Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-141
Chương 140: Đứa con rể thần bí
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Tiếng xôn xao.
Lúc này, đứng đầu là Từ Minh Long, cùng tất cả các vị lãnh đạo cấp cao lần lượt đứng lên, bắt đầu đi ra ngoài phòng họp.
Có khoảng mười mấy vị tai to mặt lớn ở Tập đoàn Minh Long. Mỗi một người ở đây bình thường đều là những người có địa vị cao và đều làm người khác khiếp sợ ở thành phố Giang Nam này, nhưng lúc này đây, hàng chục vị tai to mặt lớn lại đang đi cầu xin... Lâm Thiệu Huy.
Cùng lúc đó, sau khi rời khỏi gia đình nhà họ Lý, Bạch Tuấn Sơn và Lâm Thiệu Huy đi lang thang trên phố.
Cho đến bây giờ, Bạch Tuấn Sơn vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ. Ông ta ôm chặt bức tranh trong tay, như đây là một món đồ gia truyền của gia đình, sợ sẽ làm mất nó.
"Thiệu Huy, con hãy nói thật cho ba biết đi, làm sao con quen biết được Quản lý Robert?"
Bạch Tuấn Sơn nhìn Lâm Thiệu Huy, Không hiểu sao càng ngày ông ta càng cảm thấy mình không thể nào hiểu được đứa con rể này, từ đơn thuốc lần trước khiến cho cả nhà họ Bạch chấn động đến việc dễ dàng giải quyết hơn hai mươi người của tên Chó Điên kia, bây giờ lại còn bán một bức tranh cho Bảo tàng triển lãm Toàn cầu với giá ba trăm triệu đô la Mỹ.
Mỗi một sự kiện đều khiến người khác chấn động.
"Ba, ba đừng nghĩ nhiều về chuyện đó. Trước đây khi nước ngoài, con mới có cơ duyên gặp Robert vài lần thôi." Lâm Thiệu Huy có chút đau đầu, nếu nói cho Bạch Tuấn Sơn biết thân phận của mình, nhất định trong thời gian ngắn, ông ta sẽ không thể nào dễ dàng tiếp nhận. Vì vậy bây giờ chỉ có thể để mọi chuyện từ từ diễn ra.
Nghe Lâm Thiệu Huy giải thích, Bạch Tuấn Sơn vẫn còn nghi hoặc, nhưng ông ta không tiếp tục chất vấn. Chỉ là khi Bạch Tuấn Sơn nhìn thấy một cửa hàng trước mặt, ông ta liền lập tức sáng mắt:
"Thiệu Huy, trước mặt chúng ta là tiệm mì lâu đời nhất ở thành phố Giang Nam. Đã rất lâu rồi ba chưa đến đây ăn lại. Hôm nay hai người chúng ta hãy vào đây ăn đi."
Nghe thấy thế, Lâm Thiệu Huy nhìn lên phía trước, chợt thấy cách đó không xa có một tiệm bán mì Pan Mee nhỏ trông đã cũ nát.
Tiệm mì nhỏ này hình như đã nhiều năm rồi, bề ngoài trông đã lấm lem, hỏng hóc. Trước cửa tiệm được kê vài bộ bàn ghế cũ, một số công nhân nhập cư tan làm đang ngồi ăn mì với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.
Còn cạnh tiệm mì lại là một nhà hàng Tây cao cấp, khách hàng bên trong đều mang giày Tây, khách nào vào đó cũng trông như người thành đạt.
Hai nhà hàng nằm cạnh nhau, một bên trái và một bên phải, nhưng khung cảnh ấy trông giống như hai thể giới khác nhau, một của người nghèo đói và một của người giàu sang, thật là đầy trở trêu.
"Đi thôi ba."
Lâm Thiệu Huy khẽ cười, anh đương nhiên sẽ không để ý đến sự tồi tàn của tiệm mì nhỏ cũ nát này, lập tức đi thẳng vào trong rồi cùng Bạch Tuấn Sơn gọi hai bát mì.
Mì Pan Mee có mùi thơm cực kỳ ngào ngạt.
Thật không may, khi hai bát mì đã được chuẩn bị xong, Lâm Thiệu Huy phát hiện ra vài bộ bàn ghế tồi tàn cửa từ lâu đã chật ních những công nhân nhập cư cởi trần.
"Ba, hay là chúng ta ngồi ven đường ăn mì đi." Lâm Thiệu Huy cười nói.
"Được thôi. Chỉ cần con không chê là được."
Bạch Tuấn Sơn vui vẻ, lập tức cùng Lâm Thiệu Huy đi tới bên vệ đường, ngồi xuống bắt đầu ăn mì.
Phải nói hương vị của món mì Pan Mee này vô cùng thơm ngon, ngay cả Lâm Thiệu Huy, người đã từng ăn qua vô số món sơn hào hải vị cũng cảm thấy hương vị này trên cả tuyệt vời.
Khoảnh khắc này, hai người không còn giữ hình tượng gì nữa, cùng nhau ngấu nghiến ăn như hổ đói.
Cả hai đều ăn mặc rất giản dị, cộng với việc ngồi ăn mì bên vệ đường, cảnh này khiến họ trông giống như bao người công nhân nhập cư bình thường khác.
Đúng lúc này đây, từ nhà hàng cao cấp bên cạnh, một người đàn ông trung niên mập mạp mặc vest và giày da đang cùng một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũchậm rãi bước ra.
Xem ra hai người vừa ăn xong đồ ăn Tây, lúc này mới cầm lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng rồi liền ném bên vệ đường.
Chỉ có điều quả cầu khăn ăn này như thể nó có mắt, liền bay vào bát của Bạch Tuấn Sơn.
Hừm.
Bạch Tuấn Sơn kinh ngạc sững sờ, sau đó nét mặt ông ta trông khó coi khi nhìn thấy quả cầu giấy đã được ngâm trong bát nước mì.
"Này ông, khăn ăn của ông ném đã rơi vào bát của tô."
Bạch Tuấn Sơn nhìn có chút tức giận.
Ông ta chẳng qua chỉ là đang ăn một bát mì thôi mà, ấy vậy mà cái khăn ăn này của một nam một nữ này vứt vào đâu lại không vứt mà lại ném vào bát của ông ta khiến ông ta vừa tức vừa giận.
Nghe nói thế, người đàn ông trung niên mập mạp
không khỏi liếc nhìn Bạch Tuấn Sơn, sau đó trên khuôn mặt mập mạp hiện lên một tia mia mai, nói với người phụ nữ quyến rũ bên cạnh: "Có thấy không? Đây là công nhân nhập cư, dù có hô to gọi nhỏ thì đều không đủ tư cách, chỉ đáng để ăn những loại thực phẩm thấp kém này cả đời."
Cập nhật chương mới tại Vietwriter
Tiếng xôn xao.
Lúc này, đứng đầu là Từ Minh Long, cùng tất cả các vị lãnh đạo cấp cao lần lượt đứng lên, bắt đầu đi ra ngoài phòng họp.
Có khoảng mười mấy vị tai to mặt lớn ở Tập đoàn Minh Long. Mỗi một người ở đây bình thường đều là những người có địa vị cao và đều làm người khác khiếp sợ ở thành phố Giang Nam này, nhưng lúc này đây, hàng chục vị tai to mặt lớn lại đang đi cầu xin... Lâm Thiệu Huy.
Cùng lúc đó, sau khi rời khỏi gia đình nhà họ Lý, Bạch Tuấn Sơn và Lâm Thiệu Huy đi lang thang trên phố.
Cho đến bây giờ, Bạch Tuấn Sơn vẫn có cảm giác như mình đang nằm mơ. Ông ta ôm chặt bức tranh trong tay, như đây là một món đồ gia truyền của gia đình, sợ sẽ làm mất nó.
"Thiệu Huy, con hãy nói thật cho ba biết đi, làm sao con quen biết được Quản lý Robert?"
Bạch Tuấn Sơn nhìn Lâm Thiệu Huy, Không hiểu sao càng ngày ông ta càng cảm thấy mình không thể nào hiểu được đứa con rể này, từ đơn thuốc lần trước khiến cho cả nhà họ Bạch chấn động đến việc dễ dàng giải quyết hơn hai mươi người của tên Chó Điên kia, bây giờ lại còn bán một bức tranh cho Bảo tàng triển lãm Toàn cầu với giá ba trăm triệu đô la Mỹ.
Mỗi một sự kiện đều khiến người khác chấn động.
"Ba, ba đừng nghĩ nhiều về chuyện đó. Trước đây khi nước ngoài, con mới có cơ duyên gặp Robert vài lần thôi." Lâm Thiệu Huy có chút đau đầu, nếu nói cho Bạch Tuấn Sơn biết thân phận của mình, nhất định trong thời gian ngắn, ông ta sẽ không thể nào dễ dàng tiếp nhận. Vì vậy bây giờ chỉ có thể để mọi chuyện từ từ diễn ra.
Nghe Lâm Thiệu Huy giải thích, Bạch Tuấn Sơn vẫn còn nghi hoặc, nhưng ông ta không tiếp tục chất vấn. Chỉ là khi Bạch Tuấn Sơn nhìn thấy một cửa hàng trước mặt, ông ta liền lập tức sáng mắt:
"Thiệu Huy, trước mặt chúng ta là tiệm mì lâu đời nhất ở thành phố Giang Nam. Đã rất lâu rồi ba chưa đến đây ăn lại. Hôm nay hai người chúng ta hãy vào đây ăn đi."
Nghe thấy thế, Lâm Thiệu Huy nhìn lên phía trước, chợt thấy cách đó không xa có một tiệm bán mì Pan Mee nhỏ trông đã cũ nát.
Tiệm mì nhỏ này hình như đã nhiều năm rồi, bề ngoài trông đã lấm lem, hỏng hóc. Trước cửa tiệm được kê vài bộ bàn ghế cũ, một số công nhân nhập cư tan làm đang ngồi ăn mì với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.
Còn cạnh tiệm mì lại là một nhà hàng Tây cao cấp, khách hàng bên trong đều mang giày Tây, khách nào vào đó cũng trông như người thành đạt.
Hai nhà hàng nằm cạnh nhau, một bên trái và một bên phải, nhưng khung cảnh ấy trông giống như hai thể giới khác nhau, một của người nghèo đói và một của người giàu sang, thật là đầy trở trêu.
"Đi thôi ba."
Lâm Thiệu Huy khẽ cười, anh đương nhiên sẽ không để ý đến sự tồi tàn của tiệm mì nhỏ cũ nát này, lập tức đi thẳng vào trong rồi cùng Bạch Tuấn Sơn gọi hai bát mì.
Mì Pan Mee có mùi thơm cực kỳ ngào ngạt.
Thật không may, khi hai bát mì đã được chuẩn bị xong, Lâm Thiệu Huy phát hiện ra vài bộ bàn ghế tồi tàn cửa từ lâu đã chật ních những công nhân nhập cư cởi trần.
"Ba, hay là chúng ta ngồi ven đường ăn mì đi." Lâm Thiệu Huy cười nói.
"Được thôi. Chỉ cần con không chê là được."
Bạch Tuấn Sơn vui vẻ, lập tức cùng Lâm Thiệu Huy đi tới bên vệ đường, ngồi xuống bắt đầu ăn mì.
Phải nói hương vị của món mì Pan Mee này vô cùng thơm ngon, ngay cả Lâm Thiệu Huy, người đã từng ăn qua vô số món sơn hào hải vị cũng cảm thấy hương vị này trên cả tuyệt vời.
Khoảnh khắc này, hai người không còn giữ hình tượng gì nữa, cùng nhau ngấu nghiến ăn như hổ đói.
Cả hai đều ăn mặc rất giản dị, cộng với việc ngồi ăn mì bên vệ đường, cảnh này khiến họ trông giống như bao người công nhân nhập cư bình thường khác.
Đúng lúc này đây, từ nhà hàng cao cấp bên cạnh, một người đàn ông trung niên mập mạp mặc vest và giày da đang cùng một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũchậm rãi bước ra.
Xem ra hai người vừa ăn xong đồ ăn Tây, lúc này mới cầm lấy khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng rồi liền ném bên vệ đường.
Chỉ có điều quả cầu khăn ăn này như thể nó có mắt, liền bay vào bát của Bạch Tuấn Sơn.
Hừm.
Bạch Tuấn Sơn kinh ngạc sững sờ, sau đó nét mặt ông ta trông khó coi khi nhìn thấy quả cầu giấy đã được ngâm trong bát nước mì.
"Này ông, khăn ăn của ông ném đã rơi vào bát của tô."
Bạch Tuấn Sơn nhìn có chút tức giận.
Ông ta chẳng qua chỉ là đang ăn một bát mì thôi mà, ấy vậy mà cái khăn ăn này của một nam một nữ này vứt vào đâu lại không vứt mà lại ném vào bát của ông ta khiến ông ta vừa tức vừa giận.
Nghe nói thế, người đàn ông trung niên mập mạp
không khỏi liếc nhìn Bạch Tuấn Sơn, sau đó trên khuôn mặt mập mạp hiện lên một tia mia mai, nói với người phụ nữ quyến rũ bên cạnh: "Có thấy không? Đây là công nhân nhập cư, dù có hô to gọi nhỏ thì đều không đủ tư cách, chỉ đáng để ăn những loại thực phẩm thấp kém này cả đời."