Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95-2: Đêm vô Minh Nguyệt hoa mẫu đơn: Thế giới thần tiên (2)
Editor: Tinh Di
“Anh hai, chuyện gì thế?” Tiêu Y Đình nắm cổ tay khiến cô thấy đau.........
Chuyện gì? Anh cũng không biết có chuyện gì?
“Vì sao từ sau khi đến nước Anh em chưa từng nói chuyện với anh?” Điểm bất mãn này thực sự xuất phát từ nội tâm. Hoặc có thể đúng như Nhất Nhất Phong Hà nói, anh là một người ích kỷ, muốn mọi người lấy mình làm trung tâm, một khi không được để mắt đến, liền cảm thấy không thoải mái.
“Em.......... không phải là do bận bịu đi tham quan sao?” Hơn nữa, cô vốn là một người không thích nói chuyện...............
Anh đi tới đi lui hai vòng trước mặt cô, suy nghĩ sâu xa: “Em gái, không phải em cũng biết rằng anh cả so với anh tốt hơn rất nhiều sao? Anh ấy cái gì cũng biết, luôn ưu tú xuất sắc..........”
Từ nhỏ đây đã là tâm bệnh của anh, ban đầu nghĩ từng có hai năm cố gắng, khoảng cách giữa anh và anh cả có thể kéo gần lại, nhưng hiện tại. Theo như lời Tiêu Thành Trác nói, anh cả giống như một cuốn Bách khoa toàn thư, còn Tiêu Y Đình chỉ như một quyển truyện tranh..............
“Này.............” Thực tế rõ ràng như thế, muốn cô phải nói lời trái với lương tâm sao? “Anh hai, mỗi người có ưu điểm riêng, biết nhận ra chính mình là tốt rồi........”
Tiêu Y Đình nghe xong xoay người bước vào phòng, còn đập mạnh cánh cửa kêu “Rầm!” một tiếng.
Diệp Thanh Hòa đứng bên ngoài cửa, đẩy mắt kình, cô vẫn là nói sai rồi..............
Dieman&$^37Dannnnuu*%87leeequyyyy&$48doooonnn
Ngày hôm sau Tiêu Y Đình dùng xe chở họ đến một vùng ngoại ô London.
Anh từng nói muốn để bọn họ bồi đắp tình cảm thêm với vùng nông thôn nên quyết định ở lại mấy ngày, anh tin chắc rằng lần này Diệp Thanh Hòa sẽ rất thích thú. Cô mang theo rất nhiều hành lý, riêng đồ dùng của ba người đã kín hai bao lớn.
Tiêu Y Bằng khi nhìn thấy có chút hoảng sợ, thế nhưng vẫn dịu dàng đưa tay ra cầm giúp, không ai nói gì.
Trên tay Diệp Thanh Hòa đã không còn gì, cô lại xoay người trở vào mang ra một chiếc kèn tây mới được rao bán trên thị trường mấy hôm trước.
“Em muốn mang theo cái này?” Tiêu Y Đình không thể tin vào mắt mình.
“Đúng vậy! Âm thanh thực sự rất tuyệt! Nhất là sự biến ảo khôn lường của âm thanh nó tạo ra! Em rất muốn học!” Cô nóng lòng hướng ánh mắt về phía anh cả Tiêu Y Bằng.
Sau khi nghe xong khúc tấu của người nghệ sĩ già trên cầu Westminster, cô ngay lập tức yêu thích loại nhạc cụ này, ngày đó bắt gặp loại kèn này được bày bán, khuôn mặt bé nhỏ của cô chợt bừng sáng lên.
Tiêu Y Bằng thấy thế liền mua cho cô.
Mà điều khiến cô giật mình hơn, là anh cả còn biết thổi kèn!
Vì thế cô lại tiếp tục xin được anh chỉ dạy! Nhưng anh ấy nói rằng mình không khỏi, sợ dạy sai cô, thế nên không nhận lời dạy.
Cô muốn nhân cơ hội những ngày nhàn rỗi ở nông thôn, nói chuyện lại với anh cả, cô muốn học kèn tây, không cần biết anh cả giỏi hay không, cô cũng không cần biểu diễn cho ai xem, chỉ là học cho biết.
Tiêu Y Đình không hiểu tại sao, là khác biệt của văn hóa phương Tây sao? Lập tức nói: “Nhạc cụ phương Tây có dễ nghe bằng nhạc cụ truyền thống của dân tộc ta không? Anh còn biết kéo đàn Nhị nữa, sao em không học kéo đàn Nhị giống anh?”
Cô kinh ngạc nhìn anh, anh biết kéo đàn Nhị sao? Sao chưa hề nghe anh kéo đàn một lần?
Tiêu Y Bằng nở nụ cười: “Y Đình thực sự kéo đàn Nhị rất tốt, trước đây từng đạt được rất nhiều giải thưởng.
Vẻ mặt Tiêu Y Đình như đang mở cờ trong bụng, lại nói tiếp còn có nhiều chuyện sâu xa hơn, thực ra là vì mẹ bắt ép học, khi gặp gỡ bạn bè có thể mang ra để khoe. Đến khi anh có sức phản kháng, không chịu nghe lời mẹ nữa như trước nữa, nếu không phải vì cha nhất định bắt anh luyện, anh đã sớm quăng sang một bên.
“Tốt lắm, khi về nhất định phải nghe anh kéo một bài!” Lên xe tay cô vẫn ôm không rời chiếc kèn yêu thích.
Tiêu Y Bằng sắp xếp lại hành lý. Họ dừng chân tại một nhà trọ.
Nếu nói như, ấn tượng ngày trước của Diệp Thanh Hòa về nơi này chỉ là chim trong bức họa thì nay, đến với nông thôn, cô mới chân chính hiểu được thế nào là thế giới thần tiên.
Đáng yêu nhất chính là những cây xanh kích thước to nhỏ khác nhau đặt trong phòng, khi nhìn vào những bức tường càng nâng cao hiệu quả phản quang, tô điểm màu sắc. Giờ phút này được hòa mình trong khung cảnh đó mới cảm thấy được sự đáng yêu hấp dẫn khác xa trong sách.
Tiêu Y Bằng dẫn họ đến trước phòng trọ, dặn dò đêm nay sẽ ngủ lại dây.
“Có thật không?” Diệp Thanh Hòa ôm kèn tây nhảy thiếu chút nữa nhảy bật lên, khuôn mặt phấn khích đỏ bừng.
Tiêu Y Đình tỉ mỉ nhớ lại, trước đây cô chưa từng như thế......
“Đây là nhà người bạn thân nhất của anh ở Anh Quốc, bây giờ đang muốn đổi thành khách sạn, anh đã nói trước với cậu ấy rồi.” Thấy dáng vẻ lần này của cô, Tiêu Y Bằng cũng cười cười.
“Thật tốt quá!” Cô bước lên bậc cầu thang, bà lão chủ nhà trọ liền dẫn họ vào trong nhà.
Diennnn^#*&dda67$*&nnnLeeeeeQuuuYYYD90nnn
Bên trong vô cùng sạch sẽ, đồ dùng trang trí cũng rất đáng yêu, trong phút chốc giống như lạc vào một trang tiểu thuyết. Cô hưng phấn đến rơi chiếc kèn tây, xoay người lại liền thấy ba người mắt to mắt nhỏ nhìn cô chằm chằm.
“Ách..........rất thích..............cho nên...........” Chính cô cũng thấy bản thân quá khác so với mọi ngày, có điều luống cuống, đưa tay vuốt vuốt tóc, sắc mặt khẽ chuyển hồng, còn dè dặt cẩn thận lè lưỡi.
Mà cô lại không phát hiện ra, động tác này đáng yêu như thế nào............
Chỉ có cô của lúc này mới giống với một cô gái.......
Ba người sửng sốt trong giây lát, cuối cùng vẫn là Tiêu Y Bằng hoàn hồn trước: “Thích là tốt rồi, đi nghỉ ngơi trước, chạy nhảy cũng mệt rồi, buổi tối còn có thứ em thích hơn.”
Buổi tối còn có tiệc vui?
Cô thực sự mong chờ.............
Mong chờ của cô cuối cùng cũng được đền đáp.
Tiêu Y Đình nghe đến tiệc vui, cho rằng đó là một buổi khiêu vũ nhỏ.
“Cuộc sống ở nông thôn thật nhàn hạ, cũng có nhiều hình dáng màu sắc, có khiêu vũ, tiệc trà xã giao, đôi khi còn có mặc trang phục truyền thống, giống như tối nay, em có thể xem “Ngạo mạn cùng thành kiến”, “Cảm giác nữ chúa”, “Chẳng qua không có xe ngựa”. Tiêu Y Bằng từ phía sau lấy ra một túi lớn, bên trong là trang phục truyền thống.
Trong ấn tượng của anh, Diệp Thanh Hòa luôn giữ dáng vẻ trầm ổn, thế nhưng, anh phát hiện cô nữ sinh này tính cách rất đặc biệt. Ví dụ như, trên đường London khi nhìn thấy xe ngựa, vẻ mặt cô đều là kích động, vì thế anh dẫn ba người ngồi di chuyển bằng xe ngựa. Hôm nay, bộ trang phục nữ thế kỉ thứ XVIII không biết có khiến cô phấn khích hay không?
Không còn gì nghi ngờ, vẻ mặt của cô đã tiết lộ hết...........
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh Hòa vân vê bộ trang phục háo hứng được mặc từ lâu. Váy làm bằng vải bông mỏng màu lam nhạt, phía trên bóp lại, cổ áo hơi thấp, quấn bằng hai vòng nụ sen ngoài viền, sau gáy có một nụ sen điểm xuyết, thoạt nhìn qua “vùng đất bằng phẳng” của cô cũng có chút phập phồng.
Dưới váy có một lớp váy lót, nhìn có vẻ rộng thùng thình, càng làm nổi bật thắt lưng mảnh khảnh của cô, cô bước đi, làn váy lay động, cô đứng yên cũng có mấy phần thư thái.
Bởi vì trang phục có mũ, cô tết tóc sang hai bên, đỉnh đầu là một chóp mũ nhỏ màu lam, có hình hoa và gắn lông chim. Nhìn thực sự rất đáng yêu.
Điều khiến cô rối rắm bây giờ đó là, cô không được đeo mắt kính nữa sao?
“Anh hai, chuyện gì thế?” Tiêu Y Đình nắm cổ tay khiến cô thấy đau.........
Chuyện gì? Anh cũng không biết có chuyện gì?
“Vì sao từ sau khi đến nước Anh em chưa từng nói chuyện với anh?” Điểm bất mãn này thực sự xuất phát từ nội tâm. Hoặc có thể đúng như Nhất Nhất Phong Hà nói, anh là một người ích kỷ, muốn mọi người lấy mình làm trung tâm, một khi không được để mắt đến, liền cảm thấy không thoải mái.
“Em.......... không phải là do bận bịu đi tham quan sao?” Hơn nữa, cô vốn là một người không thích nói chuyện...............
Anh đi tới đi lui hai vòng trước mặt cô, suy nghĩ sâu xa: “Em gái, không phải em cũng biết rằng anh cả so với anh tốt hơn rất nhiều sao? Anh ấy cái gì cũng biết, luôn ưu tú xuất sắc..........”
Từ nhỏ đây đã là tâm bệnh của anh, ban đầu nghĩ từng có hai năm cố gắng, khoảng cách giữa anh và anh cả có thể kéo gần lại, nhưng hiện tại. Theo như lời Tiêu Thành Trác nói, anh cả giống như một cuốn Bách khoa toàn thư, còn Tiêu Y Đình chỉ như một quyển truyện tranh..............
“Này.............” Thực tế rõ ràng như thế, muốn cô phải nói lời trái với lương tâm sao? “Anh hai, mỗi người có ưu điểm riêng, biết nhận ra chính mình là tốt rồi........”
Tiêu Y Đình nghe xong xoay người bước vào phòng, còn đập mạnh cánh cửa kêu “Rầm!” một tiếng.
Diệp Thanh Hòa đứng bên ngoài cửa, đẩy mắt kình, cô vẫn là nói sai rồi..............
Dieman&$^37Dannnnuu*%87leeequyyyy&$48doooonnn
Ngày hôm sau Tiêu Y Đình dùng xe chở họ đến một vùng ngoại ô London.
Anh từng nói muốn để bọn họ bồi đắp tình cảm thêm với vùng nông thôn nên quyết định ở lại mấy ngày, anh tin chắc rằng lần này Diệp Thanh Hòa sẽ rất thích thú. Cô mang theo rất nhiều hành lý, riêng đồ dùng của ba người đã kín hai bao lớn.
Tiêu Y Bằng khi nhìn thấy có chút hoảng sợ, thế nhưng vẫn dịu dàng đưa tay ra cầm giúp, không ai nói gì.
Trên tay Diệp Thanh Hòa đã không còn gì, cô lại xoay người trở vào mang ra một chiếc kèn tây mới được rao bán trên thị trường mấy hôm trước.
“Em muốn mang theo cái này?” Tiêu Y Đình không thể tin vào mắt mình.
“Đúng vậy! Âm thanh thực sự rất tuyệt! Nhất là sự biến ảo khôn lường của âm thanh nó tạo ra! Em rất muốn học!” Cô nóng lòng hướng ánh mắt về phía anh cả Tiêu Y Bằng.
Sau khi nghe xong khúc tấu của người nghệ sĩ già trên cầu Westminster, cô ngay lập tức yêu thích loại nhạc cụ này, ngày đó bắt gặp loại kèn này được bày bán, khuôn mặt bé nhỏ của cô chợt bừng sáng lên.
Tiêu Y Bằng thấy thế liền mua cho cô.
Mà điều khiến cô giật mình hơn, là anh cả còn biết thổi kèn!
Vì thế cô lại tiếp tục xin được anh chỉ dạy! Nhưng anh ấy nói rằng mình không khỏi, sợ dạy sai cô, thế nên không nhận lời dạy.
Cô muốn nhân cơ hội những ngày nhàn rỗi ở nông thôn, nói chuyện lại với anh cả, cô muốn học kèn tây, không cần biết anh cả giỏi hay không, cô cũng không cần biểu diễn cho ai xem, chỉ là học cho biết.
Tiêu Y Đình không hiểu tại sao, là khác biệt của văn hóa phương Tây sao? Lập tức nói: “Nhạc cụ phương Tây có dễ nghe bằng nhạc cụ truyền thống của dân tộc ta không? Anh còn biết kéo đàn Nhị nữa, sao em không học kéo đàn Nhị giống anh?”
Cô kinh ngạc nhìn anh, anh biết kéo đàn Nhị sao? Sao chưa hề nghe anh kéo đàn một lần?
Tiêu Y Bằng nở nụ cười: “Y Đình thực sự kéo đàn Nhị rất tốt, trước đây từng đạt được rất nhiều giải thưởng.
Vẻ mặt Tiêu Y Đình như đang mở cờ trong bụng, lại nói tiếp còn có nhiều chuyện sâu xa hơn, thực ra là vì mẹ bắt ép học, khi gặp gỡ bạn bè có thể mang ra để khoe. Đến khi anh có sức phản kháng, không chịu nghe lời mẹ nữa như trước nữa, nếu không phải vì cha nhất định bắt anh luyện, anh đã sớm quăng sang một bên.
“Tốt lắm, khi về nhất định phải nghe anh kéo một bài!” Lên xe tay cô vẫn ôm không rời chiếc kèn yêu thích.
Tiêu Y Bằng sắp xếp lại hành lý. Họ dừng chân tại một nhà trọ.
Nếu nói như, ấn tượng ngày trước của Diệp Thanh Hòa về nơi này chỉ là chim trong bức họa thì nay, đến với nông thôn, cô mới chân chính hiểu được thế nào là thế giới thần tiên.
Đáng yêu nhất chính là những cây xanh kích thước to nhỏ khác nhau đặt trong phòng, khi nhìn vào những bức tường càng nâng cao hiệu quả phản quang, tô điểm màu sắc. Giờ phút này được hòa mình trong khung cảnh đó mới cảm thấy được sự đáng yêu hấp dẫn khác xa trong sách.
Tiêu Y Bằng dẫn họ đến trước phòng trọ, dặn dò đêm nay sẽ ngủ lại dây.
“Có thật không?” Diệp Thanh Hòa ôm kèn tây nhảy thiếu chút nữa nhảy bật lên, khuôn mặt phấn khích đỏ bừng.
Tiêu Y Đình tỉ mỉ nhớ lại, trước đây cô chưa từng như thế......
“Đây là nhà người bạn thân nhất của anh ở Anh Quốc, bây giờ đang muốn đổi thành khách sạn, anh đã nói trước với cậu ấy rồi.” Thấy dáng vẻ lần này của cô, Tiêu Y Bằng cũng cười cười.
“Thật tốt quá!” Cô bước lên bậc cầu thang, bà lão chủ nhà trọ liền dẫn họ vào trong nhà.
Diennnn^#*&dda67$*&nnnLeeeeeQuuuYYYD90nnn
Bên trong vô cùng sạch sẽ, đồ dùng trang trí cũng rất đáng yêu, trong phút chốc giống như lạc vào một trang tiểu thuyết. Cô hưng phấn đến rơi chiếc kèn tây, xoay người lại liền thấy ba người mắt to mắt nhỏ nhìn cô chằm chằm.
“Ách..........rất thích..............cho nên...........” Chính cô cũng thấy bản thân quá khác so với mọi ngày, có điều luống cuống, đưa tay vuốt vuốt tóc, sắc mặt khẽ chuyển hồng, còn dè dặt cẩn thận lè lưỡi.
Mà cô lại không phát hiện ra, động tác này đáng yêu như thế nào............
Chỉ có cô của lúc này mới giống với một cô gái.......
Ba người sửng sốt trong giây lát, cuối cùng vẫn là Tiêu Y Bằng hoàn hồn trước: “Thích là tốt rồi, đi nghỉ ngơi trước, chạy nhảy cũng mệt rồi, buổi tối còn có thứ em thích hơn.”
Buổi tối còn có tiệc vui?
Cô thực sự mong chờ.............
Mong chờ của cô cuối cùng cũng được đền đáp.
Tiêu Y Đình nghe đến tiệc vui, cho rằng đó là một buổi khiêu vũ nhỏ.
“Cuộc sống ở nông thôn thật nhàn hạ, cũng có nhiều hình dáng màu sắc, có khiêu vũ, tiệc trà xã giao, đôi khi còn có mặc trang phục truyền thống, giống như tối nay, em có thể xem “Ngạo mạn cùng thành kiến”, “Cảm giác nữ chúa”, “Chẳng qua không có xe ngựa”. Tiêu Y Bằng từ phía sau lấy ra một túi lớn, bên trong là trang phục truyền thống.
Trong ấn tượng của anh, Diệp Thanh Hòa luôn giữ dáng vẻ trầm ổn, thế nhưng, anh phát hiện cô nữ sinh này tính cách rất đặc biệt. Ví dụ như, trên đường London khi nhìn thấy xe ngựa, vẻ mặt cô đều là kích động, vì thế anh dẫn ba người ngồi di chuyển bằng xe ngựa. Hôm nay, bộ trang phục nữ thế kỉ thứ XVIII không biết có khiến cô phấn khích hay không?
Không còn gì nghi ngờ, vẻ mặt của cô đã tiết lộ hết...........
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh Hòa vân vê bộ trang phục háo hứng được mặc từ lâu. Váy làm bằng vải bông mỏng màu lam nhạt, phía trên bóp lại, cổ áo hơi thấp, quấn bằng hai vòng nụ sen ngoài viền, sau gáy có một nụ sen điểm xuyết, thoạt nhìn qua “vùng đất bằng phẳng” của cô cũng có chút phập phồng.
Dưới váy có một lớp váy lót, nhìn có vẻ rộng thùng thình, càng làm nổi bật thắt lưng mảnh khảnh của cô, cô bước đi, làn váy lay động, cô đứng yên cũng có mấy phần thư thái.
Bởi vì trang phục có mũ, cô tết tóc sang hai bên, đỉnh đầu là một chóp mũ nhỏ màu lam, có hình hoa và gắn lông chim. Nhìn thực sự rất đáng yêu.
Điều khiến cô rối rắm bây giờ đó là, cô không được đeo mắt kính nữa sao?