Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chap 1: Ly hôn
“Tử Quân, em muốn ly hôn.”
Khi nghe thấy những lời này, Lăng Tử Quân còn đang bận rộn giải quyết công việc ở công ty, văn kiện giấy tờ ngổn ngang trên bàn, việc nhiều vô số kể, anh bận không ngớt tay.
Người đàn ông nọ khẽ liếc mắt lạnh lùng nhìn xuống tờ đơn ly hôn trên bàn, ở góc cuối tờ giấy đã có sẵn chữ ký của vợ anh.
Cô ấy từ lâu đã nuôi hy vọng được thoát khỏi Lăng gia, bây giờ cuối cùng cũng đã đến thời điểm thích hợp rồi, chưa gì đã thẳng thắn đề cập đến vấn đề ly hôn này với anh.
Tâm tình của Lăng Tử Quân chẳng hề thay đổi sau câu nói ly hôn của vợ, trong đôi mắt kia không tỏ rõ ý tứ, anh nhàn nhạt hỏi cô.
“Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu em ly hôn với anh, tài sản chung chia một nửa cho em, nhưng Văn Văn thì phải thuộc quyền nuôi dưỡng của nhà họ Lăng.”
“Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra quyết định này.”
Thanh âm của Nhan Lam nhẹ bẫng, cô nâng mắt nhìn anh, phát hiện người đàn ông kia từ nãy đến giờ vẫn không hề để ý đến cô.
Có lẽ từ trước đến nay vẫn luôn là vậy, Lăng Tử Quân không cho cô vào mắt, chưa bao giờ trong tâm anh ấy có hình bóng của cô.
“Em đã không còn giá trị gì để anh lợi dụng nữa rồi. Ban đầu anh lấy em cũng là vì Văn Văn. Hiện tại em chỉ muốn ly hôn mà thôi, tiền em không cần, ngay cả con em cũng không dám tranh với anh. Em chỉ hy vọng anh đồng ý ly hôn, sau đó chúng ta đường ai nấy đi.”
Nhan Lam như cố hết sức để nói ra những lời này, trong lòng cô lúc này rối như tơ vò vậy, dù cố cách mấy cũng khó lòng gỡ bỏ được nút thắt. Cô vừa muốn ly hôn lại vừa muốn Lăng Tử Quân nâng mắt nhìn cô dù chỉ là một chút, muốn anh ấy níu kéo cô, nói với cô rằng hay là bọn họ đừng ly hôn nữa, sống hạnh phúc ở cạnh nhau đi.
Thế nhưng không, Lăng Tử Quân nào có thể dịu dàng ôn nhu như vậy. Tính cách lãnh đạm tuyệt tình của anh ấy ra sao, sống cùng nhau hai năm Nhan Lam hoàn toàn hiểu rõ.
“Nếu em đã quyết định như vậy. Được, anh thành toàn cho em.”
Người đàn ông kia vẫn không nhìn cô dù chỉ là một chút, anh kéo tờ giấy ly hôn lại gần mình, một đường dứt khoát ký tên vào đấy.
Nhìn nét chữ rắn rỏi như cào nát mặt giấy, trong tâm của Nhan Lam cũng như bị đường bút ấy rạch qua. Trái tim của cô đau nhói vô cùng, rõ ràng cô là người đề nghị ly hôn trước, cớ sao lúc này lại tỏ ra bi thương đến vậy?
Sự tổn thương sâu sắc trong lòng cô hiện tại thật sự không có cách nào có thể chữa lành được!
Cô nghẹn ngào cười nói với anh: “Tạm biệt, từ nay không hẹn gặp lại.”
Nói rồi cô gái nọ quay gót bước đi, lúc này Lăng Tử Quân mới rời mắt khỏi văn kiện, đôi con ngươi màu đen sâu thăm thẳm nhìn về phía cô. Bóng lưng của Nhan Lam vẫn cô tịch như năm đó, bóng dáng của cô luôn khiến Lăng Tử Quân ám ảnh mãi không quên.
Ngay lúc bàn tay của Nhan Lam chạm tới tay nắm cửa phòng, Lăng Tử Quân lại lên tiếng hỏi cô.
“Em ly hôn với anh có phải là vì Tử Phong hay không?”
Nhan Lam có chút sững sờ, cô như không thể tin được vào tai mình khi mà nghe Lăng Tử Quân nói về người đàn ông đó.
Tử Phong? Tử Phong thì liên quan gì đến chuyện tình cảm giữa cô và anh kia chứ.
Thế nhưng cô không nhịn được khóe môi nhếch lên cười giễu cợt, gương mặt lạnh lùng đó khiến anh có chút bàng hoàng.
“Phải, đúng là vì Tử Phong.”
Lăng Tử Quân nhíu mày: “Quả nhiên em vẫn còn yêu anh ta.”
“Tùy anh suy nghĩ thôi.”
Trong lòng anh nghĩ gì Nhan Lam thật sự không thể can thiệp được, cô ngay cả giải thích cũng không thể giải thích với anh. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra khiến mọi sự hiểu lầm chồng chất ngày một nhiều, bắt cô giải thích, cô làm sao để giải thích đây chứ?
Nhưng ngay cả khi cô giải thích, người chồng hợp pháp trên giấy tờ đó sẽ tin cô sao?
Không! Lăng Tử Quân khẳng định sẽ không tin, anh ấy chỉ tin vào những gì mà anh ấy thấy, tin vào những gì mà anh ấy nghe được. Lăng Tử Quân không bao giờ tin cô, không bao giờ nguyện ý yêu cô…
Nhan Lam cảm thấy trái tim mình ê ẩm đau nhói không thôi, nỗi đau như bị người ta dùng dao đâm sâu vào như thế này, hai năm nay cô đã chịu đựng quá đủ rồi. Cô sẽ không yêu nữa, sẽ không đau khổ nữa, kể từ thời khắc Lăng Tử Quân ký tên vào đơn ly hôn, tình cảm giữa cô và anh đã chấm dứt rồi!
“Kể từ bây giờ em đã không còn là vợ của anh nữa, bước ra khỏi căn phòng này, về sau cũng đừng liên lạc với anh.”
Người đàn ông kia nói về mức độ tuyệt tình quả nhiên không ai sánh bằng. Vợ chồng cùng chung chăn gối với nhau hai năm nhưng anh ấy vẫn có thể lạnh lùng đối xử với cô như vậy.
Cũng phải thôi, là do cô đơn phương tình nguyện muốn ly hôn với anh kia mà.
Nhan Lam tự nghĩ rồi thầm cười, cô quay đầu không nhìn anh nữa, vặn tay cầm mở cửa chuẩn bị rời đi.
Gót giày nện xuống nền đất lạnh vang lên từng tiếng thanh thúy cao sang, cô vững tin bước đi, hoàn toàn không cầu lụy.
“Được, em cũng hy vọng anh không gọi đến làm phiền em.”
Chap 2: Là anh đã giết chết mối quan hệ của chúng ta
9 giờ sáng, tại văn phòng luật sư.
Nhan Lam đã nghe đến chán ngấy việc luật sư nói lời hòa giải rồi, cô ngay lúc này chỉ muốn ông ta thủ tục cho xong mọi chuyện sau đó tiến hành giải quyết đơn ly hôn giữa cô và Lăng Tử Quân.
“Vậy thưa cô, tài sản chung giữa cô và anh Lăng Tử Quân cô sẽ để anh ấy toàn quyền sử dụng phải không?”
“Phải.”
Luật sư thụ lý đơn ly hôn của hai người sau khi hoà giải không thành liền tiến hành giải quyết đơn ly hôn theo như pháp luật.
Tài sản chung của hai vợ chồng sau khi ly hôn sẽ chia đôi, nhưng Nhan Lam hoàn toàn không lấy dù chỉ là một đồng.
Đây vốn là số tiền cô xứng đáng có được sau khi ly hôn với anh, thế nhưng Nhan Lam đã nói không lấy thì tức là không lấy, cô hoàn toàn trả về lại cho Lăng Tử Quân.
“Con chung của hai người là bé Lăng Tử Văn sẽ thuộc quyền nuôi dưỡng của nhà họ Lăng. Mỗi tháng cô Nhan Lam có thể đến thăm con một đến hai lần, về điều khoản này cô có đồng ý hay không?”
“Tôi đồng ý.”
Luật sư hơi kéo kéo gọng kính nhìn cô, phát hiện ra người phụ nữ này đúng là quái quắc, tiền không cần, ngay cả con cũng không tranh giành?
Nhan Lam phát hiện ánh mắt nhìn cô của vị luật sư kia, cô hơi nhếch môi khẽ cười, cũng không thay đổi chủ ý.
Nói thật, cô hoàn toàn hài lòng với điều khoản này. Dù sao trước kia khi còn là con dâu nhà họ Lăng, Nhan Lam cũng rất ít khi được gặp con, suốt ngày bị giam lỏng trong căn nhà rộng lớn, thỉnh thoảng mới được bế Văn Văn mà thôi.
Từ đầu đến cuối cô được bước chân vào nhà họ Lăng cũng là vì mang thai Văn Văn, có lẽ vì thế mà ba mẹ chồng không có hảo cảm với cô, họ chỉ yêu thương cháu đích tôn của họ, còn đứa con dâu này thì xem thường vô cùng.
Cô cũng phải cảm ơn Lăng Tử Quân, tuy rằng anh không yêu cô, thế nhưng anh không để cô chịu thiệt thòi.
Ở trước mặt bố mẹ của anh Lăng Tử Quân tôn trọng và bảo vệ cô vô cùng. Diễn vai một người chồng mẫu mực yêu thương cô hết lòng, vì vậy bố mẹ anh cho dù không thích cô cũng chưa từng một lần công khai thẳng thừng ở trước mặt cô mà tỏ vẻ chán ghét.
Thế nhưng diễn thì vẫn hoàn diễn, quả nhiên chỉ có người trong cuộc mới nếm trải được mùi vị đắng cay là gì, hằng đêm chăn đơn gối chiếc không có ai bầu bạn tâm sự, cảm giác đau khổ cô đơn đó nào có ai thấu.
Làm một người chồng như Lăng Tử Quân thực sự dễ làm vô cùng, vứt tiền cho cô ăn sung mặc sướng, ở nhà to cửa rộng, người làm không thiếu… thế nhưng thứ đơn giản nhất là tình yêu anh ấy lại không cho cô được.
Nói Lăng Tử Quân lãnh đạm vô tình chính là vậy, anh ta lịch thiệp đối xử không tệ với cô, thế nhưng anh lại không yêu cô.
“Nếu em không nhận nửa số tài sản kia, vậy tôi chia 2% cổ phần của Lăng thị cho em, tiền lời hằng tháng sẽ chuyển vào tài khoản của em, cuộc sống về sau em không cần phải lo nghĩ nữa.”
Giọng nói trầm thấp của Lăng Tử Quân như kéo hồn vía của cô về lại với hiện tại.
2% cổ phần ở Lăng thị ư? Đây thực sự là một số tiền lớn.
Lăng Tử Quân sẵn sàng chia cho cô 2% này cũng xem như là trọn tình trọn nghĩa vợ chồng lắm rồi.
Nhưng Nhan Lam không có ham mê với tiền bạc, cô hơi nhíu mày nhìn anh, cảm thấy anh từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi.
Vẫn là bộ dạng đó, tư thái ưu nhã cao ngạo, lịch thiệp rộng tay với người khác. Thế nhưng tiền đâu phải là thứ cô cần chứ, cái cô cần là xuất phát từ tình yêu kia mà, vì sao Lăng Tử Quân lại không thể cho cô?
“Sao cũng được, tùy anh quyết định vậy.”
Lần này Nhan Lam không từ chối nữa, cô sẽ thuận theo ý muốn của anh.
Lăng Tử Quân muốn tiền bạc sòng phẳng chứ gì? Được, cô không cản lại lòng tốt của anh!
Nhìn dáng vẻ khó chịu của Nhan Lam, vị luật sư ngồi đằng kia nhìn về phía Lăng Tử Quân chờ đợi ý kiến từ anh, sau khi thấy anh gật đầu ra hiệu thì anh ta nhanh chóng chỉnh sửa thêm vào nội dung trong đơn từ ly hôn.
“Nếu như hai vị đã không còn thắc mắc gì, sau khi làm xong thủ tục, chỉ cần ký tên là được.”
Nhan Lam hạ mắt nhìn tờ giấy đầy chữ là chữ kia, cuối cùng cô vẫn lựa chọn đặt bút xuống kí.
“Từ thời điểm này trở đi em sẽ không còn làm vợ của anh nữa, em có hối hận không?”
Trước khi Lăng Tử Quân ký tên vào tờ giấy đó, khác biệt với lần trước tuyệt tình dứt khoát, lúc này anh đột nhiên lại hỏi cô một câu hỏi kỳ quặc.
Nhan Lam đã ký tên rồi thì cũng không hối hận nữa, cô cười lạnh nhìn anh.
“Hỏi em có hối hận không ư? Đương nhiên là không rồi, em hoàn toàn không hề hối hận khi ly hôn với anh.”
Lăng Tử Quân sau khi nghe những lời này từ phía Nhan Lam, anh không suy nghĩ gì thêm nữa liền đặt bút xuống ký tên.
Thời điểm nét bút rắn rỏi ấy dừng lại trên trang giấy, Nhan Lam cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt nói với anh.
“Không phải là từ thời điểm này em mới không còn là vợ của anh. Mà là từ trước đến nay anh chưa từng một lần xem em là vợ.”
“Tử Quân, anh vẫn luôn vô tình như vậy… Là anh đã giết chết mối quan hệ của chúng ta.”
Chap 3: Ngày đầu gặp nhau
Nhan Lam và Lăng Tử Quân quen biết nhau khi còn ở trường đại học. Khi đó cô là hoa khôi xinh đẹp của trường, còn anh là học bá vạn người hâm mộ.
Vẫn như mọi ngày khi cô tan học ra về, bạn bè rủ cô đi uống trà sữa và dạo mát bên bờ hồ, nhưng Nhan Lam từ chối khéo, nói hôm nay cô phải ở lại thư viện học bài không đi cùng mọi người được.
Nhan Lam ở trường đại học rất được thầy cô và bạn bè yêu mến, bọn họ thấy tiếc khi không thể cùng cô đi chơi, nhưng cũng không miễn cưỡng.
Cuối cùng đợi khi mọi người ra về hết rồi, Nhan Lam đóng lại tập sách trên bàn, bỏ vào balo rồi chậm bước đi xuống sân trường. Cô không rẽ phải đi vào thư viện, mà một đường rẽ trái đến sân tập bóng.
Càng đến gần sân tập bóng, tiếng hò hét ồn ào ngày một lớn dần. Trái tim vẫn đang yên ổn trong lồng ngực cô càng lúc càng đập mạnh hơn. Cô không chờ đợi được vội vã sải dài chân bước đi, làn gió chiều tà khẽ lướt qua vành tai cô, tung bay lọn tóc dài sau lưng.
“Tử Quân!”
Tiếng gọi của đồng đội thu hút sự chú ý của nam thanh niên ở giữa sân. Anh ta xoay người tiếp nhận trái bóng mà đồng đội ném tới.
Sau khi bắt được bóng, người nọ dần bóng chạy về phía trước, dễ dàng lách qua đối thủ, nhảy qua vạch ba điểm giơ tay ném bóng vào rổ.
Một đường bóng tuyệt đẹp vẽ lên trên bầu trời, đáp lại tiếng reo hò của các bạn nữ, quả bóng ngay ngắn đáp trúng rổ, ăn trọn ba điểm.
Tiếng còi giòn giã quét một tiếng, sân vận động cũng truyền tới một trận reo hò vui mừng!
Hai mắt của Nhan Lam như phát sáng, cô không nhịn được vỗ tay khen ngợi, thế nhưng lại sợ người khác nhìn thấy được nên sau đó nhanh chóng giấu tay đi.
Nhan Lam xem xong trận bóng thì liền bỏ đi ngay, tuy cô mang danh là hoa khôi của khoa Mỹ Thuật, nhưng với tính cách trầm tính ít nói, cô lại hay cật lực giảm nhẹ sự hiện diện của mình, khi đứng lẫn vào trong đám đông rất khó để nhận ra cô.
Nhan Lam thoát khỏi đám đông, như là đang chạy trốn ánh nhìn của anh chàng Tử Quân kia vậy.
Người vẫn luôn là tâm điểm của sự chú ý – Lăng Tử Quân sau khi kết thúc trận bóng rất nhanh đã nhìn thấy cô đứng trên khán đài xem anh thi đấu.
Anh cứ đứng ở giữa sân dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô, thấy bước chân vội vã của cô đi nhanh về phía trước, làn tóc mềm mại bồng bềnh xõa sau lưng… Cô khi đó thật xinh đẹp, ánh nắng hoàng hôn ấm áp chiếu rọi lên sườn mặt non nớt ngây thơ.
Lăng Tử Quân đã để ý cô từ rất lâu rồi, và cô - Nhan Lam cũng đã thầm yêu anh những hai năm trời.
Chỉ đáng tiếc giữa bọn họ không có điểm giao nhau, trong mắt Nhan Lam, Lăng Tử Quân là bầu trời chói lọi ở trên cao, còn cô chỉ là nhành hoa dại ven đường không có gì đáng chú ý tới.
Hoa thì đẹp đấy, nhưng trên thế giới có muôn vàn loài hoa thơm cỏ quý, bầu trời soi sáng cả một vùng, nào đâu chỉ để ý một bông hoa bình thường như cô.
“Ha… hộc hộc…”
Nhan Lam đột nhiên tỉnh lại, thoát khỏi giấc mộng kia, lúc này trên trán cô đầy mồ hôi lạnh, cả người không ngừng phát run.
Hơi thở của Nhan Lam dồn dập không có cách nào kìm chế được, cô ngồi cuộn tròn mình trên giường, xung quanh tối đen không có lấy một ngọn đèn.
Mãi một lúc lâu sau tinh thần của Nhan Lam mới trở nên tỉnh táo, cô với tay mở đèn trên tủ đầu giường, ánh sáng vàng nhạt hắt lên gương mặt tiều tụy của cô.
Sao đột nhiên Nhan Lam lại mơ về những chuyện cũ vậy không biết, gần đây đêm nào cô cũng mơ thấy mình và Lăng Tử Quân khi còn ở trường đại học.
Những chuyện cũ đó đáng lẽ phải quên đi mới phải, vốn dĩ ngay từ đầu Nhan Lam và Lăng Tử Quân không nên quen biết nhau.
Trong lúc cô vẫn còn đang rối bời đưa tay cào tóc, điện thoại ở bên cạnh đột nhiên rung lên. Trên màn hình hiển thị là cuộc gọi đến của “Tử Phong”.
5 giờ sáng, anh ấy sao lại gọi cho cô vào giờ này kia chứ.
“Alo, em nghe đây anh Tử Phong.”
“Tiểu Lam, anh về rồi đây.”
“…” Về?
Vừa mới tỉnh dậy không lâu, đầu óc của Nhan Lam vẫn chưa thể linh hoạt mà hiểu hết được câu nói của Lăng Tử Phong, cô trúc trắc hỏi lại:
“Anh về đâu kia chứ?”
Đầu dây bên kia đáp lại cô là một tiếng cười thật trầm thấp dễ nghe, Lăng Tử Phong không gấp gáp, chậm rãi giải thích với cô.
“Anh về nước rồi, đang ở ngoài sân bay đây.”
Nhan Lam như không thể tin được hỏi lại anh: “Anh về thật sao…? Sao anh không báo trước với em.”
“Báo trước thì không còn gì là bất ngờ rồi.”
Lăng Tử Phong khẽ cười, “Em không thấy mừng khi anh trở về à.”
“Mừng chứ, sao em lại không mừng cho được. Anh đợi em một chút, em ra sân bay đón anh.”
“Không vội, vừa đáp máy bay xuống mà thôi, hiện tại hành lý vẫn còn chưa lấy.”
“Được, thế anh đợi em nhé, em ra ngay.”
Dập điện thoại xuống, Nhan Lam vội vàng muốn đi thay đồ rồi bắt taxi ra phi trường, thế nhưng bỗng nhiên trong khoảnh khắc cô chợt nhớ câu nói của Lăng Tử Quân trước khi cô rời khỏi Lăng gia.
“Em ly hôn với anh có phải là vì Tử Phong hay không?” - Câu nói của Lăng Tử Quân ngày hôm đó thì ra là khởi nguồn từ việc Lăng Tử Phong trở về nước.
Nhan Lam bất giác nhếch môi cười trào phúng, cô hoàn toàn không ngờ được thì ra sâu trong lòng Lăng Tử Quân vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện cô và Lăng Tử Phong đã từng hẹn hò với nhau.
Quả nhiên là vậy, quả nhiên Lăng Tử Quân luôn luôn nghi ngờ tình cảm của cô. Anh ta không yêu cô lại còn nghi ngờ cô, anh ta lấy cái quyền gì kia chứ!
Chap 4: Lăng Tử Quân ghen
Nhan Lam sau khi thay quần áo xong liền vội bắt taxi đến phi trường để đón Lăng Tử Phong.
Đã 3 năm rồi kể từ ngày anh ấy ra nước ngoài, hai người đến tận bây giờ mới có cơ hội gặp lại nhau. Thời gian này bọn họ chỉ liên lạc qua điện thoại, thỉnh thoảng Lăng Tử Phong có gửi ảnh của anh ở bên Mỹ cho cô.
Rạng đông trời hừng sáng, lúc xe đến nơi đã gần 6 giờ. Tại ga đón khách quốc tế, đoàn người đông đảo đứng chờ người thân che mất tầm nhìn của cô.
Nhan Lam dáng người không thấp cũng chẳng cao, hôm nay cô lại mang giày đế bằng cho thoải mái di chuyển nên lúc này phải nhón chân mới nhìn về phía cửa được.
Hành khách sau khi làm thủ tục hải quan và nhận hành lý xong thì nhanh chóng ra ngoài. Nhan Lam nhìn mãi cũng không thấy Lăng Tử Phong đâu cả. Cô điện thoại nhưng anh ấy không bắt máy, Nhan Lam loay hoay một hồi thì bị đoàn người chen chúc đẩy ngã.
Lúc này cô không phòng bị nên lập tức lảo đảo một hồi như muốn ngã ngửa về phía sau vậy. Cứ tưởng phen này cô sẽ ê mông chết chắc! Nào đâu phía sau có người đỡ lấy cô, tấm lưng nhỏ gầy của Nhan Lam vừa vặn áp sát vào lồng ngực rắn chắc của đối phương.
“Nhan Lam.”
Giọng nói của người đàn ông ở phía sau nghe rất quen thuộc, thanh âm trầm khàn mang theo cảm giác xa cách lạnh lùng.
Nhan Lam chưa kịp quay đầu nhìn đã nhận ra giọng nói này đến từ ai.
Còn ai nữa ngoài người đàn ông hai tháng trước vẫn còn là chồng của cô - Lăng Tử Quân.
Nhan Lam đứng thẳng người dậy, lúc quay đầu nhìn anh, dù rõ biết đó là Lăng Tử Quân vẫn không thể khiến trái tim ngừng đập mạnh.
“Tử Quân.”
Cô nhàn nhạt đáp lại một tiếng, Lăng Tử Quân nghe thế thì không khỏi nhíu mày.
“Mới ly hôn không lâu mà em đã vạch rõ ranh giới với anh.”
Vạch rõ ranh giới ư? Không, cô nào có chứ.
“Không phải trước giờ anh vẫn luôn muốn chia rõ ranh giới với em sao? Vốn dĩ từ trước đến nay vẫn chúng ta vẫn luôn xa cách như thế.”
Sau khi ly hôn Nhan Lam hoàn toàn tỏ ra lạnh nhạt với Lăng Tử Quân, đây là điều trước giờ hoàn toàn chưa từng xảy ra. Có lẽ cũng bởi vì thế khiến cho Lăng Tử Quân cảm thấy rất xa lạ.
“Em đến đây để đón anh ấy à?”
Hai người vốn im lặng hồi lâu không ai nói với ai câu nào, đến cuối cùng vẫn là Lăng Tử Quân mở lời trước.
Nếu là trước kia chắc chắn anh ấy sẽ mặc kệ không để ý đến Nhan Lam, mặc cô muốn ở bên cạnh anh nói gì và làm gì, Lăng Tử Quân cũng chẳng hề liếc mắt nhìn tới. Thế nhưng sau khi ly hôn lại có quá nhiều sự thay đổi, Lăng Tử Quân không ngờ lại bắt chuyện với cô trước.
“Anh ấy” trong lời nói của Lăng Tử Quân là ai, cả hai người đều hiểu rõ.
“Phải, em đến để đón Tử Phong.”
Dứt lời, Nhan Lam vì không muốn mất tự nhiên nên cũng hỏi lại anh, dẫu cho câu trả lời đó cô đã sớm biết.
“Anh cũng đến đón anh trai của anh sao?”
“Ừ.” Lăng Tử Quân hờ hững đáp lại cô.
Lăng Tử Quân – Lăng Tử Phong, hai người đàn ông này có mối quan hệ vô cùng mật thiết với cô, gắn lấy cuộc sống của cô không buông bỏ. Nếu như trước kia cô không quen hai người họ, có lẽ lúc này cuộc sống của cô đã không đau khổ đến như vậy.
“Quả nhiên anh đoán không sai, em vẫn luôn giữ liên lạc với anh ấy.”
“Em giữ liên lạc với anh ấy thì đã sao? Em với anh ấy là bạn bè, giữ liên lạc nói chuyện với nhau cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Nhan Lam không hiểu Lăng Tử Quân muốn nói bóng nói gió cái gì nữa đây, cô bất mãn nhìn anh, lúc này lại nghe được tiếng cười trào phúng từ phía Lăng Tử Quân.
“Bình thường.” Lăng Tử Quân bật cười: “Đúng là bình thường, bạn bè thân thiết đến mức sáng sớm em đã đến đón anh ấy.”
Nhan Lam khó hiểu nhíu mày, thấy trong đôi mắt của anh lúc này là sự tức giận không hề che giấu.
Lăng Tử Quân mà cô biết bình thường sẽ không dễ dàng gì biểu lộ cảm xúc của mình cho người khác biết như thế. Nhan Lam hơi cười, cảm thấy khó tin.
“Anh đang ghen phải không?”
Nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng hừ lạnh. Lăng Tử Quân không nhìn cô nữa, nghiêng mặt sang chỗ khác.
“Anh nói đi, có phải anh đang ghen không?”
Nếu như không phải ghen, Lăng Tử Quân đã không nói những lời đó rồi. Nhan Lam không muốn bỏ qua cơ hội này, cô nghiêng mặt nhìn anh, nhưng Lăng Tử Quân lại quay phắt sang chỗ khác.
“Lúc trước thì không để ý đến em, hiện tại anh lại tỏ ra ghen tị, Tử Quân, thâm tâm anh khó lường thật đấy.”
Trong lúc Nhan Lam còn đang chỉ trích chồng cũ của mình, từ đằng xa vang lên tiếng gọi của một người đàn ông.
“Tiểu Lam, Tử Quân!”
Nhan Lam còn đang đôi co với Lăng Tử Quân, cô hơi xoay người, phát hiện ra Lăng Tử Phong đang đẩy xe hành lý đi về phía cô.
Cảm xúc trong tích tắc liền thay đổi, Nhan Lam buông bỏ tức giận trong lòng, lúc này cô hơi hé môi cười, chạy tới nhào vào lòng Lăng Tử Phong mà ôm.
“Tử Phong.”
Chap 5: Anh em nhà họ Lăng
Thật sự đã rất lâu rồi mới có cơ hội gặp mặt nhau như thế này, Nhan Lam cảm thấy rất vui, cô nhào tới ôm lấy Lăng Tử Phong, rất tự nhiên chào hỏi anh, giữa bọn họ thực sự nhìn không ra đã từng có khoảng thời gian chia ly.
“Mấy năm nay anh ở nước ngoài thế nào rồi? Có phải làm ăn tốt lắm hay không, em nghe nói anh góp vốn cùng bạn mở công ty.”
“Mọi chuyện đều tốt, chỉ là không có em ở cạnh anh có chút cô đơn đấy!”
Nghe Lăng Tử Phong nói đùa như vậy, Nhan Lam hơi cười.
“Anh làm sao cô đơn được chứ, vây quanh anh mỹ nữ không thiếu. Sao rồi, anh tìm được người yêu hay chưa?”
“Đáng tiếc là chưa.”
Lăng Tử Phong cười rộ, ghé sát vào tai cô nói thầm: “Đang chờ em đồng ý hẹn hò với anh đấy.”
“Cái anh này!”
Nhan Lam đỏ cả mặt đưa tay đánh nhẹ anh một cái, nghĩ là anh trêu nên cũng không nghĩ gì nhiều. Bên cạnh Lăng Tử Phong chỉ cười ha hả trêu cô, cũng không tỏ rõ ý tứ.
Nhìn hai người cười cười nói nói ở trước mặt, Lăng Tử Quân mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt đang liếc nhìn kia lại mang đến một cảm giác chán ghét vô cùng.
Ghen sao? Nhớ lại lời nói của Nhan Lam khi nãy càng khiến anh không vui. Nhan Lam dám phỏng đoán suy nghĩ của anh như vậy, cô ấy đang nghĩ cái gì trong đầu vậy kia chứ.
Nhưng thú thật là Lăng Tử Quân nhìn không vừa mắt khi thấy cô cùng anh trai của mình vui vẻ nói chuyện như vậy.
Trước kia khi còn ở chung một nhà, Nhan Lam cũng chưa từng một lần cười với Lăng Tử Quân như thế, lúc nào cũng là gương mặt lạnh lùng không cảm xúc, hoàn toàn không giống với cô khi còn ở trường đại học, trên môi luôn hé nụ cười.
Gặp chồng mình thì không bao giờ vui vẻ, nhưng gặp anh chồng thì liền cười nói rôm rả.
Nhan Lam, người phụ nữ này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì thế không biết – Lăng Tử Quân có chút bực mình vì không đoán được tâm tư của cô.
“À phải rồi, anh quên mất.”
Trong lúc Lăng Tử Quân đang thả hồn suy nghĩ, Lăng Tử Phong sau khi nói chuyện với Nhan Lam xong thì bật cười quay sang nhìn Lăng Tử Quân, anh ta đưa tay:
“Đã lâu không gặp, em trai.”
Nãy giờ lo nói chuyện với Nhan Lam, Lăng Tử Phong cũng quên mất ở bên cạnh còn có Lăng Tử Quân.
Chuyện anh về nước mấy tháng trước có đề cập với em trai rồi, nhưng Nhan Lam thì anh giấu đến tận sáng nay mới thông báo, bởi vì muốn cho cô một sự bất ngờ.
Nhưng không ngờ Nhan Lam còn nhanh hơn một bước, tạo bất ngờ cho Lăng Tử Phong. Tin tức cô và Lăng Tử Quân ly hôn hai tháng trước đã đến tai của Lăng Tử Phong, nhưng thay vì cảm thấy đáng tiếc cho em trai cùng em dâu, Lăng Tử Phong lại vui mừng đến lạ.
Lần này trở về nước thật chất anh đã có ý định giành lấy Nhan Lam từ tay em trai của mình. Đáng mừng hơn là hiện tại hai người họ đã ly hôn, anh không cần tranh giành nữa rồi, lại có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi lại người phụ nữ mà trước kia anh từng bỏ lỡ.
Lăng Tử Quân nhìn bàn tay của Lăng Tử Phong đang đưa tới trước mặt mình, câu nói “đã lâu không gặp” như nghẹn lại trong cổ họng, anh không nói ra được. Chỉ lạnh lùng nhìn người anh trai này, bắt lấy tay anh ấy.
“Em vẫn lạnh lùng như ngày nào, không thể chào anh một tiếng hay sao?”
Lăng Tử Phong đã quá quen với người em trai kiệm lời này rồi, anh choàng tay ôm lấy Lăng Tử Quân, hai anh em ôm nhau nhưng lại không có lấy chút vui vẻ nào khi trùng phùng.
“Anh về thì tốt rồi, bố mẹ vẫn luôn rất nhớ anh.”
“Có em ở lại chăm sóc cho bố mẹ anh rất an tâm, ra nước ngoài mấy năm quả thực thời điểm này phải quay về báo hiếu rồi.”
Lăng Tử Phong nở nụ cười không rõ ý tứ, Lăng Tử Quân cảm thấy nhàm chán không tiếp tục nhìn anh ta.
Quay về báo hiếu – những lời này khẳng định là Lăng Tử Phong đang nhắc nhở Lăng Tử Quân.
Lăng Tử Phong quay trở về nước đồng nghĩa với việc chiếc ghế chủ tịch Lăng thị cũng chia lại một nửa cơ hội cho anh ta. Những năm tháng này Lăng Tử Quân giữ chức CEO ở Lăng thị đã quản lý công ty rất tốt, bố của Lăng Tử Quân cũng rất xem trọng anh, nhiều lần lấp lửng nói muốn giao Lăng thị lại cho anh.
Nhưng con trai của nhà họ Lăng không chỉ có một người là Lăng Tử Quân, còn có Lăng Tử Phong nữa.
Anh trai của anh có dã tâm ra sao, Lăng Tử Quân hiểu rõ. Lăng Tử Quân dày công xây dựng nên một Lăng thị hùng mạnh như bây giờ, chức vụ chủ tịch sắp đến tay, bỗng chốc lại có một người khác nhảy vào muốn tranh giành với anh, Lăng Tử Quân đương nhiên không vui.
Nhan Lam có chút sững sờ nhìn hai anh em chào hỏi lẫn nhau, sự xa cách này thể hiện rõ qua từng cử chỉ của bọn họ.
Tình cảm của hai anh em họ Lăng trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, có lẽ vì xưa nay tính cách không giống nhau nên giữa bọn họ không hề có tiếng nói chung.
Lăng Tử Quân luôn trầm tính ít nói, từ dung mạo đến khí chất đều khiến người khác cảm thấy rất lạnh lùng xa cách, khó lòng tiếp cận. Mà Lăng Tử Phong thì ngược lại, người anh trai này nhu hòa vui vẻ, luôn nở nụ cười trên môi, ai nấy đều thích Lăng Tử Phong hơn Lăng Tử Quân.
Nhưng trong mắt Nhan Lam thì khác, cô thích Lăng Tử Quân hơn anh trai của anh. Cũng bởi vì thích Tử Quân mà cô gan dạ mang trong mình đứa con của anh, sau đó để anh phát hiện ra… cũng từ lúc đó mối quan hệ giữa Nhan Lam và Lăng Tử Quân càng lúc càng tồi tệ, đến mức không thể quay trở về như lúc đầu được nữa.
“Tử Quân, em muốn ly hôn.”
Khi nghe thấy những lời này, Lăng Tử Quân còn đang bận rộn giải quyết công việc ở công ty, văn kiện giấy tờ ngổn ngang trên bàn, việc nhiều vô số kể, anh bận không ngớt tay.
Người đàn ông nọ khẽ liếc mắt lạnh lùng nhìn xuống tờ đơn ly hôn trên bàn, ở góc cuối tờ giấy đã có sẵn chữ ký của vợ anh.
Cô ấy từ lâu đã nuôi hy vọng được thoát khỏi Lăng gia, bây giờ cuối cùng cũng đã đến thời điểm thích hợp rồi, chưa gì đã thẳng thắn đề cập đến vấn đề ly hôn này với anh.
Tâm tình của Lăng Tử Quân chẳng hề thay đổi sau câu nói ly hôn của vợ, trong đôi mắt kia không tỏ rõ ý tứ, anh nhàn nhạt hỏi cô.
“Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu em ly hôn với anh, tài sản chung chia một nửa cho em, nhưng Văn Văn thì phải thuộc quyền nuôi dưỡng của nhà họ Lăng.”
“Em đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra quyết định này.”
Thanh âm của Nhan Lam nhẹ bẫng, cô nâng mắt nhìn anh, phát hiện người đàn ông kia từ nãy đến giờ vẫn không hề để ý đến cô.
Có lẽ từ trước đến nay vẫn luôn là vậy, Lăng Tử Quân không cho cô vào mắt, chưa bao giờ trong tâm anh ấy có hình bóng của cô.
“Em đã không còn giá trị gì để anh lợi dụng nữa rồi. Ban đầu anh lấy em cũng là vì Văn Văn. Hiện tại em chỉ muốn ly hôn mà thôi, tiền em không cần, ngay cả con em cũng không dám tranh với anh. Em chỉ hy vọng anh đồng ý ly hôn, sau đó chúng ta đường ai nấy đi.”
Nhan Lam như cố hết sức để nói ra những lời này, trong lòng cô lúc này rối như tơ vò vậy, dù cố cách mấy cũng khó lòng gỡ bỏ được nút thắt. Cô vừa muốn ly hôn lại vừa muốn Lăng Tử Quân nâng mắt nhìn cô dù chỉ là một chút, muốn anh ấy níu kéo cô, nói với cô rằng hay là bọn họ đừng ly hôn nữa, sống hạnh phúc ở cạnh nhau đi.
Thế nhưng không, Lăng Tử Quân nào có thể dịu dàng ôn nhu như vậy. Tính cách lãnh đạm tuyệt tình của anh ấy ra sao, sống cùng nhau hai năm Nhan Lam hoàn toàn hiểu rõ.
“Nếu em đã quyết định như vậy. Được, anh thành toàn cho em.”
Người đàn ông kia vẫn không nhìn cô dù chỉ là một chút, anh kéo tờ giấy ly hôn lại gần mình, một đường dứt khoát ký tên vào đấy.
Nhìn nét chữ rắn rỏi như cào nát mặt giấy, trong tâm của Nhan Lam cũng như bị đường bút ấy rạch qua. Trái tim của cô đau nhói vô cùng, rõ ràng cô là người đề nghị ly hôn trước, cớ sao lúc này lại tỏ ra bi thương đến vậy?
Sự tổn thương sâu sắc trong lòng cô hiện tại thật sự không có cách nào có thể chữa lành được!
Cô nghẹn ngào cười nói với anh: “Tạm biệt, từ nay không hẹn gặp lại.”
Nói rồi cô gái nọ quay gót bước đi, lúc này Lăng Tử Quân mới rời mắt khỏi văn kiện, đôi con ngươi màu đen sâu thăm thẳm nhìn về phía cô. Bóng lưng của Nhan Lam vẫn cô tịch như năm đó, bóng dáng của cô luôn khiến Lăng Tử Quân ám ảnh mãi không quên.
Ngay lúc bàn tay của Nhan Lam chạm tới tay nắm cửa phòng, Lăng Tử Quân lại lên tiếng hỏi cô.
“Em ly hôn với anh có phải là vì Tử Phong hay không?”
Nhan Lam có chút sững sờ, cô như không thể tin được vào tai mình khi mà nghe Lăng Tử Quân nói về người đàn ông đó.
Tử Phong? Tử Phong thì liên quan gì đến chuyện tình cảm giữa cô và anh kia chứ.
Thế nhưng cô không nhịn được khóe môi nhếch lên cười giễu cợt, gương mặt lạnh lùng đó khiến anh có chút bàng hoàng.
“Phải, đúng là vì Tử Phong.”
Lăng Tử Quân nhíu mày: “Quả nhiên em vẫn còn yêu anh ta.”
“Tùy anh suy nghĩ thôi.”
Trong lòng anh nghĩ gì Nhan Lam thật sự không thể can thiệp được, cô ngay cả giải thích cũng không thể giải thích với anh. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra khiến mọi sự hiểu lầm chồng chất ngày một nhiều, bắt cô giải thích, cô làm sao để giải thích đây chứ?
Nhưng ngay cả khi cô giải thích, người chồng hợp pháp trên giấy tờ đó sẽ tin cô sao?
Không! Lăng Tử Quân khẳng định sẽ không tin, anh ấy chỉ tin vào những gì mà anh ấy thấy, tin vào những gì mà anh ấy nghe được. Lăng Tử Quân không bao giờ tin cô, không bao giờ nguyện ý yêu cô…
Nhan Lam cảm thấy trái tim mình ê ẩm đau nhói không thôi, nỗi đau như bị người ta dùng dao đâm sâu vào như thế này, hai năm nay cô đã chịu đựng quá đủ rồi. Cô sẽ không yêu nữa, sẽ không đau khổ nữa, kể từ thời khắc Lăng Tử Quân ký tên vào đơn ly hôn, tình cảm giữa cô và anh đã chấm dứt rồi!
“Kể từ bây giờ em đã không còn là vợ của anh nữa, bước ra khỏi căn phòng này, về sau cũng đừng liên lạc với anh.”
Người đàn ông kia nói về mức độ tuyệt tình quả nhiên không ai sánh bằng. Vợ chồng cùng chung chăn gối với nhau hai năm nhưng anh ấy vẫn có thể lạnh lùng đối xử với cô như vậy.
Cũng phải thôi, là do cô đơn phương tình nguyện muốn ly hôn với anh kia mà.
Nhan Lam tự nghĩ rồi thầm cười, cô quay đầu không nhìn anh nữa, vặn tay cầm mở cửa chuẩn bị rời đi.
Gót giày nện xuống nền đất lạnh vang lên từng tiếng thanh thúy cao sang, cô vững tin bước đi, hoàn toàn không cầu lụy.
“Được, em cũng hy vọng anh không gọi đến làm phiền em.”
Chap 2: Là anh đã giết chết mối quan hệ của chúng ta
9 giờ sáng, tại văn phòng luật sư.
Nhan Lam đã nghe đến chán ngấy việc luật sư nói lời hòa giải rồi, cô ngay lúc này chỉ muốn ông ta thủ tục cho xong mọi chuyện sau đó tiến hành giải quyết đơn ly hôn giữa cô và Lăng Tử Quân.
“Vậy thưa cô, tài sản chung giữa cô và anh Lăng Tử Quân cô sẽ để anh ấy toàn quyền sử dụng phải không?”
“Phải.”
Luật sư thụ lý đơn ly hôn của hai người sau khi hoà giải không thành liền tiến hành giải quyết đơn ly hôn theo như pháp luật.
Tài sản chung của hai vợ chồng sau khi ly hôn sẽ chia đôi, nhưng Nhan Lam hoàn toàn không lấy dù chỉ là một đồng.
Đây vốn là số tiền cô xứng đáng có được sau khi ly hôn với anh, thế nhưng Nhan Lam đã nói không lấy thì tức là không lấy, cô hoàn toàn trả về lại cho Lăng Tử Quân.
“Con chung của hai người là bé Lăng Tử Văn sẽ thuộc quyền nuôi dưỡng của nhà họ Lăng. Mỗi tháng cô Nhan Lam có thể đến thăm con một đến hai lần, về điều khoản này cô có đồng ý hay không?”
“Tôi đồng ý.”
Luật sư hơi kéo kéo gọng kính nhìn cô, phát hiện ra người phụ nữ này đúng là quái quắc, tiền không cần, ngay cả con cũng không tranh giành?
Nhan Lam phát hiện ánh mắt nhìn cô của vị luật sư kia, cô hơi nhếch môi khẽ cười, cũng không thay đổi chủ ý.
Nói thật, cô hoàn toàn hài lòng với điều khoản này. Dù sao trước kia khi còn là con dâu nhà họ Lăng, Nhan Lam cũng rất ít khi được gặp con, suốt ngày bị giam lỏng trong căn nhà rộng lớn, thỉnh thoảng mới được bế Văn Văn mà thôi.
Từ đầu đến cuối cô được bước chân vào nhà họ Lăng cũng là vì mang thai Văn Văn, có lẽ vì thế mà ba mẹ chồng không có hảo cảm với cô, họ chỉ yêu thương cháu đích tôn của họ, còn đứa con dâu này thì xem thường vô cùng.
Cô cũng phải cảm ơn Lăng Tử Quân, tuy rằng anh không yêu cô, thế nhưng anh không để cô chịu thiệt thòi.
Ở trước mặt bố mẹ của anh Lăng Tử Quân tôn trọng và bảo vệ cô vô cùng. Diễn vai một người chồng mẫu mực yêu thương cô hết lòng, vì vậy bố mẹ anh cho dù không thích cô cũng chưa từng một lần công khai thẳng thừng ở trước mặt cô mà tỏ vẻ chán ghét.
Thế nhưng diễn thì vẫn hoàn diễn, quả nhiên chỉ có người trong cuộc mới nếm trải được mùi vị đắng cay là gì, hằng đêm chăn đơn gối chiếc không có ai bầu bạn tâm sự, cảm giác đau khổ cô đơn đó nào có ai thấu.
Làm một người chồng như Lăng Tử Quân thực sự dễ làm vô cùng, vứt tiền cho cô ăn sung mặc sướng, ở nhà to cửa rộng, người làm không thiếu… thế nhưng thứ đơn giản nhất là tình yêu anh ấy lại không cho cô được.
Nói Lăng Tử Quân lãnh đạm vô tình chính là vậy, anh ta lịch thiệp đối xử không tệ với cô, thế nhưng anh lại không yêu cô.
“Nếu em không nhận nửa số tài sản kia, vậy tôi chia 2% cổ phần của Lăng thị cho em, tiền lời hằng tháng sẽ chuyển vào tài khoản của em, cuộc sống về sau em không cần phải lo nghĩ nữa.”
Giọng nói trầm thấp của Lăng Tử Quân như kéo hồn vía của cô về lại với hiện tại.
2% cổ phần ở Lăng thị ư? Đây thực sự là một số tiền lớn.
Lăng Tử Quân sẵn sàng chia cho cô 2% này cũng xem như là trọn tình trọn nghĩa vợ chồng lắm rồi.
Nhưng Nhan Lam không có ham mê với tiền bạc, cô hơi nhíu mày nhìn anh, cảm thấy anh từ trước đến nay vẫn không hề thay đổi.
Vẫn là bộ dạng đó, tư thái ưu nhã cao ngạo, lịch thiệp rộng tay với người khác. Thế nhưng tiền đâu phải là thứ cô cần chứ, cái cô cần là xuất phát từ tình yêu kia mà, vì sao Lăng Tử Quân lại không thể cho cô?
“Sao cũng được, tùy anh quyết định vậy.”
Lần này Nhan Lam không từ chối nữa, cô sẽ thuận theo ý muốn của anh.
Lăng Tử Quân muốn tiền bạc sòng phẳng chứ gì? Được, cô không cản lại lòng tốt của anh!
Nhìn dáng vẻ khó chịu của Nhan Lam, vị luật sư ngồi đằng kia nhìn về phía Lăng Tử Quân chờ đợi ý kiến từ anh, sau khi thấy anh gật đầu ra hiệu thì anh ta nhanh chóng chỉnh sửa thêm vào nội dung trong đơn từ ly hôn.
“Nếu như hai vị đã không còn thắc mắc gì, sau khi làm xong thủ tục, chỉ cần ký tên là được.”
Nhan Lam hạ mắt nhìn tờ giấy đầy chữ là chữ kia, cuối cùng cô vẫn lựa chọn đặt bút xuống kí.
“Từ thời điểm này trở đi em sẽ không còn làm vợ của anh nữa, em có hối hận không?”
Trước khi Lăng Tử Quân ký tên vào tờ giấy đó, khác biệt với lần trước tuyệt tình dứt khoát, lúc này anh đột nhiên lại hỏi cô một câu hỏi kỳ quặc.
Nhan Lam đã ký tên rồi thì cũng không hối hận nữa, cô cười lạnh nhìn anh.
“Hỏi em có hối hận không ư? Đương nhiên là không rồi, em hoàn toàn không hề hối hận khi ly hôn với anh.”
Lăng Tử Quân sau khi nghe những lời này từ phía Nhan Lam, anh không suy nghĩ gì thêm nữa liền đặt bút xuống ký tên.
Thời điểm nét bút rắn rỏi ấy dừng lại trên trang giấy, Nhan Lam cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt nói với anh.
“Không phải là từ thời điểm này em mới không còn là vợ của anh. Mà là từ trước đến nay anh chưa từng một lần xem em là vợ.”
“Tử Quân, anh vẫn luôn vô tình như vậy… Là anh đã giết chết mối quan hệ của chúng ta.”
Chap 3: Ngày đầu gặp nhau
Nhan Lam và Lăng Tử Quân quen biết nhau khi còn ở trường đại học. Khi đó cô là hoa khôi xinh đẹp của trường, còn anh là học bá vạn người hâm mộ.
Vẫn như mọi ngày khi cô tan học ra về, bạn bè rủ cô đi uống trà sữa và dạo mát bên bờ hồ, nhưng Nhan Lam từ chối khéo, nói hôm nay cô phải ở lại thư viện học bài không đi cùng mọi người được.
Nhan Lam ở trường đại học rất được thầy cô và bạn bè yêu mến, bọn họ thấy tiếc khi không thể cùng cô đi chơi, nhưng cũng không miễn cưỡng.
Cuối cùng đợi khi mọi người ra về hết rồi, Nhan Lam đóng lại tập sách trên bàn, bỏ vào balo rồi chậm bước đi xuống sân trường. Cô không rẽ phải đi vào thư viện, mà một đường rẽ trái đến sân tập bóng.
Càng đến gần sân tập bóng, tiếng hò hét ồn ào ngày một lớn dần. Trái tim vẫn đang yên ổn trong lồng ngực cô càng lúc càng đập mạnh hơn. Cô không chờ đợi được vội vã sải dài chân bước đi, làn gió chiều tà khẽ lướt qua vành tai cô, tung bay lọn tóc dài sau lưng.
“Tử Quân!”
Tiếng gọi của đồng đội thu hút sự chú ý của nam thanh niên ở giữa sân. Anh ta xoay người tiếp nhận trái bóng mà đồng đội ném tới.
Sau khi bắt được bóng, người nọ dần bóng chạy về phía trước, dễ dàng lách qua đối thủ, nhảy qua vạch ba điểm giơ tay ném bóng vào rổ.
Một đường bóng tuyệt đẹp vẽ lên trên bầu trời, đáp lại tiếng reo hò của các bạn nữ, quả bóng ngay ngắn đáp trúng rổ, ăn trọn ba điểm.
Tiếng còi giòn giã quét một tiếng, sân vận động cũng truyền tới một trận reo hò vui mừng!
Hai mắt của Nhan Lam như phát sáng, cô không nhịn được vỗ tay khen ngợi, thế nhưng lại sợ người khác nhìn thấy được nên sau đó nhanh chóng giấu tay đi.
Nhan Lam xem xong trận bóng thì liền bỏ đi ngay, tuy cô mang danh là hoa khôi của khoa Mỹ Thuật, nhưng với tính cách trầm tính ít nói, cô lại hay cật lực giảm nhẹ sự hiện diện của mình, khi đứng lẫn vào trong đám đông rất khó để nhận ra cô.
Nhan Lam thoát khỏi đám đông, như là đang chạy trốn ánh nhìn của anh chàng Tử Quân kia vậy.
Người vẫn luôn là tâm điểm của sự chú ý – Lăng Tử Quân sau khi kết thúc trận bóng rất nhanh đã nhìn thấy cô đứng trên khán đài xem anh thi đấu.
Anh cứ đứng ở giữa sân dõi mắt nhìn theo bóng lưng cô, thấy bước chân vội vã của cô đi nhanh về phía trước, làn tóc mềm mại bồng bềnh xõa sau lưng… Cô khi đó thật xinh đẹp, ánh nắng hoàng hôn ấm áp chiếu rọi lên sườn mặt non nớt ngây thơ.
Lăng Tử Quân đã để ý cô từ rất lâu rồi, và cô - Nhan Lam cũng đã thầm yêu anh những hai năm trời.
Chỉ đáng tiếc giữa bọn họ không có điểm giao nhau, trong mắt Nhan Lam, Lăng Tử Quân là bầu trời chói lọi ở trên cao, còn cô chỉ là nhành hoa dại ven đường không có gì đáng chú ý tới.
Hoa thì đẹp đấy, nhưng trên thế giới có muôn vàn loài hoa thơm cỏ quý, bầu trời soi sáng cả một vùng, nào đâu chỉ để ý một bông hoa bình thường như cô.
“Ha… hộc hộc…”
Nhan Lam đột nhiên tỉnh lại, thoát khỏi giấc mộng kia, lúc này trên trán cô đầy mồ hôi lạnh, cả người không ngừng phát run.
Hơi thở của Nhan Lam dồn dập không có cách nào kìm chế được, cô ngồi cuộn tròn mình trên giường, xung quanh tối đen không có lấy một ngọn đèn.
Mãi một lúc lâu sau tinh thần của Nhan Lam mới trở nên tỉnh táo, cô với tay mở đèn trên tủ đầu giường, ánh sáng vàng nhạt hắt lên gương mặt tiều tụy của cô.
Sao đột nhiên Nhan Lam lại mơ về những chuyện cũ vậy không biết, gần đây đêm nào cô cũng mơ thấy mình và Lăng Tử Quân khi còn ở trường đại học.
Những chuyện cũ đó đáng lẽ phải quên đi mới phải, vốn dĩ ngay từ đầu Nhan Lam và Lăng Tử Quân không nên quen biết nhau.
Trong lúc cô vẫn còn đang rối bời đưa tay cào tóc, điện thoại ở bên cạnh đột nhiên rung lên. Trên màn hình hiển thị là cuộc gọi đến của “Tử Phong”.
5 giờ sáng, anh ấy sao lại gọi cho cô vào giờ này kia chứ.
“Alo, em nghe đây anh Tử Phong.”
“Tiểu Lam, anh về rồi đây.”
“…” Về?
Vừa mới tỉnh dậy không lâu, đầu óc của Nhan Lam vẫn chưa thể linh hoạt mà hiểu hết được câu nói của Lăng Tử Phong, cô trúc trắc hỏi lại:
“Anh về đâu kia chứ?”
Đầu dây bên kia đáp lại cô là một tiếng cười thật trầm thấp dễ nghe, Lăng Tử Phong không gấp gáp, chậm rãi giải thích với cô.
“Anh về nước rồi, đang ở ngoài sân bay đây.”
Nhan Lam như không thể tin được hỏi lại anh: “Anh về thật sao…? Sao anh không báo trước với em.”
“Báo trước thì không còn gì là bất ngờ rồi.”
Lăng Tử Phong khẽ cười, “Em không thấy mừng khi anh trở về à.”
“Mừng chứ, sao em lại không mừng cho được. Anh đợi em một chút, em ra sân bay đón anh.”
“Không vội, vừa đáp máy bay xuống mà thôi, hiện tại hành lý vẫn còn chưa lấy.”
“Được, thế anh đợi em nhé, em ra ngay.”
Dập điện thoại xuống, Nhan Lam vội vàng muốn đi thay đồ rồi bắt taxi ra phi trường, thế nhưng bỗng nhiên trong khoảnh khắc cô chợt nhớ câu nói của Lăng Tử Quân trước khi cô rời khỏi Lăng gia.
“Em ly hôn với anh có phải là vì Tử Phong hay không?” - Câu nói của Lăng Tử Quân ngày hôm đó thì ra là khởi nguồn từ việc Lăng Tử Phong trở về nước.
Nhan Lam bất giác nhếch môi cười trào phúng, cô hoàn toàn không ngờ được thì ra sâu trong lòng Lăng Tử Quân vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện cô và Lăng Tử Phong đã từng hẹn hò với nhau.
Quả nhiên là vậy, quả nhiên Lăng Tử Quân luôn luôn nghi ngờ tình cảm của cô. Anh ta không yêu cô lại còn nghi ngờ cô, anh ta lấy cái quyền gì kia chứ!
Chap 4: Lăng Tử Quân ghen
Nhan Lam sau khi thay quần áo xong liền vội bắt taxi đến phi trường để đón Lăng Tử Phong.
Đã 3 năm rồi kể từ ngày anh ấy ra nước ngoài, hai người đến tận bây giờ mới có cơ hội gặp lại nhau. Thời gian này bọn họ chỉ liên lạc qua điện thoại, thỉnh thoảng Lăng Tử Phong có gửi ảnh của anh ở bên Mỹ cho cô.
Rạng đông trời hừng sáng, lúc xe đến nơi đã gần 6 giờ. Tại ga đón khách quốc tế, đoàn người đông đảo đứng chờ người thân che mất tầm nhìn của cô.
Nhan Lam dáng người không thấp cũng chẳng cao, hôm nay cô lại mang giày đế bằng cho thoải mái di chuyển nên lúc này phải nhón chân mới nhìn về phía cửa được.
Hành khách sau khi làm thủ tục hải quan và nhận hành lý xong thì nhanh chóng ra ngoài. Nhan Lam nhìn mãi cũng không thấy Lăng Tử Phong đâu cả. Cô điện thoại nhưng anh ấy không bắt máy, Nhan Lam loay hoay một hồi thì bị đoàn người chen chúc đẩy ngã.
Lúc này cô không phòng bị nên lập tức lảo đảo một hồi như muốn ngã ngửa về phía sau vậy. Cứ tưởng phen này cô sẽ ê mông chết chắc! Nào đâu phía sau có người đỡ lấy cô, tấm lưng nhỏ gầy của Nhan Lam vừa vặn áp sát vào lồng ngực rắn chắc của đối phương.
“Nhan Lam.”
Giọng nói của người đàn ông ở phía sau nghe rất quen thuộc, thanh âm trầm khàn mang theo cảm giác xa cách lạnh lùng.
Nhan Lam chưa kịp quay đầu nhìn đã nhận ra giọng nói này đến từ ai.
Còn ai nữa ngoài người đàn ông hai tháng trước vẫn còn là chồng của cô - Lăng Tử Quân.
Nhan Lam đứng thẳng người dậy, lúc quay đầu nhìn anh, dù rõ biết đó là Lăng Tử Quân vẫn không thể khiến trái tim ngừng đập mạnh.
“Tử Quân.”
Cô nhàn nhạt đáp lại một tiếng, Lăng Tử Quân nghe thế thì không khỏi nhíu mày.
“Mới ly hôn không lâu mà em đã vạch rõ ranh giới với anh.”
Vạch rõ ranh giới ư? Không, cô nào có chứ.
“Không phải trước giờ anh vẫn luôn muốn chia rõ ranh giới với em sao? Vốn dĩ từ trước đến nay vẫn chúng ta vẫn luôn xa cách như thế.”
Sau khi ly hôn Nhan Lam hoàn toàn tỏ ra lạnh nhạt với Lăng Tử Quân, đây là điều trước giờ hoàn toàn chưa từng xảy ra. Có lẽ cũng bởi vì thế khiến cho Lăng Tử Quân cảm thấy rất xa lạ.
“Em đến đây để đón anh ấy à?”
Hai người vốn im lặng hồi lâu không ai nói với ai câu nào, đến cuối cùng vẫn là Lăng Tử Quân mở lời trước.
Nếu là trước kia chắc chắn anh ấy sẽ mặc kệ không để ý đến Nhan Lam, mặc cô muốn ở bên cạnh anh nói gì và làm gì, Lăng Tử Quân cũng chẳng hề liếc mắt nhìn tới. Thế nhưng sau khi ly hôn lại có quá nhiều sự thay đổi, Lăng Tử Quân không ngờ lại bắt chuyện với cô trước.
“Anh ấy” trong lời nói của Lăng Tử Quân là ai, cả hai người đều hiểu rõ.
“Phải, em đến để đón Tử Phong.”
Dứt lời, Nhan Lam vì không muốn mất tự nhiên nên cũng hỏi lại anh, dẫu cho câu trả lời đó cô đã sớm biết.
“Anh cũng đến đón anh trai của anh sao?”
“Ừ.” Lăng Tử Quân hờ hững đáp lại cô.
Lăng Tử Quân – Lăng Tử Phong, hai người đàn ông này có mối quan hệ vô cùng mật thiết với cô, gắn lấy cuộc sống của cô không buông bỏ. Nếu như trước kia cô không quen hai người họ, có lẽ lúc này cuộc sống của cô đã không đau khổ đến như vậy.
“Quả nhiên anh đoán không sai, em vẫn luôn giữ liên lạc với anh ấy.”
“Em giữ liên lạc với anh ấy thì đã sao? Em với anh ấy là bạn bè, giữ liên lạc nói chuyện với nhau cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
Nhan Lam không hiểu Lăng Tử Quân muốn nói bóng nói gió cái gì nữa đây, cô bất mãn nhìn anh, lúc này lại nghe được tiếng cười trào phúng từ phía Lăng Tử Quân.
“Bình thường.” Lăng Tử Quân bật cười: “Đúng là bình thường, bạn bè thân thiết đến mức sáng sớm em đã đến đón anh ấy.”
Nhan Lam khó hiểu nhíu mày, thấy trong đôi mắt của anh lúc này là sự tức giận không hề che giấu.
Lăng Tử Quân mà cô biết bình thường sẽ không dễ dàng gì biểu lộ cảm xúc của mình cho người khác biết như thế. Nhan Lam hơi cười, cảm thấy khó tin.
“Anh đang ghen phải không?”
Nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng hừ lạnh. Lăng Tử Quân không nhìn cô nữa, nghiêng mặt sang chỗ khác.
“Anh nói đi, có phải anh đang ghen không?”
Nếu như không phải ghen, Lăng Tử Quân đã không nói những lời đó rồi. Nhan Lam không muốn bỏ qua cơ hội này, cô nghiêng mặt nhìn anh, nhưng Lăng Tử Quân lại quay phắt sang chỗ khác.
“Lúc trước thì không để ý đến em, hiện tại anh lại tỏ ra ghen tị, Tử Quân, thâm tâm anh khó lường thật đấy.”
Trong lúc Nhan Lam còn đang chỉ trích chồng cũ của mình, từ đằng xa vang lên tiếng gọi của một người đàn ông.
“Tiểu Lam, Tử Quân!”
Nhan Lam còn đang đôi co với Lăng Tử Quân, cô hơi xoay người, phát hiện ra Lăng Tử Phong đang đẩy xe hành lý đi về phía cô.
Cảm xúc trong tích tắc liền thay đổi, Nhan Lam buông bỏ tức giận trong lòng, lúc này cô hơi hé môi cười, chạy tới nhào vào lòng Lăng Tử Phong mà ôm.
“Tử Phong.”
Chap 5: Anh em nhà họ Lăng
Thật sự đã rất lâu rồi mới có cơ hội gặp mặt nhau như thế này, Nhan Lam cảm thấy rất vui, cô nhào tới ôm lấy Lăng Tử Phong, rất tự nhiên chào hỏi anh, giữa bọn họ thực sự nhìn không ra đã từng có khoảng thời gian chia ly.
“Mấy năm nay anh ở nước ngoài thế nào rồi? Có phải làm ăn tốt lắm hay không, em nghe nói anh góp vốn cùng bạn mở công ty.”
“Mọi chuyện đều tốt, chỉ là không có em ở cạnh anh có chút cô đơn đấy!”
Nghe Lăng Tử Phong nói đùa như vậy, Nhan Lam hơi cười.
“Anh làm sao cô đơn được chứ, vây quanh anh mỹ nữ không thiếu. Sao rồi, anh tìm được người yêu hay chưa?”
“Đáng tiếc là chưa.”
Lăng Tử Phong cười rộ, ghé sát vào tai cô nói thầm: “Đang chờ em đồng ý hẹn hò với anh đấy.”
“Cái anh này!”
Nhan Lam đỏ cả mặt đưa tay đánh nhẹ anh một cái, nghĩ là anh trêu nên cũng không nghĩ gì nhiều. Bên cạnh Lăng Tử Phong chỉ cười ha hả trêu cô, cũng không tỏ rõ ý tứ.
Nhìn hai người cười cười nói nói ở trước mặt, Lăng Tử Quân mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt đang liếc nhìn kia lại mang đến một cảm giác chán ghét vô cùng.
Ghen sao? Nhớ lại lời nói của Nhan Lam khi nãy càng khiến anh không vui. Nhan Lam dám phỏng đoán suy nghĩ của anh như vậy, cô ấy đang nghĩ cái gì trong đầu vậy kia chứ.
Nhưng thú thật là Lăng Tử Quân nhìn không vừa mắt khi thấy cô cùng anh trai của mình vui vẻ nói chuyện như vậy.
Trước kia khi còn ở chung một nhà, Nhan Lam cũng chưa từng một lần cười với Lăng Tử Quân như thế, lúc nào cũng là gương mặt lạnh lùng không cảm xúc, hoàn toàn không giống với cô khi còn ở trường đại học, trên môi luôn hé nụ cười.
Gặp chồng mình thì không bao giờ vui vẻ, nhưng gặp anh chồng thì liền cười nói rôm rả.
Nhan Lam, người phụ nữ này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì thế không biết – Lăng Tử Quân có chút bực mình vì không đoán được tâm tư của cô.
“À phải rồi, anh quên mất.”
Trong lúc Lăng Tử Quân đang thả hồn suy nghĩ, Lăng Tử Phong sau khi nói chuyện với Nhan Lam xong thì bật cười quay sang nhìn Lăng Tử Quân, anh ta đưa tay:
“Đã lâu không gặp, em trai.”
Nãy giờ lo nói chuyện với Nhan Lam, Lăng Tử Phong cũng quên mất ở bên cạnh còn có Lăng Tử Quân.
Chuyện anh về nước mấy tháng trước có đề cập với em trai rồi, nhưng Nhan Lam thì anh giấu đến tận sáng nay mới thông báo, bởi vì muốn cho cô một sự bất ngờ.
Nhưng không ngờ Nhan Lam còn nhanh hơn một bước, tạo bất ngờ cho Lăng Tử Phong. Tin tức cô và Lăng Tử Quân ly hôn hai tháng trước đã đến tai của Lăng Tử Phong, nhưng thay vì cảm thấy đáng tiếc cho em trai cùng em dâu, Lăng Tử Phong lại vui mừng đến lạ.
Lần này trở về nước thật chất anh đã có ý định giành lấy Nhan Lam từ tay em trai của mình. Đáng mừng hơn là hiện tại hai người họ đã ly hôn, anh không cần tranh giành nữa rồi, lại có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi lại người phụ nữ mà trước kia anh từng bỏ lỡ.
Lăng Tử Quân nhìn bàn tay của Lăng Tử Phong đang đưa tới trước mặt mình, câu nói “đã lâu không gặp” như nghẹn lại trong cổ họng, anh không nói ra được. Chỉ lạnh lùng nhìn người anh trai này, bắt lấy tay anh ấy.
“Em vẫn lạnh lùng như ngày nào, không thể chào anh một tiếng hay sao?”
Lăng Tử Phong đã quá quen với người em trai kiệm lời này rồi, anh choàng tay ôm lấy Lăng Tử Quân, hai anh em ôm nhau nhưng lại không có lấy chút vui vẻ nào khi trùng phùng.
“Anh về thì tốt rồi, bố mẹ vẫn luôn rất nhớ anh.”
“Có em ở lại chăm sóc cho bố mẹ anh rất an tâm, ra nước ngoài mấy năm quả thực thời điểm này phải quay về báo hiếu rồi.”
Lăng Tử Phong nở nụ cười không rõ ý tứ, Lăng Tử Quân cảm thấy nhàm chán không tiếp tục nhìn anh ta.
Quay về báo hiếu – những lời này khẳng định là Lăng Tử Phong đang nhắc nhở Lăng Tử Quân.
Lăng Tử Phong quay trở về nước đồng nghĩa với việc chiếc ghế chủ tịch Lăng thị cũng chia lại một nửa cơ hội cho anh ta. Những năm tháng này Lăng Tử Quân giữ chức CEO ở Lăng thị đã quản lý công ty rất tốt, bố của Lăng Tử Quân cũng rất xem trọng anh, nhiều lần lấp lửng nói muốn giao Lăng thị lại cho anh.
Nhưng con trai của nhà họ Lăng không chỉ có một người là Lăng Tử Quân, còn có Lăng Tử Phong nữa.
Anh trai của anh có dã tâm ra sao, Lăng Tử Quân hiểu rõ. Lăng Tử Quân dày công xây dựng nên một Lăng thị hùng mạnh như bây giờ, chức vụ chủ tịch sắp đến tay, bỗng chốc lại có một người khác nhảy vào muốn tranh giành với anh, Lăng Tử Quân đương nhiên không vui.
Nhan Lam có chút sững sờ nhìn hai anh em chào hỏi lẫn nhau, sự xa cách này thể hiện rõ qua từng cử chỉ của bọn họ.
Tình cảm của hai anh em họ Lăng trước giờ vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, có lẽ vì xưa nay tính cách không giống nhau nên giữa bọn họ không hề có tiếng nói chung.
Lăng Tử Quân luôn trầm tính ít nói, từ dung mạo đến khí chất đều khiến người khác cảm thấy rất lạnh lùng xa cách, khó lòng tiếp cận. Mà Lăng Tử Phong thì ngược lại, người anh trai này nhu hòa vui vẻ, luôn nở nụ cười trên môi, ai nấy đều thích Lăng Tử Phong hơn Lăng Tử Quân.
Nhưng trong mắt Nhan Lam thì khác, cô thích Lăng Tử Quân hơn anh trai của anh. Cũng bởi vì thích Tử Quân mà cô gan dạ mang trong mình đứa con của anh, sau đó để anh phát hiện ra… cũng từ lúc đó mối quan hệ giữa Nhan Lam và Lăng Tử Quân càng lúc càng tồi tệ, đến mức không thể quay trở về như lúc đầu được nữa.