Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1402 “Người đánh chính là ông!”
Hả?
Bạch Tuấn Sơn hoàn toàn chết lặng, sau đó ông ta có chút tức giận nói:
“Cái tên nhóc nhà người quá là vô lý rồi đó, rõ ràng là cậu đụng phải tôi, sao bây giờ lại thành là tôi là kẻ sai?
Vốn dĩ Bạch Tuấn Sơn không muốn tính toán với đối phương, nhưng mà thái độ của đối phương thật sự khiến ông ta không thể nào chấp nhận nổi.
“Mẹ nó, ông còn dám cãi lại cơ à?”
Người phục vụ đó đột nhiên nổi giận đùng đùng, sau đó tiến về phía trước và tát cho Bạch Tuấn Sơn một phát.
Cậu ta đã dồn hết sức lực vào cái tát này, khiến Bạch Tuấn Sơn và vào tường bộp” một cái, cả nửa ngày cũng không đứng lên được.
“Cậu... sao cậu lại đánh người vậy!”.
Bạch Tuấn Sơn ôm lấy mặt, có phần tức giận mà nói.
Đối phương đụng trúng ông ta nhưng lại vừa ăn cướp vừa la làn, bây giờ cậu ta còn ra tay đánh người nữa, như vậy là quá đáng quá rồi.
“Người đánh chính là ông!”
Người phục vụ nói một cách hằn học:
“Cái đồ chó chết đi đường không mở mắt ra mà nhìn, ông có biết những loại rượu vừa bị vỡ đắt như thế nào không? Tổng giá trị cộng lại lên tới hai trăm ngàn đô đấy, đền tiền đi!”
“Thiếu một đồng thôi, tôi sẽ đánh gãy chân ông!”
Ầm!
Trong phút chốc, Bạch Tuấn Sơn sững sờ, kinh ngạc nhìn rượu lênh láng trên sàn:
“Đắt... đắt vậy sao?”
Sau đó, ông ta liền vội vàng giải thích:
“Cậu nhóc à, cậu phải nói lý lẽ rõ ràng chứ, lúc nãy rõ ràng là cậu đụng vào tôi, sao lại có thể tính là tôi sai được?”
Lúc ở chỗ ngã rẽ ông ta đã dừng lại rồi, nhưng đối phương lại vẫn cứ bước đi loạng choạng về phía ông ta.
Việc này có liên quan gì tới ông ta?
Nhưng mà Bạch Tuấn Sơn lại không hề hay biết, tất cả việc này đều đã được sắp đặt ổn thỏa cả, mà mục đích chính là để vu khống Bạch Tuấn Sơn.
Ngay sau đó, người phục vụ liên lên tiếng quát mắng một cách khinh bỉ:
“Muốn giở trò xấu hả? Ông cũng không nhìn xem chỗ này là chỗ nào, hôm nay nếu như ông không nên tiền ra, thì đừng mong có thể sống sót rời khỏi đây!”
Sau đó!
Cậu ta liền trực tiếp lấy máy bộ đàm ra và hét lên:
“Ở khu B có một lão già chết giẫm đang gây chuyện, dẫn mọi người cùng mấy thằng nhóc qua đây, cho ông ta biết thế nào là lễ độ!”
Vừa nghe thấy lời này, Bạch Tuấn Sơn tức giận đến sắp phát khóc:
"Anh bạn nhỏ này, cậu... cậu sao lại có thể vô lý đến vậy chứ!”
“Đạo lý?”
Người phục vụ cười lạnh một tiếng rồi nói:
"Bây giờ, tôi đây chính là đạo lý!”
Mọi người xung quanh sau khi nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên này, không ít người cũng lũ lượt tụ tập lại.
Nhưng mà, như vậy vẫn chưa đủ!
“Tôi cũng đã nhìn thấy rồi, đúng là lão già này đi đường không mở mắt ra mà nhìn rồi đụng phải người ta, sai rồi lại còn già mồm cãi lý, đúng thật là không biết xấu hổ!”
Sau đó một lời nói giễu cợt vang lên.
Bạch Tuấn Sơn ngờ vực quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của
dối phương, liên hoàn toàn ngây người ra.
“Lý Dịch Quân?”
Sau đó!
Bạch Tuấn Sơn lập tức nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt tràn đầy vẻ căm phẫn:
“Toàn bộ chuyện này đều là do cô sắp xếp phải không?”.
Bạch Tuấn Sơn không phải là kẻ ngốc, từ giây phút nhìn thấy Lý Dịch Quân, ông ta liền biết rằng đây là một âm mưu đã được lên kế hoạch kĩ càng.
Nghe thấy vậy, Lý Dịch Quân đột nhiên cười một cách nham hiểm, nhưng lại giả vờ ngây ngô nói:
“Cái lão già này, ông nói cái gì vậy? Tôi cũng chỉ là nhìn thấy ông đâm vào người ta rồi, xong xuôi rồi còn không chịu thừa nhận thôi!”.
“Cái tính vô liêm sỉ này của ông, thật sự rất giống với một con khốn mà tôi biết, à mà, con tiện nhân đấy tên là Bạch Tổ Y, ông có quen không?”
Ầm!
Nghe thấy Lý Dịch Quân sỉ nhục con gái mình như vậy, Bạch Tuấn Sơn hoàn
toàn bùng nổ rồi.
Hốc mắt ông ta đỏ rực lên, vẻ mặt dữ tợn, trông hệt như một con bò đực đang phát tiết, cứ thể lao về phía Lý Dịch Quân:
“Con khốn! Mày đã hại con gái tạo thảm như vậy rồi mà còn dám sỉ nhục nó, tao sẽ xé miệng mày ra!”.
Năm đó bởi vì bị Lý Dịch Quân hãm hại, Bạch Tổ Y đã phải mất ba năm mới thoát khỏi cái bóng tâm lý đó được, cũng vì thế mà cô mới bị trầm cảm.
Bây giờ nhìn thấy Lý Dịch Quân, ông ta chỉ mong có thể băm cô ta ra làm trăm mảnh!
Có điều!
Ông ta vẫn còn chưa chạy được mấy bước, người phục vụ đó đã cười lạnh một tiếng rồi giơ chân mình ra, khiến Bạch Tuấn Sơn ngã xuống đất.
Vậy còn chưa tính là gì?
Ngay giây tiếp theo, cậu ta liền lấy chân giẫm lên đầu Bạch Tuấn Sơn, cười gằn nói:
“Cái lão già này, đã đập phá quán nhà tôi, còn dám làm phiền khách hàng của chúng tôi, gan của ông cũng lớn quá rồi đó!”
Bạch Tuấn Sơn hoàn toàn chết lặng, sau đó ông ta có chút tức giận nói:
“Cái tên nhóc nhà người quá là vô lý rồi đó, rõ ràng là cậu đụng phải tôi, sao bây giờ lại thành là tôi là kẻ sai?
Vốn dĩ Bạch Tuấn Sơn không muốn tính toán với đối phương, nhưng mà thái độ của đối phương thật sự khiến ông ta không thể nào chấp nhận nổi.
“Mẹ nó, ông còn dám cãi lại cơ à?”
Người phục vụ đó đột nhiên nổi giận đùng đùng, sau đó tiến về phía trước và tát cho Bạch Tuấn Sơn một phát.
Cậu ta đã dồn hết sức lực vào cái tát này, khiến Bạch Tuấn Sơn và vào tường bộp” một cái, cả nửa ngày cũng không đứng lên được.
“Cậu... sao cậu lại đánh người vậy!”.
Bạch Tuấn Sơn ôm lấy mặt, có phần tức giận mà nói.
Đối phương đụng trúng ông ta nhưng lại vừa ăn cướp vừa la làn, bây giờ cậu ta còn ra tay đánh người nữa, như vậy là quá đáng quá rồi.
“Người đánh chính là ông!”
Người phục vụ nói một cách hằn học:
“Cái đồ chó chết đi đường không mở mắt ra mà nhìn, ông có biết những loại rượu vừa bị vỡ đắt như thế nào không? Tổng giá trị cộng lại lên tới hai trăm ngàn đô đấy, đền tiền đi!”
“Thiếu một đồng thôi, tôi sẽ đánh gãy chân ông!”
Ầm!
Trong phút chốc, Bạch Tuấn Sơn sững sờ, kinh ngạc nhìn rượu lênh láng trên sàn:
“Đắt... đắt vậy sao?”
Sau đó, ông ta liền vội vàng giải thích:
“Cậu nhóc à, cậu phải nói lý lẽ rõ ràng chứ, lúc nãy rõ ràng là cậu đụng vào tôi, sao lại có thể tính là tôi sai được?”
Lúc ở chỗ ngã rẽ ông ta đã dừng lại rồi, nhưng đối phương lại vẫn cứ bước đi loạng choạng về phía ông ta.
Việc này có liên quan gì tới ông ta?
Nhưng mà Bạch Tuấn Sơn lại không hề hay biết, tất cả việc này đều đã được sắp đặt ổn thỏa cả, mà mục đích chính là để vu khống Bạch Tuấn Sơn.
Ngay sau đó, người phục vụ liên lên tiếng quát mắng một cách khinh bỉ:
“Muốn giở trò xấu hả? Ông cũng không nhìn xem chỗ này là chỗ nào, hôm nay nếu như ông không nên tiền ra, thì đừng mong có thể sống sót rời khỏi đây!”
Sau đó!
Cậu ta liền trực tiếp lấy máy bộ đàm ra và hét lên:
“Ở khu B có một lão già chết giẫm đang gây chuyện, dẫn mọi người cùng mấy thằng nhóc qua đây, cho ông ta biết thế nào là lễ độ!”
Vừa nghe thấy lời này, Bạch Tuấn Sơn tức giận đến sắp phát khóc:
"Anh bạn nhỏ này, cậu... cậu sao lại có thể vô lý đến vậy chứ!”
“Đạo lý?”
Người phục vụ cười lạnh một tiếng rồi nói:
"Bây giờ, tôi đây chính là đạo lý!”
Mọi người xung quanh sau khi nghe thấy tiếng ầm ĩ ở bên này, không ít người cũng lũ lượt tụ tập lại.
Nhưng mà, như vậy vẫn chưa đủ!
“Tôi cũng đã nhìn thấy rồi, đúng là lão già này đi đường không mở mắt ra mà nhìn rồi đụng phải người ta, sai rồi lại còn già mồm cãi lý, đúng thật là không biết xấu hổ!”
Sau đó một lời nói giễu cợt vang lên.
Bạch Tuấn Sơn ngờ vực quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của
dối phương, liên hoàn toàn ngây người ra.
“Lý Dịch Quân?”
Sau đó!
Bạch Tuấn Sơn lập tức nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt tràn đầy vẻ căm phẫn:
“Toàn bộ chuyện này đều là do cô sắp xếp phải không?”.
Bạch Tuấn Sơn không phải là kẻ ngốc, từ giây phút nhìn thấy Lý Dịch Quân, ông ta liền biết rằng đây là một âm mưu đã được lên kế hoạch kĩ càng.
Nghe thấy vậy, Lý Dịch Quân đột nhiên cười một cách nham hiểm, nhưng lại giả vờ ngây ngô nói:
“Cái lão già này, ông nói cái gì vậy? Tôi cũng chỉ là nhìn thấy ông đâm vào người ta rồi, xong xuôi rồi còn không chịu thừa nhận thôi!”.
“Cái tính vô liêm sỉ này của ông, thật sự rất giống với một con khốn mà tôi biết, à mà, con tiện nhân đấy tên là Bạch Tổ Y, ông có quen không?”
Ầm!
Nghe thấy Lý Dịch Quân sỉ nhục con gái mình như vậy, Bạch Tuấn Sơn hoàn
toàn bùng nổ rồi.
Hốc mắt ông ta đỏ rực lên, vẻ mặt dữ tợn, trông hệt như một con bò đực đang phát tiết, cứ thể lao về phía Lý Dịch Quân:
“Con khốn! Mày đã hại con gái tạo thảm như vậy rồi mà còn dám sỉ nhục nó, tao sẽ xé miệng mày ra!”.
Năm đó bởi vì bị Lý Dịch Quân hãm hại, Bạch Tổ Y đã phải mất ba năm mới thoát khỏi cái bóng tâm lý đó được, cũng vì thế mà cô mới bị trầm cảm.
Bây giờ nhìn thấy Lý Dịch Quân, ông ta chỉ mong có thể băm cô ta ra làm trăm mảnh!
Có điều!
Ông ta vẫn còn chưa chạy được mấy bước, người phục vụ đó đã cười lạnh một tiếng rồi giơ chân mình ra, khiến Bạch Tuấn Sơn ngã xuống đất.
Vậy còn chưa tính là gì?
Ngay giây tiếp theo, cậu ta liền lấy chân giẫm lên đầu Bạch Tuấn Sơn, cười gằn nói:
“Cái lão già này, đã đập phá quán nhà tôi, còn dám làm phiền khách hàng của chúng tôi, gan của ông cũng lớn quá rồi đó!”