Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-2
Edit: Pi
Beta: Gờ
~~~~~
Claire nhìn mặt mũi của Nhan Tịch đỏ bừng, không nói nên lời. Chuyện gì, cô vừa nói sai gì sao? Nhan Tịch tựa như Trư Bát Giới, nhìn thấy gái đẹp là ra sức lấy lòng, còn dùng thủ đoạn phi pháp giữ lấy!
Nhan Tịch kích động, đoán chừng nếu nàng biết Claire so nàng với Trư Bát Giới về điều gì, nàng nhất định nổi điên. Nàng đã nhìn ra Claire dỗi, nhưng nguyên nhân vẫn chưa rõ.
"...Thôi, ăn cơm trước đi..."
Nhan Tịch vừa thận trọng nói xong, Claire lập tức đứng dậy, không nhìn đến nàng, sải bước đến bàn ăn, ngồi xuống.
Nhan Tịch hít một hơi thật sâu, âm thầm để cơn giận của mình qua đi.
Thật may Claire vẫn ăn cơm nàng nấu, Nhan Tịch thầm thở phào, tuy vẻ mặt Claire vẫn không được tốt lắm...
RAY tủm tỉm cười nhìn Nhan Tịch, cô nghĩ Tiêu Mạc Ngôn là người sợ vợ nhất mình từng gặp, không ngờ đúng như Trung Quốc có câu 'thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân'*, Nhan Tịch chỉ có thể hơn, không thể kém Tiêu Mạc Ngôn.
(*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: (tạm dịch) ngoài trời có trời, trên người có người; câu này tương đương '49 gặp 50' của VN, mà ở đây Ray đã nói 'TQ có câu' nên mình sẽ giữ nguyên, không chuyển sang thành ngữ VN.
"Chị muốn ăn món đó!"
RAY chỉ vào đĩa thịt kho tàu cách cô rất xa, nói. Nhan Tịch thở dài, lấy đũa gắp cho cô.
Claire lạnh lùng nhìn hai người, không nói gì, ăn không chút ngon miệng.
"Claire, vừa rồi tôi và Nhan Tịch tán dóc rất nhiều, vui lắm."
Tính RAY từ trước đến nay đều rất thích kết bạn, tuy cô nhìn ra Claire không thích mình nhưng vẫn bám riết không tha, muốn trò chuyện với cô. Dù sao hai người cũng khá giống nhau, có thể xem là duyên phận.
"Vậy sao..."
Claire trả lời cho có lệ, tính cô là vậy, với người ngoài dường như không hề nói chuyện, không ít người sau khi đụng phải "núi băng" đều bầm dập mặt mũi mà tránh xa, nhưng RAY lại không phải người bình thường, mặt mũi bầm dập không có trong từ điển của cô.
"Em ấy nói muốn tôi ăn ngon miệng nên làm món mặn cho tôi, tôi thấy phiền lại sợ em ấy mệt, không đồng ý."
"Khụ"
Nhan Tịch nuốt trộng một miệng cơm, ho khan.
RAY thấy vậy, vội lấy nước cho nàng.
"Em ho gì vậy? Không phải chỉ có người chột dạ mới ho khan vậy sao?"
RAY sốt ruột nói, Nhan Tịch lần nữa hóa đá, cơm mắc nghẹn lại ở cổ họng, nàng lại nhìn Claire, rõ ràng người ta trưng ra mặt lạnh với nàng.
Ngồi thẳng người, uống nước xong, Nhan Tịch ngẩng đầu, hơi cầu xin nhìn RAY, chị hai, em biết chị là người của chủ tịch Tiêu, em xin chị, về sau chị ấy nói một nhất định em không nói hai, chị đừng rước thêm phiền cho em được không?
RAY cảm nhận được ánh mắt cầu xin của Nhan Tịch, đồng cảm gật gù, nhìn về phía Claire.
"Thật ra hơn phân nửa chúng tôi nói về cô."
Nhan Tịch nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, lời này mới có tính người. Claire buông đũa, quét mắt qua Nhan Tịch, gật đầu, hiếm khi hứng thú hỏi:
"Ừm, nói chuyện gì?"
RAY nháy mắt, cười vui vẻ:
"Em ấy bảo cô đã ba mươi, có thể đã đến thời kỳ mãn kinh!"
~~~~~Hết Chương 81~~~~~
klq bản raw mình dịch và QT mình dùng để chỉnh sửa đều ngắt ở đoạn kết trước, hôm nay edit chương 82 mới ngờ ngợ, hóa ra thiếu 1 đoạn như này TvT. Lần thứ 2 rồi ha =.,= còn tầm 20 chương, hy vọng không bị troll như này nữa!! p/s: vì không có raw nên không biết đoạn này edit đúng không nữa, tui k biết đọc QT nên mò mò thế thôi, có gì sai sót mấy bạn bỏ qua nha!
quay lại truyện, mấy bác up truyện có tâm quá, cắt đúng đoạn hài nhất chứ =))) RAY đúng thương người, thấy ánh mắt cầu xin của Nhan Tịch, lập tức không thổi lửa nữa mà dập lửa bằng.... dầu luôn =))) hóng chương sau đi, hứa được 80 vote up ngay chương tiếp
Beta: Gờ
~~~~~
Claire nhìn mặt mũi của Nhan Tịch đỏ bừng, không nói nên lời. Chuyện gì, cô vừa nói sai gì sao? Nhan Tịch tựa như Trư Bát Giới, nhìn thấy gái đẹp là ra sức lấy lòng, còn dùng thủ đoạn phi pháp giữ lấy!
Nhan Tịch kích động, đoán chừng nếu nàng biết Claire so nàng với Trư Bát Giới về điều gì, nàng nhất định nổi điên. Nàng đã nhìn ra Claire dỗi, nhưng nguyên nhân vẫn chưa rõ.
"...Thôi, ăn cơm trước đi..."
Nhan Tịch vừa thận trọng nói xong, Claire lập tức đứng dậy, không nhìn đến nàng, sải bước đến bàn ăn, ngồi xuống.
Nhan Tịch hít một hơi thật sâu, âm thầm để cơn giận của mình qua đi.
Thật may Claire vẫn ăn cơm nàng nấu, Nhan Tịch thầm thở phào, tuy vẻ mặt Claire vẫn không được tốt lắm...
RAY tủm tỉm cười nhìn Nhan Tịch, cô nghĩ Tiêu Mạc Ngôn là người sợ vợ nhất mình từng gặp, không ngờ đúng như Trung Quốc có câu 'thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân'*, Nhan Tịch chỉ có thể hơn, không thể kém Tiêu Mạc Ngôn.
(*) Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân: (tạm dịch) ngoài trời có trời, trên người có người; câu này tương đương '49 gặp 50' của VN, mà ở đây Ray đã nói 'TQ có câu' nên mình sẽ giữ nguyên, không chuyển sang thành ngữ VN.
"Chị muốn ăn món đó!"
RAY chỉ vào đĩa thịt kho tàu cách cô rất xa, nói. Nhan Tịch thở dài, lấy đũa gắp cho cô.
Claire lạnh lùng nhìn hai người, không nói gì, ăn không chút ngon miệng.
"Claire, vừa rồi tôi và Nhan Tịch tán dóc rất nhiều, vui lắm."
Tính RAY từ trước đến nay đều rất thích kết bạn, tuy cô nhìn ra Claire không thích mình nhưng vẫn bám riết không tha, muốn trò chuyện với cô. Dù sao hai người cũng khá giống nhau, có thể xem là duyên phận.
"Vậy sao..."
Claire trả lời cho có lệ, tính cô là vậy, với người ngoài dường như không hề nói chuyện, không ít người sau khi đụng phải "núi băng" đều bầm dập mặt mũi mà tránh xa, nhưng RAY lại không phải người bình thường, mặt mũi bầm dập không có trong từ điển của cô.
"Em ấy nói muốn tôi ăn ngon miệng nên làm món mặn cho tôi, tôi thấy phiền lại sợ em ấy mệt, không đồng ý."
"Khụ"
Nhan Tịch nuốt trộng một miệng cơm, ho khan.
RAY thấy vậy, vội lấy nước cho nàng.
"Em ho gì vậy? Không phải chỉ có người chột dạ mới ho khan vậy sao?"
RAY sốt ruột nói, Nhan Tịch lần nữa hóa đá, cơm mắc nghẹn lại ở cổ họng, nàng lại nhìn Claire, rõ ràng người ta trưng ra mặt lạnh với nàng.
Ngồi thẳng người, uống nước xong, Nhan Tịch ngẩng đầu, hơi cầu xin nhìn RAY, chị hai, em biết chị là người của chủ tịch Tiêu, em xin chị, về sau chị ấy nói một nhất định em không nói hai, chị đừng rước thêm phiền cho em được không?
RAY cảm nhận được ánh mắt cầu xin của Nhan Tịch, đồng cảm gật gù, nhìn về phía Claire.
"Thật ra hơn phân nửa chúng tôi nói về cô."
Nhan Tịch nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, lời này mới có tính người. Claire buông đũa, quét mắt qua Nhan Tịch, gật đầu, hiếm khi hứng thú hỏi:
"Ừm, nói chuyện gì?"
RAY nháy mắt, cười vui vẻ:
"Em ấy bảo cô đã ba mươi, có thể đã đến thời kỳ mãn kinh!"
~~~~~Hết Chương 81~~~~~
klq bản raw mình dịch và QT mình dùng để chỉnh sửa đều ngắt ở đoạn kết trước, hôm nay edit chương 82 mới ngờ ngợ, hóa ra thiếu 1 đoạn như này TvT. Lần thứ 2 rồi ha =.,= còn tầm 20 chương, hy vọng không bị troll như này nữa!! p/s: vì không có raw nên không biết đoạn này edit đúng không nữa, tui k biết đọc QT nên mò mò thế thôi, có gì sai sót mấy bạn bỏ qua nha!
quay lại truyện, mấy bác up truyện có tâm quá, cắt đúng đoạn hài nhất chứ =))) RAY đúng thương người, thấy ánh mắt cầu xin của Nhan Tịch, lập tức không thổi lửa nữa mà dập lửa bằng.... dầu luôn =))) hóng chương sau đi, hứa được 80 vote up ngay chương tiếp