Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
Trên đàn tế bằng đá xếp thành hình tròn ấy, Đường Mẫn và đội trưởng Hồ Dương bị người ta dùng dây thừng trói chặt vào cột đá. Từ nơi này đúng là có thể dõi mắt nhìn thấy khu rừng và biển hồ mênh mông bên dưới thành Tước Mẫu. Quách Nhật Niệm Thanh chậm rãi bước tới trước mặt hai người, liếc xuống bên dưới một cái, rồi cười cười bảo: "Cảnh sắc cũng không tệ nhỉ?"
"Hừ!" Đường Mẫn nói: "Họ sẽ trở về, họ sẽ trở về nhanh thôi."
"Ừm, ta tin cô nói thật, có điều, trước lúc đó, ta muốn tặng các vị một món lễ vật nhỏ." Quách Nhật Niệm Thanh đánh mắt ra hiệu cho tên binh sĩ bưng tới một cái mâm nhỏ, chỉ thấy trên mâm xếp một hàng những ống kim loại rỗng ruột, từ nhỏ đến lớn xếp thành một hàng, ống to nhất cũng bằng ngón tay cái.
"Đây là gì vậy?" Đường Mẫn thất thanh kêu lên. Còn đội trưởng Hồ Dương thì chỉ cần liếc nhìn đã nhận ra ngay, đây là ống rút máu. Thời xưa, các đồ tể thường dùng để rút máu những loài động vật cỡ lớn như lợn, bò... đầu nhọn cắm vào huyết quản, máu sẽ theo đường ống chảy ra ngoài cơ thể, cho đến khi chết. "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Đội trưởng Hồ Dương cũng nghi hoặc hỏi.
"À, cái này..." Quách Nhật Niệm Thanh đưa tay chọn lựa trong mâm, mỉm cười nói: "Minh ước thần thánh, được ký kết bằng máu tươi, kẻ nào vi phạm, cũng phải dùng máu để đền bồi. Theo thông tin ta nhận được, bọn Trác Mộc Cường Ba đến giờ vẫn chưa đến Thác Nhật. Hôm nay sợ rằng họ không kịp trở lại rồi, vì vậy, ta chuẩn bị trước một chút thôi!"
"Ông nói bậy! Ông gạt tôi! Chắc chắn họ đã đến Thác Nhật rồi, giờ đang ở trên đường, chỉ một chốc nữa là sẽ về tới đây thôi!" Đường Mẫn lớn tiếng hét lên. Quách Nhật Niệm Thanh chọn một cái ống cỡ vừa, đung đưa trước mắt cô, sắc mặt Đường Mẫn tức thì trở nên tái mét.
"Ừm, muốn làm gì thì cứ làm với ta đây này, bắt nạt đàn bà, vậy mà cũng coi là bậc đại tướng à?" Đội trưởng Hồ Dương không thể nhịn nổi nữa.
Quách Nhật Niệm Thanh cười khì khì nói: "Đừng nôn nóng, ai cũng có phần, máu của các người sẽ chỉ từ từ chảy ra thôi. Ta nhất định sẽ tuân thủ minh ước thần thánh, trước khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, các người nhất định không tắt thở được đâu."
Đội trưởng Hồ Dương nghe mà tức đến xanh mặt, tên khốn này, không ngờ lại chơi trò chữ nghĩa đó, làm vậy có khác nào giày vò người ta đến chết? Lão quốc vương kia sao không thấy đâu, sao lại để cho hắn dùng trò bỉ ổi vô sỉ này hại người! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào ông ta để mặc cho Quách Nhật Niệm Thanh làm bừa hay sao?"
Thấy Quách Nhật Niệm Thanh lại bước về phía Đường Mẫn, khóe mắt cô đã ầng ậng nước, đội trưởng Hồ Dương không nhịn nổi quát lên: "Đủ rồi, đừng làm hại cô ấy, có giỏi thì đâm hết cả vào ta đây này!"
"Chậc chậc!" Quách Nhật Niệm Thanh làm ra vẻ kinh ngạc lắm, tấm tắc nói: "Đây là yêu cầu của ngươi đây nhé, ta chỉ lo, nếu trước khi trời tối bọn Trác Mộc Cường Ba trở về, mà... mà... ngươi lại không cầm cự được. Vậy thì cũng không thể xem là chúng ta vi phạm minh ước thần thánh đâu đấy nhé!"
Đội trưởng Hồ Dương trợn trừng mắt lên quát: "Im mẹ cái mồm mày đi! Tên nhãi con nhà ngươi chắc không chỉ biết dọa khiếp người ta thôi đấy chứ!"
Quách Nhật Niệm Thanh mím môi cười, đổi sang một ống khác lớn hơn, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười xun xoe thường ngày, bước về phía đội trưởng Hồ Dương. Đội trưởng Hồ Dương không cam lòng, gào lên: "Ta vẫn còn một chuyện muốn hỏi. Tại sao? Tại sao ngươi nhất định phải nhằm vào chúng ta như thế?"
Quách Nhật Niệm Thanh áp mặt vào, kiễng chân lên khẽ thì thầm vào tai đội trưởng Hồ Dương: "Bởi vì ngươi, đã cướp đi thứ quý giá nhất của ta. Không có kẻ nào, có thể cướp đoạt thứ gì của ta được!"
Đội trưởng Hồ Dương ngoảnh đầu lại, lấy làm nghi hoặc nhìn tên lùn Quách Nhật Niệm Thanh trước mắt, đột nhiên thấy trước ngực nhói lên, lúc cúi đầu xuống, thì cái ống rút máu dài chừng năm lóng tay kia đã đâm một nửa vào ngực mình rồi, từng giọt máu to tướng chảy ra phía đầu bên kia, nhuộm đỏ cả bàn đá. Quách Nhật Niệm Thanh đã bước lùi lại, Đường Mẫn thất thanh khóc nấc lên: "Đội trưởng Hồ Dương... đừng mà... đừng mà..."
Đội trưởng Hồ Dương dịu giọng an ủi: "Tôi không sao, nhất thời cũng không chết được đâu mà lo." Anh nhìn chằm chằm vào mặt Quách Nhật Niệm Thanh, nói: "Ta không hiểu, rốt cuộc ngươi đã mất cái gì vậy? Tại sao ta lại cướp của ngươi? Ngươi nói ra xem, nếu đúng là ở chỗ ta, ta sẽ lập tức trả lại ngươi ngay bây giờ!"
"Trả lại cho ta? Ha ha!" Tiếng cười của Quách Nhật Niệm Thanh nghe thật thê thảm: "Không, ngươi không bao giờ trả lại được! Không bao giờ có thể trả lại được!" Y quay người rời khỏi đàn tế, trước khi đi còn dặn dò thuộc hạ: "Canh chừng bọn chúng, có chuyện gì phải báo ngay với ta!"
Tên hộ vệ trưởng đứng cạnh đó lo âu hỏi: "Quách Nhật Niệm Thanh đại nhân, đại vương bảo tôi đến hỏi ngài, làm như vậy liệu có... có ổn không?"
Quách Nhật Niệm Thanh cười gằn nói: "Ngươi nói với đại vương, chắc chắn bọn chúng không thể trở về kịp. Hơn nữa, ta dám đảm bảo, chỉ cần trời chưa tối hẳn, kẻ đó tuyệt đối không thể tắt thở được, chúng ta không hề vi phạm minh ước thần thánh." Gã đội trưởng liền cung kính lui xuống.
Trong rừng, sáu thớt ngựa đang lao đi như ánh chớp, chính là nhóm người bọn Trác Mộc Cường Ba. Bọn họ đụng độ một nhóm lính áo đen dùng cung tên, kết quả không cần phải nói cũng biết, nhóm lính kia không thể ngăn bước được họ dù chỉ một phút, ngược lại còn cung cấp thêm mấy con ngựa khỏe. Chỉ có điều, buổi sáng sớm ngồi thuyền đi đường vòng lên bờ cũng tốn mất một chút thời gian, giờ đây tình hình càng lúc càng gấp rút, bọn Trác Mộc Cường Ba ai nấy đều đanh mặt lại, để mặc cơn gió như những ngọn roi vô hình táp lên. Tất cả đều đã được tính toán kỹ càng, từ kẻ địch chặn đường, đến tên Max bỏ trốn, cạm bẫy... duy chỉ một điều họ không nghĩ đến, đó chính là thời tiết ở Shangri-la này! Thời tiết hôm nay rất tệ, mới trưa mà bầu trời hình con rắn khổng lồ của Shangri-la đã xám xịt. Ba Tang ước tính, hôm nay có thể sẽ sập tối sớm hơn ngày thường từ hai đến ba tiếng đồng hồ. Chính hai ba tiếng này, rất có thể sẽ lấy mạng của đội trưởng Hồ Dương và Đường Mẫn!
Trên đàn tế, sắc mặt đội trưởng Hồ Dương đã bắt đầu nhợt nhạt, từng giọt máu lớn vẫn đang không ngừng nhỏ xuống. Đường Mẫn từ đầu vẫn luôn nói chuyện, tìm cách phân tán sự chú ý của anh. Lúc này, cô cũng quan sát thấy đội trưởng Hồ Dương bắt đầu có biểu hiện dị thường, vội nói: "Đội trưởng Hồ Dương, anh... anh không được ngủ đâu đấy!"
Đội trưởng Hồ Dương gượng cười gật đầu: "Tôi biết, tôi có ngủ đâu?"
"Đội trưởng Hồ Dương, có phải anh bắt đầu thấy lạnh không?" Đường Mẫn lại hỏi.
"Làm gì có." Đội trưởng Hồ Dương mỉm cười lắc đầu.
Nhưng Đường Mẫn thấy rất rõ ràng, toàn thân đội trưởng Hồ Dương đang khe khẽ run lên, hơn nữa giọng anh cũng càng lúc càng nhỏ hơn. Đường Mẫn tiếp tục gọi: "Đội trưởng Hồ Dương, đội trưởng Hồ Dương...?"
Lần này không có tiếng trả lời. Hồi lâu sau, đội trưởng Hồ Dương mới từ từ ngẩng gương mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi lạnh lên, khẽ nói: "Con đường này, mọi người phải đi tiếp thôi vậy. Tôi già rồi, không thích hợp với công việc này nữa rồi."
"Đội trưởng Hồ Dương, anh nói gì vậy?" Đường Mẫn cuống lên, chẳng lẽ, chẳng lẽ... đội trưởng Hồ Dương đã sắp không nghe thấy cô nói gì rồi hay sao?
Đội trưởng Hồ Dương vẫn lẩm bẩm tự nói một mình: "Lần này đến được đây, thật đúng là, đúng là nơi nguy hiểm nhất trong những nơi tôi từng đặt chân đấy. Phải rồi, thay tôi nói hộ với Cường Ba một tiếng, bảo cậu ấy..." giọng đội trưởng Hồ Dương càng lúc càng nhỏ, dần dần không thể nghe thấy nữa.
Đường Mẫn khóc lớn: "Đội trưởng Hồ Dương! Đội trưởng Hồ Dương! Anh không có chuyện gì đâu! Đội trưởng Hồ Dương, Cường Ba sẽ trở về ngay thôi mà! Đội trưởng Hồ Dương! Người đâu! Mau đến đây! Cầu xin mấy người đấy!"
Giây lát sau, Quách Nhật Niệm Thanh đã đến bên cạnh đàn tế, quan sát trạng thái của đội trưởng Hồ Dương. Đường Mẫn bị trói bên cạnh vừa khóc lóc vừa kêu gào: "Anh ấy không xong rồi, mau cứu anh ấy đi... cầu xin mấy người mau cứu anh ấy đi!"
Quách Nhật Niệm Thanh làm bộ nghĩ ngợi, hỏi: "Tại sao lại không xong chứ?" Y ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, rồi như thể vừa sực nhớ ra chuyện gì đó: "À, thì ra trời sắp tối rồi!" Nói đoạn, y liền quay sang bảo Đường Mẫn: "Đừng lo, rồi sẽ đến lượt cô thôi. Ta sẽ cho cô một cái chết nhanh gọn, chứ không phải chịu khổ như vị dũng sĩ này đâu. Đây là, ưu đãi dành riêng cho cô đấy."
Đường Mẫn bấy giờ mới phát hiện, bầu trời đã mù mịt mây đen, quả nhiên màn đêm đã gần như phủ kín khắp nơi. Cô lẩm bẩm nói: "Sao lại thế, sao lại thế này chứ?"
Quách Nhật Niệm Thanh sai binh sĩ đốt đuốc lên, rồi lẩm bẩm không ngừng: "Đến lúc lên đường rồi, đến lúc lên đường rồi..." tựa như một gã phù thủy đang niệm chú ngữ nguyền rủa ai đó.
Lúc này, đội trưởng Hồ Dương lại tỉnh táo được một chút, cúi đầu nói với Quách Nhật Niệm Thanh: "Này, thằng lùn, ta hỏi cái, sau khi chết, ta có được thiên táng không vậy?"
"Hả, thiên táng?" Quách Nhật Niệm Thanh chẳng hề để tâm đội trưởng Hồ Dương gọi y là thằng lùn, cười khẩy đáp lời: "Đó là nghi thức dành cho bậc quân vương! Ngươi à? Chết rồi chỉ có da bọc xương, xác thịt ngươi sẽ làm thức ăn cho lũ sâu bọ dưới lòng đất."
"Trở về rồi! Họ trở về rồi!" Đột nhiên, Đường Mẫn hét lớn: "Mau, mau thả anh ấy ra, Cường Ba trở về rồi kìa!"
Quách Nhật Niệm Thanh đứng trên đàn tế dõi mắt nhìn ra phía xa xa, quả nhiên, trong bóng tối có mấy cái bóng đang di động, nhưng không thể phân biệt được đó là gì. Y không dám khẳng định, cúi đầu suy nghĩ giây lát, quyết định thà giết lầm còn hơn bỏ sót, bèn ngẩng cao đầu lớn tiếng nói: "Đó không phải Trác Mộc Cường Ba, là người Lỗ Mặc. Hơn nữa... trời đã tối đen, theo minh ước thần thánh, ta sẽ cắt lấy linh hồn của các người!"
"Không!" Đường Mẫn kêu lên thảm thiết: "Trời vẫn chưa tối hẳn, các người mau nhìn đi! Trời vẫn chưa tối hẳn mà!"
Trong tầng mây đen dày đặc, vẫn còn một kẽ hở, một tia sáng yếu ớt ló ra từ nơi đó. Mấy tên binh sĩ đều ngước nhìn bầu trời, rồi lại đưa mắt sang phía Quách Nhật Niệm Thanh. Làm trái minh ước thần thánh, chính là báng bổ thần minh, bọn họ bắt đầu do dự.
Quách Nhật Niệm Thanh tức giận quát lớn: "Sao vậy hả! Các ngươi dám trái lệnh ta?"
Một tên binh sĩ nói: "Nhưng đại vương..."
Quách Nhật Niệm Thanh tức tối hét lên: "Ta sẽ nói với đại vương, bây giờ, cứ theo lệnh ta mà làm, hành..." Lời còn chưa dứt, lại có một tên binh sĩ khác chạy lên báo cáo: "Bẩm đại tướng quân! Là bọn Trác Mộc Cường Ba, bọn họ trở về rồi!"
Quách Nhật Niệm Thanh nhìn lại, những bóng đen kia đã lại gần hơn, đó là sáu thớt ngựa, nhưng vẫn không thể nhận ra người ngồi trên đó là ai. Có điều, mấy tên binh sĩ đứng trước đã nhìn rõ rồi. Y dịu giọng nói: "À, trở về rồi, trở về rồi thì tốt." Đúng lúc Đường Mẫn tưởng rằng y định tuyên bố thả người, Quách Nhật Niệm Thanh lại bước đến sát cạnh đội trưởng Hồ Dương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Quách Nhật Niệm Thanh ghé miệng sát bên tai đội trưởng Hồ Dương, khẽ nói: "Không kẻ nào có thể tranh đoạt bất cứ thứ gì của ta, không một kẻ nào hết!" Đội trưởng Hồ Dương đột nhiên cảm thấy tim mình nhói lên, kế đó, cổ họng ngọt lịm, phun ra một ngụm máu tươi. Đường Mẫn thấy rõ rành rành, ống kim loại đã cắm một nửa vào ngực đội trưởng Hồ Dương kia đã bị Quách Nhật Niệm Thanh ấn thêm vào một phần tư nữa. "Đừng mà!" Cô gào lên một tiếng, hai mắt nhòa đi, trước lúc hôn mê còn lờ mờ nghe thấy đám binh sĩ hộ vệ quát lớn: "Ai?"
"Làm gì vậy!"
Sau đó, Đường Mẫn không biết gì nữa.
Trên đàn tế, mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba cẩn thận đặt đội trưởng Hồ Dương xuống. Máu nhuộm đỏ cả người anh, nhìn mà không khỏi kinh hãi, ai nấy đều thấy trào dâng lên cảm giác bi phẫn tột cùng!
"Đừng động vào." Pháp sư Tháp Tây ngăn tay Trác Mộc Cường Ba lại: "Nhổ nó ra, cậu ấy sẽ chết ngay lập tức."
Lữ Cánh Nam nói: "Anh ấy mất máu quá nhiều, sức sống bắt đầu suy kiệt. Chúng ta có máu dự phòng phải không? Đâu rồi?"
Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu lên, bảo Trương Lập: "Đi lấy về đây."
Trương Lập nói: "Ở đâu cơ?"
Trác Mộc Cường Ba tức giật gắt lên: "Hỏi đi! Mau lấy về đây!"
Trương Lập sực nhớ ra, vội chụp lấy một tên binh sĩ, lớn tiếng quát: "Mấy cái bao của chúng ta ở đâu? Mau dẫn ta đến đó! Ngay lập tức!"
Lúc này, một tên binh sĩ khác đang run rẩy trước mặt Ba Tang. Vị sát thần lạnh lùng đến độ cơ hồ không còn cảm xúc ấy, hai mắt hờ hững nhìn ra phía xa, chầm chậm hỏi: "Kẻ nào làm?" Giọng nói tựa hồ như từ chốn âm ty địa ngục vẳng về, băng lạnh thấu xương.
"Tôi, tôi, tôi... tôi không biết, là, Quách Nhật Niệm Thanh, Quách Nhật Niệm Thanh đại nhân bảo chúng tôi canh giữ ở đây."
"Hắn đâu rồi?"
"Vừa nãy, vừa nãy còn ở đây, sau đó, sau đó đã biến mất rồi!"
"Khốn kiếp!" Ba Tang đột nhiên ngẩng mặt hú lên một tiếng bi thương, hai tay vươn ra, một tay chụp vào hông, một tay nắm xương ức, nâng tên binh sĩ giơ cao quá đầu, rồi ném mạnh xuống đất, giẫm chân lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiến răng kèn kẹt nói bằng một thứ tiếng mà hắn không hiểu: "Các ngươi cứ trơ mắt ra nhìn anh ấy bị giết... các ngươi trơ mắt ra nhìn hả!" Tên binh sĩ kia cực kỳ hoảng sợ, hai mắt trợn ngược, không ngờ đã ngất luôn tại chỗ.
Trác Mộc Cường Ba thấy Lữ Cánh Nam lại chạy đến chỗ Đường Mẫn, vội hỏi: "Cô ấy sao rồi?"
Lữ Cánh Nam đáp: "Chỉ bị hôn mê thôi."
"Đội trưởng Hồ Dương! Đội trưởng Hồ Dương!" Nhạc Dương chợt reo lên: "Đội trưởng Hồ Dương tỉnh rồi!"
"Đội trưởng Hồ Dương!" Trác Mộc Cường Ba quỳ một chân bên cạnh. Đội trưởng Hồ Dương gắng hết sức ngoẹo đầu qua, nhìn gã, mỉm cười nói: "Nói với lão Phương một tiếng, nợ của ông ấy, tôi trả hết rồi nhé."
"Đội trưởng Hồ Dương, anh không nợ gì hết. Cố gắng lên, anh sẽ khỏe lại ngay thôi mà. Mạng anh cứng lắm, anh quên rồi à?"
"Kha kha, cứng mấy thì cũng... tôi biết mà, hạng... hạng người như tôi, thế nào cũng không thể chết yên lành ở nhà được, cậu đấy... đừng học tôi nhé!"
"Đội trưởng Hồ Dương, anh phải gắng lên, anh được mà..." Trác Mộc Cường Ba lo lắng nhìn mọi người, hy vọng tìm được sự giúp đỡ. Gã kéo pháp sư Á La lại, gần như van vỉ: "Có cách gì cầm máu không? Không thể cứ để chảy mãi thế này được!"
Pháp sư Á La lắc đầu. Loại ống rút máu này đã cắm vào mạch máu thì không thể cầm được, huống hồ tình hình đội trưởng Hồ Dương lúc này đã giống như ngọn đèn sắp tắt bùng lên một lần cuối cùng, cầm máu cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì. Trác Mộc Cường Ba càng lúc càng nóng nảy, gã lớn tiếng gầm lên: "Trương Lập đâu rồi? Sao chậm thế!"
Đội trưởng Hồ Dương khẽ nói: "Được rồi, cậu nóng nảy như vậy sẽ ảnh hưởng đến những người khác đấy. Đợi lát nữa Tước Mẫu vương đến, nhớ giúp tôi hỏi một tiếng, loại người như tôi, sau khi chết có tư cách... có tư cách được thiên táng không? Từ ngày đầu tiên đặt chân đến Tây Tạng tôi đã nghe nói, trong lòng người Tạng, ai được thiên táng, linh hồn sẽ lên tới thiên đường, chỉ tiếc là ở Tây Tạng bao nhiêu năm như thế, chưa bao giờ tôi gặp được cả."
"Anh đừng nói bậy, anh sẽ không sao đâu, tôi đã hứa với thầy giáo, nhất định sẽ đưa mọi người trở về mà. Đội trưởng Hồ Dương, chúng tôi còn cần có anh dẫn đường mà!"
"Không, tôi biết chứ, cậu để tôi nói hết đi, có... có mấy câu thôi, nhớ kỹ nhé, đừng bao giờ hỏa táng, đến lúc ấy lại còn tro cốt lằng nhằng, mang đi không tiện. Mà bây giờ, giá đất ở nghĩa trang còn đắt hơn giá nhà ấy, đội trưởng Hồ Dương của các cậu... nghèo lắm, ha ha ha!"
Trác Mộc Cường Ba đột nhiên không sao kìm nén nổi sự bi phẫn trong lòng, nước mắt trào tuôn ào ạt. Cuối cùng, chỉ nghe đội trưởng Hồ Dương nói: "Lá mùa thu rụng xuống, là để chồi non mùa xuân mọc lên, con đường sau này, mọi người hãy tự đi nhé. Nhớ kỹ, người thành công sở dĩ thành công, là vì ngày ngày họ đều không ngừng nỗ lực. Đừng buông lơi, đừng bỏ cuộc, đừng..." giọng đội trưởng Hồ Dương dần chìm xuống, màn mây đen trên trời cũng tan đi, ánh sáng rực rỡ bảy màu từ khe nứt chiếu xuống, dịu dàng bọc lấy thân thể anh. Trên gương mặt trắng nhợt ấy, nở ra một nụ cười an lạc.
HẾT TẬP 8
"Hừ!" Đường Mẫn nói: "Họ sẽ trở về, họ sẽ trở về nhanh thôi."
"Ừm, ta tin cô nói thật, có điều, trước lúc đó, ta muốn tặng các vị một món lễ vật nhỏ." Quách Nhật Niệm Thanh đánh mắt ra hiệu cho tên binh sĩ bưng tới một cái mâm nhỏ, chỉ thấy trên mâm xếp một hàng những ống kim loại rỗng ruột, từ nhỏ đến lớn xếp thành một hàng, ống to nhất cũng bằng ngón tay cái.
"Đây là gì vậy?" Đường Mẫn thất thanh kêu lên. Còn đội trưởng Hồ Dương thì chỉ cần liếc nhìn đã nhận ra ngay, đây là ống rút máu. Thời xưa, các đồ tể thường dùng để rút máu những loài động vật cỡ lớn như lợn, bò... đầu nhọn cắm vào huyết quản, máu sẽ theo đường ống chảy ra ngoài cơ thể, cho đến khi chết. "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Đội trưởng Hồ Dương cũng nghi hoặc hỏi.
"À, cái này..." Quách Nhật Niệm Thanh đưa tay chọn lựa trong mâm, mỉm cười nói: "Minh ước thần thánh, được ký kết bằng máu tươi, kẻ nào vi phạm, cũng phải dùng máu để đền bồi. Theo thông tin ta nhận được, bọn Trác Mộc Cường Ba đến giờ vẫn chưa đến Thác Nhật. Hôm nay sợ rằng họ không kịp trở lại rồi, vì vậy, ta chuẩn bị trước một chút thôi!"
"Ông nói bậy! Ông gạt tôi! Chắc chắn họ đã đến Thác Nhật rồi, giờ đang ở trên đường, chỉ một chốc nữa là sẽ về tới đây thôi!" Đường Mẫn lớn tiếng hét lên. Quách Nhật Niệm Thanh chọn một cái ống cỡ vừa, đung đưa trước mắt cô, sắc mặt Đường Mẫn tức thì trở nên tái mét.
"Ừm, muốn làm gì thì cứ làm với ta đây này, bắt nạt đàn bà, vậy mà cũng coi là bậc đại tướng à?" Đội trưởng Hồ Dương không thể nhịn nổi nữa.
Quách Nhật Niệm Thanh cười khì khì nói: "Đừng nôn nóng, ai cũng có phần, máu của các người sẽ chỉ từ từ chảy ra thôi. Ta nhất định sẽ tuân thủ minh ước thần thánh, trước khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, các người nhất định không tắt thở được đâu."
Đội trưởng Hồ Dương nghe mà tức đến xanh mặt, tên khốn này, không ngờ lại chơi trò chữ nghĩa đó, làm vậy có khác nào giày vò người ta đến chết? Lão quốc vương kia sao không thấy đâu, sao lại để cho hắn dùng trò bỉ ổi vô sỉ này hại người! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào ông ta để mặc cho Quách Nhật Niệm Thanh làm bừa hay sao?"
Thấy Quách Nhật Niệm Thanh lại bước về phía Đường Mẫn, khóe mắt cô đã ầng ậng nước, đội trưởng Hồ Dương không nhịn nổi quát lên: "Đủ rồi, đừng làm hại cô ấy, có giỏi thì đâm hết cả vào ta đây này!"
"Chậc chậc!" Quách Nhật Niệm Thanh làm ra vẻ kinh ngạc lắm, tấm tắc nói: "Đây là yêu cầu của ngươi đây nhé, ta chỉ lo, nếu trước khi trời tối bọn Trác Mộc Cường Ba trở về, mà... mà... ngươi lại không cầm cự được. Vậy thì cũng không thể xem là chúng ta vi phạm minh ước thần thánh đâu đấy nhé!"
Đội trưởng Hồ Dương trợn trừng mắt lên quát: "Im mẹ cái mồm mày đi! Tên nhãi con nhà ngươi chắc không chỉ biết dọa khiếp người ta thôi đấy chứ!"
Quách Nhật Niệm Thanh mím môi cười, đổi sang một ống khác lớn hơn, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười xun xoe thường ngày, bước về phía đội trưởng Hồ Dương. Đội trưởng Hồ Dương không cam lòng, gào lên: "Ta vẫn còn một chuyện muốn hỏi. Tại sao? Tại sao ngươi nhất định phải nhằm vào chúng ta như thế?"
Quách Nhật Niệm Thanh áp mặt vào, kiễng chân lên khẽ thì thầm vào tai đội trưởng Hồ Dương: "Bởi vì ngươi, đã cướp đi thứ quý giá nhất của ta. Không có kẻ nào, có thể cướp đoạt thứ gì của ta được!"
Đội trưởng Hồ Dương ngoảnh đầu lại, lấy làm nghi hoặc nhìn tên lùn Quách Nhật Niệm Thanh trước mắt, đột nhiên thấy trước ngực nhói lên, lúc cúi đầu xuống, thì cái ống rút máu dài chừng năm lóng tay kia đã đâm một nửa vào ngực mình rồi, từng giọt máu to tướng chảy ra phía đầu bên kia, nhuộm đỏ cả bàn đá. Quách Nhật Niệm Thanh đã bước lùi lại, Đường Mẫn thất thanh khóc nấc lên: "Đội trưởng Hồ Dương... đừng mà... đừng mà..."
Đội trưởng Hồ Dương dịu giọng an ủi: "Tôi không sao, nhất thời cũng không chết được đâu mà lo." Anh nhìn chằm chằm vào mặt Quách Nhật Niệm Thanh, nói: "Ta không hiểu, rốt cuộc ngươi đã mất cái gì vậy? Tại sao ta lại cướp của ngươi? Ngươi nói ra xem, nếu đúng là ở chỗ ta, ta sẽ lập tức trả lại ngươi ngay bây giờ!"
"Trả lại cho ta? Ha ha!" Tiếng cười của Quách Nhật Niệm Thanh nghe thật thê thảm: "Không, ngươi không bao giờ trả lại được! Không bao giờ có thể trả lại được!" Y quay người rời khỏi đàn tế, trước khi đi còn dặn dò thuộc hạ: "Canh chừng bọn chúng, có chuyện gì phải báo ngay với ta!"
Tên hộ vệ trưởng đứng cạnh đó lo âu hỏi: "Quách Nhật Niệm Thanh đại nhân, đại vương bảo tôi đến hỏi ngài, làm như vậy liệu có... có ổn không?"
Quách Nhật Niệm Thanh cười gằn nói: "Ngươi nói với đại vương, chắc chắn bọn chúng không thể trở về kịp. Hơn nữa, ta dám đảm bảo, chỉ cần trời chưa tối hẳn, kẻ đó tuyệt đối không thể tắt thở được, chúng ta không hề vi phạm minh ước thần thánh." Gã đội trưởng liền cung kính lui xuống.
Trong rừng, sáu thớt ngựa đang lao đi như ánh chớp, chính là nhóm người bọn Trác Mộc Cường Ba. Bọn họ đụng độ một nhóm lính áo đen dùng cung tên, kết quả không cần phải nói cũng biết, nhóm lính kia không thể ngăn bước được họ dù chỉ một phút, ngược lại còn cung cấp thêm mấy con ngựa khỏe. Chỉ có điều, buổi sáng sớm ngồi thuyền đi đường vòng lên bờ cũng tốn mất một chút thời gian, giờ đây tình hình càng lúc càng gấp rút, bọn Trác Mộc Cường Ba ai nấy đều đanh mặt lại, để mặc cơn gió như những ngọn roi vô hình táp lên. Tất cả đều đã được tính toán kỹ càng, từ kẻ địch chặn đường, đến tên Max bỏ trốn, cạm bẫy... duy chỉ một điều họ không nghĩ đến, đó chính là thời tiết ở Shangri-la này! Thời tiết hôm nay rất tệ, mới trưa mà bầu trời hình con rắn khổng lồ của Shangri-la đã xám xịt. Ba Tang ước tính, hôm nay có thể sẽ sập tối sớm hơn ngày thường từ hai đến ba tiếng đồng hồ. Chính hai ba tiếng này, rất có thể sẽ lấy mạng của đội trưởng Hồ Dương và Đường Mẫn!
Trên đàn tế, sắc mặt đội trưởng Hồ Dương đã bắt đầu nhợt nhạt, từng giọt máu lớn vẫn đang không ngừng nhỏ xuống. Đường Mẫn từ đầu vẫn luôn nói chuyện, tìm cách phân tán sự chú ý của anh. Lúc này, cô cũng quan sát thấy đội trưởng Hồ Dương bắt đầu có biểu hiện dị thường, vội nói: "Đội trưởng Hồ Dương, anh... anh không được ngủ đâu đấy!"
Đội trưởng Hồ Dương gượng cười gật đầu: "Tôi biết, tôi có ngủ đâu?"
"Đội trưởng Hồ Dương, có phải anh bắt đầu thấy lạnh không?" Đường Mẫn lại hỏi.
"Làm gì có." Đội trưởng Hồ Dương mỉm cười lắc đầu.
Nhưng Đường Mẫn thấy rất rõ ràng, toàn thân đội trưởng Hồ Dương đang khe khẽ run lên, hơn nữa giọng anh cũng càng lúc càng nhỏ hơn. Đường Mẫn tiếp tục gọi: "Đội trưởng Hồ Dương, đội trưởng Hồ Dương...?"
Lần này không có tiếng trả lời. Hồi lâu sau, đội trưởng Hồ Dương mới từ từ ngẩng gương mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi lạnh lên, khẽ nói: "Con đường này, mọi người phải đi tiếp thôi vậy. Tôi già rồi, không thích hợp với công việc này nữa rồi."
"Đội trưởng Hồ Dương, anh nói gì vậy?" Đường Mẫn cuống lên, chẳng lẽ, chẳng lẽ... đội trưởng Hồ Dương đã sắp không nghe thấy cô nói gì rồi hay sao?
Đội trưởng Hồ Dương vẫn lẩm bẩm tự nói một mình: "Lần này đến được đây, thật đúng là, đúng là nơi nguy hiểm nhất trong những nơi tôi từng đặt chân đấy. Phải rồi, thay tôi nói hộ với Cường Ba một tiếng, bảo cậu ấy..." giọng đội trưởng Hồ Dương càng lúc càng nhỏ, dần dần không thể nghe thấy nữa.
Đường Mẫn khóc lớn: "Đội trưởng Hồ Dương! Đội trưởng Hồ Dương! Anh không có chuyện gì đâu! Đội trưởng Hồ Dương, Cường Ba sẽ trở về ngay thôi mà! Đội trưởng Hồ Dương! Người đâu! Mau đến đây! Cầu xin mấy người đấy!"
Giây lát sau, Quách Nhật Niệm Thanh đã đến bên cạnh đàn tế, quan sát trạng thái của đội trưởng Hồ Dương. Đường Mẫn bị trói bên cạnh vừa khóc lóc vừa kêu gào: "Anh ấy không xong rồi, mau cứu anh ấy đi... cầu xin mấy người mau cứu anh ấy đi!"
Quách Nhật Niệm Thanh làm bộ nghĩ ngợi, hỏi: "Tại sao lại không xong chứ?" Y ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, rồi như thể vừa sực nhớ ra chuyện gì đó: "À, thì ra trời sắp tối rồi!" Nói đoạn, y liền quay sang bảo Đường Mẫn: "Đừng lo, rồi sẽ đến lượt cô thôi. Ta sẽ cho cô một cái chết nhanh gọn, chứ không phải chịu khổ như vị dũng sĩ này đâu. Đây là, ưu đãi dành riêng cho cô đấy."
Đường Mẫn bấy giờ mới phát hiện, bầu trời đã mù mịt mây đen, quả nhiên màn đêm đã gần như phủ kín khắp nơi. Cô lẩm bẩm nói: "Sao lại thế, sao lại thế này chứ?"
Quách Nhật Niệm Thanh sai binh sĩ đốt đuốc lên, rồi lẩm bẩm không ngừng: "Đến lúc lên đường rồi, đến lúc lên đường rồi..." tựa như một gã phù thủy đang niệm chú ngữ nguyền rủa ai đó.
Lúc này, đội trưởng Hồ Dương lại tỉnh táo được một chút, cúi đầu nói với Quách Nhật Niệm Thanh: "Này, thằng lùn, ta hỏi cái, sau khi chết, ta có được thiên táng không vậy?"
"Hả, thiên táng?" Quách Nhật Niệm Thanh chẳng hề để tâm đội trưởng Hồ Dương gọi y là thằng lùn, cười khẩy đáp lời: "Đó là nghi thức dành cho bậc quân vương! Ngươi à? Chết rồi chỉ có da bọc xương, xác thịt ngươi sẽ làm thức ăn cho lũ sâu bọ dưới lòng đất."
"Trở về rồi! Họ trở về rồi!" Đột nhiên, Đường Mẫn hét lớn: "Mau, mau thả anh ấy ra, Cường Ba trở về rồi kìa!"
Quách Nhật Niệm Thanh đứng trên đàn tế dõi mắt nhìn ra phía xa xa, quả nhiên, trong bóng tối có mấy cái bóng đang di động, nhưng không thể phân biệt được đó là gì. Y không dám khẳng định, cúi đầu suy nghĩ giây lát, quyết định thà giết lầm còn hơn bỏ sót, bèn ngẩng cao đầu lớn tiếng nói: "Đó không phải Trác Mộc Cường Ba, là người Lỗ Mặc. Hơn nữa... trời đã tối đen, theo minh ước thần thánh, ta sẽ cắt lấy linh hồn của các người!"
"Không!" Đường Mẫn kêu lên thảm thiết: "Trời vẫn chưa tối hẳn, các người mau nhìn đi! Trời vẫn chưa tối hẳn mà!"
Trong tầng mây đen dày đặc, vẫn còn một kẽ hở, một tia sáng yếu ớt ló ra từ nơi đó. Mấy tên binh sĩ đều ngước nhìn bầu trời, rồi lại đưa mắt sang phía Quách Nhật Niệm Thanh. Làm trái minh ước thần thánh, chính là báng bổ thần minh, bọn họ bắt đầu do dự.
Quách Nhật Niệm Thanh tức giận quát lớn: "Sao vậy hả! Các ngươi dám trái lệnh ta?"
Một tên binh sĩ nói: "Nhưng đại vương..."
Quách Nhật Niệm Thanh tức tối hét lên: "Ta sẽ nói với đại vương, bây giờ, cứ theo lệnh ta mà làm, hành..." Lời còn chưa dứt, lại có một tên binh sĩ khác chạy lên báo cáo: "Bẩm đại tướng quân! Là bọn Trác Mộc Cường Ba, bọn họ trở về rồi!"
Quách Nhật Niệm Thanh nhìn lại, những bóng đen kia đã lại gần hơn, đó là sáu thớt ngựa, nhưng vẫn không thể nhận ra người ngồi trên đó là ai. Có điều, mấy tên binh sĩ đứng trước đã nhìn rõ rồi. Y dịu giọng nói: "À, trở về rồi, trở về rồi thì tốt." Đúng lúc Đường Mẫn tưởng rằng y định tuyên bố thả người, Quách Nhật Niệm Thanh lại bước đến sát cạnh đội trưởng Hồ Dương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Quách Nhật Niệm Thanh ghé miệng sát bên tai đội trưởng Hồ Dương, khẽ nói: "Không kẻ nào có thể tranh đoạt bất cứ thứ gì của ta, không một kẻ nào hết!" Đội trưởng Hồ Dương đột nhiên cảm thấy tim mình nhói lên, kế đó, cổ họng ngọt lịm, phun ra một ngụm máu tươi. Đường Mẫn thấy rõ rành rành, ống kim loại đã cắm một nửa vào ngực đội trưởng Hồ Dương kia đã bị Quách Nhật Niệm Thanh ấn thêm vào một phần tư nữa. "Đừng mà!" Cô gào lên một tiếng, hai mắt nhòa đi, trước lúc hôn mê còn lờ mờ nghe thấy đám binh sĩ hộ vệ quát lớn: "Ai?"
"Làm gì vậy!"
Sau đó, Đường Mẫn không biết gì nữa.
Trên đàn tế, mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba cẩn thận đặt đội trưởng Hồ Dương xuống. Máu nhuộm đỏ cả người anh, nhìn mà không khỏi kinh hãi, ai nấy đều thấy trào dâng lên cảm giác bi phẫn tột cùng!
"Đừng động vào." Pháp sư Tháp Tây ngăn tay Trác Mộc Cường Ba lại: "Nhổ nó ra, cậu ấy sẽ chết ngay lập tức."
Lữ Cánh Nam nói: "Anh ấy mất máu quá nhiều, sức sống bắt đầu suy kiệt. Chúng ta có máu dự phòng phải không? Đâu rồi?"
Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu lên, bảo Trương Lập: "Đi lấy về đây."
Trương Lập nói: "Ở đâu cơ?"
Trác Mộc Cường Ba tức giật gắt lên: "Hỏi đi! Mau lấy về đây!"
Trương Lập sực nhớ ra, vội chụp lấy một tên binh sĩ, lớn tiếng quát: "Mấy cái bao của chúng ta ở đâu? Mau dẫn ta đến đó! Ngay lập tức!"
Lúc này, một tên binh sĩ khác đang run rẩy trước mặt Ba Tang. Vị sát thần lạnh lùng đến độ cơ hồ không còn cảm xúc ấy, hai mắt hờ hững nhìn ra phía xa, chầm chậm hỏi: "Kẻ nào làm?" Giọng nói tựa hồ như từ chốn âm ty địa ngục vẳng về, băng lạnh thấu xương.
"Tôi, tôi, tôi... tôi không biết, là, Quách Nhật Niệm Thanh, Quách Nhật Niệm Thanh đại nhân bảo chúng tôi canh giữ ở đây."
"Hắn đâu rồi?"
"Vừa nãy, vừa nãy còn ở đây, sau đó, sau đó đã biến mất rồi!"
"Khốn kiếp!" Ba Tang đột nhiên ngẩng mặt hú lên một tiếng bi thương, hai tay vươn ra, một tay chụp vào hông, một tay nắm xương ức, nâng tên binh sĩ giơ cao quá đầu, rồi ném mạnh xuống đất, giẫm chân lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiến răng kèn kẹt nói bằng một thứ tiếng mà hắn không hiểu: "Các ngươi cứ trơ mắt ra nhìn anh ấy bị giết... các ngươi trơ mắt ra nhìn hả!" Tên binh sĩ kia cực kỳ hoảng sợ, hai mắt trợn ngược, không ngờ đã ngất luôn tại chỗ.
Trác Mộc Cường Ba thấy Lữ Cánh Nam lại chạy đến chỗ Đường Mẫn, vội hỏi: "Cô ấy sao rồi?"
Lữ Cánh Nam đáp: "Chỉ bị hôn mê thôi."
"Đội trưởng Hồ Dương! Đội trưởng Hồ Dương!" Nhạc Dương chợt reo lên: "Đội trưởng Hồ Dương tỉnh rồi!"
"Đội trưởng Hồ Dương!" Trác Mộc Cường Ba quỳ một chân bên cạnh. Đội trưởng Hồ Dương gắng hết sức ngoẹo đầu qua, nhìn gã, mỉm cười nói: "Nói với lão Phương một tiếng, nợ của ông ấy, tôi trả hết rồi nhé."
"Đội trưởng Hồ Dương, anh không nợ gì hết. Cố gắng lên, anh sẽ khỏe lại ngay thôi mà. Mạng anh cứng lắm, anh quên rồi à?"
"Kha kha, cứng mấy thì cũng... tôi biết mà, hạng... hạng người như tôi, thế nào cũng không thể chết yên lành ở nhà được, cậu đấy... đừng học tôi nhé!"
"Đội trưởng Hồ Dương, anh phải gắng lên, anh được mà..." Trác Mộc Cường Ba lo lắng nhìn mọi người, hy vọng tìm được sự giúp đỡ. Gã kéo pháp sư Á La lại, gần như van vỉ: "Có cách gì cầm máu không? Không thể cứ để chảy mãi thế này được!"
Pháp sư Á La lắc đầu. Loại ống rút máu này đã cắm vào mạch máu thì không thể cầm được, huống hồ tình hình đội trưởng Hồ Dương lúc này đã giống như ngọn đèn sắp tắt bùng lên một lần cuối cùng, cầm máu cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì. Trác Mộc Cường Ba càng lúc càng nóng nảy, gã lớn tiếng gầm lên: "Trương Lập đâu rồi? Sao chậm thế!"
Đội trưởng Hồ Dương khẽ nói: "Được rồi, cậu nóng nảy như vậy sẽ ảnh hưởng đến những người khác đấy. Đợi lát nữa Tước Mẫu vương đến, nhớ giúp tôi hỏi một tiếng, loại người như tôi, sau khi chết có tư cách... có tư cách được thiên táng không? Từ ngày đầu tiên đặt chân đến Tây Tạng tôi đã nghe nói, trong lòng người Tạng, ai được thiên táng, linh hồn sẽ lên tới thiên đường, chỉ tiếc là ở Tây Tạng bao nhiêu năm như thế, chưa bao giờ tôi gặp được cả."
"Anh đừng nói bậy, anh sẽ không sao đâu, tôi đã hứa với thầy giáo, nhất định sẽ đưa mọi người trở về mà. Đội trưởng Hồ Dương, chúng tôi còn cần có anh dẫn đường mà!"
"Không, tôi biết chứ, cậu để tôi nói hết đi, có... có mấy câu thôi, nhớ kỹ nhé, đừng bao giờ hỏa táng, đến lúc ấy lại còn tro cốt lằng nhằng, mang đi không tiện. Mà bây giờ, giá đất ở nghĩa trang còn đắt hơn giá nhà ấy, đội trưởng Hồ Dương của các cậu... nghèo lắm, ha ha ha!"
Trác Mộc Cường Ba đột nhiên không sao kìm nén nổi sự bi phẫn trong lòng, nước mắt trào tuôn ào ạt. Cuối cùng, chỉ nghe đội trưởng Hồ Dương nói: "Lá mùa thu rụng xuống, là để chồi non mùa xuân mọc lên, con đường sau này, mọi người hãy tự đi nhé. Nhớ kỹ, người thành công sở dĩ thành công, là vì ngày ngày họ đều không ngừng nỗ lực. Đừng buông lơi, đừng bỏ cuộc, đừng..." giọng đội trưởng Hồ Dương dần chìm xuống, màn mây đen trên trời cũng tan đi, ánh sáng rực rỡ bảy màu từ khe nứt chiếu xuống, dịu dàng bọc lấy thân thể anh. Trên gương mặt trắng nhợt ấy, nở ra một nụ cười an lạc.
HẾT TẬP 8