Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 264
Chương 264: Cảm thấy bị cả cái nhà này đùa cợt
Phong Thần Nam thì lại nghĩ rất thoáng “Em vội gì, bây giờ nhìn như thế này chẳng phải là rất thú vị sao.”
“Đừng có mà lôi con trai em ra làm trò cười.”
“Anh nói là ông Hạ này”
Bình thường mà nói, trong con mắt của mọi người thì Hạ Hiếu Nam là một ông cụ vô cùng nghiêm nghị, từ trước đến nay chỉ có người khác cung kính, khúm na khúm núm trước mặt ông ta, không ai có thể tưởng tượng ra được bộ dạng tay sai của ông ta như thế này.
Cảnh này mà bị người khác nhìn thấy, e là mọi người sẽ nghỉ ngờ là Hạ Hiếu Nam đã bị mắc chứng bệnh Alzheimer mất.
Nhưng mà cũng phải nói một điều, Bé Lớn hình như rất không thích người khác biết được tên giả của cậu bé.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không có gì kỳ quặc cả.
Một thắng bé vừa mới đến tuổi đi học mẫu giáo, nói cậu bé là một dược sĩ hàng đầu cấp sss, ai sẽ tin chứ?
Hạ Hiếu Nam e là cũng chỉ coi đó là lời nói đùa của trẻ con mà thôi.
Thời Ngọc Diệp đột nhiên cảm thấy tủi thân thay cho con trai mình. Một giây ghi nhớ.
Rõ ràng là lũ trẻ con đều rất là lợi hại, nhưng lại phải để ý đến quá nhiều chuyện mà giấu diếm thân phận.
Không biết Bé Lớn có cảm thấy đau lòng và ấm ức không nữa?
Cả bữa ăn ăn xong, tất cả mọi người đều có những suy nghĩ riêng của mình.
Sau bữa ăn.
Hạ Tuấn Đạt bị ba mình dặn dò, đưa sáu đứa trẻ cùng đi thư phòng chơi điện tử.
Còn những người còn lại thì đều ra phòng khách ngồi uống trà nói chuyện.
Hạ Hiếu Nam thấy tâm trạng của Thời Văn Nghĩa vẫn rất vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói ra chuyện mà ông ta đã ấp ủ cả ngày nay.
“Chuyện đó, ông Thời, kỳ thực là tôi có một chuyện muốn được thương lượng với ông”
Thời Văn Nghĩa không hiểu gì, nhướng lông mày lên.
“Ông Hạ, hôm nay là ngày làm tiệc nhận sư phụ của Ngọc Diệp nhà tôi, ông đừng lôi tôi bàn bạc về chuyện gì hết, hôm nay Ngọc Diệp mới là nhân vật chính của chúng ta.”
“Đúng, đúng là như thế, tôi có một đề tài hợp tác nghiên cứu muốn nói với ông, chuyện này tôi cũng đã có thương lượng qua với cô thời trước đây rồi, lúc đó cô ấy đã từ chối tôi, nhưng mà tập đoàn k bên đó gần đây bắt đầu thúc giục, tôi nghĩ đi nghĩ lại, từ đầu đến cuối cảm thấy người thích hợp vẫn là ông! Ông thật sự không có ý định tham gia cái dự án nghiên cứu khoa học này sao?”
Lời nói này nói ra, Thời Ngọc Diệp bỗng thấy trong lòng giật thót.
Thời Minh Triết và Phong Thần Nam đều qua) đầu ra nhìn chäm chäm về phía hai vị bề trên.
Còn Thời Văn Nghĩa thì nghe mà chẳng hề hiểu gì.
“Là dự án nghiên cứu khoa học gì mà không thế không có tôi chứ? Tôi chỉ là một người làm ăn kinh doanh, đối với dự án nghiên cứu khoa học hoàn toàn không hiểu gì cả”
“Ôi trời, ông thời thật là khiêm tốn quá, tất cả mọi người đều biết ông chính là vị dược sĩ hàng đầu có một không hai của hiệp hội dược sĩ chúng tôi mà, dự án nghiên cứu y học lần này sẽ mời ông gánh vác vai trò chủ nhiệm dự án, chuyện này là hoàn toàn xứng đáng mài”
“Làm sao mà tôi có thể là dược sĩ được? Ông.
nghe được thông tin này từ đâu đấy?”
Thời Văn Nghĩa buột mồm đã hỏi ra câu hỏi này, khiến cho Hạ Hiếu Nam ngớ người ra trong vài giây.
“Ông cụ thời không phải là dược sĩ Lạc Trần sao?”
“Câu nói này tôi nói ra lúc nào vậy?”
Hạ Hiếu Nam sửng sốt đưa ánh mắt nhìn về phía Thời Ngọc Diệp.
Chỉ nhìn thấy cô rất điềm tĩnh nhấp một ngụm trà, chậm : “Hội trưởng chắc là có hiểu nhầm nào đó rồi, ba tôi chỉ là một người thương nhân bình thường, chứ không phải là dược sĩ Lạc Trần đâu.”
Thương nhân bình thường?
Bình thường?
Căn nguyện của nhà họ Thời ông ta đều đã cho người điều tra qua hết rỉ Gia sản của cải của người được gọi là Thời Văn Nghĩa này to lớn đến mức khiến người khác phải nghẹn thở!
“Cô Thời chẳng phải là lần trước đã nói là, dược sĩ Lạc Trần là người thân của cô ư?”
“Nhưng mà tôi cũng không hề nói dược sĩ Lạc Trần chính là ba tôi”
Từ đầu đến cuối đều là Hạ Hiếu Nam tự mình vào trước làm chủ, cô ấy nhún vai, tỏ ra bản thân mình vô cùng vô tội.
Hạ Hiếu Nam cảm thấy mặt mình như bị ai đó vả thắng một cái bợp tai, khóe miệng không khỏi giật vài cái.
Vậy thì kỳ lạ quát Nếu như không phải là ba của Thời Ngọc Diệp vậy thì còn có thể là ai nữa chứ?
Chỉ thấy ông ta đang không ngừng suy nghĩ, đột nhiên đưa ánh mắt đổ dồn về phía Thời Minh Triết, quan sát nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lượt.
Lẽ nào anh trai của Thời Ngọc Diệp mới là dược sĩ Lạc Trần sao?
Hình như cũng không phải là không có khả năng này.
Ông ta sáng lập ra hiệp hội dược sĩ này trong nhiều năm, các thiên tài, tỉnh anh như thế nào ông cũng đều đã gặp qua, nếu như người đàn ông tướng mạo tuấn tú, phong thái lịch lãm trước mặt này là dược sĩ hàng đầu cấp sss thì cũng không có gì là kỳ lạ cả.
Nghĩ đến đây, Hạ Hiếu Nam bỗng cảm thấy rất xấu hổ.
‘Vừa rồi lúc ăn cơm, ông ta toàn tâm toàn ý chỉ đặt vào ông cụ thời này, hoàn toàn không hề để ý đến những người khác, đặc biệt là người thanh niên được gọi là Thời Minh Triết này, suốt cả bữa cơm cậu ta chỉ lặng lẽ ăn cơm, lạnh nhạt ít nói “Dược sĩ Lạc Trần quả là một người khiêm tốn, đều trách tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, không nhận được ra, thật là thất lễ quá.
Ông Thời, mong ông bỏ quá cho ạ!”
Vẻ mặt của Hạ Hiếu Nam nói thay đổi là thay đổi được luôn, hoàn toàn không có chút ngượng ngập.
Chỉ có điều, ông ta lần này vẫn nhận nhầm người rồi.
Thời Minh Triết quệt quệt mũi, rất chân thành giải thích: “Ông Hạ hiểu nhầm rồi, tôi cũng chỉ là một người làm ăn kinh doanh bình thường thôi, hoàn toàn không hiểu gì về việc làm thuốc hết”
Á Ông tin cậu cái con khi ý!
Hạ Hiếu Nam chửi thầm trong lòng.
Cái nhà họ Thời này, sao ai ai cũng thích giả tạo thế.
Thời Minh Triết là ai chứ?
Là người sáng lập ra hãng điện thoại S của nước Thái Nguyệt, cũng là một trong mười người giàu nhất đất nước Thái Nguyệt hiện nay, Uy Liêm Như thế mà vấn chỉ là một thương nhân bình thường thôi sao?
Làm ông ta sắp không nhận ra hai chữ bình thường có nghĩa là gì nữa rồi!
Tuy răng trong lòng thì đâm móc như vậy, nhưng mà Hạ Hiếu Nam miệng thì vẫn cười gượng ha ha từ đầu đến cu “Anh Thời thật là khiêm tối trước đến nay đều không thích phô trương, không muốn bị để lộ thân phận của mình, nhưng tôi muốn thương lượng việc hợp tác này rất trọng đại, vẫn hy vọng anh có thể suy xét thêm”
“Chuyện này, ông vẫn nên hỏi em gái tôi sẽ tốt hơn: Thời Minh Triết lại đá quả bóng về phía Thời Ngọc Diệp.
Khi ánh mắt của Hạ Hiếu Nam quay sang nhìn về phía cô ấy, Thời Ngọc Diệp cảm thấy có chút xấu hố, tại sao lại có cảm giác như cô ấy cố tình đùa giỡn khiến cho vị hội trưởng này mất mặt vậy chứ?
“Cô Thời, cô..?
Lời nói của Hạ Hiếu Nam đã đến cửa miệng lại như bị mắc kẹt lại vậy.
Thời Ngọc Diệp chính là dược sĩ Lạc Trần sao?
Vậy thì, hình như cũng không phải là không có khả năng này!
Dẫu sao trong cuộc hội thảo ngày hôm đó, cuộc diễn thuyết của cô ấy hùng hồn đầy lý lẽ, hoàn toàn không giống một trợ lý chút nào.
Nếu như cô ấy đúng là dược sĩ hàng đầu thì cái thăng nhóc Hạ Tuấn Đạt thối tha không nên thân đó đúng là được hời rồi!
Chính lúc này, Phong Thần Nam mới chậm rãi mở miệng cắt ngang: “Được rồi, còn tiếp tục như thế này nữa thì đến tôi cũng sẽ bị coi là dược sĩ mất. Ngọc Diệp, em hãy cứ nói rõ ràng cho ông ta biết ai mới là vị dược sĩ hàng đầu mà ông ta luôn để trên mồm đi”
Hạ Hiếu Nam nghe thấy vậy, không khỏi ngồi thẳng người lên, ánh mắt như thiêu đốt, rực lửa nhìn cô ấy.
‘Vẫn chưa kịp đợi cô công bố đáp án thì Một giọng nói non nớt vang lên ở bên cạnh.
“Mẹ, bọn con muốn về nhà, sáng sớm ngày mai còn phải đi học ở nhà trẻ nữa.”
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, chỉ thấy Bé Lớn chạy đến ôm lấy Thời Ngọc Diệp làm nững Cô ấy ngây người ra.
Cũng lúc này mấy đứa trẻ khác cũng chạy đến, đứa nào cũng ôm lấy cô làm nũng.
“Hự, mẹ ơi, con bưồn ngủ rồi…”
“Mẹ, bọn con muốn về nhà.”
Hạ Tuấn Đạt lúc này cũng xuất hiện, gãi đầu, vẻ mặt rất áy náy: “Có lẽ là do nhà em không có trò chơi gì thú vị, nên các bạn nhỏ cảm thấy rất vô vị. Tiếp đón không được chu đáo, thành thật xin lỗi mọi người”
Ha Hiếu Nam suýt chút nữa là muốn lôi cổ thẳng con ra đập cho một trận.
Làm sao mà lại trùng hợp thế chứ, đúng lúc này lại để cho lũ trẻ con chạy ra cắt ngang cuộc nói chuyện của người lớn? Làm ông đến bây giờ văn không hề biết ai mới là dược sĩ Lạc Trần nữa!
Thời Ngọc Diệp liền chớp lấy thời cơ này, “Hội trưởng, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng tôi cũng phải về rồi, cảm ơn hội trưởng đã chiêu đãi nồng hật “Á… Đợi đã…”
“Không cần phải tiên chúng tôi đâu, chúng tôi có thể tự đi ra ngoài được”
Hạ Hiếu Nam vẫn còn muốn nói gì đó để ngăn lại, nhưng mà mấy người trong gia đình của Thời Ngọc Diệp, bọn họ đã đứng dậy đi thẳng ra cửa rồi.
Cái cảm giác được gọi là bực bội trong lòng ông ta ấy…
Vẫn còn chưa nói cho ông ta biết đáp án mà!
‘Vào đúng lúc ông ta quay người lại muốn đập cho thăng con trai Hạ Tuấn Đạt không ra hồn này một trận thì, Bé Lớn đi ở phía sau cùng đột ngột quay đầu lại nhìn ông ta Cái ánh mắt ấy, nhìn chäm chảm vào Hạ Hiếu Nam khiến ông ta giật thót tim.
Ánh mắt của đứa trẻ đó.
Quá là trưởng thành!
Hoàn toàn không giống với ánh mắt của một đứa trẻ bốn tuổi tý nào cả!
Trong thoáng chốc, trong đầu của Hạ Hiếu Nam lóe lên một tỉa nghỉ ngờ lạ lùng, không thể hiểu nổi.
Lẽ nào…
Phong Thần Nam thì lại nghĩ rất thoáng “Em vội gì, bây giờ nhìn như thế này chẳng phải là rất thú vị sao.”
“Đừng có mà lôi con trai em ra làm trò cười.”
“Anh nói là ông Hạ này”
Bình thường mà nói, trong con mắt của mọi người thì Hạ Hiếu Nam là một ông cụ vô cùng nghiêm nghị, từ trước đến nay chỉ có người khác cung kính, khúm na khúm núm trước mặt ông ta, không ai có thể tưởng tượng ra được bộ dạng tay sai của ông ta như thế này.
Cảnh này mà bị người khác nhìn thấy, e là mọi người sẽ nghỉ ngờ là Hạ Hiếu Nam đã bị mắc chứng bệnh Alzheimer mất.
Nhưng mà cũng phải nói một điều, Bé Lớn hình như rất không thích người khác biết được tên giả của cậu bé.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không có gì kỳ quặc cả.
Một thắng bé vừa mới đến tuổi đi học mẫu giáo, nói cậu bé là một dược sĩ hàng đầu cấp sss, ai sẽ tin chứ?
Hạ Hiếu Nam e là cũng chỉ coi đó là lời nói đùa của trẻ con mà thôi.
Thời Ngọc Diệp đột nhiên cảm thấy tủi thân thay cho con trai mình. Một giây ghi nhớ.
Rõ ràng là lũ trẻ con đều rất là lợi hại, nhưng lại phải để ý đến quá nhiều chuyện mà giấu diếm thân phận.
Không biết Bé Lớn có cảm thấy đau lòng và ấm ức không nữa?
Cả bữa ăn ăn xong, tất cả mọi người đều có những suy nghĩ riêng của mình.
Sau bữa ăn.
Hạ Tuấn Đạt bị ba mình dặn dò, đưa sáu đứa trẻ cùng đi thư phòng chơi điện tử.
Còn những người còn lại thì đều ra phòng khách ngồi uống trà nói chuyện.
Hạ Hiếu Nam thấy tâm trạng của Thời Văn Nghĩa vẫn rất vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói ra chuyện mà ông ta đã ấp ủ cả ngày nay.
“Chuyện đó, ông Thời, kỳ thực là tôi có một chuyện muốn được thương lượng với ông”
Thời Văn Nghĩa không hiểu gì, nhướng lông mày lên.
“Ông Hạ, hôm nay là ngày làm tiệc nhận sư phụ của Ngọc Diệp nhà tôi, ông đừng lôi tôi bàn bạc về chuyện gì hết, hôm nay Ngọc Diệp mới là nhân vật chính của chúng ta.”
“Đúng, đúng là như thế, tôi có một đề tài hợp tác nghiên cứu muốn nói với ông, chuyện này tôi cũng đã có thương lượng qua với cô thời trước đây rồi, lúc đó cô ấy đã từ chối tôi, nhưng mà tập đoàn k bên đó gần đây bắt đầu thúc giục, tôi nghĩ đi nghĩ lại, từ đầu đến cuối cảm thấy người thích hợp vẫn là ông! Ông thật sự không có ý định tham gia cái dự án nghiên cứu khoa học này sao?”
Lời nói này nói ra, Thời Ngọc Diệp bỗng thấy trong lòng giật thót.
Thời Minh Triết và Phong Thần Nam đều qua) đầu ra nhìn chäm chäm về phía hai vị bề trên.
Còn Thời Văn Nghĩa thì nghe mà chẳng hề hiểu gì.
“Là dự án nghiên cứu khoa học gì mà không thế không có tôi chứ? Tôi chỉ là một người làm ăn kinh doanh, đối với dự án nghiên cứu khoa học hoàn toàn không hiểu gì cả”
“Ôi trời, ông thời thật là khiêm tốn quá, tất cả mọi người đều biết ông chính là vị dược sĩ hàng đầu có một không hai của hiệp hội dược sĩ chúng tôi mà, dự án nghiên cứu y học lần này sẽ mời ông gánh vác vai trò chủ nhiệm dự án, chuyện này là hoàn toàn xứng đáng mài”
“Làm sao mà tôi có thể là dược sĩ được? Ông.
nghe được thông tin này từ đâu đấy?”
Thời Văn Nghĩa buột mồm đã hỏi ra câu hỏi này, khiến cho Hạ Hiếu Nam ngớ người ra trong vài giây.
“Ông cụ thời không phải là dược sĩ Lạc Trần sao?”
“Câu nói này tôi nói ra lúc nào vậy?”
Hạ Hiếu Nam sửng sốt đưa ánh mắt nhìn về phía Thời Ngọc Diệp.
Chỉ nhìn thấy cô rất điềm tĩnh nhấp một ngụm trà, chậm : “Hội trưởng chắc là có hiểu nhầm nào đó rồi, ba tôi chỉ là một người thương nhân bình thường, chứ không phải là dược sĩ Lạc Trần đâu.”
Thương nhân bình thường?
Bình thường?
Căn nguyện của nhà họ Thời ông ta đều đã cho người điều tra qua hết rỉ Gia sản của cải của người được gọi là Thời Văn Nghĩa này to lớn đến mức khiến người khác phải nghẹn thở!
“Cô Thời chẳng phải là lần trước đã nói là, dược sĩ Lạc Trần là người thân của cô ư?”
“Nhưng mà tôi cũng không hề nói dược sĩ Lạc Trần chính là ba tôi”
Từ đầu đến cuối đều là Hạ Hiếu Nam tự mình vào trước làm chủ, cô ấy nhún vai, tỏ ra bản thân mình vô cùng vô tội.
Hạ Hiếu Nam cảm thấy mặt mình như bị ai đó vả thắng một cái bợp tai, khóe miệng không khỏi giật vài cái.
Vậy thì kỳ lạ quát Nếu như không phải là ba của Thời Ngọc Diệp vậy thì còn có thể là ai nữa chứ?
Chỉ thấy ông ta đang không ngừng suy nghĩ, đột nhiên đưa ánh mắt đổ dồn về phía Thời Minh Triết, quan sát nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lượt.
Lẽ nào anh trai của Thời Ngọc Diệp mới là dược sĩ Lạc Trần sao?
Hình như cũng không phải là không có khả năng này.
Ông ta sáng lập ra hiệp hội dược sĩ này trong nhiều năm, các thiên tài, tỉnh anh như thế nào ông cũng đều đã gặp qua, nếu như người đàn ông tướng mạo tuấn tú, phong thái lịch lãm trước mặt này là dược sĩ hàng đầu cấp sss thì cũng không có gì là kỳ lạ cả.
Nghĩ đến đây, Hạ Hiếu Nam bỗng cảm thấy rất xấu hổ.
‘Vừa rồi lúc ăn cơm, ông ta toàn tâm toàn ý chỉ đặt vào ông cụ thời này, hoàn toàn không hề để ý đến những người khác, đặc biệt là người thanh niên được gọi là Thời Minh Triết này, suốt cả bữa cơm cậu ta chỉ lặng lẽ ăn cơm, lạnh nhạt ít nói “Dược sĩ Lạc Trần quả là một người khiêm tốn, đều trách tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, không nhận được ra, thật là thất lễ quá.
Ông Thời, mong ông bỏ quá cho ạ!”
Vẻ mặt của Hạ Hiếu Nam nói thay đổi là thay đổi được luôn, hoàn toàn không có chút ngượng ngập.
Chỉ có điều, ông ta lần này vẫn nhận nhầm người rồi.
Thời Minh Triết quệt quệt mũi, rất chân thành giải thích: “Ông Hạ hiểu nhầm rồi, tôi cũng chỉ là một người làm ăn kinh doanh bình thường thôi, hoàn toàn không hiểu gì về việc làm thuốc hết”
Á Ông tin cậu cái con khi ý!
Hạ Hiếu Nam chửi thầm trong lòng.
Cái nhà họ Thời này, sao ai ai cũng thích giả tạo thế.
Thời Minh Triết là ai chứ?
Là người sáng lập ra hãng điện thoại S của nước Thái Nguyệt, cũng là một trong mười người giàu nhất đất nước Thái Nguyệt hiện nay, Uy Liêm Như thế mà vấn chỉ là một thương nhân bình thường thôi sao?
Làm ông ta sắp không nhận ra hai chữ bình thường có nghĩa là gì nữa rồi!
Tuy răng trong lòng thì đâm móc như vậy, nhưng mà Hạ Hiếu Nam miệng thì vẫn cười gượng ha ha từ đầu đến cu “Anh Thời thật là khiêm tối trước đến nay đều không thích phô trương, không muốn bị để lộ thân phận của mình, nhưng tôi muốn thương lượng việc hợp tác này rất trọng đại, vẫn hy vọng anh có thể suy xét thêm”
“Chuyện này, ông vẫn nên hỏi em gái tôi sẽ tốt hơn: Thời Minh Triết lại đá quả bóng về phía Thời Ngọc Diệp.
Khi ánh mắt của Hạ Hiếu Nam quay sang nhìn về phía cô ấy, Thời Ngọc Diệp cảm thấy có chút xấu hố, tại sao lại có cảm giác như cô ấy cố tình đùa giỡn khiến cho vị hội trưởng này mất mặt vậy chứ?
“Cô Thời, cô..?
Lời nói của Hạ Hiếu Nam đã đến cửa miệng lại như bị mắc kẹt lại vậy.
Thời Ngọc Diệp chính là dược sĩ Lạc Trần sao?
Vậy thì, hình như cũng không phải là không có khả năng này!
Dẫu sao trong cuộc hội thảo ngày hôm đó, cuộc diễn thuyết của cô ấy hùng hồn đầy lý lẽ, hoàn toàn không giống một trợ lý chút nào.
Nếu như cô ấy đúng là dược sĩ hàng đầu thì cái thăng nhóc Hạ Tuấn Đạt thối tha không nên thân đó đúng là được hời rồi!
Chính lúc này, Phong Thần Nam mới chậm rãi mở miệng cắt ngang: “Được rồi, còn tiếp tục như thế này nữa thì đến tôi cũng sẽ bị coi là dược sĩ mất. Ngọc Diệp, em hãy cứ nói rõ ràng cho ông ta biết ai mới là vị dược sĩ hàng đầu mà ông ta luôn để trên mồm đi”
Hạ Hiếu Nam nghe thấy vậy, không khỏi ngồi thẳng người lên, ánh mắt như thiêu đốt, rực lửa nhìn cô ấy.
‘Vẫn chưa kịp đợi cô công bố đáp án thì Một giọng nói non nớt vang lên ở bên cạnh.
“Mẹ, bọn con muốn về nhà, sáng sớm ngày mai còn phải đi học ở nhà trẻ nữa.”
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, chỉ thấy Bé Lớn chạy đến ôm lấy Thời Ngọc Diệp làm nững Cô ấy ngây người ra.
Cũng lúc này mấy đứa trẻ khác cũng chạy đến, đứa nào cũng ôm lấy cô làm nũng.
“Hự, mẹ ơi, con bưồn ngủ rồi…”
“Mẹ, bọn con muốn về nhà.”
Hạ Tuấn Đạt lúc này cũng xuất hiện, gãi đầu, vẻ mặt rất áy náy: “Có lẽ là do nhà em không có trò chơi gì thú vị, nên các bạn nhỏ cảm thấy rất vô vị. Tiếp đón không được chu đáo, thành thật xin lỗi mọi người”
Ha Hiếu Nam suýt chút nữa là muốn lôi cổ thẳng con ra đập cho một trận.
Làm sao mà lại trùng hợp thế chứ, đúng lúc này lại để cho lũ trẻ con chạy ra cắt ngang cuộc nói chuyện của người lớn? Làm ông đến bây giờ văn không hề biết ai mới là dược sĩ Lạc Trần nữa!
Thời Ngọc Diệp liền chớp lấy thời cơ này, “Hội trưởng, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng tôi cũng phải về rồi, cảm ơn hội trưởng đã chiêu đãi nồng hật “Á… Đợi đã…”
“Không cần phải tiên chúng tôi đâu, chúng tôi có thể tự đi ra ngoài được”
Hạ Hiếu Nam vẫn còn muốn nói gì đó để ngăn lại, nhưng mà mấy người trong gia đình của Thời Ngọc Diệp, bọn họ đã đứng dậy đi thẳng ra cửa rồi.
Cái cảm giác được gọi là bực bội trong lòng ông ta ấy…
Vẫn còn chưa nói cho ông ta biết đáp án mà!
‘Vào đúng lúc ông ta quay người lại muốn đập cho thăng con trai Hạ Tuấn Đạt không ra hồn này một trận thì, Bé Lớn đi ở phía sau cùng đột ngột quay đầu lại nhìn ông ta Cái ánh mắt ấy, nhìn chäm chảm vào Hạ Hiếu Nam khiến ông ta giật thót tim.
Ánh mắt của đứa trẻ đó.
Quá là trưởng thành!
Hoàn toàn không giống với ánh mắt của một đứa trẻ bốn tuổi tý nào cả!
Trong thoáng chốc, trong đầu của Hạ Hiếu Nam lóe lên một tỉa nghỉ ngờ lạ lùng, không thể hiểu nổi.
Lẽ nào…