-
Chương 34: Tình cờ gặp mẹ Yukimura
Thỏa mãn ngủ no nê, khi Sumitobi tỉnh lại ngày hôm sau thì đã có thể trực tiếp nhảy vọt qua bữa sáng, rửa mặt chải đầu chỉnh tề, Sumitobi đi xuống tầng, trong nhà chỉ có một mình Sumisaku đang xem phim thần tượng cô ấy thích, Watanabe Koji thì đã đi làm.
Trên bàn có bữa sáng của cô, nhưng đã lạnh rồi, Sumitobi lại lười hâm nóng, nhìn đồng hồ báo thức trên tường cách đó không xa, đã mười giờ bốn mươi, Sumitobi không hề nghĩ ngợi trực tiếp đặt bữa sáng vào tủ lạnh.
Sáng sớm đã dậy xem tivi rồi à…” Bởi vì muốn uống một chén nước nên đi ngang qua sofa trong phòng khách, Sumitobi thấy Sumisaku nhìn TV chằm chằm, không nhịn được nói một câu.
Rất nhanh đã bị Sumisaku phản bác: “Đâu còn sớm hả chị? Chị cũng ngủ kinh thật!”
Dù Sumisaku nói vậy, Sumitobi vẫn cảm thấy mười giờ bốn mươi, trong cuộc sống của cô, vẫn là sáng sớm!
Nhưng Sumitobi còn chưa mặt dày đến mức nói ra, vì thế cô nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, trực tiếp nói sang chuyện khác: “Khi nào thì bố về?”
“Em không biết nữa, bố nói hôm nay tăng ca, đại khái trưa sẽ không về ăn cơm!” Sumisaku khoát tay, vô tư không để ý, Sumisaku vẫn mang bản tính trẻ con, cảm thấy người lớn không ở nhà thì chính là thiên hạ của mình, cho nên đối với chuyện Watanabe Koji không về ăn cơm, thật ra thầm sung sướng. Bởi vì Watanabe Koji không phải làm việc cuối tuần, mà lúc Watanabe Koji đi làm, bình thường cô đều ở trường, cho nên rất ít có cuối tuần nào mà bố không ở nhà…
Sumisaku chỉ lo mừng thầm, căn bản không lo vấn đề cơm trưa, Sumisaku có bản tính trẻ con, Sumitobi thì không, kiếp trước, mười chín tuổi đã bị ốm đau quấn thân, khiến cô lúc nào cũng lo lắng đến mức quá chu đáo, hơn nữa cô bây giờ là chị của Sumisaku, tự nhiên trọng trách cơm trưa sẽ được đặt lên vai cô.
“Trưa nay ăn gì?” Sumitobi suy tư một lúc, lại nhìn Sumisaku đang ngồi mà không giống ngồi trên sofa, mở miệng hỏi.
“Bố có để lại tiền, giữa trưa chúng ta có thể đi ra ngoài ăn!” Sumisaku lấy một tệp tiền trên bàn trà, giơ lên lắc lắc, ánh mắt vẫn không dời TV.
“Thì ra là thế, vậy thì có thể dùng tiền này để mua đồ ăn.” Sumitobi lại suy tư một lúc, cho ra một kết luận như vậy.
“Vâng…” Sumisaku xem phim thần tượng, không chút do dự gật gật đầu, nhưng đột nhiên lại nghĩ, khoan đã, đi ra ngoài ăn mua đồ ăn á? Chẳng lẽ…
Trong lòng Sumisaku đột nhiên trồi lên một suy nghĩ đáng sợ, khiến cô không còn tâm tư xem phim thần tượng nữa, trực tiếp bắn người lên khỏi sofa, nhìn Sumitobi: “Chị… chị, chị có ý gì, không… không lẽ chị định…”
Sumisaku còn chưa nói xong, Sumitobi đã quay đầu, cười sáng lạn với Sumisaku, nói: “Bố không ở nhà, thì đương nhiên là chị đến phụ trách bữa cơm trưa cho em!”
Trong nháy mắt, Sumisaku cảm thấy thế giới của mình lập tức sụp đổ, cô vẫn còn nhớ rõ lần trước, Sumitobi giúp Watanabe Koji việc bếp núc, chỉ là hỗ trợ thôi, mà đã làm phòng bếp trở nên vô cùng thê thảm…
Nghĩ đến đây, Sumisaku không nhịn được rùng mình một cái, sợ sệt giơ cánh tay lên: “Chị, bọn mình vẫn nên đi bên ngoài ăn đồ có sẵn đi, tự làm thì rất phiền toái…”
Ai ngờ Sumitobi đã bắt đầu lấy túi, dáng vẻ nghiễm nhiên định ra ngoài, vừa chuẩn bị vừa nói với Sumisaku: “Chị đâu có thấy phiền toái? Hơn nữa nếu tự mình có thể làm thì sao phải ra ngoài ăn?”
Giờ phút này, Sumisaku thật sự rất muốn lải nhải, chị xác định chị không phải kiểu người bụng đen bí mật đấy chứ?!! Làm thì làm được nhưng cũng phải xem có ăn được hay không chứ?!
Nhưng mà Sumisaku căn bản không có thời gian lải nhải, bởi vì Sumisaku đã chuẩn bị túi xong, đang đứng nhìn cô, thấy Sumisaku nửa ngày cũng chưa có phản ứng gì, Sumitobi mới thở dài, nói: “Sumisaku, em cũng chuẩn bị rồi theo chị ra ngoài mua đồ ăn”
Sumisaku thật sự khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn chuẩn bị xong xuôi, đi theo Sumitobi ra ngoài.
Hiển nhiên Sumisaku không biết, Sumitobi đi mua cái đồ ăn cũng phải gọi cô, kỳ thật chỉ là vì không biết đường…
Vì thế, ở chung lâu như vậy, hai chị em vẫn là lần đầu tiên cùng đi quanh phố, xem ra tâm tình Sumitobi rất tốt, nhưng sắc mặt Sumisaku thì rất khó coi, hai người tương phản rõ ràng, đám người qua đường thường không nhịn được quay đầu liếc hai chị em một cái.
Đi theo Sumisaku thuận lợi đi tới một cửa hàng tiện lợi gần nhà, phụ giúp đẩy xe, Sumitobi rất sung sướng, kiếp trước do thân thể quá kém, rất nhiều chuyện đều chưa từng thể nghiệm, Sumitobi quyết định kiếp này không thể có gì tiếc nuối, rất nhiều chuyện đều muốn làm thử.
Chỉ có Sumisaku là đáng thương, thành chuột bạch thử nghiệm đồ ăn cho Sumitobi, chỉ có Watanabe Koji may mắn bởi vì tăng ca mà tránh được một kiếp…
“Mua chút thịt bò nhé!” Sumitobi lấy hộp thịt bò trên kệ hàng, cô không biết cách nhìn thực phẩm có tươi mới hay không, chỉ không thấy có gì là lạ, giả mù sa mưa gật gật đầu, bỏ vào trong xe đẩy.
“A!!!” Sumisaku vội vàng chạy tới cạnh xe đẩy, lấy thịt bò ra rồi thả lại chỗ cũ, dưới ánh mắt nghi hoặc của Sumitobi, gãi gãi đầu nói: “Ừm… Em ghét thịt bò nhất!”
Đùa à, nếu là chị mình nấu cơm, vậy thì phải chọn thứ gì đó dù không nấu chín cũng có thể ăn…
“Vậy em thích ăn gì?” Sumitobi nhìn chằm chằm Sumisaku, hỏi.
“Ừm… A!!!” Sumisaku đánh giá xung quanh một chút, đột nhiên ánh mắt tập trung vào một người, không nhịn được kêu một tiếng, làm Sumitobi giật mình sợ hãi.
“Làm sao vậy?”
“Là bác gái Yukimura…”
Bác gái… Yukimura? Đó chẳng phải… chỉ mẹ Yukimura sao?!
Nhìn theo ánh mắt Sumisaku, Sumitobi nhìn thấy một phụ nữ trẻ tuổi, đang chon lựa rau xanh trên kệ, dáng vẻ nghiễm nhiên là bà chủ gia đình, chỉ là điều khiến Sumitobi giật mình là trông đối phương rất trẻ, tuyệt không giống người phụ nữ có đứa con lớn như Yukimura, nếu không nhờ gương mặt có thể nhìn ra bóng dáng Yukimura, Sumitobi sẽ tuyệt đối không tin rằng người phụ nữ phía trước là mẹ Yukimura!
Mẹ Yukimura đặt một túi cà chua vào trong làn, sau đó vừa nhấc đầu đã thấy Sumitobi và Sumisaku đứng ở cách đó không xa, hai mắt lập tức sáng lên, vẫy vẫy tay với hai người: “Đây không phải là Sumisaku sao, thế nào, cùng chị mình đi ra mua đồ ăn à?”
Mẹ Yukimura cảm thấy mình thật may mắn, trong vũ hội lửa trại đêm qua, bà chú ý thấy ánh mắt của con trai mình nhìn Sumitobi, mẹ Yukimura đã cảm thấy không bình thường, nhưng tối hôm qua không moi được tin tức nào từ miệng Nami và Yukimura cả, chỉ biết cô gái đó là Sumitobi – chị của Sumisaku, Sumisaku là bạn thân của Nami, đôi khi hay đến nhà chơi, đứa trẻ này rất đáng mến, cho nên mẹ Yukimura cũng rất hoan nghênh Sumisaku thường đến chơi.
Chẳng qua không nghĩ tới Sumitobi lại là chị của Sumisaku, hôm nay lại gặp gỡ, mẹ Yukimura đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, Sumitobi đáng thương còn chưa biết mình đã bị mẹ Yukimura tính kế…
“Bác gái Yukimura, bác cũng ra ngoài mua đồ ăn à” Sumisaku lập tức quên chuyện cơm trưa, ngọt ngào chào mẹ Yukimura.
Sumitobi chưa gặp mẹ Yukimura bao giờ, nên chỉ cúi mình chào mẹ Yukimura, gọi nhỏ “Bác gái Yukimura”.
Mẹ Yukimura vừa lòng gật gật đầu, rất có lễ phép, không hổ người mà con trai mình để ý đến, ánh mắt rất không tệ. Mẹ Yukimura bỗng tràn ngập cảm giác thành tựu, cười cười nói: “Cháu chính là Sumitobi à! Bác thường xuyên nghe thấy Nami và Seiichi nhắc tới cháu đấy!”
Mẹ Yukimura nhấn mạnh vào từ “Seiichi”, ngay cả Sumisaku cũng xuất hiện mấy cái vạch đen trên đầu, nhưng hình như Sumitobi không nghe ra, chỉ cười cười hồi đáp: “Bình thường cháu ở trường cũng được hai bạn ấy chiếu cố”
Nghe Sumitobi nói vậy, mẹ Yukimura cười gật gật đầu, đủ đơn thuần, rất đáng yêu, mẹ Yukimura nhìn Sumitobi mà càng ngày càng thích, không nhịn được mở miệng hỏi: “Các cháu cũng đến mua đồ ăn à? Bác nhớ là hôm nay Koji và chồng bác phải tăng ca, chi bằng Sumitobi và Sumisaku tới nhà bác ăn cơm đi!”
Nghe mẹ Yukimura nói vậy, Sumisaku đột nhiên nghĩ đến vấn đề cơm trưa, để bảo vệ phòng bếp không bị chị mình hủy diệt, Sumisaku thừa dịp chị còn chưa kịp mở miệng, lập tức giơ hai tay tán thành đề nghị của mẹ Yukimura: “Vâng vâng! Chị, tay nghề của bác gái Yukimura là tuyệt đỉnh đấy!”
Sumitobi còn đang nghĩ xem nên uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của mẹ Yukimura như thế nào, Sumisaku đã đáp ứng mất rồi, làm Sumitobi sửng sốt trong chốc lát, lén kéo kéo ống tay áo của Sumisaku, không vui liếc Sumisaku một cái, quay đầu cười nói với mẹ Yukimura: “Cảm ơn ý tốt của bác gái, bọn cháu vẫn nên…”
Sumitobi còn chưa nói xong, đã bị mẹ Yukimura đánh gãy, bà vươn tay vỗ vỗ bả vai Sumitobi, cười nói: “Thật là, Sumitobi nói gì thế chứ, Sumitobi rất chán ghét bác gái sao?”
“Không, bác gái rất tốt ạ!” Mắt thấy vẻ mặt ủ rũ của mẹ Yukimura, Sumitobi vội vàng trả lời.
“Vậy thì Sumitobi đừng cự tuyệt ý tốt của bác nhé, bác sẽ rất đau lòng đấy!” Nghe Sumitobi nói vậy, mẹ Yukimura cười sáng lạn như hoa vậy. Làm Sumitobi không có biện pháp lại cự tuyệt, đành phải gật gật đầu đáp ứng.
Sumisaku rốt cục nhẹ nhàng thở ra, mình tránh được một kiếp, xem ra về sau phải thương lượng với Watanabe Koji, bảo ông về sau nếu cuối tuần phải tăng ca thì nhớ rõ nói trước cho cô, cô mới dễ chạy đi tị nạn.
Hai người cùng mẹ Yukimura đi dạo chốc lát, mẹ Yukimura có vẻ rất sung sướng, mua rất nhiều đồ ăn, nói muốn làm đại tiệc khoản đãi các cô, làm Sumitobi rất ngượng ngùng, bởi vì tại các cô mà mẹ Yukimura phải bận rộn.
Dọc theo đường đi, mẹ Yukimura rất nhiệt tình lôi kéo Sumitobi, luôn miệng Seiichi dài Seiichi ngắn, vừa mới nói Yukimura mấy tuổi có thể nói, lại nói đến Yukimura mấy tuổi bắt đầu chơi tennis, ngay cả lúc Yukimura bị bà bắt mặc trang phục con gái cũng đều nói hết cho Sumitobi, Sumisaku ở một bên buồn bực nghĩ, Yukimura-senpai ‘xong’ rồi, chả còn tí bí mật gì với chị mình nữa rồi
Sumitobi vẫn tươi cười, nghe mẹ Yukimura càng nói càng xa xôi, Sumitobi cũng muốn hỏi vì sao mình nên hiểu biết Yukimura nhiều đến mức đó, nhưng cuối cùng đều quy kết là do muốn làm bạn tốt với Yukimura…
Có khi tán gẫu cao hứng, Sumitobi cũng sẽ chen vào nói mấy câu, kể mấy chuyện ở trường, bất tri bất giác đi đến cửa nhà Yukimura, lúc nhìn thấy tấm bảng viết “Nhà Yukimura”, Sumitobi lại đột nhiên căng thẳng, cứ nghĩ đến chuyện đây chính là nhà Yukimura, đột nhiên lại khẩn trương lên, tim bắt đầu đập điên cuồng.
Cố tình, mẹ Yukimura còn nói cái gì mà “Gây cho Seiichi một sự ngạc nhiên”, cố ý không lấy chìa khóa mở cửa, trực tiếp ấn chuông cửa.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, từng bước một, tiếng “Thùng thùng thùng”, giống như là tiếng tim đập của Sumitobi…
……
Trên bàn có bữa sáng của cô, nhưng đã lạnh rồi, Sumitobi lại lười hâm nóng, nhìn đồng hồ báo thức trên tường cách đó không xa, đã mười giờ bốn mươi, Sumitobi không hề nghĩ ngợi trực tiếp đặt bữa sáng vào tủ lạnh.
Sáng sớm đã dậy xem tivi rồi à…” Bởi vì muốn uống một chén nước nên đi ngang qua sofa trong phòng khách, Sumitobi thấy Sumisaku nhìn TV chằm chằm, không nhịn được nói một câu.
Rất nhanh đã bị Sumisaku phản bác: “Đâu còn sớm hả chị? Chị cũng ngủ kinh thật!”
Dù Sumisaku nói vậy, Sumitobi vẫn cảm thấy mười giờ bốn mươi, trong cuộc sống của cô, vẫn là sáng sớm!
Nhưng Sumitobi còn chưa mặt dày đến mức nói ra, vì thế cô nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức, trực tiếp nói sang chuyện khác: “Khi nào thì bố về?”
“Em không biết nữa, bố nói hôm nay tăng ca, đại khái trưa sẽ không về ăn cơm!” Sumisaku khoát tay, vô tư không để ý, Sumisaku vẫn mang bản tính trẻ con, cảm thấy người lớn không ở nhà thì chính là thiên hạ của mình, cho nên đối với chuyện Watanabe Koji không về ăn cơm, thật ra thầm sung sướng. Bởi vì Watanabe Koji không phải làm việc cuối tuần, mà lúc Watanabe Koji đi làm, bình thường cô đều ở trường, cho nên rất ít có cuối tuần nào mà bố không ở nhà…
Sumisaku chỉ lo mừng thầm, căn bản không lo vấn đề cơm trưa, Sumisaku có bản tính trẻ con, Sumitobi thì không, kiếp trước, mười chín tuổi đã bị ốm đau quấn thân, khiến cô lúc nào cũng lo lắng đến mức quá chu đáo, hơn nữa cô bây giờ là chị của Sumisaku, tự nhiên trọng trách cơm trưa sẽ được đặt lên vai cô.
“Trưa nay ăn gì?” Sumitobi suy tư một lúc, lại nhìn Sumisaku đang ngồi mà không giống ngồi trên sofa, mở miệng hỏi.
“Bố có để lại tiền, giữa trưa chúng ta có thể đi ra ngoài ăn!” Sumisaku lấy một tệp tiền trên bàn trà, giơ lên lắc lắc, ánh mắt vẫn không dời TV.
“Thì ra là thế, vậy thì có thể dùng tiền này để mua đồ ăn.” Sumitobi lại suy tư một lúc, cho ra một kết luận như vậy.
“Vâng…” Sumisaku xem phim thần tượng, không chút do dự gật gật đầu, nhưng đột nhiên lại nghĩ, khoan đã, đi ra ngoài ăn mua đồ ăn á? Chẳng lẽ…
Trong lòng Sumisaku đột nhiên trồi lên một suy nghĩ đáng sợ, khiến cô không còn tâm tư xem phim thần tượng nữa, trực tiếp bắn người lên khỏi sofa, nhìn Sumitobi: “Chị… chị, chị có ý gì, không… không lẽ chị định…”
Sumisaku còn chưa nói xong, Sumitobi đã quay đầu, cười sáng lạn với Sumisaku, nói: “Bố không ở nhà, thì đương nhiên là chị đến phụ trách bữa cơm trưa cho em!”
Trong nháy mắt, Sumisaku cảm thấy thế giới của mình lập tức sụp đổ, cô vẫn còn nhớ rõ lần trước, Sumitobi giúp Watanabe Koji việc bếp núc, chỉ là hỗ trợ thôi, mà đã làm phòng bếp trở nên vô cùng thê thảm…
Nghĩ đến đây, Sumisaku không nhịn được rùng mình một cái, sợ sệt giơ cánh tay lên: “Chị, bọn mình vẫn nên đi bên ngoài ăn đồ có sẵn đi, tự làm thì rất phiền toái…”
Ai ngờ Sumitobi đã bắt đầu lấy túi, dáng vẻ nghiễm nhiên định ra ngoài, vừa chuẩn bị vừa nói với Sumisaku: “Chị đâu có thấy phiền toái? Hơn nữa nếu tự mình có thể làm thì sao phải ra ngoài ăn?”
Giờ phút này, Sumisaku thật sự rất muốn lải nhải, chị xác định chị không phải kiểu người bụng đen bí mật đấy chứ?!! Làm thì làm được nhưng cũng phải xem có ăn được hay không chứ?!
Nhưng mà Sumisaku căn bản không có thời gian lải nhải, bởi vì Sumisaku đã chuẩn bị túi xong, đang đứng nhìn cô, thấy Sumisaku nửa ngày cũng chưa có phản ứng gì, Sumitobi mới thở dài, nói: “Sumisaku, em cũng chuẩn bị rồi theo chị ra ngoài mua đồ ăn”
Sumisaku thật sự khóc không ra nước mắt, nhưng vẫn chuẩn bị xong xuôi, đi theo Sumitobi ra ngoài.
Hiển nhiên Sumisaku không biết, Sumitobi đi mua cái đồ ăn cũng phải gọi cô, kỳ thật chỉ là vì không biết đường…
Vì thế, ở chung lâu như vậy, hai chị em vẫn là lần đầu tiên cùng đi quanh phố, xem ra tâm tình Sumitobi rất tốt, nhưng sắc mặt Sumisaku thì rất khó coi, hai người tương phản rõ ràng, đám người qua đường thường không nhịn được quay đầu liếc hai chị em một cái.
Đi theo Sumisaku thuận lợi đi tới một cửa hàng tiện lợi gần nhà, phụ giúp đẩy xe, Sumitobi rất sung sướng, kiếp trước do thân thể quá kém, rất nhiều chuyện đều chưa từng thể nghiệm, Sumitobi quyết định kiếp này không thể có gì tiếc nuối, rất nhiều chuyện đều muốn làm thử.
Chỉ có Sumisaku là đáng thương, thành chuột bạch thử nghiệm đồ ăn cho Sumitobi, chỉ có Watanabe Koji may mắn bởi vì tăng ca mà tránh được một kiếp…
“Mua chút thịt bò nhé!” Sumitobi lấy hộp thịt bò trên kệ hàng, cô không biết cách nhìn thực phẩm có tươi mới hay không, chỉ không thấy có gì là lạ, giả mù sa mưa gật gật đầu, bỏ vào trong xe đẩy.
“A!!!” Sumisaku vội vàng chạy tới cạnh xe đẩy, lấy thịt bò ra rồi thả lại chỗ cũ, dưới ánh mắt nghi hoặc của Sumitobi, gãi gãi đầu nói: “Ừm… Em ghét thịt bò nhất!”
Đùa à, nếu là chị mình nấu cơm, vậy thì phải chọn thứ gì đó dù không nấu chín cũng có thể ăn…
“Vậy em thích ăn gì?” Sumitobi nhìn chằm chằm Sumisaku, hỏi.
“Ừm… A!!!” Sumisaku đánh giá xung quanh một chút, đột nhiên ánh mắt tập trung vào một người, không nhịn được kêu một tiếng, làm Sumitobi giật mình sợ hãi.
“Làm sao vậy?”
“Là bác gái Yukimura…”
Bác gái… Yukimura? Đó chẳng phải… chỉ mẹ Yukimura sao?!
Nhìn theo ánh mắt Sumisaku, Sumitobi nhìn thấy một phụ nữ trẻ tuổi, đang chon lựa rau xanh trên kệ, dáng vẻ nghiễm nhiên là bà chủ gia đình, chỉ là điều khiến Sumitobi giật mình là trông đối phương rất trẻ, tuyệt không giống người phụ nữ có đứa con lớn như Yukimura, nếu không nhờ gương mặt có thể nhìn ra bóng dáng Yukimura, Sumitobi sẽ tuyệt đối không tin rằng người phụ nữ phía trước là mẹ Yukimura!
Mẹ Yukimura đặt một túi cà chua vào trong làn, sau đó vừa nhấc đầu đã thấy Sumitobi và Sumisaku đứng ở cách đó không xa, hai mắt lập tức sáng lên, vẫy vẫy tay với hai người: “Đây không phải là Sumisaku sao, thế nào, cùng chị mình đi ra mua đồ ăn à?”
Mẹ Yukimura cảm thấy mình thật may mắn, trong vũ hội lửa trại đêm qua, bà chú ý thấy ánh mắt của con trai mình nhìn Sumitobi, mẹ Yukimura đã cảm thấy không bình thường, nhưng tối hôm qua không moi được tin tức nào từ miệng Nami và Yukimura cả, chỉ biết cô gái đó là Sumitobi – chị của Sumisaku, Sumisaku là bạn thân của Nami, đôi khi hay đến nhà chơi, đứa trẻ này rất đáng mến, cho nên mẹ Yukimura cũng rất hoan nghênh Sumisaku thường đến chơi.
Chẳng qua không nghĩ tới Sumitobi lại là chị của Sumisaku, hôm nay lại gặp gỡ, mẹ Yukimura đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, Sumitobi đáng thương còn chưa biết mình đã bị mẹ Yukimura tính kế…
“Bác gái Yukimura, bác cũng ra ngoài mua đồ ăn à” Sumisaku lập tức quên chuyện cơm trưa, ngọt ngào chào mẹ Yukimura.
Sumitobi chưa gặp mẹ Yukimura bao giờ, nên chỉ cúi mình chào mẹ Yukimura, gọi nhỏ “Bác gái Yukimura”.
Mẹ Yukimura vừa lòng gật gật đầu, rất có lễ phép, không hổ người mà con trai mình để ý đến, ánh mắt rất không tệ. Mẹ Yukimura bỗng tràn ngập cảm giác thành tựu, cười cười nói: “Cháu chính là Sumitobi à! Bác thường xuyên nghe thấy Nami và Seiichi nhắc tới cháu đấy!”
Mẹ Yukimura nhấn mạnh vào từ “Seiichi”, ngay cả Sumisaku cũng xuất hiện mấy cái vạch đen trên đầu, nhưng hình như Sumitobi không nghe ra, chỉ cười cười hồi đáp: “Bình thường cháu ở trường cũng được hai bạn ấy chiếu cố”
Nghe Sumitobi nói vậy, mẹ Yukimura cười gật gật đầu, đủ đơn thuần, rất đáng yêu, mẹ Yukimura nhìn Sumitobi mà càng ngày càng thích, không nhịn được mở miệng hỏi: “Các cháu cũng đến mua đồ ăn à? Bác nhớ là hôm nay Koji và chồng bác phải tăng ca, chi bằng Sumitobi và Sumisaku tới nhà bác ăn cơm đi!”
Nghe mẹ Yukimura nói vậy, Sumisaku đột nhiên nghĩ đến vấn đề cơm trưa, để bảo vệ phòng bếp không bị chị mình hủy diệt, Sumisaku thừa dịp chị còn chưa kịp mở miệng, lập tức giơ hai tay tán thành đề nghị của mẹ Yukimura: “Vâng vâng! Chị, tay nghề của bác gái Yukimura là tuyệt đỉnh đấy!”
Sumitobi còn đang nghĩ xem nên uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của mẹ Yukimura như thế nào, Sumisaku đã đáp ứng mất rồi, làm Sumitobi sửng sốt trong chốc lát, lén kéo kéo ống tay áo của Sumisaku, không vui liếc Sumisaku một cái, quay đầu cười nói với mẹ Yukimura: “Cảm ơn ý tốt của bác gái, bọn cháu vẫn nên…”
Sumitobi còn chưa nói xong, đã bị mẹ Yukimura đánh gãy, bà vươn tay vỗ vỗ bả vai Sumitobi, cười nói: “Thật là, Sumitobi nói gì thế chứ, Sumitobi rất chán ghét bác gái sao?”
“Không, bác gái rất tốt ạ!” Mắt thấy vẻ mặt ủ rũ của mẹ Yukimura, Sumitobi vội vàng trả lời.
“Vậy thì Sumitobi đừng cự tuyệt ý tốt của bác nhé, bác sẽ rất đau lòng đấy!” Nghe Sumitobi nói vậy, mẹ Yukimura cười sáng lạn như hoa vậy. Làm Sumitobi không có biện pháp lại cự tuyệt, đành phải gật gật đầu đáp ứng.
Sumisaku rốt cục nhẹ nhàng thở ra, mình tránh được một kiếp, xem ra về sau phải thương lượng với Watanabe Koji, bảo ông về sau nếu cuối tuần phải tăng ca thì nhớ rõ nói trước cho cô, cô mới dễ chạy đi tị nạn.
Hai người cùng mẹ Yukimura đi dạo chốc lát, mẹ Yukimura có vẻ rất sung sướng, mua rất nhiều đồ ăn, nói muốn làm đại tiệc khoản đãi các cô, làm Sumitobi rất ngượng ngùng, bởi vì tại các cô mà mẹ Yukimura phải bận rộn.
Dọc theo đường đi, mẹ Yukimura rất nhiệt tình lôi kéo Sumitobi, luôn miệng Seiichi dài Seiichi ngắn, vừa mới nói Yukimura mấy tuổi có thể nói, lại nói đến Yukimura mấy tuổi bắt đầu chơi tennis, ngay cả lúc Yukimura bị bà bắt mặc trang phục con gái cũng đều nói hết cho Sumitobi, Sumisaku ở một bên buồn bực nghĩ, Yukimura-senpai ‘xong’ rồi, chả còn tí bí mật gì với chị mình nữa rồi
Sumitobi vẫn tươi cười, nghe mẹ Yukimura càng nói càng xa xôi, Sumitobi cũng muốn hỏi vì sao mình nên hiểu biết Yukimura nhiều đến mức đó, nhưng cuối cùng đều quy kết là do muốn làm bạn tốt với Yukimura…
Có khi tán gẫu cao hứng, Sumitobi cũng sẽ chen vào nói mấy câu, kể mấy chuyện ở trường, bất tri bất giác đi đến cửa nhà Yukimura, lúc nhìn thấy tấm bảng viết “Nhà Yukimura”, Sumitobi lại đột nhiên căng thẳng, cứ nghĩ đến chuyện đây chính là nhà Yukimura, đột nhiên lại khẩn trương lên, tim bắt đầu đập điên cuồng.
Cố tình, mẹ Yukimura còn nói cái gì mà “Gây cho Seiichi một sự ngạc nhiên”, cố ý không lấy chìa khóa mở cửa, trực tiếp ấn chuông cửa.
Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, từng bước một, tiếng “Thùng thùng thùng”, giống như là tiếng tim đập của Sumitobi…
……