Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132
Chương 132: Chia phòng để ngủ
Vũ Phong Toàn dùng sức hất tay Nguyễn Kim Thanh ra, sự chế giễu lộ ra rõ ràng trên khuôn mặt: “Nguyễn Kim Thanh, cho đến bây giờ mà bà vẫn không cảm thấy mình sai à. Vậy mà bà còn đẩy tất cả sai lầm lên người Linh Đan, bà thật sự cho rằng tôi không biết mấy năm nay bà đã làm gì sao? Tất cả là vì tôi áy náy nên tôi vẫn luôn chịu đựng bà!”
“Ông nói gì?” Nguyễn Kim Thanh khiếp sợ.
Vũ Phong Toàn lau nước mắt trên mặt, ông ta căm giận nói: “Mấy năm nay là tôi không làm tròn trách nhiệm của một người bố, cũng bởi vì chuyện này mà để Linh Đan chịu không ít ấm ức!”
“Vũ Phong Toàn, được… được… Là Nguyễn Kim Thanh tôi nhìn nhầm ông, thì ra qua nhiều năm như thế mà trong lòng ông vẫn còn nghĩ tới cặp đôi đê tiện kia, đã như vậy thì khi đó ông còn đón chúng tôi về đây làm gì?”
Nguyễn Kim Thanh lui về sau hai bước, cứ như bà ta đã nhìn thấu lòng Vũ Phong Toàn. Bà ta chỉ tay vào Vũ Phong Toàn, nước mắt rơi xuống: “Vũ Phong Toàn, ông lừa tôi thật thảm, thì ra mấy năm nay chỉ là một giấc mộng mà thôi.”
“Nguyễn Kim Thanh, tôi…”
Vũ Phong Toàn nghe Nguyễn Kim Thanh nói như vậy thì nhất thời muốn vội vàng giải thích nhưng ông ta mới nói được nửa câu là đã lắc đầu kiềm chế, vẻ mặt chết lặng: “Bà thích nói thế nào thì hãy nói thế đi, tôi không còn gì để nói cả.”
Nói xong thì Vũ Phong Toàn vào phòng sách.
Nguyễn Kim Thanh đứng trong hành lang ngây ra như phỗng, hai mắt vô hồn.
“Mẹ ơi.”
Vũ Hải Yến vẫn lén đứng ở cửa nên nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, hiện tại Vũ Phong Toàn bước ra ngoài rồi nên cô ta mới lén chạy đến kéo tay Nguyễn Kim Thanh: “Bố chỉ nhất thời tức giận thôi, vài hôm nữa sẽ đỡ hơn, không phải trước kia hai người cũng cãi nhau sao?”
Nguyễn Kim Thanh vào nhà, lắc đầu, nước mắt rơi xuống.
“Không lành được nữa!” Bà ta nghẹn ngào thì thào.
“Mẹ à sẽ không đâu, bố yêu mẹ như vậy, lần này là chúng ta lừa bố nên bố mới tức giận như vậy.” Vũ Hải Yến lo lắng nói.
“Mấy năm gần đây, dù ông ấy có tức giận nhưng cũng sẽ không đến phòng sách ngủ, hôm nay ông ấy nói vậy rồi thì hai người chúng ta coi như xong.” Dường như Nguyễn Kim Thanh đã sớm nhìn thấu lòng của Vũ Phong Toàn.
Nhưng cũng vào lúc đó Nguyễn Kim Thanh sẽ không dễ dàng từ bỏ, bà ta kéo Vũ Hải Yến ngồi xuống, sau đó nói: “Hải Yến, mặc kệ bố mẹ có thế nào nhưng dù gì con cũng là con gái của ông ấy. Bắt đầu từ ngày mai con hãy cố gắng đi làm ở công ty, thừa dịp Vũ Linh Đan không có ở đây, con hãy tranh thủ lấy được tín nhiệm của Vũ Phong Toàn, nắm giữ quyền hành trong công ty.”
“Mẹ, con…” Vũ Hải Yến bắt đầu luống cuống.
Mặc dù cô ta cũng rất muốn nhưng lúc học đại học cô ta chỉ vội vã xã giao mà bỏ bê việc học, vả lại cô ta chưa từng quản lý công ty lớn như vậy, coi như giao cho cô ta thì cô ta cũng không làm được.
Nguyễn Kim Thanh không quản những thứ này, bà ta nghĩ thứ không có thì còn có thể học lại.
Nguyễn Kim Thanh đè vai Vũ Hải Yến xuống, dùng hành động này để tiếp thêm lòng tin cho cô ta: “Hải Yến, con hãy nhìn thẳng vào mắt mẹ!”
“Mẹ!” Vũ Hải Yến van nài.
Khi nãy mặt Nguyễn Kim Thanh còn ai oán nhưng hiện tại lại là khuôn mặt lạnh lẽo tàn nhẫn, bà ta nghiêm nghị nói với Vũ Hải Yến: “Vũ Hải Yến, chẳng lẽ con còn chưa thấy rõ tình cảnh bây giờ thế nào à. Bố con đã không còn đáng tin rồi, nếu như ngày nào đó ông ấy đuổi chúng ta ra khỏi nhà vậy thì chúng ta sẽ không còn gì nữa.”
“Không đâu, bố sẽ không làm như vậy, bố yêu mẹ như vậy, còn có con…” Vũ Hải Yến bắt đầu luống cuống, cô ta không muốn tin lời Nguyễn Kim Thanh nói.
Nhưng Nguyễn Kim Thanh lại nói: “Hải Yến, mặc kệ con có tin hay không, lời của mẹ cũng có thể xảy ra, chỉ có nắm giữ quyền hành trong tay mình mới không bị người khác nắm giữ.”
“Nhưng mà con không biết gì cả, con…” Không phải Vũ Hải Yến không muốn đồng ý mà là cô ta vốn không có cách nào đồng ý được.
Hiện giờ Nguyễn Kim Thanh lại lộ ra một nụ cười thâm sâu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Con chỉ cần có tín nhiệm của Vũ Phong Toàn trong công ty là đủ rồi, chuyện còn lại mẹ sẽ giúp con.”
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ đã có tính toán gì.” Cuối cùng Vũ Hải Yến cũng có thêm chút lòng tin.
“Chuyện này cứ quyết định như vậy, những chuyện còn lại không cần con quan tâm.”
Ánh mắt Nguyễn Kim Thanh kiên định, không có chút dây dưa dài dòng nào, cuối cùng Vũ Hải Yến cũng đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Là ngày cuối cùng Vũ Linh Đan báo cáo với công ty, cô còn chưa xuất phát thì đã nhận được điện thoại của Vũ Phong Toàn bảo là muốn ra ngoài nói chuyện.
Vũ Phong Toàn nghe thấy giọng điệu của Vũ Phong Toàn có chút không đúng, ông ta đã không còn kiêu ngạo và khí thế của ngày xưa, trong lòng cô có dự cảm không ổn nhưng vẫn thoải mái đồng ý.
Trong quán cà phê gần Tập đoàn Bạch Đằng.
Lúc Vũ Linh Đan đi đến thì Vũ Phong Toàn đã bắt đầu gọi người châm thêm, hiển nhiên ông ta đã tới một hồi lâu.
Vũ Linh Đan nhìn khuôn mặt tiều tụy và cặp mắt đầy tơ máu của Vũ Phong Toàn trước mắt thì do dự gọi một tiếng bố.
Vũ Phong Toàn ngẩng đầu, trong lúc nhìn thấy Vũ Linh Đan thì trên mặt nở nụ cười, thậm chí ông ta còn đứng dậy ra hiệu cho Vũ Linh Đan ngồi xuống.
Nhưng Vũ Phong Toàn càng như thế thì trong lòng Vũ Linh Đan càng không yên, cô dứt khoát trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bố, bố tìm con có chuyện gì?”
“Con xem con… Bố không có chuyện gì thì không thể tìm con à?” Vũ Phong Toàn nhìn Vũ Linh Đan một cách oán trách, sau đó giúp cô gọi một ly cà phê.
Vũ Linh Đan cười ngượng ngùng rồi bỏ túi xách xuống, mặc dù không thể phản bác câu nói này nhưng tất nhiên Vũ Linh Đan cũng sẽ không tin.
Nếu ông ta không nói thì Vũ Linh Đan cũng không lên tiếng, cô đang chờ Vũ Phong Toàn mở miệng trước.
Không bao lâu sau đã có cà phê, Vũ Linh Đan uống một ngụm, Vũ Phong Toàn hỏi: “Cà phê không tệ nhỉ.”
Vũ Linh Đan gật đầu.
“Bố còn nhớ con rất thích cà phê Hawaii, con nói thích vị đắng đó cho nên hôm nay bố cố ý gọi loại này, quả thật nếm thử mới có muôn vàn cảm nhận.”
Vũ Phong Toàn nở nụ cười từ ái, đáy mắt cũng mất đi sự khôn khéo và lợi ích của ngày xưa.
Trong lòng Vũ Linh Đan càng tò mò.
Chẳng lẽ nhà họ Vũ đã xảy ra chuyện gì hay Vũ Phong Toàn lại gặp phiền toái gì rồi?
“Linh Đan à, mấy năm nay bố đã bỏ bê quan tâm chăm sóc con, con không trách bố chứ?” Do dự hồi lâu, cuối cùng Vũ Phong Toàn không nhịn được mở miệng.
Cả đêm qua ông ta không ngủ, tuy nói lúc trước là ngoài ý muốn nhưng con gái lại chọn ở bên cạnh mình, người đã chịu không ít khổ cực, ngoại trừ lúc ly hôn với Trương Thiên Thành ra thì những chuyện khác cũng giúp mình không ít.
Vũ Linh Đan bưng cà phê lên khẽ nhấp một miếng, nhờ vào đó mà che dấu bối rối trong lòng mình.
Lúc ở nhà thì cô đã từng nghe qua không ít chuyện của Vũ Phong Toàn và mẹ mình, cho nên dưới tình huống đó thì việc mình được sinh ra là một sai lầm.
Sau đó, cô vốn nên rời khỏi nhà họ Vũ nhưng vì mẹ tái giá nên cô lựa chọn ở lại.
Cô cũng chọn lựa cuộc sống phải trải qua sau này.
Tất cả mọi thứ, cô đều không hối hận.
Đơn giản là vì cô không cần người bố này.
“Linh Đan, có phải trong lòng con đang oán trách bố không? Lúc Nguyễn Kim Thanh bắt nạt con thì bố lại không giúp con, con cũng trách bố tự ý quyết định gả con cho Trương Thiên Thành, con cũng trách bố…”
Bỗng nhiên Vũ Phong Toàn không nói được nữa mà nghẹn ngào, ông ta lau nước mắt rồi thở dài một tiếng, sắc mặt tiều tụy không thôi.
Vũ Phong Toàn dùng sức hất tay Nguyễn Kim Thanh ra, sự chế giễu lộ ra rõ ràng trên khuôn mặt: “Nguyễn Kim Thanh, cho đến bây giờ mà bà vẫn không cảm thấy mình sai à. Vậy mà bà còn đẩy tất cả sai lầm lên người Linh Đan, bà thật sự cho rằng tôi không biết mấy năm nay bà đã làm gì sao? Tất cả là vì tôi áy náy nên tôi vẫn luôn chịu đựng bà!”
“Ông nói gì?” Nguyễn Kim Thanh khiếp sợ.
Vũ Phong Toàn lau nước mắt trên mặt, ông ta căm giận nói: “Mấy năm nay là tôi không làm tròn trách nhiệm của một người bố, cũng bởi vì chuyện này mà để Linh Đan chịu không ít ấm ức!”
“Vũ Phong Toàn, được… được… Là Nguyễn Kim Thanh tôi nhìn nhầm ông, thì ra qua nhiều năm như thế mà trong lòng ông vẫn còn nghĩ tới cặp đôi đê tiện kia, đã như vậy thì khi đó ông còn đón chúng tôi về đây làm gì?”
Nguyễn Kim Thanh lui về sau hai bước, cứ như bà ta đã nhìn thấu lòng Vũ Phong Toàn. Bà ta chỉ tay vào Vũ Phong Toàn, nước mắt rơi xuống: “Vũ Phong Toàn, ông lừa tôi thật thảm, thì ra mấy năm nay chỉ là một giấc mộng mà thôi.”
“Nguyễn Kim Thanh, tôi…”
Vũ Phong Toàn nghe Nguyễn Kim Thanh nói như vậy thì nhất thời muốn vội vàng giải thích nhưng ông ta mới nói được nửa câu là đã lắc đầu kiềm chế, vẻ mặt chết lặng: “Bà thích nói thế nào thì hãy nói thế đi, tôi không còn gì để nói cả.”
Nói xong thì Vũ Phong Toàn vào phòng sách.
Nguyễn Kim Thanh đứng trong hành lang ngây ra như phỗng, hai mắt vô hồn.
“Mẹ ơi.”
Vũ Hải Yến vẫn lén đứng ở cửa nên nghe thấy toàn bộ cuộc nói chuyện của hai người, hiện tại Vũ Phong Toàn bước ra ngoài rồi nên cô ta mới lén chạy đến kéo tay Nguyễn Kim Thanh: “Bố chỉ nhất thời tức giận thôi, vài hôm nữa sẽ đỡ hơn, không phải trước kia hai người cũng cãi nhau sao?”
Nguyễn Kim Thanh vào nhà, lắc đầu, nước mắt rơi xuống.
“Không lành được nữa!” Bà ta nghẹn ngào thì thào.
“Mẹ à sẽ không đâu, bố yêu mẹ như vậy, lần này là chúng ta lừa bố nên bố mới tức giận như vậy.” Vũ Hải Yến lo lắng nói.
“Mấy năm gần đây, dù ông ấy có tức giận nhưng cũng sẽ không đến phòng sách ngủ, hôm nay ông ấy nói vậy rồi thì hai người chúng ta coi như xong.” Dường như Nguyễn Kim Thanh đã sớm nhìn thấu lòng của Vũ Phong Toàn.
Nhưng cũng vào lúc đó Nguyễn Kim Thanh sẽ không dễ dàng từ bỏ, bà ta kéo Vũ Hải Yến ngồi xuống, sau đó nói: “Hải Yến, mặc kệ bố mẹ có thế nào nhưng dù gì con cũng là con gái của ông ấy. Bắt đầu từ ngày mai con hãy cố gắng đi làm ở công ty, thừa dịp Vũ Linh Đan không có ở đây, con hãy tranh thủ lấy được tín nhiệm của Vũ Phong Toàn, nắm giữ quyền hành trong công ty.”
“Mẹ, con…” Vũ Hải Yến bắt đầu luống cuống.
Mặc dù cô ta cũng rất muốn nhưng lúc học đại học cô ta chỉ vội vã xã giao mà bỏ bê việc học, vả lại cô ta chưa từng quản lý công ty lớn như vậy, coi như giao cho cô ta thì cô ta cũng không làm được.
Nguyễn Kim Thanh không quản những thứ này, bà ta nghĩ thứ không có thì còn có thể học lại.
Nguyễn Kim Thanh đè vai Vũ Hải Yến xuống, dùng hành động này để tiếp thêm lòng tin cho cô ta: “Hải Yến, con hãy nhìn thẳng vào mắt mẹ!”
“Mẹ!” Vũ Hải Yến van nài.
Khi nãy mặt Nguyễn Kim Thanh còn ai oán nhưng hiện tại lại là khuôn mặt lạnh lẽo tàn nhẫn, bà ta nghiêm nghị nói với Vũ Hải Yến: “Vũ Hải Yến, chẳng lẽ con còn chưa thấy rõ tình cảnh bây giờ thế nào à. Bố con đã không còn đáng tin rồi, nếu như ngày nào đó ông ấy đuổi chúng ta ra khỏi nhà vậy thì chúng ta sẽ không còn gì nữa.”
“Không đâu, bố sẽ không làm như vậy, bố yêu mẹ như vậy, còn có con…” Vũ Hải Yến bắt đầu luống cuống, cô ta không muốn tin lời Nguyễn Kim Thanh nói.
Nhưng Nguyễn Kim Thanh lại nói: “Hải Yến, mặc kệ con có tin hay không, lời của mẹ cũng có thể xảy ra, chỉ có nắm giữ quyền hành trong tay mình mới không bị người khác nắm giữ.”
“Nhưng mà con không biết gì cả, con…” Không phải Vũ Hải Yến không muốn đồng ý mà là cô ta vốn không có cách nào đồng ý được.
Hiện giờ Nguyễn Kim Thanh lại lộ ra một nụ cười thâm sâu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Con chỉ cần có tín nhiệm của Vũ Phong Toàn trong công ty là đủ rồi, chuyện còn lại mẹ sẽ giúp con.”
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ đã có tính toán gì.” Cuối cùng Vũ Hải Yến cũng có thêm chút lòng tin.
“Chuyện này cứ quyết định như vậy, những chuyện còn lại không cần con quan tâm.”
Ánh mắt Nguyễn Kim Thanh kiên định, không có chút dây dưa dài dòng nào, cuối cùng Vũ Hải Yến cũng đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Là ngày cuối cùng Vũ Linh Đan báo cáo với công ty, cô còn chưa xuất phát thì đã nhận được điện thoại của Vũ Phong Toàn bảo là muốn ra ngoài nói chuyện.
Vũ Phong Toàn nghe thấy giọng điệu của Vũ Phong Toàn có chút không đúng, ông ta đã không còn kiêu ngạo và khí thế của ngày xưa, trong lòng cô có dự cảm không ổn nhưng vẫn thoải mái đồng ý.
Trong quán cà phê gần Tập đoàn Bạch Đằng.
Lúc Vũ Linh Đan đi đến thì Vũ Phong Toàn đã bắt đầu gọi người châm thêm, hiển nhiên ông ta đã tới một hồi lâu.
Vũ Linh Đan nhìn khuôn mặt tiều tụy và cặp mắt đầy tơ máu của Vũ Phong Toàn trước mắt thì do dự gọi một tiếng bố.
Vũ Phong Toàn ngẩng đầu, trong lúc nhìn thấy Vũ Linh Đan thì trên mặt nở nụ cười, thậm chí ông ta còn đứng dậy ra hiệu cho Vũ Linh Đan ngồi xuống.
Nhưng Vũ Phong Toàn càng như thế thì trong lòng Vũ Linh Đan càng không yên, cô dứt khoát trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bố, bố tìm con có chuyện gì?”
“Con xem con… Bố không có chuyện gì thì không thể tìm con à?” Vũ Phong Toàn nhìn Vũ Linh Đan một cách oán trách, sau đó giúp cô gọi một ly cà phê.
Vũ Linh Đan cười ngượng ngùng rồi bỏ túi xách xuống, mặc dù không thể phản bác câu nói này nhưng tất nhiên Vũ Linh Đan cũng sẽ không tin.
Nếu ông ta không nói thì Vũ Linh Đan cũng không lên tiếng, cô đang chờ Vũ Phong Toàn mở miệng trước.
Không bao lâu sau đã có cà phê, Vũ Linh Đan uống một ngụm, Vũ Phong Toàn hỏi: “Cà phê không tệ nhỉ.”
Vũ Linh Đan gật đầu.
“Bố còn nhớ con rất thích cà phê Hawaii, con nói thích vị đắng đó cho nên hôm nay bố cố ý gọi loại này, quả thật nếm thử mới có muôn vàn cảm nhận.”
Vũ Phong Toàn nở nụ cười từ ái, đáy mắt cũng mất đi sự khôn khéo và lợi ích của ngày xưa.
Trong lòng Vũ Linh Đan càng tò mò.
Chẳng lẽ nhà họ Vũ đã xảy ra chuyện gì hay Vũ Phong Toàn lại gặp phiền toái gì rồi?
“Linh Đan à, mấy năm nay bố đã bỏ bê quan tâm chăm sóc con, con không trách bố chứ?” Do dự hồi lâu, cuối cùng Vũ Phong Toàn không nhịn được mở miệng.
Cả đêm qua ông ta không ngủ, tuy nói lúc trước là ngoài ý muốn nhưng con gái lại chọn ở bên cạnh mình, người đã chịu không ít khổ cực, ngoại trừ lúc ly hôn với Trương Thiên Thành ra thì những chuyện khác cũng giúp mình không ít.
Vũ Linh Đan bưng cà phê lên khẽ nhấp một miếng, nhờ vào đó mà che dấu bối rối trong lòng mình.
Lúc ở nhà thì cô đã từng nghe qua không ít chuyện của Vũ Phong Toàn và mẹ mình, cho nên dưới tình huống đó thì việc mình được sinh ra là một sai lầm.
Sau đó, cô vốn nên rời khỏi nhà họ Vũ nhưng vì mẹ tái giá nên cô lựa chọn ở lại.
Cô cũng chọn lựa cuộc sống phải trải qua sau này.
Tất cả mọi thứ, cô đều không hối hận.
Đơn giản là vì cô không cần người bố này.
“Linh Đan, có phải trong lòng con đang oán trách bố không? Lúc Nguyễn Kim Thanh bắt nạt con thì bố lại không giúp con, con cũng trách bố tự ý quyết định gả con cho Trương Thiên Thành, con cũng trách bố…”
Bỗng nhiên Vũ Phong Toàn không nói được nữa mà nghẹn ngào, ông ta lau nước mắt rồi thở dài một tiếng, sắc mặt tiều tụy không thôi.