Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-922
Chương 922: Lâm Thiệu Huy, anh tự tìm đường chết mà!
Ö!
Toàn bộ hội trường đều vô cùng hoảng sợ, sau đó nhìn về phía Lâm Thiệu Huy cách đó không xa, tất cả không ai dám tin tưởng vào lỗ tại mình nữa.
Thằng nhóc này, lại dám đấu giá cùng với hai cậu chủ lớn sao?
Dám cướp đồ của cuồng thần Huyết
Ngục sao?
Anh thật đúng là mất trí mà!
Hoàn toàn điên mất rồi! “Lâm Thiệu Huy, anh nói bậy bạ gì đó?”
Nghe thấy Lâm Thiệu Huy kêu giá, suýt chút nữa Bạch Tổ Y đã hoảng sợ đến mức bất tỉnh, bọn họ làm gì có nhiều tiền như vậy chú?
Cho dù có đi chăng nữa nhưng đây là thứ cuồng thần Huyết Ngục muốn giành lấy để tặng cho hoàng hậu, làm sao ông ta có thể bỏ qua cho bọn họ đây?
Lâm Thiệu Huy làm vậy thật sự là tự tìm đường chết mà. “Nếu như em thích thì anh sẽ mua.
Lâm Thiệu Huy cười yếu ớt.
Anh có thể nhìn ra được Bạch Tổ Y cũng rất thích Trái Tim Biển Xanh, mà toàn bộ đồ vật ở Huyết Đồ Mi đều là của anh, vậy thì tặng một món đồ đấu giá cho vợ mình có sao đâu chú? “Mua? Chỉ với một tên quỷ nghèo như anh có thể mua được sao?"
Một câu nói châm chọc được thốt ra từ trong miệng Hoàng Phủ Hiên, anh ta liếc nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ cực kỳ khinh miệt. “Tôi thấy đừng nói là mười tám nghìn tỷ, trong túi anh có thể lấy ra một trăm tám mươi nghìn hay không thì cũng khó nói lắm đấy.”
Ha ha ha!
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Sau đó đồng loạt ném ánh mắt chán ghét và khinh bỉ lên người Lâm Thiệu Huy.
Một tên phế vật, quỷ nhà nghèo còn phải dựa vào vợ cho tiền tiêu vặt thì làm sao có thể lấy ra một nghìn tám trăm tỷ chứ?
Cho dù là Bạch Tổ Y cũng chưa chắc có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy, tên phế vật này dựa vào đầu mà nói loạn?
Thật là buồn cười mà!
Sắc mặt của Tư Mã Thiên Quang cũng tối sầm xuống, mở miệng trách mắng: “Tên phế vật như cậu có tiền sao? Nếu như đấu giá thành công mà không lấy được tiền ra thì cậu sẽ phải chết ở Huyết Đồ Mi đấy. Cút ra ngoài đi, đừng tự rước lấy nhục nữa.
Hai gia đình bọn họ vì muốn lấy lòng cuồng thần Huyết Ngục nên nhất định phải giành được Trái Tim Biển Xanh, làm sao có thể để tên phế vật Lâm Thiệu Huy này quấy rối được chứ?
Sắc mặt Lâm Thiệu Huy vô cùng điềm đạm, bình tĩnh nói: “Có tiền hay không là chuyện của tôi, có liên quan gì đến anh không?”
Nghe vậy, mọi người đều lập tức nổi giận, trong mắt hiện lên vẻ căm hận ngút trời.
Cái tên khốn kiếp này, muốn đâm đầu vào chỗ chết mà còn mạnh miệng như vậy sao?
Thật là đáng chết mà!
Hoàng Phủ Hiến hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ oán độc: “Diệp Thế Hào, ai cho anh để bọn họ vào đây thế? Đuổi hai kẻ chó chết này ra ngoài đi.”
Thế nhưng!
Diệp Thế Hào lại không hề động đậy, chỉ lạnh lùng nói: “Cậu Lâm không phải là người mà loại nhân vật nhỏ như cậu có thể đắc tội được đâu, thu tay lại đi.
Cái gì?
Ngay lập tức, sắc mặt Hoàng Phủ Hiện lập tức khó coi tới cực điểm, trong mắt hiện lên vẻ cay độc: “Diệp Thế Hào, anh có ý gì? Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng tên phế vật này là vua Huyết Ngục sao?"
Tuy nhiên, Diệp Thế Hào chỉ lạnh nhạt không muốn trả lời lại, giữ vững suy nghĩ trong lòng mình.
Thái độ của anh ta như vậy thật sự khiến cho Hoàng Phủ Hiên như phát điên, anh ta quét mắt nhìn Diệp Thế Hào rồi nói: “Được được được, một con chó cũng dám phản bội lại nhà họ Hoàng Phủ tôi, tôi sẽ khiến anh chết không được tử tế.
Một con chó của mình lại khiến anh ta khó xử trước mặt mọi người như vậy, nếu không làm chút gì đó thì sau này làm sao Hoàng Phủ Hiến anh ta còn chỗ đặt chân ở Nam Lộc nữa chứ?
Tất cả mọi người cũng dùng ánh mắt trào phúng nhìn Diệp Thế Hào, tên ngu ngốc này lại tin tưởng thẳng ở rể kia chính là vua Huyết Ngục sao?
Thật là đầu có có bệnh mà. “Mười chín nghìn tỷ. “Hai mươi mốt nghìn tỷ." “Hai mươi ba nghìn tỷ.
Hai cậu chủ điên cuồng đấu giá, hiển nhiên bọn họ vì muốn lấy lòng cuồng thần Huyết Ngục mà không hề do dự ra tiền.
Chỉ là một giọng nói khiến người khác chán ghét lại tiếp tục vang lên, hơn nữa còn khiến tất cả mọi người ở hội trường đều choáng váng. “Ba mươi lăm nghìn tỷ
Khi con số này vừa thốt ra, toàn bộ hội trường đều đồng loạt yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
Người này, nghiêm túc sao?
Vừa nghe thấy con số này, Bạch Tổ Y che ngực mình lại, cô chỉ cảm thấy trái tim đã ngừng đập đến nơi rồi. Trong nháy mắt, đôi mắt xinh đẹp phủ đầy vẻ ảm đạm.
Hoàn toàn xong rồi!
Mà lúc này, hai cậu chủ Hoàng Phủ Hiên và Tư Mã Thiên Quang đều đồng loạt quay đầu lại, trong ánh mắt hiện lên chút sát ý: “Lâm Thiệu Huy, anh tự tìm đường chết rồi!”
Ö!
Toàn bộ hội trường đều vô cùng hoảng sợ, sau đó nhìn về phía Lâm Thiệu Huy cách đó không xa, tất cả không ai dám tin tưởng vào lỗ tại mình nữa.
Thằng nhóc này, lại dám đấu giá cùng với hai cậu chủ lớn sao?
Dám cướp đồ của cuồng thần Huyết
Ngục sao?
Anh thật đúng là mất trí mà!
Hoàn toàn điên mất rồi! “Lâm Thiệu Huy, anh nói bậy bạ gì đó?”
Nghe thấy Lâm Thiệu Huy kêu giá, suýt chút nữa Bạch Tổ Y đã hoảng sợ đến mức bất tỉnh, bọn họ làm gì có nhiều tiền như vậy chú?
Cho dù có đi chăng nữa nhưng đây là thứ cuồng thần Huyết Ngục muốn giành lấy để tặng cho hoàng hậu, làm sao ông ta có thể bỏ qua cho bọn họ đây?
Lâm Thiệu Huy làm vậy thật sự là tự tìm đường chết mà. “Nếu như em thích thì anh sẽ mua.
Lâm Thiệu Huy cười yếu ớt.
Anh có thể nhìn ra được Bạch Tổ Y cũng rất thích Trái Tim Biển Xanh, mà toàn bộ đồ vật ở Huyết Đồ Mi đều là của anh, vậy thì tặng một món đồ đấu giá cho vợ mình có sao đâu chú? “Mua? Chỉ với một tên quỷ nghèo như anh có thể mua được sao?"
Một câu nói châm chọc được thốt ra từ trong miệng Hoàng Phủ Hiên, anh ta liếc nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ cực kỳ khinh miệt. “Tôi thấy đừng nói là mười tám nghìn tỷ, trong túi anh có thể lấy ra một trăm tám mươi nghìn hay không thì cũng khó nói lắm đấy.”
Ha ha ha!
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Sau đó đồng loạt ném ánh mắt chán ghét và khinh bỉ lên người Lâm Thiệu Huy.
Một tên phế vật, quỷ nhà nghèo còn phải dựa vào vợ cho tiền tiêu vặt thì làm sao có thể lấy ra một nghìn tám trăm tỷ chứ?
Cho dù là Bạch Tổ Y cũng chưa chắc có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy, tên phế vật này dựa vào đầu mà nói loạn?
Thật là buồn cười mà!
Sắc mặt của Tư Mã Thiên Quang cũng tối sầm xuống, mở miệng trách mắng: “Tên phế vật như cậu có tiền sao? Nếu như đấu giá thành công mà không lấy được tiền ra thì cậu sẽ phải chết ở Huyết Đồ Mi đấy. Cút ra ngoài đi, đừng tự rước lấy nhục nữa.
Hai gia đình bọn họ vì muốn lấy lòng cuồng thần Huyết Ngục nên nhất định phải giành được Trái Tim Biển Xanh, làm sao có thể để tên phế vật Lâm Thiệu Huy này quấy rối được chứ?
Sắc mặt Lâm Thiệu Huy vô cùng điềm đạm, bình tĩnh nói: “Có tiền hay không là chuyện của tôi, có liên quan gì đến anh không?”
Nghe vậy, mọi người đều lập tức nổi giận, trong mắt hiện lên vẻ căm hận ngút trời.
Cái tên khốn kiếp này, muốn đâm đầu vào chỗ chết mà còn mạnh miệng như vậy sao?
Thật là đáng chết mà!
Hoàng Phủ Hiến hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ oán độc: “Diệp Thế Hào, ai cho anh để bọn họ vào đây thế? Đuổi hai kẻ chó chết này ra ngoài đi.”
Thế nhưng!
Diệp Thế Hào lại không hề động đậy, chỉ lạnh lùng nói: “Cậu Lâm không phải là người mà loại nhân vật nhỏ như cậu có thể đắc tội được đâu, thu tay lại đi.
Cái gì?
Ngay lập tức, sắc mặt Hoàng Phủ Hiện lập tức khó coi tới cực điểm, trong mắt hiện lên vẻ cay độc: “Diệp Thế Hào, anh có ý gì? Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng tên phế vật này là vua Huyết Ngục sao?"
Tuy nhiên, Diệp Thế Hào chỉ lạnh nhạt không muốn trả lời lại, giữ vững suy nghĩ trong lòng mình.
Thái độ của anh ta như vậy thật sự khiến cho Hoàng Phủ Hiên như phát điên, anh ta quét mắt nhìn Diệp Thế Hào rồi nói: “Được được được, một con chó cũng dám phản bội lại nhà họ Hoàng Phủ tôi, tôi sẽ khiến anh chết không được tử tế.
Một con chó của mình lại khiến anh ta khó xử trước mặt mọi người như vậy, nếu không làm chút gì đó thì sau này làm sao Hoàng Phủ Hiến anh ta còn chỗ đặt chân ở Nam Lộc nữa chứ?
Tất cả mọi người cũng dùng ánh mắt trào phúng nhìn Diệp Thế Hào, tên ngu ngốc này lại tin tưởng thẳng ở rể kia chính là vua Huyết Ngục sao?
Thật là đầu có có bệnh mà. “Mười chín nghìn tỷ. “Hai mươi mốt nghìn tỷ." “Hai mươi ba nghìn tỷ.
Hai cậu chủ điên cuồng đấu giá, hiển nhiên bọn họ vì muốn lấy lòng cuồng thần Huyết Ngục mà không hề do dự ra tiền.
Chỉ là một giọng nói khiến người khác chán ghét lại tiếp tục vang lên, hơn nữa còn khiến tất cả mọi người ở hội trường đều choáng váng. “Ba mươi lăm nghìn tỷ
Khi con số này vừa thốt ra, toàn bộ hội trường đều đồng loạt yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Lâm Thiệu Huy.
Người này, nghiêm túc sao?
Vừa nghe thấy con số này, Bạch Tổ Y che ngực mình lại, cô chỉ cảm thấy trái tim đã ngừng đập đến nơi rồi. Trong nháy mắt, đôi mắt xinh đẹp phủ đầy vẻ ảm đạm.
Hoàn toàn xong rồi!
Mà lúc này, hai cậu chủ Hoàng Phủ Hiên và Tư Mã Thiên Quang đều đồng loạt quay đầu lại, trong ánh mắt hiện lên chút sát ý: “Lâm Thiệu Huy, anh tự tìm đường chết rồi!”