Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93
Trước kia trong đại sảnh lầu một của nhà trọ này vẫn còn một vị khách, nay đến người cũng chẳng có. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ bước vào, chọn bàn rồi ngồi xuống, hồi lâu sau cũng vẫn không có ai đến tiếp đón. Ngụy Vô Tiện không thể không dùng đốt ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, kêu: "Làm phiền!"
Lúc bấy giờ tiểu nhị mới chầm chậm bước sang đây. Có lẽ đã quen với cái sự uể oải chán chường trong một thời gian dài, nên có mối làm ăn tới cũng chẳng xốc tinh thần lên nổi. Ngụy Vô Tiện quay về phía thực đơn treo trên tường chọn vài món, y thì vẫn cứ độc một vẻ xa cách khó gần. Lam Vong Cơ cầm chén trà lên nhìn thoáng qua, đáy chén còn chẳng sạch bằng nhà trọ nhỏ kia, thế rồi lại lặng lẽ đặt xuống, không hề đụng vào bất cứ vật gì trên bàn nữa.
Chọn món xong, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Xin hỏi lầu hai của các ngươi dùng để làm gì vậy?"
Tiểu nhị cụp mắt đáp: "Ngoài cửa có ghi. Lầu một là rượu và thức ăn, lầu hai là nghỉ trọ. Ngươi không biết chữ?"
Ngụy Vô Tiện thuận miệng nói: "Ngươi nói đúng rồi, ta không biết chữ thật. Vậy sao lại khoá đi?"
Tiểu nhị bực bội: "Thích thì ở không thích thì thôi, hỏi lắm thế làm gì."
Lam Vong Cơ nói: "Ở."
Y vừa mở miệng, tiểu nhị kia hệt như nuốt phải cục nước đá, lập tức run bắn lên.
Lam Vong Cơ lại dằn một thỏi bạc lên bàn, lạnh lùng nói: "Cần một gian."
Ngụy Vô Tiện vội nói: "Đừng nha, bọn ta không ở. Lấy về lấy về!"
Hắn vừa nói vừa đè thỏi bạc kia xuống, lại bất cẩn đè phải tay Lam Vong Cơ, hai người đồng thời rụt tay lại. Lam Vong Cơ rũ tay xuống, để tay áo giấu kín ngón đi, Ngụy Vô Tiện thấy thế tim như lọt tỏm xuống, bạc kia rơi xuống đất, tiểu nhị lập tức nhặt lên, nói: "Phòng đã đặt rồi không thể rút!"
Gã thu tiền, lên lầu mở khóa rồi đi quét dọn hành lang với phòng ở. Ngụy Vô Tiện điều chỉnh lại biểu cảm, nói cứ như không có chuyện gì: "Cần gì phải vậy?"
Lam Vong Cơ: "Lát nữa cũng phải đi lên."
Ngụy Vô Tiện: "Lên là phải lên. Nhưng chúng ta có thể vào bằng lối cửa sổ, chứ không nhất định phải vào từ cánh cửa này. Tiết kiệm bớt xài lại đi, không phải tiền của ta nhưng ta lại tiếc thay ngươi đó."
Đúng lúc này đồ ăn đã gọi cũng được đưa tới. Bởi vì khách chỉ có hai người bọn họ, nên mới nhanh được như thế. Ngụy Vô Tiện gắp một món trên bàn lên, ngửi ngửi, vậy mà lại ngửi thấy mùi thịt cháy khét khiến người ta buồn nôn thật. Hắn cười, nói với Lam Vong Cơ: "Cuối cùng cũng coi như hiểu. Ban đầu là quấy rối, phòng không thể ở, món không thể ngửi, lại thêm tiểu nhị thì cứ như ăn phải pháo. Làm ăn như vậy mà tốt được mới là lạ. Ngươi thấy sao?"
Nói tới chính sự, hai người lập tức trở nên tự nhiên. Lam Vong Cơ nói: "Cháy lớn."
Ngụy Vô Tiện: "Và?"
Lam Vong Cơ: "Nơi trăng hoa."
Theo như lời cô chủ kia nói, dị tượng mà cả nhà ông chủ bán quần áo trải qua là khắp các phòng đều trông thấy có người trần truồng ôm lấy nhau, mà nơi nào thì sẽ như vậy? Nơi trăng hoa. Sau thì tối đến người vào ở trọ sẽ bị ác mộng, mộng thấy phòng bị cháy và xác cháy đang quằn quại, chứng minh nơi đây đã từng xảy ra một trận cháy lớn, có không ít người bị chết.
Chết cháy khi còn sống, là một kiểu chết cực kỳ đau đớn, bởi vì vậy mà dù đã nhiều năm trôi qua, vẫn còn sót lại một phần tàn hồn của người đã chết làm ảnh hưởng đến nơi đây. Cô chủ kia đến toà thành này vào tám năm trước, lúc nàng tới thì ông chủ tiệm bán đồ trang sức đang bỏ tiệm mà đi, vậy mà nàng lại không nhắc gì tới trận cháy lớn này. E rằng lửa này đã bùng lên sớm hơn, có lẽ là trước lúc chủ tiệm bán đồ trang sức khai trương một khoảng thời gian dài, ít nhất là mười mấy năm.
Đây đều là chuyện rõ ràng. Ngụy Vô Tiện nói: "Thấy hơi giông giống. Hơn nữa, không chỉ là trăng hoa, mà nơi đây còn là một nơi trăng hoa rất phong nhã, bởi trong đại sảnh lầu một luôn có người đánh đàn, lại còn đàn khá hay. Lầu hai dùng để, ừm, phục vụ, thế cho nên cả nhà ông chủ bán quần áo mới trông thấy bóng người ôm nhau ở mỗi lầu đó."
Lam Vong Cơ: "Suy đoán. Vẫn cần nghiệm chứng."
Ngụy Vô Tiện nói: "Thì đó. Nhưng tìm ai để nghiệm chứng đây? Cô chủ kia tới từ hồi tám năm trước mà còn chẳng biết chuyện cháy lớn, nếu không thì nàng ta chắc chắn đã nói hết rồi. Hỏi tiểu nhị cái này chắc hẳn cũng không được gì."
Đúng lúc này, có một bóng người khom lưng bước vào nhà trọ. Liếc mắt nhìn sang, là ông già mang áo vải ban sáng, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Người nọ thật đúng là tâng bốc nhà trọ này mà."
Ai ngờ, tên tiểu nhị kia lại chẳng hề cảm kích, vừa thấy ông ta đi vào đã trợn mắt lên.
Lam Vong Cơ nói: "Ông ta."
Ngụy Vô Tiện cũng nghĩ tới ngay sau đó, tuổi của ông già này khá lớn, nếu như là người địa phương, nhất định sẽ biết rất nhiều, quá nửa sẽ hỏi ra được chút gì đó.
Ông già mang áo vải ngồi vào cái bàn ở gần đó, nói: "Cho một ấm trà."
Bởi vì Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ thuê phòng ở lầu hai nên ban nãy tiểu nhị mới mở khoá ra, vội vã quét dọn tạm thời một phen, vừa làm xong chuyện, trong lòng đang khó chịu nên làm bộ không nghe thấy. Ông già kia lại nói: "Cho một ấm trà."
Tiểu nhị đáp: "Không có trà."
Ông già kia tức mình: "Sao lại không có?"
Tiểu nhị cười khẩy: "Không có là không có. Lần nào cũng có mỗi một ấm mà ngồi uống cả ngày, đậu phộng chỗ bọn ta miễn phí không lấy tiền nên ăn ngon lắm phỏng!"
Ông già mang áo vải kia đúng là vì ham cái lợi này mới đến, mặt mày chợt đỏ chợt trắng, vừa tức vừa lúng túng. Ngụy Vô Tiện vội nói: "Ở đây có ở đây có, lão nhân gia ngài đến đây đi, bọn ta mời ngài uống trà."
Tiểu nhị kia liếc nhìn bọn họ, không dám nói gì nữa. Ông già nọ được bắc thang cho, lập tức leo xuống, ngồi vào bàn bên này, thở dài cảm ơn bọn họ không thôi. Ngụy Vô Tiện thành thạo bản lĩnh bắt chuyện làm quen, qua lại vài câu đã mau chóng làm thân, hỏi tới điểm quan trọng. Ông già mang áo vải cũng cầm đũa lên, hoàn toàn không ngại thứ mùi cháy khét của món ăn, vừa nhai vừa nói: "Ta? Ta sống trên con phố này cũng đã hơn ba mươi năm, ai mà có thể quen thuộc chuyện nơi này hơn ta đây?"
Ngụy Vô Tiện với Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn nhau, đều sôi nổi lên. Hắn lập tức nói: "Hơn ba mươi năm? Vậy thì đúng là đủ lâu thật. Nhà trọ này chắc cũng chưa hơn ba mươi năm đâu nhỉ. Nghe nói nơi này đã từng mở tiệm bán trang sức, bán quần áo, thế thì hẳn là ngài đều thấy hết."
Ông già áo vải nói: "Dáng vẻ lúc nó náo nhiệt nhất ta cũng đã thấy rồi kia." Ông ta hạ giọng, nói: "Không phải các ngươi định ở chỗ này đó chứ? Ta nói cho các ngươi hay, chớ. Các ngươi có thấy ổ khoá trước lối lên lầu hai không?"
Ngụy Vô Tiện cũng hạ thấp giọng: "Có thấy. Vậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Ông ta nói: "Mười mấy năm trước, chỗ này từng bùng lên một trận cháy lớn, có không ít người chết. E rằng vẫn còn lưu lại nơi đây."
Hoàn toàn trùng khớp với phỏng đoán của bọn họ.
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Nơi cháy là đâu?"
Ông già nói: "Tư Thi Hiên."
Vừa nghe thấy tên này, còn tưởng rằng đấy là nơi ngâm thơ đối chữ, vịnh vân phú nguyệt văn nhã, ai mà ngờ lại là chốn trăng hoa. Ngụy Vô Tiện cố ý nói: "Tư Thi Hiên? Thư hoạ các hả?"
Ông già nói: "Không phải! Là phường kỹ. Hồi đầu không phải tên đó, thế nhưng do sau này xuất hiện hai cô nương nổi tiếng, nên dùng tên của các nàng ráp lại, đổi thành cái tên mới. Một người tên là Tư Tư, một người tên là Mạnh Thi, ráp lại chính là "Tư Thi"."
Nghe đến đó, ánh mắt hai người Lam Nguỵ đều ngưng lại.
Ngụy Vô Tiện nói: "Mạnh Thi? Cái tên này hình như có hơi quen tai."
Ông già áo vải nói: "Đó là đương nhiên. Năm ấy ở Vân Mộng Mạnh Thi cũng từng nổi tiếng vài năm, đánh đàn viết chữ vẽ tranh, còn biết làm chút thơ, có rất nhiều người vì danh tiếng của nàng mà tới, không màng gọi nàng là "tài nữ chốn trăng hoa"."
Quả nhiên!
Kim Quang Dao là người Vân Mộng, sau khi mẫu thân chết hắn mới Bắc tiến cậy nhờ Kim Quang Thiện, trước theo họ mẹ, họ Mạnh. Tuy vết tích đã mờ dần đi do Kim Quang Dao cố ý làm ra, khiến đại đa số mọi người không rõ lắm vị tài nữ chốn trăng hoa kia tên đầy đủ là gì, nhưng vừa nghe đến họ Mạnh, thì đều có hoài nghi. Không ngờ vậy mà lại là nàng ấy thật!
Ông già áo vải dứt lời, liếc nhìn Ngụy Vô Tiện rồi lắc đầu nói tiếp: "Bậy. Hình như cái gì. Chuyện Mạnh Thi nổi tiếng đều từ hai mươi mấy năm về trước, mà cũng không có nổi đến mức lan sang cả Vân Mộng, bây giờ cũng chẳng có ai nhớ tới nàng. Tuổi ngươi không lớn, hẳn là không biết nàng."
Ngụy Vô Tiện bịa chuyện: "Ta biết chứ. Ta có ông bác, năm đó từng ngưỡng mộ Mạnh Thi cô nương như mê như say, ngày nào cũng nói với bọn ta chuyện của nàng. Sau nàng lại gả cho người ta, ông bác kia uống rượu say mèm, kêu gào đau lòng lắm."
Ông già áo vải quả nhiên mắc câu, hỏi: "Ai nói nàng ấy gả cho người ta?"
Ngụy Vô Tiện: "Không có hả? Vậy sao ta nghe bác ta nói đến cả con trai cũng sinh rồi?"
Ông già áo vải nói: "Thật ra thì nàng muốn gả đó, lúc gặp tên kia nàng đã hơn hai mươi tuổi rồi, không còn trẻ nữa, tiếp thêm vài năm nhất định sẽ không còn nổi, thế nên nàng mới liều mạng chịu mắng nhiếc cũng phải sinh con, không chỉ là muốn thoát thân mà thôi. Nhưng dù vậy thì tên kia cũng phải đồng ý muốn mới được."
Ngụy Vô Tiện: "Sao, cả con trai tên kia cũng không muốn?"
Ông già áo vải đã ăn sạch cả bàn đồ ăn, nói: "Ta nghe nói tên kia chính là đại nhân vật của một thế gia tu tiên, trong nhà nhất định là có không ít con trai. Thứ gì hễ nhiều sẽ không hiếm, nào lại để ý đứa ở ngoài này? Mạnh Thi trông tới ngóng lui không thấy ai đến đón nó đi, không thể làm gì khác hơn là tự nuôi lấy."
Cách nghĩ lẫn số mạng đều giống hệt Mạc nhị nương tử, mẹ ruột của Mạc Huyền Vũ y như đúc. Trên đời này có rất nhiều người phụ nữ đều gửi gắm niềm hi vọng lên người con trai, trông chờ vào việc con quý mẹ được nhờ. Thay vì dốc hết tâm huyết vào ý định kia, còn không bằng chăm chút cho bản thân. Song Ngụy Vô Tiện nghĩ không ra, cho dù Kim Quang Thiện không muốn đưa Mạnh Thi về Kim Lân Đài, nhưng chuộc thân cho một nữ tử trăng hoa rồi cho nàng một số tiền nuôi con, đối với hắn mà nói là chuyện rất dễ dàng mà. Tại sao ngay cả việc tiện tay này cũng không chịu làm?
Hắn nói: "Ừm, vậy cũng đúng. Đứa bé kia thông minh không?"
Ông già áo vải nói: "Nói như vầy đi. Ta sống đến từng này đã năm mươi mấy năm, vẫn chưa từng thấy đứa nhóc nào thông minh lanh lợi hơn Tiểu Mạnh hết. Mạnh Thi cũng là có lòng dạy nó tốt, coi con trai như công tử giàu sang nhà người ta mà nuôi, dạy nó đọc sách viết chữ, lễ nghi gì đó rồi đưa nó đi học, còn tới mấy nơi mua một số kiếm phổ bí kíp cho nó đọc nữa. Có lẽ là vẫn chưa hết hi vọng."
Nói như thế, nơi bọn họ đang ở hiện giờ, chính là nơi mà Kim Quang Dao lớn lên trước đây.
Ông già áo vải nói tiếp: "Lúc Tiểu Mạnh mười một mười hai tuổi, Mạnh Thi còn muốn noi theo điển tích nào đó, đổi cho nó một chỗ ở mới để học cho tốt. Nhưng khế ước bán thân của nàng vẫn còn ở Tư Thi Hiên, chỉ có thể đưa Tiểu Mạnh đến thư quán mà ở. Nhưng sau đó Tiểu Mạnh lại tự quay về, có nói gì cũng không chịu đi."