Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1601
Gã đánh quyền anh đưa tay lên xoa chiếc đầu vẫn còn đang đau nhức, tức tối đáp lại:
“Đại sư, ông yếu thì đừng có mà ra gió. Ông coi Lâm Thiệu Huy kia đang đùa sao? Anh đứng bên cạnh vướng chân vướng tay, ngáng chân anh một cái vậy cùng là nhẹ rồi.
Mã Bảo Viên đập bàn trà mắng.
“Cậu, cậu đúng là vô liêm sỉ.”
Gã đánh quyền anh cười lạnh: “Tôi vô liêm sỉ sao? Ít nhất tôi vẫn còn có một chút liêm sỉ. Mặt anh nhẵn như vậy chắc lừa không ít người rồi nhỉ?”
Võ Đông Anh bực bội xua tay: “Được rồi, được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Nghĩ giúp tôi cách để đối phó với gã Lâm Thiệu Huy đó đi. Tôi không muốn trân trân nhìn người đẹp sắp đến tay còn bị anh ta cướp đi mất.”
Gã cao thủ tán thủ nâng cái chân đã được bó bột lên tựa vào ghế sofa, anh ta đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta không nhịn được chửi bới: “Cậu chủ Đông Anh, tên bỏ đi Lâm Thiệu Huy đó nhất định phải chết! Anh ta dám đánh gãy chân của ông đây như vậy, ông đây nhất định phải báo thù!”
Gã cao thủ tán thủ bị đánh lệch mũi kia, trên mũi có rất nhiều băng gạc.
Giọng nói anh ta ồm ồm, gã đưa ra ý kiến: “Cậu Đông Anh, tôi thấy anh hoàn toàn có thể tìm những anh em trên giang hồ tới giúp đỡ, tìm người âm thầm xử lý tên ranh con đó.”
Võ Đông Anh bóp cằm suy nghĩ.
“Mẹ nó, không ngờ tên Lâm Thiệu Huy đó lại khó đối phó như vậy, xem ra chỉ còn có cách này thôi. Dù sao thứ mà tôi có cũng là tiền, tôi sẽ tìm người xử lý tên đó rồi lấy vợ của anh ta.”
Điện thoại đổ chuông dồn dập, Võ Đông Anh cầm điện thoại lên nhìn. Nhìn thấy số điện thoại của Vương Diễm Lệ, anh ta nhận máy.
Võ Đông Anh đổi giọng trở nên cung kính, anh ta hỏi.
“Dì, dì tìm cháu có việc gì không ạ?’
Vương Diễm Lệ vẫn còn đang ở trong phòng trà, bà ta gọi điện thoại tới định thăm dò chút thông tin.
“Đông Anh, không phải cháu tìm người đi xử lý tên bỏ đi Lâm Thiệu Huy kia sao? Cháu đi chưa?”
Võ Đông Anh giả vờ than phiền.
“Cháu thật sự tìm mấy người bạn đến chỗ của bà nội, nhưng không ngờ đúng lúc cháu đang định xử lý tên Lâm Thiệu Huy kia thì Tô Hữu Dung lại chạy tới ngăn cản.”
Vương Diễm Lệ tức giận chửi mắng: “Con ranh con này, đúng là việc thành không được còn việc hỏng có thừa. Cháu làm vậy là tốt cho nó, vậy mà nó không nhìn thấy.”
“Đúng vậy đó dì.” Võ Đông Anh nói bằng giọng đáng thương: “Hữu Dung đứng chắn trước mặt, cháu và bạn cháu sợ làm cô ấy bị thương nên mới không dám động chân tay. Cuối cùng bạn của cháu lại bị Lâm Thiệu Huy đánh bị thương.”
Vương Diễm Lệ ra sức khuyên bảo: “Đông Anh, cháu đừng nản lòng. Chỉ cần cháu thành tâm thành ý theo đuổi Hữu Dung, sớm muộn gì nó cũng động lòng thôi. Đến lúc đó hai đứa có thể đàng hoàng đến với nhau.”
Võ Đông Anh thở dài: “Ầy, cô cháu thật sự không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Nhưng nghe dì nói như vậy, cháu thấy mình vẫn nên kiên trì hơn, hy vọng sớm có thể khiến Hữu Dung động lòng.”
Ngắt điện thoại, Võ Đông Anh đột nhiên cười lạnh.
Bây giờ đến cả Vương Diễm Lệ cũng đứng về phía anh ta, Lâm Thiệu Huy kia cho dù là thần y thì cũng có thể làm được gì chứ?
Nhưng
Cùng lúc đó, bên ngoài cửa vang lên tiếng thông báo.
“Cậu chủ, người của nhà họ Lâm xin gặp.”
Trong phòng trà trang nhã, Vương Diễm Lệ ngắt điện thoại, nói như bắn súng liên thanh:
“Anh, anh nói sao em lại sinh ra một đứa con gái đáng ghét không có đầu óc như vậy? Đúng là chuyện gì cũng khiến em lo.”
Vương Hữu Tài bĩu môi: “Cũng chẳng còn cách nào khác, chuyện này Hữu Dung giống tính của ba nó, đều không có đầu óc.”
Vương Chí Quân vội vàng hỏi.
“Cô, mấy người cậu Võ Đông Anh không thành công sao?”
Vương Diễm Lệ thất vọng nói: “Thành công gì chứ, cái con bé Hữu Dung kia ở đó xen vào. Mấy người cậu Võ Đông Anh lại bị tên bỏ đi Lâm Thiệu Huy kia làm cho bị thương.”
Giang Khả Tâm tức giận nói: “Cô, không phải cháu nói Hữu Dung đâu, nhưng cô xem trên dưới cả nhà chúng ta có ai coi gã Lâm Thiệu Huy đó ra gì đâu? Chỉ có mỗi mình Hữu Dung đầu óc đơn giản, lại đi bảo vệ anh ta như thế.”
“Không phải chỉ có Hữu Dung bảo vệ anh ta đâu.” Vương Hữu Tài cười lạnh.
“Cả Võ Đông Anh thậm chí cả nhà họ Từ đều đang bảo vệ tên bỏ đi Lâm Thiệu Huy đó. Chỉ có điều mọi người cũng không cần vội vàng tức giận, chúng ta nhất định khiến cho bọn chúng phải trả giá.
Vương Chí Quân buồn bực nói: “Ba, không đơn giản như vậy đâu. Ba xem Lâm Thiệu Huy vừa cứu được ông cụ, bà rất coi trọng anh ta đấy.”
“Cậu Võ Đông Anh kia cũng thật là, đường đường là cậu chủ của một tập đoàn lớn, sao không tìm nhiều người hơn một chút. Bắt Hữu Dung sang một bên, như thế không phải có thể yên tâm xử lý Lâm Thiệu Huy sao?”
“Đại sư, ông yếu thì đừng có mà ra gió. Ông coi Lâm Thiệu Huy kia đang đùa sao? Anh đứng bên cạnh vướng chân vướng tay, ngáng chân anh một cái vậy cùng là nhẹ rồi.
Mã Bảo Viên đập bàn trà mắng.
“Cậu, cậu đúng là vô liêm sỉ.”
Gã đánh quyền anh cười lạnh: “Tôi vô liêm sỉ sao? Ít nhất tôi vẫn còn có một chút liêm sỉ. Mặt anh nhẵn như vậy chắc lừa không ít người rồi nhỉ?”
Võ Đông Anh bực bội xua tay: “Được rồi, được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa. Nghĩ giúp tôi cách để đối phó với gã Lâm Thiệu Huy đó đi. Tôi không muốn trân trân nhìn người đẹp sắp đến tay còn bị anh ta cướp đi mất.”
Gã cao thủ tán thủ nâng cái chân đã được bó bột lên tựa vào ghế sofa, anh ta đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh ta không nhịn được chửi bới: “Cậu chủ Đông Anh, tên bỏ đi Lâm Thiệu Huy đó nhất định phải chết! Anh ta dám đánh gãy chân của ông đây như vậy, ông đây nhất định phải báo thù!”
Gã cao thủ tán thủ bị đánh lệch mũi kia, trên mũi có rất nhiều băng gạc.
Giọng nói anh ta ồm ồm, gã đưa ra ý kiến: “Cậu Đông Anh, tôi thấy anh hoàn toàn có thể tìm những anh em trên giang hồ tới giúp đỡ, tìm người âm thầm xử lý tên ranh con đó.”
Võ Đông Anh bóp cằm suy nghĩ.
“Mẹ nó, không ngờ tên Lâm Thiệu Huy đó lại khó đối phó như vậy, xem ra chỉ còn có cách này thôi. Dù sao thứ mà tôi có cũng là tiền, tôi sẽ tìm người xử lý tên đó rồi lấy vợ của anh ta.”
Điện thoại đổ chuông dồn dập, Võ Đông Anh cầm điện thoại lên nhìn. Nhìn thấy số điện thoại của Vương Diễm Lệ, anh ta nhận máy.
Võ Đông Anh đổi giọng trở nên cung kính, anh ta hỏi.
“Dì, dì tìm cháu có việc gì không ạ?’
Vương Diễm Lệ vẫn còn đang ở trong phòng trà, bà ta gọi điện thoại tới định thăm dò chút thông tin.
“Đông Anh, không phải cháu tìm người đi xử lý tên bỏ đi Lâm Thiệu Huy kia sao? Cháu đi chưa?”
Võ Đông Anh giả vờ than phiền.
“Cháu thật sự tìm mấy người bạn đến chỗ của bà nội, nhưng không ngờ đúng lúc cháu đang định xử lý tên Lâm Thiệu Huy kia thì Tô Hữu Dung lại chạy tới ngăn cản.”
Vương Diễm Lệ tức giận chửi mắng: “Con ranh con này, đúng là việc thành không được còn việc hỏng có thừa. Cháu làm vậy là tốt cho nó, vậy mà nó không nhìn thấy.”
“Đúng vậy đó dì.” Võ Đông Anh nói bằng giọng đáng thương: “Hữu Dung đứng chắn trước mặt, cháu và bạn cháu sợ làm cô ấy bị thương nên mới không dám động chân tay. Cuối cùng bạn của cháu lại bị Lâm Thiệu Huy đánh bị thương.”
Vương Diễm Lệ ra sức khuyên bảo: “Đông Anh, cháu đừng nản lòng. Chỉ cần cháu thành tâm thành ý theo đuổi Hữu Dung, sớm muộn gì nó cũng động lòng thôi. Đến lúc đó hai đứa có thể đàng hoàng đến với nhau.”
Võ Đông Anh thở dài: “Ầy, cô cháu thật sự không có nhiều kiên nhẫn như vậy. Nhưng nghe dì nói như vậy, cháu thấy mình vẫn nên kiên trì hơn, hy vọng sớm có thể khiến Hữu Dung động lòng.”
Ngắt điện thoại, Võ Đông Anh đột nhiên cười lạnh.
Bây giờ đến cả Vương Diễm Lệ cũng đứng về phía anh ta, Lâm Thiệu Huy kia cho dù là thần y thì cũng có thể làm được gì chứ?
Nhưng
Cùng lúc đó, bên ngoài cửa vang lên tiếng thông báo.
“Cậu chủ, người của nhà họ Lâm xin gặp.”
Trong phòng trà trang nhã, Vương Diễm Lệ ngắt điện thoại, nói như bắn súng liên thanh:
“Anh, anh nói sao em lại sinh ra một đứa con gái đáng ghét không có đầu óc như vậy? Đúng là chuyện gì cũng khiến em lo.”
Vương Hữu Tài bĩu môi: “Cũng chẳng còn cách nào khác, chuyện này Hữu Dung giống tính của ba nó, đều không có đầu óc.”
Vương Chí Quân vội vàng hỏi.
“Cô, mấy người cậu Võ Đông Anh không thành công sao?”
Vương Diễm Lệ thất vọng nói: “Thành công gì chứ, cái con bé Hữu Dung kia ở đó xen vào. Mấy người cậu Võ Đông Anh lại bị tên bỏ đi Lâm Thiệu Huy kia làm cho bị thương.”
Giang Khả Tâm tức giận nói: “Cô, không phải cháu nói Hữu Dung đâu, nhưng cô xem trên dưới cả nhà chúng ta có ai coi gã Lâm Thiệu Huy đó ra gì đâu? Chỉ có mỗi mình Hữu Dung đầu óc đơn giản, lại đi bảo vệ anh ta như thế.”
“Không phải chỉ có Hữu Dung bảo vệ anh ta đâu.” Vương Hữu Tài cười lạnh.
“Cả Võ Đông Anh thậm chí cả nhà họ Từ đều đang bảo vệ tên bỏ đi Lâm Thiệu Huy đó. Chỉ có điều mọi người cũng không cần vội vàng tức giận, chúng ta nhất định khiến cho bọn chúng phải trả giá.
Vương Chí Quân buồn bực nói: “Ba, không đơn giản như vậy đâu. Ba xem Lâm Thiệu Huy vừa cứu được ông cụ, bà rất coi trọng anh ta đấy.”
“Cậu Võ Đông Anh kia cũng thật là, đường đường là cậu chủ của một tập đoàn lớn, sao không tìm nhiều người hơn một chút. Bắt Hữu Dung sang một bên, như thế không phải có thể yên tâm xử lý Lâm Thiệu Huy sao?”