Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Không đợi lệnh của Chí Thiền đại sư, quần hùng Hắc, Bạch rào rào phóng tới vực tử thần, chuẩn bị đánh nhau tranh đoại Hàn Tử Kỳ để lấy Kỳ lân chí bảo trong bụng chàng.
Chí Thiền đại sư phất chưởng quát :
- Chư vị chớ nên vọng động. Không Không đạo hữu hãy giữ chặt mối dây Phược ma thằng đừng sơ hở, bọn bần tăng sẽ bắt trói gã tiểu tử mang về.
Chưa dứt tiếng, Chí Thiền đại sư đã lao tới bờ vực chuẩn bị ra tay.
Hàn Tử Kỳ rơi xuống vực tử thần khoảng một trượng, treo tòng teng tại đó. Chàng vô cùng kinh hãi, cố hết sức vẫy vùng, nhưng càng vẫy vùng sợi dây Phược ma thằng càng siết chặt thêm, hơn nữa hai cánh tay cũng bị quấn với thân mình, không có cách nào rút ra được để sử dụng chỉ lực, hoặc chưởng lực tháo mở sợi dây.
Hàn Tử Kỳ vận chỉ pháp “Vạn Trụ Cân” cho thân hình nặng như khối đá với ý định không cho bọn Chí Thiền đại sư lôi chàng lên bờ vực.
Chàng hiểu rõ nếu chàng bị kéo lên bờ vực, tức khắc quần hùng Hắc, Bạch sẽ ào ào tới chém giết lẫn nhau, cướp lấy chàng, mổ bụng moi lấy Kỳ lân chí bảo.
Hàn Tử Kỳ thầm trách mình chỉ vì một thoáng sơ hở đã rơi vào cái kế “Dục hoãn cầu mưu” của Chí Thiền đại sư mà chàng đã dự đoán từ trước. Chàng cũng không ngờ Không Không sư thái lại có món vũ khí lợi hại đến thế.
Bấy giờ Chỉ Thiền đại sư, Huyền Thông đạo trưởng, Thái Ất chân nhân. Diệu Huyền sư cô và sáu Bang, Hội: Hứa Thế Hanh, Gia Cát Cần, Tào Mao, Thuần Vu Can, Tống Thọ An, Trịnh Nhữ Hoằng cũng đã tới gần bờ vực, cản ngay trước mặt quần hùng Hắc, Bạch không cho tiến tới tranh giành diễn ra đổ máu.
Quần hùng Hắc, Bạch tạm thời dừng lại, đứng nhìn khói mây cuồn cuộn từ dưới đáy vực bay lên chờ Hàn Tử Kỳ xuất hiện.
Chí Thiền đại sư quát to :
- Chư vị anh hùng, hào kiệt dang ra, bọn bần tăng sẽ đưa gã tiểu tử lên bờ vực rồi chúng ta sẽ đàm đạo với nhau đừng vọng động, lỡ gã trượt xuống đáy vực sẽ hỏng mất.
Dứt tiếng, Chí Thiền đại sư nắm sợi dây Phược ma thằng, cùng với Không không sư thái kéo Hàn Tử Kỳ lên.
Phía dưới vực, Hàn Tử Kỳ khiếp đảm vội vận thêm bí pháp “Vạn Trụ Cân” cho thân mình nặng hơn trước, cố gắng trì níu trở xuống chờ cơ hội giải vây.
Vừa kéo Hàn Tử Kỳ lên được vài thước bỗng ngưng lại, không kéo lên được nữa, Chí Thiền đại sư nghĩ thầm :
- Gã tiểu tử sử dụng bí pháp “Vạn Trụ Cân” chống lại ta đây. Ta phải gọi thêm người mới xong.
Sáu người: Gia Cát Cần, Trịnh Nhữ Hoằng, Tào Mao, Tống Thọ Ân, Thuần Vu Can, Hứa Thế Hanh thầm thì với nhau phút giây. Gia Cát Cần hướng về Chí Thiền đại sư cất giọng oang oang :
- Bọn bản tọa có điều thỉnh giáo, đại sư hãy ngưng tay.
Chí Thiền đại sư toan cất tiếng gọi Huyền Thông đạo trưởng liền ngưng lại, nhìn Gia Cát Cần :
- Hội chủ có điều gì chỉ giáo xin nói ra.
Gia Cát Cần nghiêm nghị :
- Bọn bản tọa muốn biết sau khi đưa gã tiểu tử lên bờ vực, viên Kỳ lân chí bảo đại sư định lẽ nào?
Cặp lông mày Chí Thiền đại sư nhíu lại :
- Bần tăng và chư vị đạo hữu sẽ đưa gã tiểu tử Hàn Tử Kỳ về Thiếu Lâm tự, bần tăng thỉnh mời chư vị đến bán tự, hội kiến cùng năm vị Chưởng môn nhân và đàm đạo với nhau.
Gia Cát Cần to tiếng :
- Kỳ lân chí bảo là báu vật chung của giang hồ không phải của riêng ai, nếu chí bảo chỉ dành riêng cho ngũ đại môn phái, chỉ sợ e quần hùng không thuận tình, chắc chắn nơi đây sẽ xảy ra biến cố, chẳng hiểu đại sư có nghĩ như thế không?
Chí Thiền đại sư vẫn với giọng từ hòa :
- Bắt trói gã tiểu tử do công lao của Không Không đạo hữu, cứ theo luật lệ giang hồ xưa nay, kẻ có công thì được hưởng. Không Không đạo hữu là người của Ngũ đại môn phái, đương nhiên thuộc quyền năm vị Chưởng môn nhân xử. Hội chủ chớ nên thắc mắc điều này.
Gia Cát Cần hừ lạnh :
- Lời nói của đại sư đã sai rồi, đành rằng Không Không sư thái có công trói được gã tiểu tử họ Hàn, nhưng quần hùng cũng có công vây hãm gã cùng đường mới bắt được gã, tất nhiên mọi người có mặt nơi đây thảy đều có công và đều được hưởng công của mình. Đại sư hãy nghĩ lại xem có đúng không.
Hiểu rõ Gia Cát Cần đã hội ý với đồng bọn, dùng lời khách bác nổ ra trận ác chiến minh đoạt Kỳ lân chí bảo. Chí Thiền đại sư nghĩ thầm :
- Bọn chúng quá đông người, nếu ta không khéo dàn xếp trận đấu diễn ra chắc chắn phần thảm bại sẽ thuộc về Ngũ đại môn phái, chi bằng ta dùng kế hoãn binh hòa hoãn với chúng, đợi sau khi đưa gã tiểu tử họ Hàn lên khỏi vực sẽ tùy cơ ứng biến.
Thầm nghĩ như vậy, Chí Thiền đại sư thăm dò :
- Cứ theo cao kiến của Hội chủ, hiện tình chúng ta phải giải quyết cách nào?
Như đã có dự tính sẵn, Gia Cát Cần đáp ngay :
- Theo thiển ý của bản tọa, sau khi gã Hàn Tử Kỳ lên khỏi vực rồi, sẽ giải gã đến Long đàng hành khất. Cậy nhờ Chưởng môn Nam cung thần thất chủ trì, nơi đây sẽ dựng lên một võ đài, tất cả các Bang, Hội, môn phái có mặt đêm nay đều cử một vị cao thủ cùng nhau tỉ đấu, ai thắng sẽ thu nạp viên Kỳ lân chí bảo, như thế rất công bằng.
Không chờ Chí Thiền đại sư đáp lời, Gia Cát Cần hướng sang phía quần hùng Hắc, Bạch dõng dạc :
- Chư vị anh hùng hào kiệt, bản tọa đưa ra giải pháp đó chư vị thấy có đúng không?
Quần hùng đồng thanh :
- Đúng không sai, như thế mới công bằng.
Trông thấy quần hùng Hắc, Bạch đều ngả theo Gia Cát Cần, nếu ra mặt chống đối tự khắc một trận đại ác chiến sẽ diễn ra, hậu quả sẽ không sao đo lường được. Chí Thiền đại sư đành nhượng bộ :
- Được rồi. Bần tăng và chư vị đạo hữu sẽ đưa gã tiểu tử lên bờ, chư vị hãy an tâm.
Chí Thiền đại sư nhìn bọn Huyền Thông đạo trưởng :
- Chư vị đạo hữu hãy cùng bần tăng đưa gã tiểu tử lên đây.
Huyền Thông đạo trưởng, Thái Ất chân nhân và Diệu Huyền sư cô bước tới hợp cùng Chí Thiền đại sư nắm sợi dây Phược ma thằng kéo lên.
Một mình chống lại bốn vị cao thủ võ công thượng thừa, lại đang thất thế, Hàn Tử Kỳ không thể nào kham nổi, đành thúc thủ để mặc cho bọn Chí Thiền đại sư kéo lên bờ vực...
Dù đã có lời cam kết, nhưng khi thấy Hàn Tử Kỳ bị lôi lên bờ vực quần hùng vẫn quát chấn động :
- Tiểu tử kia rồi.
- Bắt gã mau.
- Mổ bụng gã lấy nội đơn.
Hàng trăm tên cao thủ Hắc, Bạch quát tháo la hét chực sẵn phóng tới tranh đoạt Hàn Tử Kỳ cực kỳ hỗn loạn.
Huyền Thông đạo trưởng quay qua Chí Thiền đại sư nói mau :
- Đạo hữu bắt gã chạy cho mau, kẻo có biến cố.
Chí Thiền đại sư đáp khẽ thật nhanh :
- Chư vị đạo hữu hãy mau truy cản, bần tăng sẽ mang gã đi ngay, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên quan lộ.
Lão đạo nhân toan cúi xuống điểm huyệt Hàn Tử Kỳ xốc lên vai, phóng ra ngoài.
Thình lình có giọng lanh lảnh từ một hốc đá trên cao năm trượng vọng xuống.
- Dừng lại!
Anh thanh tuy không to nhưng đập chát chúa vào tai mọi người khiến cho Chí Thiền đại sư dừng lại ngẩng mặt lên nhìn xem nhân vậy đó là ai lại xuất hiện vào giờ phút này.
Quần hùng cùng giật mình ngước lên nhìn hốc đá. Đó là một ả mỹ phụ nhan sắc tuyệt trần đang đứng trên hốc đá nhìn xuống.
Thuần Vu Can dõng dạc :
- Cung Ly Kiều, phu nhân định làm gì?
Thì ra ả nữ phụ kia chính là Cung Ly Kiều, ả tới đây và chui vào trong hốc đá kia từ bao giờ chẳng có một ai hay biết.
Cung Ly Kiều cất giọng lảnh lót :
- Bản nương muốn chư vị hãy buông tha gã Hàn Tử Kỳ, không được làm thương hại gã.
Thuần Vu Can hỏi :
- Gã Tử Kỳ là gì của phu nhân mà phu nhân lại can dự vào chuyện này?
Cung Ly Kiều đáp tự nhiên :
- Hàn Tử Kỳ là vị tình lang của bản nương nên ta phải can dự, được chứ?
Thuần Vu Can khinh khỉnh :
- Hội chủ Hạ Đấu Thiên mới vừa qui tiên, thi hài hãy còn sờ sờ chưa mai táng, phu nhân không lo chuyện tang chế cho chồng, lại còn ôm ấp gã tình lang bại hoại, làm điều ô nhục gia phong, phu nhân không thấy xấu hổ hay sao?
Cung Ly Kiều bĩu môi :
- Bản nương là nữ nhân, dù có làm chuyện xấu xa, bại hoại đến đâu cũng không có một ai thèm lưu tâm làm chi nhọc lòng. Các người từ bấy lâu nay tự xưng là chánh đạo võ lâm, nghĩa hiệp giang hồ, đêm nay kéo đến đây cả ngàn người, uy hiếp một gã thư sinh tuổi vừa mười tám, cô thân, độc mã, lại còn đòi mổ bụng gã chiếm đoạt Kỳ lân chí bảo, hành động có khác nào những tên cường san, đạo tặc, cướp của, giết người. Các người và ta ai đáng xấu hổ hơn ai?
Dứt tiếng Cung Ly Kiều cất tràng cười lanh lảnh, vừa ngạo nghễ vừa châm chọc.
Gia Cát Cần, Hội chủ Hồng Hoa hội trỏ tay vào mặt Cung Ly Kiều quát to :
- Hãy câm cái mồm thối tha kia lại. Bản tọa hỏi nàng, hiện giờ nàng có phương cách nào cứu nổi gã tình lang của nàng hay không mà lại tới đây nói ra những lời nham nhở.
Cung Ly Kiều ngạo nghễ :
- Ngươi thách ta không cứu nổi chàng ư? Ngươi lầm rồi. Nếu ta không có phương cách nào cứu chàng, ta còn tới đây làm chi chứ.
Gia Cát Cần hất mặt :
- Nàng sử dụng phương cách nào cứu gã tiểu tử?
Xòe hai bàn tay ngọc có hai viên tròn màu đỏ nằm gọn trong đó, Cung Ly Kiều bĩu môi :
- Bản nương sẽ cứu chàng bằng phương pháp này, ngươi trông thấy có được không?
Nhìn hai viên tròn đỏ trong tay Cung Ly Kiều, bất giác Gia Cát Cần đã bật kêu lên :
- Đoạn Hồn hương.
Cung Ly Kiều gật đầu cười thích thú :
- Đúng, không sai, chắc hẳn các người đã hiểu rõ sự lợi hại của Đoạn Hồn hương như thế nào rồi chứ. Bản nương ném hai quả này tất cả các người trong vòng chu vi một trăm trượng hết thảy đều hôn mê một ngày một đêm, sau đó sẽ bị tàn phế cả công phu, không một ai tránh khỏi, còn ta đã có sẵn cái hang đá này ẩn mình vào không hề hấn chi cả. Lão đã nghe rõ rồi chứ?
Quần hùng Hắc, Bạch xôn xao lên bởi bọn họ đều biết rõ sự lợi hại của Đoạn Hồn hương từ lâu. Mọi người biến sắc, mắt nhìn chăm chăm vào hai quả tròn màu đỏ trong tay Cung Ly Kiều không hề nháy.
Có một số cao thủ lén lút rời bỏ hàng ngũ lui ra ngoài xa khỏi vùng ảnh hưởng của Đoạn Hồn hương.
Chí Thiền đại sư, Huyền Thông đạo trưởng, Thái Ất chân nhân và Diệu Huyền sư cô chôn chân tại chỗ, mắt dán chặt vào bàn tay Cung Ly Kiêu.
Riêng phần Không Không sư thái vẫn còn nắm lấy sợi dây Phược ma thằng cầm giữa Hàn Tử Kỳ vì sợ chàng thừa cơ hội bứt dây thoát chạy đi.
Im lặng một lúc lâu, Trịnh Nhữ Hoằng Bang chủ Thiên Long bang không còn nhẫn nại được nữa, nhìn lên hốc đá quát to :
- Bản tọa hỏi phu nhân. Phu nhân có trông thấy hàng ngũ cao thủ đứng ngoài kia hay không?
Cung Ly Kiều nhìn xuống :
- Ngươi muốn nói gì?
Trịnh Nhữ Hoằng dằn giọng :
- Phu nhân ném hai quả Đoạn Hồn hương kia, thương hại mọi người có mặt nơi đây, còn hàng ngàn cao thủ đứng ngoài kia phu nhân phải đối phó cách nào?
Cung Ly Kiều khỉnh giọng :
- Tất nhiên trước khi đến đây bản nương đã dự bị chu đáo cả rồi.
Trịnh Nhữ Hoằng hỏi :
- Phu nhân chuẩn bị cách nào?
- Ta mang theo trong mình hai mươi quả Đoạn Hồn hương, ta ném hai quả còn lại mười tám, nếu bọn kia dám vọng động xông vào ta ném thêm hai quả khác cho đến khi tất cả đều nằm xuống mê man, ta sẽ theo một ngả bí mật các người chưa biết, mang chàng ra khỏi chốn này. Ngươi thấy được chứ?
Cung Ly Kiều khỉnh mắt nhìn Trịnh Nhữ Hoằng.
Quần hùng sửng sốt cả lên, ai nấy đều không ngờ Cung Ly Kiều đã chuẩn bị chu toàn đến thế, dù ả mang tiếng dâm đãng, nhưng đúng là một nữ trung hào kiệt bậc nam nhân khó bề sánh nổi.
Mọi người vẫn im lặng chưa có một ai phản ứng, bởi họ tự hiểu có phản ứng cũng chỉ vô ích.
Đang khi Cung Ly Kiều chăm chú nhìn quần hùng phía này, bọn Chí Thiền đại sư, Huyền Thông đạo trưởng, Diệu Huyền sư cô ngầm ra hiệu cho nhau toan rút sợi dây Phược ma thằng, chộp bắt Hàn Tử Kỳ, mọi việc sẽ tính sau.
Cung Ly Kiêm ngó thấy thét :
- Đứng lại! Bất cứ ai cử động bản nương sẽ ném hai quả Đoạn Hồn hương này ngay tức khắc.
Bọn Chí Thiền đại sư giật mình đứng yên trở lại không một ai dám động tịnh.
Chẳng những thế Cung Ly Kiều lại còn dọa dẫm bọn Chí Thiền đại sư :
- Các người hãy nghe bản nướng nói. Nếu các người cả gan vọng động, sau khi ta ném hai quả Đoạn Hồn hương làm cho các người hôn mê ta sẽ giết những tên cầm đầu âm mưu hãm hại chàng trong đêm nay ta mới vừa lòng. Các người đã nghe rõ chứ Quần hùng Hắc, Bạch đã phải hãi thầm trước thái độ quyết liệt tàn khốc của Cung Ly Kiều. Họ hiểu ả sẽ hành động đúng như lời ả nói chứ chẳng không. Tình yêu đã biến ả thành một kẻ điên cuồng, có chuyện gì lại chẳng dám làm.
Cung Ly Kiều nhìn bọn Chí Thiền đại sư, Huyền Thông đạo trưởng, Thái Ất chân nhân và Diệu Huyền sư cô ra lệnh :
- Bây giờ bốn vị nam nữ đạo nhân kia hãy tức khắc rời khỏi sợi dây quỷ quái ngoài hai trượng cho ta.
Không dám cãi lời Cung Ly Kiều, bốn vị nam nữ đạo nhân rời khỏi sợi dây Phược ma thằng lặng lẽ bước ra ngoài hai trượng, đưa mắt nhìn nhau một cái như ngầm ra hiệu điều gì rất quan trọng.
Cung Ly Kiều ra lệnh tiếp :
- Còn Không Không sư thái hãy cột đầu dây quỷ quái kia vào gốc cây bên cạnh rồi rời khỏi một trượng nhanh lên.
Không Không sư thái hừ một tiếng, cột đầu dây Phược ma thằng vào gốc cây, hậm hực tháo lui ra ngoài.
Cung Ly Kiều nhìn quần hùng đứng gần bờ vực, lớn tiếng :
- Bây giờ tất cả mọi người đứng gần vực hãy lui ra ngoài ba trượng cho ta.
Quần hùng nhao nhao cả lên, không biết phải nên hành động cách nào, có nên theo lệnh của Cung Ly Kiều hay không, bởi bọn họ hiểu rõ nếu rời khỏi bờ vực sẽ chẳng còn hy vọng bắt Hàn Tử Kỳ mổ bụng, lấy nội đơn Kỳ lân chí bảo nữa. Do đó bọn họ hãy do dự chưa chịu bước ra ngoài...
Cung Ly Kiều thét lớn :
- Các người...
Thình lình một vị lão nhân vận bộ võ phục màu xám trong đám quần hùng Hắc, Bạch lao vút lên cao bốn trượng vỗ một chưởng vào Cung Ly Kiều...
Cung Ly Kiều hốt hoảng, tay trái nắm lấy viên Đoạn Hồn hương, tay phải xuất một chưởng chống đỡ.
Bộp...
Cung Ly Kiều kêu “hự” một tiếng, ngã lăn vào trong hốc đá.
Đổi lại, lão đạo nhân áo xám cũng bị chấn động lộn nhào trở xuống đất nằm im. Lão mang vết thương rất nặng.
Thời cơ đã đến, quần hùng Hắc, Bạch quát la chấn động, cùng lượt phóng mình trở lại bờ vực.
Chí Thiền đại sư, Huyền Thông đạo trưởng, Thái Ất chân nhân, Không Không sư thái, Diệu Huyền sư cô, chẳng ai bảo ai, cùng vượt lao mình tới bờ vực.
Mọi người đang trong tư thế giành giật lấy Hàn Tử Kỳ để đoạt nội đơn Kỳ lân chí bảo.
Bỗng có tiếng thét như hạc réo :
- Dừng lại!
Quần hùng luôn cả bọn Chí Thiền đại sư giật mình quay mặt về phía nổi lên tiếng thét xem đó là ai.
Từ trong hốc đá bên phải một ả thiếu nữ áo tía xuất hiện. Nàng xinh đẹp như một tiên nữ giáng phàm.
Vèo!...
Thiếu nữ áo vàng phi thân xuống đứng trước mặt bọn người Chí Thiền đại sư.
Chì Thiện đại sư niệm Phật hiệu :
- A di đà phật! Nữ thí chủ là ai?
Thiếu nữ áo vàng hé nụ anh đào :
- Ta là Hạng Cẩm Bình, ái nữ của Trang chủ hạng Hạng Bá Phù.
Chí Thiền đại sư nhíu mày :
- Nữ thí chủ đến đây làm gì?
Trỏ tay sang Hàn Tử Kỳ nằm bên bờ vực, Hạng Cẩm Bình đáp :
- Ta muốn các vị buông tha vị thiếu hiệp nằm kia, không được làm thương tổn đến chàng.
Chí Thiền đại sư phất chưởng quát :
- Chư vị chớ nên vọng động. Không Không đạo hữu hãy giữ chặt mối dây Phược ma thằng đừng sơ hở, bọn bần tăng sẽ bắt trói gã tiểu tử mang về.
Chưa dứt tiếng, Chí Thiền đại sư đã lao tới bờ vực chuẩn bị ra tay.
Hàn Tử Kỳ rơi xuống vực tử thần khoảng một trượng, treo tòng teng tại đó. Chàng vô cùng kinh hãi, cố hết sức vẫy vùng, nhưng càng vẫy vùng sợi dây Phược ma thằng càng siết chặt thêm, hơn nữa hai cánh tay cũng bị quấn với thân mình, không có cách nào rút ra được để sử dụng chỉ lực, hoặc chưởng lực tháo mở sợi dây.
Hàn Tử Kỳ vận chỉ pháp “Vạn Trụ Cân” cho thân hình nặng như khối đá với ý định không cho bọn Chí Thiền đại sư lôi chàng lên bờ vực.
Chàng hiểu rõ nếu chàng bị kéo lên bờ vực, tức khắc quần hùng Hắc, Bạch sẽ ào ào tới chém giết lẫn nhau, cướp lấy chàng, mổ bụng moi lấy Kỳ lân chí bảo.
Hàn Tử Kỳ thầm trách mình chỉ vì một thoáng sơ hở đã rơi vào cái kế “Dục hoãn cầu mưu” của Chí Thiền đại sư mà chàng đã dự đoán từ trước. Chàng cũng không ngờ Không Không sư thái lại có món vũ khí lợi hại đến thế.
Bấy giờ Chỉ Thiền đại sư, Huyền Thông đạo trưởng, Thái Ất chân nhân. Diệu Huyền sư cô và sáu Bang, Hội: Hứa Thế Hanh, Gia Cát Cần, Tào Mao, Thuần Vu Can, Tống Thọ An, Trịnh Nhữ Hoằng cũng đã tới gần bờ vực, cản ngay trước mặt quần hùng Hắc, Bạch không cho tiến tới tranh giành diễn ra đổ máu.
Quần hùng Hắc, Bạch tạm thời dừng lại, đứng nhìn khói mây cuồn cuộn từ dưới đáy vực bay lên chờ Hàn Tử Kỳ xuất hiện.
Chí Thiền đại sư quát to :
- Chư vị anh hùng, hào kiệt dang ra, bọn bần tăng sẽ đưa gã tiểu tử lên bờ vực rồi chúng ta sẽ đàm đạo với nhau đừng vọng động, lỡ gã trượt xuống đáy vực sẽ hỏng mất.
Dứt tiếng, Chí Thiền đại sư nắm sợi dây Phược ma thằng, cùng với Không không sư thái kéo Hàn Tử Kỳ lên.
Phía dưới vực, Hàn Tử Kỳ khiếp đảm vội vận thêm bí pháp “Vạn Trụ Cân” cho thân mình nặng hơn trước, cố gắng trì níu trở xuống chờ cơ hội giải vây.
Vừa kéo Hàn Tử Kỳ lên được vài thước bỗng ngưng lại, không kéo lên được nữa, Chí Thiền đại sư nghĩ thầm :
- Gã tiểu tử sử dụng bí pháp “Vạn Trụ Cân” chống lại ta đây. Ta phải gọi thêm người mới xong.
Sáu người: Gia Cát Cần, Trịnh Nhữ Hoằng, Tào Mao, Tống Thọ Ân, Thuần Vu Can, Hứa Thế Hanh thầm thì với nhau phút giây. Gia Cát Cần hướng về Chí Thiền đại sư cất giọng oang oang :
- Bọn bản tọa có điều thỉnh giáo, đại sư hãy ngưng tay.
Chí Thiền đại sư toan cất tiếng gọi Huyền Thông đạo trưởng liền ngưng lại, nhìn Gia Cát Cần :
- Hội chủ có điều gì chỉ giáo xin nói ra.
Gia Cát Cần nghiêm nghị :
- Bọn bản tọa muốn biết sau khi đưa gã tiểu tử lên bờ vực, viên Kỳ lân chí bảo đại sư định lẽ nào?
Cặp lông mày Chí Thiền đại sư nhíu lại :
- Bần tăng và chư vị đạo hữu sẽ đưa gã tiểu tử Hàn Tử Kỳ về Thiếu Lâm tự, bần tăng thỉnh mời chư vị đến bán tự, hội kiến cùng năm vị Chưởng môn nhân và đàm đạo với nhau.
Gia Cát Cần to tiếng :
- Kỳ lân chí bảo là báu vật chung của giang hồ không phải của riêng ai, nếu chí bảo chỉ dành riêng cho ngũ đại môn phái, chỉ sợ e quần hùng không thuận tình, chắc chắn nơi đây sẽ xảy ra biến cố, chẳng hiểu đại sư có nghĩ như thế không?
Chí Thiền đại sư vẫn với giọng từ hòa :
- Bắt trói gã tiểu tử do công lao của Không Không đạo hữu, cứ theo luật lệ giang hồ xưa nay, kẻ có công thì được hưởng. Không Không đạo hữu là người của Ngũ đại môn phái, đương nhiên thuộc quyền năm vị Chưởng môn nhân xử. Hội chủ chớ nên thắc mắc điều này.
Gia Cát Cần hừ lạnh :
- Lời nói của đại sư đã sai rồi, đành rằng Không Không sư thái có công trói được gã tiểu tử họ Hàn, nhưng quần hùng cũng có công vây hãm gã cùng đường mới bắt được gã, tất nhiên mọi người có mặt nơi đây thảy đều có công và đều được hưởng công của mình. Đại sư hãy nghĩ lại xem có đúng không.
Hiểu rõ Gia Cát Cần đã hội ý với đồng bọn, dùng lời khách bác nổ ra trận ác chiến minh đoạt Kỳ lân chí bảo. Chí Thiền đại sư nghĩ thầm :
- Bọn chúng quá đông người, nếu ta không khéo dàn xếp trận đấu diễn ra chắc chắn phần thảm bại sẽ thuộc về Ngũ đại môn phái, chi bằng ta dùng kế hoãn binh hòa hoãn với chúng, đợi sau khi đưa gã tiểu tử họ Hàn lên khỏi vực sẽ tùy cơ ứng biến.
Thầm nghĩ như vậy, Chí Thiền đại sư thăm dò :
- Cứ theo cao kiến của Hội chủ, hiện tình chúng ta phải giải quyết cách nào?
Như đã có dự tính sẵn, Gia Cát Cần đáp ngay :
- Theo thiển ý của bản tọa, sau khi gã Hàn Tử Kỳ lên khỏi vực rồi, sẽ giải gã đến Long đàng hành khất. Cậy nhờ Chưởng môn Nam cung thần thất chủ trì, nơi đây sẽ dựng lên một võ đài, tất cả các Bang, Hội, môn phái có mặt đêm nay đều cử một vị cao thủ cùng nhau tỉ đấu, ai thắng sẽ thu nạp viên Kỳ lân chí bảo, như thế rất công bằng.
Không chờ Chí Thiền đại sư đáp lời, Gia Cát Cần hướng sang phía quần hùng Hắc, Bạch dõng dạc :
- Chư vị anh hùng hào kiệt, bản tọa đưa ra giải pháp đó chư vị thấy có đúng không?
Quần hùng đồng thanh :
- Đúng không sai, như thế mới công bằng.
Trông thấy quần hùng Hắc, Bạch đều ngả theo Gia Cát Cần, nếu ra mặt chống đối tự khắc một trận đại ác chiến sẽ diễn ra, hậu quả sẽ không sao đo lường được. Chí Thiền đại sư đành nhượng bộ :
- Được rồi. Bần tăng và chư vị đạo hữu sẽ đưa gã tiểu tử lên bờ, chư vị hãy an tâm.
Chí Thiền đại sư nhìn bọn Huyền Thông đạo trưởng :
- Chư vị đạo hữu hãy cùng bần tăng đưa gã tiểu tử lên đây.
Huyền Thông đạo trưởng, Thái Ất chân nhân và Diệu Huyền sư cô bước tới hợp cùng Chí Thiền đại sư nắm sợi dây Phược ma thằng kéo lên.
Một mình chống lại bốn vị cao thủ võ công thượng thừa, lại đang thất thế, Hàn Tử Kỳ không thể nào kham nổi, đành thúc thủ để mặc cho bọn Chí Thiền đại sư kéo lên bờ vực...
Dù đã có lời cam kết, nhưng khi thấy Hàn Tử Kỳ bị lôi lên bờ vực quần hùng vẫn quát chấn động :
- Tiểu tử kia rồi.
- Bắt gã mau.
- Mổ bụng gã lấy nội đơn.
Hàng trăm tên cao thủ Hắc, Bạch quát tháo la hét chực sẵn phóng tới tranh đoạt Hàn Tử Kỳ cực kỳ hỗn loạn.
Huyền Thông đạo trưởng quay qua Chí Thiền đại sư nói mau :
- Đạo hữu bắt gã chạy cho mau, kẻo có biến cố.
Chí Thiền đại sư đáp khẽ thật nhanh :
- Chư vị đạo hữu hãy mau truy cản, bần tăng sẽ mang gã đi ngay, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên quan lộ.
Lão đạo nhân toan cúi xuống điểm huyệt Hàn Tử Kỳ xốc lên vai, phóng ra ngoài.
Thình lình có giọng lanh lảnh từ một hốc đá trên cao năm trượng vọng xuống.
- Dừng lại!
Anh thanh tuy không to nhưng đập chát chúa vào tai mọi người khiến cho Chí Thiền đại sư dừng lại ngẩng mặt lên nhìn xem nhân vậy đó là ai lại xuất hiện vào giờ phút này.
Quần hùng cùng giật mình ngước lên nhìn hốc đá. Đó là một ả mỹ phụ nhan sắc tuyệt trần đang đứng trên hốc đá nhìn xuống.
Thuần Vu Can dõng dạc :
- Cung Ly Kiều, phu nhân định làm gì?
Thì ra ả nữ phụ kia chính là Cung Ly Kiều, ả tới đây và chui vào trong hốc đá kia từ bao giờ chẳng có một ai hay biết.
Cung Ly Kiều cất giọng lảnh lót :
- Bản nương muốn chư vị hãy buông tha gã Hàn Tử Kỳ, không được làm thương hại gã.
Thuần Vu Can hỏi :
- Gã Tử Kỳ là gì của phu nhân mà phu nhân lại can dự vào chuyện này?
Cung Ly Kiều đáp tự nhiên :
- Hàn Tử Kỳ là vị tình lang của bản nương nên ta phải can dự, được chứ?
Thuần Vu Can khinh khỉnh :
- Hội chủ Hạ Đấu Thiên mới vừa qui tiên, thi hài hãy còn sờ sờ chưa mai táng, phu nhân không lo chuyện tang chế cho chồng, lại còn ôm ấp gã tình lang bại hoại, làm điều ô nhục gia phong, phu nhân không thấy xấu hổ hay sao?
Cung Ly Kiều bĩu môi :
- Bản nương là nữ nhân, dù có làm chuyện xấu xa, bại hoại đến đâu cũng không có một ai thèm lưu tâm làm chi nhọc lòng. Các người từ bấy lâu nay tự xưng là chánh đạo võ lâm, nghĩa hiệp giang hồ, đêm nay kéo đến đây cả ngàn người, uy hiếp một gã thư sinh tuổi vừa mười tám, cô thân, độc mã, lại còn đòi mổ bụng gã chiếm đoạt Kỳ lân chí bảo, hành động có khác nào những tên cường san, đạo tặc, cướp của, giết người. Các người và ta ai đáng xấu hổ hơn ai?
Dứt tiếng Cung Ly Kiều cất tràng cười lanh lảnh, vừa ngạo nghễ vừa châm chọc.
Gia Cát Cần, Hội chủ Hồng Hoa hội trỏ tay vào mặt Cung Ly Kiều quát to :
- Hãy câm cái mồm thối tha kia lại. Bản tọa hỏi nàng, hiện giờ nàng có phương cách nào cứu nổi gã tình lang của nàng hay không mà lại tới đây nói ra những lời nham nhở.
Cung Ly Kiều ngạo nghễ :
- Ngươi thách ta không cứu nổi chàng ư? Ngươi lầm rồi. Nếu ta không có phương cách nào cứu chàng, ta còn tới đây làm chi chứ.
Gia Cát Cần hất mặt :
- Nàng sử dụng phương cách nào cứu gã tiểu tử?
Xòe hai bàn tay ngọc có hai viên tròn màu đỏ nằm gọn trong đó, Cung Ly Kiều bĩu môi :
- Bản nương sẽ cứu chàng bằng phương pháp này, ngươi trông thấy có được không?
Nhìn hai viên tròn đỏ trong tay Cung Ly Kiều, bất giác Gia Cát Cần đã bật kêu lên :
- Đoạn Hồn hương.
Cung Ly Kiều gật đầu cười thích thú :
- Đúng, không sai, chắc hẳn các người đã hiểu rõ sự lợi hại của Đoạn Hồn hương như thế nào rồi chứ. Bản nương ném hai quả này tất cả các người trong vòng chu vi một trăm trượng hết thảy đều hôn mê một ngày một đêm, sau đó sẽ bị tàn phế cả công phu, không một ai tránh khỏi, còn ta đã có sẵn cái hang đá này ẩn mình vào không hề hấn chi cả. Lão đã nghe rõ rồi chứ?
Quần hùng Hắc, Bạch xôn xao lên bởi bọn họ đều biết rõ sự lợi hại của Đoạn Hồn hương từ lâu. Mọi người biến sắc, mắt nhìn chăm chăm vào hai quả tròn màu đỏ trong tay Cung Ly Kiều không hề nháy.
Có một số cao thủ lén lút rời bỏ hàng ngũ lui ra ngoài xa khỏi vùng ảnh hưởng của Đoạn Hồn hương.
Chí Thiền đại sư, Huyền Thông đạo trưởng, Thái Ất chân nhân và Diệu Huyền sư cô chôn chân tại chỗ, mắt dán chặt vào bàn tay Cung Ly Kiêu.
Riêng phần Không Không sư thái vẫn còn nắm lấy sợi dây Phược ma thằng cầm giữa Hàn Tử Kỳ vì sợ chàng thừa cơ hội bứt dây thoát chạy đi.
Im lặng một lúc lâu, Trịnh Nhữ Hoằng Bang chủ Thiên Long bang không còn nhẫn nại được nữa, nhìn lên hốc đá quát to :
- Bản tọa hỏi phu nhân. Phu nhân có trông thấy hàng ngũ cao thủ đứng ngoài kia hay không?
Cung Ly Kiều nhìn xuống :
- Ngươi muốn nói gì?
Trịnh Nhữ Hoằng dằn giọng :
- Phu nhân ném hai quả Đoạn Hồn hương kia, thương hại mọi người có mặt nơi đây, còn hàng ngàn cao thủ đứng ngoài kia phu nhân phải đối phó cách nào?
Cung Ly Kiều khỉnh giọng :
- Tất nhiên trước khi đến đây bản nương đã dự bị chu đáo cả rồi.
Trịnh Nhữ Hoằng hỏi :
- Phu nhân chuẩn bị cách nào?
- Ta mang theo trong mình hai mươi quả Đoạn Hồn hương, ta ném hai quả còn lại mười tám, nếu bọn kia dám vọng động xông vào ta ném thêm hai quả khác cho đến khi tất cả đều nằm xuống mê man, ta sẽ theo một ngả bí mật các người chưa biết, mang chàng ra khỏi chốn này. Ngươi thấy được chứ?
Cung Ly Kiều khỉnh mắt nhìn Trịnh Nhữ Hoằng.
Quần hùng sửng sốt cả lên, ai nấy đều không ngờ Cung Ly Kiều đã chuẩn bị chu toàn đến thế, dù ả mang tiếng dâm đãng, nhưng đúng là một nữ trung hào kiệt bậc nam nhân khó bề sánh nổi.
Mọi người vẫn im lặng chưa có một ai phản ứng, bởi họ tự hiểu có phản ứng cũng chỉ vô ích.
Đang khi Cung Ly Kiều chăm chú nhìn quần hùng phía này, bọn Chí Thiền đại sư, Huyền Thông đạo trưởng, Diệu Huyền sư cô ngầm ra hiệu cho nhau toan rút sợi dây Phược ma thằng, chộp bắt Hàn Tử Kỳ, mọi việc sẽ tính sau.
Cung Ly Kiêm ngó thấy thét :
- Đứng lại! Bất cứ ai cử động bản nương sẽ ném hai quả Đoạn Hồn hương này ngay tức khắc.
Bọn Chí Thiền đại sư giật mình đứng yên trở lại không một ai dám động tịnh.
Chẳng những thế Cung Ly Kiều lại còn dọa dẫm bọn Chí Thiền đại sư :
- Các người hãy nghe bản nướng nói. Nếu các người cả gan vọng động, sau khi ta ném hai quả Đoạn Hồn hương làm cho các người hôn mê ta sẽ giết những tên cầm đầu âm mưu hãm hại chàng trong đêm nay ta mới vừa lòng. Các người đã nghe rõ chứ Quần hùng Hắc, Bạch đã phải hãi thầm trước thái độ quyết liệt tàn khốc của Cung Ly Kiều. Họ hiểu ả sẽ hành động đúng như lời ả nói chứ chẳng không. Tình yêu đã biến ả thành một kẻ điên cuồng, có chuyện gì lại chẳng dám làm.
Cung Ly Kiều nhìn bọn Chí Thiền đại sư, Huyền Thông đạo trưởng, Thái Ất chân nhân và Diệu Huyền sư cô ra lệnh :
- Bây giờ bốn vị nam nữ đạo nhân kia hãy tức khắc rời khỏi sợi dây quỷ quái ngoài hai trượng cho ta.
Không dám cãi lời Cung Ly Kiều, bốn vị nam nữ đạo nhân rời khỏi sợi dây Phược ma thằng lặng lẽ bước ra ngoài hai trượng, đưa mắt nhìn nhau một cái như ngầm ra hiệu điều gì rất quan trọng.
Cung Ly Kiều ra lệnh tiếp :
- Còn Không Không sư thái hãy cột đầu dây quỷ quái kia vào gốc cây bên cạnh rồi rời khỏi một trượng nhanh lên.
Không Không sư thái hừ một tiếng, cột đầu dây Phược ma thằng vào gốc cây, hậm hực tháo lui ra ngoài.
Cung Ly Kiều nhìn quần hùng đứng gần bờ vực, lớn tiếng :
- Bây giờ tất cả mọi người đứng gần vực hãy lui ra ngoài ba trượng cho ta.
Quần hùng nhao nhao cả lên, không biết phải nên hành động cách nào, có nên theo lệnh của Cung Ly Kiều hay không, bởi bọn họ hiểu rõ nếu rời khỏi bờ vực sẽ chẳng còn hy vọng bắt Hàn Tử Kỳ mổ bụng, lấy nội đơn Kỳ lân chí bảo nữa. Do đó bọn họ hãy do dự chưa chịu bước ra ngoài...
Cung Ly Kiều thét lớn :
- Các người...
Thình lình một vị lão nhân vận bộ võ phục màu xám trong đám quần hùng Hắc, Bạch lao vút lên cao bốn trượng vỗ một chưởng vào Cung Ly Kiều...
Cung Ly Kiều hốt hoảng, tay trái nắm lấy viên Đoạn Hồn hương, tay phải xuất một chưởng chống đỡ.
Bộp...
Cung Ly Kiều kêu “hự” một tiếng, ngã lăn vào trong hốc đá.
Đổi lại, lão đạo nhân áo xám cũng bị chấn động lộn nhào trở xuống đất nằm im. Lão mang vết thương rất nặng.
Thời cơ đã đến, quần hùng Hắc, Bạch quát la chấn động, cùng lượt phóng mình trở lại bờ vực.
Chí Thiền đại sư, Huyền Thông đạo trưởng, Thái Ất chân nhân, Không Không sư thái, Diệu Huyền sư cô, chẳng ai bảo ai, cùng vượt lao mình tới bờ vực.
Mọi người đang trong tư thế giành giật lấy Hàn Tử Kỳ để đoạt nội đơn Kỳ lân chí bảo.
Bỗng có tiếng thét như hạc réo :
- Dừng lại!
Quần hùng luôn cả bọn Chí Thiền đại sư giật mình quay mặt về phía nổi lên tiếng thét xem đó là ai.
Từ trong hốc đá bên phải một ả thiếu nữ áo tía xuất hiện. Nàng xinh đẹp như một tiên nữ giáng phàm.
Vèo!...
Thiếu nữ áo vàng phi thân xuống đứng trước mặt bọn người Chí Thiền đại sư.
Chì Thiện đại sư niệm Phật hiệu :
- A di đà phật! Nữ thí chủ là ai?
Thiếu nữ áo vàng hé nụ anh đào :
- Ta là Hạng Cẩm Bình, ái nữ của Trang chủ hạng Hạng Bá Phù.
Chí Thiền đại sư nhíu mày :
- Nữ thí chủ đến đây làm gì?
Trỏ tay sang Hàn Tử Kỳ nằm bên bờ vực, Hạng Cẩm Bình đáp :
- Ta muốn các vị buông tha vị thiếu hiệp nằm kia, không được làm thương tổn đến chàng.