Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148
Chương 148: Tôi và anh ta không có bất kì quan hệ gì cả
Cô muốn cầu xin, nước mắt chảy ra, nhưng chỉ có thể lắc đầu không ngừng.
Trương Thiên Thành như nhìn ra ý đồ của cô, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười tàn nhẫn, tiếp tục nói: “Tôi biết, trước khi đến với tôi, cô có thích một người, ừm, tiếc là… Bố mẹ người ta không hài lòng về xuất thân và gia đình của cô, sao thế… Quên nhanh vậy sao?”
Nói đến đây, Trương Thiên Thành thoáng buông lỏng Vũ Linh Đan ra, rồi giam cô trong lòng. Anh nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Vậy cho nên… Cô phải nhớ kỹ, là tôi không chê cô, là tôi cứu cô khỏi nhà họ Vũ, Vũ Linh Đan, cô phải nhớ rằng người mà cô mang ơn là tôi.”
Một giọt nước mắt lăn trên gò má Vũ Linh Đan, cô cắn môi, không nói gì.
Rõ ràng rất khó chịu, rõ ràng rất muốn há to miệng thở dốc, nhưng có thể là vì đang tức giận, lại còn phải chịu áp lực, Vũ Linh Đan chỉ có thể ép mình chịu đựng, chịu đựng thêm chút nữa.
“Thế nào? Có gì muốn nói không?”
Mặc dù cô không nói, nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn sự tức giận và không cam lòng.
Trước đây cô nhu nhược, trước giờ chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt anh, vậy mà bây giờ cô có thể bình tĩnh đến mức này rồi.
Lúc đầu còn có chút thú vị.
Nhưng lâu dần thì hơi ngán.
Trương Thiên Thành chưa bao giờ thích những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, bao gồm cả tình cảm của Vũ Linh Đan.
Nếu như không nhìn thấy người khác cầu hôn cô, thì Trương Thiên Thành cũng sẽ không biết rằng mình lại có nhiều cảm xúc đến thế.
Có phải là đau không?
Tiếc là, cảm giác đó không cho Trương Thiên Thành thời gian tự hỏi đã biến thành tức giận, khiến anh không không chế được muốn bóp chết người phụ nữ này.
“Tôi và Phan Bảo Thái, không có chút quan hệ nào cả, tôi nghĩ với trí thông minh của Tổng giám đốc Trương, sẽ không đến mức đi tin những lời đồn bên ngoài chứ?”
Vũ Linh Đan lạnh lùng, trầm giọng nói.
“Vậy sao?”
Trương Thiên Thành không tin, nhưng cũng không vạch trần.
Không nói đến chuyện trước đây, chỉ riêng thái độ của Phan Bảo Thái cũng đủ để tát thẳng vào mặt cô rồi.
“Đúng vậy.”
Vũ Linh Đan điều chỉnh cảm xúc xong liền ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Trương Thiên Thành.
Đồng thời trong lòng cũng thầm cầu xin, mong Phan Bảo Thái đừng đến tìm mình nữa.
Đúng như lời của Trương Thiên Thành, trước đây cô thật sự có tình cảm với Phan Bảo Thái, nhưng khi đối mặt với áp lực của gia tộc, Vũ Linh Đan chọn cách lùi bước.
Sau khi Phan Bảo Thái bị đưa ra nước ngoài, cô cũng quên đi người đó, cho dù anh ta có lén cho người gửi thư tới, cô cũng đốt sạch.
Hôm nay gặp lại, tâm trạng không ổn định là do quá khiếp sợ thôi.
Gần như không cho cô thời gian chuẩn bị để gặp mặt.
Nhưng nghĩ lại, từ trước đó, họ đã không còn bất kì quan hệ gì nữa rồi.
Xe chạy được nửa đường, Vũ Linh Đan muốn xuống xe.
Lần này, Trương Thiên Thành rất thoải mái bảo tài xế dừng xe, nhìn cô đi xa.
Hình như anh rất ít khi nhìn bóng lưng của Vũ Linh Đan, cô có vẻ hơi gầy, lại tưởng tượng về ngày xưa, Trương Thiên Thành không nhịn được cười khổ, hỏi Trần Đức Bảo đang lái xe: “Cậu nói xem, có phải đôi lúc tôi quá ác độc không?”
Trần Đức Bảo lo lắng, như đang đối mặt với kẻ địch lớn.
Boss hỏi vậy, là vì tỉnh ngộ, nhận ra Vũ Linh Đan đáng thương thế nào, còn mình thì máu lạnh ra sao đúng không?
Câu trả lời trong lòng là vậy, nhưng Trần Đức Bảo không dám nói ra miệng.
Cân nhắc do dự mãi, khi anh ấy nghĩ ra một câu trả lời vừa trung lập vừa có thể khuyên nhủ, chưa kịp mở miệng thì Trương Thiên Thành đã trở lại dáng vẻ trước đó, lạnh lùng nói: “Bỏ đi, nhìn bộ dạng của cậu chắc cũng không biết trả lời thế nào đâu.”
“Tổng giám đốc Thành, tôi…”
Trần Đức Bảo há miệng, trong lòng không ngừng kêu khổ,
“Lái xe đi!”
Cũng may, Trương Thiên Thành cũng không chăm chăm vào vấn đề đó nữa.
Vừa rồi chỉ là nhất thời thất thần chứ không phải là ý nghĩ thật sự trong đầu Trương Thiên Thành, chỉ mấy giây sau anh đã quên luôn.
Tin tức Trương Đức Phú dùng ba trăm năm mươi tỷ để đấu giá một chiếc nhẫn chẳng mấy chốc đã đến tai nhà họ Trương.
Đương nhiên, tốc độ nhanh như vậy phải kể đến công sức của Trương Thiên Thành.
Lúc đó, Trương Thiên Thành vừa về đến phòng làm việc, nghe tin tức mà phòng tài vụ truyền lên, lại lật xem các hóa đơn đã được thông qua của Trương Đức Phú, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không.
Trần Đức Bảo gõ cửa đi vào, thấy Trương Thiên Thành ngồi vững như thái sơn cũng thở dài một hơi, sau đó đi tới cạnh anh, thấp giọng nói: “Tổng giám đốcThành, lại có tin tức mới.”
“Nói!”
“Ông Trương muốn đích thân triệu tập họp cổ đông, chỉ đích danh muốn anh tham gia, có vẻ là vì chuyện bán đấu giá vừa rồi.” Trần Đức Bảo thấp giọng nói.
Bốn mắt nhìn nhau, Trương Thiên Thành cười rạng rỡ, trong lòng đã biết rõ.
“Ba trăm năm mươi tỷ không phải là con số nhỏ, ngày trước lúc ông ấy hồ đồ đã khiến Á Đông tổn thấy cả nghìn tỷ, Á Đông cũng suýt phá sản đóng cửa, bây giờ ông ấy ra tay, tôi cũng muốn xem ông ấy sẽ xử lý thế nào.”
Trương Thiên Thành lơ đãng, căn bản không coi ông ấy ra gì.
Trần Đức Bảo thấy dáng vẻ của Trương Thiên Thành như vậy thì gật đầu, nhân tiện nói: “Vậy tôi sẽ đi xử lý, tôi nghe nói, người của buổi đấu giá và công chứng viên cũng sẽ đến.”
Trương Thiên Thành không ngẩng đầu, chỉ gật đầu.
Trần Đức Bảo nói đi, nhưng do dự một lúc vẫn không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Thành, rốt cuộc anh có tính toán gì không?”
“Cậu nghĩ, Trương Đức Phú sẽ đến cầu xin tôi?”
Trương Thiên Thành hỏi ngược lại.
Trần Đức Bảo không hề nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu.
Trương Thiên Thành thầm cười lạnh.
Trần Đức Bảo lại nói: “Giám đốc Thành không làm vậy không có nghĩa là ông Trương sẽ không làm vậy, dù sao thì nếu ông Trương tham gia vào…”
“Vậy thì phải xem trong công ty này, mặt mũi của tôi lớn hay là ông ấy lớn. Còn nữa… Hôm nay cậu nhiều chuyện quá rồi đấy, trừ tiền thưởng tháng này! Cậu cũng biết phong cách làm việc của tôi rồi đấy, không nên biết thì đừng hỏi nhiều.”
Câu tiếp theo, trong mắt Trương Thiên Thành đã có chút không thoải mái, dù sao cũng là bạn nhiều năm, anh có thể nhắc nhở một câu, nhưng tuyệt đối không được có lần sau.
Trần Đức Bảo lập tức cúi đầu, nói một câu “Tôi biết rồi!” sau đó đi nhanh ra ngoài.
Hôm nay là anh ấy đường đột.
Cũng là do anh ấy tò mò.
Ở bên cạnh Trương Thiên Thành lâu như vậy, Trương Thiên Thành là hạng người gì, anh ấy hiểu rõ hơn ai hết. Vừa nãy Trương Thiên Thành không sa thải anh ấy đã là ban ơn lớn rồi, cho nên Trần Đức Bảo không dám nói thêm gì nữa.
Trần Đức Bảo vừa ra, Trương Đức Phú đã hùng hổ lao vào, mấy thư ký cũng không ngăn được. Trần Đức Bảo đang định cản lại thì Trương Đức Phú đã chỉ vào mũi anh ấy, mắng: “Anh không có tư cách nói chuyện trước mặt tôi, anh chẳng qua chỉ là một con chó mà Trương Thiên Thành nuôi thôi.”
Cô muốn cầu xin, nước mắt chảy ra, nhưng chỉ có thể lắc đầu không ngừng.
Trương Thiên Thành như nhìn ra ý đồ của cô, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười tàn nhẫn, tiếp tục nói: “Tôi biết, trước khi đến với tôi, cô có thích một người, ừm, tiếc là… Bố mẹ người ta không hài lòng về xuất thân và gia đình của cô, sao thế… Quên nhanh vậy sao?”
Nói đến đây, Trương Thiên Thành thoáng buông lỏng Vũ Linh Đan ra, rồi giam cô trong lòng. Anh nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Vậy cho nên… Cô phải nhớ kỹ, là tôi không chê cô, là tôi cứu cô khỏi nhà họ Vũ, Vũ Linh Đan, cô phải nhớ rằng người mà cô mang ơn là tôi.”
Một giọt nước mắt lăn trên gò má Vũ Linh Đan, cô cắn môi, không nói gì.
Rõ ràng rất khó chịu, rõ ràng rất muốn há to miệng thở dốc, nhưng có thể là vì đang tức giận, lại còn phải chịu áp lực, Vũ Linh Đan chỉ có thể ép mình chịu đựng, chịu đựng thêm chút nữa.
“Thế nào? Có gì muốn nói không?”
Mặc dù cô không nói, nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn sự tức giận và không cam lòng.
Trước đây cô nhu nhược, trước giờ chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt anh, vậy mà bây giờ cô có thể bình tĩnh đến mức này rồi.
Lúc đầu còn có chút thú vị.
Nhưng lâu dần thì hơi ngán.
Trương Thiên Thành chưa bao giờ thích những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, bao gồm cả tình cảm của Vũ Linh Đan.
Nếu như không nhìn thấy người khác cầu hôn cô, thì Trương Thiên Thành cũng sẽ không biết rằng mình lại có nhiều cảm xúc đến thế.
Có phải là đau không?
Tiếc là, cảm giác đó không cho Trương Thiên Thành thời gian tự hỏi đã biến thành tức giận, khiến anh không không chế được muốn bóp chết người phụ nữ này.
“Tôi và Phan Bảo Thái, không có chút quan hệ nào cả, tôi nghĩ với trí thông minh của Tổng giám đốc Trương, sẽ không đến mức đi tin những lời đồn bên ngoài chứ?”
Vũ Linh Đan lạnh lùng, trầm giọng nói.
“Vậy sao?”
Trương Thiên Thành không tin, nhưng cũng không vạch trần.
Không nói đến chuyện trước đây, chỉ riêng thái độ của Phan Bảo Thái cũng đủ để tát thẳng vào mặt cô rồi.
“Đúng vậy.”
Vũ Linh Đan điều chỉnh cảm xúc xong liền ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Trương Thiên Thành.
Đồng thời trong lòng cũng thầm cầu xin, mong Phan Bảo Thái đừng đến tìm mình nữa.
Đúng như lời của Trương Thiên Thành, trước đây cô thật sự có tình cảm với Phan Bảo Thái, nhưng khi đối mặt với áp lực của gia tộc, Vũ Linh Đan chọn cách lùi bước.
Sau khi Phan Bảo Thái bị đưa ra nước ngoài, cô cũng quên đi người đó, cho dù anh ta có lén cho người gửi thư tới, cô cũng đốt sạch.
Hôm nay gặp lại, tâm trạng không ổn định là do quá khiếp sợ thôi.
Gần như không cho cô thời gian chuẩn bị để gặp mặt.
Nhưng nghĩ lại, từ trước đó, họ đã không còn bất kì quan hệ gì nữa rồi.
Xe chạy được nửa đường, Vũ Linh Đan muốn xuống xe.
Lần này, Trương Thiên Thành rất thoải mái bảo tài xế dừng xe, nhìn cô đi xa.
Hình như anh rất ít khi nhìn bóng lưng của Vũ Linh Đan, cô có vẻ hơi gầy, lại tưởng tượng về ngày xưa, Trương Thiên Thành không nhịn được cười khổ, hỏi Trần Đức Bảo đang lái xe: “Cậu nói xem, có phải đôi lúc tôi quá ác độc không?”
Trần Đức Bảo lo lắng, như đang đối mặt với kẻ địch lớn.
Boss hỏi vậy, là vì tỉnh ngộ, nhận ra Vũ Linh Đan đáng thương thế nào, còn mình thì máu lạnh ra sao đúng không?
Câu trả lời trong lòng là vậy, nhưng Trần Đức Bảo không dám nói ra miệng.
Cân nhắc do dự mãi, khi anh ấy nghĩ ra một câu trả lời vừa trung lập vừa có thể khuyên nhủ, chưa kịp mở miệng thì Trương Thiên Thành đã trở lại dáng vẻ trước đó, lạnh lùng nói: “Bỏ đi, nhìn bộ dạng của cậu chắc cũng không biết trả lời thế nào đâu.”
“Tổng giám đốc Thành, tôi…”
Trần Đức Bảo há miệng, trong lòng không ngừng kêu khổ,
“Lái xe đi!”
Cũng may, Trương Thiên Thành cũng không chăm chăm vào vấn đề đó nữa.
Vừa rồi chỉ là nhất thời thất thần chứ không phải là ý nghĩ thật sự trong đầu Trương Thiên Thành, chỉ mấy giây sau anh đã quên luôn.
Tin tức Trương Đức Phú dùng ba trăm năm mươi tỷ để đấu giá một chiếc nhẫn chẳng mấy chốc đã đến tai nhà họ Trương.
Đương nhiên, tốc độ nhanh như vậy phải kể đến công sức của Trương Thiên Thành.
Lúc đó, Trương Thiên Thành vừa về đến phòng làm việc, nghe tin tức mà phòng tài vụ truyền lên, lại lật xem các hóa đơn đã được thông qua của Trương Đức Phú, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không.
Trần Đức Bảo gõ cửa đi vào, thấy Trương Thiên Thành ngồi vững như thái sơn cũng thở dài một hơi, sau đó đi tới cạnh anh, thấp giọng nói: “Tổng giám đốcThành, lại có tin tức mới.”
“Nói!”
“Ông Trương muốn đích thân triệu tập họp cổ đông, chỉ đích danh muốn anh tham gia, có vẻ là vì chuyện bán đấu giá vừa rồi.” Trần Đức Bảo thấp giọng nói.
Bốn mắt nhìn nhau, Trương Thiên Thành cười rạng rỡ, trong lòng đã biết rõ.
“Ba trăm năm mươi tỷ không phải là con số nhỏ, ngày trước lúc ông ấy hồ đồ đã khiến Á Đông tổn thấy cả nghìn tỷ, Á Đông cũng suýt phá sản đóng cửa, bây giờ ông ấy ra tay, tôi cũng muốn xem ông ấy sẽ xử lý thế nào.”
Trương Thiên Thành lơ đãng, căn bản không coi ông ấy ra gì.
Trần Đức Bảo thấy dáng vẻ của Trương Thiên Thành như vậy thì gật đầu, nhân tiện nói: “Vậy tôi sẽ đi xử lý, tôi nghe nói, người của buổi đấu giá và công chứng viên cũng sẽ đến.”
Trương Thiên Thành không ngẩng đầu, chỉ gật đầu.
Trần Đức Bảo nói đi, nhưng do dự một lúc vẫn không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Thành, rốt cuộc anh có tính toán gì không?”
“Cậu nghĩ, Trương Đức Phú sẽ đến cầu xin tôi?”
Trương Thiên Thành hỏi ngược lại.
Trần Đức Bảo không hề nghĩ ngợi, lập tức lắc đầu.
Trương Thiên Thành thầm cười lạnh.
Trần Đức Bảo lại nói: “Giám đốc Thành không làm vậy không có nghĩa là ông Trương sẽ không làm vậy, dù sao thì nếu ông Trương tham gia vào…”
“Vậy thì phải xem trong công ty này, mặt mũi của tôi lớn hay là ông ấy lớn. Còn nữa… Hôm nay cậu nhiều chuyện quá rồi đấy, trừ tiền thưởng tháng này! Cậu cũng biết phong cách làm việc của tôi rồi đấy, không nên biết thì đừng hỏi nhiều.”
Câu tiếp theo, trong mắt Trương Thiên Thành đã có chút không thoải mái, dù sao cũng là bạn nhiều năm, anh có thể nhắc nhở một câu, nhưng tuyệt đối không được có lần sau.
Trần Đức Bảo lập tức cúi đầu, nói một câu “Tôi biết rồi!” sau đó đi nhanh ra ngoài.
Hôm nay là anh ấy đường đột.
Cũng là do anh ấy tò mò.
Ở bên cạnh Trương Thiên Thành lâu như vậy, Trương Thiên Thành là hạng người gì, anh ấy hiểu rõ hơn ai hết. Vừa nãy Trương Thiên Thành không sa thải anh ấy đã là ban ơn lớn rồi, cho nên Trần Đức Bảo không dám nói thêm gì nữa.
Trần Đức Bảo vừa ra, Trương Đức Phú đã hùng hổ lao vào, mấy thư ký cũng không ngăn được. Trần Đức Bảo đang định cản lại thì Trương Đức Phú đã chỉ vào mũi anh ấy, mắng: “Anh không có tư cách nói chuyện trước mặt tôi, anh chẳng qua chỉ là một con chó mà Trương Thiên Thành nuôi thôi.”