Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Hàn Tử Kỳ kềm hai bên hông con Xích Long Câu, chạy nhanh trên con đường thẳng tắp, kéo lại phía sau lưng từng cuộn bụi cát bay mịt mù.
Chàng từ dãy núi Ma Lãnh Sơn trở về sau năm ngày vắng bóng tại Trung Nguyên.
Không một ai được biết rõ chàng có tìm được Phù ảnh cung lấy viên ngọc “Định tâm thần châu” hay không, bởi vì khi chàng tới dãy núi Ma Lãnh Sơn, trông thấy có tới hàng trăm dặm quanh năm phủ tuyết đầy trời, khó tìm được vị trí nào là Phù ảnh cung dù đã có tấm bản đồ vẽ vời chỉ dẫn rõ ràng, nhưng lúc tới đó cũng phải ngẩn ngơ, hoang mang, không biết phải đi tìm chồ nào cho đúng.
Trong tấm bản đồ Phù ảnh cung, phác họa con đường Trung thổ từ thị trấn Tảo Vân ra quan ngoại, sang xứ Thổ phồn đến dãy núi Ma Lãnh Sơn có con đường nhỏ vào Phù ảnh cung, nhưng lời chú giải không chỉ dẫn con đường nào, ở ngọn núi nào, lại gặp lúc tuyết phủ ngập trời, khó lòng nhận ra vị trí cho đúng, có lẽ đây là lần đầu tiên gặp trường hợp đó.
Hôm nay gần đúng ngày hẹn với Hạng Bá Phù, dù tìm được Phù ảnh cung hay không Hàn Tử Kỳ cũng phải gấp rút trở về Trung thổ gặp người thúc phụ tại chân núi Triệt Hổ sơn theo lời đã ước hẹn trước khi lên đường ra quan ngoại.
Hàn Tử Kỳ rất nóng lòng ruổi ngựa đi mãi trọn hai ngày hai đêm không ngừng nghỉ giây phút nào, trừ lúc con Xích Long Câu đói khát cho gặp cỏ và đi tìm nước cho nó uống.
Chàng lo lắng không hiểu trong thời gian chàng vắng mặt bọn giáo đồ Bắc Khuyết ma cung có kéo tới đánh phá Hạng gia trang thêm một lần nào nữa hay không, Hạng Cẩm Bình ẩn trú nơi gia bảo của người nhị thúc tại thị trấn Phòng Châu có được an toàn như dự tính của Hạng Bá Phù hay không? Về phần thúc phụ, su khi chàng đi, thúc phụ tới gặp mười vị chưởng môn nhân của Thập đại môn phái và các bang hội kết quả như thế nào? Thúc phụ có thuyết phục được bọn người đó lập liên minh “Quần hùng diệt quần ma” hay đã thất bại?
Hàn Tử Kỳ lại nhớ tới Hồng lầu khách, không hiểu có được an nhiên như bàn thạch như lời Đào hoa phu nhân đã nói với chàng lúc chàng sắp ra đi hay không, mãi đến nay chàng vẫn luôn luôn nghi ngờ bọn giáo đồ Luân Hồi giáo trở lại đánh phá trả thù đêm nọ chàng đã chặt đứt cánh tay tên sứ giả của bọn chúng.
Nếu Hồng lầu khách xảy ra biến cố, số phận Đào Hoa phu nhân thế nào? Tiểu Yến có bị bọn chúng bắt giải về Luân Hồi cung cho ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ đưa vào “Luyện hồn phòng” luyện bí pháp “Phản lão hoàn đồng” hay đến nay vẫn bình an chẳng có chuyện gì.
Về phần Ngân Hà công chúa mất tích thoe lời Phỉ Thúy tiết lộ, hiện giờ nàng đang ở đâu, có xảy ra điều gì bất hạnh cho nàng trong thời gian chàng ra quan ngoại, tìm Phù ảnh cung lấy viên ngọc hay không?
Bao nhiêu ý nghĩ phức tạp dồn dập quay cuồng trong đầu óc Hàn Tử Kỳ, không có một phút giây nào xao lãng.
Trong lòng chàng như có một trận lửa đốt, nóng nảy trở về Trung Nguyên thật gấp để biết mọi sự diễn biến xảy ra trong thời gian chàng đi vắng.
Hàn Tử Kỳ thúc con Xích Long Câu chạy càng lúc càng mau trên con đường cát đỏ, hai bên toàn là cánh đồng cỏ xanh ngát tận chân trời.
Trưa đến, người ngựa Hàn Tử Kỳ đã tới bãi sa mạc. Chàng dừng lại bên đường cho con Xích Long Câu ăn cỏ uống nước trước khi vượt qua bãi sa mạc rộng mênh mông, dài khoảng ba trăm dặm không thấy bóng người qua lại, cũng không có từng đoàn du mục chăn cừu thường tới lui như mấy tháng trước.
Cho con Xích Long Câu ăn uống xong, Hàn Tử Kỳ tiếp tục lên đường vượt ngang qua bãi sa mạc nóng như thiêu đốt, đến chiều đã tới thị trấn Tảo Vân.
Đã mấy ngày không có một thứ gì trong dạ, Hàn Tử Kỳ nghe trong bụng đói cồn cào, liền dừng con Xích Long Câu trước một thực quán gần đường, gọi tên tửu bảo đem thức ăn ra dùng bữa.
Sau đó Hàn Tử Kỳ lại tiếp tục cuộc hành trình không để phí mất thời gian. Trước nhất chàng tới Hạng gia trang xem có chuyện gì bất thường xảy ra hay không, kế đến nghe ngóng kết quả của Hạng Bá Phù thành hay bại. Thúc phụ có thỉnh mời được mười vị chưởng môn nhân, các bang chủ, hội chủ thành lập liên minh “Quần hùng diệt quần ma” như điều dự tính hay chưa? Nếu có kết quả chàng sẽ khẩn cấp tới Triệt Hổ sơn gặp lại thúc phụ như lời hẹn trước lúc chàng ra quan ngoại.
Cuối cùng chàng tìm được tung tích Ngân Hà công chúa và thân mẫu Tố Thần Phi, hai người thân yêu nhất trong đời chàng hiện nay, điều mà chàng cứ mãi luôn luôn canh cánh bên lòng không một phút giây nào quên được.
Người ngựa Hàn Tử Kỳ ra khỏi thị trấn Tảo Vân năm dặm lúc này trời đã về chiều, cảnh sắc cỏ cây, hoa lá hai bên đường đẹp như mơ mộng, nhưng tâm sự đang ngổn ngang, trăm mối bên lòng, nôn nóng muốn biết những gì đã xảy ra trên vùng đất Trung thổ, đâu còn lòng dạ nào thong dong, an nhàn ngắm xem phong cảnh hữu tình dù chỉ trong một phút giây.
Hàn Tử Kỳ giục ngựa chạy nhanh hơn cố thu ngắn con đường dài trên sáu mươi dặm tới Hạng gia trang hỏi qua tự sự rồi tiếp tục đến thị trấn Phòng Châu.
Tới một khúc quanh quan lộ, Hàn Tử Kỳ vừa cho con Xích Long Câu rẽ qua, thình lình có một chiếc bóng xám xuất hiện trước mặt chẳng rõ từ đâu lao thẳng vào người ngựa của chàng.
Khinh pháp của chiếc bóng xám nhanh tợ làn mây bị trận gió mạnh cuốn tới.
Dĩ nhiên nhân vật này là một đại tuyệt thủ công lực vào hạng thượng thừa chẳng sai.
Con Xích Long Câu giật mình, hí lên một tiếng cất hai vó trước dựng đứng, chồm chồm nửa chạy nửa không, khiến cho Hàn Tử Kỳ kinh hãi, chồng chềnh, hai chân kềm chặt hai bên hông ngựa ghìm sợi dây cương hại cho khỏi bị rơi xuống đất.
Hàn Tử Kỳ toan lách con Xích Long Câu sang phải né tránh, nhưng kinh pháp của chiếc bóng xám quá nhanh lại như cố tình phóng vào người ngựa của chàng, chớp mắt chỉ còn cách khoảng chừng một trượng.
Hàn Tử Kỳ hét:
- Ngươi là ai?
Trước khi hét, Hàn Tử Kỳ thò tay vào lưng rút thanh Tử hư thần kiếm ra khỏi vỏ, nhắm chiếc bóng xám chĩa thẳng mũi kiếm cản ngăn hắn lại.
Hàn Tử Kỳ chưa xuất chiêu tối độc “Cửu trùng tam thức” vì còn để xem chiếc bóng xám kia là ai, có đúng là một tên giáo đồ Luân Hồi giáo hay là kẻ khác.
Nếu sơ sẩy giết lầm một cao thủ bạch đạo nào đó quả là một điều tai hại và ân hận vô cùng, do vậy chàng chỉ chĩa mũi kiếm tự vệ cho thân mình thôi.
Chỉ còn cách Tử hư thần kiếm chừng ba thước, đột ngột chiếc bóng xám kia kêu lên một tiếng quái gở.
Đang lúc kêu, chiếc bóng xám bằng một thân pháp dị kỳ uốn cong thân mình lại, phất cánh tay áo rộng thùng thình, đã đứng phía trái bên đường từ bao giờ.
Hàn Tử Kỳ dừng phắt con Xích Long Câu lại, ngồi vững trên lưng, chĩa mũi Tử hư thần kiếm về phía chiếc bóng xám hét:
- Ngươi là ai? Tại sao trên đường quan lộ thênh thang lại ngăn cản thiếu gia, ngươi không sợ thanh Tử hư thần kiếm lấy mạng hay sao?
Chiếc bóng xám đứng yên không đáp lời hăm dọa của Hàn Tử Kỳ, lại cất tiếng cười hềnh hệch, làm như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nghe giọng cười của chiếc bóng xám rất quen thuộc, Hàn Tử Kỳ chú mắt nhìn qua.
Nhận ra gương mặt người đó, Hàn Tử Kỳ kinh hãi giắt thanh Tử hư thần kiếm trở vào vỏ, nhanh lẹ nhảy khỏi con Xích Long Câu bước tới đứng trước mặt.
Chàng vòng tay cung kính:
- Tại hạ không hay đại sư giá lâm trên con đường này nên đã làm điều càn rỡ, xin đại sư thứ tha cho cái tội bất kính của tại hạ vừa rồi.
Thì ra chiếc bóng xám phóng vào đầu con Xích Long Câu chính là Đảo điên hòa thượng, vẫn với bộ mặt dài lê thê như ngựa, vẫn cứ chòm râu dê mọc ở phía dưới cằm, và bộ cà sa màu xám cũ kỹ qua nhiều năm tháng, kèm theo một dáng bộ xuềnh xoàng, bất cứ ai trông qua cũng phải buồn cười.
Đảo điên hòa thượng nhìn Hàn Tử Kỳ bằng hai ánh mắt sáng rực như hai ngọn đèn, cất tiếng cười hềnh hệch:
- Tiểu tử, ngươi định sử dụng thanh Tử hư thần kiếm của tôn sư ngươi, Địa tiên tôn giả hóa kiếp bần tăng ư?
Hừ một tiếng, hòa thượng nói tiếp:
- Nếu ta không nhanh chân chạy trốn, giờ này ta đã lên cõi niết bàn chầu Phật tổ rồi, đâu còn sống đứng đây cho ngươi khẩn khoản xin cái tội càn rỡ của ngươi vừa rồi.
Hàn Tử Kỳ thiết yếu:
- Thưa đại sư, tại hạ vô tình cứ tưởng đó là một tên sát thủ của bọn Luân Hồi giáo chận đường ám kích tại hạ bằng kịch độc nên mới đắc tội cùng đại sư, xin đại sư khoan dung cho tại hạ một lần này.
Sợ Đảo điên hòa thượng nhắc lại chuyện cũ, Hàn Tử Kỳ hỏi thật mau:
- Chẳng hay đại sư đi đâu trên con đường ra quan ngoại này mà trông có vẻ vội vàng như vậy.
Chàng từ dãy núi Ma Lãnh Sơn trở về sau năm ngày vắng bóng tại Trung Nguyên.
Không một ai được biết rõ chàng có tìm được Phù ảnh cung lấy viên ngọc “Định tâm thần châu” hay không, bởi vì khi chàng tới dãy núi Ma Lãnh Sơn, trông thấy có tới hàng trăm dặm quanh năm phủ tuyết đầy trời, khó tìm được vị trí nào là Phù ảnh cung dù đã có tấm bản đồ vẽ vời chỉ dẫn rõ ràng, nhưng lúc tới đó cũng phải ngẩn ngơ, hoang mang, không biết phải đi tìm chồ nào cho đúng.
Trong tấm bản đồ Phù ảnh cung, phác họa con đường Trung thổ từ thị trấn Tảo Vân ra quan ngoại, sang xứ Thổ phồn đến dãy núi Ma Lãnh Sơn có con đường nhỏ vào Phù ảnh cung, nhưng lời chú giải không chỉ dẫn con đường nào, ở ngọn núi nào, lại gặp lúc tuyết phủ ngập trời, khó lòng nhận ra vị trí cho đúng, có lẽ đây là lần đầu tiên gặp trường hợp đó.
Hôm nay gần đúng ngày hẹn với Hạng Bá Phù, dù tìm được Phù ảnh cung hay không Hàn Tử Kỳ cũng phải gấp rút trở về Trung thổ gặp người thúc phụ tại chân núi Triệt Hổ sơn theo lời đã ước hẹn trước khi lên đường ra quan ngoại.
Hàn Tử Kỳ rất nóng lòng ruổi ngựa đi mãi trọn hai ngày hai đêm không ngừng nghỉ giây phút nào, trừ lúc con Xích Long Câu đói khát cho gặp cỏ và đi tìm nước cho nó uống.
Chàng lo lắng không hiểu trong thời gian chàng vắng mặt bọn giáo đồ Bắc Khuyết ma cung có kéo tới đánh phá Hạng gia trang thêm một lần nào nữa hay không, Hạng Cẩm Bình ẩn trú nơi gia bảo của người nhị thúc tại thị trấn Phòng Châu có được an toàn như dự tính của Hạng Bá Phù hay không? Về phần thúc phụ, su khi chàng đi, thúc phụ tới gặp mười vị chưởng môn nhân của Thập đại môn phái và các bang hội kết quả như thế nào? Thúc phụ có thuyết phục được bọn người đó lập liên minh “Quần hùng diệt quần ma” hay đã thất bại?
Hàn Tử Kỳ lại nhớ tới Hồng lầu khách, không hiểu có được an nhiên như bàn thạch như lời Đào hoa phu nhân đã nói với chàng lúc chàng sắp ra đi hay không, mãi đến nay chàng vẫn luôn luôn nghi ngờ bọn giáo đồ Luân Hồi giáo trở lại đánh phá trả thù đêm nọ chàng đã chặt đứt cánh tay tên sứ giả của bọn chúng.
Nếu Hồng lầu khách xảy ra biến cố, số phận Đào Hoa phu nhân thế nào? Tiểu Yến có bị bọn chúng bắt giải về Luân Hồi cung cho ả yêu phụ Ngọc Diện Ma Cơ Điêu Nguyệt Hồ đưa vào “Luyện hồn phòng” luyện bí pháp “Phản lão hoàn đồng” hay đến nay vẫn bình an chẳng có chuyện gì.
Về phần Ngân Hà công chúa mất tích thoe lời Phỉ Thúy tiết lộ, hiện giờ nàng đang ở đâu, có xảy ra điều gì bất hạnh cho nàng trong thời gian chàng ra quan ngoại, tìm Phù ảnh cung lấy viên ngọc hay không?
Bao nhiêu ý nghĩ phức tạp dồn dập quay cuồng trong đầu óc Hàn Tử Kỳ, không có một phút giây nào xao lãng.
Trong lòng chàng như có một trận lửa đốt, nóng nảy trở về Trung Nguyên thật gấp để biết mọi sự diễn biến xảy ra trong thời gian chàng đi vắng.
Hàn Tử Kỳ thúc con Xích Long Câu chạy càng lúc càng mau trên con đường cát đỏ, hai bên toàn là cánh đồng cỏ xanh ngát tận chân trời.
Trưa đến, người ngựa Hàn Tử Kỳ đã tới bãi sa mạc. Chàng dừng lại bên đường cho con Xích Long Câu ăn cỏ uống nước trước khi vượt qua bãi sa mạc rộng mênh mông, dài khoảng ba trăm dặm không thấy bóng người qua lại, cũng không có từng đoàn du mục chăn cừu thường tới lui như mấy tháng trước.
Cho con Xích Long Câu ăn uống xong, Hàn Tử Kỳ tiếp tục lên đường vượt ngang qua bãi sa mạc nóng như thiêu đốt, đến chiều đã tới thị trấn Tảo Vân.
Đã mấy ngày không có một thứ gì trong dạ, Hàn Tử Kỳ nghe trong bụng đói cồn cào, liền dừng con Xích Long Câu trước một thực quán gần đường, gọi tên tửu bảo đem thức ăn ra dùng bữa.
Sau đó Hàn Tử Kỳ lại tiếp tục cuộc hành trình không để phí mất thời gian. Trước nhất chàng tới Hạng gia trang xem có chuyện gì bất thường xảy ra hay không, kế đến nghe ngóng kết quả của Hạng Bá Phù thành hay bại. Thúc phụ có thỉnh mời được mười vị chưởng môn nhân, các bang chủ, hội chủ thành lập liên minh “Quần hùng diệt quần ma” như điều dự tính hay chưa? Nếu có kết quả chàng sẽ khẩn cấp tới Triệt Hổ sơn gặp lại thúc phụ như lời hẹn trước lúc chàng ra quan ngoại.
Cuối cùng chàng tìm được tung tích Ngân Hà công chúa và thân mẫu Tố Thần Phi, hai người thân yêu nhất trong đời chàng hiện nay, điều mà chàng cứ mãi luôn luôn canh cánh bên lòng không một phút giây nào quên được.
Người ngựa Hàn Tử Kỳ ra khỏi thị trấn Tảo Vân năm dặm lúc này trời đã về chiều, cảnh sắc cỏ cây, hoa lá hai bên đường đẹp như mơ mộng, nhưng tâm sự đang ngổn ngang, trăm mối bên lòng, nôn nóng muốn biết những gì đã xảy ra trên vùng đất Trung thổ, đâu còn lòng dạ nào thong dong, an nhàn ngắm xem phong cảnh hữu tình dù chỉ trong một phút giây.
Hàn Tử Kỳ giục ngựa chạy nhanh hơn cố thu ngắn con đường dài trên sáu mươi dặm tới Hạng gia trang hỏi qua tự sự rồi tiếp tục đến thị trấn Phòng Châu.
Tới một khúc quanh quan lộ, Hàn Tử Kỳ vừa cho con Xích Long Câu rẽ qua, thình lình có một chiếc bóng xám xuất hiện trước mặt chẳng rõ từ đâu lao thẳng vào người ngựa của chàng.
Khinh pháp của chiếc bóng xám nhanh tợ làn mây bị trận gió mạnh cuốn tới.
Dĩ nhiên nhân vật này là một đại tuyệt thủ công lực vào hạng thượng thừa chẳng sai.
Con Xích Long Câu giật mình, hí lên một tiếng cất hai vó trước dựng đứng, chồm chồm nửa chạy nửa không, khiến cho Hàn Tử Kỳ kinh hãi, chồng chềnh, hai chân kềm chặt hai bên hông ngựa ghìm sợi dây cương hại cho khỏi bị rơi xuống đất.
Hàn Tử Kỳ toan lách con Xích Long Câu sang phải né tránh, nhưng kinh pháp của chiếc bóng xám quá nhanh lại như cố tình phóng vào người ngựa của chàng, chớp mắt chỉ còn cách khoảng chừng một trượng.
Hàn Tử Kỳ hét:
- Ngươi là ai?
Trước khi hét, Hàn Tử Kỳ thò tay vào lưng rút thanh Tử hư thần kiếm ra khỏi vỏ, nhắm chiếc bóng xám chĩa thẳng mũi kiếm cản ngăn hắn lại.
Hàn Tử Kỳ chưa xuất chiêu tối độc “Cửu trùng tam thức” vì còn để xem chiếc bóng xám kia là ai, có đúng là một tên giáo đồ Luân Hồi giáo hay là kẻ khác.
Nếu sơ sẩy giết lầm một cao thủ bạch đạo nào đó quả là một điều tai hại và ân hận vô cùng, do vậy chàng chỉ chĩa mũi kiếm tự vệ cho thân mình thôi.
Chỉ còn cách Tử hư thần kiếm chừng ba thước, đột ngột chiếc bóng xám kia kêu lên một tiếng quái gở.
Đang lúc kêu, chiếc bóng xám bằng một thân pháp dị kỳ uốn cong thân mình lại, phất cánh tay áo rộng thùng thình, đã đứng phía trái bên đường từ bao giờ.
Hàn Tử Kỳ dừng phắt con Xích Long Câu lại, ngồi vững trên lưng, chĩa mũi Tử hư thần kiếm về phía chiếc bóng xám hét:
- Ngươi là ai? Tại sao trên đường quan lộ thênh thang lại ngăn cản thiếu gia, ngươi không sợ thanh Tử hư thần kiếm lấy mạng hay sao?
Chiếc bóng xám đứng yên không đáp lời hăm dọa của Hàn Tử Kỳ, lại cất tiếng cười hềnh hệch, làm như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nghe giọng cười của chiếc bóng xám rất quen thuộc, Hàn Tử Kỳ chú mắt nhìn qua.
Nhận ra gương mặt người đó, Hàn Tử Kỳ kinh hãi giắt thanh Tử hư thần kiếm trở vào vỏ, nhanh lẹ nhảy khỏi con Xích Long Câu bước tới đứng trước mặt.
Chàng vòng tay cung kính:
- Tại hạ không hay đại sư giá lâm trên con đường này nên đã làm điều càn rỡ, xin đại sư thứ tha cho cái tội bất kính của tại hạ vừa rồi.
Thì ra chiếc bóng xám phóng vào đầu con Xích Long Câu chính là Đảo điên hòa thượng, vẫn với bộ mặt dài lê thê như ngựa, vẫn cứ chòm râu dê mọc ở phía dưới cằm, và bộ cà sa màu xám cũ kỹ qua nhiều năm tháng, kèm theo một dáng bộ xuềnh xoàng, bất cứ ai trông qua cũng phải buồn cười.
Đảo điên hòa thượng nhìn Hàn Tử Kỳ bằng hai ánh mắt sáng rực như hai ngọn đèn, cất tiếng cười hềnh hệch:
- Tiểu tử, ngươi định sử dụng thanh Tử hư thần kiếm của tôn sư ngươi, Địa tiên tôn giả hóa kiếp bần tăng ư?
Hừ một tiếng, hòa thượng nói tiếp:
- Nếu ta không nhanh chân chạy trốn, giờ này ta đã lên cõi niết bàn chầu Phật tổ rồi, đâu còn sống đứng đây cho ngươi khẩn khoản xin cái tội càn rỡ của ngươi vừa rồi.
Hàn Tử Kỳ thiết yếu:
- Thưa đại sư, tại hạ vô tình cứ tưởng đó là một tên sát thủ của bọn Luân Hồi giáo chận đường ám kích tại hạ bằng kịch độc nên mới đắc tội cùng đại sư, xin đại sư khoan dung cho tại hạ một lần này.
Sợ Đảo điên hòa thượng nhắc lại chuyện cũ, Hàn Tử Kỳ hỏi thật mau:
- Chẳng hay đại sư đi đâu trên con đường ra quan ngoại này mà trông có vẻ vội vàng như vậy.