Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-9
Chương 9: Kê lặc ma thú
Được Tác Phỉ Á giải thích, Dương Lăng rất nhanh rõ ràng cách sử dụng không gian giới chỉ này, chỉ cần ý nghĩ vừa động là có thể nhanh chóng bỏ đồ vật vào hoặc là lấy ra.
Bên trong giới chỉ chưa đầy đồ vật, có các loại quáng thạch, có đầy tinh tệ, có cả rất nhiều sách. Trong thời gian ngắn, Dương Lăng thấy hoa cả mắt.
-Tinh thần ma pháp nhập môn, Sư Ưng đấu khí, bí ngân quáng thạch nghiên cứu.
Dương Lăng tuỳ ý cầm lấy ra bốn quyển sách cổ, mỗi quyển đều khiến cho Tác Phỉ Á thấy hoảng sợ
-Tinh thần ma pháp ?
Cầm lấy quyển sách ma pháp trên tay Dương Lăng, Tác Phỉ Á thất sắc nói :
-Dương Lăng, bộ xương khô này khi còn sống tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản a !
-Không đơn giản thì sao ? đều hoá thành một bộ xương mà thôi .
Dương Lăng lơ đễnh nói, ngay khi hắn chuẩn bị nhìn các vật phẩm có trong giới chỉ đột nhiên con giác phong thú cầm đầu lớn tiếng kêu lên, nhanh chóng mang đông đảo giác phong thú đánh tới phía trước.
-Tác Phỉ Á cẩn thận!
Thấy hành vi khác thường của giác phong thú, Dương Lăng hiểu có chuyện không ổn, ôm chặt lấy Tác Phỉ Á đang hoảng sợ rồi cẩn thận chú ý động tĩnh chung quang, lấy bất biến ứng vạn biến.
Rất nhanh, theo âm thanh "sa, sa" phía sau loạn thạch xuất hiện một đám sinh vật cổ quái. Đầu lớn như cái đấu, nhưng thân thể lại nhỏ bé, hai bên có một cái trảo dài, trên trán có một con mắt lớn.
-Thì ra là tà nhãn.
Tựa trong lòng ngực Dương Lăng, Tác Phỉ Á thở dài một hơi :
-Đây là một bầy đàn cấp thấp ma thú, biết tấn công từ xa, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng cũng phải cẩn thận.
Rất nhanh, Dương Lăng hiểu được sao gọi là tốc độ không nhanh. Đội quân tà nhãn vừa xuất hiện không hề lên tiếng đã phát ra từng đạo quang đạn, quang đạn bắn lên trên đá lập tức lưu lại lỗ thủng nhỏ. Mặc dù uy lực không nhỏ nhưng tốc độ thật quá chậm, bắn một lần phải cần tích trữ năng lượng nửa ngày, vì vậy mỗi lần công kích hai người đều dễ dàng tránh được.
Hơn nữa càng làm cho Dương Lăng thấy dễ dàng là Tà nhãn không biết dựa vào số lượng khổng lồ, hay là do trí tuệ thấp kém, mà một bộ phận tà nhãn đang liều mạng công kích còn một bộ phận vẫn ở bên không để ý, thậm chí còn có không ít tản ra kiếm thức ăn, nuốt vào một khối ám hoả tinh.
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, 200 con giác phong thú bắt đầu thử tấn công, chia thành hình tam giác giống như máy bay chiến đấu tuỳ ý công kích tốc độ chậm chạp tà nhãn.
Giống như là tử đạn, cái sừng sắc bén đâm một nhát, tiếp theo là hàm răng leo léo hàn quang hung hăng cắn một ngụm, khiến con mắt hay là não bộ tà nhãn bị giác phong thú tạo thành một hố sâu thấy được xương cốt. Tà nhãn bị công kích kêu thảm thiết, giãy dụa vài cái rồi vô lực ngã xuống mặt đất.
Thấy giác phong thú công kích sắc bén, tà nhãn nhanh chóng dụng hoả lực công kích, nhưng vì động tác quá chậm nên thường là còn chưa ngắm trúng mục tiêu thì mục tiêu đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, giác phong thú lợi dụng tốc độ cao, đánh được một trận liền lui lại. Có khi chuyển từ tập trung sang phân tán, dễ dàng tránh thoát được công kích của tà nhãn, đôi khi lại tạo thành đội ngũ tấn công tà nhãn, khi tập trung khi phân tán. Khả năng chiến đấu vượt xa giác phong thú bình thường, khiến cho Tác Phỉ Á cực kỳ kinh ngạc
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, chỉ với 200 giác phong thú làm rối loạn đội hình công kích của tà nhãn, đến khi thủ lĩnh tà nhẫn phải khẩn cấp tập trung tất cả tà nhãn lại thì mới chuyển biến tốt một chút.
Một đạo hoả lực do đông đảo tà nhãn hợp lực tạo thành, uy lực khác hẳn trước, mặc dù lộ tuyến vẫn hỗn loạn không chủ đích, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài con giác phong thú bất hạnh bị dính đạn.
Cùng lúc đó, loạn thạch ở chung quanh bị tà nhãn bắn thành mảnh nhỏ. Đám tà nhãn mặc dù không phát huy công kích một cách hiệu quả, nhưng hoả lực khá mạnh, có lẽ vì điểm này nên có tư cách là cấp thấp ma thú.
Dựa vào tốc độ kinh người, Dương Lăng ôm Tác Phỉ Á tránh qua các đợt công kích của tà nhãn. Không lâu, nhìn vết đạn dày đặc trên mặt cự thạch, Dương Lăng trong lòng vừa động nghĩ tới một cái chủ ý
Để cho Tác Phỉ Á tránh ở phía sau một tảng đá, Dương Lăng không lùi mà tiến lên, vừa cắn ngón trỏ vừa nhanh chóng hướng tà nhãn đi tới. Đồng thời chỉ huy giác phong thú tất cả tấn công, dưới sự chỉ huy của hắn, giác phong thú công kích vào các vị trí không trọng yếu, không làm chết đi tà nhãn nhưng làm cho tà nhãn mất đi hành động và khả năng chiến đấu.
Dương Lăng di chuyển không ngừng, nhỏ một giọt máu tươi lên đầu mỗi con tà nhãn bị thương. Thừa lúc Tác Phỉ Á không để ý thỉnh thoảng lấy từ trong lòng ngực ra một viên ma thú huyết châu nuốt vào để bổ sung lượng máu và vu lực vừa tiêu hao .
Sau khi tiếp xúc với máu của Dương Lăng, ngân quang trên thân tà nhãn chợt hiện lên cùng một lớp chú văn huyền ảo, dị biến giống như giác phong thú. Cùng lúc đó Dương Lăng cũng cảm thấy một loạt trí nhớ nhập vào trong thần thức mình.
Giống như cơn gió thổi qua, không lâu sau Dương Lăng thuận lời thuần hóa đại bộ phận tà nhẫn, thống kê lại thấy có hơn 2000 tà nhãn bị thuần hóa, cùng với giác phong thú tương đương về số lượng. Nhưng cũng khiến cho hơn 200 viên huyết châu tiêu hao mất.
-Dương Lăng, này, đây là triệu hồi ma pháp sao ?
Nhìn thấy Dương Lăng nhanh chóng thuần hóa tà nhãn, Tác Phỉ Á há hốc mồm, không thể nào tưởng tượng được còn có ma pháp kinh khủng. Không cần hao phí ma lực, không cần niệm chú ngữ, chỉ cần một giọt máu đã có thể triệu hồi hơn 2000 tà nhãn, đúng là thượng cổ triệu hồi sư trong truyền thuyết.
Cười cười thần bí, Dương Lăng không thừa nhận cũng không phủ nhận. Vu tháp là bí mật sinh tồn của hắn, hắn không hy vọng có một ngày có người biết. Đồng thời, vu tháp còn có rất nhiều chỗ hắn cũng không rõ, trong khoảng thời gian ngắn hắn chính là muốn nói rõ cũng khó thể nói.
Cho dù dùng lượng lớn huyết châu bù đắp, nhưng liên tục lấy máu thuần hóa hơn 2000 tà nhãn sắc mặt của hắn cũng tái hẳn đi, suýt chút nữa ngã xuống. May là vu lực sau khi uống tánh mạng chi tuyền đã tiến nhanh, hơn nữa tà nhãn đều bị giác phong thú gây thương tích, nên khi thuần hóa không cần tiêu hao nhiều vu lực nếu không sợ rằng đã sớm chống đỡ không nổi.
Sau một lát nghỉ ngơi, Dương Lăng chỉ huy tà nhãn bài binh bố trận. Tà nhãn hoả lực không kém, dù cho thời gian đổi đạn rất lâu, nhưng nếu có biện pháp thì cũng có thể thu được hiệu quả cao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhớ tới hỏa dược của thế kỷ 18, Dương Lăng nghĩ đến phương pháp xếp ba hàng. Chỉ huy Tà nhãn xếp thành ba hàng, hàng đầu nằm trên mặt đất, hàng hai cao hơn chút, hàng thứ ba đứng thẳng lên. Ba hàng thay nhau bắn. Từ đó có thể hình thành hoả lực liên tục, dựa vào số lượng khổng lồ tà nhãn lực công kích khác hẳn trước kia.
Nhìn Dương Lăng đầu đầy mô hôi, Tác Phỉ Á từ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi ngẫm, với số lượng giác phong thú khổng lồ lại có phương pháp huấn luyện đặc biệt, đồng thời dễ dàng thuần hóa số lượng lớn tà nhãn, trong nháy mắt tận dụng ưu điểm và khuyết điểm của tà nhãn. Đối với Dương Lăng, Tác Phỉ Á cảm giác mình hiểu hắn càng nhiều ngược lại những điều bất ngờ về hắn cũng rất nhiều.
Dùng một lượng lớn tinh thạch để mua thiết quáng thạch, đó là việc mà người khác không nghĩ làm, nhưng Dương Lăng không chút do dự giống như đại quý tộc có tiền nhiều như nước nhưng ngay cả ăn đều không ăn, hoặc là tuỳ ý ăn một ít bình thường không có chút nào phong cách quý tộc. Ma pháp cổ quái, có một số lượng khổng lồ ma thú, Dương Lăng dường như là thượng cổ triệu hồi sư trong truyền thuyết nhưng hắn không hiểu nguyên tố ma pháp là gì, không hiểu không gian giới chỉ, hắn dường như cũng không rõ giá trị của ma thú tinh hạch.
Mặc dù có rất nhiều chỗ nghi hoặc, nhưng Tác Phỉ Á càng thích cùng Dương Lăng ở cùng một chỗ. Có Dương Lăng, cuộc sống của nàng đầy hạnh phúc và nụ cười, thấy vẻ tiêu sái của Dương Lăng, tim nàng dường như đập nhanh hơn rất nhiều.
-Dương Lăng, ngươi sao nghĩ ra phương pháp cổ quái như vậy Tác Phỉ Á vừa định lấy tay lau hộ hắn thì cảm giác có điều không tốt.
-Hắc hăc, Tác Phỉ Á không dấu diếm nàng, đây đều là nữ thần tự nhiên nói cho ta biết đó.
Sau khi thu hồi tất cả giác phong thú cùng Tà nhãn vào không gian kì dị của vu tháp, Dương Lăng thần bí cười cười :
-Đi thôi, tinh linh đại mĩ nữ của ta, nếu không nhanh trở về thì Tử Lan sẽ bị mặt trời làm khô héo hết.
Nghe thấy Dương Lăng bảo mình là Tinh linh đại mỹ nữ, Tác Phỉ Á mặt đỏ bừng lên, đôi mắt trong veo liếc nhìn Dương Lăng một cái rồi bước đi. Trong lòng vừa thẹn thùng vừa có cảm giác ngọt ngào.
Thông qua trí nhớ của Tà nhãn Dương Lăng biết được bên trong sơn cốc còn có những huyệt động sâu không thấy đáy, bên trong có rất nhiều quái vật, theo truyền thuyết còn có một tòa thành bị phong ấn bên dưới quái vật hoành hành. Dương Lăng hắn hiện tại vu lực tiêu hao hầu như không còn, muốn mà không có khả năng thực hiện, không có cách nào khác ngoài việc để đợt khác thích hợp thăm dò sau.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Được Tác Phỉ Á giải thích, Dương Lăng rất nhanh rõ ràng cách sử dụng không gian giới chỉ này, chỉ cần ý nghĩ vừa động là có thể nhanh chóng bỏ đồ vật vào hoặc là lấy ra.
Bên trong giới chỉ chưa đầy đồ vật, có các loại quáng thạch, có đầy tinh tệ, có cả rất nhiều sách. Trong thời gian ngắn, Dương Lăng thấy hoa cả mắt.
-Tinh thần ma pháp nhập môn, Sư Ưng đấu khí, bí ngân quáng thạch nghiên cứu.
Dương Lăng tuỳ ý cầm lấy ra bốn quyển sách cổ, mỗi quyển đều khiến cho Tác Phỉ Á thấy hoảng sợ
-Tinh thần ma pháp ?
Cầm lấy quyển sách ma pháp trên tay Dương Lăng, Tác Phỉ Á thất sắc nói :
-Dương Lăng, bộ xương khô này khi còn sống tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản a !
-Không đơn giản thì sao ? đều hoá thành một bộ xương mà thôi .
Dương Lăng lơ đễnh nói, ngay khi hắn chuẩn bị nhìn các vật phẩm có trong giới chỉ đột nhiên con giác phong thú cầm đầu lớn tiếng kêu lên, nhanh chóng mang đông đảo giác phong thú đánh tới phía trước.
-Tác Phỉ Á cẩn thận!
Thấy hành vi khác thường của giác phong thú, Dương Lăng hiểu có chuyện không ổn, ôm chặt lấy Tác Phỉ Á đang hoảng sợ rồi cẩn thận chú ý động tĩnh chung quang, lấy bất biến ứng vạn biến.
Rất nhanh, theo âm thanh "sa, sa" phía sau loạn thạch xuất hiện một đám sinh vật cổ quái. Đầu lớn như cái đấu, nhưng thân thể lại nhỏ bé, hai bên có một cái trảo dài, trên trán có một con mắt lớn.
-Thì ra là tà nhãn.
Tựa trong lòng ngực Dương Lăng, Tác Phỉ Á thở dài một hơi :
-Đây là một bầy đàn cấp thấp ma thú, biết tấn công từ xa, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng cũng phải cẩn thận.
Rất nhanh, Dương Lăng hiểu được sao gọi là tốc độ không nhanh. Đội quân tà nhãn vừa xuất hiện không hề lên tiếng đã phát ra từng đạo quang đạn, quang đạn bắn lên trên đá lập tức lưu lại lỗ thủng nhỏ. Mặc dù uy lực không nhỏ nhưng tốc độ thật quá chậm, bắn một lần phải cần tích trữ năng lượng nửa ngày, vì vậy mỗi lần công kích hai người đều dễ dàng tránh được.
Hơn nữa càng làm cho Dương Lăng thấy dễ dàng là Tà nhãn không biết dựa vào số lượng khổng lồ, hay là do trí tuệ thấp kém, mà một bộ phận tà nhãn đang liều mạng công kích còn một bộ phận vẫn ở bên không để ý, thậm chí còn có không ít tản ra kiếm thức ăn, nuốt vào một khối ám hoả tinh.
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, 200 con giác phong thú bắt đầu thử tấn công, chia thành hình tam giác giống như máy bay chiến đấu tuỳ ý công kích tốc độ chậm chạp tà nhãn.
Giống như là tử đạn, cái sừng sắc bén đâm một nhát, tiếp theo là hàm răng leo léo hàn quang hung hăng cắn một ngụm, khiến con mắt hay là não bộ tà nhãn bị giác phong thú tạo thành một hố sâu thấy được xương cốt. Tà nhãn bị công kích kêu thảm thiết, giãy dụa vài cái rồi vô lực ngã xuống mặt đất.
Thấy giác phong thú công kích sắc bén, tà nhãn nhanh chóng dụng hoả lực công kích, nhưng vì động tác quá chậm nên thường là còn chưa ngắm trúng mục tiêu thì mục tiêu đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, giác phong thú lợi dụng tốc độ cao, đánh được một trận liền lui lại. Có khi chuyển từ tập trung sang phân tán, dễ dàng tránh thoát được công kích của tà nhãn, đôi khi lại tạo thành đội ngũ tấn công tà nhãn, khi tập trung khi phân tán. Khả năng chiến đấu vượt xa giác phong thú bình thường, khiến cho Tác Phỉ Á cực kỳ kinh ngạc
Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng, chỉ với 200 giác phong thú làm rối loạn đội hình công kích của tà nhãn, đến khi thủ lĩnh tà nhẫn phải khẩn cấp tập trung tất cả tà nhãn lại thì mới chuyển biến tốt một chút.
Một đạo hoả lực do đông đảo tà nhãn hợp lực tạo thành, uy lực khác hẳn trước, mặc dù lộ tuyến vẫn hỗn loạn không chủ đích, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài con giác phong thú bất hạnh bị dính đạn.
Cùng lúc đó, loạn thạch ở chung quanh bị tà nhãn bắn thành mảnh nhỏ. Đám tà nhãn mặc dù không phát huy công kích một cách hiệu quả, nhưng hoả lực khá mạnh, có lẽ vì điểm này nên có tư cách là cấp thấp ma thú.
Dựa vào tốc độ kinh người, Dương Lăng ôm Tác Phỉ Á tránh qua các đợt công kích của tà nhãn. Không lâu, nhìn vết đạn dày đặc trên mặt cự thạch, Dương Lăng trong lòng vừa động nghĩ tới một cái chủ ý
Để cho Tác Phỉ Á tránh ở phía sau một tảng đá, Dương Lăng không lùi mà tiến lên, vừa cắn ngón trỏ vừa nhanh chóng hướng tà nhãn đi tới. Đồng thời chỉ huy giác phong thú tất cả tấn công, dưới sự chỉ huy của hắn, giác phong thú công kích vào các vị trí không trọng yếu, không làm chết đi tà nhãn nhưng làm cho tà nhãn mất đi hành động và khả năng chiến đấu.
Dương Lăng di chuyển không ngừng, nhỏ một giọt máu tươi lên đầu mỗi con tà nhãn bị thương. Thừa lúc Tác Phỉ Á không để ý thỉnh thoảng lấy từ trong lòng ngực ra một viên ma thú huyết châu nuốt vào để bổ sung lượng máu và vu lực vừa tiêu hao .
Sau khi tiếp xúc với máu của Dương Lăng, ngân quang trên thân tà nhãn chợt hiện lên cùng một lớp chú văn huyền ảo, dị biến giống như giác phong thú. Cùng lúc đó Dương Lăng cũng cảm thấy một loạt trí nhớ nhập vào trong thần thức mình.
Giống như cơn gió thổi qua, không lâu sau Dương Lăng thuận lời thuần hóa đại bộ phận tà nhẫn, thống kê lại thấy có hơn 2000 tà nhãn bị thuần hóa, cùng với giác phong thú tương đương về số lượng. Nhưng cũng khiến cho hơn 200 viên huyết châu tiêu hao mất.
-Dương Lăng, này, đây là triệu hồi ma pháp sao ?
Nhìn thấy Dương Lăng nhanh chóng thuần hóa tà nhãn, Tác Phỉ Á há hốc mồm, không thể nào tưởng tượng được còn có ma pháp kinh khủng. Không cần hao phí ma lực, không cần niệm chú ngữ, chỉ cần một giọt máu đã có thể triệu hồi hơn 2000 tà nhãn, đúng là thượng cổ triệu hồi sư trong truyền thuyết.
Cười cười thần bí, Dương Lăng không thừa nhận cũng không phủ nhận. Vu tháp là bí mật sinh tồn của hắn, hắn không hy vọng có một ngày có người biết. Đồng thời, vu tháp còn có rất nhiều chỗ hắn cũng không rõ, trong khoảng thời gian ngắn hắn chính là muốn nói rõ cũng khó thể nói.
Cho dù dùng lượng lớn huyết châu bù đắp, nhưng liên tục lấy máu thuần hóa hơn 2000 tà nhãn sắc mặt của hắn cũng tái hẳn đi, suýt chút nữa ngã xuống. May là vu lực sau khi uống tánh mạng chi tuyền đã tiến nhanh, hơn nữa tà nhãn đều bị giác phong thú gây thương tích, nên khi thuần hóa không cần tiêu hao nhiều vu lực nếu không sợ rằng đã sớm chống đỡ không nổi.
Sau một lát nghỉ ngơi, Dương Lăng chỉ huy tà nhãn bài binh bố trận. Tà nhãn hoả lực không kém, dù cho thời gian đổi đạn rất lâu, nhưng nếu có biện pháp thì cũng có thể thu được hiệu quả cao. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhớ tới hỏa dược của thế kỷ 18, Dương Lăng nghĩ đến phương pháp xếp ba hàng. Chỉ huy Tà nhãn xếp thành ba hàng, hàng đầu nằm trên mặt đất, hàng hai cao hơn chút, hàng thứ ba đứng thẳng lên. Ba hàng thay nhau bắn. Từ đó có thể hình thành hoả lực liên tục, dựa vào số lượng khổng lồ tà nhãn lực công kích khác hẳn trước kia.
Nhìn Dương Lăng đầu đầy mô hôi, Tác Phỉ Á từ kinh ngạc chuyển sang sợ hãi ngẫm, với số lượng giác phong thú khổng lồ lại có phương pháp huấn luyện đặc biệt, đồng thời dễ dàng thuần hóa số lượng lớn tà nhãn, trong nháy mắt tận dụng ưu điểm và khuyết điểm của tà nhãn. Đối với Dương Lăng, Tác Phỉ Á cảm giác mình hiểu hắn càng nhiều ngược lại những điều bất ngờ về hắn cũng rất nhiều.
Dùng một lượng lớn tinh thạch để mua thiết quáng thạch, đó là việc mà người khác không nghĩ làm, nhưng Dương Lăng không chút do dự giống như đại quý tộc có tiền nhiều như nước nhưng ngay cả ăn đều không ăn, hoặc là tuỳ ý ăn một ít bình thường không có chút nào phong cách quý tộc. Ma pháp cổ quái, có một số lượng khổng lồ ma thú, Dương Lăng dường như là thượng cổ triệu hồi sư trong truyền thuyết nhưng hắn không hiểu nguyên tố ma pháp là gì, không hiểu không gian giới chỉ, hắn dường như cũng không rõ giá trị của ma thú tinh hạch.
Mặc dù có rất nhiều chỗ nghi hoặc, nhưng Tác Phỉ Á càng thích cùng Dương Lăng ở cùng một chỗ. Có Dương Lăng, cuộc sống của nàng đầy hạnh phúc và nụ cười, thấy vẻ tiêu sái của Dương Lăng, tim nàng dường như đập nhanh hơn rất nhiều.
-Dương Lăng, ngươi sao nghĩ ra phương pháp cổ quái như vậy Tác Phỉ Á vừa định lấy tay lau hộ hắn thì cảm giác có điều không tốt.
-Hắc hăc, Tác Phỉ Á không dấu diếm nàng, đây đều là nữ thần tự nhiên nói cho ta biết đó.
Sau khi thu hồi tất cả giác phong thú cùng Tà nhãn vào không gian kì dị của vu tháp, Dương Lăng thần bí cười cười :
-Đi thôi, tinh linh đại mĩ nữ của ta, nếu không nhanh trở về thì Tử Lan sẽ bị mặt trời làm khô héo hết.
Nghe thấy Dương Lăng bảo mình là Tinh linh đại mỹ nữ, Tác Phỉ Á mặt đỏ bừng lên, đôi mắt trong veo liếc nhìn Dương Lăng một cái rồi bước đi. Trong lòng vừa thẹn thùng vừa có cảm giác ngọt ngào.
Thông qua trí nhớ của Tà nhãn Dương Lăng biết được bên trong sơn cốc còn có những huyệt động sâu không thấy đáy, bên trong có rất nhiều quái vật, theo truyền thuyết còn có một tòa thành bị phong ấn bên dưới quái vật hoành hành. Dương Lăng hắn hiện tại vu lực tiêu hao hầu như không còn, muốn mà không có khả năng thực hiện, không có cách nào khác ngoài việc để đợt khác thích hợp thăm dò sau.
Ma Thú Lĩnh Chủ.