Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-17
Chương 17: Khổ mạch tửu đích hồi báo
Trong phạm vị năm trăm dặm quanh tinh linh bộ lạc đều đã kiểm tra hết cuối cùng Dương Lăng cũng dừng hành động tìm kiếm cổ thụ ngàn năm lại.
Bên ngoài sâm lâm cổ thụ rất thưa thớt, mà bên trong Đặc Lạp Tư sâm lâm lại là khu vực cao cấp ma thú hoành hành, hiện giờ Dương Lăng còn chưa có thực lực đi vào. Theo điển tịch của tinh linh ghi lại và trí nhớ của Giác phong thú đều cho thấy ở sâu trong sâm lâm ma thú cực kỳ cường đại, nếu không đủ bản lãnh mà đi vào thì chỉ làm thức ăn nhét kẽ răng của chúng mà thôi.
Cùng lúc đó, căn cứ theo tin tức hồi báo, bên ngoài sâm lâm tại Duy Sâm Trấn dong binh không biết rõ thân phận càng ngày càng nhiều. Để tránh khỏi sự tập kích bất ngờ của Y Thước Á, Dương Lăng quyết định đi ra ngoài tìm hiểu rõ tình huống.
Chuẩn bị ổn thỏa tất cả, Dương Lăng ngồi trên lưng sư thứu một mình đi tới Duy Sâm Trấn bên ngoài Đặc Lạp Tư sâm lâm. Vừa đi vừa tận dụng thời gian huấn luyện ma thú đại quân. Sau khi đánh một trận với Dã man nhân, Tà nhãn mặc dù biểu hiện xuất sắc nhưng lộ ra một khuyết điểm trí mạng, đó là quá lãng phí hỏa lực.
Tiến hóa tới nhị giai nhưng Giác phong thú mỗi ngày cũng chỉ có thể phóng ra ba cây châm độc, mà Tà nhãn có thể phóng ra hơn mười loạt đạn mỗi ngày. Trên chiến trường, nếu trước khi ma lực hao hết mà không kết thúc được trận đánh, thì chỉ còn nước đợi đối phương giết hại, vì vậy càng phải đề cao khả năng chiến đấu của ma thú đại quân.
Sư thứu là trung cấp ma thú nên tốc độ vượt xa Giác phong thú, ngày bay ngàn dặm. Hai ngày sau, Dương Lăng thuận lợi đi tới Duy Sâm Trấn bên ngoài sâm lâm.
Duy Sâm Trấn không quá lớn, phía đông và phía tây có hai tòa tháp gỗ. Đường phố nhỏ hẹp, hàng quán hai bên đường ít đến mức có thể đếm được, hầu hết đều là các nhà buôn bán củi nho nhỏ. Nhưng ngoài ý muốn của Dương Lăng, ở đây cũng có một quán bán rượu, đi vào bên trong đã thấy đầy tửu quỷ đang say.
-Tiên sinh, ngài muốn được phục vụ đặc biệt không?
Dương Lăng vừa bước vào cửa, một thiếu phụ rất nhanh lại gần. Mặc bộ quần áo mà làm người ta có thể thấy được đôi chân thon dài, hai đầu v* cũng có thể thoang thoáng nhìn thấy.
-Không cần, cho ta hai chén rượu là đủ.
Dương Lăng không cần nghĩ cũng biết người đàn bà này làm nghề gì. Xem ra nơi nào có rượu, thì có đàn ông lui tới, mà nơi đàn ông tập trung thì có loại đàn bà này, sang thế giới này cũng vẫn là như vậy.
-Tiên sinh chỉ cần là có một chút tinh tệ, người có thể có được sự phục vụ tuyệt vời.
Thiều phụ nhìn Dương Lăng, nhẹ nhàng đi tới :
-Chẳng lẽ Đỗ Lệ Tư không làm người động tâm?
Cảm nhận được bộ ngực mềm mại co dãn của thiếu phụ, cùng da thịt trắng mịn của nàng, Dương Lăng không khỏi rung động trong lòng. Nhìn nàng mặc cái quần được xẻ bên thật là mê người, liền nghĩ thầm-Huyền ảo vu thuật có thể thuần hóa được ma thú, cổ thụ có linh tính vậy thì có lẽ nhỏ máu tươi lên một người đàn bà, không khéo sẽ có một người nữ nô đây!
Thuần hóa một nữ nô để mặc cho mình sai khiến?
Một trận gió mát thổi qua, Dương Lăng khôi phục lại tinh thần. Gần đây không biết có chuyện gì xảy ra, định lực tại vấn đề này càng ngày càng thấp, không biết có phải là do tu luyện thần bí vu quyết mà phát sinh ra không. Thình thoảng lại mơ thấy người đàn bà ăn mặc sang trọng trên chiếc xe lúc trước, nhớ đầy đặn cái mông và vết máu dính ở bên trên vu tháp.
Hít vào một hơi, Dương Lăng rất nhanh tỉnh táo lại, nhẹ nhàng đẩy người thiếu phụ đầy hấp dẫn ra. Duy Sâm Trấn là địa bàn của Y Thước Á, tay chân đông đảo, bây giờ không phải là lúc để tán tỉnh mà phải nghe xem tình hình cụ thể là tốt hơn cả.
Thoát khỏi sự dây dưa của người thiếu phụ, Dương Lăng tìm lấy một vị trí trong quán rượu ngồi xuống, âm thầm đánh giá chung quanh. Cách hắn không xa, có hai nam nhân mặc quần áo dong binh đang uống rượu nói chuyện gì đó khiến cho hắn chú ý.
-Hài, Cổ Lực Đặc, nghe nói có vài tiểu cô nương mới được đưa đến, đã được thưởng thức qua chưa?
-Một lần phải trả hai mươi hắc tinh tệ, đúng là cướp bóc mà. Nhưng mà kỹ thuật đúng là quá tuyệt, Phân Lý Tư Đặc ngươi ngàn vạn lần không nên bỏ qua đó. So với bà vợ của ngươi giỏi hơn nhiều lắm .
Một tên tráng hãn chép chép lưỡi, mặc một bộ khôi giáp cũ kỹ tựa hồ là một gã dong binh nghèo.
Uống cạn một chén khổ mạch tửu, Phân Lý Tư Đặc đặt mạnh cái chén xuống bàn :
-Mẹ nó, sinh ý bây giờ càng ngày càng khó làm, đem cả nnoij khố bán đi cũng không có hai mươi mai tinh tệ.
-Thôi đừng có tại đây giả nghèo giả khổ, tiểu tử nhà ngươi vừa mới nhận một nhiệm vụ, làm sao lại không có tiền?
-Không nói còn tốt hơn, nói càng bực mình thêm, ta thật vất vả hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại chỉ nhận được một phần năm tiền thưởng. Con chó Y Thước Á, An tạp gia tộc là lũ chó, mẹ nó, cuộc sống này thật không thể sống nổi!
Tên đạo tặc Phân Lý Tư Đặc rất là bất bình, mấy ngày hôm trước phải mạo hiểm tánh mạng để hoàn thành nhiệm vụ, không nghĩ tới lũ chó An tạp gia tộc thấy được bèn lấy lý do là thu phí bảo vệ để chiếm đoạt phần lớn.
Bối rối nhìn ngó bốn phía, dong binh Cổ Lực Đặc lấy ngón trỏ đặt lên miệng :
-Hừ, nhỏ miệng một chút, ngươi sợ mình sống lâu quá à? Nếu bị lũ chó An tạp gia tộc nghe thấy thì mất một ngón tay đó!
Uống vào một ngụm rượu, đạo tặc Phân Lý Tư Đặc hai mắt đỏ bừng. Cách đây nửa năm, bởi vì hắn không kịp thời giao ra phí bảo vệ, ngón vô danh trên tay phải đã bị Y Thước Á ra lệnh cho gia đinh chặt bỏ mất một đốt. Cũng vì thế mà sự linh hoạt của tay phải đã không bằng trước kia, sinh ý càng ngày càng ít, cuộc sống cũng càng ngày càng khó khăn hơn nhiều.
Thấy Phân Lý Tư Đặc nghiến răng ken két, dong binh Cổ Lực Đặc hiểu được mình vừa động chạm vào nỗi đau của hắn :
-Huynh đệ không nói nữa, nào uống rượu. Mà đạo tặc các ngươi tin tức biết nhiều, ta nghe nói có người ở Đặc Lạp Tư sâm lâm phát hiện một tòa cự long huyệt động khổng lồ, không biết là thật hay giả vậy?
-Cổ Lực Đặc, thật không dấu ngươi, ta cố hết sức cũng không nắm được tình huống cụ thể!
Phân Lý Tư Đặc chần chờ một lát rồi nhỏ giọng nói tiếp :
-Nhưng trên trấn gần đây có rất nhiều người không rõ thân phận đi vào, có đại kiếm sư mặc trọng giáp, còn có rất nhiều ma pháp sư. Ta còn nghe nói giáo đình cũng phái một gã thần điện ky sĩ và một đại ma pháp sư tới đây, xem ra không phải tin đồn thất thiệt!
Thần điện kỵ sĩ của giáo đính? Bảo sao An tạp gia tộc thời gian gần đây im lặng như vậy.
Dong binh Cổ Lực Đặc hiểu ra tại sao thời gian gần đây lũ chó An tạp gia tộc lại an phận hơn trước, không như trước kia một ngày đều làm loạn cả Duy Sâm Trấn. Xem ra cây có bóng, người có danh, không điều ác nào không làm An tạp gia tộc tất nhiên là đang lo lắng giáo đình kỵ sĩ đến điều tra.
-Hài, hai vị có thể uống cùng ta mấy chén được không? Ta mời!
Sau khi nghe được câu chuyện của hai người, Dương Lăng trầm tư trong chốc lát, sau đó cười cười đi tới .
-Tiểu nhị, mang đến ba bình rược ngon lại đây.
Nhìn Dương Lăng không mời mà tới tên dong binh cẩn thận không nói nữa nhưng đạo tặc Phân Lý Tư Đặc lại vẫn đang nhỏ giọng chửi vài câu.
-Gặp mặt tức là có duyên, hai vị huynh đệ, uống nào!
Dương Lăng nhiệt tình giơ chén rượu lên. Trong lúc vô ý biết được tin tức về long huyệt và giáo đình, Dương Lăng hiểu được chuyến đi này không thất bại. Cái khác không nói, chỉ cần An tạp gia tộc không dám công khai trả thù cũng giúp cho mình càng dễ dàng ở Duy Sâm Trấn hành động.
Vẻ mặt không vui Phân Lý Tư Đặc không khách khí giơ chén rượu lên ngang đầu rồi uống, nhưng tên dong binh Cổ Lực Đặc lại tỏ vẻ trầm ngâm :
-Tiên sinh trông mặt không quen cho lắm, có phải lần đầu tiên tới Duy Sâm Trấn, chẳng biết gọi là gì?
Thấy đạo tặc Phân Lý Tư Đặc một hơi uống hết chén rượu, Dương Lăng nhớ tới ải nhân Lỗ Thước :
-Tại hạ là Dương Lăng, là một gã buôn bán vũ khí, nghe nói Duy Sâm Trấn có nhu cầu rất lớn về binh khí nên đến đây xem tình hình, còn mong hai vị huynh đệ giúp đỡ!
Không chút bối rối, Dương Lăng nhanh chóng nghĩ ra một thân phận hợp lý, vừa rồi ở bên ngoài đi lại vài vòng thấy cả Duy Sâm Trấn không có một gian hàng nào bán binh khí. Mà cả nghề đốn củi lẫn săn thú ở Đặc Lạp Tư sâm lâm đều cần đền vũ khí, vì vậy nếu tại Duy Sâm Trấn mở một gian hàng bán binh khí là một chủ ý rất tốt.
Uống một ngụm khổ mạch tửu mà Dương Lăng mời khách, dong binh Cổ Lực Đặc nói :
-Ồ, ra là Dương đại thương nhân, thất kính, thất kính, mà không biết người anh em là người của thương hội nào vậy?
Nghe nói Dương Lăng chuẩn bị mở một quầy bán binh khí, Cổ Lực Đặc không khỏi rung động. Quầy bán binh khí cùng với lò rèn không giống nhau, phải có vật chất và tiền bạc rất lớn, nếu không có đủ tiền thì đến nghĩ đều không dám nghĩ đến nữa là.
-Chỉ là một thương hội nhỏ mà thôi, có nói ra cũng không có người biết!
Dương Lăng làm ra vẻ thần bí, cười cười :
-Vũ khí và áo giáp ta đã cùng Ải nhân thỏa thuận tốt rồi, tiền cũng không phải vấn đề, giờ chỉ còn thiếu vài tên tiểu nhị, không biết hai anh em có thể giúp đỡ tại hạ hay không ?
Trên đại lục này, vũ khí mà Ải nhân chế tạo nổi tiếng về độ cứng cỏi và sắc bén. Dương Lăng tin tưởng rằng chỉ cần mang Ải nhân Lỗ Thước đến làm, thì làm ăn chắc chắn cực kỳ phát đạt. Đương nhiên nếu có mấy tên đại ca ở địa phương hỗ trợ vậy càng thêm thuận lợi.
-Cái gì, ải nhân ?
Cổ Lực Đặc và Phân Lý Tư Đặc nhìn nhau kinh hãi, Ải nhân tay nghề thuần thục, vũ khí chế tạo ra không đủ cầu. Nếu như Dương Lăng nói là đúng, có lượng lớn Ải nhân chế tạo binh khí vậy hắn không phú cũng quý. Hắn nói tiểu thương hội chắc là do hắn không muốn nói rõ mà thôi.
Trầm tư một lát, Cổ Lực Đặc và Phân Lý Tư Đặc đều nhìn ra được ý tứ trong mắt của nhau. Nếu như tất cả đều là thật, chỉ cần bám vào Dương Lăng, coi như đã gặp được cơ hội ngàn năm có một. Cho dù Dương Lăng chỉ là bịa chuyện cũng đáng giá để đánh bạc một chuyến.
Cổ Lực Đặc và Phân Lý Tư Đặc mời Dương Lăng vào trong một căn phòng trang nhã của quán rượu nói chuyện cho tiện. Rất nhanh Dương Lăng nhanh chóng biết rõ về mọi mặt đời sống của Duy Sâm Trấn. Thông qua tên Phân Lý Tư Đặc đang hận An tạp gia tộc đến thấu xương mà ngay cả nhị phu nhân của An tạp gia chủ thích mặc quần lót màu gì cũng đều biết tường tận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ma Thú lãnh chúa.
Trong phạm vị năm trăm dặm quanh tinh linh bộ lạc đều đã kiểm tra hết cuối cùng Dương Lăng cũng dừng hành động tìm kiếm cổ thụ ngàn năm lại.
Bên ngoài sâm lâm cổ thụ rất thưa thớt, mà bên trong Đặc Lạp Tư sâm lâm lại là khu vực cao cấp ma thú hoành hành, hiện giờ Dương Lăng còn chưa có thực lực đi vào. Theo điển tịch của tinh linh ghi lại và trí nhớ của Giác phong thú đều cho thấy ở sâu trong sâm lâm ma thú cực kỳ cường đại, nếu không đủ bản lãnh mà đi vào thì chỉ làm thức ăn nhét kẽ răng của chúng mà thôi.
Cùng lúc đó, căn cứ theo tin tức hồi báo, bên ngoài sâm lâm tại Duy Sâm Trấn dong binh không biết rõ thân phận càng ngày càng nhiều. Để tránh khỏi sự tập kích bất ngờ của Y Thước Á, Dương Lăng quyết định đi ra ngoài tìm hiểu rõ tình huống.
Chuẩn bị ổn thỏa tất cả, Dương Lăng ngồi trên lưng sư thứu một mình đi tới Duy Sâm Trấn bên ngoài Đặc Lạp Tư sâm lâm. Vừa đi vừa tận dụng thời gian huấn luyện ma thú đại quân. Sau khi đánh một trận với Dã man nhân, Tà nhãn mặc dù biểu hiện xuất sắc nhưng lộ ra một khuyết điểm trí mạng, đó là quá lãng phí hỏa lực.
Tiến hóa tới nhị giai nhưng Giác phong thú mỗi ngày cũng chỉ có thể phóng ra ba cây châm độc, mà Tà nhãn có thể phóng ra hơn mười loạt đạn mỗi ngày. Trên chiến trường, nếu trước khi ma lực hao hết mà không kết thúc được trận đánh, thì chỉ còn nước đợi đối phương giết hại, vì vậy càng phải đề cao khả năng chiến đấu của ma thú đại quân.
Sư thứu là trung cấp ma thú nên tốc độ vượt xa Giác phong thú, ngày bay ngàn dặm. Hai ngày sau, Dương Lăng thuận lợi đi tới Duy Sâm Trấn bên ngoài sâm lâm.
Duy Sâm Trấn không quá lớn, phía đông và phía tây có hai tòa tháp gỗ. Đường phố nhỏ hẹp, hàng quán hai bên đường ít đến mức có thể đếm được, hầu hết đều là các nhà buôn bán củi nho nhỏ. Nhưng ngoài ý muốn của Dương Lăng, ở đây cũng có một quán bán rượu, đi vào bên trong đã thấy đầy tửu quỷ đang say.
-Tiên sinh, ngài muốn được phục vụ đặc biệt không?
Dương Lăng vừa bước vào cửa, một thiếu phụ rất nhanh lại gần. Mặc bộ quần áo mà làm người ta có thể thấy được đôi chân thon dài, hai đầu v* cũng có thể thoang thoáng nhìn thấy.
-Không cần, cho ta hai chén rượu là đủ.
Dương Lăng không cần nghĩ cũng biết người đàn bà này làm nghề gì. Xem ra nơi nào có rượu, thì có đàn ông lui tới, mà nơi đàn ông tập trung thì có loại đàn bà này, sang thế giới này cũng vẫn là như vậy.
-Tiên sinh chỉ cần là có một chút tinh tệ, người có thể có được sự phục vụ tuyệt vời.
Thiều phụ nhìn Dương Lăng, nhẹ nhàng đi tới :
-Chẳng lẽ Đỗ Lệ Tư không làm người động tâm?
Cảm nhận được bộ ngực mềm mại co dãn của thiếu phụ, cùng da thịt trắng mịn của nàng, Dương Lăng không khỏi rung động trong lòng. Nhìn nàng mặc cái quần được xẻ bên thật là mê người, liền nghĩ thầm-Huyền ảo vu thuật có thể thuần hóa được ma thú, cổ thụ có linh tính vậy thì có lẽ nhỏ máu tươi lên một người đàn bà, không khéo sẽ có một người nữ nô đây!
Thuần hóa một nữ nô để mặc cho mình sai khiến?
Một trận gió mát thổi qua, Dương Lăng khôi phục lại tinh thần. Gần đây không biết có chuyện gì xảy ra, định lực tại vấn đề này càng ngày càng thấp, không biết có phải là do tu luyện thần bí vu quyết mà phát sinh ra không. Thình thoảng lại mơ thấy người đàn bà ăn mặc sang trọng trên chiếc xe lúc trước, nhớ đầy đặn cái mông và vết máu dính ở bên trên vu tháp.
Hít vào một hơi, Dương Lăng rất nhanh tỉnh táo lại, nhẹ nhàng đẩy người thiếu phụ đầy hấp dẫn ra. Duy Sâm Trấn là địa bàn của Y Thước Á, tay chân đông đảo, bây giờ không phải là lúc để tán tỉnh mà phải nghe xem tình hình cụ thể là tốt hơn cả.
Thoát khỏi sự dây dưa của người thiếu phụ, Dương Lăng tìm lấy một vị trí trong quán rượu ngồi xuống, âm thầm đánh giá chung quanh. Cách hắn không xa, có hai nam nhân mặc quần áo dong binh đang uống rượu nói chuyện gì đó khiến cho hắn chú ý.
-Hài, Cổ Lực Đặc, nghe nói có vài tiểu cô nương mới được đưa đến, đã được thưởng thức qua chưa?
-Một lần phải trả hai mươi hắc tinh tệ, đúng là cướp bóc mà. Nhưng mà kỹ thuật đúng là quá tuyệt, Phân Lý Tư Đặc ngươi ngàn vạn lần không nên bỏ qua đó. So với bà vợ của ngươi giỏi hơn nhiều lắm .
Một tên tráng hãn chép chép lưỡi, mặc một bộ khôi giáp cũ kỹ tựa hồ là một gã dong binh nghèo.
Uống cạn một chén khổ mạch tửu, Phân Lý Tư Đặc đặt mạnh cái chén xuống bàn :
-Mẹ nó, sinh ý bây giờ càng ngày càng khó làm, đem cả nnoij khố bán đi cũng không có hai mươi mai tinh tệ.
-Thôi đừng có tại đây giả nghèo giả khổ, tiểu tử nhà ngươi vừa mới nhận một nhiệm vụ, làm sao lại không có tiền?
-Không nói còn tốt hơn, nói càng bực mình thêm, ta thật vất vả hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại chỉ nhận được một phần năm tiền thưởng. Con chó Y Thước Á, An tạp gia tộc là lũ chó, mẹ nó, cuộc sống này thật không thể sống nổi!
Tên đạo tặc Phân Lý Tư Đặc rất là bất bình, mấy ngày hôm trước phải mạo hiểm tánh mạng để hoàn thành nhiệm vụ, không nghĩ tới lũ chó An tạp gia tộc thấy được bèn lấy lý do là thu phí bảo vệ để chiếm đoạt phần lớn.
Bối rối nhìn ngó bốn phía, dong binh Cổ Lực Đặc lấy ngón trỏ đặt lên miệng :
-Hừ, nhỏ miệng một chút, ngươi sợ mình sống lâu quá à? Nếu bị lũ chó An tạp gia tộc nghe thấy thì mất một ngón tay đó!
Uống vào một ngụm rượu, đạo tặc Phân Lý Tư Đặc hai mắt đỏ bừng. Cách đây nửa năm, bởi vì hắn không kịp thời giao ra phí bảo vệ, ngón vô danh trên tay phải đã bị Y Thước Á ra lệnh cho gia đinh chặt bỏ mất một đốt. Cũng vì thế mà sự linh hoạt của tay phải đã không bằng trước kia, sinh ý càng ngày càng ít, cuộc sống cũng càng ngày càng khó khăn hơn nhiều.
Thấy Phân Lý Tư Đặc nghiến răng ken két, dong binh Cổ Lực Đặc hiểu được mình vừa động chạm vào nỗi đau của hắn :
-Huynh đệ không nói nữa, nào uống rượu. Mà đạo tặc các ngươi tin tức biết nhiều, ta nghe nói có người ở Đặc Lạp Tư sâm lâm phát hiện một tòa cự long huyệt động khổng lồ, không biết là thật hay giả vậy?
-Cổ Lực Đặc, thật không dấu ngươi, ta cố hết sức cũng không nắm được tình huống cụ thể!
Phân Lý Tư Đặc chần chờ một lát rồi nhỏ giọng nói tiếp :
-Nhưng trên trấn gần đây có rất nhiều người không rõ thân phận đi vào, có đại kiếm sư mặc trọng giáp, còn có rất nhiều ma pháp sư. Ta còn nghe nói giáo đình cũng phái một gã thần điện ky sĩ và một đại ma pháp sư tới đây, xem ra không phải tin đồn thất thiệt!
Thần điện kỵ sĩ của giáo đính? Bảo sao An tạp gia tộc thời gian gần đây im lặng như vậy.
Dong binh Cổ Lực Đặc hiểu ra tại sao thời gian gần đây lũ chó An tạp gia tộc lại an phận hơn trước, không như trước kia một ngày đều làm loạn cả Duy Sâm Trấn. Xem ra cây có bóng, người có danh, không điều ác nào không làm An tạp gia tộc tất nhiên là đang lo lắng giáo đình kỵ sĩ đến điều tra.
-Hài, hai vị có thể uống cùng ta mấy chén được không? Ta mời!
Sau khi nghe được câu chuyện của hai người, Dương Lăng trầm tư trong chốc lát, sau đó cười cười đi tới .
-Tiểu nhị, mang đến ba bình rược ngon lại đây.
Nhìn Dương Lăng không mời mà tới tên dong binh cẩn thận không nói nữa nhưng đạo tặc Phân Lý Tư Đặc lại vẫn đang nhỏ giọng chửi vài câu.
-Gặp mặt tức là có duyên, hai vị huynh đệ, uống nào!
Dương Lăng nhiệt tình giơ chén rượu lên. Trong lúc vô ý biết được tin tức về long huyệt và giáo đình, Dương Lăng hiểu được chuyến đi này không thất bại. Cái khác không nói, chỉ cần An tạp gia tộc không dám công khai trả thù cũng giúp cho mình càng dễ dàng ở Duy Sâm Trấn hành động.
Vẻ mặt không vui Phân Lý Tư Đặc không khách khí giơ chén rượu lên ngang đầu rồi uống, nhưng tên dong binh Cổ Lực Đặc lại tỏ vẻ trầm ngâm :
-Tiên sinh trông mặt không quen cho lắm, có phải lần đầu tiên tới Duy Sâm Trấn, chẳng biết gọi là gì?
Thấy đạo tặc Phân Lý Tư Đặc một hơi uống hết chén rượu, Dương Lăng nhớ tới ải nhân Lỗ Thước :
-Tại hạ là Dương Lăng, là một gã buôn bán vũ khí, nghe nói Duy Sâm Trấn có nhu cầu rất lớn về binh khí nên đến đây xem tình hình, còn mong hai vị huynh đệ giúp đỡ!
Không chút bối rối, Dương Lăng nhanh chóng nghĩ ra một thân phận hợp lý, vừa rồi ở bên ngoài đi lại vài vòng thấy cả Duy Sâm Trấn không có một gian hàng nào bán binh khí. Mà cả nghề đốn củi lẫn săn thú ở Đặc Lạp Tư sâm lâm đều cần đền vũ khí, vì vậy nếu tại Duy Sâm Trấn mở một gian hàng bán binh khí là một chủ ý rất tốt.
Uống một ngụm khổ mạch tửu mà Dương Lăng mời khách, dong binh Cổ Lực Đặc nói :
-Ồ, ra là Dương đại thương nhân, thất kính, thất kính, mà không biết người anh em là người của thương hội nào vậy?
Nghe nói Dương Lăng chuẩn bị mở một quầy bán binh khí, Cổ Lực Đặc không khỏi rung động. Quầy bán binh khí cùng với lò rèn không giống nhau, phải có vật chất và tiền bạc rất lớn, nếu không có đủ tiền thì đến nghĩ đều không dám nghĩ đến nữa là.
-Chỉ là một thương hội nhỏ mà thôi, có nói ra cũng không có người biết!
Dương Lăng làm ra vẻ thần bí, cười cười :
-Vũ khí và áo giáp ta đã cùng Ải nhân thỏa thuận tốt rồi, tiền cũng không phải vấn đề, giờ chỉ còn thiếu vài tên tiểu nhị, không biết hai anh em có thể giúp đỡ tại hạ hay không ?
Trên đại lục này, vũ khí mà Ải nhân chế tạo nổi tiếng về độ cứng cỏi và sắc bén. Dương Lăng tin tưởng rằng chỉ cần mang Ải nhân Lỗ Thước đến làm, thì làm ăn chắc chắn cực kỳ phát đạt. Đương nhiên nếu có mấy tên đại ca ở địa phương hỗ trợ vậy càng thêm thuận lợi.
-Cái gì, ải nhân ?
Cổ Lực Đặc và Phân Lý Tư Đặc nhìn nhau kinh hãi, Ải nhân tay nghề thuần thục, vũ khí chế tạo ra không đủ cầu. Nếu như Dương Lăng nói là đúng, có lượng lớn Ải nhân chế tạo binh khí vậy hắn không phú cũng quý. Hắn nói tiểu thương hội chắc là do hắn không muốn nói rõ mà thôi.
Trầm tư một lát, Cổ Lực Đặc và Phân Lý Tư Đặc đều nhìn ra được ý tứ trong mắt của nhau. Nếu như tất cả đều là thật, chỉ cần bám vào Dương Lăng, coi như đã gặp được cơ hội ngàn năm có một. Cho dù Dương Lăng chỉ là bịa chuyện cũng đáng giá để đánh bạc một chuyến.
Cổ Lực Đặc và Phân Lý Tư Đặc mời Dương Lăng vào trong một căn phòng trang nhã của quán rượu nói chuyện cho tiện. Rất nhanh Dương Lăng nhanh chóng biết rõ về mọi mặt đời sống của Duy Sâm Trấn. Thông qua tên Phân Lý Tư Đặc đang hận An tạp gia tộc đến thấu xương mà ngay cả nhị phu nhân của An tạp gia chủ thích mặc quần lót màu gì cũng đều biết tường tận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Ma Thú lãnh chúa.