Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-27
Chương 27: Dạ Lai hương
Tinh linh bộ lạc thấy Dương Lăng cưỡi thú một sừng trở lại, gây cho mọi người một trận chấn động. Thú một sừng là cao giai ma thú quang hệ, trong truyền thuyết thì đây là ngựa mà Nữ thần tự nhiên cưỡi, mới sinh ra đã được sự chúc phúc của Nữ thần tự nhiên. Mỗi Tinh linh bộ lạc đều mong muốn chính mình có một con thú một sừng.
Nói vài câu khách sáo với Tinh linh trưởng lão, Dương Lăng nói ngay tới chuyện chính, may mắn vừa lúc có một gã tinh linh lấy được một bình nhỏ Sinh mệnh nước suối của một Tinh linh bộ lạc cách đây chừng hai ngàn dặm.
Lấy được Sinh mệnh nước suối, Dương Lăng nhanh chóng muốn rời đi. Cưỡi trên thú một sừng, trong lòng vừa động hắn lại xin tinh linh trưởng lão một cái bình không, vô cùng cẩn thận đổ vào một nửa bình Sinh mệnh nước suối . Cứu cha cô gái chỉ cần nửa bình Sinh mệnh nước suối mà thôi, số còn lại còn có tác dụng rất lớn. Vừa có thể làm vu lực của mình tăng lên, cũng có thể giúp cho ma thú tiến hóa, vạn vạn không thể lãng phí.
Thú một sừng bay rất nhanh, so với sư thứu to như con trâu con còn nhanh hơn nhiều. Nếu nói Sư thứu là máy bay Boing 737 thì thú một sừng chính là tên lửa Trường Chinh. Chỉ sau hai canh giờ Dương Lăng đã chạy tới bìa rừng Đặc Lạp Tư.
-Đại nhân, có lấy được Sinh mệnh nước suối không ạ?
Thấy Dương Lăng quay lại nhanh như vậy, Hải Nhi Bối Lỵ bất an hỏi. Sờ sờ con thú một sừng không thành thật trong lòng ngực, Dương Lăng thở dài một hơi, ra vẻ khó khăn, trầm ngâm trong chốc lát sau đó lấy ra nửa bình Sinh mệnh nước suối, từ từ nói :
-May mắn, sứ mệnh không thất bại, thật vất vả mới lấy được một nửa bình từ trong tay lão tửu quỷ ngàn năm không chết, Hải Nhi Bối Lỵ cô nương cầm lấy này.
-Đại nhân, cám ơn đại ân đại đức của ngài, ngài cần cái gì cứ nói ạ!
Làm người đứng đầu Bố Lạp Đức thương hội, Hải Nhi Bối Lỵ rất biết nhìn sắc mặt người khác, tiếp nhận bình Sinh mệnh nước suối trong tay Dương Lăng, nàng chủ động mở miệng.
-Ân, lão tửu quỷ cả đời coi rượu như mạng sống, chỉ có rượu ngon mới có thể cho hắn quên đi nỗi đau, nếu thuận tiện cô nương có thể đưa đến đây vài người nấu rượu giỏi là tốt nhất!
Một con cừu béo như thế này, Dương Lăng làm sao có thể bỏ qua được :
-Ngoài ra, tại hạ ở Duy Sâm Trấn cũng mở một gian bán vũ khí nho nhỏ, không biết cô nương có thể hỗ trợ một vài người thợ rèn giỏi hay không?
Đối phương tài lực hùng mạnh, Dương Lăng hiểu rằng nếu cho dù hắn có không yêu cầu thì khẳng định vàng bạc chắc chắn cũng không thể thiếu được. Để cho đối phương đưa đến lượng lớn rượu ngon và vũ khí, không bằng để đối phương đưa cho mình vài tên thợ rèn và thợ nấu rượu giỏi. Từ một nơi có không khí ô nhiễm như trái đất đi tới Đặc Lạp Tư sâm lâm không khí trong lành tươi mát, hắn không thể quên được ở đây có nước suối ngon ngọt, cùng các loại tài nguyên phong phú. Chỉ cần ở đây mở ra một xưởng nấu rượu, chỉ cần kỹ thuật tốt thì hương vị tuyệt đối tốt hơn rất nhiều so với các loại rượu khác.
Cần phải sống cho thật tốt, có đổ lỗi do vận mệnh an bài cũng không có tác dụng gì. Từ khi đi tới thế giới xa lạ này, Dương Lăng hy vọng có thể hưởng thụ một cuộc sống mới. Có tiền không phải cái gì cũng có thể làm nhưng mà không có tiền thật sự không có khả năng làm được cái gì, rõ ràng nếu ở Duy Sâm Trấn mở một xưởng sản xuất rượu có một không hai đúng là một ý tưởng tốt.
Thợ nấu rượu và thợ rèn?
Nhìn thực lực cao thâm khó lường Dương Lăng, Hải Nhi Bối Lỵ có điểm ngoài ý muốn nhưng mà đã trải qua nhiều hoàn cảnh, nàng sớm đã không phải một cô bé cách đây ba năm hồn nhiên không biết lo nghĩ gì, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh :
-Xin đại nhân yên tâm, Hải Nhi Bối Lỵ sẽ lập tức an bài, xin đại nhân đợi tin tức tốt từ chúng ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Vietwriter.com
Việc này không nên chậm trễ, nhanh chóng an bài thỏa đáng, Hải Nhi Bối Lỵ chào tạm biệt Dương Lăng rồi cưỡi trên ngựa nhanh chóng rời đi. Phía sau ngoại trừ võ sĩ mặc trọng giáp Hán Khắc Tư và quản gia ở lại còn lại tất cả đều nhanh chóng đuổi theo. Rất nhanh, đoàn người đã biến mất trong khu sâm lâm rạp.
Nói vài câu khách sao, Dương Lăng mang theo Hán Khắc Tư và quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ đi tới cửa hàng bán vũ khí ải nhân, an bài chỗ ở cho bọn họ. Có hai bọn họ ở đây, Dương Lăng không hề lo lắng, tin tưởng rất nhanh Hải Nhi Bối Lỵ sẽ đưa đến cho mình một món quà tặng lớn.
Quả nhiên như vậy, Hải Nhi Bối Lỵ động tác rất nhanh, chỉ hơn mười ngày sau, Hán Khắc Tư và Mục Nhĩ Bá Kỳ nhanh chóng giúp đỡ một đám người ngựa, ngoại trừ hơn mười hòm châu báu, mấy trăm bình rượu ngon, còn có mười tên chuyên gia nấu rượu cùng với 15 tên thợ rèn kinh nghiệm phong phú. Trong đó có một tên tuổi trẻ còn tự nhận là kẻ nấu rượu cho hoàng thượng Ban Đồ đế quốc dùng.
Tiếp nhận số lễ vật lớn, Dương Lăng bảo Ngả Lỵ Ti thu hồi tinh tệ, châu báu và ám hỏa tinh các vật phẩm quý giá. Về phần an bài chỗ ở cho nhân viên, yến tiệc chào mừng mấy việc phiền toái này giao hết cho lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ làm.
Tiếp theo, Mục Nhĩ Bá Kỳ để cho Dương Lăng biết thế nào là một quản gia đúng nghĩa. Dưới kế hoạch và sự chỉ huy của lão, mọi người làm việc có phương pháp và nhanh chóng. Có người sửa chữa lại chỗ ở, có người đi thu mua tài liệu ở Duy Sâm Trấn, thợ nấu rượu và thợ rèn nhiều kinh nghiệm đều nhanh chóng làm việc.
Rất nhanh, xưởng sản xuất rượu đầu tiên ở Duy Sâm Trấn được thành lập, diện tích rộng hơn mười mẫu ở cách cửa hàng bán binh khí của ải nhân không xa. Ở phía sau là xưởng sản xuất rượu, phía trước là một quán rượu được sửa sang lại cẩn thận, có tên là Dạ Lai hương.
Quán rượu Dạ Lai hương có tổng cộng hai tầng, tầng một chủ yếu dành cho cho người dân bình thường trong trấn và những tên dong binh ở lại thời gian ngắn. Sàn nhà sử dụng đá hoa lấy từ gần đó, tường nhà và trần nhà sử dụng loại gỗ rất tốt, nhiều ánh sáng và không khí lưu thông. Ngoài ra cũng xây dựng một số phòng lớn ở những vị trí khá đẹp vì mấy người đến đây muốn làm thơ.
Không giống tầng một, tầng hai của quán chủ yếu dùng để tiếp đón những người có tiền. Sàn nhà và tường nhà sử dụng tử đàn mộc một loại gỗ cây chỉ ở sâu bên trong Đặc Lạp Tư sâm lâm mới có, trên trần nhà có gắn một viên tinh thạch và châu báu, khi trời tối sẽ tỏa ra ánh sáng giống như sao trên trời vậy vô cùng mê người và lãng mạn. Hơn nữa ở mỗi góc nhà lại để một cây Dạ lai hương, tin tưởng có sức hấp dẫn trí mạng đối với những người trẻ tuổi và các phu nhân giàu có.
Duy Sâm Trấn có hơn hai vạn dân, nhưng bởi vì tài nguyên phong phú nên hấp dẫn được đông đảo dong binh, những người mạo hiểm, ma pháp sư thậm chí cả đạo tặc đủ mọi hạng người. Cũng bởi vì khí hậu ôn hòa, nên thi thoảng cũng có một ít quý tộc từ Ban Đồ đế quốc và Lợi Văn Tát công quốc đến đây săn bắn và nghỉ ngơi.
Dương Lăng tin tưởng chỉ cần dựa vào ưu thế của Đặc Lạp Tư sâm lâm, dân cư của Duy Sâm Trấn sẽ càng ngày càng nhiều. Chỉ cần dốc sức kinh doanh, cả cửa hàng bán vũ khí ải nhân hay là quán rượu cũng đều mang lại cho mình thu nhập không thấp. Mặc dù xa xa không bằng với Hải Nhi Bối Lỵ có nhiều mỏ thủy tinh, bảo thạch, nhưng so với công việc của một kỹ sư công trình cho một công ty nhỏ trước kia tốt hơn rất nhiều.
Dưới sự cẩn thận của lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ, rất nhanh quán rượu Dạ Lai Hương được khai trương
-Thưa các hương thân phụ lão, hôm nay là ngày thức khai trương nhà sản xuất rượu đầu tiên của Duy Sâm Trấn chúng ta, cũng là ngày khai trương của Quán rượu Dạ lai hương, tất cả rượu ngon đều giảm giá năm mươi phần trăm!
Nhìn xem người dân trong trấn đang xúm lại gần, Dương Lăng hưng phấn giơ chén rượu trong tay lên. Đại bộ phận dân cư Duy Sâm Trấn không phải là thợ săn thì cũng là người đốn củi tính cách đều hào sảo, coi rượu như mạng sống tuyệt đối sẽ có không ít người. Chỉ cần xưởng sản suất rượu và quán rượu hoạt động bình thường, mình tuyệt đối sở hữu một kho báu.
Mặc dù trong thời gian ngắn không kịp làm ra loại rượu nào mới nhưng Dương Lăng tin tưởng dựa vào tài nguyên phong phú của Đặc Lạp Tư sâm lâm, dựa vào đông đảo các tay thợ nấu rượu giỏi thì một ngày nào đó sẽ làm ra các loại rượu ngon như whisky……
-Rượu ngon, rượu ngon!
-Ồ, rượu bồ đào lạp phi nhĩ đến từ La Tư đế quốc, trời ạ ta được uống rượu bồ đào lạp phi nhĩ ở chỗ này!
-Sách sách rượu ngon, hương rất thơm!
Uống một ngụm nhỏ rượu miễn phí, mọi người kêu lên, đều đi vào trong quán rượu ngồi xuống, sợ là chậm chân thì đến ngay cả chỗ ngồi đều cũng không có.
Vì để hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Dương Lăng thực hiện mánh khóe cũ, từ Tinh linh bộ lạc mời đến vài cô gái tinh linh cao ráo làm phục vụ bàn. Quả nhiên, vóc người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi chân thon dài lại làm mọi người kích động.
Một vài tên tửu quỷ vừa uống được một ngụm rượu lại liếc mắt nhìn cô gái tinh linh đầy quyến rũ, nhìn người này một lát, nhìn người kia một lát. Nhưng biết được sự lợi hại của Dương Lăng, không một ai dám động tay động chân, không ai cho rằng hai tên Dã man nhân cao gần ba thước đứng ngoài cửa là tượng đá.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Tinh linh bộ lạc thấy Dương Lăng cưỡi thú một sừng trở lại, gây cho mọi người một trận chấn động. Thú một sừng là cao giai ma thú quang hệ, trong truyền thuyết thì đây là ngựa mà Nữ thần tự nhiên cưỡi, mới sinh ra đã được sự chúc phúc của Nữ thần tự nhiên. Mỗi Tinh linh bộ lạc đều mong muốn chính mình có một con thú một sừng.
Nói vài câu khách sáo với Tinh linh trưởng lão, Dương Lăng nói ngay tới chuyện chính, may mắn vừa lúc có một gã tinh linh lấy được một bình nhỏ Sinh mệnh nước suối của một Tinh linh bộ lạc cách đây chừng hai ngàn dặm.
Lấy được Sinh mệnh nước suối, Dương Lăng nhanh chóng muốn rời đi. Cưỡi trên thú một sừng, trong lòng vừa động hắn lại xin tinh linh trưởng lão một cái bình không, vô cùng cẩn thận đổ vào một nửa bình Sinh mệnh nước suối . Cứu cha cô gái chỉ cần nửa bình Sinh mệnh nước suối mà thôi, số còn lại còn có tác dụng rất lớn. Vừa có thể làm vu lực của mình tăng lên, cũng có thể giúp cho ma thú tiến hóa, vạn vạn không thể lãng phí.
Thú một sừng bay rất nhanh, so với sư thứu to như con trâu con còn nhanh hơn nhiều. Nếu nói Sư thứu là máy bay Boing 737 thì thú một sừng chính là tên lửa Trường Chinh. Chỉ sau hai canh giờ Dương Lăng đã chạy tới bìa rừng Đặc Lạp Tư.
-Đại nhân, có lấy được Sinh mệnh nước suối không ạ?
Thấy Dương Lăng quay lại nhanh như vậy, Hải Nhi Bối Lỵ bất an hỏi. Sờ sờ con thú một sừng không thành thật trong lòng ngực, Dương Lăng thở dài một hơi, ra vẻ khó khăn, trầm ngâm trong chốc lát sau đó lấy ra nửa bình Sinh mệnh nước suối, từ từ nói :
-May mắn, sứ mệnh không thất bại, thật vất vả mới lấy được một nửa bình từ trong tay lão tửu quỷ ngàn năm không chết, Hải Nhi Bối Lỵ cô nương cầm lấy này.
-Đại nhân, cám ơn đại ân đại đức của ngài, ngài cần cái gì cứ nói ạ!
Làm người đứng đầu Bố Lạp Đức thương hội, Hải Nhi Bối Lỵ rất biết nhìn sắc mặt người khác, tiếp nhận bình Sinh mệnh nước suối trong tay Dương Lăng, nàng chủ động mở miệng.
-Ân, lão tửu quỷ cả đời coi rượu như mạng sống, chỉ có rượu ngon mới có thể cho hắn quên đi nỗi đau, nếu thuận tiện cô nương có thể đưa đến đây vài người nấu rượu giỏi là tốt nhất!
Một con cừu béo như thế này, Dương Lăng làm sao có thể bỏ qua được :
-Ngoài ra, tại hạ ở Duy Sâm Trấn cũng mở một gian bán vũ khí nho nhỏ, không biết cô nương có thể hỗ trợ một vài người thợ rèn giỏi hay không?
Đối phương tài lực hùng mạnh, Dương Lăng hiểu rằng nếu cho dù hắn có không yêu cầu thì khẳng định vàng bạc chắc chắn cũng không thể thiếu được. Để cho đối phương đưa đến lượng lớn rượu ngon và vũ khí, không bằng để đối phương đưa cho mình vài tên thợ rèn và thợ nấu rượu giỏi. Từ một nơi có không khí ô nhiễm như trái đất đi tới Đặc Lạp Tư sâm lâm không khí trong lành tươi mát, hắn không thể quên được ở đây có nước suối ngon ngọt, cùng các loại tài nguyên phong phú. Chỉ cần ở đây mở ra một xưởng nấu rượu, chỉ cần kỹ thuật tốt thì hương vị tuyệt đối tốt hơn rất nhiều so với các loại rượu khác.
Cần phải sống cho thật tốt, có đổ lỗi do vận mệnh an bài cũng không có tác dụng gì. Từ khi đi tới thế giới xa lạ này, Dương Lăng hy vọng có thể hưởng thụ một cuộc sống mới. Có tiền không phải cái gì cũng có thể làm nhưng mà không có tiền thật sự không có khả năng làm được cái gì, rõ ràng nếu ở Duy Sâm Trấn mở một xưởng sản xuất rượu có một không hai đúng là một ý tưởng tốt.
Thợ nấu rượu và thợ rèn?
Nhìn thực lực cao thâm khó lường Dương Lăng, Hải Nhi Bối Lỵ có điểm ngoài ý muốn nhưng mà đã trải qua nhiều hoàn cảnh, nàng sớm đã không phải một cô bé cách đây ba năm hồn nhiên không biết lo nghĩ gì, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh :
-Xin đại nhân yên tâm, Hải Nhi Bối Lỵ sẽ lập tức an bài, xin đại nhân đợi tin tức tốt từ chúng ta. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Vietwriter.com
Việc này không nên chậm trễ, nhanh chóng an bài thỏa đáng, Hải Nhi Bối Lỵ chào tạm biệt Dương Lăng rồi cưỡi trên ngựa nhanh chóng rời đi. Phía sau ngoại trừ võ sĩ mặc trọng giáp Hán Khắc Tư và quản gia ở lại còn lại tất cả đều nhanh chóng đuổi theo. Rất nhanh, đoàn người đã biến mất trong khu sâm lâm rạp.
Nói vài câu khách sao, Dương Lăng mang theo Hán Khắc Tư và quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ đi tới cửa hàng bán vũ khí ải nhân, an bài chỗ ở cho bọn họ. Có hai bọn họ ở đây, Dương Lăng không hề lo lắng, tin tưởng rất nhanh Hải Nhi Bối Lỵ sẽ đưa đến cho mình một món quà tặng lớn.
Quả nhiên như vậy, Hải Nhi Bối Lỵ động tác rất nhanh, chỉ hơn mười ngày sau, Hán Khắc Tư và Mục Nhĩ Bá Kỳ nhanh chóng giúp đỡ một đám người ngựa, ngoại trừ hơn mười hòm châu báu, mấy trăm bình rượu ngon, còn có mười tên chuyên gia nấu rượu cùng với 15 tên thợ rèn kinh nghiệm phong phú. Trong đó có một tên tuổi trẻ còn tự nhận là kẻ nấu rượu cho hoàng thượng Ban Đồ đế quốc dùng.
Tiếp nhận số lễ vật lớn, Dương Lăng bảo Ngả Lỵ Ti thu hồi tinh tệ, châu báu và ám hỏa tinh các vật phẩm quý giá. Về phần an bài chỗ ở cho nhân viên, yến tiệc chào mừng mấy việc phiền toái này giao hết cho lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ làm.
Tiếp theo, Mục Nhĩ Bá Kỳ để cho Dương Lăng biết thế nào là một quản gia đúng nghĩa. Dưới kế hoạch và sự chỉ huy của lão, mọi người làm việc có phương pháp và nhanh chóng. Có người sửa chữa lại chỗ ở, có người đi thu mua tài liệu ở Duy Sâm Trấn, thợ nấu rượu và thợ rèn nhiều kinh nghiệm đều nhanh chóng làm việc.
Rất nhanh, xưởng sản xuất rượu đầu tiên ở Duy Sâm Trấn được thành lập, diện tích rộng hơn mười mẫu ở cách cửa hàng bán binh khí của ải nhân không xa. Ở phía sau là xưởng sản xuất rượu, phía trước là một quán rượu được sửa sang lại cẩn thận, có tên là Dạ Lai hương.
Quán rượu Dạ Lai hương có tổng cộng hai tầng, tầng một chủ yếu dành cho cho người dân bình thường trong trấn và những tên dong binh ở lại thời gian ngắn. Sàn nhà sử dụng đá hoa lấy từ gần đó, tường nhà và trần nhà sử dụng loại gỗ rất tốt, nhiều ánh sáng và không khí lưu thông. Ngoài ra cũng xây dựng một số phòng lớn ở những vị trí khá đẹp vì mấy người đến đây muốn làm thơ.
Không giống tầng một, tầng hai của quán chủ yếu dùng để tiếp đón những người có tiền. Sàn nhà và tường nhà sử dụng tử đàn mộc một loại gỗ cây chỉ ở sâu bên trong Đặc Lạp Tư sâm lâm mới có, trên trần nhà có gắn một viên tinh thạch và châu báu, khi trời tối sẽ tỏa ra ánh sáng giống như sao trên trời vậy vô cùng mê người và lãng mạn. Hơn nữa ở mỗi góc nhà lại để một cây Dạ lai hương, tin tưởng có sức hấp dẫn trí mạng đối với những người trẻ tuổi và các phu nhân giàu có.
Duy Sâm Trấn có hơn hai vạn dân, nhưng bởi vì tài nguyên phong phú nên hấp dẫn được đông đảo dong binh, những người mạo hiểm, ma pháp sư thậm chí cả đạo tặc đủ mọi hạng người. Cũng bởi vì khí hậu ôn hòa, nên thi thoảng cũng có một ít quý tộc từ Ban Đồ đế quốc và Lợi Văn Tát công quốc đến đây săn bắn và nghỉ ngơi.
Dương Lăng tin tưởng chỉ cần dựa vào ưu thế của Đặc Lạp Tư sâm lâm, dân cư của Duy Sâm Trấn sẽ càng ngày càng nhiều. Chỉ cần dốc sức kinh doanh, cả cửa hàng bán vũ khí ải nhân hay là quán rượu cũng đều mang lại cho mình thu nhập không thấp. Mặc dù xa xa không bằng với Hải Nhi Bối Lỵ có nhiều mỏ thủy tinh, bảo thạch, nhưng so với công việc của một kỹ sư công trình cho một công ty nhỏ trước kia tốt hơn rất nhiều.
Dưới sự cẩn thận của lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ, rất nhanh quán rượu Dạ Lai Hương được khai trương
-Thưa các hương thân phụ lão, hôm nay là ngày thức khai trương nhà sản xuất rượu đầu tiên của Duy Sâm Trấn chúng ta, cũng là ngày khai trương của Quán rượu Dạ lai hương, tất cả rượu ngon đều giảm giá năm mươi phần trăm!
Nhìn xem người dân trong trấn đang xúm lại gần, Dương Lăng hưng phấn giơ chén rượu trong tay lên. Đại bộ phận dân cư Duy Sâm Trấn không phải là thợ săn thì cũng là người đốn củi tính cách đều hào sảo, coi rượu như mạng sống tuyệt đối sẽ có không ít người. Chỉ cần xưởng sản suất rượu và quán rượu hoạt động bình thường, mình tuyệt đối sở hữu một kho báu.
Mặc dù trong thời gian ngắn không kịp làm ra loại rượu nào mới nhưng Dương Lăng tin tưởng dựa vào tài nguyên phong phú của Đặc Lạp Tư sâm lâm, dựa vào đông đảo các tay thợ nấu rượu giỏi thì một ngày nào đó sẽ làm ra các loại rượu ngon như whisky……
-Rượu ngon, rượu ngon!
-Ồ, rượu bồ đào lạp phi nhĩ đến từ La Tư đế quốc, trời ạ ta được uống rượu bồ đào lạp phi nhĩ ở chỗ này!
-Sách sách rượu ngon, hương rất thơm!
Uống một ngụm nhỏ rượu miễn phí, mọi người kêu lên, đều đi vào trong quán rượu ngồi xuống, sợ là chậm chân thì đến ngay cả chỗ ngồi đều cũng không có.
Vì để hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Dương Lăng thực hiện mánh khóe cũ, từ Tinh linh bộ lạc mời đến vài cô gái tinh linh cao ráo làm phục vụ bàn. Quả nhiên, vóc người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, đôi chân thon dài lại làm mọi người kích động.
Một vài tên tửu quỷ vừa uống được một ngụm rượu lại liếc mắt nhìn cô gái tinh linh đầy quyến rũ, nhìn người này một lát, nhìn người kia một lát. Nhưng biết được sự lợi hại của Dương Lăng, không một ai dám động tay động chân, không ai cho rằng hai tên Dã man nhân cao gần ba thước đứng ngoài cửa là tượng đá.
Ma Thú Lĩnh Chủ.