Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-60
Chương 60: Hoán Đổi
Thanh âm từ đằng sau vang lên, bước chân Đàm Hiểu San hơi ngừng lại, sau đó lập tức cắn chặt răng, bước nhanh rời đi.
Xuống lầu, cô lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
"A lô, là tôi."
"Được, tôi đã làm theo lời anh nói, thả mẹ tôi ra trước đi."
Tâm cô rối loạn, thấp giọng cầu khẩn: "Số tiền lớn như vậy, cho tôi ít thời gian nhất định có thể trả hết..."
"Tuyệt đối không thể nói cho cha tôi biết! Nếu là ông ta biết chúng ta đánh bạc thua hai ngàn vạn, nhất định sẽ đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà, tôi lại càng không có cách trả tiền. Tôi sẽ quay phim thật tốt, tôi nói thật."
Cúp điện thoại, Đàm Hiểu San hít sâu một hơi,trang điểm lại, sau đó điềm nhiên như không trở lại trong tiệc.
Chỉ là thêm một ít Vodka vào nước chanh, cũng không phải phạm pháp gì. Bất kỳ nhân viên phục vụ nào trong yến hội đều có thể động đến, nếu xảy ra vấn đề gì cũng sẽ không truy cứu đến cô được.
Người này muốn đối phó với Quý Yến, mệnh lệnh cứng nhắc như vậy khiến cô không còn lựa chọn nào khác.
***
"Phịch."
Người đàn ông dựa vào lan can, gió thổi vào ban đêm khiến đầu người choáng váng, "anh" vuốt vuốt thái dương, khẽ nguyền rủa: "Đến cùng đã uống bao nhiêu."
"Anh" nhìn về phía người đàn ông cao gầy đối diện, ánh mắt trầm xuống.
Người kia không thèm để ý, lắc nhẹ ly rượu Rum trong tay rồi ngửa đầu uống một ngụm, mặt không chút thay đổi nói: "Là cồn sao, vốn chỉ là suy đoán không nghĩ tới là thật."
Quý Yến trầm mặc nhìn anh ta.
Phương Lập Tân đi đến một bên lan can, nhìn vào màn đêm, trong mắt xẹt qua tia hững hờ.
"Lần đầu tiên là từ KTV ra, tôi nhìn thấy nanh cưỡng hôn Đàm Hinh, chỉ nghe được một chút nên không giải thích được, khi đó tôi chỉ hoài nghi. Thật sự xác định rõ là ngày thi tuyển đầu vào của Đại học S, anh đến đó tìm Đàm Hinh, lúc ấy ánh mắt của anh, thậm chí cả khí chất đều thay đổi. Nếu nói anh đã đổi thành một người khác, cũng sẽ có người tin tưởng hoàn toàn."
"Mà từ lần đó về sau, mỗi lần liên hoan, anh đều không uống rượu, tránh xa các món có cồn. Đối với người khác mà nói, có lẽ giải thích sẽ hiểu được. Nhưng anh là Quý Yến, cho tới bây giờ là người bá đạo không chút kiêng kỵ người khác, bỗng nhiên bắt đầu kiêng kị thứ nào đó, là vì sao chứ."
"Trừ phi..."
Anh ta ngửa đầu đem số rượu còn lại uống một hơi cạn sạch, "Trừ phi, cồn đối với anh mà nói, là một loại cấm. Lúc phản ứng sẽ phóng thích dã thú đang ngủ say trong thân thể anh."
"Xem ra, tôi đoán đúng, Quý tổng."
Quý Yến nâng mắt, đôi mắt tĩnh mịch tràn ngập sương mù âm trầm.
"Anh" tiến lên một, bỗng dưng giơ tay lên, hung hăng bóp cổ Phương Lập Tân. Lực đạo quá lớn, khiến thái dương của Phương Lập Tân nổi cả gân xanh.
Phương Lập Tân vẫn bày ra một gương mặt thật thà chất phác, giật giật môi, mỉa mai hiện lên trong mắt, "Anh cũng đáng thương giống như tôi thôi.".
Quý Yến bỗng nhiên cười trầm thấp một tiếng.
"Anh cho rằng mình rất thông minh? Đáng tiếc, anh đã nói sai. Thứ đang ngủ say trong thân thể này, không chỉ là một dã thú."
Con ngươi Phương Lập Tân bỗng nhiên co lại, khuôn mặt bình tĩnh hoàn toàn biến mất.
"Là anh!"
"Anh thật giống như có tật giật mình? Còn muốn cảm kích Đàm Hiểu San ngu xuẩn kia, 70 độ Nga Vodka, rốt cục cũng khiến cho tôi trùng sinh triệt để."
"Anh" bỗng nhiên dùng sức, nâng Phương Lập Tân rời khỏi mặt đất.
"Quên lời tôi đã nói sao, cô ấy là của tôi, dù là kiếp trước hay kiếp này, mỗi một lần luân hồi đều đều là của tôi. Mà anh, chỉ là một tên trộm rình mò bảo vật người khác đến đáng thương "
Ánh mắt của Phương Lập Tân trở nên cô độc giống thường ngày, chậm rãi nói: "Người yêu cô ấy trước, là tôi, lần trước cũng vậy, lần này cũng thế, anh có tư cách gì cướp đi cô ấy."
Quý Yến cười lạnh một tiếng.
"So thứ tự với tôi? Lúc Đàm Hinh ở nhà trẻ đã nói lớn lên muốn gả cho tôi, nếu như không có anh lúc đó cản trở, hết thảy đều sẽ vô cùng thuận lợi. Lần này, tôi sẽ để cho các người từng bước từng bước, lăn từ thế giới của chúng tôi ra ngoài."
Nói rồi "anh" đứng lên, một tay nới lỏng cà vạt, tay kia cắm ở trong túi quần, tản mạn đi ra ngoài.
Phương Lập Tân vẫn nằm ở chỗ cũ.
Qua hồi lâu, trên mặt anh dần dần khôi phục sự tỉnh táo, chỉ là bên trong mắt đen thật thà xẹt qua một tia kiên quyết cùng điên cuồng.
...
Ly rượu trong suốt, phản xạ ánh đèn hoa lệ.
Xoa lên vết ứ đọng trên cổ, đã qua một tháng nhưng vết tích bị Quý Yến bóp cổ vẫn còn y nguyên, không một giây phút nào không nhắc nhở anh.
Người đó đã trở về thật rồi.
***
Trong xe.
Đàm Hinh lại gần người con trai trước mặt, một lần rồi lại một lần quan sát tỉ mỉ, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sự hiếu kì, còn có không rõ ràng.
Quý Yến bật cười, quay sang nhìn cô, hỏi: "Sao vậy."
Đàm Hinh lắc đầu, nói: "Chỉ là rất kinh ngạc, không phải anh không thể uống rượu sao, làm sao còn có thể vẫn giữa được ý thức tự chủ."
Trong mắt Quý Yến xẹt qua một tia tĩnh mịch, chậm rãi dừng xe ở ven đường.
"Anh" nhìn khuôn mặt hiếu kì của cô gái, chậm rãi nói: "Bởi vì, anh không muốn lại đem em giao cho bất kỳ kẻ nào, cho dù người trong cùng một thân thể cũng không thể. Em chỉ là của một mình anh."
Gương mặt Đàm Hinh đỏ lên: "Anh, cái người này, làm sao luôn nói lời khiến cho người ta thẹn thùng."
Quý Yến nắm chặt tay cô, dán lên gương mặt mình, nheo đôi mắt lại, trong con mắt hằn in đèn nê ông ngoài cửa sổ sáng chói.
"Anh" nói: "Bởi vì rất yêu thích, nên không tự giác nói ra."
Mặt Đàm Hinh càng đỏ hơn.
Quý Yến ôm cô vào ngực, nhẹ ngửi hương chanh thơm ngát trên đó, ôn nhu nói: "Hinh Hinh, em biết ngày này của chúng ta, đợi bao lâu không."
Đàm Hinh tính một cái, nói: "Từ lúc anh tỏ tình với em chưa tới nửa năm."
Quý Yến rủ mắt xuống, đưa một sợi tóc dài rơi trên vai cô khẽ hôn, cười nhẹ nói: "Chỉ có nửa năm sao, vì cái gì anh cảm thấy, giống như đợi cả một đời."
Giọng nói thiếu niên thanh tịnh sạch sẽ, mơ hồ có một chút khàn khàn khiến người nghe được mặt đỏ tới mang tai.
Đàm Hinh đặt tay lên ngực, cảm thấy hô hấp có chút không thông, lúc cô đang thất thần, Quý Yến nâng cằm cô rồi áp môi lên đó.
Không giống với lúc trước chỉ lướt qua đã thôi, "anh" ngậm lấy cánh phấn hoa, chậm rãi xâm nhập, xâm chiếm, cướp đoạt toàn bộ ngọt ngào trong miệng. Đàm Hinh nhíu mày, lúng túng đáp lại, mỗi một lần đều khiến "anh" càng lâm vào sâu, bên trong điên cuồng.
Nụ hôn kết thúc, Đàm Hinh nhẹ nhàng thở phì phò, xụi lơ dựa vào ngực Quý Yến, trên mắt mơ hồ có một tầng hơi nước trong nháy mắt hoảng hốt, hơi thở thoát ra từ đôi môi hồng phấn thật mê người.
Ánh mắt Quý Yến tối sầm lại, cúi đầu xuống, định hôn thêm lần nữa, bỗng nhiên chuông điện thoại di động trong xe đột ngột vang lên.
"Chờ, chờ một chút." Đàm Hinh đẩy anh ra.
Người con trai ủy khuất nhìn cô.
Đàm Hinh ấn nút chấp nhận, "A lô? Là Tĩnh tử sao..."
Ánh mắt lập tức biến từ ủy khuất thành lửa nóng hừng hực.
Đàm Hinh làm như không nhìn thấy, đối đầu bên kia điện thoại nói: "Thật có lỗi, quá quen với chuyện cậu ngủ nên không có đánh thức, đợi chút nữa trở về phòng cậu muốn ăn gì không?"
"Muộn như vậy đừng ăn quá nhiều dầu mỡ, mì sợi có được hay không?"
Đầu bên kia tựa hồ đang kháng nghị, Đàm Hinh đành phải nhường một bước, nói: "Mì thịt băm à? Mì thịt băm thêm nước cốt gà, ừm được."
Cô che loa lại, nhỏ giọng nói: "Đi một chuyến đến tiệm mì cửa bắc, mua cho Tĩnh tử một phần mì sợi nhé."
Quý Yến nhíu mày, nói: "Tự cô ta gọi thức ăn ngoài không được sao, còn đòi đi mua cái gì."
Nói thì nói như thế nhưng vẫn ngoan ngoãn khởi động xe.
"Cuộc họp rất thuận lợi... Hương vị cũng không tệ lắm, được, lần sau cùng nhau tới ăn, phải để Quý Yến mời chứ, không đem theo anh ấy sao? Thế nhưng là chúng ta không đặt trước được chỗ thì sao đúng, khách sạn nhà anh ấy..."
Quý Yến hận nghiến răng, vô ý thức sờ về phía túi quần bên phải.
Không có thuốc.
Đã từng có một khoảng thời gian, "anh" điên cuồng ỷ lại vào nicotine và cồn, mới có thể miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ. Nếu không mỗi lần vừa nhắm mắt lại, ngực liền bị thần kinh co rút, chịu mọi sự dày vò.
Khi đó, "anh" vừa đoạt lại chủ quyền thân thể, để một "Quý Yến" khác rơi vào trạng thái ngủ say, ngay lúc "anh" coi là rất nhanh sẽ có thể có được hạnh phúc, lại bị chấn động khiến "anh" phải liều mạng muốn sống sót, cô gái "anh" thích đã biến mất trên thế giới này.
Biến mất.
Vô luận "anh" có bao nhiêu tài phú, địa vị, quyền thế, đều không có cách nào tìm cô trở về.
"Anh" thậm chí, còn chưa kịp nói với cô, "anh" rất thích cô.
Loại cảm giác trống rỗng kia, cơ hồ đã bức điên "anh".
Mỗi người, đều có thứ mà mình trân quý nhất nhất không cách nào chạm vào được, một khi mất đi, không khác gì khoét mất trái tim mà thống khổ.
Cô gái kia đối với anh mà nói, là người tồn tại duy nhất trên đời này "anh" không cách nào dứt bỏ.
Loại thống khổ khi mất người mình yêu, chỉ có uống đến say mèm, bị nicotine tê liệt tri giác, quên một khắc hiện thực nhất thời mới có thể có chút làm dịu đi tâm tình.
Buồn cười là, cồn đã từng là nhược điểm duy nhất của "anh", đến giờ phút này, lại thành thứ cứu rỗi.
Sau khi báo thù "anh" bắt đầu muốn tự tử. "Anh" ý định đánh thức anh ta, để gánh chịu sở hữu đau đớn, nếu như ngay từ đầu, "anh" cam tâm bị đào thải, có lẽ sẽ không cần chịu đựng loại đau đớn sống không bằng chết này.
"Anh" muốn quên đi.
Sau đó, "anh" cùng anh ta phát hiện bản chất của thế giới này.
Thế giới "Trưởng thành" này cực kỳ tàn khốc.
Một lần nữa trở lại năm mười bảy tuổi này, trở lại lúc còn chưa mất đi cô, quên hết mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu. Điều duy nhất "anh" không quên ——
Nhất định phải nói cho cô, "anh" thích cô.
Đèn đỏ.
Đàm Hinh cúp điện thoại, chột dạ nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, điện thoại của Đào Tĩnh gọi đến quá kịp thời, cô vậy mà bị một nhóc nắm mũi dẫn đi.
Thật sự là mất mặt.
Đầu ngón tay xoa lên môi có chút sưng đỏ, một cảm giác tê dại truyền từ môi đến đáy lòng.
Người đàn ông bên cạnh bỗng dưng cúi người, một nụ hôn rơi xuống khóe môi của cô.
"!!"
"Đây là đền bù cho anh vừa rồi bị tổn thất." Quý Yến nói hùng hồn, lại lẩm bẩm: "Hinh Hinh, anh thích em thích vô cùng, em có biết không?"
Đàm Hinh hận không thể che miệng của anh lại, cuối cùng chỉ có thể đi che lỗ tai của mình.
Một khi đối mặt cô cũng không có nắm chắc, không dám đáp lại tình cảm của anh.
Thanh âm từ đằng sau vang lên, bước chân Đàm Hiểu San hơi ngừng lại, sau đó lập tức cắn chặt răng, bước nhanh rời đi.
Xuống lầu, cô lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
"A lô, là tôi."
"Được, tôi đã làm theo lời anh nói, thả mẹ tôi ra trước đi."
Tâm cô rối loạn, thấp giọng cầu khẩn: "Số tiền lớn như vậy, cho tôi ít thời gian nhất định có thể trả hết..."
"Tuyệt đối không thể nói cho cha tôi biết! Nếu là ông ta biết chúng ta đánh bạc thua hai ngàn vạn, nhất định sẽ đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà, tôi lại càng không có cách trả tiền. Tôi sẽ quay phim thật tốt, tôi nói thật."
Cúp điện thoại, Đàm Hiểu San hít sâu một hơi,trang điểm lại, sau đó điềm nhiên như không trở lại trong tiệc.
Chỉ là thêm một ít Vodka vào nước chanh, cũng không phải phạm pháp gì. Bất kỳ nhân viên phục vụ nào trong yến hội đều có thể động đến, nếu xảy ra vấn đề gì cũng sẽ không truy cứu đến cô được.
Người này muốn đối phó với Quý Yến, mệnh lệnh cứng nhắc như vậy khiến cô không còn lựa chọn nào khác.
***
"Phịch."
Người đàn ông dựa vào lan can, gió thổi vào ban đêm khiến đầu người choáng váng, "anh" vuốt vuốt thái dương, khẽ nguyền rủa: "Đến cùng đã uống bao nhiêu."
"Anh" nhìn về phía người đàn ông cao gầy đối diện, ánh mắt trầm xuống.
Người kia không thèm để ý, lắc nhẹ ly rượu Rum trong tay rồi ngửa đầu uống một ngụm, mặt không chút thay đổi nói: "Là cồn sao, vốn chỉ là suy đoán không nghĩ tới là thật."
Quý Yến trầm mặc nhìn anh ta.
Phương Lập Tân đi đến một bên lan can, nhìn vào màn đêm, trong mắt xẹt qua tia hững hờ.
"Lần đầu tiên là từ KTV ra, tôi nhìn thấy nanh cưỡng hôn Đàm Hinh, chỉ nghe được một chút nên không giải thích được, khi đó tôi chỉ hoài nghi. Thật sự xác định rõ là ngày thi tuyển đầu vào của Đại học S, anh đến đó tìm Đàm Hinh, lúc ấy ánh mắt của anh, thậm chí cả khí chất đều thay đổi. Nếu nói anh đã đổi thành một người khác, cũng sẽ có người tin tưởng hoàn toàn."
"Mà từ lần đó về sau, mỗi lần liên hoan, anh đều không uống rượu, tránh xa các món có cồn. Đối với người khác mà nói, có lẽ giải thích sẽ hiểu được. Nhưng anh là Quý Yến, cho tới bây giờ là người bá đạo không chút kiêng kỵ người khác, bỗng nhiên bắt đầu kiêng kị thứ nào đó, là vì sao chứ."
"Trừ phi..."
Anh ta ngửa đầu đem số rượu còn lại uống một hơi cạn sạch, "Trừ phi, cồn đối với anh mà nói, là một loại cấm. Lúc phản ứng sẽ phóng thích dã thú đang ngủ say trong thân thể anh."
"Xem ra, tôi đoán đúng, Quý tổng."
Quý Yến nâng mắt, đôi mắt tĩnh mịch tràn ngập sương mù âm trầm.
"Anh" tiến lên một, bỗng dưng giơ tay lên, hung hăng bóp cổ Phương Lập Tân. Lực đạo quá lớn, khiến thái dương của Phương Lập Tân nổi cả gân xanh.
Phương Lập Tân vẫn bày ra một gương mặt thật thà chất phác, giật giật môi, mỉa mai hiện lên trong mắt, "Anh cũng đáng thương giống như tôi thôi.".
Quý Yến bỗng nhiên cười trầm thấp một tiếng.
"Anh cho rằng mình rất thông minh? Đáng tiếc, anh đã nói sai. Thứ đang ngủ say trong thân thể này, không chỉ là một dã thú."
Con ngươi Phương Lập Tân bỗng nhiên co lại, khuôn mặt bình tĩnh hoàn toàn biến mất.
"Là anh!"
"Anh thật giống như có tật giật mình? Còn muốn cảm kích Đàm Hiểu San ngu xuẩn kia, 70 độ Nga Vodka, rốt cục cũng khiến cho tôi trùng sinh triệt để."
"Anh" bỗng nhiên dùng sức, nâng Phương Lập Tân rời khỏi mặt đất.
"Quên lời tôi đã nói sao, cô ấy là của tôi, dù là kiếp trước hay kiếp này, mỗi một lần luân hồi đều đều là của tôi. Mà anh, chỉ là một tên trộm rình mò bảo vật người khác đến đáng thương "
Ánh mắt của Phương Lập Tân trở nên cô độc giống thường ngày, chậm rãi nói: "Người yêu cô ấy trước, là tôi, lần trước cũng vậy, lần này cũng thế, anh có tư cách gì cướp đi cô ấy."
Quý Yến cười lạnh một tiếng.
"So thứ tự với tôi? Lúc Đàm Hinh ở nhà trẻ đã nói lớn lên muốn gả cho tôi, nếu như không có anh lúc đó cản trở, hết thảy đều sẽ vô cùng thuận lợi. Lần này, tôi sẽ để cho các người từng bước từng bước, lăn từ thế giới của chúng tôi ra ngoài."
Nói rồi "anh" đứng lên, một tay nới lỏng cà vạt, tay kia cắm ở trong túi quần, tản mạn đi ra ngoài.
Phương Lập Tân vẫn nằm ở chỗ cũ.
Qua hồi lâu, trên mặt anh dần dần khôi phục sự tỉnh táo, chỉ là bên trong mắt đen thật thà xẹt qua một tia kiên quyết cùng điên cuồng.
...
Ly rượu trong suốt, phản xạ ánh đèn hoa lệ.
Xoa lên vết ứ đọng trên cổ, đã qua một tháng nhưng vết tích bị Quý Yến bóp cổ vẫn còn y nguyên, không một giây phút nào không nhắc nhở anh.
Người đó đã trở về thật rồi.
***
Trong xe.
Đàm Hinh lại gần người con trai trước mặt, một lần rồi lại một lần quan sát tỉ mỉ, trong đôi mắt xinh đẹp chứa đầy sự hiếu kì, còn có không rõ ràng.
Quý Yến bật cười, quay sang nhìn cô, hỏi: "Sao vậy."
Đàm Hinh lắc đầu, nói: "Chỉ là rất kinh ngạc, không phải anh không thể uống rượu sao, làm sao còn có thể vẫn giữa được ý thức tự chủ."
Trong mắt Quý Yến xẹt qua một tia tĩnh mịch, chậm rãi dừng xe ở ven đường.
"Anh" nhìn khuôn mặt hiếu kì của cô gái, chậm rãi nói: "Bởi vì, anh không muốn lại đem em giao cho bất kỳ kẻ nào, cho dù người trong cùng một thân thể cũng không thể. Em chỉ là của một mình anh."
Gương mặt Đàm Hinh đỏ lên: "Anh, cái người này, làm sao luôn nói lời khiến cho người ta thẹn thùng."
Quý Yến nắm chặt tay cô, dán lên gương mặt mình, nheo đôi mắt lại, trong con mắt hằn in đèn nê ông ngoài cửa sổ sáng chói.
"Anh" nói: "Bởi vì rất yêu thích, nên không tự giác nói ra."
Mặt Đàm Hinh càng đỏ hơn.
Quý Yến ôm cô vào ngực, nhẹ ngửi hương chanh thơm ngát trên đó, ôn nhu nói: "Hinh Hinh, em biết ngày này của chúng ta, đợi bao lâu không."
Đàm Hinh tính một cái, nói: "Từ lúc anh tỏ tình với em chưa tới nửa năm."
Quý Yến rủ mắt xuống, đưa một sợi tóc dài rơi trên vai cô khẽ hôn, cười nhẹ nói: "Chỉ có nửa năm sao, vì cái gì anh cảm thấy, giống như đợi cả một đời."
Giọng nói thiếu niên thanh tịnh sạch sẽ, mơ hồ có một chút khàn khàn khiến người nghe được mặt đỏ tới mang tai.
Đàm Hinh đặt tay lên ngực, cảm thấy hô hấp có chút không thông, lúc cô đang thất thần, Quý Yến nâng cằm cô rồi áp môi lên đó.
Không giống với lúc trước chỉ lướt qua đã thôi, "anh" ngậm lấy cánh phấn hoa, chậm rãi xâm nhập, xâm chiếm, cướp đoạt toàn bộ ngọt ngào trong miệng. Đàm Hinh nhíu mày, lúng túng đáp lại, mỗi một lần đều khiến "anh" càng lâm vào sâu, bên trong điên cuồng.
Nụ hôn kết thúc, Đàm Hinh nhẹ nhàng thở phì phò, xụi lơ dựa vào ngực Quý Yến, trên mắt mơ hồ có một tầng hơi nước trong nháy mắt hoảng hốt, hơi thở thoát ra từ đôi môi hồng phấn thật mê người.
Ánh mắt Quý Yến tối sầm lại, cúi đầu xuống, định hôn thêm lần nữa, bỗng nhiên chuông điện thoại di động trong xe đột ngột vang lên.
"Chờ, chờ một chút." Đàm Hinh đẩy anh ra.
Người con trai ủy khuất nhìn cô.
Đàm Hinh ấn nút chấp nhận, "A lô? Là Tĩnh tử sao..."
Ánh mắt lập tức biến từ ủy khuất thành lửa nóng hừng hực.
Đàm Hinh làm như không nhìn thấy, đối đầu bên kia điện thoại nói: "Thật có lỗi, quá quen với chuyện cậu ngủ nên không có đánh thức, đợi chút nữa trở về phòng cậu muốn ăn gì không?"
"Muộn như vậy đừng ăn quá nhiều dầu mỡ, mì sợi có được hay không?"
Đầu bên kia tựa hồ đang kháng nghị, Đàm Hinh đành phải nhường một bước, nói: "Mì thịt băm à? Mì thịt băm thêm nước cốt gà, ừm được."
Cô che loa lại, nhỏ giọng nói: "Đi một chuyến đến tiệm mì cửa bắc, mua cho Tĩnh tử một phần mì sợi nhé."
Quý Yến nhíu mày, nói: "Tự cô ta gọi thức ăn ngoài không được sao, còn đòi đi mua cái gì."
Nói thì nói như thế nhưng vẫn ngoan ngoãn khởi động xe.
"Cuộc họp rất thuận lợi... Hương vị cũng không tệ lắm, được, lần sau cùng nhau tới ăn, phải để Quý Yến mời chứ, không đem theo anh ấy sao? Thế nhưng là chúng ta không đặt trước được chỗ thì sao đúng, khách sạn nhà anh ấy..."
Quý Yến hận nghiến răng, vô ý thức sờ về phía túi quần bên phải.
Không có thuốc.
Đã từng có một khoảng thời gian, "anh" điên cuồng ỷ lại vào nicotine và cồn, mới có thể miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ. Nếu không mỗi lần vừa nhắm mắt lại, ngực liền bị thần kinh co rút, chịu mọi sự dày vò.
Khi đó, "anh" vừa đoạt lại chủ quyền thân thể, để một "Quý Yến" khác rơi vào trạng thái ngủ say, ngay lúc "anh" coi là rất nhanh sẽ có thể có được hạnh phúc, lại bị chấn động khiến "anh" phải liều mạng muốn sống sót, cô gái "anh" thích đã biến mất trên thế giới này.
Biến mất.
Vô luận "anh" có bao nhiêu tài phú, địa vị, quyền thế, đều không có cách nào tìm cô trở về.
"Anh" thậm chí, còn chưa kịp nói với cô, "anh" rất thích cô.
Loại cảm giác trống rỗng kia, cơ hồ đã bức điên "anh".
Mỗi người, đều có thứ mà mình trân quý nhất nhất không cách nào chạm vào được, một khi mất đi, không khác gì khoét mất trái tim mà thống khổ.
Cô gái kia đối với anh mà nói, là người tồn tại duy nhất trên đời này "anh" không cách nào dứt bỏ.
Loại thống khổ khi mất người mình yêu, chỉ có uống đến say mèm, bị nicotine tê liệt tri giác, quên một khắc hiện thực nhất thời mới có thể có chút làm dịu đi tâm tình.
Buồn cười là, cồn đã từng là nhược điểm duy nhất của "anh", đến giờ phút này, lại thành thứ cứu rỗi.
Sau khi báo thù "anh" bắt đầu muốn tự tử. "Anh" ý định đánh thức anh ta, để gánh chịu sở hữu đau đớn, nếu như ngay từ đầu, "anh" cam tâm bị đào thải, có lẽ sẽ không cần chịu đựng loại đau đớn sống không bằng chết này.
"Anh" muốn quên đi.
Sau đó, "anh" cùng anh ta phát hiện bản chất của thế giới này.
Thế giới "Trưởng thành" này cực kỳ tàn khốc.
Một lần nữa trở lại năm mười bảy tuổi này, trở lại lúc còn chưa mất đi cô, quên hết mọi thứ, bắt đầu lại từ đầu. Điều duy nhất "anh" không quên ——
Nhất định phải nói cho cô, "anh" thích cô.
Đèn đỏ.
Đàm Hinh cúp điện thoại, chột dạ nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, điện thoại của Đào Tĩnh gọi đến quá kịp thời, cô vậy mà bị một nhóc nắm mũi dẫn đi.
Thật sự là mất mặt.
Đầu ngón tay xoa lên môi có chút sưng đỏ, một cảm giác tê dại truyền từ môi đến đáy lòng.
Người đàn ông bên cạnh bỗng dưng cúi người, một nụ hôn rơi xuống khóe môi của cô.
"!!"
"Đây là đền bù cho anh vừa rồi bị tổn thất." Quý Yến nói hùng hồn, lại lẩm bẩm: "Hinh Hinh, anh thích em thích vô cùng, em có biết không?"
Đàm Hinh hận không thể che miệng của anh lại, cuối cùng chỉ có thể đi che lỗ tai của mình.
Một khi đối mặt cô cũng không có nắm chắc, không dám đáp lại tình cảm của anh.