Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 143
Edit: Xiaoxi Gua
Đám người hầu xếp thành hàng đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại người trong nhà, mặt mũi Lục Giang Sầu tràn đầy không cam tâm, nói: “Cha, người giấy đó… “
“Được rồi, đừng ở không đi gây sự nữa, tìm được thì để Ân Ân mang về đi, thật sự là không có một ngày yên tĩnh.”
Lục Thanh Tửu không nhịn được khoát khoát tay, ngăn thằng con lớn đang muốn tranh lại người giấy, rồi nói với Lục Phong Miên: “Con cũng giống vậy, không có việc gì thì thu dọn biến về nhà đi, hai thằng nhãi con, đừng có cãi nhau trước mắt tôi nữa.”
Lục Phong Miên không nói gì, âm trầm liếc Lục Giang Sầu một chút, mang Mộc Ân rời đi.
Về đến phòng, Mộc Ân mang người giấy dán lại rồi cất kỹ, bảo vệ như báu vật.
Cô biết Trần Uyển Di nhất định đã bị thương, bất quá ngay trước mặt Lục Phong Miên cũng không thể trực tiếp hỏi, âm khí trên người cô có thể dưỡng hồn phách, dưỡng trước, chờ lúc không có Lục Phong Miên rồi nói sau.
Hai người đổi quần áo liền rời khỏi nhà cũ.
Sau khi lên xe, Mộc Ân dần dần tỉnh táo lại, nghĩ đến những hành động liên tục của mình sáng nay, không biết trong mắt Lục Phong Miên sẽ là dáng vẻ gì.
Nhưng anh một câu cũng không hỏi, vẫn luôn che chở cô.
“Chú Lục.” Mộc Ân kêu Lục Phong Miên một tiếng, đợi anh xoay đầu lại, nói: “Chú không muốn hỏi gì sao?”
“Hỏi cái gì?” Lục Phong Miên cong khóe môi, nhích lại gần bên cạnh cô một chút.
“…” Mộc Ân giật mình, nghĩ rằng tấm lòng của anh cũng quá rộng rãi đi.
Từ nhà họ Thẩm đến nhà cũ, xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ như vậy, một chút anh cũng không thấy kỳ lạ?
Sợ rằng lòng hiếu kỳ của anh đều bị Lâm Như Uyên ăn rồi, cho nên anh trai cô mới có thể có lòng tò mò nặng như vậy.
“Em muốn nói tự nhiên sẽ nói, không muốn nói tôi hỏi em cũng không trả lời được.” Lục Phong Miên dường như nhìn ra ý nghĩ của cô, đưa tay sờ lên phía sau cổ cô: “Tôi hỏi, em không thể không trả lời, gạt tôi cũng không thú vị.”
“…” Phút chốc, trong lòng Mộc Ân không nói ra được là cảm giác gì.
Cô thực sự đánh giá thấp sự độ lượng của Lục Phong Miên, cảm thấy vừa cảm động vừa ấm áp, ấp úng nửa ngày nói: “Không phải là cháu không muốn nói, chú Lục, cháu chỉ là không biết nói thế nào, chờ có cơ hội, cháu nhất định sẽ nói rõ với chú.”
“Được.” Lục Phong Miên ôm cô vào trong ngực, cúi đầu khẽ hôn trên trán cô: “Lúc nãy trong phòng Lục Giang Sầu bị hù dọa rồi đúng không? Trở về bảo phòng bếp hầm chút thuốc bổ cho em, bồi bổ một chút.”
“…” Mộc Ân im lặng.
Thực sự nghĩ không ra bị hù có liên quan gì đến tẩm bổ, sợ rằng chờ cô bồi bổ xong, lại làm cô như này như kia nữa?
Lục Phong Miên dường như nhìn ra sự kháng cự từ trong ánh mắt cô, giải thích nói: “Em quá gầy.”
“…” Mộc Ân.
Sau đó nuôi cháu béo tốt một chút, sờ mới có cảm giác?
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ con người Lục Phong Miên.
Anh không quan tâm những chuyện râu ria khác, trên đời có quỷ hay không có, người giấy là cái gì, Lục Giang Sầu là đại sư phong thủy thật sự hay là lừa đảo…
Anh thật sự không tò mò, cho dù sự thật có bao nhiêu ly kỳ, thì sao.
So với những chuyện râu ria này, dường như anh càng quan tâm cô có thích anh hay không, có thích người khác hay không, trên giường sẽ dùng những chiêu nào, cảm xúc gần đây khi sờ vào có tốt hay không…
Nghĩ đến những điều này, Mộc Ân cảm thấy có chút ngượng ngùng, mặt ửng hồng rút vào trong lòng Lục Phong Miên, không nói.
Về đến nhà, Lục Phong Miên liền căn dặn phòng bếp nấu hai nồi thuốc bổ đưa cho cô.
Mộc Ân nhìn xem đã cảm thấy rất câm nín, nhưng biểu hiện sáng nay của Lục Phong Miên tốt như vậy, ấm áp như thế, sủng cô như thế, nên vẫn là uống.
Sau khi uống xong, cô đặt chén thuốc sang một bên, hỏi Lục Phong Miên: “Chú Lục không đi quân đội sao?”
“Không phải em bị hù dọa sao? Tôi ở nhà cùng em.” Lục Phong Miên ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không cần không cần, người giấy đã lấy về thì cháu không còn khó chịu nữa, chú đi mau đi.” Mộc Ân vỗ vỗ ngực: “Cháu có thể ở nhà một mình.”
Lục Phong Miên thấy cô là thật sự không cần mình, nghĩ đến chuyện ở quân khu, còn việc đi nghỉ ở đảo vẫn cần chuẩn bị một chút, gật gật đầu: “Được.”
Anh vừa đi, Mộc Ân đi chân trần xuống đất đóng cửa phòng ngủ lại, móc người giấy từ trong túi áo ra đặt ở trên giường, kêu lên: “Uyển Di Uyển Di, chị không sao chứ?”
Đám người hầu xếp thành hàng đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại người trong nhà, mặt mũi Lục Giang Sầu tràn đầy không cam tâm, nói: “Cha, người giấy đó… “
“Được rồi, đừng ở không đi gây sự nữa, tìm được thì để Ân Ân mang về đi, thật sự là không có một ngày yên tĩnh.”
Lục Thanh Tửu không nhịn được khoát khoát tay, ngăn thằng con lớn đang muốn tranh lại người giấy, rồi nói với Lục Phong Miên: “Con cũng giống vậy, không có việc gì thì thu dọn biến về nhà đi, hai thằng nhãi con, đừng có cãi nhau trước mắt tôi nữa.”
Lục Phong Miên không nói gì, âm trầm liếc Lục Giang Sầu một chút, mang Mộc Ân rời đi.
Về đến phòng, Mộc Ân mang người giấy dán lại rồi cất kỹ, bảo vệ như báu vật.
Cô biết Trần Uyển Di nhất định đã bị thương, bất quá ngay trước mặt Lục Phong Miên cũng không thể trực tiếp hỏi, âm khí trên người cô có thể dưỡng hồn phách, dưỡng trước, chờ lúc không có Lục Phong Miên rồi nói sau.
Hai người đổi quần áo liền rời khỏi nhà cũ.
Sau khi lên xe, Mộc Ân dần dần tỉnh táo lại, nghĩ đến những hành động liên tục của mình sáng nay, không biết trong mắt Lục Phong Miên sẽ là dáng vẻ gì.
Nhưng anh một câu cũng không hỏi, vẫn luôn che chở cô.
“Chú Lục.” Mộc Ân kêu Lục Phong Miên một tiếng, đợi anh xoay đầu lại, nói: “Chú không muốn hỏi gì sao?”
“Hỏi cái gì?” Lục Phong Miên cong khóe môi, nhích lại gần bên cạnh cô một chút.
“…” Mộc Ân giật mình, nghĩ rằng tấm lòng của anh cũng quá rộng rãi đi.
Từ nhà họ Thẩm đến nhà cũ, xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ như vậy, một chút anh cũng không thấy kỳ lạ?
Sợ rằng lòng hiếu kỳ của anh đều bị Lâm Như Uyên ăn rồi, cho nên anh trai cô mới có thể có lòng tò mò nặng như vậy.
“Em muốn nói tự nhiên sẽ nói, không muốn nói tôi hỏi em cũng không trả lời được.” Lục Phong Miên dường như nhìn ra ý nghĩ của cô, đưa tay sờ lên phía sau cổ cô: “Tôi hỏi, em không thể không trả lời, gạt tôi cũng không thú vị.”
“…” Phút chốc, trong lòng Mộc Ân không nói ra được là cảm giác gì.
Cô thực sự đánh giá thấp sự độ lượng của Lục Phong Miên, cảm thấy vừa cảm động vừa ấm áp, ấp úng nửa ngày nói: “Không phải là cháu không muốn nói, chú Lục, cháu chỉ là không biết nói thế nào, chờ có cơ hội, cháu nhất định sẽ nói rõ với chú.”
“Được.” Lục Phong Miên ôm cô vào trong ngực, cúi đầu khẽ hôn trên trán cô: “Lúc nãy trong phòng Lục Giang Sầu bị hù dọa rồi đúng không? Trở về bảo phòng bếp hầm chút thuốc bổ cho em, bồi bổ một chút.”
“…” Mộc Ân im lặng.
Thực sự nghĩ không ra bị hù có liên quan gì đến tẩm bổ, sợ rằng chờ cô bồi bổ xong, lại làm cô như này như kia nữa?
Lục Phong Miên dường như nhìn ra sự kháng cự từ trong ánh mắt cô, giải thích nói: “Em quá gầy.”
“…” Mộc Ân.
Sau đó nuôi cháu béo tốt một chút, sờ mới có cảm giác?
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ con người Lục Phong Miên.
Anh không quan tâm những chuyện râu ria khác, trên đời có quỷ hay không có, người giấy là cái gì, Lục Giang Sầu là đại sư phong thủy thật sự hay là lừa đảo…
Anh thật sự không tò mò, cho dù sự thật có bao nhiêu ly kỳ, thì sao.
So với những chuyện râu ria này, dường như anh càng quan tâm cô có thích anh hay không, có thích người khác hay không, trên giường sẽ dùng những chiêu nào, cảm xúc gần đây khi sờ vào có tốt hay không…
Nghĩ đến những điều này, Mộc Ân cảm thấy có chút ngượng ngùng, mặt ửng hồng rút vào trong lòng Lục Phong Miên, không nói.
Về đến nhà, Lục Phong Miên liền căn dặn phòng bếp nấu hai nồi thuốc bổ đưa cho cô.
Mộc Ân nhìn xem đã cảm thấy rất câm nín, nhưng biểu hiện sáng nay của Lục Phong Miên tốt như vậy, ấm áp như thế, sủng cô như thế, nên vẫn là uống.
Sau khi uống xong, cô đặt chén thuốc sang một bên, hỏi Lục Phong Miên: “Chú Lục không đi quân đội sao?”
“Không phải em bị hù dọa sao? Tôi ở nhà cùng em.” Lục Phong Miên ngồi xuống bên cạnh cô.
“Không cần không cần, người giấy đã lấy về thì cháu không còn khó chịu nữa, chú đi mau đi.” Mộc Ân vỗ vỗ ngực: “Cháu có thể ở nhà một mình.”
Lục Phong Miên thấy cô là thật sự không cần mình, nghĩ đến chuyện ở quân khu, còn việc đi nghỉ ở đảo vẫn cần chuẩn bị một chút, gật gật đầu: “Được.”
Anh vừa đi, Mộc Ân đi chân trần xuống đất đóng cửa phòng ngủ lại, móc người giấy từ trong túi áo ra đặt ở trên giường, kêu lên: “Uyển Di Uyển Di, chị không sao chứ?”