Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-128
Chương 127: Giống sáu phần hình dạng nhưng có đến ba chỗ không giống!
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Giả dối mãi mãi vẫn là giả dối!
Khi những lời này vang lên giữa sảnh buổi tiệc, những giọng nói xung quanh đều im bặt cả.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều đồng loạt hướng về phía phát ra thanh âm, mọi người kinh ngạc phát hiện, Lâm Thiệu Huy chính là người nói ra câu đó.
"Lâm Thiệu Huy!"
Sắc mặt Lâm Thiên Quang lập tức lạnh đi.
Anh ta không ngờ ngay lúc bản thân mình đắc ý và rực rỡ nhất thì tên đáng chết này lại ra phá anh ta: "Mày thối lắm, bức tranh của ông đây đã được Quản lý Thanh tự mình giám định thì sao có thể là giả được?"
"Một thắng ở rể như mày mà biết cái gì gọi là nghệ thuật chứ? Mày biết tác phẩm của thầy Blood là thứ gì không hả?"
Khuôn mặt Lâm Thiên Quang ngập tràn sự châm chọc và tức giận.
Không chỉ có anh ta mà ánh mắt của những người xung quanh nhìn Lâm Thiệu Huy đều tràn đầy sự khinh thường.
Dù sao thì bọn họ cũng chính tai nghe thấy Quản lý Thanh đã giám định bức tranh này.
Chẳng lẽ những nghiên cứu của Quản lý Thanh đối với tác phẩm của thầy Blood lại không sánh bằng một tên đi ở rể nhà người ta hay sao?
Đúng là nực cười.
"Con rể nhà họ Bạch bị ngu à? Cậu ta không nghe thấy Quản lý Thanh giám định đây chính là bức tranh thật sao?"
"Hừ! Tôi nghĩ chắc là những tên như cậu ta chỉ muốn quậy để thu hút sự chú ý của người khác thôi!"
"Đúng vậy! Tên này trộm thẻ hội viên siêu VIP của Tập đoàn Bảo Thịnh rồi bây giờ tới đây để nịnh nọt mọi người ở đây, đúng là một thằng ngu!"
Ánh mắt của mọi người chỉ toàn châm chọc và chán ghét.
Ngay cả Quản lý Thanh cũng tỏ ra tức giận. "Thắng nhóc kia, cậu nói đây là đồ giả à?"
"Không sai!"
Lâm Thiệu Huy nhìn thẳng vào mắt Quản lý Thanh, không hề sợ hãi chút nào.
"Được! Cậu chính là người đầu tiên nghi ngờ Chu Văn Thanh tôi!" Chu Văn Thanh bị Lâm Thiệu Huy chọc tức.
Ông ta lạnh mặt chỉ vào bức "Tháp Eiffel", tức giận nói: "Hôm nay cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi biết tại sao nó lại là đồ giả?"
"Nếu cậu nói đúng thì Chu Văn Thanh này sẽ bái cậu làm thầy, còn nếu cậu nói sai thì, hừ, tôi sẽ cho cậu đẹp mặt!"
Giọng nói của Chu Văn Thanh vô cùng phẫn nộ. Nói đúng thì Chu Văn Thanh sẽ nhận Lâm Thiệu Huy làm thầy!
Còn nếu nói sai, Lâm Thiệu Huy xong đời rồi!
Bạch Tuấn Sơn vừa nghe Chu Văn Thanh nói xong thì sắc mặt trở nên trắng bệch.
Ông ta biết rằng dù Chu Văn Thanh chỉ là một quản lý bảo tàng thành phố Nam Giang nhưng quan hệ và thế lực của Chu Văn Thanh ở thành phố Nam Giang vô cùng khổng lồ.
Nếu như Chu văn Thanh tức giận mà xử lý Lâm Thiệu Huy thì đối với Chu Văn Thanh là chuyện cực kỳ đơn giản.
Bạch Tuấn Sơn lập tức kéo Lâm Thiệu Huy lại, ý bảo anh đừng nói nhiều nữa.
Chỉ là Lâm Thiệu Huy không thèm để ý đến ông ta, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Văn Thanh, lắc đầu cười: "Xin lỗi, ngay cả ánh mắt nhìn xem đâu là đồ thật, đâu là đồ giả mà ông cũng không có thì vốn dĩ không xứng nhận tôi làm thầy!"
Cái gì cơ!
Những lời nói này của Lâm Thiệu Huy khiến tất cả mọi người ở đây đều ngu người.
Không xứng sao?
Xi xào!
Quá kiêu ngạo! Quá tự phụ rồi!
Ánh mắt của mọi người nhìn Lâm Thiệu Huy như nhìn một kẻ ngu ngốc, bọn họ chưa từng thấy ai ngang ngược như Làm Thiệu Huy. Với mắt nhìn của quản lý Chu Văn Thanh thì Lâm Thiệu Huy mới là người không xứng bái ông ta làm thầy mới đúng, Lâm Thiệu Huy nói thế không phải là đã phát điên rồi đấy chứ?
Có điều, Lâm Thiệu Huy vẫn còn chưa nói xong.
Lâm Thiệu Huy vốn đĩ chẳng để ý đến ánh mắt cười nhạc của mọi người, anh đi thẳng đến bức tranh, lạnh lùng nói: "Bức tranh này có sáu phần hình dạng giống với tranh thật của Blood, nhưng lại khác đúng ba chỗ!”
Nói xong, Lâm Thiệu Huy chỉ ngọn tháp Eiffel: "Đầu tiên chính là ngọn thấp! Ngọn tháp Eiffel của Blood được vē với tỉ lệ một trên mười nghìn. Số liệu cực kỳ chuẩn xác. Còn bức tranh giả này tỉ lệ hơn mười nghìn một chút, chỉ cần sai một ly thôi thì đã sai hết một nghìn dặm đường rồi!"
"Tiếp theo, màu mà Blood sử dụng khi vẽ bức này chính là màu xanh nước biển đậm, không bị phai màu, không thấm nước, có thể giữ gìn không đổi trong vòng träm năm! Còn màu sắc của bức tranh giả này đã bị tróc a, nó vốn đĩ không phải là màu xanh nước biển đậm müral"
"Cuối cũng đó chính là phần ký tên! Những bức tranh mà Blood về đều được kỳ một chữ L, chữ L này hướng lên trên ba mươi độ, còn chữ L trong bức tranh giả này hoàn toàn thắng tập.
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Giả dối mãi mãi vẫn là giả dối!
Khi những lời này vang lên giữa sảnh buổi tiệc, những giọng nói xung quanh đều im bặt cả.
Tất cả ánh mắt của mọi người đều đồng loạt hướng về phía phát ra thanh âm, mọi người kinh ngạc phát hiện, Lâm Thiệu Huy chính là người nói ra câu đó.
"Lâm Thiệu Huy!"
Sắc mặt Lâm Thiên Quang lập tức lạnh đi.
Anh ta không ngờ ngay lúc bản thân mình đắc ý và rực rỡ nhất thì tên đáng chết này lại ra phá anh ta: "Mày thối lắm, bức tranh của ông đây đã được Quản lý Thanh tự mình giám định thì sao có thể là giả được?"
"Một thắng ở rể như mày mà biết cái gì gọi là nghệ thuật chứ? Mày biết tác phẩm của thầy Blood là thứ gì không hả?"
Khuôn mặt Lâm Thiên Quang ngập tràn sự châm chọc và tức giận.
Không chỉ có anh ta mà ánh mắt của những người xung quanh nhìn Lâm Thiệu Huy đều tràn đầy sự khinh thường.
Dù sao thì bọn họ cũng chính tai nghe thấy Quản lý Thanh đã giám định bức tranh này.
Chẳng lẽ những nghiên cứu của Quản lý Thanh đối với tác phẩm của thầy Blood lại không sánh bằng một tên đi ở rể nhà người ta hay sao?
Đúng là nực cười.
"Con rể nhà họ Bạch bị ngu à? Cậu ta không nghe thấy Quản lý Thanh giám định đây chính là bức tranh thật sao?"
"Hừ! Tôi nghĩ chắc là những tên như cậu ta chỉ muốn quậy để thu hút sự chú ý của người khác thôi!"
"Đúng vậy! Tên này trộm thẻ hội viên siêu VIP của Tập đoàn Bảo Thịnh rồi bây giờ tới đây để nịnh nọt mọi người ở đây, đúng là một thằng ngu!"
Ánh mắt của mọi người chỉ toàn châm chọc và chán ghét.
Ngay cả Quản lý Thanh cũng tỏ ra tức giận. "Thắng nhóc kia, cậu nói đây là đồ giả à?"
"Không sai!"
Lâm Thiệu Huy nhìn thẳng vào mắt Quản lý Thanh, không hề sợ hãi chút nào.
"Được! Cậu chính là người đầu tiên nghi ngờ Chu Văn Thanh tôi!" Chu Văn Thanh bị Lâm Thiệu Huy chọc tức.
Ông ta lạnh mặt chỉ vào bức "Tháp Eiffel", tức giận nói: "Hôm nay cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi biết tại sao nó lại là đồ giả?"
"Nếu cậu nói đúng thì Chu Văn Thanh này sẽ bái cậu làm thầy, còn nếu cậu nói sai thì, hừ, tôi sẽ cho cậu đẹp mặt!"
Giọng nói của Chu Văn Thanh vô cùng phẫn nộ. Nói đúng thì Chu Văn Thanh sẽ nhận Lâm Thiệu Huy làm thầy!
Còn nếu nói sai, Lâm Thiệu Huy xong đời rồi!
Bạch Tuấn Sơn vừa nghe Chu Văn Thanh nói xong thì sắc mặt trở nên trắng bệch.
Ông ta biết rằng dù Chu Văn Thanh chỉ là một quản lý bảo tàng thành phố Nam Giang nhưng quan hệ và thế lực của Chu Văn Thanh ở thành phố Nam Giang vô cùng khổng lồ.
Nếu như Chu văn Thanh tức giận mà xử lý Lâm Thiệu Huy thì đối với Chu Văn Thanh là chuyện cực kỳ đơn giản.
Bạch Tuấn Sơn lập tức kéo Lâm Thiệu Huy lại, ý bảo anh đừng nói nhiều nữa.
Chỉ là Lâm Thiệu Huy không thèm để ý đến ông ta, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Văn Thanh, lắc đầu cười: "Xin lỗi, ngay cả ánh mắt nhìn xem đâu là đồ thật, đâu là đồ giả mà ông cũng không có thì vốn dĩ không xứng nhận tôi làm thầy!"
Cái gì cơ!
Những lời nói này của Lâm Thiệu Huy khiến tất cả mọi người ở đây đều ngu người.
Không xứng sao?
Xi xào!
Quá kiêu ngạo! Quá tự phụ rồi!
Ánh mắt của mọi người nhìn Lâm Thiệu Huy như nhìn một kẻ ngu ngốc, bọn họ chưa từng thấy ai ngang ngược như Làm Thiệu Huy. Với mắt nhìn của quản lý Chu Văn Thanh thì Lâm Thiệu Huy mới là người không xứng bái ông ta làm thầy mới đúng, Lâm Thiệu Huy nói thế không phải là đã phát điên rồi đấy chứ?
Có điều, Lâm Thiệu Huy vẫn còn chưa nói xong.
Lâm Thiệu Huy vốn đĩ chẳng để ý đến ánh mắt cười nhạc của mọi người, anh đi thẳng đến bức tranh, lạnh lùng nói: "Bức tranh này có sáu phần hình dạng giống với tranh thật của Blood, nhưng lại khác đúng ba chỗ!”
Nói xong, Lâm Thiệu Huy chỉ ngọn tháp Eiffel: "Đầu tiên chính là ngọn thấp! Ngọn tháp Eiffel của Blood được vē với tỉ lệ một trên mười nghìn. Số liệu cực kỳ chuẩn xác. Còn bức tranh giả này tỉ lệ hơn mười nghìn một chút, chỉ cần sai một ly thôi thì đã sai hết một nghìn dặm đường rồi!"
"Tiếp theo, màu mà Blood sử dụng khi vẽ bức này chính là màu xanh nước biển đậm, không bị phai màu, không thấm nước, có thể giữ gìn không đổi trong vòng träm năm! Còn màu sắc của bức tranh giả này đã bị tróc a, nó vốn đĩ không phải là màu xanh nước biển đậm müral"
"Cuối cũng đó chính là phần ký tên! Những bức tranh mà Blood về đều được kỳ một chữ L, chữ L này hướng lên trên ba mươi độ, còn chữ L trong bức tranh giả này hoàn toàn thắng tập.
Cập nhật chương mới tại Vietwriter