Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
“Tao đem cái mạng này bán cho mày, không được sao? Đại Ngưu, Lâm Quốc tao nói được là làm được" Lâm Quốc nói.
“Không được, tao nói không được là không được. Cần mạng của mày làm gì?” Đại Ngưu bình thường đã không đồng tình với Lâm Quốc, sớm muốn có hắn, nhưng Lâm Quốc là một quân nhân xuất ngũ, cũng có vài người bạn thân thiết, nhưng vẫn không có cách nào. Bây giờ là cơ hội trời ban, giúp hắn như thế nào bây giờ?
"Tôi chưa từng cầu người nào, lần này tôi xin anh" Lâm Quốc thấy Đại Ngưu không đáp ứng, một chân đã khụy xuống, vẻ như muốn quỳ.
“Đừng, tôi cho anh mượn” Trần Thiên Minh thấy người đàn ông này muốn quỳ xuống, trong lòng xúc động, đẩy đám đông ra bước vào: “Đại ca, anh cần bao nhiêu tiền” Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc.
"Tiên sinh, tôi cần năm vạn, tôi chắc chắn sẽ trả đủ cho ngài" Lâm Quốc nhìn thấy Trần Thiên Minh, cứ như là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Lúc này, cái tên nhà cái đã nói nhỏ vào lổ tai của Đại Ngưu cái gì đó.
“Được, trong này có sáu vạn, một vạn kia coi như bồi bổ thân thể” Trần Thiên Minh bây giờ là kẻ có tiền, hơn nữa đây cũng không phải là tiền của hắn mà là đồng tiền bất nghĩa có được từ trong sòng bài, cho nên cũng rất là hào phóng. Một người con hiếu thảo như vậy, hắn không giúp, thì ai giúp ?
“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, xin ngài cho biết tên, ngày sau tôi sẽ trả đủ” Lâm Quốc nhận tiền, cảm động nói không ra lời.
"Không cần, ngày sau nếu có duyên sẽ gặp lại" Trần Thiên Minh cũng muốn nói cho hắn biết tên tuổi và nơi ở, nhưng trong lòng chợt hoảng. Trong tình huống này mà nói, bản thân vừa thắng của sòng bạc hơn trăm vạn, ngày mai bọn họ không tìm đến mới là lạ. Với lại không biết tên nhà cái khi nãy đã nói gì với Đại Ngưu, nói chung là nơi này không nên ở lâu, tẩu vi thượng sách.
Trần Thiên Minh ôm bao tiền, cũng không nghĩ ra nên tiêu xài đống tiền này như thế nào, trừ sáu vạn đã cho Lâm Quốc, cũng còn hơn trăm vạn. Trở về phải suy nghĩ kỹ càng, xem dùng đống tiền này vào việc gì thì mới tốt, nhất định là nhiều hơn so với Diệp Đại Vĩ.
Hắn vừa quẹo vào một góc tối, thì một đám người bước ra chặn đường.
Cửa hàng trước mặt đã đóng của, cái shop gần nhất cũng phải cách ba trăm mét, nếu có la cứu mạng, cũng chẳng có người nào đến giúp, xem ra lần này có người đã chọn nơi đây là địa điểm phục kích.
“Anh em chúng tôi giờ đang thiếu tiền xài, xin anh cho một ít” Một người, xem ra có vẻ là đại ca của nhóm, nhìn chằm chằm vào bao tiền mà Trần Thiên Minh đang ôm. Khỏi cần hỏi, chắc chắn là đám người của Đại Ngưu, khẳng định hôm nay nhìn thấy mình thắng nhiều tiền, khiến cho bọn chúng chú ý, bây giờ đến kiếm chuyện với mình.
Một, hai, ba,…, mười. Tổng cộng mười thằng, trong đó có sáu thằng cầm dao, bốn thằng cầm ống tuýt. Xem ra hôm nay nhất định muốn gây sự. Không biết học Hương Ba Công có ích hay không ? Đại bá, ông ngàn vạn lần đừng gạt ta !
“Các người là người của sòng bạc?” Trần Thiên Minh muốn chứng thật một chút.
Tên đầu lĩnh không để ý đến câu hỏi của Trần Thiên Minh, quay lại nói với đám phía sau: “Các anh em, không cần dài dòng, chém chết mẹ nó!” Bọn chúng đương nhiên sẽ không nhận, vì nếu thừa nhận, thì không thể cướp trên đường được. Người khác thắng tiền, sòng bạc phái người cướp lại, vậy người đó cũng như là không thắng được gì.
Một thằng lưu manh dẫn đầu, quơ cây ống tuýt lên, đập mạnh xuống, Trần Thiên Minh liếc mắt một cái, nghiêng người tránh né, lên gối thẳng ngay bụng nó, thằng này “ực” một cái, rồi nằm một đống dưới đất. Cái thằng lưu manh này, làm sao chịu nỗi Hương Ba Công của Trần Thiên Minh, bây giờ hắn cứ như một cao thủ, đám hắc đạo này động thủ, chỉ có thể hù dọa người bình thường.
“Đến đây, bọn mày không sợ chết chứ gì, tiền của đại gia mà cũng muốn” Trần Thiên Minh một chiêu đã đánh gục một tên, trong lòng đã tràn đầy tự tin.
“Cùng tiến lên, không phải sợ nó, lão Đại đã nói, thằng nào chém được nó, trở về có thưởng” Chín tên lưu manh cùng xông lên.
Đúng lúc này, một chiếc mô tô phóng đến, lái xe đội nón bảo hiểm che kín mặt, tay cầm một ống tuýt sắt, “Bốp !” Một thằng lưu manh bị đập trúng đầu, ngã xuống đất.
Trần Thiên Minh thừa dịp bọn họ sững sờ, đột nhiên tung ra hai chưởng, hai tên lưu manh hộc máu, buông đao té xĩu. Tiếp theo Trần Thiên Minh nhảy lên song phi, lại thêm hai thằng khác ngã xuống. Một thằng khác cầm đao định chém lén Trần Thiên Minh thì đã bị người lái xe lạ mặt cầm tuýt đập xuống "Rắc…" một tiếng, nghe có vẻ giống tiếng của khớp xương, có thể là đã gãy xương tay.
Người này là ai? Tại sao lại giúp mình? Trần Thiên Minh thầm nghĩ, liếc nhìn người lái xe mô tô kia, hắn đội cái mũ che kín mặt chỉ chừa cặp mắt ra, căn bản là không nhận ra ai.
Còn lại hai tên, trong đó có thằng đại ca, cả hai hoảng loạn, muốn chạy, nhưng chạy không thoát, nếu như vậy mà chạy về, hậu quả càng thê thảm hơn. Tốt nhất là ôm đầu máu về, thằng đại ca nghĩ vậy, lấy tay lau mồ hôi trên trán, hung ác nói: “Lên, chém chết mẹ nó đi “
Thằng đại ca này cũng có chút công phu, người lái xe chém hắn một cái, hắn đỡ được rồi còn phản lại một đạo, đâm thẳng vào bụng đối phương. Trần Thiên Minh sau khi giải quyết nhanh chóng thằng lưu manh cuối cùng, thuận người quay sang đạp vào mông tên đại ca một cái, làm hắn mất đà, lao về phía trước. Người lái xe mô tô cũng né sang một bên, rồi cũng thuận tay đập xuống một tuýt, thằng đại ca cuối cùng cũng té xĩu.
“Lên xe!” Người này sốt ruột nói, nếu đối phương phát hiện ra mười tên này không đắc thủ, tiền không lấy được, nhất định sẽ phái thêm người để tăng viện, lúc đó muốn đi cũng không được.
Trần Thiên Minh chần chờ một chút, nhưng rồi cũng nhảy lên xe.
“Ngươi là ai?” Khi chiếc xe đã chạy qua vài con phố, gió trên đường đập vào mặt, làm Trần Thiên Minh tỉnh táo rất nhiều.
"Tiên sinh, là tôi" Lâm Quốc cởi cái nón bảo hiểm ra.
“Là anh! Sao anh biết bọn chúng sẽ đánh lén tôi?” Trần Thiên Minh khó hiểu nói, không nghĩ người cứu mình lại là Lâm Quốc, người mà hắn mới cho sáu vạn tại sòng bạc.
“Lúc tôi đi ra, liền nghe được tin đồn, Đại Ngưu sẽ đối phó ngài, cho nên tôi liền đến đây giúp ngài. Muốn đối phó với ân nhân của tôi sao, không có cửa đâu, tôi sớm muộn cũng sẽ thu thập bọn chúng. Tiên sinh tối nay đã thắng tiền của chúng, bọn chúng nhất định sẽ tìm đến ngài. Bất quá chúng không dám làm lộ liễu, người ta thắng tiền của chúng, chúng liền phái người cướp lại, thì như vậy về sau làm gì còn ai dám đến sòng bạc của chúng để chơi. Cho nên, chuyện đêm nay, bọn Đại Ngưu cũng không dám nói ra, mà chỉ âm thầm xử lý”.
“Tiên sinh, ngài muốn xuống xe ở đâu?” Lâm Quốc hỏi.
“Đến đường Nhân Dân thả tôi xuống” Trần Thiên Minh thấy bây giờ cũng đã khuya, nên cũng phải trở về.
Đến đường Nhân Dân, Lâm Quốc thành khẩn nói: "Tiên sinh, xế chiều ngày mai ngài có rãnh không? Tôi muốn bàn việc với ngài".
“Mẹ của anh không phải ngày mai làm phẫu thuật sao?” Trần Thiên Minh nhớ kỹ là mẹ của Lâm Quốc ngày mai phải phẫu thuật.
“Sáng mai sẽ làm phẫu thuật, cũng không phải một ca đại phẫu thuật gì, chỉ đòi tiền thôi. Xế chiều ngày mai được không?” Lâm Quốc cảm giác được vì tiên sinh trước mặt không phải người bình thường, đã bỏ tiền cứu giúp mình, bản thân cũng nên báo ân.
"Được, xế chiếu mai bốn giờ gặp tại công viên" Trần Thiên Minh cũng thấy được Lâm Quốc là một hán tử, vì mẹ mà không tiếc cả mạng sống, lại còn có nghĩa khí như thế, người như vậy có thể kết giao làm bằng hữu tốt. Hơn nữa bản thân cũng cần người hỗ trợ.
“Được, quyết định vậy đi. Ngày mai gặp” Lâm Quốc nói xong liền quay đầu xe bỏ đi.
Trần Thiên Minh về đến nhà, ba mẹ đã nghỉ ngơi, hắn liền lấy tiền ra đếm, một trăm hai chục vạn, nhiều vậy, thật không ngờ chỉ một buổi tối đã trở thành phú ông trăm vạn. Vậy phải sử dụng số tiền này vào việc gì đây? Nên suy nghĩ một chút, Trần Thiên Minh lâm vào trầm tư, tính ra, hôm nay cũng có chút mệt mỏi. Hắn đem tiền nhét dưới giường, ngày mai đem tiền gửi ngân hàng, muốn dùng thì đến rút ra.
“Không được, tao nói không được là không được. Cần mạng của mày làm gì?” Đại Ngưu bình thường đã không đồng tình với Lâm Quốc, sớm muốn có hắn, nhưng Lâm Quốc là một quân nhân xuất ngũ, cũng có vài người bạn thân thiết, nhưng vẫn không có cách nào. Bây giờ là cơ hội trời ban, giúp hắn như thế nào bây giờ?
"Tôi chưa từng cầu người nào, lần này tôi xin anh" Lâm Quốc thấy Đại Ngưu không đáp ứng, một chân đã khụy xuống, vẻ như muốn quỳ.
“Đừng, tôi cho anh mượn” Trần Thiên Minh thấy người đàn ông này muốn quỳ xuống, trong lòng xúc động, đẩy đám đông ra bước vào: “Đại ca, anh cần bao nhiêu tiền” Trần Thiên Minh hỏi Lâm Quốc.
"Tiên sinh, tôi cần năm vạn, tôi chắc chắn sẽ trả đủ cho ngài" Lâm Quốc nhìn thấy Trần Thiên Minh, cứ như là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Lúc này, cái tên nhà cái đã nói nhỏ vào lổ tai của Đại Ngưu cái gì đó.
“Được, trong này có sáu vạn, một vạn kia coi như bồi bổ thân thể” Trần Thiên Minh bây giờ là kẻ có tiền, hơn nữa đây cũng không phải là tiền của hắn mà là đồng tiền bất nghĩa có được từ trong sòng bài, cho nên cũng rất là hào phóng. Một người con hiếu thảo như vậy, hắn không giúp, thì ai giúp ?
“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài, xin ngài cho biết tên, ngày sau tôi sẽ trả đủ” Lâm Quốc nhận tiền, cảm động nói không ra lời.
"Không cần, ngày sau nếu có duyên sẽ gặp lại" Trần Thiên Minh cũng muốn nói cho hắn biết tên tuổi và nơi ở, nhưng trong lòng chợt hoảng. Trong tình huống này mà nói, bản thân vừa thắng của sòng bạc hơn trăm vạn, ngày mai bọn họ không tìm đến mới là lạ. Với lại không biết tên nhà cái khi nãy đã nói gì với Đại Ngưu, nói chung là nơi này không nên ở lâu, tẩu vi thượng sách.
Trần Thiên Minh ôm bao tiền, cũng không nghĩ ra nên tiêu xài đống tiền này như thế nào, trừ sáu vạn đã cho Lâm Quốc, cũng còn hơn trăm vạn. Trở về phải suy nghĩ kỹ càng, xem dùng đống tiền này vào việc gì thì mới tốt, nhất định là nhiều hơn so với Diệp Đại Vĩ.
Hắn vừa quẹo vào một góc tối, thì một đám người bước ra chặn đường.
Cửa hàng trước mặt đã đóng của, cái shop gần nhất cũng phải cách ba trăm mét, nếu có la cứu mạng, cũng chẳng có người nào đến giúp, xem ra lần này có người đã chọn nơi đây là địa điểm phục kích.
“Anh em chúng tôi giờ đang thiếu tiền xài, xin anh cho một ít” Một người, xem ra có vẻ là đại ca của nhóm, nhìn chằm chằm vào bao tiền mà Trần Thiên Minh đang ôm. Khỏi cần hỏi, chắc chắn là đám người của Đại Ngưu, khẳng định hôm nay nhìn thấy mình thắng nhiều tiền, khiến cho bọn chúng chú ý, bây giờ đến kiếm chuyện với mình.
Một, hai, ba,…, mười. Tổng cộng mười thằng, trong đó có sáu thằng cầm dao, bốn thằng cầm ống tuýt. Xem ra hôm nay nhất định muốn gây sự. Không biết học Hương Ba Công có ích hay không ? Đại bá, ông ngàn vạn lần đừng gạt ta !
“Các người là người của sòng bạc?” Trần Thiên Minh muốn chứng thật một chút.
Tên đầu lĩnh không để ý đến câu hỏi của Trần Thiên Minh, quay lại nói với đám phía sau: “Các anh em, không cần dài dòng, chém chết mẹ nó!” Bọn chúng đương nhiên sẽ không nhận, vì nếu thừa nhận, thì không thể cướp trên đường được. Người khác thắng tiền, sòng bạc phái người cướp lại, vậy người đó cũng như là không thắng được gì.
Một thằng lưu manh dẫn đầu, quơ cây ống tuýt lên, đập mạnh xuống, Trần Thiên Minh liếc mắt một cái, nghiêng người tránh né, lên gối thẳng ngay bụng nó, thằng này “ực” một cái, rồi nằm một đống dưới đất. Cái thằng lưu manh này, làm sao chịu nỗi Hương Ba Công của Trần Thiên Minh, bây giờ hắn cứ như một cao thủ, đám hắc đạo này động thủ, chỉ có thể hù dọa người bình thường.
“Đến đây, bọn mày không sợ chết chứ gì, tiền của đại gia mà cũng muốn” Trần Thiên Minh một chiêu đã đánh gục một tên, trong lòng đã tràn đầy tự tin.
“Cùng tiến lên, không phải sợ nó, lão Đại đã nói, thằng nào chém được nó, trở về có thưởng” Chín tên lưu manh cùng xông lên.
Đúng lúc này, một chiếc mô tô phóng đến, lái xe đội nón bảo hiểm che kín mặt, tay cầm một ống tuýt sắt, “Bốp !” Một thằng lưu manh bị đập trúng đầu, ngã xuống đất.
Trần Thiên Minh thừa dịp bọn họ sững sờ, đột nhiên tung ra hai chưởng, hai tên lưu manh hộc máu, buông đao té xĩu. Tiếp theo Trần Thiên Minh nhảy lên song phi, lại thêm hai thằng khác ngã xuống. Một thằng khác cầm đao định chém lén Trần Thiên Minh thì đã bị người lái xe lạ mặt cầm tuýt đập xuống "Rắc…" một tiếng, nghe có vẻ giống tiếng của khớp xương, có thể là đã gãy xương tay.
Người này là ai? Tại sao lại giúp mình? Trần Thiên Minh thầm nghĩ, liếc nhìn người lái xe mô tô kia, hắn đội cái mũ che kín mặt chỉ chừa cặp mắt ra, căn bản là không nhận ra ai.
Còn lại hai tên, trong đó có thằng đại ca, cả hai hoảng loạn, muốn chạy, nhưng chạy không thoát, nếu như vậy mà chạy về, hậu quả càng thê thảm hơn. Tốt nhất là ôm đầu máu về, thằng đại ca nghĩ vậy, lấy tay lau mồ hôi trên trán, hung ác nói: “Lên, chém chết mẹ nó đi “
Thằng đại ca này cũng có chút công phu, người lái xe chém hắn một cái, hắn đỡ được rồi còn phản lại một đạo, đâm thẳng vào bụng đối phương. Trần Thiên Minh sau khi giải quyết nhanh chóng thằng lưu manh cuối cùng, thuận người quay sang đạp vào mông tên đại ca một cái, làm hắn mất đà, lao về phía trước. Người lái xe mô tô cũng né sang một bên, rồi cũng thuận tay đập xuống một tuýt, thằng đại ca cuối cùng cũng té xĩu.
“Lên xe!” Người này sốt ruột nói, nếu đối phương phát hiện ra mười tên này không đắc thủ, tiền không lấy được, nhất định sẽ phái thêm người để tăng viện, lúc đó muốn đi cũng không được.
Trần Thiên Minh chần chờ một chút, nhưng rồi cũng nhảy lên xe.
“Ngươi là ai?” Khi chiếc xe đã chạy qua vài con phố, gió trên đường đập vào mặt, làm Trần Thiên Minh tỉnh táo rất nhiều.
"Tiên sinh, là tôi" Lâm Quốc cởi cái nón bảo hiểm ra.
“Là anh! Sao anh biết bọn chúng sẽ đánh lén tôi?” Trần Thiên Minh khó hiểu nói, không nghĩ người cứu mình lại là Lâm Quốc, người mà hắn mới cho sáu vạn tại sòng bạc.
“Lúc tôi đi ra, liền nghe được tin đồn, Đại Ngưu sẽ đối phó ngài, cho nên tôi liền đến đây giúp ngài. Muốn đối phó với ân nhân của tôi sao, không có cửa đâu, tôi sớm muộn cũng sẽ thu thập bọn chúng. Tiên sinh tối nay đã thắng tiền của chúng, bọn chúng nhất định sẽ tìm đến ngài. Bất quá chúng không dám làm lộ liễu, người ta thắng tiền của chúng, chúng liền phái người cướp lại, thì như vậy về sau làm gì còn ai dám đến sòng bạc của chúng để chơi. Cho nên, chuyện đêm nay, bọn Đại Ngưu cũng không dám nói ra, mà chỉ âm thầm xử lý”.
“Tiên sinh, ngài muốn xuống xe ở đâu?” Lâm Quốc hỏi.
“Đến đường Nhân Dân thả tôi xuống” Trần Thiên Minh thấy bây giờ cũng đã khuya, nên cũng phải trở về.
Đến đường Nhân Dân, Lâm Quốc thành khẩn nói: "Tiên sinh, xế chiều ngày mai ngài có rãnh không? Tôi muốn bàn việc với ngài".
“Mẹ của anh không phải ngày mai làm phẫu thuật sao?” Trần Thiên Minh nhớ kỹ là mẹ của Lâm Quốc ngày mai phải phẫu thuật.
“Sáng mai sẽ làm phẫu thuật, cũng không phải một ca đại phẫu thuật gì, chỉ đòi tiền thôi. Xế chiều ngày mai được không?” Lâm Quốc cảm giác được vì tiên sinh trước mặt không phải người bình thường, đã bỏ tiền cứu giúp mình, bản thân cũng nên báo ân.
"Được, xế chiếu mai bốn giờ gặp tại công viên" Trần Thiên Minh cũng thấy được Lâm Quốc là một hán tử, vì mẹ mà không tiếc cả mạng sống, lại còn có nghĩa khí như thế, người như vậy có thể kết giao làm bằng hữu tốt. Hơn nữa bản thân cũng cần người hỗ trợ.
“Được, quyết định vậy đi. Ngày mai gặp” Lâm Quốc nói xong liền quay đầu xe bỏ đi.
Trần Thiên Minh về đến nhà, ba mẹ đã nghỉ ngơi, hắn liền lấy tiền ra đếm, một trăm hai chục vạn, nhiều vậy, thật không ngờ chỉ một buổi tối đã trở thành phú ông trăm vạn. Vậy phải sử dụng số tiền này vào việc gì đây? Nên suy nghĩ một chút, Trần Thiên Minh lâm vào trầm tư, tính ra, hôm nay cũng có chút mệt mỏi. Hắn đem tiền nhét dưới giường, ngày mai đem tiền gửi ngân hàng, muốn dùng thì đến rút ra.