-
Chương 32: Bầu trời thành phố ban đêm
Sau khi màn biểu diễn của câu lạc bộ Vũ Đạo kết thúc, vũ hội lửa trại vẫn chưa chấm dứt hẳn, đám đông bị điệu nhảy của nhóm Sumitobi làm cho hứng thú rất nhiều với vũ đạo, nhiều người bắt đầu nhảy theo âm nhạc của vũ hội lửa trại, cũng có nhiều người vẫn còn đắm chìm trong màn biểu diễn vừa rồi, đứng cạnh lửa trại nghiên cứu một vài động tác nhảy của ‘Nobody’. Sau khi xuống vũ đài, nhóm Sumitobi trở lại phòng Âm Nhạc để thay quần áo, hôm nay tổng thể mà nói, biểu hiện của mọi người không tệ, cũng đạt được thành tích không tệ, cho nên Sumisaku và Nami rất hưng phấn, hai người cầm tay nhau không ngừng nói về màn biểu diễn vừa rồi, khiến lỗ tai của Sumitobi và Shimizu Yuki sắp mọc kén đến nơi, mới 10 phút ngắn ngủn mà nhắc đi nhắc lại không dưới năm lần…
Sau khi thay quần áo, vũ hội lửa trại vẫn chưa chấm dứt, cho nên mọi người tính quay lại vũ hội để chơi đùa, trước khi vũ hội lửa trại diễn ra, bởi vì lo lắng buổi diễn nên không chơi tận hứng được, Sumisaku và Nami nói nhất định phải thừa dịp lễ hội Hải Nguyên còn chưa chấm dứt, phải thả lỏng chơi đùa tận hứng.
Đường từ phòng Âm Nhạc đến sân thể dục rất dài, hơn nữa lại là buổi tối cho nên mấy nữ sinh quyết định nói chuyện phiếm để thêm can đảm, vì thế đề tài tự nhiên chuyển đến màn biểu diễn tối hôm nay.
“Cậu có thấy được vừa rồi dưới vũ đài có bao nhiêu người giúp bọn mình đánh nhịp không!” Nami nắm hai tay lại, đôi mắt lóe sao, dáng vẻ như đang nhớ lại.
“Đúng thế đúng thế, may mà có chị tớ đề nghị, lần này bọn mình nhất định sẽ đứng thứ nhất!” Sumisaku cũng phụ họa theo, nhưng vừa nói xong thì đột nhiên có chút thất vọng, căm giận bất mãn nói: “Thật là, sao cái chị Sato Mika hay dùng mắt chó nhìn thấp người khác kia lại gây chuyện mà nghỉ học chứ, tớ muốn để chị ta tận mắt xem thành quả hôm nay của bọn mình quá, cho chị ta tức chết!”
“Đúng đấy đúng đấy!” hiển nhiên Nami trực tiếp bỏ qua nửa câu sau oán giận của Sumisaku, nhìn thẳng Sumitobi, đột nhiên xông đến ôm lấy tay Sumitobi trước mặt Sumisaku, dụi dụi giống như con mèo vậy, nói: “May mà có chị Sumitobi, lần này, nhất định chúng ta có thể thắng được câu lạc bộ của anh trai em! Chị Sumitobi, tối hôm nay, em cho chị mượn anh trai em đấy, hai người muốn đi khiêu vũ hay là hẹn hò đều được hết!”
“Hả?” Sumitobi ngẩn người, không biết là không hiểu Nami đang nói gì hay là không biết vì sao Nami lại nói thế. Nhưng nghe Nami nói vậy, Sumitobi lại không nhịn được ảo tưởng trong đầu, nếu khiêu vũ với Yukimura thì sẽ như thế nào, sau đó lại bắt đầu hối hận vì ngoài Nobody ra, cô không hề biết nhảy bài nào khác cả!!
Nương theo ngọn đèn mỏng manh ven đường, Kobayashi và Shimizu đi bên cạnh Sumitobi chú ý tới vẻ mặt Sumitobi biến đổi, không nhịn được nhìn nhau cười.
Người khó chịu nhất là Sumisaku, đừng quên người này có tật luyến chị, mắt thấy Nami gần gũi với chị mình như thế, Sumisaku lập tức chen vào giữa Nami và Sumitobi, sau đó cũng ôm cánh tay Sumitobi, không cam lòng yếu thế lườm Nami một cái.
Gáy Nami lập tức xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh lớn, bĩu môi bất mãn nhìn Sumisaku: “Này này, Sumisaku, có phải cậu đã phản ứng hơi quá không đấy? Tớ đâu có định trộm chị Sumitobi đi!”
“Cái gì mà ăn trộm, vậy ý cậu là về sau chị tớ sẽ không theo họ Yukimura sao, cậu không ăn trộm thì anh trai cậu sẽ trộm, không thể cho tớ ở với chị tớ trước lúc đấy sao!”
“Thì ra là thế!” Nami nắm tay phải đánh vào lòng bàn tay trái, dáng vẻ như bừng tỉnh đại ngộ. Cảm thán rằng Sumisaku chỉ dùng mỗi một câu đã có thể làm người trong giấc mơ bừng tỉnh lại…
“Này này, các em đang nói gì thế!” Biết nếu không đánh gãy chúng, có lẽ chúng còn có thể nói thái quá hơn, Sumitobi đúng lúc mở miệng đánh gãy, nhưng hai người thật vất vả mới tìm được đề tài mới ngoài màn biểu diễn vừa nãy, làm sao có thể dễ dàng dứt ra như thế?
“Kỳ thật em luôn cảm thấy rất kỳ quái, lần đầu tiên nhìn thấy chị Sumitobi là lúc chị đang nói chuyện với anh trai em, em đã phát hiện ra trong mắt chị không có ánh sáng chói như các nữ sinh khác, chẳng lẽ anh trai không có sức quyến rũ gì đối với chị sao?” Nami đột nhiên nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Sumitobi, hỏi. Vừa hỏi xong, cả Kobayashi và Sumisaku cũng cảm thấy hứng thú với đáp án của Sumitobi.
Làm sao có thể không có sức quyến rũ chứ, trong mắt Sumitobi, Yukimura là nam sinh ưu tú nhất mà cô từng gặp, chỉ là cô sớm đã qua tuổi háo sắc, cũng có hiểu biết, sẽ không đi làm những chuyện vô nghĩa.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Sumitobi không biết nên trả lời như thế nào, đâu thể nói là kỳ thật chị đã mười chín tuổi chứ…
Thấy Sumitobi vẫn trầm mặc, Nami nghĩ Sumitobi không hiểu, cho nên đổi câu hỏi khác: “Vậy chị Sumitobi nói đi, chị coi anh trai em là gì của chị?”
“Sao?!” Vấn đề này làm Sumitobi khựng lại, trước kia cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, Yukimura nói bọn họ là bạn bè, nhưng đáp án này lại làm Sumitobi cảm thấy do dự. Bọn họ như vậy… xem như bạn bè à…
“Đương nhiên là… bạn bè!” lúc Sumitobi nói ra nửa câu đầu, không hiểu sao cô lại thấy hơi hoảng hốt, dừng một chút, nhưng vẫn tiếp tục nói đáp án này ra, cô bỗng có cảm giác nhẹ nhàng thở ra…
“Sao?” Nami mất mát: “Chị Sumitobi chỉ coi anh trai em là bạn bè thôi sao?!”
Bằng không thì còn có thể là cái gì? Sumitobi cảm thấy lạ lùng…
Bất tri bất giác đã đi được rất xa, Nami vốn đang định nói gì đó nhưng còn chưa nói ra miệng thì đã bị bóng người đột nhiên xuất hiện ở phía trước đánh gãy. Dáng người cao gầy của Atobe bỗng xuất hiện trong tầm mắt Sumitobi.
Atobe cảm thấy mình thật may mắn, ngay cả đi dạo lung tung cũng có thể gặp được người mình muốn gặp, vì thế Atobe rất tự tin cười, nhíu mày mở miệng nói với Sumitobi: “Bổn đại gia đang muốn tìm cậu, không nghĩ tới khéo đến thế, nói chuyện một mình với bổn đại gia đi, hm?”
Buổi chiều nhờ có Yukimura nên Sumitobi không phòng bị Atobe nữa, là bạn của Yukimura, cô cũng muốn đối xứ tốt với đối phương, vì thế Sumitobi gật gật đầu, bảo nhóm Sumisaku và Nami đến vũ hội trước, còn mình đi theo Atobe tới một phía khác.
Mắt thấy Sumitobi và Atobe càng chạy càng xa, thẳng đến bóng dáng bọn họ biến mất ở trong bóng tối, Nami mới phản ứng lại, kêu lên: “Không tốt! Anh trai tớ có tình địch!”
Sau đó Nami rất sốt ruột nói là muốn nhanh chóng báo cho anh trai, nếu không chị Sumitobi sẽ thành nhà người khác, lập tức chạy về phía lửa trại.
Ba người còn lại không hiểu ra sao cả, liếc nhau một cái, đành phải đuổi kịp Nami.
Còn Sumitobi thì đi theo Atobe đi tới vườn hoa, đi đã lâu lại do nhảy múa chưa kịp nghỉ ngơi, nên Sumitobi thật sự không đi nổi nữa, vì thế Atobe liền dừng lại ở vườn hoa, bảo Sumitobi tìm ghế dài nào đó ngồi xuống.
“Vậy… thiếu gia có tiền tự đại nhàm chán, cậu tìm tớ có chuyện gì?” Vừa ngồi xuống, Sumitobi liền không nhịn được mở miệng hỏi.
Nghe thấy cái xưng hô dài dòng của Sumitobi, Atobe khó chịu nhíu nhíu mày, quay đầu cao ngạo nhìn Sumitobi đang ngồi trên ghế dài: “Cái xưng hô không hoa lệ kia là thế nào thế? Hm? Cậu nghe cho kĩ, tên của bổn đại gia là Atobe Keigo!”
Nghe thấy đối phương tự giới thiệu, xuất phát từ lễ phép, mình cũng nên tự giới thiệu, vì thế Sumitobi cũng mở miệng nói: “Tớ tên là Watanabe Sumitobi, Atobe-kun, cậu tìm tớ có chuyện gì? Cậu còn chưa nói đâu!”
Vừa nói đến đây, Atobe lại thấy xấu hổ, vẻ mặt khó xử, ho khan hai tiếng, quay mặt đi: “Bổn đại gia chỉ là muốn hỏi cậu, cái gì lóa mắt lại không làm mắt đau đớn.”
“À ~” Sumitobi hiểu rõ gật gật đầu, lập tức đâm trúng chỗ đau của Atobe: “Thì ra cậu vẫn chưa nghĩ ra đáp án à?”
“Dong dài!” Atobe xù lông, nhíu nhíu đầu lông mày trừng mắt nhìn Sumitobi một cái, kỳ thật anh có chút ngượng ngùng, nhưng anh sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Sumitobi bĩu môi, có phải vị thiếu gia này ngạo kiều* hay không? Chẳng phải chỉ là hỏi một câu thôi sao, có gì mà ngượng ngùng…..
(Tojikachan: *Ngạo kiều: chỉ những người mà bình thường có thái độ rất kiêu ngạo, cao ngạo, nhưng thật ra lại thường xuyên nói một đằng nghĩ một nẻo như trẻ con, hay mất tự nhiên một cách đáng yêu)
Sumitobi đứng lên, đi đến bên cạnh Atobe, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Atobe, cô giơ tay chỉ lên trên.
Bên trên? Atobe nghi hoặc ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là màn trời tối đen, cùng với… ngôi sao đầy trời…
Chẳng lẽ… thứ lóa mắt mà không làm mắt đau đớn… chính là những ngôi sao mà mỗi tối ngẩng đầu là có thể nhìn thấy? Atobe đột nhiên cảm thấy cho dù mỗi tối đều có thể thấy, nhưng lại không lóa mắt như hôm nay.
“Tớ từng nghe nói, thành phố không phải nơi thích hợp để ngắm sao, là vì sự phồn hoa của thành phố sẽ che đi ánh sáng của sao…” giọng nói của Sumitobi từ bên cạnh vang lên, rời xa đám đông ồn ào, Atobe cảm thấy giọng nói của Sumitobi trở nên rõ ràng mà lại kỳ ảo, không nhịn được quay đầu cúi xuống nhìn Sumitobi, sau đó Atobe nhìn thấy miệng cười quen thuộc ấy, nụ cười mà anh thường có: tự tin, nhưng lại không ngạo mạn giống như anh…
Cảm giác được ánh mắt của Atobe, Sumitobi cũng quay đầu ngẩng lên nhìn anh: “Nhưng tớ cảm thấy không hẳn thế, người thật sự có lòng muốn ngắm sao, thì sẽ không bởi vì ánh sáng của thành phố mà bỏ qua áng sáng rực rỡ xinh đẹp của sao!”
Atobe sửng sốt, bởi vì anh cũng là người đã bỏ lỡ ánh sao. Nhưng bây giờ, có lẽ vẫn chưa trễ.
Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng như ánh sao của Sumitobi, lần đầu tiên Atobe tươi cười khác với mọi khi, vẫn tự tin, nhưng không có ngạo mạn: “Ngay vừa rồi, bổn đại gia nhìn thấy một… ngôi sao lóa mắt!”
Giờ thì đến lượt Sumitobi sửng sốt, không hiểu ý của Atobe là gì, chỉ biết là ánh mắt Atobe như muốn nhìn xuyên qua cô vậy, làm Sumitobi đột nhiên cảm thấy không biết phải làm gì…
……
…
Vũ hội lửa trại vẫn đang diễn ra sôi nổi, mẹ Yukimura nhắc nhở “Sớm về nhà một chút, chú ý an toàn” rồi về nhà trước. Yukimura khoanh tay, trò chuyện câu được câu không với nhóm Shiraishi, kỳ thật tâm tư không hềtập trung vào cuộc trò chuyện, ánh mắt cố ý vô tình liếc phương hướng phòng Âm Nhạc…
Shiraishi cười trộm hành động của Yukimura đã lâu, nhưng Yukimura không hề chú ý thấy, Shiraishi cũng không trêu chọc anh…
Rốt cục, Yukimura nhìn thấy có người từ hướng ấy đang chạy đến gần, ngẩn ra, miệng anh cười tươi, nhưng chỉ thấy Nami vội vã chạy tới, phía sau không xa còn có Sumisaku, Kobayashi và Shimizu chạy theo, nhưng vẫn không thấy Sumitobi đâu. Yukimura lại ngẩn người…
“Không tốt không tốt!” Nami hét to một tiếng, khiến cho đám người bên này chú ý.
“Nami, sao hoang mang hoảng hốt như thế? Sumitobi đâu?” Mắt thấy Nami dừng lại trước mặt mình, thở hổn hển muốn nói gì đó lại bởi vì thở không nổi mà không nói nên lời, anh lại không thấy Sumitobi, trong lòng bỗng nảy sinh một dự cảm xấu.
Vừa định hỏi Sumisaku vừa chạy tới nơi, Nami lại đột nhiên kéo lại ống tay áo anh, Yukimura bất đắc dĩ lại nhìn Nami.
Nami còn chưa hoàn toàn bình ổn hơi thở, trong mắt tràn đầy lo lắng, gắt gao bắt lấy ống tay áo Yukimura, thở hổn hển nói ra một tin tức làm tất cả mọi người khiếp sợ.
“Chị… chị Sumitobi bị… bị… một kẻ lưu manh mang đi!!!”
Sau khi thay quần áo, vũ hội lửa trại vẫn chưa chấm dứt, cho nên mọi người tính quay lại vũ hội để chơi đùa, trước khi vũ hội lửa trại diễn ra, bởi vì lo lắng buổi diễn nên không chơi tận hứng được, Sumisaku và Nami nói nhất định phải thừa dịp lễ hội Hải Nguyên còn chưa chấm dứt, phải thả lỏng chơi đùa tận hứng.
Đường từ phòng Âm Nhạc đến sân thể dục rất dài, hơn nữa lại là buổi tối cho nên mấy nữ sinh quyết định nói chuyện phiếm để thêm can đảm, vì thế đề tài tự nhiên chuyển đến màn biểu diễn tối hôm nay.
“Cậu có thấy được vừa rồi dưới vũ đài có bao nhiêu người giúp bọn mình đánh nhịp không!” Nami nắm hai tay lại, đôi mắt lóe sao, dáng vẻ như đang nhớ lại.
“Đúng thế đúng thế, may mà có chị tớ đề nghị, lần này bọn mình nhất định sẽ đứng thứ nhất!” Sumisaku cũng phụ họa theo, nhưng vừa nói xong thì đột nhiên có chút thất vọng, căm giận bất mãn nói: “Thật là, sao cái chị Sato Mika hay dùng mắt chó nhìn thấp người khác kia lại gây chuyện mà nghỉ học chứ, tớ muốn để chị ta tận mắt xem thành quả hôm nay của bọn mình quá, cho chị ta tức chết!”
“Đúng đấy đúng đấy!” hiển nhiên Nami trực tiếp bỏ qua nửa câu sau oán giận của Sumisaku, nhìn thẳng Sumitobi, đột nhiên xông đến ôm lấy tay Sumitobi trước mặt Sumisaku, dụi dụi giống như con mèo vậy, nói: “May mà có chị Sumitobi, lần này, nhất định chúng ta có thể thắng được câu lạc bộ của anh trai em! Chị Sumitobi, tối hôm nay, em cho chị mượn anh trai em đấy, hai người muốn đi khiêu vũ hay là hẹn hò đều được hết!”
“Hả?” Sumitobi ngẩn người, không biết là không hiểu Nami đang nói gì hay là không biết vì sao Nami lại nói thế. Nhưng nghe Nami nói vậy, Sumitobi lại không nhịn được ảo tưởng trong đầu, nếu khiêu vũ với Yukimura thì sẽ như thế nào, sau đó lại bắt đầu hối hận vì ngoài Nobody ra, cô không hề biết nhảy bài nào khác cả!!
Nương theo ngọn đèn mỏng manh ven đường, Kobayashi và Shimizu đi bên cạnh Sumitobi chú ý tới vẻ mặt Sumitobi biến đổi, không nhịn được nhìn nhau cười.
Người khó chịu nhất là Sumisaku, đừng quên người này có tật luyến chị, mắt thấy Nami gần gũi với chị mình như thế, Sumisaku lập tức chen vào giữa Nami và Sumitobi, sau đó cũng ôm cánh tay Sumitobi, không cam lòng yếu thế lườm Nami một cái.
Gáy Nami lập tức xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh lớn, bĩu môi bất mãn nhìn Sumisaku: “Này này, Sumisaku, có phải cậu đã phản ứng hơi quá không đấy? Tớ đâu có định trộm chị Sumitobi đi!”
“Cái gì mà ăn trộm, vậy ý cậu là về sau chị tớ sẽ không theo họ Yukimura sao, cậu không ăn trộm thì anh trai cậu sẽ trộm, không thể cho tớ ở với chị tớ trước lúc đấy sao!”
“Thì ra là thế!” Nami nắm tay phải đánh vào lòng bàn tay trái, dáng vẻ như bừng tỉnh đại ngộ. Cảm thán rằng Sumisaku chỉ dùng mỗi một câu đã có thể làm người trong giấc mơ bừng tỉnh lại…
“Này này, các em đang nói gì thế!” Biết nếu không đánh gãy chúng, có lẽ chúng còn có thể nói thái quá hơn, Sumitobi đúng lúc mở miệng đánh gãy, nhưng hai người thật vất vả mới tìm được đề tài mới ngoài màn biểu diễn vừa nãy, làm sao có thể dễ dàng dứt ra như thế?
“Kỳ thật em luôn cảm thấy rất kỳ quái, lần đầu tiên nhìn thấy chị Sumitobi là lúc chị đang nói chuyện với anh trai em, em đã phát hiện ra trong mắt chị không có ánh sáng chói như các nữ sinh khác, chẳng lẽ anh trai không có sức quyến rũ gì đối với chị sao?” Nami đột nhiên nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Sumitobi, hỏi. Vừa hỏi xong, cả Kobayashi và Sumisaku cũng cảm thấy hứng thú với đáp án của Sumitobi.
Làm sao có thể không có sức quyến rũ chứ, trong mắt Sumitobi, Yukimura là nam sinh ưu tú nhất mà cô từng gặp, chỉ là cô sớm đã qua tuổi háo sắc, cũng có hiểu biết, sẽ không đi làm những chuyện vô nghĩa.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Sumitobi không biết nên trả lời như thế nào, đâu thể nói là kỳ thật chị đã mười chín tuổi chứ…
Thấy Sumitobi vẫn trầm mặc, Nami nghĩ Sumitobi không hiểu, cho nên đổi câu hỏi khác: “Vậy chị Sumitobi nói đi, chị coi anh trai em là gì của chị?”
“Sao?!” Vấn đề này làm Sumitobi khựng lại, trước kia cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, Yukimura nói bọn họ là bạn bè, nhưng đáp án này lại làm Sumitobi cảm thấy do dự. Bọn họ như vậy… xem như bạn bè à…
“Đương nhiên là… bạn bè!” lúc Sumitobi nói ra nửa câu đầu, không hiểu sao cô lại thấy hơi hoảng hốt, dừng một chút, nhưng vẫn tiếp tục nói đáp án này ra, cô bỗng có cảm giác nhẹ nhàng thở ra…
“Sao?” Nami mất mát: “Chị Sumitobi chỉ coi anh trai em là bạn bè thôi sao?!”
Bằng không thì còn có thể là cái gì? Sumitobi cảm thấy lạ lùng…
Bất tri bất giác đã đi được rất xa, Nami vốn đang định nói gì đó nhưng còn chưa nói ra miệng thì đã bị bóng người đột nhiên xuất hiện ở phía trước đánh gãy. Dáng người cao gầy của Atobe bỗng xuất hiện trong tầm mắt Sumitobi.
Atobe cảm thấy mình thật may mắn, ngay cả đi dạo lung tung cũng có thể gặp được người mình muốn gặp, vì thế Atobe rất tự tin cười, nhíu mày mở miệng nói với Sumitobi: “Bổn đại gia đang muốn tìm cậu, không nghĩ tới khéo đến thế, nói chuyện một mình với bổn đại gia đi, hm?”
Buổi chiều nhờ có Yukimura nên Sumitobi không phòng bị Atobe nữa, là bạn của Yukimura, cô cũng muốn đối xứ tốt với đối phương, vì thế Sumitobi gật gật đầu, bảo nhóm Sumisaku và Nami đến vũ hội trước, còn mình đi theo Atobe tới một phía khác.
Mắt thấy Sumitobi và Atobe càng chạy càng xa, thẳng đến bóng dáng bọn họ biến mất ở trong bóng tối, Nami mới phản ứng lại, kêu lên: “Không tốt! Anh trai tớ có tình địch!”
Sau đó Nami rất sốt ruột nói là muốn nhanh chóng báo cho anh trai, nếu không chị Sumitobi sẽ thành nhà người khác, lập tức chạy về phía lửa trại.
Ba người còn lại không hiểu ra sao cả, liếc nhau một cái, đành phải đuổi kịp Nami.
Còn Sumitobi thì đi theo Atobe đi tới vườn hoa, đi đã lâu lại do nhảy múa chưa kịp nghỉ ngơi, nên Sumitobi thật sự không đi nổi nữa, vì thế Atobe liền dừng lại ở vườn hoa, bảo Sumitobi tìm ghế dài nào đó ngồi xuống.
“Vậy… thiếu gia có tiền tự đại nhàm chán, cậu tìm tớ có chuyện gì?” Vừa ngồi xuống, Sumitobi liền không nhịn được mở miệng hỏi.
Nghe thấy cái xưng hô dài dòng của Sumitobi, Atobe khó chịu nhíu nhíu mày, quay đầu cao ngạo nhìn Sumitobi đang ngồi trên ghế dài: “Cái xưng hô không hoa lệ kia là thế nào thế? Hm? Cậu nghe cho kĩ, tên của bổn đại gia là Atobe Keigo!”
Nghe thấy đối phương tự giới thiệu, xuất phát từ lễ phép, mình cũng nên tự giới thiệu, vì thế Sumitobi cũng mở miệng nói: “Tớ tên là Watanabe Sumitobi, Atobe-kun, cậu tìm tớ có chuyện gì? Cậu còn chưa nói đâu!”
Vừa nói đến đây, Atobe lại thấy xấu hổ, vẻ mặt khó xử, ho khan hai tiếng, quay mặt đi: “Bổn đại gia chỉ là muốn hỏi cậu, cái gì lóa mắt lại không làm mắt đau đớn.”
“À ~” Sumitobi hiểu rõ gật gật đầu, lập tức đâm trúng chỗ đau của Atobe: “Thì ra cậu vẫn chưa nghĩ ra đáp án à?”
“Dong dài!” Atobe xù lông, nhíu nhíu đầu lông mày trừng mắt nhìn Sumitobi một cái, kỳ thật anh có chút ngượng ngùng, nhưng anh sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Sumitobi bĩu môi, có phải vị thiếu gia này ngạo kiều* hay không? Chẳng phải chỉ là hỏi một câu thôi sao, có gì mà ngượng ngùng…..
(Tojikachan: *Ngạo kiều: chỉ những người mà bình thường có thái độ rất kiêu ngạo, cao ngạo, nhưng thật ra lại thường xuyên nói một đằng nghĩ một nẻo như trẻ con, hay mất tự nhiên một cách đáng yêu)
Sumitobi đứng lên, đi đến bên cạnh Atobe, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Atobe, cô giơ tay chỉ lên trên.
Bên trên? Atobe nghi hoặc ngẩng đầu, lọt vào trong tầm mắt là màn trời tối đen, cùng với… ngôi sao đầy trời…
Chẳng lẽ… thứ lóa mắt mà không làm mắt đau đớn… chính là những ngôi sao mà mỗi tối ngẩng đầu là có thể nhìn thấy? Atobe đột nhiên cảm thấy cho dù mỗi tối đều có thể thấy, nhưng lại không lóa mắt như hôm nay.
“Tớ từng nghe nói, thành phố không phải nơi thích hợp để ngắm sao, là vì sự phồn hoa của thành phố sẽ che đi ánh sáng của sao…” giọng nói của Sumitobi từ bên cạnh vang lên, rời xa đám đông ồn ào, Atobe cảm thấy giọng nói của Sumitobi trở nên rõ ràng mà lại kỳ ảo, không nhịn được quay đầu cúi xuống nhìn Sumitobi, sau đó Atobe nhìn thấy miệng cười quen thuộc ấy, nụ cười mà anh thường có: tự tin, nhưng lại không ngạo mạn giống như anh…
Cảm giác được ánh mắt của Atobe, Sumitobi cũng quay đầu ngẩng lên nhìn anh: “Nhưng tớ cảm thấy không hẳn thế, người thật sự có lòng muốn ngắm sao, thì sẽ không bởi vì ánh sáng của thành phố mà bỏ qua áng sáng rực rỡ xinh đẹp của sao!”
Atobe sửng sốt, bởi vì anh cũng là người đã bỏ lỡ ánh sao. Nhưng bây giờ, có lẽ vẫn chưa trễ.
Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng như ánh sao của Sumitobi, lần đầu tiên Atobe tươi cười khác với mọi khi, vẫn tự tin, nhưng không có ngạo mạn: “Ngay vừa rồi, bổn đại gia nhìn thấy một… ngôi sao lóa mắt!”
Giờ thì đến lượt Sumitobi sửng sốt, không hiểu ý của Atobe là gì, chỉ biết là ánh mắt Atobe như muốn nhìn xuyên qua cô vậy, làm Sumitobi đột nhiên cảm thấy không biết phải làm gì…
……
…
Vũ hội lửa trại vẫn đang diễn ra sôi nổi, mẹ Yukimura nhắc nhở “Sớm về nhà một chút, chú ý an toàn” rồi về nhà trước. Yukimura khoanh tay, trò chuyện câu được câu không với nhóm Shiraishi, kỳ thật tâm tư không hềtập trung vào cuộc trò chuyện, ánh mắt cố ý vô tình liếc phương hướng phòng Âm Nhạc…
Shiraishi cười trộm hành động của Yukimura đã lâu, nhưng Yukimura không hề chú ý thấy, Shiraishi cũng không trêu chọc anh…
Rốt cục, Yukimura nhìn thấy có người từ hướng ấy đang chạy đến gần, ngẩn ra, miệng anh cười tươi, nhưng chỉ thấy Nami vội vã chạy tới, phía sau không xa còn có Sumisaku, Kobayashi và Shimizu chạy theo, nhưng vẫn không thấy Sumitobi đâu. Yukimura lại ngẩn người…
“Không tốt không tốt!” Nami hét to một tiếng, khiến cho đám người bên này chú ý.
“Nami, sao hoang mang hoảng hốt như thế? Sumitobi đâu?” Mắt thấy Nami dừng lại trước mặt mình, thở hổn hển muốn nói gì đó lại bởi vì thở không nổi mà không nói nên lời, anh lại không thấy Sumitobi, trong lòng bỗng nảy sinh một dự cảm xấu.
Vừa định hỏi Sumisaku vừa chạy tới nơi, Nami lại đột nhiên kéo lại ống tay áo anh, Yukimura bất đắc dĩ lại nhìn Nami.
Nami còn chưa hoàn toàn bình ổn hơi thở, trong mắt tràn đầy lo lắng, gắt gao bắt lấy ống tay áo Yukimura, thở hổn hển nói ra một tin tức làm tất cả mọi người khiếp sợ.
“Chị… chị Sumitobi bị… bị… một kẻ lưu manh mang đi!!!”