Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1643
Cậu ta mới có hai mươi mấy tuổi.
Hai mươi mấy tuổi mà cậu ta đã có thân phận kinh khủng đến như vậy rồi.
Mười năm này, rốt cuộc thì cậu ta đã trải qua những chuyện gì mà lại có thể phát triển đến mức kinh khủng như thế này?
Bọn họ nhìn tấm thẻ bài màu đen kia.
Hạ Lan Tuyên và Hứa Long Quan cũng hoàn toàn trở nên lờ mờ.
Hóa ra, người đàn ông đang đứng trước mặt bọn họ lại chính là Tướng Huy trong truyền thuyết.
Bọn họ không hề biết Tướng Huy lại là một người trẻ tuổi như vậy, cũng chỉ có hai mươi mấy tuổi.
Mấy chuyện này tự như một giấc mơ vậy.
"Đầu của tôi đang ở đây này, hai người cứ dũng cảm ra tay đi.”
Ánh mắt của Lâm Thiệu Huy như mắt rồng, nhìn chằm chằm vào hai vị đại tướng trước mặt.
Hứa Long Quan và Hạ Lan Tuyên lập tức giữ im lặng, sắc mặt lúc này của bọn họ trông vô cùng khó coi.
Nếu như nói, có cho bọn họ chém giết Lâm Thiệu Huy, bọn họ cũng không bao giờ dám.
Bởi vì từ xưa đến nay, giết đại tướng chính là phạm vào tội phản quốc, hình phạt chính là tử hình.
Cho dù là bọn họ có võ công tuyệt đỉnh đến mức nào cũng không có cách nào gánh cơ tức giận của Thủ tướng.
Bọn họ không thể giết người đàn ông đang đứng trước mặt này.
Mà trên thực tế, bọn họ cũng không giết được.
"Chuyện ngày hôm nay, Hạ Lan Tuyên tôi sẽ nhớ kỹ.”
Hạ Lan Tuyên nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó vung tay lên:
"Chúng ta đi thôi."
Hạ Lan Tuyên mang một thân phẫn nộ và bất bình rời đi.
Hứa Long Quan cũng nhìn Lâm Thiệu Huy một cái thật sau, trong mắt ông ta hiện lên hận ý:
"Tướng Huy, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."
Có thể nói, hôm nay, hai vị tướng quân này đã mất hết mặt mũi, bởi vậy mà sự hận thù đối với Lâm Thiệu Huy lại càng thêm nồng đậm.
Nếu không thể giết Lâm Thiệu Huy, chỉ sợ là cả đời này bọn họ cũng không thể an tâm mà sống.
Bây giờ!
Trong sân chỉ còn lại ba người Lâm Thiệu Huy và Nghê Lâm, đứng đối diện với mấy người nhà họ Lâm.
Mà lúc này…
Lâm Thiệu Huy giơ một ngón tay lên, nói với Lâm Chí Đô:
"Một tháng, tôi chỉ cần một tháng để nhìn nhà họ Lâm các người, cửa nát nhà tan!"
Nếu như thân phận của anh đã bị bại lộ thì về sau anh cũng không cần phải tiếp tục che giấu nữa.
Sau khi mấy người Lâm Thiệu Huy rời đi, Lâm Chiêm Bao lập tức giống một con chó bổ nhào vào lòng Lâm Chí Đô:
"Ba, chúng ta xong đời rồi. Lần này chúng ta thật sự xong đời rồi. Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"
Tướng Huy!
Người mà bọn họ đắc tội, lại là Tướng Huy, bây giờ còn có ai có thể cứu được bọn họ đây?
Chỉ trong một tháng, đối phương muốn nhỏ tận gốc cả nhà họ Lâm bọn họ.
"Ha ha ha!"
Lâm Chí Đô lập tức cười như điên, hung hăng lắc đầu:
"Báo ứng! Đây là báo ứng. Là nhà họ Lâm chúng ta không có mặt, vậy mà lại vứt đi một viên ngọc. Chúng ta bị trừng phạt là đúng tội."
Lâm Chí Đô cảm thấy rất hối hận!
Thật sự hối hận!
Nếu như có thể dùng cái chết của ông ta để cứu vãn tình hình hiện tại, ông ta sẽ không chần chừ mà tự tử ngay tại đây.
Đáng tiếc, mọi chuyện đã quá muộn rồi!
Là ông ta đã hại chết cháu cùng anh em của mình, hại chết vô số người của nhà học Lâm, cũng chính ông ta đã tự tay phá hủy cơ nghiệm cả mấy trăm năm của nhà họ Lâm.
Cho dù có xuống âm phủ, ông ta cũng không có mặt mũi mà đi gặp tổ tiên của mình.
Đây đều là do chính ông ta tự tìm đường chết.
Nếu như lúc trước bọn họ không làm ra những chuyện quá đáng với Lâm Thiệu Huy thì chắc chắn sẽ không phải nhận kết quả như ngày hôm nay, là bọn họ đáng đời!
Chính bọn họ từ mình tìm đường chết.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Chí Đô, Lâm Chiêm Bao mới nhận ra người ba luôn luôn cơ trí của mình bây giờ cũng có lúc rối loạn như vậy.
Lâm Chiêm Bao thì lại không có kế hoạch gì.
Tiếp theo, những gì mà bọn họ phải đối mặt chính là sự trả thù điên cuồng của Lâm Thiệu Huy.
"Ba, chúng ta trốn đi! Chạy trốn ra nước ngoài. Với số tiền đó, chúng ta có thể vượt qua quãng đời còn lại."
Lâm Chiêm Bao cầu xin Lâm Chí Đô. Lúc này ông ấy chỉ muốn chạy trốn, chạy được xa bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.
Rời xa nơi thị phi này.
Rời xa tên ma quỷ Lâm Thiệu Huy kia!
Chỉ là…
Lâm Chí Đô trực tiếp tát cho ông ấy một cái, sau đó giận dữ hét lớn:
"Gặp chuyện là lập tức muốn chạy trốn, ông vậy mà cũng xứng đáng là người của nhà họ Lâm hay sao? Sao nhà họ Lâm lại có thể sinh ra một thứ rác rưởi như ông chứ? Người nhà họ Lâm chúng ta có thể chết trên chiến trường, nhưng tuyệt đối không thể chưa chiến đấu đã vội bỏ trốn.”
Hai mươi mấy tuổi mà cậu ta đã có thân phận kinh khủng đến như vậy rồi.
Mười năm này, rốt cuộc thì cậu ta đã trải qua những chuyện gì mà lại có thể phát triển đến mức kinh khủng như thế này?
Bọn họ nhìn tấm thẻ bài màu đen kia.
Hạ Lan Tuyên và Hứa Long Quan cũng hoàn toàn trở nên lờ mờ.
Hóa ra, người đàn ông đang đứng trước mặt bọn họ lại chính là Tướng Huy trong truyền thuyết.
Bọn họ không hề biết Tướng Huy lại là một người trẻ tuổi như vậy, cũng chỉ có hai mươi mấy tuổi.
Mấy chuyện này tự như một giấc mơ vậy.
"Đầu của tôi đang ở đây này, hai người cứ dũng cảm ra tay đi.”
Ánh mắt của Lâm Thiệu Huy như mắt rồng, nhìn chằm chằm vào hai vị đại tướng trước mặt.
Hứa Long Quan và Hạ Lan Tuyên lập tức giữ im lặng, sắc mặt lúc này của bọn họ trông vô cùng khó coi.
Nếu như nói, có cho bọn họ chém giết Lâm Thiệu Huy, bọn họ cũng không bao giờ dám.
Bởi vì từ xưa đến nay, giết đại tướng chính là phạm vào tội phản quốc, hình phạt chính là tử hình.
Cho dù là bọn họ có võ công tuyệt đỉnh đến mức nào cũng không có cách nào gánh cơ tức giận của Thủ tướng.
Bọn họ không thể giết người đàn ông đang đứng trước mặt này.
Mà trên thực tế, bọn họ cũng không giết được.
"Chuyện ngày hôm nay, Hạ Lan Tuyên tôi sẽ nhớ kỹ.”
Hạ Lan Tuyên nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó vung tay lên:
"Chúng ta đi thôi."
Hạ Lan Tuyên mang một thân phẫn nộ và bất bình rời đi.
Hứa Long Quan cũng nhìn Lâm Thiệu Huy một cái thật sau, trong mắt ông ta hiện lên hận ý:
"Tướng Huy, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau."
Có thể nói, hôm nay, hai vị tướng quân này đã mất hết mặt mũi, bởi vậy mà sự hận thù đối với Lâm Thiệu Huy lại càng thêm nồng đậm.
Nếu không thể giết Lâm Thiệu Huy, chỉ sợ là cả đời này bọn họ cũng không thể an tâm mà sống.
Bây giờ!
Trong sân chỉ còn lại ba người Lâm Thiệu Huy và Nghê Lâm, đứng đối diện với mấy người nhà họ Lâm.
Mà lúc này…
Lâm Thiệu Huy giơ một ngón tay lên, nói với Lâm Chí Đô:
"Một tháng, tôi chỉ cần một tháng để nhìn nhà họ Lâm các người, cửa nát nhà tan!"
Nếu như thân phận của anh đã bị bại lộ thì về sau anh cũng không cần phải tiếp tục che giấu nữa.
Sau khi mấy người Lâm Thiệu Huy rời đi, Lâm Chiêm Bao lập tức giống một con chó bổ nhào vào lòng Lâm Chí Đô:
"Ba, chúng ta xong đời rồi. Lần này chúng ta thật sự xong đời rồi. Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?"
Tướng Huy!
Người mà bọn họ đắc tội, lại là Tướng Huy, bây giờ còn có ai có thể cứu được bọn họ đây?
Chỉ trong một tháng, đối phương muốn nhỏ tận gốc cả nhà họ Lâm bọn họ.
"Ha ha ha!"
Lâm Chí Đô lập tức cười như điên, hung hăng lắc đầu:
"Báo ứng! Đây là báo ứng. Là nhà họ Lâm chúng ta không có mặt, vậy mà lại vứt đi một viên ngọc. Chúng ta bị trừng phạt là đúng tội."
Lâm Chí Đô cảm thấy rất hối hận!
Thật sự hối hận!
Nếu như có thể dùng cái chết của ông ta để cứu vãn tình hình hiện tại, ông ta sẽ không chần chừ mà tự tử ngay tại đây.
Đáng tiếc, mọi chuyện đã quá muộn rồi!
Là ông ta đã hại chết cháu cùng anh em của mình, hại chết vô số người của nhà học Lâm, cũng chính ông ta đã tự tay phá hủy cơ nghiệm cả mấy trăm năm của nhà họ Lâm.
Cho dù có xuống âm phủ, ông ta cũng không có mặt mũi mà đi gặp tổ tiên của mình.
Đây đều là do chính ông ta tự tìm đường chết.
Nếu như lúc trước bọn họ không làm ra những chuyện quá đáng với Lâm Thiệu Huy thì chắc chắn sẽ không phải nhận kết quả như ngày hôm nay, là bọn họ đáng đời!
Chính bọn họ từ mình tìm đường chết.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Chí Đô, Lâm Chiêm Bao mới nhận ra người ba luôn luôn cơ trí của mình bây giờ cũng có lúc rối loạn như vậy.
Lâm Chiêm Bao thì lại không có kế hoạch gì.
Tiếp theo, những gì mà bọn họ phải đối mặt chính là sự trả thù điên cuồng của Lâm Thiệu Huy.
"Ba, chúng ta trốn đi! Chạy trốn ra nước ngoài. Với số tiền đó, chúng ta có thể vượt qua quãng đời còn lại."
Lâm Chiêm Bao cầu xin Lâm Chí Đô. Lúc này ông ấy chỉ muốn chạy trốn, chạy được xa bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu.
Rời xa nơi thị phi này.
Rời xa tên ma quỷ Lâm Thiệu Huy kia!
Chỉ là…
Lâm Chí Đô trực tiếp tát cho ông ấy một cái, sau đó giận dữ hét lớn:
"Gặp chuyện là lập tức muốn chạy trốn, ông vậy mà cũng xứng đáng là người của nhà họ Lâm hay sao? Sao nhà họ Lâm lại có thể sinh ra một thứ rác rưởi như ông chứ? Người nhà họ Lâm chúng ta có thể chết trên chiến trường, nhưng tuyệt đối không thể chưa chiến đấu đã vội bỏ trốn.”