Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
20.
Ba ngày sinh tồn gian khổ cuối cùng cũng kết thúc, mỗi vị khách cơ hồ đều là sức cùng lực kiệt, khi chương trình kết thúc tất cả đều không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
Không có lớp trang điểm chỉnh tề như khi xuất hiện trước công chúng, ba ngày không tắm rửa, không được ăn no, càng không có quần áo để thay. Chương trình lần này quả thực là muốn vạch ra bộ dáng trần trụi nhất của minh tinh cho mọi người xem.
Tổ tiết mục muốn trừ buổi tối đi ngủ, mỗi nghệ sĩ thời gian khác đều phải có một người quay phim đi theo, quay một lượng lớn tư liệu sống. Những tư liệu này cần phải đi qua một khâu xử lí hậu kì mới có thể cắt thành một tập. Nói tóm lại là cần một đoạn thời gian nữa mới có thể công bố.
Quay chụp kết thúc, tổ tiết mục muốn mời nhóm nghệ sĩ đi ăn cơm. Vì vậy ngày cuối cùng mọi người vẫn chưa rời đi mà đi vào khách sạn tổ tiết mục chuẩn bị.
Minh Kiều chịu đói chịu khổ với Sở Tầm ba ngày, so với quan hệ xa lạ ở công ty lúc trước, thì giao tình thân thiết hiện tại có thể coi là tiến bộ vượt bậc.
Tổ tiết mục cũng tinh ý sắp xếp phòng hai người đối diện nhau.
Khổ nhọc ba ngày, chuyện mọi người làm đầu tiên khi về khách sạn đó chính là rửa mặt ăn cơm. Sau khi tắm xong Sở Tầm gọi phục vụ phòng đưa cơm tới. Chuông cửa vang lên, cậu nghĩ người tới là phục vụ nên mở cửa, ai ngờ người tới lại là Minh Kiều.
Minh Kiều cũng đã tắm rửa sạch sẽ. Cô xách một túi tôm hùm đất tới, quơ quơ hỏi: "Ăn cay được không?"
Chỉ lát sau cơm của Sở Tầm đã đến. Hai người ngồi trong phòng khách vừa lột tôm vừa nói chuyện phiếm. Minh Kiều muốn đăng ảnh lên Weibo, lại để quên điện thoại trong phòng, đành phải mượn điện thoại Sở Tầm.
Điện thoại Sở Tầm đã luôn tắt từ đầu chương trình. Cậu chỉ vội vàng sạc pin ngay khi vừa về đến khách sạn, vẫn chưa có khởi động máy.
Cậu tháo bao tay ra, lấy khăn giấy ướt lau tay rồi mới đi đến kệ TV cầm điện thoại lên. Pin điện thoại đã đầy, cậu rút dây sạc ra, nhấn nút khởi động máy.
Sau khi âm thanh khởi động vang lên, một tràng tiếng vang báo cuộc gọi nhỡ ập tới, làm điện thoại vang ting ting không ngừng.
Chờ khoảng ba mươi giây, tiếng thông báo mới mới ngừng lại.
Ai lại gọi cho cậu nhiều vậy nhỉ? Trần Minh biết cậu tham gia chương trình, hẳn sẽ không gọi nhiều như vậy.
Sở Tầm lướt lịch sử cuộc gọi một lát, người gọi tới hiện ra là Giám đốc Trường Ngu. Sở Tầm vẫn chưa sửa lại tên của Lục Cảnh Tu, lần gọi điện thoại gần đây nhất hiện ra từ 3 ngày trước. Đó là ngày đầu tiên cậu quay phim, mới vừa tắt điện thoại không đến mấy tiếng đồng hồ.
Chẳng lẽ Lục Cảnh Tu có chuyện tìm cậu?
Minh Kiều cũng nghe thấy tiếng chuông liên tiếp kia, trêu ghẹo cười: "Em quá bận công tác đi, mới tắt điện thoại 3 ngày đã có nhiều người tìm như vậy."
"Không, chỉ có một người, em gọi cho anh ấy đây." Sở Tầm lắc đầu.
Cái từ "Anh" này người khác nghe thấy sẽ không phân biệt được là chỉ nam hay nữ. Đối với người bình thường, nếu như gọi điện cho một ai đó mà đối phương không bắt máy thì sẽ ngưng không gọi nữa, hoặc là có chuyện không thể không bàn với đối phương nên mới gọi lại.
Liên tiếp gọi nhiều cuộc như vậy, thoạt nhìn rất giống như bạn gái đang cáu kỉnh. Minh Kiều nhiều chuyện nói: "Bạn gái em giận dỗi?" Nếu không thì tại sao đã biết đối phương phải quay chương trình còn không ngừng gọi lại?
Minh Kiều hỏi như vậy là bởi vì gần đây cô rất thân với Sở Tầm. Nếu vẫn là quan hệ sơ giao như trước kia, cô cũng sẽ không dò hỏi nhiều như vậy.
Sở Tầm cảm thấy từ "bạn gái" này ám chỉ Lục Cảnh Tu thật rất khôi hài, liền gật đầu đùa giỡn nói: "Bạn gái dỗi."
"Vậy em mau mau gửi tin nhắn trả lời đi." Minh Kiều xua tay ra hiệu cho Sở Tầm mau mau chạy đi trả lời, bản thân thì tiếp tục lột tôm. Đều là con gái, cô cũng biết rõ cảm giác bạn trai không chịu để ý đến mình.
Đêm đó mới 12 giờ Lục Cảnh Tu đã trở về, những người khác vẫn ngồi lại quán bar.
Lúc anh sắp về, là Triệu Phổ tiễn anh. Lục Cảnh Tu chỉ uống vài chén rượu khi vừa tới và đánh một ván bài đã ngưng, chui vào một góc nghịch điện thoại. Vốn buổi tụ họp này là hắn chuẩn bị cho Lục Cảnh Tu, lại phát hiện người ta không vui vẻ, Triệu Phổ đương nhiên không thể thoái thác tội của mình.
Triệu Phổ đoán có lẽ là do quá nhiều người, còn có một số người trẻ tuổi ngưỡng mộ Lục Cảnh Tu nên mới tới kính rượu. Triệu Phổ muốn náo nhiệt, không ngờ Lục Cảnh Tu lại không thoải mái.
Quán bar vẫn còn nhiều người khác, Triệu Phổ làm chủ nhà đương nhiên không thể đi, chỉ có thể đứng chờ taxi ở ven đường cùng với anh. Tới khi taxi tới, Triệu Phổ liền hẹn anh ba ngày sau đi hát karaoke. Lục Cảnh Tu vốn định từ chối, Triệu Phổ lại nói hắn còn mời thêm vài người bạn, muốn hát thì hát, không thì ngồi nói chuyện phiếm.
Lục Cảnh Tu nghĩ mình cũng không bận gì, Sở Tầm cũng sẽ không trở về, liền đồng ý.
Vì thời gian hẹn là ba ngày sau, hai ngày nay Lục Cảnh Tu đều tăng ca ở công ty. Buối tối khi ăn cơm ở công ty xong, về nhà cũng đã 9 giờ đêm.
Mở đèn lên, trong nhà vắng tanh, Lục Cảnh Tu chậm rãi bước vào. Ban đầu anh ở một mình cũng không cảm thấy gì, chỉ là sau khi Sở Tầm rời đi được mấy ngày, anh mới cảm thấy càng ngày càng có chút không thích hợp.
Chỗ này không đúng, chỗ kia không đúng.
Anh chỉ mới ở cùng với Sở Tầm nửa tháng mà đã quen dính chặt với Sở Tầm rồi, thói quen quả thật đáng sợ.
Trong suy nghĩ của anh, bây giờ Sở Tầm hẳn nên lười nhác nằm trên sopha chờ anh tan tầm trở về, lại đi vào phòng bếp mang thức ăn vừa mới nấu ra. Hai người có thể vừa ăn vừa nói về công tác gần đây của Lục Cảnh Tu, cũng có thể từ Sở Tầm nghe được mấy tin bát quái trong giới giải trí.
Hoặc là cùng bàn xem đồ ăn hôm nay ngon hay không, ngày mai muốn ăn cái gì.
Lục Cảnh Tu sờ mặt một chút, quyết định không muốn nghĩ gì nữa, tốt hơn hết là đi tắm. Anh còn chưa kịp bước về phía cửa phòng ngủ đã nghe điện thoại trong túi reo lên.
Hai chữ "Sở Tầm" nhấp nháy trên màn hình, thật giống như trái tim đang nhảy bụp bụp bụp của Lục Cảnh Tu bây giờ. Chẳng lẽ Sở Tầm với anh tâm linh tương thông?
Lục Cảnh Tu vội vã nhấn đồng ý, lập tức nghe được âm thanh của Sở Tầm truyền tới: "Alo? Anh đã ăn gì chưa?"
Lời này giống như những lời khách sáo khuôn mẫu, vốn là lời Lục Cảnh Tu rất ghét nghe. Nhưng nếu nó là từ miệng Sở Tầm nói ra... Lục Cảnh Tu vẫn cẩn thận nhớ lại buổi tối bản thân đã ăn gì, lập tức bắt đầu chê tới chê lui, chọc Sở Tầm cười ha ha không ngừng.
Khẩu vị Lục Cảnh Tu rất kén, đồ ăn chỉ cần không hợp ý anh một chút cũng sẽ bị anh phê bình đến thương tích đầy mình. Lục Cảnh Tu vừa mới nói một nửa đã nghe được loáng thoáng tiếng ho của một giọng nữ cao, làm lòng Lục Cảnh Tu tức khắc trở nên không thoải mái.
Người phụ nữ đang ở cùng với Sở Tầm là ai? Vì sao đã trễ thế này rồi còn ở cùng với nhau?
Không đợi ý tưởng trong lòng Lục Cảnh Tu bùng phát, Sở Tầm đã vội vội vàng vàng nói: "Bên chỗ tôi có chút việc, cúp máy đây. Ngày may tôi trở về sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh, buổi tối nhớ về sớm một chút, tôi cho anh thưởng thức tay nghề của đầu bếp Sở."
Lục Cảnh Tu còn chưa kịp đáp lại, Sở Tầm đã cúp máy.
Vốn dĩ tâm trạng của Lục Cảnh Tu đang rất tốt lại trở nên căng thẳng. Tuy rằng Sở Tầm thích đàn ông, nhưng người khác chẳng ai biết điều này. Anh cũng có nghe nói qua một ít sự việc không sạch sẽ trong giới giải trí, cũng biết một số nữ minh tinh có địa vị cao sẽ chèn ép nam minh tinh trẻ tuổi.
Lục Cảnh Tu lo lắng như gà mẹ nửa ngày, càng nghĩ càng không yên tâm. Sở Tầm trắng mềm đến véo một cái cũng có thể chảy ra nước, đừng nói phụ nữa, đàn ông nhìn cậu còn muốn lung lay mà.
Lục Cảnh Tu hoảng loạng gọi lại cho Sở Tầm, nhưng đối phương không nhận máy.
Não liên tục bổ ra một vở tuồng, làm cho cả mặt Lục Cảnh Tu đều đen. Anh thậm chí còn nghĩ tới cảnh Sở Tầm bị một nữ nhân hung tợn đè dưới thân, đối phương khà khà nở nụ người, Sở Tầm vùng vẫy tay chân muốn chạy thoát, lại bị người ta gắt gao đè lại, chỉ có thể vừa khóc thút thít vừa yamete~
(yamete = đừng mà trong tiếng Nhật =)))
Tốc độ nhấn điện thoại của Lục Cảnh Tu trở nên gấp gáp hơn, giống như chỉ cần trễ một giây nữa thôi là Sở Tầm sẽ bị một bà lão nuốt vào trong bụng.
Nhưng thật ra lần này điện thoại lập tức được nhận, Sở Tầm khó hiểu hỏi: "Sao lại gọi tôi nữa? Có chuyện gì gấp à?"
Cậu không có bị gì là được rồi. Tên nhóc Sở Tầm này càng ngày càng không biết trời đất, Hà Dục dạy dỗ cậu nhóc kiểu gì vậy, còn dám cho em ấy buổi tối đơn độc ở chung với một người khác phái!
Vậy chắc chắn là phải dạy dỗ Sở Tầm rồi. Lục Cảnh Tu vừa nghĩ đã cố ý trầm giọng nói: "Hiện tại cậu đang ở chung với ai?"
"Ở chung với chị Minh Kiều." Sở Tầm sợ Lục Cảnh Tu không nhận ra Minh Kiều, liền bổ sung: "Là tiền bối ở cùng công ty với tôi."
Ở chung một công ty chẳng phải sẽ càng dễ khống chế Sở Tầm? Giọng điệu của Lục Cảnh Tu tràn ngập răn dạy như trưởng bối, nghiêm túc nói: "Buổi tối không được ở cùng với người khác phái, rất nguy hiểm, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì cậu có hối hận cũng không kịp."
Sở Tầm ở đầu dây bên kia trầm tư một hồi mới chậc lưỡi nói: "Anh suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy, quan hệ của chúng tôi rất bình thường mà?"
Lục Cảnh Tu luôn tin câu nói "biết người biết mặt không biết lòng". Ai biết được một phụ nữ buổi tối muốn đi vào phòng Sở Tầm một mình để làm gì? Dạy cho Sở Tầm, cậu cũng sẽ không để trong lòng, anh đành phải đổi phương thức thành khuyên nhủ: "Tai tiếng của cậu vừa qua, không lẽ lại muốn lên tiêu đề bài báo lần nữa à? A, Sở Tầm ban đêm đưa bạn gái về nhà, nan nữ đều ăn."
Lục Cảnh Tu ngay cả tiêu đề đều đã nghĩ kĩ, doạ đến Sở Tầm không ít. Cậu cảm thấy Lục Cảnh Tu không làm việc ở công ty nhiều chuyện giới giải trí đúng là đáng tiếc. Nhưng đây là phòng của tổ tiết mục sắp xếp, sẽ không như lần trước, paparazzi muốn đi vào sẽ rất khó khăn.
Nhưng có nói cái này thì cũng vô dụng. Lần trước đúng là do cậu không cẩn thận bị người ta bắt lấy nhược điểm, lại còn phải để Lục Cảnh Tu ra mặt hỗ trợ mới giải quyết được vấn đề. Chuyện này đã khắc sâu vào lòng cậu, nhắc đến nó, Sở Tầm liền rì rầm tỏ vẻ đã biết, nói một lát sẽ đưa Minh Kiều về phòng.
Như vậy mới khiến cho Lục Cảnh Tu lưu luyến mà cúp điện thoại.
Khi nãy Sở Tầm gọi cho Lục Cảnh Tu, Minh Kiều đang lột tôm hùm. Vốn dĩ Sở Tầm còn muốn nói chuyện thêm một chút, không ngờ Minh Kiều cắn trúng hạt tiêu, cay đến ho khan liên tục, muốn uống nước.
Sở Tầm liền vội vàng nói với Lục Cảnh Tu ngày mai mình sẽ về, sau đó cúp điện thoại.
Cậu chỉ đi tới phòng bếp rót một ly nước ấm mà thôi, điện thoại lại vang không ngừng. Sở Tầm nhanh chân chạy tới đưa nước cho Minh Kiều, Minh Kiều vừa ho vừa chỉ chỉ điện thoại Sở Tầm.
Sở Tầm mở điện thoại ra, sau đó là cuộc đối thoại như phía trên.
Sau khi tạm biệt, Minh Kiều cũng ngừng ho, tuy rằng đôi mắt có chút hồng, nhưng cô đã đứng dậy muốn rời đi: "Bạn gái tra tẩm nghiêm khắc quá nha." Rõ ràng là cô đã hiểu sai, còn tưởng bởi vì cô mà Sở Tầm với bạn gái cãi nhau.
"Không có, nãy là nói giỡn với chị thôi. Em không có bạn gái, đây là bạn của anh trai em... không phải, bây giờ là bạn của em, anh ấy gọi điện thoại, cho rằng em làm xằng bậy ở bên ngoài."
Sở Tầm ngượng ngùng, Lục Cảnh Tu nói chuyện giống như là muốn đuổi người ta đi vậy.
Sở Tầm giữ cô lại: "Chị ngồi lát nữa đi."
Minh Kiều lắc đầu: "Đúng là cũng trễ rồi, bị người khác nhìn thấy cũng không tốt, dù sao ngày mai mới đi mà, mai chúng ta nói chuyện cũng được."
Còn chưa đợi Sở Tầm phản ứng lại, cô đã xoay người đi tới cửa, nhưng tay vừa mới chạm vào chốt cửa đã "A" một tiếng vui vẻ, quay người lại nói: "Người gọi điện cho em có phải Giám đốc Trường Ngu, Lục Cảnh Tu không?"
Sở Tầm không hiểu vì sao Minh Kiều lại nói tới cái này, đành phải gật gật đầu.
Minh Kiều thấy đáp án và suy đoán trong lòng mình giống nhau, lập tức ngửa đầu cười há há. Cô cười quá kịch liệt, nước mắt cũng chảy ra. "Em biết không, chị rất thích CP của em và Lục Cảnh Tu đó."
"Vậy mà lại là anh ta gọi tới, trời ơi, sao chị lại có cảm giác như ước mơ thành hiện thực thế này?" Minh Kiều nhìn Sở Tầm bằng vẻ mặt vui mừng, giống như cha mẹ thoả mãn nhìn đứa trẻ ngốc nhà mình.
Sở Tầm như lọt vào trong sương mù mà tiễn Minh Kiều đi. Cậu thật sự không hiểu nổi vì sao Minh Kiều lại cho rằng cậu và Lục Cảnh Tu sẽ ở bên nhau. Tuy rằng Lục Cảnh Tu rất đẹp trai, còn rất tốt, trừ những lúc quan tâm thái quá, nhưng anh ta cũng sẽ khen đồ ăn cậu làm ngon. Mỗi lần được khen Sở Tầm đều như được tung lên mây cao, ngay cả Hà Dục còn chưa khen cậu như vậy đâu...
Vừa mới nhớ tới Lục Cảnh Tu liền nhớ không ngưng được. Sở Tầm lắc đầu, bảo chính mình bình tĩnh một chút, cái quan trọng không phải là Lục Cảnh Tu tốt như thế nào, mà là tại sao Minh Kiều lại ship cậu với Lục Cảnh Tu, cậu cũng không nói với Minh Kiều bản thân là đồng tính luyến ái mà.
Ba ngày sinh tồn gian khổ cuối cùng cũng kết thúc, mỗi vị khách cơ hồ đều là sức cùng lực kiệt, khi chương trình kết thúc tất cả đều không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
Không có lớp trang điểm chỉnh tề như khi xuất hiện trước công chúng, ba ngày không tắm rửa, không được ăn no, càng không có quần áo để thay. Chương trình lần này quả thực là muốn vạch ra bộ dáng trần trụi nhất của minh tinh cho mọi người xem.
Tổ tiết mục muốn trừ buổi tối đi ngủ, mỗi nghệ sĩ thời gian khác đều phải có một người quay phim đi theo, quay một lượng lớn tư liệu sống. Những tư liệu này cần phải đi qua một khâu xử lí hậu kì mới có thể cắt thành một tập. Nói tóm lại là cần một đoạn thời gian nữa mới có thể công bố.
Quay chụp kết thúc, tổ tiết mục muốn mời nhóm nghệ sĩ đi ăn cơm. Vì vậy ngày cuối cùng mọi người vẫn chưa rời đi mà đi vào khách sạn tổ tiết mục chuẩn bị.
Minh Kiều chịu đói chịu khổ với Sở Tầm ba ngày, so với quan hệ xa lạ ở công ty lúc trước, thì giao tình thân thiết hiện tại có thể coi là tiến bộ vượt bậc.
Tổ tiết mục cũng tinh ý sắp xếp phòng hai người đối diện nhau.
Khổ nhọc ba ngày, chuyện mọi người làm đầu tiên khi về khách sạn đó chính là rửa mặt ăn cơm. Sau khi tắm xong Sở Tầm gọi phục vụ phòng đưa cơm tới. Chuông cửa vang lên, cậu nghĩ người tới là phục vụ nên mở cửa, ai ngờ người tới lại là Minh Kiều.
Minh Kiều cũng đã tắm rửa sạch sẽ. Cô xách một túi tôm hùm đất tới, quơ quơ hỏi: "Ăn cay được không?"
Chỉ lát sau cơm của Sở Tầm đã đến. Hai người ngồi trong phòng khách vừa lột tôm vừa nói chuyện phiếm. Minh Kiều muốn đăng ảnh lên Weibo, lại để quên điện thoại trong phòng, đành phải mượn điện thoại Sở Tầm.
Điện thoại Sở Tầm đã luôn tắt từ đầu chương trình. Cậu chỉ vội vàng sạc pin ngay khi vừa về đến khách sạn, vẫn chưa có khởi động máy.
Cậu tháo bao tay ra, lấy khăn giấy ướt lau tay rồi mới đi đến kệ TV cầm điện thoại lên. Pin điện thoại đã đầy, cậu rút dây sạc ra, nhấn nút khởi động máy.
Sau khi âm thanh khởi động vang lên, một tràng tiếng vang báo cuộc gọi nhỡ ập tới, làm điện thoại vang ting ting không ngừng.
Chờ khoảng ba mươi giây, tiếng thông báo mới mới ngừng lại.
Ai lại gọi cho cậu nhiều vậy nhỉ? Trần Minh biết cậu tham gia chương trình, hẳn sẽ không gọi nhiều như vậy.
Sở Tầm lướt lịch sử cuộc gọi một lát, người gọi tới hiện ra là Giám đốc Trường Ngu. Sở Tầm vẫn chưa sửa lại tên của Lục Cảnh Tu, lần gọi điện thoại gần đây nhất hiện ra từ 3 ngày trước. Đó là ngày đầu tiên cậu quay phim, mới vừa tắt điện thoại không đến mấy tiếng đồng hồ.
Chẳng lẽ Lục Cảnh Tu có chuyện tìm cậu?
Minh Kiều cũng nghe thấy tiếng chuông liên tiếp kia, trêu ghẹo cười: "Em quá bận công tác đi, mới tắt điện thoại 3 ngày đã có nhiều người tìm như vậy."
"Không, chỉ có một người, em gọi cho anh ấy đây." Sở Tầm lắc đầu.
Cái từ "Anh" này người khác nghe thấy sẽ không phân biệt được là chỉ nam hay nữ. Đối với người bình thường, nếu như gọi điện cho một ai đó mà đối phương không bắt máy thì sẽ ngưng không gọi nữa, hoặc là có chuyện không thể không bàn với đối phương nên mới gọi lại.
Liên tiếp gọi nhiều cuộc như vậy, thoạt nhìn rất giống như bạn gái đang cáu kỉnh. Minh Kiều nhiều chuyện nói: "Bạn gái em giận dỗi?" Nếu không thì tại sao đã biết đối phương phải quay chương trình còn không ngừng gọi lại?
Minh Kiều hỏi như vậy là bởi vì gần đây cô rất thân với Sở Tầm. Nếu vẫn là quan hệ sơ giao như trước kia, cô cũng sẽ không dò hỏi nhiều như vậy.
Sở Tầm cảm thấy từ "bạn gái" này ám chỉ Lục Cảnh Tu thật rất khôi hài, liền gật đầu đùa giỡn nói: "Bạn gái dỗi."
"Vậy em mau mau gửi tin nhắn trả lời đi." Minh Kiều xua tay ra hiệu cho Sở Tầm mau mau chạy đi trả lời, bản thân thì tiếp tục lột tôm. Đều là con gái, cô cũng biết rõ cảm giác bạn trai không chịu để ý đến mình.
Đêm đó mới 12 giờ Lục Cảnh Tu đã trở về, những người khác vẫn ngồi lại quán bar.
Lúc anh sắp về, là Triệu Phổ tiễn anh. Lục Cảnh Tu chỉ uống vài chén rượu khi vừa tới và đánh một ván bài đã ngưng, chui vào một góc nghịch điện thoại. Vốn buổi tụ họp này là hắn chuẩn bị cho Lục Cảnh Tu, lại phát hiện người ta không vui vẻ, Triệu Phổ đương nhiên không thể thoái thác tội của mình.
Triệu Phổ đoán có lẽ là do quá nhiều người, còn có một số người trẻ tuổi ngưỡng mộ Lục Cảnh Tu nên mới tới kính rượu. Triệu Phổ muốn náo nhiệt, không ngờ Lục Cảnh Tu lại không thoải mái.
Quán bar vẫn còn nhiều người khác, Triệu Phổ làm chủ nhà đương nhiên không thể đi, chỉ có thể đứng chờ taxi ở ven đường cùng với anh. Tới khi taxi tới, Triệu Phổ liền hẹn anh ba ngày sau đi hát karaoke. Lục Cảnh Tu vốn định từ chối, Triệu Phổ lại nói hắn còn mời thêm vài người bạn, muốn hát thì hát, không thì ngồi nói chuyện phiếm.
Lục Cảnh Tu nghĩ mình cũng không bận gì, Sở Tầm cũng sẽ không trở về, liền đồng ý.
Vì thời gian hẹn là ba ngày sau, hai ngày nay Lục Cảnh Tu đều tăng ca ở công ty. Buối tối khi ăn cơm ở công ty xong, về nhà cũng đã 9 giờ đêm.
Mở đèn lên, trong nhà vắng tanh, Lục Cảnh Tu chậm rãi bước vào. Ban đầu anh ở một mình cũng không cảm thấy gì, chỉ là sau khi Sở Tầm rời đi được mấy ngày, anh mới cảm thấy càng ngày càng có chút không thích hợp.
Chỗ này không đúng, chỗ kia không đúng.
Anh chỉ mới ở cùng với Sở Tầm nửa tháng mà đã quen dính chặt với Sở Tầm rồi, thói quen quả thật đáng sợ.
Trong suy nghĩ của anh, bây giờ Sở Tầm hẳn nên lười nhác nằm trên sopha chờ anh tan tầm trở về, lại đi vào phòng bếp mang thức ăn vừa mới nấu ra. Hai người có thể vừa ăn vừa nói về công tác gần đây của Lục Cảnh Tu, cũng có thể từ Sở Tầm nghe được mấy tin bát quái trong giới giải trí.
Hoặc là cùng bàn xem đồ ăn hôm nay ngon hay không, ngày mai muốn ăn cái gì.
Lục Cảnh Tu sờ mặt một chút, quyết định không muốn nghĩ gì nữa, tốt hơn hết là đi tắm. Anh còn chưa kịp bước về phía cửa phòng ngủ đã nghe điện thoại trong túi reo lên.
Hai chữ "Sở Tầm" nhấp nháy trên màn hình, thật giống như trái tim đang nhảy bụp bụp bụp của Lục Cảnh Tu bây giờ. Chẳng lẽ Sở Tầm với anh tâm linh tương thông?
Lục Cảnh Tu vội vã nhấn đồng ý, lập tức nghe được âm thanh của Sở Tầm truyền tới: "Alo? Anh đã ăn gì chưa?"
Lời này giống như những lời khách sáo khuôn mẫu, vốn là lời Lục Cảnh Tu rất ghét nghe. Nhưng nếu nó là từ miệng Sở Tầm nói ra... Lục Cảnh Tu vẫn cẩn thận nhớ lại buổi tối bản thân đã ăn gì, lập tức bắt đầu chê tới chê lui, chọc Sở Tầm cười ha ha không ngừng.
Khẩu vị Lục Cảnh Tu rất kén, đồ ăn chỉ cần không hợp ý anh một chút cũng sẽ bị anh phê bình đến thương tích đầy mình. Lục Cảnh Tu vừa mới nói một nửa đã nghe được loáng thoáng tiếng ho của một giọng nữ cao, làm lòng Lục Cảnh Tu tức khắc trở nên không thoải mái.
Người phụ nữ đang ở cùng với Sở Tầm là ai? Vì sao đã trễ thế này rồi còn ở cùng với nhau?
Không đợi ý tưởng trong lòng Lục Cảnh Tu bùng phát, Sở Tầm đã vội vội vàng vàng nói: "Bên chỗ tôi có chút việc, cúp máy đây. Ngày may tôi trở về sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh, buổi tối nhớ về sớm một chút, tôi cho anh thưởng thức tay nghề của đầu bếp Sở."
Lục Cảnh Tu còn chưa kịp đáp lại, Sở Tầm đã cúp máy.
Vốn dĩ tâm trạng của Lục Cảnh Tu đang rất tốt lại trở nên căng thẳng. Tuy rằng Sở Tầm thích đàn ông, nhưng người khác chẳng ai biết điều này. Anh cũng có nghe nói qua một ít sự việc không sạch sẽ trong giới giải trí, cũng biết một số nữ minh tinh có địa vị cao sẽ chèn ép nam minh tinh trẻ tuổi.
Lục Cảnh Tu lo lắng như gà mẹ nửa ngày, càng nghĩ càng không yên tâm. Sở Tầm trắng mềm đến véo một cái cũng có thể chảy ra nước, đừng nói phụ nữa, đàn ông nhìn cậu còn muốn lung lay mà.
Lục Cảnh Tu hoảng loạng gọi lại cho Sở Tầm, nhưng đối phương không nhận máy.
Não liên tục bổ ra một vở tuồng, làm cho cả mặt Lục Cảnh Tu đều đen. Anh thậm chí còn nghĩ tới cảnh Sở Tầm bị một nữ nhân hung tợn đè dưới thân, đối phương khà khà nở nụ người, Sở Tầm vùng vẫy tay chân muốn chạy thoát, lại bị người ta gắt gao đè lại, chỉ có thể vừa khóc thút thít vừa yamete~
(yamete = đừng mà trong tiếng Nhật =)))
Tốc độ nhấn điện thoại của Lục Cảnh Tu trở nên gấp gáp hơn, giống như chỉ cần trễ một giây nữa thôi là Sở Tầm sẽ bị một bà lão nuốt vào trong bụng.
Nhưng thật ra lần này điện thoại lập tức được nhận, Sở Tầm khó hiểu hỏi: "Sao lại gọi tôi nữa? Có chuyện gì gấp à?"
Cậu không có bị gì là được rồi. Tên nhóc Sở Tầm này càng ngày càng không biết trời đất, Hà Dục dạy dỗ cậu nhóc kiểu gì vậy, còn dám cho em ấy buổi tối đơn độc ở chung với một người khác phái!
Vậy chắc chắn là phải dạy dỗ Sở Tầm rồi. Lục Cảnh Tu vừa nghĩ đã cố ý trầm giọng nói: "Hiện tại cậu đang ở chung với ai?"
"Ở chung với chị Minh Kiều." Sở Tầm sợ Lục Cảnh Tu không nhận ra Minh Kiều, liền bổ sung: "Là tiền bối ở cùng công ty với tôi."
Ở chung một công ty chẳng phải sẽ càng dễ khống chế Sở Tầm? Giọng điệu của Lục Cảnh Tu tràn ngập răn dạy như trưởng bối, nghiêm túc nói: "Buổi tối không được ở cùng với người khác phái, rất nguy hiểm, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì cậu có hối hận cũng không kịp."
Sở Tầm ở đầu dây bên kia trầm tư một hồi mới chậc lưỡi nói: "Anh suy nghĩ vớ vẩn cái gì vậy, quan hệ của chúng tôi rất bình thường mà?"
Lục Cảnh Tu luôn tin câu nói "biết người biết mặt không biết lòng". Ai biết được một phụ nữ buổi tối muốn đi vào phòng Sở Tầm một mình để làm gì? Dạy cho Sở Tầm, cậu cũng sẽ không để trong lòng, anh đành phải đổi phương thức thành khuyên nhủ: "Tai tiếng của cậu vừa qua, không lẽ lại muốn lên tiêu đề bài báo lần nữa à? A, Sở Tầm ban đêm đưa bạn gái về nhà, nan nữ đều ăn."
Lục Cảnh Tu ngay cả tiêu đề đều đã nghĩ kĩ, doạ đến Sở Tầm không ít. Cậu cảm thấy Lục Cảnh Tu không làm việc ở công ty nhiều chuyện giới giải trí đúng là đáng tiếc. Nhưng đây là phòng của tổ tiết mục sắp xếp, sẽ không như lần trước, paparazzi muốn đi vào sẽ rất khó khăn.
Nhưng có nói cái này thì cũng vô dụng. Lần trước đúng là do cậu không cẩn thận bị người ta bắt lấy nhược điểm, lại còn phải để Lục Cảnh Tu ra mặt hỗ trợ mới giải quyết được vấn đề. Chuyện này đã khắc sâu vào lòng cậu, nhắc đến nó, Sở Tầm liền rì rầm tỏ vẻ đã biết, nói một lát sẽ đưa Minh Kiều về phòng.
Như vậy mới khiến cho Lục Cảnh Tu lưu luyến mà cúp điện thoại.
Khi nãy Sở Tầm gọi cho Lục Cảnh Tu, Minh Kiều đang lột tôm hùm. Vốn dĩ Sở Tầm còn muốn nói chuyện thêm một chút, không ngờ Minh Kiều cắn trúng hạt tiêu, cay đến ho khan liên tục, muốn uống nước.
Sở Tầm liền vội vàng nói với Lục Cảnh Tu ngày mai mình sẽ về, sau đó cúp điện thoại.
Cậu chỉ đi tới phòng bếp rót một ly nước ấm mà thôi, điện thoại lại vang không ngừng. Sở Tầm nhanh chân chạy tới đưa nước cho Minh Kiều, Minh Kiều vừa ho vừa chỉ chỉ điện thoại Sở Tầm.
Sở Tầm mở điện thoại ra, sau đó là cuộc đối thoại như phía trên.
Sau khi tạm biệt, Minh Kiều cũng ngừng ho, tuy rằng đôi mắt có chút hồng, nhưng cô đã đứng dậy muốn rời đi: "Bạn gái tra tẩm nghiêm khắc quá nha." Rõ ràng là cô đã hiểu sai, còn tưởng bởi vì cô mà Sở Tầm với bạn gái cãi nhau.
"Không có, nãy là nói giỡn với chị thôi. Em không có bạn gái, đây là bạn của anh trai em... không phải, bây giờ là bạn của em, anh ấy gọi điện thoại, cho rằng em làm xằng bậy ở bên ngoài."
Sở Tầm ngượng ngùng, Lục Cảnh Tu nói chuyện giống như là muốn đuổi người ta đi vậy.
Sở Tầm giữ cô lại: "Chị ngồi lát nữa đi."
Minh Kiều lắc đầu: "Đúng là cũng trễ rồi, bị người khác nhìn thấy cũng không tốt, dù sao ngày mai mới đi mà, mai chúng ta nói chuyện cũng được."
Còn chưa đợi Sở Tầm phản ứng lại, cô đã xoay người đi tới cửa, nhưng tay vừa mới chạm vào chốt cửa đã "A" một tiếng vui vẻ, quay người lại nói: "Người gọi điện cho em có phải Giám đốc Trường Ngu, Lục Cảnh Tu không?"
Sở Tầm không hiểu vì sao Minh Kiều lại nói tới cái này, đành phải gật gật đầu.
Minh Kiều thấy đáp án và suy đoán trong lòng mình giống nhau, lập tức ngửa đầu cười há há. Cô cười quá kịch liệt, nước mắt cũng chảy ra. "Em biết không, chị rất thích CP của em và Lục Cảnh Tu đó."
"Vậy mà lại là anh ta gọi tới, trời ơi, sao chị lại có cảm giác như ước mơ thành hiện thực thế này?" Minh Kiều nhìn Sở Tầm bằng vẻ mặt vui mừng, giống như cha mẹ thoả mãn nhìn đứa trẻ ngốc nhà mình.
Sở Tầm như lọt vào trong sương mù mà tiễn Minh Kiều đi. Cậu thật sự không hiểu nổi vì sao Minh Kiều lại cho rằng cậu và Lục Cảnh Tu sẽ ở bên nhau. Tuy rằng Lục Cảnh Tu rất đẹp trai, còn rất tốt, trừ những lúc quan tâm thái quá, nhưng anh ta cũng sẽ khen đồ ăn cậu làm ngon. Mỗi lần được khen Sở Tầm đều như được tung lên mây cao, ngay cả Hà Dục còn chưa khen cậu như vậy đâu...
Vừa mới nhớ tới Lục Cảnh Tu liền nhớ không ngưng được. Sở Tầm lắc đầu, bảo chính mình bình tĩnh một chút, cái quan trọng không phải là Lục Cảnh Tu tốt như thế nào, mà là tại sao Minh Kiều lại ship cậu với Lục Cảnh Tu, cậu cũng không nói với Minh Kiều bản thân là đồng tính luyến ái mà.