Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Tiếng cười
“Được!” Anh sảng khoái đồng ý, rồi lột một nhánh tỏi cho vào miệng nhai.
Mùi vị này tất nhiên không hề dễ chịu, thế nhưng anh lại như đang nhai kẹo vậy, chân mày cũng không hề nhíu lại lấy một lần.
Cô nhìn mà choáng váng, cau mũi hỏi: “Ăn ngon vậy sao?”
“Ừm!” Anh đột nhiên cúi người, nhích tới gần mặt cô, mũi của hai người họ dán sát lại gần nhau, sau đó hà hơi một cái “Ngửi thử xem, còn có mùi rượu không?”
Trong nháy mắt, cô lập tức nín thở, sau đó bịt mũi chạy như điên.
Hơi thở nồng nặc mùi tỏi, hòa lẫn với mùi rượu có biết bao nhiêu ghê tởm!
Sau lưng, lại truyền đến tiếng cười vô cùng phóng đãng của anh, cười vô cùng vui vẻ.
Cực kì lâu về sau, khi cô ở trên đất khách quê người, vẫn còn nhớ rõ tiếng cười này của anh trong buổi đêm tịch mịch đó.
Bọn họ cũng không về nhà ngay, vì muốn che giấu mùi vị quái dị trong miệng, nên Tiêu Y Đình sống chết cũng muốn ăn thêm cái gì đó ở bên ngoài vừa mới về, lên tiếng cầu khẩn: “Cô không muốn phải theo tôi luyện chữ nửa đêm nữa chứ? Hay là lại muốn đứng thế trung bình tấn suốt nửa đêm? Ba tôi mà đã phạt thì sẽ không nương tay chút nào đâu!”
Nghe anh nói, cô liền đẩy gọng kính lên, cũng muốn hỏi ngược lại anh rằng, tại sao anh liền kết luận nhất định cô sẽ phải chịu phạt cùng với mình chứ?
“Ai! Cô nói một câu đồng ý đi! Tôi đây đã gấp đến độ… Tôi thật sự phục cô sát đất rồi!” Tính của anh vẫn luôn khẩn trương, thấy thái độ của cô như vậy chỉ còn kém gấp gáp đến độ giơ chân nữa mà thôi. “Em gái à, mới vừa rồi hai chúng ta cũng chưa kịp ăn gì cả, nên rất đói bụng! Tôi bụng rỗng uống rượu, nếu không ăn chút gì, đối với thân thể cũng không tốt lắm!”
“Bây giờ mới biết đối với thân thể không tốt? Lúc uống thế nào lại không nhớ rõ?” Cô dừng bước lại, thẳng thắn hỏi anh.
“Tôi… không phải là vui mừng quá nên quên sao?” Anh mỉm cười, âm thầm tỏ vẻ ủy khuất, nếu nói cơ sở kinh tế quyết định kiến thức thượng tầng, khóa chính trị gì gì đó, từng dạy trên lớp thật là chân lý mà, một chiêu này của cha tôi thật quá hung tàn…
Cô khẽ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Thế nào? Vẫn không được sao?” Anh mồm mép tép nhảy sắp sái cả quai hàm rồi… Nha đầu này có thể đừng keo kiệt như vậy hay không? Ăn bữa cơm lại không tốn bao nhiêu! Anh thật không chịu nổi vẻ tính toán chi lo này của cô nữa rồi!
“Đi thôi!” Cô cất bước, đi ở trước mặt anh.
“Đừng mà! Coi như không ăn, chúng ta cũng từ từ hãy quay về nhà!” Anh không muốn bị cha mình bắt ngay tại trận được!
“Không phải anh muốn đi ăn cơm sao?” Cô quay đầu lại hỏi.
“À? Đi đi đi! Sao không nói sớm!” Anh mừng rỡ, kéo tay của cô chạy đi: “Đi mau! Nhanh quá giang xe thôi! Tôi biết một nhà hàng, cô nhất định sẽ thích!”
Anh họ xa nào đó của Tả Thần An có mở một nhà hàng sang trọng phong cách mèo Hello Kitty, mặc dù danh tiếng không bằng những khách sạn lớn, nhưng rất được các cô gái trẻ tuổi hoan nghênh.
Vì vậy anh mới cố ý dẫn cô đến đó.
Chính Loan Loan đang ở trong tiệm, cười hì hì quan sát Diệp Thanh Hòa: “Ơ, tiểu Nhị, mang bạn gái nhỏ tuổi tới dùng cơm à?”
“Cô ấy?” Tiêu Y Đình tỏ vẻ kinh ngạc đáp: “Không phải, là em gái! Chị Loan Loan, chị nghĩ rằng em sẽ yêu sớm giống chị sao chứ?”
“Nhóc thối! Nói linh tinh gì đấy!” Loan Loan gõ một cái lên đầu anh, rồi đưa thực đơn đến trước mặt bọn họ.
Anh lưu loát chỉ vài món ăn, sau đó mới sực nhớ tới Diệp Thanh Hòa, liền quay sang hỏi: “Cô muốn ăn cái gì?”
Cô liền lắc đầu trả lời: “Tùy ý đi.” Những thứ anh chọn đã vượt ngoài sức ăn của hai người rồi…
“Món gì gọi là tùy ý chứ? Chủ quán sợ nhất khi khách hàng nói câu tùy ý này đấy. Gọi cái cô thích đi!” Anh liền đưa thực đơn sang cho cô chọn.
Cô suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy… Có bánh ngọt không?”
Mùi vị này tất nhiên không hề dễ chịu, thế nhưng anh lại như đang nhai kẹo vậy, chân mày cũng không hề nhíu lại lấy một lần.
Cô nhìn mà choáng váng, cau mũi hỏi: “Ăn ngon vậy sao?”
“Ừm!” Anh đột nhiên cúi người, nhích tới gần mặt cô, mũi của hai người họ dán sát lại gần nhau, sau đó hà hơi một cái “Ngửi thử xem, còn có mùi rượu không?”
Trong nháy mắt, cô lập tức nín thở, sau đó bịt mũi chạy như điên.
Hơi thở nồng nặc mùi tỏi, hòa lẫn với mùi rượu có biết bao nhiêu ghê tởm!
Sau lưng, lại truyền đến tiếng cười vô cùng phóng đãng của anh, cười vô cùng vui vẻ.
Cực kì lâu về sau, khi cô ở trên đất khách quê người, vẫn còn nhớ rõ tiếng cười này của anh trong buổi đêm tịch mịch đó.
Bọn họ cũng không về nhà ngay, vì muốn che giấu mùi vị quái dị trong miệng, nên Tiêu Y Đình sống chết cũng muốn ăn thêm cái gì đó ở bên ngoài vừa mới về, lên tiếng cầu khẩn: “Cô không muốn phải theo tôi luyện chữ nửa đêm nữa chứ? Hay là lại muốn đứng thế trung bình tấn suốt nửa đêm? Ba tôi mà đã phạt thì sẽ không nương tay chút nào đâu!”
Nghe anh nói, cô liền đẩy gọng kính lên, cũng muốn hỏi ngược lại anh rằng, tại sao anh liền kết luận nhất định cô sẽ phải chịu phạt cùng với mình chứ?
“Ai! Cô nói một câu đồng ý đi! Tôi đây đã gấp đến độ… Tôi thật sự phục cô sát đất rồi!” Tính của anh vẫn luôn khẩn trương, thấy thái độ của cô như vậy chỉ còn kém gấp gáp đến độ giơ chân nữa mà thôi. “Em gái à, mới vừa rồi hai chúng ta cũng chưa kịp ăn gì cả, nên rất đói bụng! Tôi bụng rỗng uống rượu, nếu không ăn chút gì, đối với thân thể cũng không tốt lắm!”
“Bây giờ mới biết đối với thân thể không tốt? Lúc uống thế nào lại không nhớ rõ?” Cô dừng bước lại, thẳng thắn hỏi anh.
“Tôi… không phải là vui mừng quá nên quên sao?” Anh mỉm cười, âm thầm tỏ vẻ ủy khuất, nếu nói cơ sở kinh tế quyết định kiến thức thượng tầng, khóa chính trị gì gì đó, từng dạy trên lớp thật là chân lý mà, một chiêu này của cha tôi thật quá hung tàn…
Cô khẽ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Thế nào? Vẫn không được sao?” Anh mồm mép tép nhảy sắp sái cả quai hàm rồi… Nha đầu này có thể đừng keo kiệt như vậy hay không? Ăn bữa cơm lại không tốn bao nhiêu! Anh thật không chịu nổi vẻ tính toán chi lo này của cô nữa rồi!
“Đi thôi!” Cô cất bước, đi ở trước mặt anh.
“Đừng mà! Coi như không ăn, chúng ta cũng từ từ hãy quay về nhà!” Anh không muốn bị cha mình bắt ngay tại trận được!
“Không phải anh muốn đi ăn cơm sao?” Cô quay đầu lại hỏi.
“À? Đi đi đi! Sao không nói sớm!” Anh mừng rỡ, kéo tay của cô chạy đi: “Đi mau! Nhanh quá giang xe thôi! Tôi biết một nhà hàng, cô nhất định sẽ thích!”
Anh họ xa nào đó của Tả Thần An có mở một nhà hàng sang trọng phong cách mèo Hello Kitty, mặc dù danh tiếng không bằng những khách sạn lớn, nhưng rất được các cô gái trẻ tuổi hoan nghênh.
Vì vậy anh mới cố ý dẫn cô đến đó.
Chính Loan Loan đang ở trong tiệm, cười hì hì quan sát Diệp Thanh Hòa: “Ơ, tiểu Nhị, mang bạn gái nhỏ tuổi tới dùng cơm à?”
“Cô ấy?” Tiêu Y Đình tỏ vẻ kinh ngạc đáp: “Không phải, là em gái! Chị Loan Loan, chị nghĩ rằng em sẽ yêu sớm giống chị sao chứ?”
“Nhóc thối! Nói linh tinh gì đấy!” Loan Loan gõ một cái lên đầu anh, rồi đưa thực đơn đến trước mặt bọn họ.
Anh lưu loát chỉ vài món ăn, sau đó mới sực nhớ tới Diệp Thanh Hòa, liền quay sang hỏi: “Cô muốn ăn cái gì?”
Cô liền lắc đầu trả lời: “Tùy ý đi.” Những thứ anh chọn đã vượt ngoài sức ăn của hai người rồi…
“Món gì gọi là tùy ý chứ? Chủ quán sợ nhất khi khách hàng nói câu tùy ý này đấy. Gọi cái cô thích đi!” Anh liền đưa thực đơn sang cho cô chọn.
Cô suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy… Có bánh ngọt không?”