Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119: Em gái, sinh nhật vui vẻ
Editor: Tinh Di
Nặng quá………
Diệp Thanh Hòa bị cả người anh đè nặng, sức nặng khiến bả vai cô gần như không còn cảm giác, quan trọng nhất là, tư thế này của anh, cằm đang dựa lên đỉnh đầu cô, hô hấp của anh rất nóng…rất nóng…hơi thở nồng nặc mùi rượu phủ kín đầu và cổ cô………
Giữa mùa hoa quế đang nồng hương, nồng nàn trong không khí, lại thêm hơi thở nặng nề phía trên, thật khiến cô hô hấp khó khăn…….
“Anh hai………….. anh nặng quá, ép em tới không thở nổi…….” Dừng dưới một gốc cây hoa quế, cô nâng anh lên một chút, thử giúp anh tự đi.
Nhưng mà, dựng mãi anh vẫn không thể nào đứng vững, may có gốc cây hoa quế làm trụ đỡ, anh dựa cả cơ thể nặng nề vào thân cây.
Đúng lúc có một cơn gió thổi qua, kéo theo một tầng hoa quế rơi xuống, trông như một trận tuyết màu vàng, dưới ánh đèn đường càng thêm sáng loá, trông anh như một thứ trang sức của trời đất, vô cùng sa hoa và quý giá……..
Đúng là cảnh đẹp nhất cô từng thấy trong đời.
Một vài bông hoa đậu lại trên người anh, có bả vai, chóp mũi; toả hương thơm ngào ngạt, xua đi không ít mùi rượu khó chịu kia.
Đoá hoa, say rượu mùa thu, thiếu niên.
Hoa, dừng lại ở đó một lúc, trượt xuống, đến cuối cùng vẫn là vỡ vụn……
Cô đứng đối diện anh, nhẹ nhàng đưa tay phủ bông hoa trên chóp mũi anh. Cô vừa chạm vào, anh liền nhíu mày, trong vô thức gọi một tiếng: “Em gái……..”
“Anh hai, em đây, để anh đưa anh về.” Ánh mắt của cô dừng lại ở cổ áo sơ mi đang mở rộng của anh, ba cúc áo đã được mở ra, ở chỗ đó cũng có một bông hoa đứng lại, ngay phần ngực của anh…..
Cô lôi cánh tay anh khoác lên vai mình, một lần nữa dùng vai để đỡ lấy tất cả sức nặng của anh, còn anh thì mơ mơ màng màng, trước đó đã chịu cả sức nặng ấy, bây giờ cô có phần đuối sức, nhất thời không đỡ được, cả người anh liền đổ nhào về phía cô.
“Anh hai!” Cô lo lắng ngẩng mặt lên, hai tay đỡ lấy người anh, trong nháy mắt ngửa mặt lên, môi cô tê rần……….
Cô vừa chạm môi anh………. Không, là môi cô chạm môi anh……..
Cô ngây người, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, như hoa bị gió cuốn rơi, một trận lại một trận……..
Chợt thấy trên môi có cảm giác ẩm ướt nóng bỏng, như vừa bị cái gì liếm qua………
Cô kinh hãi, phục hồi lại, bước giật lùi, bỗng nhiên nhìn thấy trên môi anh có một cánh hoa, là vừa từ môi cô sang sao?
Kịp thấy đầu lưỡi của anh khẽ chuyển động, cánh hoa nhỏ bé kia bị anh nuốt gọn………..
“Em gái, khát……….” Anh mơ mơ màng màng mở hai mắt, trong con ngươi màu hổ phách như có mây mù lượn lờ.
“Chúng ta……..quay về kí túc xá uống nước thôi…….” Cô cố gắng kiềm chế tâm tình đang nhảy nhót không yên, đỡ lấy người anh, từng bước nặng nề đi về phía trước, cả nb đều đã ướt đẫm mồ hôi, quãng đường lại còn dài như thế, làm sao cô mang anh về nổi đây, cô thật sự đã sắp kiệt sức…….
Một chiếc xe đang chạy bên đường bỗng bóp còi, cửa kính nhanh chóng được hạ xuống, một nụ cười tươi hướng về phía cô: “Em gái, anh trai của em bị sao vậy?”
Là Phạm Trọng! Cứu tinh đến rồi!
Cô thở ra một hơi, nặng nhọc nói: “Uống rượu…..”
Phạm Trọng một thân đồ trắng bước xuống xe, nhanh nhẹn đi đến bên người cô, đỡ lấy Tiêu Y Đình: “Để anh, em đỡ không được đâu.”
Lời này quả thật không sai……….
Diệp Thanh Hòa đã sớm hối hận trước đó từ chối đề nghị cùng đưa Tiêu Y Đình về của Vương Triết, nếu Vương Triết cùng đưa về, có lẽ đã không phát sinh chuyện ban nãy……..
Lúc cô còn đang suy nghĩ, Phạm Trọng đã đỡ Tiêu Y Đình lên xe, sau đó ngồi vào chỗ lái xe, cả quá trình đều rất im lặng.
“Em gái, lên xe đi, để anh đưa hai người về.”Mở cửa kính xe, Phạm Trọng từ bên trong ngoái đầu ra, cười tươi như trăng sáng.
Diệp Thanh Hòa lắc lắc đầu: “Tôi còn có chút việc, chuyện của anh hai làm phiền anh rồi.”
Mặc dù không phải là lần đầu tiên gặp Phạm Trọng, nhưng cô vẫn không thể không cảm thán, sao lại có một người đẹp như thế chứ? Mà ngay cả suốt quá trình đưa Tiêu Y Đình lên xe đều không làm bẩn đến bộ đồ trắng……….
Phạm Trọng nghe cô nói như thế, cũng không nói gì thêm, vẫy vẫy tay, lái xe rời đi.
Cô quay trở lại cửa hàng của Vương Triết.
Vương Triết và Tô Chỉ San cũng cần có thế giới riêng của hai người, vì thế Diệp Thanh Hòa không muốn nhờ cậu ấy đưa Tiêu Y Đình về. Lúc này, trong cửa hàng chỉ còn mẹ Vương. Cửa hàng mở, mẹ Vương cũng chuyển đến ở coi như nhà, như thế thuận tiện trông coi cửa hàng lúc Vương Triết và Diệp Thanh Hòa đi học.
“Bác Vương.” Cô mở cửa, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“A, Thanh Hòa, sao đã quay lại rồi? Đã đưa anh hai cháu về chưa?” Mẹ Vương dọn chỗ ngồi cho cô.
“Dạ, đã về rồi ạ!” Diệp Thanh Hòa ngó vào bên trong phòng nhìn nhìn, “Bác Vương, cháu không ở lâu, cháu đến xem con rùa con kia.”
“Há! Ở bên trong đó, bác vừa cho nó ăn một chút! Hình như không thích ăn lắm.” Mẹ Vương nói.
Diệp Thanh Hòa vừa đi vừa nói: “Đúng vậy đó bác, bây giờ đang là tháng 10, rùa đen ăn rất ít, có khi cả ngày chỉ ăn một lần.”
“Thật sao? Chả trách Tiêu Y Đình nói nó ăn rất ít, dễ nuôi, quả đúng là như thế!” Mẹ Vương vui vẻ.
Diệp Thanh Hòa nhẹ chân nhẹ tay đi đến ngồi xổm trước mặt con rùa, con rùa đen vẫn không nhúc nhích, đúng như lời anh nói, nó rất biết điều………
Cô dùng tay huých nhẹ vào mai rùa, nó di chuyển một chút, được tí lại đứng yên.
Cô cười khẽ, nhớ tới mỗi buổi sáng hai năm trước, cậu bé đáng yêu trong tiểu khu đều dắt chú rùa nhỏ đi dạo, còn hỏi tiểu nhị Ô Quy có khoẻ không?
“Thanh Hòa, cháu đến chỉ để chơi với rùa sao?” Mẹ Vương kì quái hỏi cô.
“Hả? Không phải…….” Cô vội nói, “Cháu chỉ sợ tối đến không có Vương Triết ở đây lại có người mang máy tính đến sửa, vì thế quay lại.”
Mẹ Vương nở nụ cười: “Có gì cứ để ngày mai sửa, mấy đứa mệt mỏi cả ngày hôm nay rồi, cháu quay về kí túc xá nghỉ ngơi cho sớm, phải nghỉ mới có sức làm việc hết mình chứ.”
“Dạ vâng……” Cô đứng lên, quay đầu liếc tiểu Ô Quy kia một cái.
Cô đi đến sắp xếp vài đĩa phần mềm trong khung kính, sau đó đi ra mang cái áp phích vào trong giúp mẹ Vương, xong xuôi mới quay trở về kí túc xá.
Trăng mùa thu treo trên cao, cô hít vào một hơi đầy lồng ngực hương hoa quế, ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời và mỉm cười, âm thầm tự nói với mình: “Em gái, sinh nhật vui vẻ.”
Trên đời này ngoại trừ cô, không còn ai khác biết đến ngày sinh nhật của cô, thế nhưng con rùa nhỏ kia xuất hiện cũng thật đúng lúc……….
Từ hôm nay trở đi, cô đã chính thức mười tám tuổi………
Sở dĩ nói là chính thức là bởi vì đối với một số người, cô còn chưa đủ mười tám tuổi, đó chính là thiên tài Tiêu Y Đình còn chưa có sinh nhật hai mươi tuổi.
Nhớ hôm sinh nhật mười chín tuổi của anh, anh hứa là sẽ cảm thông, bớt chơi bời, trong lúc cao hứng buột miệng nói ra anh không nhớ cô có cùng ngày sinh nhật với anh, vì thế, ngày sinh nhật của cô liền đổi……….
Đương nhiên, đổi ngày sinh nhật kết quả thu được cũng không ít, được nhận nhiều quà sinh nhật, có cả của anh, đó là bát mỳ trường thọ đều là thành tâm thành ý do tự tay anh nấu.
Hương vị thế nào đều không dám nói, chỉ biết Tiêu Thành Trác vừa ăn một miếng liền nhổ ra………..
Thế nhưng, cô vẫn ăn hết.
--- ------ ------ ----
Bất giác quay trở lại gốc cây hoa quế trước đó, hoa vẫn bị từng đợt gió đánh rơi, một vài đừng lại trên khoé miệng cô, có vị ngọt sao? Cô liếm liếm, cánh hoa nhỏ bị nuốt vào trong miệng, cô lẳng lặng trở về kí túc xá.
Sáng sớm hôm sau, cô bị đánh thức bởi một tin nhắn.
Ban đầu cứ nghĩ rằng đó là của anh dặn cô đi mua đồ ăn sáng, hoá ra là của Tô Chỉ San, nội dung như sau: “Thanh Hòa, mình không biết có nên nói chuyện này với cậu hay không, nhưng là, cảm giác hiện giờ của mình rất phức tạp, có hạnh phúc và vui vẻ nhưng không hiểu sao lại có chút sợ hãi, Thanh Hòa, cậu dậy chưa?”
Cô nhớ rõ hôm qua hai người được ở với thế giới của riêng mình, chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô nhanh chóng tỉnh táo lại: “Mình dậy rồi, cậu làm sao vậy?”
“Thanh Hòa, đêm qua, mình đã thành người của Vương Triết……………”
Diệp Thanh Hòa nhìn chằm chằm chữ trên màn hình, không trả lời tin nhắn………….
Hai người đều chưa đến hai mươi tuổi, thực sự có chút sớm, nhưng dù sao sự tình cũng đã phát sinh, cô còn có thể nói gì? Chỉ có thể trấn an Tô Chỉ San: “Chỉ San, có biện pháp gì không? Nếu không thì phải nhanh chóng mua thuốc.”
“Không có, Thanh Hòa, mình ngại đi mua thuốc………..”
Tuổi của Diệp Thanh Hòa nhỏ hơn Tô Chỉ San nên chắc chắn Tô Chỉ San cũng có hiểu biết về những chuyện này, nhưng giờ phút này cô không thể bỏ mặc chị em tốt đang rối rắm: “Mình đi mua cùng cậu. Chỉ San, mặc kệ chuyện gì, phải bảo vệ bản thân trước, việc học hành không thể bỏ xuống, là con gái, nhưng tiền đồ cũng rất quan trọng, sau này phải cẩn thận hơn.”
“Mình biết rồi, Thanh Hòa, có cậu là bạn thật sự rất tuyệt.”
Đọc xong tin nhắn của Tô Chỉ San, Diệp Thanh Hòa cũng không cách nào ngủ tiếp, cứ thế rời giường.
Lên mạng tìm kiếm một chút thông tin, loại thuốc đó vẫn có công hiệu trong vòng 72 tiếng, yên tâm.
Sáng nay có tiết, cô định buổi chiều sẽ cùng Tô Chỉ San đi mua thuốc.
Vì thế sáng sớm hôm nay cô là người đến sớm nhất, vẫn là ngồi ở vị trí thường ngày, bắt đầu bỏ sách vở ra. Học luật là một chuyện rất cực khổ, cô còn muốn ôm đồm chuyện ở cửa hàng của Vương Triết, chỉ có thể âm thầm gánh vác chịu đựng.
Các sinh viên lần lượt vào lớp, chỗ ngồi bên cạnh cô vẫn trống không. Các sinh viên trong lớp đã sớm quen với chuyện chỗ ngồi bên cạnh cô là của Tiêu Y Đình.
Nặng quá………
Diệp Thanh Hòa bị cả người anh đè nặng, sức nặng khiến bả vai cô gần như không còn cảm giác, quan trọng nhất là, tư thế này của anh, cằm đang dựa lên đỉnh đầu cô, hô hấp của anh rất nóng…rất nóng…hơi thở nồng nặc mùi rượu phủ kín đầu và cổ cô………
Giữa mùa hoa quế đang nồng hương, nồng nàn trong không khí, lại thêm hơi thở nặng nề phía trên, thật khiến cô hô hấp khó khăn…….
“Anh hai………….. anh nặng quá, ép em tới không thở nổi…….” Dừng dưới một gốc cây hoa quế, cô nâng anh lên một chút, thử giúp anh tự đi.
Nhưng mà, dựng mãi anh vẫn không thể nào đứng vững, may có gốc cây hoa quế làm trụ đỡ, anh dựa cả cơ thể nặng nề vào thân cây.
Đúng lúc có một cơn gió thổi qua, kéo theo một tầng hoa quế rơi xuống, trông như một trận tuyết màu vàng, dưới ánh đèn đường càng thêm sáng loá, trông anh như một thứ trang sức của trời đất, vô cùng sa hoa và quý giá……..
Đúng là cảnh đẹp nhất cô từng thấy trong đời.
Một vài bông hoa đậu lại trên người anh, có bả vai, chóp mũi; toả hương thơm ngào ngạt, xua đi không ít mùi rượu khó chịu kia.
Đoá hoa, say rượu mùa thu, thiếu niên.
Hoa, dừng lại ở đó một lúc, trượt xuống, đến cuối cùng vẫn là vỡ vụn……
Cô đứng đối diện anh, nhẹ nhàng đưa tay phủ bông hoa trên chóp mũi anh. Cô vừa chạm vào, anh liền nhíu mày, trong vô thức gọi một tiếng: “Em gái……..”
“Anh hai, em đây, để anh đưa anh về.” Ánh mắt của cô dừng lại ở cổ áo sơ mi đang mở rộng của anh, ba cúc áo đã được mở ra, ở chỗ đó cũng có một bông hoa đứng lại, ngay phần ngực của anh…..
Cô lôi cánh tay anh khoác lên vai mình, một lần nữa dùng vai để đỡ lấy tất cả sức nặng của anh, còn anh thì mơ mơ màng màng, trước đó đã chịu cả sức nặng ấy, bây giờ cô có phần đuối sức, nhất thời không đỡ được, cả người anh liền đổ nhào về phía cô.
“Anh hai!” Cô lo lắng ngẩng mặt lên, hai tay đỡ lấy người anh, trong nháy mắt ngửa mặt lên, môi cô tê rần……….
Cô vừa chạm môi anh………. Không, là môi cô chạm môi anh……..
Cô ngây người, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, như hoa bị gió cuốn rơi, một trận lại một trận……..
Chợt thấy trên môi có cảm giác ẩm ướt nóng bỏng, như vừa bị cái gì liếm qua………
Cô kinh hãi, phục hồi lại, bước giật lùi, bỗng nhiên nhìn thấy trên môi anh có một cánh hoa, là vừa từ môi cô sang sao?
Kịp thấy đầu lưỡi của anh khẽ chuyển động, cánh hoa nhỏ bé kia bị anh nuốt gọn………..
“Em gái, khát……….” Anh mơ mơ màng màng mở hai mắt, trong con ngươi màu hổ phách như có mây mù lượn lờ.
“Chúng ta……..quay về kí túc xá uống nước thôi…….” Cô cố gắng kiềm chế tâm tình đang nhảy nhót không yên, đỡ lấy người anh, từng bước nặng nề đi về phía trước, cả nb đều đã ướt đẫm mồ hôi, quãng đường lại còn dài như thế, làm sao cô mang anh về nổi đây, cô thật sự đã sắp kiệt sức…….
Một chiếc xe đang chạy bên đường bỗng bóp còi, cửa kính nhanh chóng được hạ xuống, một nụ cười tươi hướng về phía cô: “Em gái, anh trai của em bị sao vậy?”
Là Phạm Trọng! Cứu tinh đến rồi!
Cô thở ra một hơi, nặng nhọc nói: “Uống rượu…..”
Phạm Trọng một thân đồ trắng bước xuống xe, nhanh nhẹn đi đến bên người cô, đỡ lấy Tiêu Y Đình: “Để anh, em đỡ không được đâu.”
Lời này quả thật không sai……….
Diệp Thanh Hòa đã sớm hối hận trước đó từ chối đề nghị cùng đưa Tiêu Y Đình về của Vương Triết, nếu Vương Triết cùng đưa về, có lẽ đã không phát sinh chuyện ban nãy……..
Lúc cô còn đang suy nghĩ, Phạm Trọng đã đỡ Tiêu Y Đình lên xe, sau đó ngồi vào chỗ lái xe, cả quá trình đều rất im lặng.
“Em gái, lên xe đi, để anh đưa hai người về.”Mở cửa kính xe, Phạm Trọng từ bên trong ngoái đầu ra, cười tươi như trăng sáng.
Diệp Thanh Hòa lắc lắc đầu: “Tôi còn có chút việc, chuyện của anh hai làm phiền anh rồi.”
Mặc dù không phải là lần đầu tiên gặp Phạm Trọng, nhưng cô vẫn không thể không cảm thán, sao lại có một người đẹp như thế chứ? Mà ngay cả suốt quá trình đưa Tiêu Y Đình lên xe đều không làm bẩn đến bộ đồ trắng……….
Phạm Trọng nghe cô nói như thế, cũng không nói gì thêm, vẫy vẫy tay, lái xe rời đi.
Cô quay trở lại cửa hàng của Vương Triết.
Vương Triết và Tô Chỉ San cũng cần có thế giới riêng của hai người, vì thế Diệp Thanh Hòa không muốn nhờ cậu ấy đưa Tiêu Y Đình về. Lúc này, trong cửa hàng chỉ còn mẹ Vương. Cửa hàng mở, mẹ Vương cũng chuyển đến ở coi như nhà, như thế thuận tiện trông coi cửa hàng lúc Vương Triết và Diệp Thanh Hòa đi học.
“Bác Vương.” Cô mở cửa, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“A, Thanh Hòa, sao đã quay lại rồi? Đã đưa anh hai cháu về chưa?” Mẹ Vương dọn chỗ ngồi cho cô.
“Dạ, đã về rồi ạ!” Diệp Thanh Hòa ngó vào bên trong phòng nhìn nhìn, “Bác Vương, cháu không ở lâu, cháu đến xem con rùa con kia.”
“Há! Ở bên trong đó, bác vừa cho nó ăn một chút! Hình như không thích ăn lắm.” Mẹ Vương nói.
Diệp Thanh Hòa vừa đi vừa nói: “Đúng vậy đó bác, bây giờ đang là tháng 10, rùa đen ăn rất ít, có khi cả ngày chỉ ăn một lần.”
“Thật sao? Chả trách Tiêu Y Đình nói nó ăn rất ít, dễ nuôi, quả đúng là như thế!” Mẹ Vương vui vẻ.
Diệp Thanh Hòa nhẹ chân nhẹ tay đi đến ngồi xổm trước mặt con rùa, con rùa đen vẫn không nhúc nhích, đúng như lời anh nói, nó rất biết điều………
Cô dùng tay huých nhẹ vào mai rùa, nó di chuyển một chút, được tí lại đứng yên.
Cô cười khẽ, nhớ tới mỗi buổi sáng hai năm trước, cậu bé đáng yêu trong tiểu khu đều dắt chú rùa nhỏ đi dạo, còn hỏi tiểu nhị Ô Quy có khoẻ không?
“Thanh Hòa, cháu đến chỉ để chơi với rùa sao?” Mẹ Vương kì quái hỏi cô.
“Hả? Không phải…….” Cô vội nói, “Cháu chỉ sợ tối đến không có Vương Triết ở đây lại có người mang máy tính đến sửa, vì thế quay lại.”
Mẹ Vương nở nụ cười: “Có gì cứ để ngày mai sửa, mấy đứa mệt mỏi cả ngày hôm nay rồi, cháu quay về kí túc xá nghỉ ngơi cho sớm, phải nghỉ mới có sức làm việc hết mình chứ.”
“Dạ vâng……” Cô đứng lên, quay đầu liếc tiểu Ô Quy kia một cái.
Cô đi đến sắp xếp vài đĩa phần mềm trong khung kính, sau đó đi ra mang cái áp phích vào trong giúp mẹ Vương, xong xuôi mới quay trở về kí túc xá.
Trăng mùa thu treo trên cao, cô hít vào một hơi đầy lồng ngực hương hoa quế, ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời và mỉm cười, âm thầm tự nói với mình: “Em gái, sinh nhật vui vẻ.”
Trên đời này ngoại trừ cô, không còn ai khác biết đến ngày sinh nhật của cô, thế nhưng con rùa nhỏ kia xuất hiện cũng thật đúng lúc……….
Từ hôm nay trở đi, cô đã chính thức mười tám tuổi………
Sở dĩ nói là chính thức là bởi vì đối với một số người, cô còn chưa đủ mười tám tuổi, đó chính là thiên tài Tiêu Y Đình còn chưa có sinh nhật hai mươi tuổi.
Nhớ hôm sinh nhật mười chín tuổi của anh, anh hứa là sẽ cảm thông, bớt chơi bời, trong lúc cao hứng buột miệng nói ra anh không nhớ cô có cùng ngày sinh nhật với anh, vì thế, ngày sinh nhật của cô liền đổi……….
Đương nhiên, đổi ngày sinh nhật kết quả thu được cũng không ít, được nhận nhiều quà sinh nhật, có cả của anh, đó là bát mỳ trường thọ đều là thành tâm thành ý do tự tay anh nấu.
Hương vị thế nào đều không dám nói, chỉ biết Tiêu Thành Trác vừa ăn một miếng liền nhổ ra………..
Thế nhưng, cô vẫn ăn hết.
--- ------ ------ ----
Bất giác quay trở lại gốc cây hoa quế trước đó, hoa vẫn bị từng đợt gió đánh rơi, một vài đừng lại trên khoé miệng cô, có vị ngọt sao? Cô liếm liếm, cánh hoa nhỏ bị nuốt vào trong miệng, cô lẳng lặng trở về kí túc xá.
Sáng sớm hôm sau, cô bị đánh thức bởi một tin nhắn.
Ban đầu cứ nghĩ rằng đó là của anh dặn cô đi mua đồ ăn sáng, hoá ra là của Tô Chỉ San, nội dung như sau: “Thanh Hòa, mình không biết có nên nói chuyện này với cậu hay không, nhưng là, cảm giác hiện giờ của mình rất phức tạp, có hạnh phúc và vui vẻ nhưng không hiểu sao lại có chút sợ hãi, Thanh Hòa, cậu dậy chưa?”
Cô nhớ rõ hôm qua hai người được ở với thế giới của riêng mình, chuyện gì đã xảy ra vậy? Cô nhanh chóng tỉnh táo lại: “Mình dậy rồi, cậu làm sao vậy?”
“Thanh Hòa, đêm qua, mình đã thành người của Vương Triết……………”
Diệp Thanh Hòa nhìn chằm chằm chữ trên màn hình, không trả lời tin nhắn………….
Hai người đều chưa đến hai mươi tuổi, thực sự có chút sớm, nhưng dù sao sự tình cũng đã phát sinh, cô còn có thể nói gì? Chỉ có thể trấn an Tô Chỉ San: “Chỉ San, có biện pháp gì không? Nếu không thì phải nhanh chóng mua thuốc.”
“Không có, Thanh Hòa, mình ngại đi mua thuốc………..”
Tuổi của Diệp Thanh Hòa nhỏ hơn Tô Chỉ San nên chắc chắn Tô Chỉ San cũng có hiểu biết về những chuyện này, nhưng giờ phút này cô không thể bỏ mặc chị em tốt đang rối rắm: “Mình đi mua cùng cậu. Chỉ San, mặc kệ chuyện gì, phải bảo vệ bản thân trước, việc học hành không thể bỏ xuống, là con gái, nhưng tiền đồ cũng rất quan trọng, sau này phải cẩn thận hơn.”
“Mình biết rồi, Thanh Hòa, có cậu là bạn thật sự rất tuyệt.”
Đọc xong tin nhắn của Tô Chỉ San, Diệp Thanh Hòa cũng không cách nào ngủ tiếp, cứ thế rời giường.
Lên mạng tìm kiếm một chút thông tin, loại thuốc đó vẫn có công hiệu trong vòng 72 tiếng, yên tâm.
Sáng nay có tiết, cô định buổi chiều sẽ cùng Tô Chỉ San đi mua thuốc.
Vì thế sáng sớm hôm nay cô là người đến sớm nhất, vẫn là ngồi ở vị trí thường ngày, bắt đầu bỏ sách vở ra. Học luật là một chuyện rất cực khổ, cô còn muốn ôm đồm chuyện ở cửa hàng của Vương Triết, chỉ có thể âm thầm gánh vác chịu đựng.
Các sinh viên lần lượt vào lớp, chỗ ngồi bên cạnh cô vẫn trống không. Các sinh viên trong lớp đã sớm quen với chuyện chỗ ngồi bên cạnh cô là của Tiêu Y Đình.