Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1567
Trong chốc lát!
Ngô Chí Trung cảm thấy hồi hộp vô cùng, hoảng hốt nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Không...không phải chứ? Ý của anh là, anh chính là…”
Ngô Chí Trung không dám nói tiếp, sợ rằng bản thân sẽ không thể chấp nhận được hiện thực tàn khốc trước mặt.
Lúc này anh ta cảm thấy trời đất quay cuồng!
Còn Từ Hữu Dung bên cạnh tuyệt nhiên làm ra vẻ mặt hoài nghi, ánh mắt dán chặt vào Lâm Thiệu Huy như thể nhìn thấy một quái thú.
Rốt cuộc anh ta có bí mật gì chứ?
Trương Hà Quân hừ một cái lạnh lùng, giọng nói rất có khí phách:
“Không sai! Anh ta chính là người tôi định giới thiệu với ông ngày hôm nay, Lâm Thiệu Huy, chủ tịch của Dược phẩm Hoa Liên! Thần y Lâm!”
Yên tĩnh!
Bầu không khí trở nên lặng như tờ!
Vương Chí Quân ngớ người!
Ngô Chí Trung ngớ người!
Từ Hữu Dung cũng ngớ người!
Tất cả mọi người đều ngớ người ra rồi.
Họ không tin vào tai của mình nữa, tên phế vật ăn bám này lại là thần y Lâm sao?
Không phải là đang nằm mơ đấy chứ?
Sao có thể như vậy được!
Tất cả mọi người lúc này đều tròn mắt cứng họng, họ không thể nào tưởng tượng được tên ăn bám và thần y Lâm có thể có bất kỳ quan hệ nào.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Đặc biệt là Từ Hữu Dung!
Giây phút nghe thấy Lâm Thiệu Huy chính là thần y Lâm, cô ấy cảm thấy đầu óc trống rỗng, mọi thứ đều vỡ vụn thành từng mảnh.
Lâm Thiệu Huy chính là đối tượng của cô ấy!
Là thần y Lâm mà cô vẫn luôn hết lòng cảm mến!
Nhớ lại những lần cô ấy dùng mọi cách sỉ nhục Lâm Thiệu Huy trước kia, cũng chính là khiến cho thần y Lâm hận không thể tìm được cái lỗ mà chui xuống, không phải đang trêu ngươi đó chứ?
Người đàn ông như vậy sao có thể là phế vật được chứ?
Chắc chắn là có lý do gì đó nên anh mới không thể không bảo vệ cô trước mặt Bạch Tố Y?
Từ Hữu Dung cuối cùng cũng hiểu ra tại sao tập đoàn Bạch Lạc của Từ Hữu Dung lại dễ dàng phát triển như vậy, chắc có lẽ là vì Lâm Thiệu Huy ở đằng sau đã mưu lược, lửa cháy lại thêm dầu, ngày càng phát triển mà mở rộng?
Nhưng bản thân cô ấy luôn lăng mạ, sỉ nhục Lâm Thiệu Huy, gọi anh là kẻ phế vật, chỉ sợ trong mắt anh ta cô ấy mới là kẻ ngu ngốc?
Tâm trạng của Từ Hữu Dung đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, người mà cô ấy vẫn luôn cảm mến kính trọng lại là em rể của cô ấy?
Chuyện này...
Trước đây, thậm chí cô còn nghĩ sẽ gả cho thần y Lâm!
Đây không phải là làm “con giáp thứ mười ba” sao?
Nói rõ hơn nữa thì chính là làm “con giáp thứ mười ba” của em gái!
Cô ấy biết thần y Lâm là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, điều này khiến cô ấy rất vui nhưng Lâm Thiệu Huy lại là chồng của Bạch Tố Y, điều này khiến cô ta rất tuyệt vọng.
Ông trời đúng là trêu đùa cô ấy, khiến cô ấy đang ở thiên đường liền rơi xuống địa ngục.
Từ Hữu Dung nhìn Lâm Thiệu Huy bằng ánh mắt sâu xa, sao cũng không hiểu nổi anh lại có thể giấu bí mật này kĩ đến vậy. Lúc trước cô ấy còn tưởng lầm, nói thần y Lâm là một ông già bảy tám mươi tuổi, khiến cô u sầu ảo não suốt một thời gian dài.
Ngày hôm nay, Từ Hữu Dung nhục nhã, hổ thẹn, thất vọng, hối hận, tất cả những cảm xúc này khiến cô ấy thấy bức bối.
Khiến cô ấy tỉnh ngộ ra rất nhiều điều! .
Từ Hữu Dung chưa bao giờ có cảm giác như bị tát vào mặt giống như vậy!
Cảm giác hổ thẹn đó khiến cô ấy hận không thể chết!
Người đàn ông mà bản thân cô ấy đã sùng bái lại chính là người mà cô không coi trọng nhất, bản thân thậm chí còn nghĩ sẽ gả cho anh!
Chuyện này...
Khiến con người ta quá tuyệt vọng rồi!
“Không thể nào, chắc chắn ông đã lầm rồi! Tên nhãi này là kẻ phế vật ăn bám, ăn bám suốt bao nhiêu năm trời rồi, sao anh ta có thể là thái y Lâm thần bí chứ?”
Vương Chí Quân cũng khó lòng tin được chuyện này, hét lên ông ổng.
Ông ta cũng biết Lâm Thiệu Huy được vài năm rồi, từ lúc Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y kết hôn đến nay, tên nhãi này chính là một kẻ vô dụng ăn bám đích thực.
Vậy mà hôm nay, Trương Hà Quân lại nói anh là thần y Lâm?
Chuyện cười gì vậy?
Nhân vật như thần y Lâm còn phải ăn bám váy vợ sao?
“Ông là cái thá gì chứ, cũng có tư cách để nghi ngờ thần y Lâm sao?”
Trương Hà Quân lạnh lùng liếc Vương Chí Quân một cái.
Còn lúc này Vương Chí Quân cũng cảm thấy đầu óc mình nổ tung rồi, không tiếp nhận nổi hiện thực này.
Thần tài mà ông ta vẫn luôn muốn hợp tác lại là tên nhóc trước mặt sao?
Để có thể hợp tác với thần y Lâm ông ta đã cầu Trương Hà Quân rất lâu, Trương Hà Quân mới đồng ý dẫn thần y Lâm tới gặp ông ta.
Kết quả thì sao, ông ta đắc tội với thần y Lâm, nói anh là kẻ phế vật ăn bám?
Ngô Chí Trung cảm thấy hồi hộp vô cùng, hoảng hốt nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Không...không phải chứ? Ý của anh là, anh chính là…”
Ngô Chí Trung không dám nói tiếp, sợ rằng bản thân sẽ không thể chấp nhận được hiện thực tàn khốc trước mặt.
Lúc này anh ta cảm thấy trời đất quay cuồng!
Còn Từ Hữu Dung bên cạnh tuyệt nhiên làm ra vẻ mặt hoài nghi, ánh mắt dán chặt vào Lâm Thiệu Huy như thể nhìn thấy một quái thú.
Rốt cuộc anh ta có bí mật gì chứ?
Trương Hà Quân hừ một cái lạnh lùng, giọng nói rất có khí phách:
“Không sai! Anh ta chính là người tôi định giới thiệu với ông ngày hôm nay, Lâm Thiệu Huy, chủ tịch của Dược phẩm Hoa Liên! Thần y Lâm!”
Yên tĩnh!
Bầu không khí trở nên lặng như tờ!
Vương Chí Quân ngớ người!
Ngô Chí Trung ngớ người!
Từ Hữu Dung cũng ngớ người!
Tất cả mọi người đều ngớ người ra rồi.
Họ không tin vào tai của mình nữa, tên phế vật ăn bám này lại là thần y Lâm sao?
Không phải là đang nằm mơ đấy chứ?
Sao có thể như vậy được!
Tất cả mọi người lúc này đều tròn mắt cứng họng, họ không thể nào tưởng tượng được tên ăn bám và thần y Lâm có thể có bất kỳ quan hệ nào.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Đặc biệt là Từ Hữu Dung!
Giây phút nghe thấy Lâm Thiệu Huy chính là thần y Lâm, cô ấy cảm thấy đầu óc trống rỗng, mọi thứ đều vỡ vụn thành từng mảnh.
Lâm Thiệu Huy chính là đối tượng của cô ấy!
Là thần y Lâm mà cô vẫn luôn hết lòng cảm mến!
Nhớ lại những lần cô ấy dùng mọi cách sỉ nhục Lâm Thiệu Huy trước kia, cũng chính là khiến cho thần y Lâm hận không thể tìm được cái lỗ mà chui xuống, không phải đang trêu ngươi đó chứ?
Người đàn ông như vậy sao có thể là phế vật được chứ?
Chắc chắn là có lý do gì đó nên anh mới không thể không bảo vệ cô trước mặt Bạch Tố Y?
Từ Hữu Dung cuối cùng cũng hiểu ra tại sao tập đoàn Bạch Lạc của Từ Hữu Dung lại dễ dàng phát triển như vậy, chắc có lẽ là vì Lâm Thiệu Huy ở đằng sau đã mưu lược, lửa cháy lại thêm dầu, ngày càng phát triển mà mở rộng?
Nhưng bản thân cô ấy luôn lăng mạ, sỉ nhục Lâm Thiệu Huy, gọi anh là kẻ phế vật, chỉ sợ trong mắt anh ta cô ấy mới là kẻ ngu ngốc?
Tâm trạng của Từ Hữu Dung đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, người mà cô ấy vẫn luôn cảm mến kính trọng lại là em rể của cô ấy?
Chuyện này...
Trước đây, thậm chí cô còn nghĩ sẽ gả cho thần y Lâm!
Đây không phải là làm “con giáp thứ mười ba” sao?
Nói rõ hơn nữa thì chính là làm “con giáp thứ mười ba” của em gái!
Cô ấy biết thần y Lâm là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, điều này khiến cô ấy rất vui nhưng Lâm Thiệu Huy lại là chồng của Bạch Tố Y, điều này khiến cô ta rất tuyệt vọng.
Ông trời đúng là trêu đùa cô ấy, khiến cô ấy đang ở thiên đường liền rơi xuống địa ngục.
Từ Hữu Dung nhìn Lâm Thiệu Huy bằng ánh mắt sâu xa, sao cũng không hiểu nổi anh lại có thể giấu bí mật này kĩ đến vậy. Lúc trước cô ấy còn tưởng lầm, nói thần y Lâm là một ông già bảy tám mươi tuổi, khiến cô u sầu ảo não suốt một thời gian dài.
Ngày hôm nay, Từ Hữu Dung nhục nhã, hổ thẹn, thất vọng, hối hận, tất cả những cảm xúc này khiến cô ấy thấy bức bối.
Khiến cô ấy tỉnh ngộ ra rất nhiều điều! .
Từ Hữu Dung chưa bao giờ có cảm giác như bị tát vào mặt giống như vậy!
Cảm giác hổ thẹn đó khiến cô ấy hận không thể chết!
Người đàn ông mà bản thân cô ấy đã sùng bái lại chính là người mà cô không coi trọng nhất, bản thân thậm chí còn nghĩ sẽ gả cho anh!
Chuyện này...
Khiến con người ta quá tuyệt vọng rồi!
“Không thể nào, chắc chắn ông đã lầm rồi! Tên nhãi này là kẻ phế vật ăn bám, ăn bám suốt bao nhiêu năm trời rồi, sao anh ta có thể là thái y Lâm thần bí chứ?”
Vương Chí Quân cũng khó lòng tin được chuyện này, hét lên ông ổng.
Ông ta cũng biết Lâm Thiệu Huy được vài năm rồi, từ lúc Lâm Thiệu Huy và Bạch Tố Y kết hôn đến nay, tên nhãi này chính là một kẻ vô dụng ăn bám đích thực.
Vậy mà hôm nay, Trương Hà Quân lại nói anh là thần y Lâm?
Chuyện cười gì vậy?
Nhân vật như thần y Lâm còn phải ăn bám váy vợ sao?
“Ông là cái thá gì chứ, cũng có tư cách để nghi ngờ thần y Lâm sao?”
Trương Hà Quân lạnh lùng liếc Vương Chí Quân một cái.
Còn lúc này Vương Chí Quân cũng cảm thấy đầu óc mình nổ tung rồi, không tiếp nhận nổi hiện thực này.
Thần tài mà ông ta vẫn luôn muốn hợp tác lại là tên nhóc trước mặt sao?
Để có thể hợp tác với thần y Lâm ông ta đã cầu Trương Hà Quân rất lâu, Trương Hà Quân mới đồng ý dẫn thần y Lâm tới gặp ông ta.
Kết quả thì sao, ông ta đắc tội với thần y Lâm, nói anh là kẻ phế vật ăn bám?