-
Chương 136
Lệ Sâm ngồi ở ghế sau, khiến Trần Bàn Tử nhanh lái xe, cũng đã sợ hãi. Hoặc là nói, lúc anh ở trong căn cứ chính nghe nói căn cứ mười bảy gặp chuyện không may đã hối hận.
Vì sao anh không sớm một chút điều tra rõ chuyện Nam Ca cùng Thẩm Cầm Nhã ở một chỗ. Vì sao anh không tới căn cứ mười bảy đợi cô? Vì sao vừa nãy muốn cùng Doãn Anh Nam nói nhảm?
Coi như là kéo theo cao tầng coi trọng, toàn bộ thế giới chinh phạt Nam Ca. Lẽ nào bọn họ sẽ sống không nổi sao?
Không, anh có thể bảo vệ tốt Nam Ca.
Anh cũng hối hận, nếu như sớm một chút báo động trước cho cơ sơ chính, nói không chừng đã sớm biết cơ sở chính chiếm đoạt công lao của căn cứ mười bảy, lường gạt tất cả mọi người.
Lệ Sâm dọc theo con đường này, biểu hiện giả dối quá nhiều tình huống. Hình ảnh tàn khốc trong đầu, một lần anh nghĩ tới, tim cũng sẽ co rút đau đớn một lần. Sau đó lại không ngừng mà an ủi chính mình, Nam Ca của anh lợi hại nhất. Nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Những người khác trong xe đều bị thái độ Lệ Sâm ảnh hưởng, Doãn Húc Trạch cùng anh ngồi cùng một chỗ mới bắt đầu còn muốn dò xét Lệ Sâm qua lời nói. Thấy mặt anh xanh mét cũng không dám mở miệng.
Tình huống Doãn Húc Trạch cùng Đường Tư Nguyệt bất đồng, anh ta là con trai duy nhất của người lãnh đạo cơ sở chính. Bản thân có quyền lợi ở trong căn cứ phi thường lớn, cộng thêm trong căn cứ tổng cộng chỉ có mình anh ta một người có dị năng hệ tinh thần cho nên tinh hạch hệ tinh thần toàn bộ đều bị anh ta dùng.
Năng lực hiện tại của anh ta so với Nam Ca mặc dù kém hơn không ít nhưng cũng đã là cấp bốn. Cũng chính là có thể khống chế tư tưởng Zombie cấp thấp, có phạm vi thăm dò rất rộng lớn. Thậm chí còn có thể nghe được âm thanh chỗ gần.
Thời điểm lái vào địa giới căn cứ mười bảy, anh ta đột nhiên cảm giác được hơi thở của trên trăm vạn Zombie.
Khi đó sắc mặt anh ta so với Lệ Sâm còn kém hơn không ít.
Nhiều Zombie như thế không phải là đùa giỡn đâu! Vì vậy mặt Doãn Húc Trạch thời gian qua luôn lạnh nhạt cũng thay đổi thành vặn vẹo, nói với Lệ Sâm: "Phía trước quá nguy hiểm, chúng ta không thể đi qua!"
Nhưng mà Lệ Sâm sao có thể nghe theo chứ, Trần Bàn Tử lái xe. Chỉ cần Lệ Sâm không lên tiếng thì anh ta sẽ xem như không nghe thấy.
Hai gò má Doãn Húc Trạch đều đang run rẩy, mãnh liệt cầm lấy cổ áo Lệ Sâm, để ánh mắt anh cùng chính mình nhìn thẳng: "Anh có nghe thấy tôi nói chuyện không? Phía trước đều là Zombie! Ít nhất cũng có vài chục vạn! Không..." Anh ta lại cẩn thận cảm thụ một cái, trong âm thanh không tự giác tràn trề kinh hãi: "Trừ Zombie ở bên ngoài còn có một loại sinh vật tồn tại mà tôi chưa cảm thấy bao giờ! Rất có thể là giống loài biến dị!"
Biống loài biến dị có năng lực tràn trề không tính, không hỏi thăm rõ ràng làm sao dám tùy tiện tiến lên?
Doãn Húc Trạch đều đã làm tốt chuẩn bị, nếu như Lệ Sâm thật cự tuyệt anh ta. Vậy thì anh ta hiện tại liền thúc giục tinh thần lực công kích thần trí bọn họ. Anh ta nếu đã dám ngồi ở trong xe Lệ Sâm, thì khẳng định đã nắm chắc ván bài.
Ai biết Lệ Sâm lạnh lùng nói một câu: "Ngừng xe."
Trần Bàn Tử mạnh mẽ phanh lại, thân thể mọi người đều nghiêng tới trước. Doãn Húc Trạch hướng tới Lệ Sâm lộ ra một ánh mắt tán thành, cảm thấy anh cũng là người co được dãn được. Sau này có thể lôi kéo làm thuộc hạ được.
Ai biết, Lệ Sâm ở thời điểm xe ngừng, một phen kéo cổ tay Doãn Húc Trạch ra, đạp anh ta xuống xe.
Bên ngoài còn đang mưa, trên đường tràn đầy lầy lội. Mặc dù tinh thần lực của Doãn Húc Trạch cường hãn nhưng thể lực như thế nào cũng không thể là đối thủ của Lệ Sâm. Không có phòng bị cứ như vậy bị Lệ Sâm đạp một cái thành chó gặm bùn.
Lệ Sâm thật sự là nửa câu nói nhảm cũng không muốn cùng anh ta nói, xoay tay lại liền đóng cửa xe. Trần Bàn Tử nhìn mặt Lệ Sâm lạnh như băng đến cực hạn, cũng không cần Lệ Sâm phân phó đã lập tức khởi động xe nhanh chóng phi về phía trước. Mẹ nó nha, lão đại tức giận lên hóa ra lại dọa người như thế. Anh ta cũng phải cẩn thận một chút, nếu không khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Bị Lệ Sâm trực tiếp đạp xuống xe, Doãn Húc Trạch quả thực là mất mặt đến cực hạn. Vài chiếc xe đằng sau kia căn bản là không rõ là đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ Doãn Húc Trạch không phải là con tin của Lệ Sâm sao? Sao lại bị Lệ Sâm đạp xuống vậy?
Hiện tại đầy trong đầu Lệ Sâm đều là Nam Ca, người nào là con tin hay không đều không ở trong suy tính của anh. Anh chỉ muốn bảo vệ tốt Nam Ca! Đây là hứa hẹn của anh với Nam Ca...
Tay anh gắt gao siết chặt, khớp xương cũng trắng bệch.
Thời điểm xe đang đến gần căn cứ mười bảy, tất cả mọi người đã nhìn thấy cái con vật khổng lồ kia. Lệ Sâm trước hết chú ý tới lại là cái xúc tua kia đang quấn quanh lấy Nam Ca.
Trái tim anh bỗng nhiên thít chặt lại, căn bản là không còn kịp suy nghĩ gì nữa đã thúc giục dị năng lao ra xe. Dị năng của anh là không gian hệ, nhưng nó khác với không gian bình thường để tồn trữ. Không gian của anh có thể cuồng bạo, hơn nữa còn có thể khống chế thời gian.
Theo dị năng liên tục thăng cấp, thời gian anh có thể khống chế càng ngày càng dài cho nên khi anh thúc giục dị năng, hết thảy đều dừng lại. Mà sau khi anh mở cửa xe bước xuống, chiếc xe lại lần nữa di chuyển như bình thường.
Trần Bàn Tử một giây trước còn nhìn thấy Lệ Sâm ngồi ở trong xe, một giây sau người đã vọt tới phía trước xe. Thật sự là làm anh ta giật mình mà. Lão đại thực là có bản lĩnh, chẳng lẽ là có thể di chuyển tức thời? Thật sự là mới nghe lần đầu đó.
Diệp Thiệu không có biện pháp xông lên phía trước giống như Lệ Sâm nhưng anh ta cũng phát hiện Nam Ca đang bị quả cầu đen kia bắt lấy, nó chuẩn bị ném cô vào trong miệng rồi. Anh ta chỉ có thể dồn dập nói: "Nhanh lên! Lại nhanh một chút!"
Trần Bàn Tử cảm giác chiếc xe thiết giáp này đều đã phóng nhanh đến rụng rời, sắc mặt cũng đầy khó xử: "Đây đã là tốc độ cực hạn!"
Tốc độ xe cực hạn như cũ vẫn không cản nổi con vật khổng lồ kia công kích Nam Ca. Diệp Thiệu gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt, mắt thấy Nam Ca bị vứt xuống cái miệng của con vật khổng lồ kia...
"Không!" Anh ta ở trong xe sụp đổ hét, chỉ hận tại sao một chút dị năng mà anh ta cũng không có. Nếu không cũng có thể cứu Nam Ca rồi!
Lệ Sâm cũng chứng kiến cảnh tượng này cho nên mới càng điên cuồng hơn. Anh khẩn trương đuổi theo nhưng vẫn muộn một bước, Nam Ca đã bị con vật khổng lồ kia nuốt!
Tân Vũ Hoa nằm ở phía xa, nước đã sắp nhấn chìm thân thể cậu. Cậu còn lớn tiếng gào với Lệ Sâm: "Lệ đại ca, anh không thể đi qua! Con quái vật kia quá lợi hại!
Lệ Sâm ở trong nhận thức của bọn họ cũng không phải là người có dị năng. Một người bình thường, coi như là kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn, thân thủ khá hơn nữa cũng đánh không lại sinh vật biến dị đâu!
Vừa mới nãy cậu đã phải trơ mắt nhìn Nam Ca bị nuốt mà không thể cứu người, hiện tại chẳng lẽ lại muốn nhìn thấy Lệ Sâm đi chịu chết sao?
Đã thật lâu không có đã khóc, Tân Vũ Hoa lại khóc nức nở. Lần này thực sự không phải là bởi vì sợ hãi mà là vì thống hận. Hận đối thủ cường đại, càng hận chính mình bất lực.
Thời điểm Tông Hạo Hiên nhìn thấy thân ảnh Nam Ca biến mất, toàn thân cũng đã hết sức. Thậm chí anh ta đã không còn dục vọng mưu sinh nữa. Cả người nằm trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng không có ánh sáng.
Nam Ca chết, hết thảy đều kết thúc, ai còn có thể cứu được cô ấy chứ?
Những chiếc xe khác cũng đã lái vào phạm vi trong tầm mắt, tất cả mọi người chứng kiến hình ảnh Lệ Sâm phóng tới chỗ con vật khổng lồ kia. Trên tay anh thậm chí còn không có bất kỳ vũ khí gì.
Lệ Ngạn kéo cửa sổ xe xuống, lớn tiếng hô: "Anh trai, anh trở về đây! Chúng ta lại nghĩ biện pháp khác!"
Hiện tại đừng nói là Lệ Ngạn, coi như là tất cả mọi người cùng nhau gọi Lệ Sâm trở về thì anh cũng không nghe thấy. Nam Ca của anh còn đang chờ anh đi cứu mà!
Con vật khổng lồ kia cảm giác được Lệ Sâm lại gần, động tác chuẩn bị nọc độc không ngừng. Xúc tua bay động chuẩn bị tới bắt Lệ Sâm.
Tần Mộ Yên ở trên xe Lệ Ngạn sợ hãi thét chói tai một tiếng, hận không thể nhắm mắt lại.
"Không cần!!" Lệ Ngạn cũng điên rồi, nhưng xe cậu còn cách chỗ đó một đoạn, cậu xông tới. Như thế nào cũng cứu không được Lệ Sâm.
Anh trai của cậu, cậu trăm nghìn cay đắng mới tìm được sao có thể chết ở chỗ này!
Cảm giác vô lực truyền tới tất cả mọi người, cho tới khi bọn họ nhìn thấy tình thế biến hóa cũng không dám tin vào hai mắt của mình. Bởi vì xúc tua của quả cầu đen rõ ràng đã lại gần Lệ Sâm, muốn khống chế anh. Xung quanh người Lệ Sâm không biết là xuất hiện cái gì, thình thịch thình thịch bùm! Những xúc tua kia thế nhưng đều bị vặn đứt đoạn!
Hơn nữa không phải là vặn cắt thành một đoạn mà là trực tiếp vặn cắt thành bột phấn!
Quả cầu đen kia coi như là lợi hại hơn nữa cũng không có biện pháp đem bộ phận đã bị nghiền nát thành như thế khôi phục lại nguyên trạng. Thân thể nó nhanh chóng bành trướng, tiếng kêu thê lương vang dội không trung.
Lệ Sâm giống như ác quỷ đi ra từ trong địa ngục, mỗi một bước đi nhất định muốn lấy đi tính mạng người xung quanh. Anh không nghe được bất luận kẻ nào gào thét, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm thứ trước mặt. Một lần nữa thúc giục dị năng.
Đây là lần đầu tiên anh thúc dục dị năng đến cực hạn, trong không gian này cũng đã xuất hiên sự thay đổi, giọt mưa cùng gió lớn ở trong không gian của anh cũng bị lực hút khống chế. Trong đây anh chính là chúa tể.
Thậm chí bởi vì lực hấp dẫn cực lớn kia, trên bầu trời cũng đã xuất hiện một thứ có hình dáng như lỗ rỉ!
Mà con vật khổng lồ kia cuối cùng cũng ý thức được Lệ Sâm có bao nhiêu lợi hại, nó muốn chạy trốn cũng đã không thể nào.
Lệ Sâm hét lớn một tiếng, không gian cuồng bạo tới cực điểm. Thứ bên trong đều bị xé nát. Bên cạnh cùng dưới chân anh là thi thể Zombie chồng chất như núi, trước mặt anh là sinh vật biến dị.
Sinh vật mà tất cả mọi người khó có thể đối phó ở trong không gian cuồng bạo, thân thể xuất hiện từng vết tích bị cắt.
Năng lực khép lại vết thương của nó mạnh phi thường, nhưng coi như là mạnh hơn thì cũng làm sao so được với tốc độ xé rách trong không gian? Nó muốn phân chia thân thể thành nhiều quả cầu nhỏ nhưng sao Lệ Sâm lại cho nó cơ hội chứ.
Tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy một hồi đơn phương đồ sát.
Tất cả thi thể Zombie đều nổ tung ở trên không trung, biến thành một vòi máu khổng lồ. Mà Lệ Sâm còn đang hết sức khống chế lực đạo của mình từ bề ngoài đến bên trong từng tầng một cắt thịt con sinh vật biến dị này.
Quả cầu lớn phẫn nộ. Hơn nữa là sợ hãi, toàn bộ chất dịch độc mà nó vừa mới chuẩn bị đều hướng tới vị trí Lệ Sâm mà ói ra. Nhưng Lệ Sâm căn bản là không thèm né tránh mà trực tiếp tạm ngưng thời gian. Mặc dù chỉ trong một chớp mắt nhưng vẫn đủ để anh đem tất cả nọc độc chuyển dời đến chỗ khác.
Vì vậy lúc mọi người hoàn hồn lại liền phát hiện quân đoàn Zombie ở phía xa xa chợt bắt đầu bị ăn mòn thối rữa, đây rõ ràng là đã bị trúng nọc độc của quả cầu đen!
Tất cả mọi người khiếp sợ nghĩ, đến cùng thì Lệ Sâm làm như thế nào vậy?
Lệ Sâm mới mặc kệ người khác khiếp sợ hay không, anh chỉ tập trung cắt từng tầng một đi xuống. Cuối cùng cũng nhìn thấy cô gái nhỏ của anh đang nằm trong bụng quả cầu đen.
Quanh thân cô ấy bị một màng dính bao trùm, hơn nữa cái màng dính kia có màu trắng nhàn nhạt. Giống như là một cái kén vậy. Nam Ca nằm ở trong đó, điềm tĩnh giống như đang ngủ.
Ở dưới người cô không xa có độc dịch lan tràn. Nếu như Lệ Sâm ra tay muộn hơn một chút thôi, Nam Ca khẳng định đã bị cắn nuốt.
Vì sao anh không sớm một chút điều tra rõ chuyện Nam Ca cùng Thẩm Cầm Nhã ở một chỗ. Vì sao anh không tới căn cứ mười bảy đợi cô? Vì sao vừa nãy muốn cùng Doãn Anh Nam nói nhảm?
Coi như là kéo theo cao tầng coi trọng, toàn bộ thế giới chinh phạt Nam Ca. Lẽ nào bọn họ sẽ sống không nổi sao?
Không, anh có thể bảo vệ tốt Nam Ca.
Anh cũng hối hận, nếu như sớm một chút báo động trước cho cơ sơ chính, nói không chừng đã sớm biết cơ sở chính chiếm đoạt công lao của căn cứ mười bảy, lường gạt tất cả mọi người.
Lệ Sâm dọc theo con đường này, biểu hiện giả dối quá nhiều tình huống. Hình ảnh tàn khốc trong đầu, một lần anh nghĩ tới, tim cũng sẽ co rút đau đớn một lần. Sau đó lại không ngừng mà an ủi chính mình, Nam Ca của anh lợi hại nhất. Nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Những người khác trong xe đều bị thái độ Lệ Sâm ảnh hưởng, Doãn Húc Trạch cùng anh ngồi cùng một chỗ mới bắt đầu còn muốn dò xét Lệ Sâm qua lời nói. Thấy mặt anh xanh mét cũng không dám mở miệng.
Tình huống Doãn Húc Trạch cùng Đường Tư Nguyệt bất đồng, anh ta là con trai duy nhất của người lãnh đạo cơ sở chính. Bản thân có quyền lợi ở trong căn cứ phi thường lớn, cộng thêm trong căn cứ tổng cộng chỉ có mình anh ta một người có dị năng hệ tinh thần cho nên tinh hạch hệ tinh thần toàn bộ đều bị anh ta dùng.
Năng lực hiện tại của anh ta so với Nam Ca mặc dù kém hơn không ít nhưng cũng đã là cấp bốn. Cũng chính là có thể khống chế tư tưởng Zombie cấp thấp, có phạm vi thăm dò rất rộng lớn. Thậm chí còn có thể nghe được âm thanh chỗ gần.
Thời điểm lái vào địa giới căn cứ mười bảy, anh ta đột nhiên cảm giác được hơi thở của trên trăm vạn Zombie.
Khi đó sắc mặt anh ta so với Lệ Sâm còn kém hơn không ít.
Nhiều Zombie như thế không phải là đùa giỡn đâu! Vì vậy mặt Doãn Húc Trạch thời gian qua luôn lạnh nhạt cũng thay đổi thành vặn vẹo, nói với Lệ Sâm: "Phía trước quá nguy hiểm, chúng ta không thể đi qua!"
Nhưng mà Lệ Sâm sao có thể nghe theo chứ, Trần Bàn Tử lái xe. Chỉ cần Lệ Sâm không lên tiếng thì anh ta sẽ xem như không nghe thấy.
Hai gò má Doãn Húc Trạch đều đang run rẩy, mãnh liệt cầm lấy cổ áo Lệ Sâm, để ánh mắt anh cùng chính mình nhìn thẳng: "Anh có nghe thấy tôi nói chuyện không? Phía trước đều là Zombie! Ít nhất cũng có vài chục vạn! Không..." Anh ta lại cẩn thận cảm thụ một cái, trong âm thanh không tự giác tràn trề kinh hãi: "Trừ Zombie ở bên ngoài còn có một loại sinh vật tồn tại mà tôi chưa cảm thấy bao giờ! Rất có thể là giống loài biến dị!"
Biống loài biến dị có năng lực tràn trề không tính, không hỏi thăm rõ ràng làm sao dám tùy tiện tiến lên?
Doãn Húc Trạch đều đã làm tốt chuẩn bị, nếu như Lệ Sâm thật cự tuyệt anh ta. Vậy thì anh ta hiện tại liền thúc giục tinh thần lực công kích thần trí bọn họ. Anh ta nếu đã dám ngồi ở trong xe Lệ Sâm, thì khẳng định đã nắm chắc ván bài.
Ai biết Lệ Sâm lạnh lùng nói một câu: "Ngừng xe."
Trần Bàn Tử mạnh mẽ phanh lại, thân thể mọi người đều nghiêng tới trước. Doãn Húc Trạch hướng tới Lệ Sâm lộ ra một ánh mắt tán thành, cảm thấy anh cũng là người co được dãn được. Sau này có thể lôi kéo làm thuộc hạ được.
Ai biết, Lệ Sâm ở thời điểm xe ngừng, một phen kéo cổ tay Doãn Húc Trạch ra, đạp anh ta xuống xe.
Bên ngoài còn đang mưa, trên đường tràn đầy lầy lội. Mặc dù tinh thần lực của Doãn Húc Trạch cường hãn nhưng thể lực như thế nào cũng không thể là đối thủ của Lệ Sâm. Không có phòng bị cứ như vậy bị Lệ Sâm đạp một cái thành chó gặm bùn.
Lệ Sâm thật sự là nửa câu nói nhảm cũng không muốn cùng anh ta nói, xoay tay lại liền đóng cửa xe. Trần Bàn Tử nhìn mặt Lệ Sâm lạnh như băng đến cực hạn, cũng không cần Lệ Sâm phân phó đã lập tức khởi động xe nhanh chóng phi về phía trước. Mẹ nó nha, lão đại tức giận lên hóa ra lại dọa người như thế. Anh ta cũng phải cẩn thận một chút, nếu không khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Bị Lệ Sâm trực tiếp đạp xuống xe, Doãn Húc Trạch quả thực là mất mặt đến cực hạn. Vài chiếc xe đằng sau kia căn bản là không rõ là đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ Doãn Húc Trạch không phải là con tin của Lệ Sâm sao? Sao lại bị Lệ Sâm đạp xuống vậy?
Hiện tại đầy trong đầu Lệ Sâm đều là Nam Ca, người nào là con tin hay không đều không ở trong suy tính của anh. Anh chỉ muốn bảo vệ tốt Nam Ca! Đây là hứa hẹn của anh với Nam Ca...
Tay anh gắt gao siết chặt, khớp xương cũng trắng bệch.
Thời điểm xe đang đến gần căn cứ mười bảy, tất cả mọi người đã nhìn thấy cái con vật khổng lồ kia. Lệ Sâm trước hết chú ý tới lại là cái xúc tua kia đang quấn quanh lấy Nam Ca.
Trái tim anh bỗng nhiên thít chặt lại, căn bản là không còn kịp suy nghĩ gì nữa đã thúc giục dị năng lao ra xe. Dị năng của anh là không gian hệ, nhưng nó khác với không gian bình thường để tồn trữ. Không gian của anh có thể cuồng bạo, hơn nữa còn có thể khống chế thời gian.
Theo dị năng liên tục thăng cấp, thời gian anh có thể khống chế càng ngày càng dài cho nên khi anh thúc giục dị năng, hết thảy đều dừng lại. Mà sau khi anh mở cửa xe bước xuống, chiếc xe lại lần nữa di chuyển như bình thường.
Trần Bàn Tử một giây trước còn nhìn thấy Lệ Sâm ngồi ở trong xe, một giây sau người đã vọt tới phía trước xe. Thật sự là làm anh ta giật mình mà. Lão đại thực là có bản lĩnh, chẳng lẽ là có thể di chuyển tức thời? Thật sự là mới nghe lần đầu đó.
Diệp Thiệu không có biện pháp xông lên phía trước giống như Lệ Sâm nhưng anh ta cũng phát hiện Nam Ca đang bị quả cầu đen kia bắt lấy, nó chuẩn bị ném cô vào trong miệng rồi. Anh ta chỉ có thể dồn dập nói: "Nhanh lên! Lại nhanh một chút!"
Trần Bàn Tử cảm giác chiếc xe thiết giáp này đều đã phóng nhanh đến rụng rời, sắc mặt cũng đầy khó xử: "Đây đã là tốc độ cực hạn!"
Tốc độ xe cực hạn như cũ vẫn không cản nổi con vật khổng lồ kia công kích Nam Ca. Diệp Thiệu gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt, mắt thấy Nam Ca bị vứt xuống cái miệng của con vật khổng lồ kia...
"Không!" Anh ta ở trong xe sụp đổ hét, chỉ hận tại sao một chút dị năng mà anh ta cũng không có. Nếu không cũng có thể cứu Nam Ca rồi!
Lệ Sâm cũng chứng kiến cảnh tượng này cho nên mới càng điên cuồng hơn. Anh khẩn trương đuổi theo nhưng vẫn muộn một bước, Nam Ca đã bị con vật khổng lồ kia nuốt!
Tân Vũ Hoa nằm ở phía xa, nước đã sắp nhấn chìm thân thể cậu. Cậu còn lớn tiếng gào với Lệ Sâm: "Lệ đại ca, anh không thể đi qua! Con quái vật kia quá lợi hại!
Lệ Sâm ở trong nhận thức của bọn họ cũng không phải là người có dị năng. Một người bình thường, coi như là kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn, thân thủ khá hơn nữa cũng đánh không lại sinh vật biến dị đâu!
Vừa mới nãy cậu đã phải trơ mắt nhìn Nam Ca bị nuốt mà không thể cứu người, hiện tại chẳng lẽ lại muốn nhìn thấy Lệ Sâm đi chịu chết sao?
Đã thật lâu không có đã khóc, Tân Vũ Hoa lại khóc nức nở. Lần này thực sự không phải là bởi vì sợ hãi mà là vì thống hận. Hận đối thủ cường đại, càng hận chính mình bất lực.
Thời điểm Tông Hạo Hiên nhìn thấy thân ảnh Nam Ca biến mất, toàn thân cũng đã hết sức. Thậm chí anh ta đã không còn dục vọng mưu sinh nữa. Cả người nằm trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng không có ánh sáng.
Nam Ca chết, hết thảy đều kết thúc, ai còn có thể cứu được cô ấy chứ?
Những chiếc xe khác cũng đã lái vào phạm vi trong tầm mắt, tất cả mọi người chứng kiến hình ảnh Lệ Sâm phóng tới chỗ con vật khổng lồ kia. Trên tay anh thậm chí còn không có bất kỳ vũ khí gì.
Lệ Ngạn kéo cửa sổ xe xuống, lớn tiếng hô: "Anh trai, anh trở về đây! Chúng ta lại nghĩ biện pháp khác!"
Hiện tại đừng nói là Lệ Ngạn, coi như là tất cả mọi người cùng nhau gọi Lệ Sâm trở về thì anh cũng không nghe thấy. Nam Ca của anh còn đang chờ anh đi cứu mà!
Con vật khổng lồ kia cảm giác được Lệ Sâm lại gần, động tác chuẩn bị nọc độc không ngừng. Xúc tua bay động chuẩn bị tới bắt Lệ Sâm.
Tần Mộ Yên ở trên xe Lệ Ngạn sợ hãi thét chói tai một tiếng, hận không thể nhắm mắt lại.
"Không cần!!" Lệ Ngạn cũng điên rồi, nhưng xe cậu còn cách chỗ đó một đoạn, cậu xông tới. Như thế nào cũng cứu không được Lệ Sâm.
Anh trai của cậu, cậu trăm nghìn cay đắng mới tìm được sao có thể chết ở chỗ này!
Cảm giác vô lực truyền tới tất cả mọi người, cho tới khi bọn họ nhìn thấy tình thế biến hóa cũng không dám tin vào hai mắt của mình. Bởi vì xúc tua của quả cầu đen rõ ràng đã lại gần Lệ Sâm, muốn khống chế anh. Xung quanh người Lệ Sâm không biết là xuất hiện cái gì, thình thịch thình thịch bùm! Những xúc tua kia thế nhưng đều bị vặn đứt đoạn!
Hơn nữa không phải là vặn cắt thành một đoạn mà là trực tiếp vặn cắt thành bột phấn!
Quả cầu đen kia coi như là lợi hại hơn nữa cũng không có biện pháp đem bộ phận đã bị nghiền nát thành như thế khôi phục lại nguyên trạng. Thân thể nó nhanh chóng bành trướng, tiếng kêu thê lương vang dội không trung.
Lệ Sâm giống như ác quỷ đi ra từ trong địa ngục, mỗi một bước đi nhất định muốn lấy đi tính mạng người xung quanh. Anh không nghe được bất luận kẻ nào gào thét, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm thứ trước mặt. Một lần nữa thúc giục dị năng.
Đây là lần đầu tiên anh thúc dục dị năng đến cực hạn, trong không gian này cũng đã xuất hiên sự thay đổi, giọt mưa cùng gió lớn ở trong không gian của anh cũng bị lực hút khống chế. Trong đây anh chính là chúa tể.
Thậm chí bởi vì lực hấp dẫn cực lớn kia, trên bầu trời cũng đã xuất hiện một thứ có hình dáng như lỗ rỉ!
Mà con vật khổng lồ kia cuối cùng cũng ý thức được Lệ Sâm có bao nhiêu lợi hại, nó muốn chạy trốn cũng đã không thể nào.
Lệ Sâm hét lớn một tiếng, không gian cuồng bạo tới cực điểm. Thứ bên trong đều bị xé nát. Bên cạnh cùng dưới chân anh là thi thể Zombie chồng chất như núi, trước mặt anh là sinh vật biến dị.
Sinh vật mà tất cả mọi người khó có thể đối phó ở trong không gian cuồng bạo, thân thể xuất hiện từng vết tích bị cắt.
Năng lực khép lại vết thương của nó mạnh phi thường, nhưng coi như là mạnh hơn thì cũng làm sao so được với tốc độ xé rách trong không gian? Nó muốn phân chia thân thể thành nhiều quả cầu nhỏ nhưng sao Lệ Sâm lại cho nó cơ hội chứ.
Tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy một hồi đơn phương đồ sát.
Tất cả thi thể Zombie đều nổ tung ở trên không trung, biến thành một vòi máu khổng lồ. Mà Lệ Sâm còn đang hết sức khống chế lực đạo của mình từ bề ngoài đến bên trong từng tầng một cắt thịt con sinh vật biến dị này.
Quả cầu lớn phẫn nộ. Hơn nữa là sợ hãi, toàn bộ chất dịch độc mà nó vừa mới chuẩn bị đều hướng tới vị trí Lệ Sâm mà ói ra. Nhưng Lệ Sâm căn bản là không thèm né tránh mà trực tiếp tạm ngưng thời gian. Mặc dù chỉ trong một chớp mắt nhưng vẫn đủ để anh đem tất cả nọc độc chuyển dời đến chỗ khác.
Vì vậy lúc mọi người hoàn hồn lại liền phát hiện quân đoàn Zombie ở phía xa xa chợt bắt đầu bị ăn mòn thối rữa, đây rõ ràng là đã bị trúng nọc độc của quả cầu đen!
Tất cả mọi người khiếp sợ nghĩ, đến cùng thì Lệ Sâm làm như thế nào vậy?
Lệ Sâm mới mặc kệ người khác khiếp sợ hay không, anh chỉ tập trung cắt từng tầng một đi xuống. Cuối cùng cũng nhìn thấy cô gái nhỏ của anh đang nằm trong bụng quả cầu đen.
Quanh thân cô ấy bị một màng dính bao trùm, hơn nữa cái màng dính kia có màu trắng nhàn nhạt. Giống như là một cái kén vậy. Nam Ca nằm ở trong đó, điềm tĩnh giống như đang ngủ.
Ở dưới người cô không xa có độc dịch lan tràn. Nếu như Lệ Sâm ra tay muộn hơn một chút thôi, Nam Ca khẳng định đã bị cắn nuốt.