Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192 “Thanh Linh Tử”
“Tự tay giết chết Phong Thiên Không, bây giờ quay về tiểu viện, dường như chuẩn bị đột phá”, ông Thanh nói, mọi việc trong học viện Linh Không đều không thể giấu được ông ấy. Chuyện Dương Hạo giết chết Phong Thiên Không, ông ấy đã biết rõ.
“Không hổ là đệ tử của chủ nhân”, người thanh niên đó mỉm cười, trong mắt tràn đầy tia sáng hi vọng.
vietwriter.vn
Y tự nhủ: “Ta cảm thấy khí tức của chủ nhân đã quay lại. Sớm muộn cũng có một ngày, chủ nhân sẽ lại giáng thế, ma động chúng sinh”.
Nói xong, một luồng ma khí đáng sợ lao ra khỏi cơ thể y, ma khí giống như dòng sông dâng trào, khiến cho bóng tối dường như phủ xuống khắp nơi, hóa thành một phần ma khí.
vietwriter.vn
Tam lão và ba huynh đệ Vấn Huyền Lăng đều dè dặt đứng im, vẻ mặt có phần thận trọng, ma khí mạnh mẽ kia giống như một luồng khí tức chết chóc vô hình, nếu như bọn họ bị nuốt chửng, vậy thì cái mạng của họ sẽ không còn nữa.
Thanh niên đồ đen này rất mạnh, mạnh đến mức đến ý nghĩa phản kháng bọn họ cũng không dám có, hơn nữa sáu người họ đều là do một tay y bồi dưỡng lên, bọn họ tuyệt đối sẽ không chống đối y.
Ma thì sao? Dù có phải đối địch với thiên hạ vũ tu, bọn họ cũng tuyệt đối không hề do dự mà lao vào chỗ chết. Bởi vì trong lòng họ, y chính là tín ngưỡng tối cao nhất.
“Thanh Linh Tử”, thanh niên đó lên tiếng, gọi ông Thanh một tiếng, sau đó nói: “Đợi sau khi cậu nhóc kia ra ngoài, trực tiếp đuổi cậu ta ra khỏi sơn môn, tội danh là mưu hại trưởng lão”.
“Chủ nhân?”, tam lão sau khi nghe thấy câu này, lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu.
Dương Hạo rõ ràng xuất chúng như vậy, vì sao lại đuổi cậu? Điểm này, ba người họ nghĩ không thông, đám người Vấn Huyền Lăng cũng tỏ ra khó hiểu.
“Ta không muốn nói lần thứ hai, làm theo lời ta nói”, ngữ khí của thanh niên đó có chút lạnh lùng, thái độ cứng rắn khiến cho sáu người đều run lên.
“Vâng! Tôi hiểu rồi”, ông Thanh cung kính nói.
Lúc này ông Hoắc do dự một chút, sau đó bước lên trước một bước nói: “Chủ nhân, lúc trước Dương Hạo từng muốn tiến vào Cửu Tử Đường, tuy nhiên bây giờ vì cuộc đánh giá mà không đi. Tôi nghĩ đợi sau khi cậu ta đột phá nhất định sẽ đi tới đó”.
Đôi mắt của người thanh niên hơi nheo lại, sau đó hiện ra vẻ vui tươi.
Y mỉm cười, gương mặt anh tuấn tràn đầy sức cuốn hút, sau đó nói: “Ta quên mất, bên trong Cửu Tử Đường, có một bảo vật mà trước đây sư phụ lấy được. Chủ nhân vì nó mà chết, hi vọng truyền nhân của người có thể vì nó mà vang danh đất trời”.
Y nhìn ông Hoắc, nói: “Đợi khi cậu ta ra khỏi Cửu Tử Đường, ba người các ông sẽ thông báo mệnh lệnh trục xuất cậu ta”.
“Vâng!”, tam lão đồng thời gật đầu.
Người thanh niên phất tay, sáu người họ lần lượt rời đi. Sau khi họ rời đi, y nhìn về phía hang động phía sau, nói: “Cung Tinh Thạch, là hành cung là trước đây chủ nhân đắc ý nhất. Một La Thị nhỏ bé, nếu như dám ngó ngàng, ta sẽ đích thân ra tay, tiêu diệt toàn bộ gia tộc”.
Sát khí ngút trời, ánh sáng ma bộc phát, so với Dương Hạo, ma tu này còn đáng sợ hơn. Cảnh giới của y phiêu du giữa không trung, hòa hợp với không gian đất trời, không thể tìm ra.
Đối với gia tộc La Thị, giọng điệu của y tràn đầy khinh thường. Đích thân ra tay, tiêu diệt toàn bộ gia tộc. Đây là sự tự tin đến mức nào, mới có thể nói ra được câu này…
“Ầm ầm!”, trong cơ thể Dương Hạo, năng lượng đang không ngừng sôi trào. Trên người cậu lập lòe từng đợt ánh sáng vàng kim, đó chính là năng lượng của cảnh giới Kim Linh.
“Không hổ là đệ tử của chủ nhân”, người thanh niên đó mỉm cười, trong mắt tràn đầy tia sáng hi vọng.
vietwriter.vn
Y tự nhủ: “Ta cảm thấy khí tức của chủ nhân đã quay lại. Sớm muộn cũng có một ngày, chủ nhân sẽ lại giáng thế, ma động chúng sinh”.
Nói xong, một luồng ma khí đáng sợ lao ra khỏi cơ thể y, ma khí giống như dòng sông dâng trào, khiến cho bóng tối dường như phủ xuống khắp nơi, hóa thành một phần ma khí.
vietwriter.vn
Tam lão và ba huynh đệ Vấn Huyền Lăng đều dè dặt đứng im, vẻ mặt có phần thận trọng, ma khí mạnh mẽ kia giống như một luồng khí tức chết chóc vô hình, nếu như bọn họ bị nuốt chửng, vậy thì cái mạng của họ sẽ không còn nữa.
Thanh niên đồ đen này rất mạnh, mạnh đến mức đến ý nghĩa phản kháng bọn họ cũng không dám có, hơn nữa sáu người họ đều là do một tay y bồi dưỡng lên, bọn họ tuyệt đối sẽ không chống đối y.
Ma thì sao? Dù có phải đối địch với thiên hạ vũ tu, bọn họ cũng tuyệt đối không hề do dự mà lao vào chỗ chết. Bởi vì trong lòng họ, y chính là tín ngưỡng tối cao nhất.
“Thanh Linh Tử”, thanh niên đó lên tiếng, gọi ông Thanh một tiếng, sau đó nói: “Đợi sau khi cậu nhóc kia ra ngoài, trực tiếp đuổi cậu ta ra khỏi sơn môn, tội danh là mưu hại trưởng lão”.
“Chủ nhân?”, tam lão sau khi nghe thấy câu này, lập tức ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc khó hiểu.
Dương Hạo rõ ràng xuất chúng như vậy, vì sao lại đuổi cậu? Điểm này, ba người họ nghĩ không thông, đám người Vấn Huyền Lăng cũng tỏ ra khó hiểu.
“Ta không muốn nói lần thứ hai, làm theo lời ta nói”, ngữ khí của thanh niên đó có chút lạnh lùng, thái độ cứng rắn khiến cho sáu người đều run lên.
“Vâng! Tôi hiểu rồi”, ông Thanh cung kính nói.
Lúc này ông Hoắc do dự một chút, sau đó bước lên trước một bước nói: “Chủ nhân, lúc trước Dương Hạo từng muốn tiến vào Cửu Tử Đường, tuy nhiên bây giờ vì cuộc đánh giá mà không đi. Tôi nghĩ đợi sau khi cậu ta đột phá nhất định sẽ đi tới đó”.
Đôi mắt của người thanh niên hơi nheo lại, sau đó hiện ra vẻ vui tươi.
Y mỉm cười, gương mặt anh tuấn tràn đầy sức cuốn hút, sau đó nói: “Ta quên mất, bên trong Cửu Tử Đường, có một bảo vật mà trước đây sư phụ lấy được. Chủ nhân vì nó mà chết, hi vọng truyền nhân của người có thể vì nó mà vang danh đất trời”.
Y nhìn ông Hoắc, nói: “Đợi khi cậu ta ra khỏi Cửu Tử Đường, ba người các ông sẽ thông báo mệnh lệnh trục xuất cậu ta”.
“Vâng!”, tam lão đồng thời gật đầu.
Người thanh niên phất tay, sáu người họ lần lượt rời đi. Sau khi họ rời đi, y nhìn về phía hang động phía sau, nói: “Cung Tinh Thạch, là hành cung là trước đây chủ nhân đắc ý nhất. Một La Thị nhỏ bé, nếu như dám ngó ngàng, ta sẽ đích thân ra tay, tiêu diệt toàn bộ gia tộc”.
Sát khí ngút trời, ánh sáng ma bộc phát, so với Dương Hạo, ma tu này còn đáng sợ hơn. Cảnh giới của y phiêu du giữa không trung, hòa hợp với không gian đất trời, không thể tìm ra.
Đối với gia tộc La Thị, giọng điệu của y tràn đầy khinh thường. Đích thân ra tay, tiêu diệt toàn bộ gia tộc. Đây là sự tự tin đến mức nào, mới có thể nói ra được câu này…
“Ầm ầm!”, trong cơ thể Dương Hạo, năng lượng đang không ngừng sôi trào. Trên người cậu lập lòe từng đợt ánh sáng vàng kim, đó chính là năng lượng của cảnh giới Kim Linh.