Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Bước vào điện Công Huân, bên trong sảnh đường rộng rãi tỏa ra một luồng khí trang nghiêm.
Bên trong có rất nhiều người, họ đều là đệ tử của học viện Linh Không. Ngoài ra, trong đó còn có những dãy kệ khổng lồ, trên đó trưng bày rất nhiều đan dược và vũ khí, áo giáp.
Bước vào trong điện, Dương Hạo đi thẳng về phía một cái bàn lớn ở phía trước.
Trên bàn, một ông lão nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, ông ấy không quan tâm đến những đệ tử đang lựa chọn xung quanh. Bởi vì đây là điện Công Huân, không có ai dám làm càn ở đây.
“Lão Hoắc”, Dương Hạo đi tới trước mặt ông lão, thì thầm gọi một tiếng.
Ông lão cau mày, dường như có hơi tức giận. Ông ấy mở mắt ra, thấy người đứng trước mặt mình là Dương Hạo, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười.
Nhưng vẻ mặt của ông ấy lại thay đổi, nhìn chằm chằm Dương Hạo, ánh mắt như mây chứa đầy tia sáng: “Dương Hạo, tu vi của cháu sao lại giảm rồi?”
Nghe thấy câu này, Dương Hạo khẽ chấn động, lão Hoắc dù đã qua tuổi xế chiều, nhưng tu vi tuyệt đối không hề đơn giản, có thể vừa nhìn đã nhận ra bảy mạch phàm linh của mình tuyệt đối phải là người trên mức Tiên Thiên Cảnh.
“Hả?”, Dương Hạo chưa kịp nói gì, lão Hoắc lại kinh ngạc lần nữa, sau đó đánh giá cơ thể Dương Hạo một lượt rồi mỉm cười.
Ông ấy xua tay, nói: “Thôi bỏ đi, ta không hỏi nữa, đó là vấn đề của cháu”.
Trước những lời của lão Hoắc, Dương Hạo có chút khó hiểu, sau đó cậu phất tay, nói: “Lão Hoắc, cháu tới đổi Tăng nguyên đan”.
Lão Hoắc gật đầu, đối với cậu nhóc Dương Hạo này, trước nay vẫn luôn rất tán thưởng. Bây giờ trong lòng càng thêm coi trọng đứa trẻ này hơn.
“Thằng nhóc, ta coi trọng cháu đấy”, ông ấy xoay người lại, lấy một lọ đan dược đặt trên kệ sau lưng: “Nói đi, đổi bao nhiêu?”
“Mười viên Tăng nguyên đan”, Dương Hạo khẽ cười, lấy ngọc bài cùa mình ra.
Ngọc bài chỉ to bằng nửa lòng bàn tay, toàn thân màu trắng sữa, ở giữa có một con số, ba trăm linh ba. Con số này chính là số công huân mà Dương Hạo có.
Ngọc công huân được tạo ra bởi các cường giả hàng đầu của học viện Linh Không bằng phương pháp thần kỳ, mỗi một đệ tử đều có một miếng, chức năng của nó là giao dịch số công huân. Thứ này chỉ cần nhỏ một giọt máu vào là có thể kết nối với linh hồn, vô cùng kỳ diệu.
Lão Hoắc không nói nhiều, chỉ lấy ra một miếng ngọc công huân khẽ chạm vào ngọc công huân của Dương Hạo, lập tức trong đầu Dương Hạo lóe lên một hình ảnh, yêu cầu chuyển nhượng ba trăm số công huân.
Trong lòng khẽ động, đồng ý chuyển nhượng.
“Vù!”, hai miếng ngọc đồng thời phát ra ánh sáng trắng, sau đó Dương Hạo lấy lại miếng ngọc công huân của mình, bên trên chỉ còn lại con số tám.
Sau khi lấy được tám viên Tăng nguyên đan, Dương Hạo bước ra khỏi điện Công Huân, những đệ tử trong điện đều nhìn theo bóng cậu, sau đó Dương Hạo quay về chỗ ở của mình trong học viện Linh Không.
Ngồi đan chân, Dương Hạo bắt đầu tu luyện tàn thiên Ma Vương.
“Ực!”, linh khí của đất trời bị cậu nuốt vào trong cơ thể, nhưng cái này đã không đủ để chống đỡ mạch thứ tám của cậu nữa.
Một viên Tăng nguyên đan xuất hiện trong tay, sau đó cậu nhanh chóng nuốt vào miệng. Trong tích tắc, dược lực khổng lồ và linh lực thâm nhập vào tứ chi của cậu.
“Ầm!”, tu luyện một ngày, ai cũng không thể ngờ được tốc độ tu hành đáng kinh ngạc của cậu lúc này.
Một ngày sau, Dương Hạo bước ra khỏi phòng, khí tức trên người cậu không thoát ra ngoài chút nào, nhưng bên trong cơ thể, linh khí của mười mạch phàm linh đang cuồn cuộn dâng trào.
“Huyết mạch của mình so với lúc trước mạnh hơn gấp mấy lần, nhưng vẫn chưa đạt tới mạch thứ mười hai, mới được mười mạch”, khẽ thở dài, sau đó Dương Hạo đứng trong sân, từ từ nhắm mắt lại.
“Bùm!”, hai mắt cậu đột nhiên mở ra, sau đó một luồng linh khí khổng lồ bộc phát trong cơ thể.
Ngay sau đó cậu tung ra một đấm, trên không trung phát ra năm tiếng nổ, mười linh kính, linh thứ năm.
Với cú đấm này, cây cỏ hoa lá trong sân lập tức bị chịu một lực mạnh mẽ, lập tức gãy nát.
Xoay người lại, Dương Hạo thu lại nắm đấm, sau đó lại tung thêm một cú đấm khác.
“Bùm!”, một loạt tiếng nổ vang lên, đúng sáu lần, mỗi lần lại càng thêm dữ dội, mười linh kính, linh thứ sáu. Trước đây cho dù là mười hai mạch, Dương Hạo cũng không thể tung cú đấm như vậy.
Trên bức tường, tảng đá xanh lam kiên cố hiện ra một số vết nứt như mạng nhện.
“Lại nào!”, lại gầm lên một tiếng, cậu tung ra một cú đấm, sau đó linh khí của cậu lập tức bùng nổ, tiếng nổ vang lên bảy lần liên tiếp, sức lực vô cùng mạnh mẽ.
“Ầm!”, ngay lập tức, những vết nứt như mạng nhện trên tường nhanh chóng lan rộng, chỉ trong ba nhịp thở, bức tưởng cao mấy chục mét đã bị nứt toác ra.
Mười linh kính là kỹ thuật võ công rất mạnh của học viện Linh Không, hầu hết các đệ tử đều lựa chọn luyện tập, tuy nhiên có thể trong Phàm Linh Cảnh tu luyện được linh thứ bảy, Dương Hạo tuyệt đối là người đầu tiên.
“Linh thứ sáu, so ba nghìn cân năng lượng, linh thứ bảy, năng lượng vượt qua bốn nghìn cân. Bây giờ mình đang là mười mạch Phàm Linh, nhưng đòn tấn công của mình, Du Kỵ một chiêu cũng đừng hòng cản được”.
Trên mặt nở nụ cười, Dương Hạo cảm thấy thiên phú của mình so với trước kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, đặc biệt là sự lĩnh hội về kỹ thuật võ công đều không giống nhau.
Cậu tin rằng, nếu đạt tới cảnh giới mạch thứ mười một, nhất định có thể đánh ra được linh thứ tám và linh thứ chín. Nếu đạt đới cảnh giới mười hai mạch thì có thể đánh ra được mười linh.
Trong học viện Linh Không, những đệ tử Ngân Linh Cảnh đều không thể đánh ra được. Trên thực tế, Ngân Linh Cảnh bình thường có thể đánh ra được linh thứ tám là đã khá lắm rồi.
Bên trong có rất nhiều người, họ đều là đệ tử của học viện Linh Không. Ngoài ra, trong đó còn có những dãy kệ khổng lồ, trên đó trưng bày rất nhiều đan dược và vũ khí, áo giáp.
Bước vào trong điện, Dương Hạo đi thẳng về phía một cái bàn lớn ở phía trước.
Trên bàn, một ông lão nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, ông ấy không quan tâm đến những đệ tử đang lựa chọn xung quanh. Bởi vì đây là điện Công Huân, không có ai dám làm càn ở đây.
“Lão Hoắc”, Dương Hạo đi tới trước mặt ông lão, thì thầm gọi một tiếng.
Ông lão cau mày, dường như có hơi tức giận. Ông ấy mở mắt ra, thấy người đứng trước mặt mình là Dương Hạo, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười.
Nhưng vẻ mặt của ông ấy lại thay đổi, nhìn chằm chằm Dương Hạo, ánh mắt như mây chứa đầy tia sáng: “Dương Hạo, tu vi của cháu sao lại giảm rồi?”
Nghe thấy câu này, Dương Hạo khẽ chấn động, lão Hoắc dù đã qua tuổi xế chiều, nhưng tu vi tuyệt đối không hề đơn giản, có thể vừa nhìn đã nhận ra bảy mạch phàm linh của mình tuyệt đối phải là người trên mức Tiên Thiên Cảnh.
“Hả?”, Dương Hạo chưa kịp nói gì, lão Hoắc lại kinh ngạc lần nữa, sau đó đánh giá cơ thể Dương Hạo một lượt rồi mỉm cười.
Ông ấy xua tay, nói: “Thôi bỏ đi, ta không hỏi nữa, đó là vấn đề của cháu”.
Trước những lời của lão Hoắc, Dương Hạo có chút khó hiểu, sau đó cậu phất tay, nói: “Lão Hoắc, cháu tới đổi Tăng nguyên đan”.
Lão Hoắc gật đầu, đối với cậu nhóc Dương Hạo này, trước nay vẫn luôn rất tán thưởng. Bây giờ trong lòng càng thêm coi trọng đứa trẻ này hơn.
“Thằng nhóc, ta coi trọng cháu đấy”, ông ấy xoay người lại, lấy một lọ đan dược đặt trên kệ sau lưng: “Nói đi, đổi bao nhiêu?”
“Mười viên Tăng nguyên đan”, Dương Hạo khẽ cười, lấy ngọc bài cùa mình ra.
Ngọc bài chỉ to bằng nửa lòng bàn tay, toàn thân màu trắng sữa, ở giữa có một con số, ba trăm linh ba. Con số này chính là số công huân mà Dương Hạo có.
Ngọc công huân được tạo ra bởi các cường giả hàng đầu của học viện Linh Không bằng phương pháp thần kỳ, mỗi một đệ tử đều có một miếng, chức năng của nó là giao dịch số công huân. Thứ này chỉ cần nhỏ một giọt máu vào là có thể kết nối với linh hồn, vô cùng kỳ diệu.
Lão Hoắc không nói nhiều, chỉ lấy ra một miếng ngọc công huân khẽ chạm vào ngọc công huân của Dương Hạo, lập tức trong đầu Dương Hạo lóe lên một hình ảnh, yêu cầu chuyển nhượng ba trăm số công huân.
Trong lòng khẽ động, đồng ý chuyển nhượng.
“Vù!”, hai miếng ngọc đồng thời phát ra ánh sáng trắng, sau đó Dương Hạo lấy lại miếng ngọc công huân của mình, bên trên chỉ còn lại con số tám.
Sau khi lấy được tám viên Tăng nguyên đan, Dương Hạo bước ra khỏi điện Công Huân, những đệ tử trong điện đều nhìn theo bóng cậu, sau đó Dương Hạo quay về chỗ ở của mình trong học viện Linh Không.
Ngồi đan chân, Dương Hạo bắt đầu tu luyện tàn thiên Ma Vương.
“Ực!”, linh khí của đất trời bị cậu nuốt vào trong cơ thể, nhưng cái này đã không đủ để chống đỡ mạch thứ tám của cậu nữa.
Một viên Tăng nguyên đan xuất hiện trong tay, sau đó cậu nhanh chóng nuốt vào miệng. Trong tích tắc, dược lực khổng lồ và linh lực thâm nhập vào tứ chi của cậu.
“Ầm!”, tu luyện một ngày, ai cũng không thể ngờ được tốc độ tu hành đáng kinh ngạc của cậu lúc này.
Một ngày sau, Dương Hạo bước ra khỏi phòng, khí tức trên người cậu không thoát ra ngoài chút nào, nhưng bên trong cơ thể, linh khí của mười mạch phàm linh đang cuồn cuộn dâng trào.
“Huyết mạch của mình so với lúc trước mạnh hơn gấp mấy lần, nhưng vẫn chưa đạt tới mạch thứ mười hai, mới được mười mạch”, khẽ thở dài, sau đó Dương Hạo đứng trong sân, từ từ nhắm mắt lại.
“Bùm!”, hai mắt cậu đột nhiên mở ra, sau đó một luồng linh khí khổng lồ bộc phát trong cơ thể.
Ngay sau đó cậu tung ra một đấm, trên không trung phát ra năm tiếng nổ, mười linh kính, linh thứ năm.
Với cú đấm này, cây cỏ hoa lá trong sân lập tức bị chịu một lực mạnh mẽ, lập tức gãy nát.
Xoay người lại, Dương Hạo thu lại nắm đấm, sau đó lại tung thêm một cú đấm khác.
“Bùm!”, một loạt tiếng nổ vang lên, đúng sáu lần, mỗi lần lại càng thêm dữ dội, mười linh kính, linh thứ sáu. Trước đây cho dù là mười hai mạch, Dương Hạo cũng không thể tung cú đấm như vậy.
Trên bức tường, tảng đá xanh lam kiên cố hiện ra một số vết nứt như mạng nhện.
“Lại nào!”, lại gầm lên một tiếng, cậu tung ra một cú đấm, sau đó linh khí của cậu lập tức bùng nổ, tiếng nổ vang lên bảy lần liên tiếp, sức lực vô cùng mạnh mẽ.
“Ầm!”, ngay lập tức, những vết nứt như mạng nhện trên tường nhanh chóng lan rộng, chỉ trong ba nhịp thở, bức tưởng cao mấy chục mét đã bị nứt toác ra.
Mười linh kính là kỹ thuật võ công rất mạnh của học viện Linh Không, hầu hết các đệ tử đều lựa chọn luyện tập, tuy nhiên có thể trong Phàm Linh Cảnh tu luyện được linh thứ bảy, Dương Hạo tuyệt đối là người đầu tiên.
“Linh thứ sáu, so ba nghìn cân năng lượng, linh thứ bảy, năng lượng vượt qua bốn nghìn cân. Bây giờ mình đang là mười mạch Phàm Linh, nhưng đòn tấn công của mình, Du Kỵ một chiêu cũng đừng hòng cản được”.
Trên mặt nở nụ cười, Dương Hạo cảm thấy thiên phú của mình so với trước kia mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, đặc biệt là sự lĩnh hội về kỹ thuật võ công đều không giống nhau.
Cậu tin rằng, nếu đạt tới cảnh giới mạch thứ mười một, nhất định có thể đánh ra được linh thứ tám và linh thứ chín. Nếu đạt đới cảnh giới mười hai mạch thì có thể đánh ra được mười linh.
Trong học viện Linh Không, những đệ tử Ngân Linh Cảnh đều không thể đánh ra được. Trên thực tế, Ngân Linh Cảnh bình thường có thể đánh ra được linh thứ tám là đã khá lắm rồi.