụa, muốn rút đao ra.
Hắn phát ra lực lượng khiến người ta sợ hãi.
Có điều hắn không ngờ, đối phương chỉ là một người trẻ tuổi đầu to, răng nanh lộ ra ngoài môi, nhưng đấu chí lại hừng hực như vậy, dũng khí lại hùng tráng như vậy, lực cánh tay lại lớn đến như vậy. “Lực sợ hãi” của hắn lại không thoát được miệng kéo.
Hắn đang muốn vận chuyển “lực sát thương”, nhưng đã không kịp, kiếm của Tống Triển Mi đã tới.
Tới còn nhanh hơn so với tưởng tượng.
Phương pháp duy nhất của hắn là vứt đao, ra tay đánh ngã Tôn Thanh Nha, sau đó cầm đao tái chiến.
Vứt đao?
Hắn chỉ hơi do dự, kiếm của Tống Triển Mi đã tới.
Tới còn mau hơn so với trong suy đoán.
Hắn đã không thể không vứt đao.
Hơn nữa cho dù vứt đao, hắn cũng không kịp công kích Tôn Thanh Nha.
Kiếm của Tống Triển Mi đã đâm tới.
Tới nhanh như vậy, nhanh đến mức không thể tưởng tượng. Khi Lôi Bố nhìn thấy đối phương thì đã đối phương đã xuất kiếm, khi nhìn thấy đối phương xuất kiếm thì đã phán đoán sẽ rất nhanh, nhưng khi phán đoán kiếm nhanh thì kiếm đã nhanh hơn so với phán đoán của hắn, đâm vào cổ họng. Lôi Bố đang muốn dùng “Chưởng Tâm Lôi” đánh vào đối phương, nhưng tay vừa giơ lên, một kiếm kia đã đâm vào lòng bàn tay của hắn, chỉ sợ “Lôi” chưa đánh thì lòng bàn tay đã bị đâm thủng rồi.
Lần này Lôi Bố d0ã không có biện pháp, hắn chỉ có cách vứt đao.
Nhưng hắn vốn không đành vứt đao.
Đao của hắn vốn tên là “Bộ Bộ đao”.
Hắn và Lôi Diễm vốn là “chiến sĩ cấp bốn” hiếm có trong Lôi gia bảo, vì bất mãn Phích Lịch đường quyết định “phong đao treo kiếm”, chỉ lo nghiên cứu chế tạo thuốc nổ, do đó bọn họ đã rời khỏi Lôi môn, nhặt lại đao kiếm, một người sáng lập Kinh Lôi đường, một người tự lập Đại Lôi môn, nhưng không bị võ lâm xếp vào bang phái dị biệt, cũng không cách nào phát triển mở rộng. Thế là Lôi Bố nương nhờ Lương Sư Thành, trải qua Khiếu Thiên Vương an bài xúi giục, hắn muốn đại náo một phen, tạo thế lập uy, sau đó tự lập bè phái, thành lập Đại Lôi môn trong kinh thành.
Hắn muốn gióng trống khua chiêng, để đồng môn biết hắn thành công, hắn khôn khéo, hắn có tầm nhìn, hắn chẳng những nổi bật hơn người mà còn vượt trội xuất sắc.
Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là khi ở Phích Lịch đường, hắn vẫn luôn bị quản chế bởi “Song Hưởng Pháo” Lôi Ức và Lôi Úc.
Lôi Ức không cho hắn tạo nhiều sát nghiệt trên giang hồ.
Lôi Úc thậm chí còn muốn Lôi gia dùng môn quy xử trí hắn.
Hắn tự nhận là chiến sĩ hàng đầu trong Giang Nam Phích Lịch đường, nhưng về phương diện thuốc nổ lại không bằng Lôi Diễm, Lôi Vũ và Lôi Vô Vọng. Đám “giết người, phóng hỏa, đai lưng vàng” (1) này đều tới kinh thành phát triển, thỉ triển quyền cước, còn hắn vẫn không tên không tuổi. Hắn giết hết kẻ địch của Lôi gia, nhưng lại không chiếm được sự tôn trọng của môn nhân mà hắn đáng có.
Hắn luôn phản đối quyết định của Phích Lịch đường Lôi gia, muốn đệ tử trong môn từ bỏ đao pháp và kiếm quyết đã từng làm nên tên tuổi trong võ lâm, chuyên tâm nghiên cứu thuốc nổ.
Hắn biết đây là chủ trương của triều đình, Phích Lịch đường vì tự bảo vệ, không thể không thay đổi như vậy.
Nhưng Lôi Bố cho rằng, dù có tuân theo cũng nên ngoài mặt đồng ý, sau lưng lén lút. Bởi vì chuyên tâm nghiên cứu thuốc nổ, thật ra là triều đình cố ý trói buộc Phích Lịch đường, hạn chế sự phát triển của đệ tử Lôi gia bảo. Thuốc nổ có chế tạo tốt cũng chỉ là tô son trát phấn, làm đồ trang trí khi đón xuân, chúc thọ hoàng đế lão tử hay cha con Đông Nam Vương Chu Huân mà thôi.
Đại trượng phu há có thể chìm đắm trong thứ đồ chơi nhỏ bé này.
Cho dù thành công nghiên cứu chế tạo ra thuốc nổ có sức công phá lớn, nếu không phải bị triều đình hạn chế không cho chế tạo, cũng chỉ có cách dâng bí pháp lên cho thiên tử. Có quỷ mới biết khi nào hoàng đế lão tử mới rãnh rỗi phát triển, chú ý đến môn kỹ nghệ này.
Còn không tốt bằng đao.
Đao pháp giỏi, một đao liền giết chết kẻ địch.
Do đó Lôi Bố quyết chí phải tự mình gây dựng nên một phen sự nghiệp.
Vì vậy hắn càng công gấp tiến mạnh.
Đến nỗi có người xui khiến hắn giết người để lập uy ở kinh thành, tàn sát để chấn nhiếp võ lâm kinh sư, hắn cũng đồng ý không nghi ngờ, vui vẻ tiếp nhận, xem đó là kiêu ngạo, đại khai sát giới.
Suy cho cùng vẫn là do hắn hiếu sát.
Đề nghị của người khác vừa lúc hợp ý hắn, cho nên hắn mới giết đến thống khoái như vậy.
Hắn chỉ là muốn tìm một cái cớ, giết một cách thống thống khoái khoái.
Hiện giờ hắn đang giết đến thống khoái, không ngờ lại xuất hiện hai người trẻ tuổi, muốn hắn vứt đao.
Đao của hắn có một cái tên, đó là “Bộ Bộ đao”. Bởi vì đao pháp của hắn luôn “từng bước tiến tới”, mỗi chiêu gần như đều tấn công, mỗi bước đều dồn ép, cho nên người trong võ lâm sợ hãi, gọi nó là “Bộ Bộ đao”.
Hôm nay lại muốn hắn vứt Bộ Bộ đao trong tay.
Chẳng những không công được, còn phải vứt bỏ đao.
Có thể được sao?