-
Chương 89
Thật ra hôm nay Tô Hoằng cũng cảm thấy Cao Trường Húc chủ động cùng Nam Ca đánh nhau này chuyện quá mất mặt mũi, dù sao anh ta cũng là đội trưởng mà.
Đặc biệt là về sau còn thua thảm như vậy, lúc đó nếu thanh đao của Nam Ca không lệch một cái. Không chừng đã có thể đem một cánh tay anh ta chặt xuống.
Tuy nhiên... Đội trưởng vừa thua, bọn họ liền lấy tên Nam Ca làm tên đội, chuyện này thật sự được chứ...
Vì vậy Tô Hoằng chỉ vỗ vỗ bả vai Tân Vũ Hoa: " Trước tiên cậu đi thuyết phục đội trưởng, lúc đó ca ca cũng tùy cậu."
Tân Vũ Hoa tự động che giấu nửa câu đầu, vỗ tay một cái, trên tay còn mọc ra một đóa hoa bồ công anh hoa. Cậu giống như hiến vật quý đưa cho Tô Hoằng: "Ca ca, cảm ơn anh ủng hộ em!"
Tô Hoằng: ... Tôi vừa mới nói gì đó?
Duy nhất không có nhả ra chữ nào, chính là Tông Hạo Hiên. Dựa vào cái gì mà đội ngũ muốn dùng tên Nam Ca? Cô gái kia anh ta mới không thèm để ý đâu.
Bốn người khí thế ngất trời thảo luận, không nghĩ tới đội trưởng của bọn họ giờ phút này đang ở cùng Đường Tư Nguyệt. Hôm nay mọi người thấy Cao Trường Húc tác phong nhanh nhẹn rời sân khấu, trên thực tế chỉ có chính anh ta rõ ràng, anh ta bị thương.
Đường Tư Nguyệt chủ động bày tỏ muốn đến giúp anh ta băng bó miệng vết thương. Giờ phút này anh ta nhìn Đường Tư Nguyệt chuyên tâm băng bó, chỉ cảm thấy rất là áy náy.
"Tư Nguyệt, xin lỗi, tôi vốn cho rằng có thể cho Nam Ca một bài học."
Đường Tư Nguyệt ngoan ngoãn lắc đầu: "Không quan hệ, Cao đại ca, tôi có thể nhìn ra tất cả mọi người thích Nam Ca. Thiên vị cô ấy là chắc chắn. Anh đã hết sức nên không cần tự trách. Không phải là tinh hạch sao, Lệ Sâm nói đúng, về sau em đơn độc giết Zombie cũng sẽ tìm được."
Nếu mà cô ta tố khổ với Cao Trường Húc, khả năng Cao Trường Húc sẽ không còn yêu thương cô ta như thế. Hiện tại anh ta cảm giác bản thân cùng Đường Tư Nguyệt chính là người trong đồng đạo, nhìn Đường Tư Nguyệt thuận mắt cực kỳ, còn chủ động đề nghị: "Đơn độc giết Zombie cái gì, về sau em cứ đi theo đội ngũ chúng tôi! Chỉ cần chúng tôi còn ở đây, nhất định không bạc đãi em! Hơn nữa em yên tâm đi, về sau hành động, Nam Ca đừng nghĩ đi theo!"
Đường Tư Nguyệt thật sự không nghĩ tới, cô ta bất quá chỉ cùng Cao Trường Húc nói vài câu đã có thể có hiệu quả dạng này. Vì vậy cô ta lập tức cười một cái, nhưng lại lo lắng hỏi: "Nhưng mà trình độ của em không cao, các đội viên khác đều không chê sao..."
Cao Trường Húc hừ nhẹ: "Bọn họ có cái gì tốt mà ghét bỏ chứ, ai mà không phải là từ trình độ này đi đến? Em cứ yên tâm đi, dù sao anh mới là đội trưởng!"
Đường Tư Nguyệt cảm động gật đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt: "Đội trưởng, cảm ơn anh!"
Đường Tư Nguyệt nghe theo, khiến Cao Trường Húc vô cùng thỏa mãn. Quả nhiên con gái thì hẳn phải như vậy chứ. Thời điểm nên chịu thua sẽ phải chịu thua.
Như cái loại tính tình đó của Nam Ca, ai có thể nhịn được cô ta?
Lời nói này nếu như bị Nam Ca biết được. Nhất định sẽ cô nghĩ, Lệ Sâm cùng Diệp Thiệu đều nhịn được nhé.
Lúc này Nam Ca bận bịu một buổi trưa, cuối cùng cũng đem thành phần trong thuốc thử đều phân tích ra được. Thậm chí ngay cả liều lượng đều bị cô suy luận ra.
Diệp Thiệu nhìn từng mục một số liệu trên giấy viết, đối với Nam Ca càng ngày càng hài lòng.
" Kiến thức cơ bản của sư muội quả nhiên là vững chắc."
Nam Ca đối với khen ngợi của anh ta một chút cũng không quan tâm. Cô chỉ duỗi tay hỏi anh ta: "Quà của tôi đâu?"
Diệp Thiệu cười cười với cô, sau đó đi đến phòng ướp lạnh. Sau khi mở cửa, Nam Ca vậy mà lại phát hiện bên trong đặt không ít túi máu!
Trong nháy mắt cô lên tinh thần nghĩ thầm, Diệp Thiệu cũng hiểu rất rõ cô nhá? Làm sao biết mình muốn cái này nhỉ?
Nhưng ai biết, Diệp Thiệu chuẩn bị cho cô, lại là kem ly trong tủ lạnh! Nam Ca nhìn thấy thứ trong tay anh ta, toàn bộ cơ thể Zombie cũng không tốt.
Đây chính là anh ta nói quà thưởng? Nhưng mà mình không thích ăn đồ chơi này đâu!
Diệp Thiệu còn đem kem ly đưa cho Nam Ca, nói: "Trước kia em thích nhất vị này, anh thí nghiệm rất nhiều lần. Cuối cùng cũng làm ra tương tự, em nếm thử đi?"
Đáp lại anh ta là cái gáy Nam Ca.
Đồ nhân loại này thật sự là tức chết cô mà! Lần sau cô nhất định phải hỏi trước Diệp Thiệu đến cùng là tặng mình cái gì mới đồng ý!
Diệp Thiệu thực sự là muốn lấy niềm vui cho Nam Ca. Dùng trán cũng có thể nhìn ra, Nam Ca rất không vui vẻ. Vì vậy anh ta chỉ có thể thất lạc nhìn thoáng qua kem ly liền thu hồi tay hỏi: "Vậy em muốn cái gì khác sao?"
Lúc này Nam Ca đang sinh khí đây, cô liền lầm bầm một câu: "Tôi muốn túi máu."
"hử?" Diệp Thiệu không nghe rõ.
Nam Ca cáu kỉnh một cái liền phản ứng lại, thiếu chút nữa nói lộ ra miệng!
Vì vậy cô lập tức lắc đầu: "Không được, cứ lấy kem ly đi. Tôi không muốn cái gì khác."
Trong lòng Diệp Thiệu quả thực tích tụ cực kỳ. Đây là tiểu sư muội, tại sao bản thân càng ngày càng không hiểu cô ấy rồi. Cũng may thời điểm Nam Ca tiếp nhận đi kem ly, Lệ Sâm đã trở lại.
Sau khi anh đi vào phòng thí nghiệm, phát hiện Nam Ca vẫn còn ở đây liền hỏi cô: "Hôm nay cả một ngày cô đều không hề ra ngoài? Thật ngoan ngoãn, lát nữa tôi cho cô ăn ngon."
Nam Ca có chút không tin được nhìn Lệ Sâm một cái: "Thật sao?"
"Đương nhiên." Lúc Lệ Sâm nói chuyện, đồ cầm trong tay đã chuyển đến trên bàn. Sau khi vén rèm lên, thứ bên trong thình lình lộ ra chính là máy móc Diệp Thiệu cần có nhất!
Diệp Thiệu vốn thật sự không nghĩ tới Lệ Sâm có thể lấy lại đây, bây giờ nhìn đến máy móc này anh ta thật cao hứng. Đi vòng quanh cái bàn tầm vài vòng, còn kích động hỏi Lệ Sâm: "Đến cùng là anh từ đâu tìm đến thứ này? Quả thực là giải đáp khẩn cấp của tôi!"
Lệ Sâm nhàn nhạt nói: "Vận khí tốt, đụng phải một cái bệnh viện."
Hiện tại lấy được máy móc là chuyện tốt nhất rồi, Diệp Thiệu biết rõ Lệ Sâm có chỗ giấu giếm nhưng anh ta cũng không muốn miệt mài theo đuổi. Kiểm tra một chút máy móc này phát hiện nó hoàn hảo!
"Thật sự là quá tốt rồi. Đợi thêm hai ngày nữa là thuốc thử có thể nghiên cứu ra!"
Thật ra Lệ Sâm cũng có chỗ nghi vấn: "Nếu như chỉ là thuốc thử khảo nghiệm dị năng, như thế nào cũng không thể làm cho anh vui đến thế được."
Bởi vì sau khi dị năng thức tỉnh, trừ phi là chính mình hết sức giấu giếm. Người có dị năng muốn chứng minh chính mình quả thực rất dễ dàng.
Diệp Thiệu đối với cái này chỉ thần bí cười một tiếng: " Thuốc thử này đương nhiên không riêng gì kích thích dị năng đơn giản như thế, anh biết vì thuốc thử này tôi đã dùng hết bao nhiêu tinh hạch không?"
Nguyên liệu bên trong còn có tinh hạch? Lệ Sâm nhìn Diệp Thiệu, ánh mắt quả nhiên càng thêm tĩnh mịch.
Nam Ca ngược lại lại không có hiếu kỳ gì. Thời điểm cô vừa mới thí nghiệm liền phát hiện bên trong có thành phần tinh hạch.
A... Còn làm thế nào phát hiện, đương nhiên là bởi vì cô đã nếm qua nha...
"Chúc anh sớm ngày thành công." Lệ Sâm thật tâm thật ý nói.
Diệp Thiệu gật đầu: "Tôi nhất định sẽ. Lần này tính ra tôi thiếu anh một cái nhân tình. Anh có cái gì cần không? Đầu tiên nói trước, muốn để cho tôi nhường cô ấy ra đi là tuyệt đối không thể nào."
Lệ Sâm có thể nhìn ra anh ta thật tâm muốn bày tỏ cảm tạ với mình, vì vậy anh cũng không thèm từ chối, nói với Diệp Thiệu: "Anh cho tôi vài túi máu đi."
"A?" Như thế nào Diệp Thiệu cũng không nghĩ tới, Lệ Sâm muốn thứ đồ đơn giản như thế. Đây là tận thế nha, anh ta là một người bình thường. Chẳng lẽ không phải nên muốn vũ khí? Muốn xe? Lại đi muốn túi máu!
"Anh không định suy nghĩ thêm sao?" Diệp Thiệu không biến sắc mà ngăn trở trước máy móc, giống như rất sợ Lệ Sâm lấy trở về.
Lệ Sâm nhướn mày nhìn Diệp Thiệu: "Sao nào, hay là anh định đồng ý nhường lại cô ấy?"
"Đó đương nhiên là không thể nào!" Diệp Thiệu nổi giận đùng đùng đi đến chỗ dự trữ đồ. Sau đó lấy ra ba túi máu cho Lệ Sâm: “Được rồi!"
Nam Ca vẫn luôn không lên tiếng, bởi vì lúc trước cô liên tục nhìn cái máy móc kia. Hiện tại cô lại bị túi máu hấp dẫn ánh mắt, còn hỏi Diệp Thiệu: "Hai người nói để cho ai cơ?"
Lệ Sâm rất là bất đắc dĩ, dưỡng một con Zombie ngu xuẩn như thế, tim anh rất mệt mỏi đó. Trước khi đi, Lệ Sâm còn cho Diệp Thiệu một thông tin: "Dọc theo con đường này, tôi đụng phải không ít người. Có vài cô gái liên tục muốn tôi mang các cô ấy đến căn cứ Tân Bình, tất cả đều bị tôi cự tuyệt. Anh thông báo lãnh đạo căn cứ đi, để bọn họ... Cẩn thận chút."
Diệp Thiệu trong nháy mắt liền hiểu ra, sắc mặt nghiêm túc cùng Lệ Sâm nói lời cảm tạ: "Được, tôi nhớ rồi."
Lệ Sâm cười cười với Diệp Thiệu, mang theo Nam Ca rời đi.
Sau khi ra cửa, Nam Ca còn cùng Lệ Sâm lầm bầm một câu: "Lệ Sâm, tôi cảm thấy cái máy anh vừa mới đưa cho Diệp Thiệu kia đặc biệt nhìn quen mắt, giống như tôi đã dùng qua ..."
Thân thể Lệ Sâm cứng ngắc trong một cái chớp mắt, rất nhanh liền cười hỏi: "Cô có biết thượng kinh cách chỗ này rất xa sao?"
Nam Ca chậm rì rì gật đầu, cũng đúnh nha. Lệ Sâm cũng không thể đi bệnh viện thượng kinh cầm được.
Trong tay siết chặt một cốc kem ly sắp chảy, Nam Ca nhìn rất nhiều túi máu trong tay anh. Cuối cùng cũng nhịn không được, cô còn ngửi kem ly trong tay một cái, sau đó giả vờ như rất say mê, nhắm mắt lại nói: "Cái hương vị này ngửi rất ngon nha."
Lệ Sâm nhàn nhạt nhìn cô không lên tiếng.
Nam Ca lại khen hai câu, mới quay đầu hỏi Lệ Sâm: "Anh có muốn ăn hay không? Tận thế muốn ăn kem ly không dễ dàng đâu. Chỉ cần anh cho tôi ba túi máu, kem ly này chính là của anh nhé!"
Lệ Sâm nghĩ thầm, tôi là một người đàn ông. Ăn cái gì kem ly chứ. Mặc dù túi máu này cũng là giúp Nam Ca đòi. Nhưng mà sao anh lại không muốn dễ dàng cho cô thế nhỉ.
Nam Ca thấy Lệ Sâm không hề bị lay động, còn dựa vào gần dụ hoặc anh: "Nghe nói thứ này là trước kia tôi thích ăn nhất đấy, anh thật sự không muốn nếm sao? Có thể ăn ngon lắm nha!"
Nói xong còn hít hít nước miếng. Nếu như là người khác, không chừng thật đã bị cô hấp dẫn nhưng mà Lệ Sâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô vậy mà đột nhiên nghĩ muốn gặm cô một ngụm.
Còn có môi cô, vừa nhìn liền biết rất mềm mại. Nhất định so với cốc kem ly kia ăn ngon hơn nhiều. Hầu kết vô thức động động, đôi mắt Lệ Sâm càng thêm trầm tĩnh.
Nam Ca còn lui về sau một bước, bởi vì cái ăngten nhỏ của cô nói cho cô biết, lúc này người đàn ông này hình như có chút đáng sợ nha.
Ai biết, thời điểm đi vào phòng, Lệ Sâm thật sự tiếp nhận kem ly. Sau đó đưa túi máu cho Nam Ca: "Tôi đổi với cô."
Sao giọng nói của anh lại khàn khàn đi không ít? Nam Ca trước tiên nghi hoặc một cái rồi lại ném ra sau đầu.
Gào khóc, ba túi máu nhé! Mặc dù hương vị không có dễ ngửi như Lệ Sâm nhưng mà cũng may số lượng rất lớn nha! Cô có thể ăn no bụng!
Vì vậy Nam Ca ôm lấy túi máu liền vào nhà, Lệ Sâm cùng cô đi vào một căn phòng. Cầm lấy kem ly đang tan ra, còn quay đầu đóng cửa lại.
Hình như Nam Ca rất sợ Lệ Sâm đổi ý, vào nhà liền mở ba túi máu ra hết, đồng dạng còn liếm mỗi túi một cái. Lệ Sâm ăn kem ly, chỉ cảm thấy hình ảnh trước mặt này quá đẹp. Quả thực khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Đó là máu tươi mà, người bình thường nào sẽ cùng cô đoạt chứ?
Đặc biệt là về sau còn thua thảm như vậy, lúc đó nếu thanh đao của Nam Ca không lệch một cái. Không chừng đã có thể đem một cánh tay anh ta chặt xuống.
Tuy nhiên... Đội trưởng vừa thua, bọn họ liền lấy tên Nam Ca làm tên đội, chuyện này thật sự được chứ...
Vì vậy Tô Hoằng chỉ vỗ vỗ bả vai Tân Vũ Hoa: " Trước tiên cậu đi thuyết phục đội trưởng, lúc đó ca ca cũng tùy cậu."
Tân Vũ Hoa tự động che giấu nửa câu đầu, vỗ tay một cái, trên tay còn mọc ra một đóa hoa bồ công anh hoa. Cậu giống như hiến vật quý đưa cho Tô Hoằng: "Ca ca, cảm ơn anh ủng hộ em!"
Tô Hoằng: ... Tôi vừa mới nói gì đó?
Duy nhất không có nhả ra chữ nào, chính là Tông Hạo Hiên. Dựa vào cái gì mà đội ngũ muốn dùng tên Nam Ca? Cô gái kia anh ta mới không thèm để ý đâu.
Bốn người khí thế ngất trời thảo luận, không nghĩ tới đội trưởng của bọn họ giờ phút này đang ở cùng Đường Tư Nguyệt. Hôm nay mọi người thấy Cao Trường Húc tác phong nhanh nhẹn rời sân khấu, trên thực tế chỉ có chính anh ta rõ ràng, anh ta bị thương.
Đường Tư Nguyệt chủ động bày tỏ muốn đến giúp anh ta băng bó miệng vết thương. Giờ phút này anh ta nhìn Đường Tư Nguyệt chuyên tâm băng bó, chỉ cảm thấy rất là áy náy.
"Tư Nguyệt, xin lỗi, tôi vốn cho rằng có thể cho Nam Ca một bài học."
Đường Tư Nguyệt ngoan ngoãn lắc đầu: "Không quan hệ, Cao đại ca, tôi có thể nhìn ra tất cả mọi người thích Nam Ca. Thiên vị cô ấy là chắc chắn. Anh đã hết sức nên không cần tự trách. Không phải là tinh hạch sao, Lệ Sâm nói đúng, về sau em đơn độc giết Zombie cũng sẽ tìm được."
Nếu mà cô ta tố khổ với Cao Trường Húc, khả năng Cao Trường Húc sẽ không còn yêu thương cô ta như thế. Hiện tại anh ta cảm giác bản thân cùng Đường Tư Nguyệt chính là người trong đồng đạo, nhìn Đường Tư Nguyệt thuận mắt cực kỳ, còn chủ động đề nghị: "Đơn độc giết Zombie cái gì, về sau em cứ đi theo đội ngũ chúng tôi! Chỉ cần chúng tôi còn ở đây, nhất định không bạc đãi em! Hơn nữa em yên tâm đi, về sau hành động, Nam Ca đừng nghĩ đi theo!"
Đường Tư Nguyệt thật sự không nghĩ tới, cô ta bất quá chỉ cùng Cao Trường Húc nói vài câu đã có thể có hiệu quả dạng này. Vì vậy cô ta lập tức cười một cái, nhưng lại lo lắng hỏi: "Nhưng mà trình độ của em không cao, các đội viên khác đều không chê sao..."
Cao Trường Húc hừ nhẹ: "Bọn họ có cái gì tốt mà ghét bỏ chứ, ai mà không phải là từ trình độ này đi đến? Em cứ yên tâm đi, dù sao anh mới là đội trưởng!"
Đường Tư Nguyệt cảm động gật đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt: "Đội trưởng, cảm ơn anh!"
Đường Tư Nguyệt nghe theo, khiến Cao Trường Húc vô cùng thỏa mãn. Quả nhiên con gái thì hẳn phải như vậy chứ. Thời điểm nên chịu thua sẽ phải chịu thua.
Như cái loại tính tình đó của Nam Ca, ai có thể nhịn được cô ta?
Lời nói này nếu như bị Nam Ca biết được. Nhất định sẽ cô nghĩ, Lệ Sâm cùng Diệp Thiệu đều nhịn được nhé.
Lúc này Nam Ca bận bịu một buổi trưa, cuối cùng cũng đem thành phần trong thuốc thử đều phân tích ra được. Thậm chí ngay cả liều lượng đều bị cô suy luận ra.
Diệp Thiệu nhìn từng mục một số liệu trên giấy viết, đối với Nam Ca càng ngày càng hài lòng.
" Kiến thức cơ bản của sư muội quả nhiên là vững chắc."
Nam Ca đối với khen ngợi của anh ta một chút cũng không quan tâm. Cô chỉ duỗi tay hỏi anh ta: "Quà của tôi đâu?"
Diệp Thiệu cười cười với cô, sau đó đi đến phòng ướp lạnh. Sau khi mở cửa, Nam Ca vậy mà lại phát hiện bên trong đặt không ít túi máu!
Trong nháy mắt cô lên tinh thần nghĩ thầm, Diệp Thiệu cũng hiểu rất rõ cô nhá? Làm sao biết mình muốn cái này nhỉ?
Nhưng ai biết, Diệp Thiệu chuẩn bị cho cô, lại là kem ly trong tủ lạnh! Nam Ca nhìn thấy thứ trong tay anh ta, toàn bộ cơ thể Zombie cũng không tốt.
Đây chính là anh ta nói quà thưởng? Nhưng mà mình không thích ăn đồ chơi này đâu!
Diệp Thiệu còn đem kem ly đưa cho Nam Ca, nói: "Trước kia em thích nhất vị này, anh thí nghiệm rất nhiều lần. Cuối cùng cũng làm ra tương tự, em nếm thử đi?"
Đáp lại anh ta là cái gáy Nam Ca.
Đồ nhân loại này thật sự là tức chết cô mà! Lần sau cô nhất định phải hỏi trước Diệp Thiệu đến cùng là tặng mình cái gì mới đồng ý!
Diệp Thiệu thực sự là muốn lấy niềm vui cho Nam Ca. Dùng trán cũng có thể nhìn ra, Nam Ca rất không vui vẻ. Vì vậy anh ta chỉ có thể thất lạc nhìn thoáng qua kem ly liền thu hồi tay hỏi: "Vậy em muốn cái gì khác sao?"
Lúc này Nam Ca đang sinh khí đây, cô liền lầm bầm một câu: "Tôi muốn túi máu."
"hử?" Diệp Thiệu không nghe rõ.
Nam Ca cáu kỉnh một cái liền phản ứng lại, thiếu chút nữa nói lộ ra miệng!
Vì vậy cô lập tức lắc đầu: "Không được, cứ lấy kem ly đi. Tôi không muốn cái gì khác."
Trong lòng Diệp Thiệu quả thực tích tụ cực kỳ. Đây là tiểu sư muội, tại sao bản thân càng ngày càng không hiểu cô ấy rồi. Cũng may thời điểm Nam Ca tiếp nhận đi kem ly, Lệ Sâm đã trở lại.
Sau khi anh đi vào phòng thí nghiệm, phát hiện Nam Ca vẫn còn ở đây liền hỏi cô: "Hôm nay cả một ngày cô đều không hề ra ngoài? Thật ngoan ngoãn, lát nữa tôi cho cô ăn ngon."
Nam Ca có chút không tin được nhìn Lệ Sâm một cái: "Thật sao?"
"Đương nhiên." Lúc Lệ Sâm nói chuyện, đồ cầm trong tay đã chuyển đến trên bàn. Sau khi vén rèm lên, thứ bên trong thình lình lộ ra chính là máy móc Diệp Thiệu cần có nhất!
Diệp Thiệu vốn thật sự không nghĩ tới Lệ Sâm có thể lấy lại đây, bây giờ nhìn đến máy móc này anh ta thật cao hứng. Đi vòng quanh cái bàn tầm vài vòng, còn kích động hỏi Lệ Sâm: "Đến cùng là anh từ đâu tìm đến thứ này? Quả thực là giải đáp khẩn cấp của tôi!"
Lệ Sâm nhàn nhạt nói: "Vận khí tốt, đụng phải một cái bệnh viện."
Hiện tại lấy được máy móc là chuyện tốt nhất rồi, Diệp Thiệu biết rõ Lệ Sâm có chỗ giấu giếm nhưng anh ta cũng không muốn miệt mài theo đuổi. Kiểm tra một chút máy móc này phát hiện nó hoàn hảo!
"Thật sự là quá tốt rồi. Đợi thêm hai ngày nữa là thuốc thử có thể nghiên cứu ra!"
Thật ra Lệ Sâm cũng có chỗ nghi vấn: "Nếu như chỉ là thuốc thử khảo nghiệm dị năng, như thế nào cũng không thể làm cho anh vui đến thế được."
Bởi vì sau khi dị năng thức tỉnh, trừ phi là chính mình hết sức giấu giếm. Người có dị năng muốn chứng minh chính mình quả thực rất dễ dàng.
Diệp Thiệu đối với cái này chỉ thần bí cười một tiếng: " Thuốc thử này đương nhiên không riêng gì kích thích dị năng đơn giản như thế, anh biết vì thuốc thử này tôi đã dùng hết bao nhiêu tinh hạch không?"
Nguyên liệu bên trong còn có tinh hạch? Lệ Sâm nhìn Diệp Thiệu, ánh mắt quả nhiên càng thêm tĩnh mịch.
Nam Ca ngược lại lại không có hiếu kỳ gì. Thời điểm cô vừa mới thí nghiệm liền phát hiện bên trong có thành phần tinh hạch.
A... Còn làm thế nào phát hiện, đương nhiên là bởi vì cô đã nếm qua nha...
"Chúc anh sớm ngày thành công." Lệ Sâm thật tâm thật ý nói.
Diệp Thiệu gật đầu: "Tôi nhất định sẽ. Lần này tính ra tôi thiếu anh một cái nhân tình. Anh có cái gì cần không? Đầu tiên nói trước, muốn để cho tôi nhường cô ấy ra đi là tuyệt đối không thể nào."
Lệ Sâm có thể nhìn ra anh ta thật tâm muốn bày tỏ cảm tạ với mình, vì vậy anh cũng không thèm từ chối, nói với Diệp Thiệu: "Anh cho tôi vài túi máu đi."
"A?" Như thế nào Diệp Thiệu cũng không nghĩ tới, Lệ Sâm muốn thứ đồ đơn giản như thế. Đây là tận thế nha, anh ta là một người bình thường. Chẳng lẽ không phải nên muốn vũ khí? Muốn xe? Lại đi muốn túi máu!
"Anh không định suy nghĩ thêm sao?" Diệp Thiệu không biến sắc mà ngăn trở trước máy móc, giống như rất sợ Lệ Sâm lấy trở về.
Lệ Sâm nhướn mày nhìn Diệp Thiệu: "Sao nào, hay là anh định đồng ý nhường lại cô ấy?"
"Đó đương nhiên là không thể nào!" Diệp Thiệu nổi giận đùng đùng đi đến chỗ dự trữ đồ. Sau đó lấy ra ba túi máu cho Lệ Sâm: “Được rồi!"
Nam Ca vẫn luôn không lên tiếng, bởi vì lúc trước cô liên tục nhìn cái máy móc kia. Hiện tại cô lại bị túi máu hấp dẫn ánh mắt, còn hỏi Diệp Thiệu: "Hai người nói để cho ai cơ?"
Lệ Sâm rất là bất đắc dĩ, dưỡng một con Zombie ngu xuẩn như thế, tim anh rất mệt mỏi đó. Trước khi đi, Lệ Sâm còn cho Diệp Thiệu một thông tin: "Dọc theo con đường này, tôi đụng phải không ít người. Có vài cô gái liên tục muốn tôi mang các cô ấy đến căn cứ Tân Bình, tất cả đều bị tôi cự tuyệt. Anh thông báo lãnh đạo căn cứ đi, để bọn họ... Cẩn thận chút."
Diệp Thiệu trong nháy mắt liền hiểu ra, sắc mặt nghiêm túc cùng Lệ Sâm nói lời cảm tạ: "Được, tôi nhớ rồi."
Lệ Sâm cười cười với Diệp Thiệu, mang theo Nam Ca rời đi.
Sau khi ra cửa, Nam Ca còn cùng Lệ Sâm lầm bầm một câu: "Lệ Sâm, tôi cảm thấy cái máy anh vừa mới đưa cho Diệp Thiệu kia đặc biệt nhìn quen mắt, giống như tôi đã dùng qua ..."
Thân thể Lệ Sâm cứng ngắc trong một cái chớp mắt, rất nhanh liền cười hỏi: "Cô có biết thượng kinh cách chỗ này rất xa sao?"
Nam Ca chậm rì rì gật đầu, cũng đúnh nha. Lệ Sâm cũng không thể đi bệnh viện thượng kinh cầm được.
Trong tay siết chặt một cốc kem ly sắp chảy, Nam Ca nhìn rất nhiều túi máu trong tay anh. Cuối cùng cũng nhịn không được, cô còn ngửi kem ly trong tay một cái, sau đó giả vờ như rất say mê, nhắm mắt lại nói: "Cái hương vị này ngửi rất ngon nha."
Lệ Sâm nhàn nhạt nhìn cô không lên tiếng.
Nam Ca lại khen hai câu, mới quay đầu hỏi Lệ Sâm: "Anh có muốn ăn hay không? Tận thế muốn ăn kem ly không dễ dàng đâu. Chỉ cần anh cho tôi ba túi máu, kem ly này chính là của anh nhé!"
Lệ Sâm nghĩ thầm, tôi là một người đàn ông. Ăn cái gì kem ly chứ. Mặc dù túi máu này cũng là giúp Nam Ca đòi. Nhưng mà sao anh lại không muốn dễ dàng cho cô thế nhỉ.
Nam Ca thấy Lệ Sâm không hề bị lay động, còn dựa vào gần dụ hoặc anh: "Nghe nói thứ này là trước kia tôi thích ăn nhất đấy, anh thật sự không muốn nếm sao? Có thể ăn ngon lắm nha!"
Nói xong còn hít hít nước miếng. Nếu như là người khác, không chừng thật đã bị cô hấp dẫn nhưng mà Lệ Sâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô vậy mà đột nhiên nghĩ muốn gặm cô một ngụm.
Còn có môi cô, vừa nhìn liền biết rất mềm mại. Nhất định so với cốc kem ly kia ăn ngon hơn nhiều. Hầu kết vô thức động động, đôi mắt Lệ Sâm càng thêm trầm tĩnh.
Nam Ca còn lui về sau một bước, bởi vì cái ăngten nhỏ của cô nói cho cô biết, lúc này người đàn ông này hình như có chút đáng sợ nha.
Ai biết, thời điểm đi vào phòng, Lệ Sâm thật sự tiếp nhận kem ly. Sau đó đưa túi máu cho Nam Ca: "Tôi đổi với cô."
Sao giọng nói của anh lại khàn khàn đi không ít? Nam Ca trước tiên nghi hoặc một cái rồi lại ném ra sau đầu.
Gào khóc, ba túi máu nhé! Mặc dù hương vị không có dễ ngửi như Lệ Sâm nhưng mà cũng may số lượng rất lớn nha! Cô có thể ăn no bụng!
Vì vậy Nam Ca ôm lấy túi máu liền vào nhà, Lệ Sâm cùng cô đi vào một căn phòng. Cầm lấy kem ly đang tan ra, còn quay đầu đóng cửa lại.
Hình như Nam Ca rất sợ Lệ Sâm đổi ý, vào nhà liền mở ba túi máu ra hết, đồng dạng còn liếm mỗi túi một cái. Lệ Sâm ăn kem ly, chỉ cảm thấy hình ảnh trước mặt này quá đẹp. Quả thực khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Đó là máu tươi mà, người bình thường nào sẽ cùng cô đoạt chứ?