Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-781
Chương 781: Câu chuyện của họ (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Đợi đến khi Quả Quả ngủ say, anh bế cô lên giường, đắp chăn cho cô rồi mới rời khỏi căn hộ
Sáng hôm sau, lúc Quả Quả tỉnh dậy, căn phòng không một bóng người
Cô tìm một lượt cũng không thấy Phó Thần Hiên, vừa định đi tìm điện thoại của mình để gọi cho anh thì nghe thấy tiếng mở khóa, Phó Thần Hiên đã trở lại rồi.
“Anh Thần Hiên, mới sáng sớm anh đi đâu vậy?”
“Đi mua đồ ăn sáng cho em, em đánh răng rửa mặt đi, chút nữa ra ăn sáng.”
“Vâng.” Quả Quả nghe lời đáp một tiếng
“Chờ chút.” Quả Quả ngoảnh lại nhìn anh, Phó Thần Hiên đưa cho cô một chiếc túi, “Trong này là quần áo mua cho em, cầm lấy thay đi.”
Quả Quả nhận lấy, xoay người đi vào phòng ngủ
Lúc cô rửa mặt xong, trên bàn ăn đã bày biện xong3xuôi, còn có một cốc nước mật ong
“Uống nước mật ong trước đi.” Quả Quả làm theo
Lúc ăn sáng, Quả Quả nhìn Phó Thần Hiến, muốn nói lại thôi
Anh buồn cười nhìn cô, “Có gì thì nói đi.”
“Anh Thần Hiên, tối qua em uống say, không nói điều gì không nên nói chứ?” Phó Thần Hiên nhướng mày, “Tối qua em nói gì em không nhớ sao?”
Quả Quả lắc đầu, “Không nhớ rõ lắm, nhớ mang máng hình như em nói với anh em khó chịu, em có nói với anh vì sao em khó chịu không?”
Phó Thần Hiên nhìn vào mắt cô thì thấy vẻ vô tội kia, dường như cô đã quên thật rồi
Anh cười nói, “Không, tôi qua em chỉ nắm lấy tay của anh, nói đi nói lại với anh rằng em khó chịu, hỏi em khó chịu ở đâu, thì nhất quyết không chịu nói
À,0sau đó còn ói một lần, rồi em ngủ mất.”
Quả Quả nghe vậy thì thầm thở phào một hơi, may mà không nói gì cả
Phó Thần Hiên nhìn vẻ như thoát được gánh nặng của cô thì cười thẩm trong lòng
“Tối qua anh gọi điện thoại cho mẹ nuôi rồi, nói với mẹ là em ngủ lại nhà anh
Anh cũng đã đánh tiếng với bên mẹ anh rồi, vì thế sau khi về nhà em đừng có lỡ miệng đấy.”
“Anh có nói với bác Thanh chuyện em say không?” Quả Quả ngượng ngùng
“Anh nói rồi, sao mẹ anh không giấu giúp em được.” Quả Quả che mặt, “Tiêu rồi, tiêu rồi, lần sau gặp bác Thanh, chắc chắn sẽ bị mắng
Anh Thần Hiên, sao anh lại bán đứng em chứ?” “Thế này mà gọi là bán đúng? Anh đang giúp em lôi kéo đồng minh đấy
Yên tâm, chắc chắn mẹ5anh sẽ giấu giúp em.” Phó Thần Hiên nói, “Còn khó chịu ở đâu không?” “Không
Chỉ hơi chóng mặt thôi.” “Ai bảo tự nhiên em uống nhiều rượu như thế làm gì
Sau này, em còn dám uống say như thế, anh sẽ đi mách với mẹ nuối
Hôm nay em đừng ra sân bay với anh, ở nhà nghỉ ngơi đi.” “Em không sao, cho em đi cùng với anh đi, em ở nhà cũng chẳng có gì làm.” Quả Quả không muốn ở nhà, cô sợ ở một mình sẽ lại suy nghĩ lung tung, kiểm chút chuyện gì đó để làm ít nhất có thể khiến cô phân tâm
Có lẽ Phó Thần Hiển cũng nghĩ đến điểm này nên đồng ý một cách thoải mái
Những người đến đây lần này là thành viên cốt cán trong nhóm của Phó Thần Hiên, tổng cộng có bốn người.
“Đây là Lý Mông,4đây là Triệu Hiểu Minh, đây là Đổ Lỗi, đây là William, họ đều là bạn cùng hợp tác với anh, đây là em gái tôi, Hàn Nam Yên” ở sân bay, sau khi Phó Thần Hiên đón được người thì giới thiệu với Quả Quả.
Quả Quả cười híp mắt chào hỏi với bọn họ, ba người trước là người nước Z, William là người Ý
“Xin chào cô gái xinh đẹp.” William lịch sự chào hỏi Quả Quả
Quả Quả mỉm cười, “Chào, anh William.” “Được rồi, đều là người mình cả, đừng sến sẩm nữa, đi nhanh lên.” Lý Mông mở miệng, có thể thấy được Lý Mông là người nóng tính
Mấy người nhìn nhau cười trừ rồi lên xe.
Đến nơi ở Phó Thần Hiển tìm cho bọn họ, cất hành lý cất vào phòng rồi quay lại tụ họp
Sau khi kết thúc bữa ăn, Phó Thần Hiên đưa Quả9Quả về nhà
Trên đường đi, Quả Quả cười nói, “Anh Thần Hiên, người trong nhóm anh vui thật, bình thường lúc làm việc cùng nhau có phải vui lắm không?”
Phó Thần Hiển cười, “Đó là em chưa thấy lúc bọn họ làm việc thôi, lúc làm việc bọn họ không dễ nói chuyện như bây giờ đâu, đợi em tiếp xúc với họ lâu rồi sẽ hiểu
Nhưng tóm lại mấy người họ cũng khá dễ chung đụng.”
“Anh Thần Hiên, anh nói tổng cộng có sáu người mà, còn hai người nữa đâu?” “Bên nước Y vẫn còn có việc chưa xử lý xong, phải đợi họ xử lý xong hết mới qua đây.”
Nhà anh chuẩn bị cho bọn họ là nhà có gác lửng, có đủ phòng ngủ, đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, ngay cả tủ lạnh cũng nhét đẩy thực phẩm, có thể nói là vô cùng chu đáo.
Dường như Quả Quả đã quên sạch việc không vui tối qua, vẫn vui vẻ như thường, “Anh Thần Hiên, vậy từ mai em bắt đầu đi làm ở công ty anh à?
“Đúng vậy, chín giờ sáng, không được đến muộn.” “Đảm bảo không muộn, anh có đến đón em không?” “Sáng mai anh còn có việc khác, em bảo lái xe trong nhà đưa em đi
Em đã đọc hết tài liệu anh đưa mấy hôm trước chưa?” Phó Thần Hiên đã chuẩn bị một số tài liệu để giúp Quả Quả nhanh chóng thích ứng với công ty
Quả Quả gật đầu, “Đọc xong từ lâu rồi, em cũng đã nhớ kỹ, nhưng mà anh Thần Hiên, em vẫn chưa hiểu lắm về mấy phần mềm của công ty anh.” “Chuyện này không gấp, sau này anh sẽ giải thích cho em” Quả Quả không học về chuyên ngành này này, không hiểu cũng là bình thường
Phó Thần Hiên cũng không để cô làm mấy việc có liên quan đến kỹ thuật, vì vậy không hiểu cũng không sao
Công ty trong nước vừa mới bắt đầu hoạt động, lúc nào cũng bận bịu, tuy mỗi ngày đều làm không hết việc, nhưng bận rộn khiến cuộc sống của Quả Quả trôi qua phong phú vô cùng, dường như chuyện thất tình cũng rơi vào quên lãng vì bận rộn.
“Thần Hiến, tối nay ra ngoài uống một ly đi.” Cuối tuần, Bùi Hạo gọi điện cho Phó Thần Hiên.
“Được, tối nay gặp” Phó Thần Hiên đồng ý
“Anh, anh sắp đi gặp anh Bùi Hạo à?” Phó Thư Nghệ nghe thấy nội dung cuộc gọi, tò mò hỏi một câu
Phó Thần Hiên gật đầu
“Vậy tối nay em đi cùng anh nhé, lâu lắm rồi em không gặp anh ấy.”
“Tối nay em hẹn bạn đi ăn tối mà?”
Phó Thư Nghệ ngập ngừng, “Đúng vậy, suýt nữa em quên mất
Thôi vậy, lần sau nhé
Đúng rồi, anh đừng nói chuyện đi gặp anh Bùi Hạo với chị Quả Quả.” Phó Thần Hiên nhướng mày, “Sao thế?”
“Quả Quả thích Bùi Hạo, nhưng anh Bùi Hạo có bạn gái rồi mà, vì thế em nghĩ đừng nên để bọn họ tiếp xúc thường xuyên, nếu không chị Quả Quả không quên được thì sao.” Phó Thư Nghệ tùy ý nói
Phó Thần Hiên ngẩn người, “Sao em biết Quả Quả thích anh Hạo?” “Nhìn ra được chứ sao, anh tưởng em ngốc hả?” Phó Thư Nghệ trợn mắt, “Có điều, những người khác chưa chắc đã biết chuyện này, dù sao thì chị Quả Quả che giấu khá tốt, em cũng tình cờ phát hiện thôi, dù sao thì anh đừng để bọn họ gặp mặt là được.”
Phó Thần Hiên nhìn chằm chằm em gái mình, anh vẫn luôn biết cô em gái này nhìn thì có vẻ ngốc nghếch, nhưng thật ra rất thông minh, chẳng qua cô nhóc này không thích phiền hà, càng không thích xen vào chuyện của người khác, hôm nay nói mấy câu này, có lẽ cũng vì lo lắng cho Quả Quả
“Còn gì anh không biết nữa không, em nói anh nghe xem.” Phó Thư Nghệ cười ha ha, bắt đầu giả vờ, “Em chỉ biết mỗi chuyện này thôi, không biết thêm chuyện gì nữa.” Phó Thần Hiên nhìn cô nàng, “Không biết thật à?”
Mắt của Phó Thư Nghệ đảo qua đảo lại, lắc đầu, “Không biết.” Cô nàng cũng đâu thể nào nói rằng biết anh mình thích một người được
Nếu cô nói ra, có lẽ Phó Thần Hiên sẽ “diệt khẩu” ngay, dù sao thì thật sự không còn ai biết chuyện này nữa.
“Anh, dù sao chiều nay anh cũng rảnh, đi xem phim với em đi.” Thời gian cuối tuần nhàm chán, Phó Thư Nghệ không muốn ở nhà
Phó Thần Hiên ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý, “Đi thôi.”
“Anh, anh biết không, anh trở thành nam thần mới của trường em, rất nhiều người tìm đến em nghe ngóng tin tức về anh đó.” Phó Thư Nghệ nghịch điện thoại, mở miệng nói.
Cô nghĩ đến khoảng thời gian ấy thì cười rộ lên, “Ha ha, anh không biết đấy thôi, sau khi mấy người kia biết anh là anh trai của em thì nịnh nọt em ghế lắm
Nhờ có anh, ít nhất em không phải mua đồ ăn vặt trong ba tháng liền.”
Phó Thần Hiên nhíu mày, “Con nhóc này, em không bán đứng anh đấy chứ?” “Sao lại thế được, anh là anh ruột của em, em bán đứng ai cũng sẽ không bán đứng anh
Em còn là người rất có nguyên tắc, chỉ mấy gói đồ ăn vặt mà muốn mua chuộc em hả, nằm mơ đi.”
Phó Thần Hiên nghe thể, vô cùng hài lòng, “Coi như nhóc con vẫn còn chút lương tâm.”
“Anh, lời này của anh không đúng, trước giờ em vẫn luôn rất có lương tâm với anh, ánh trăng có thể minh chứng cho lòng em.” Vẻ mặt của Phó Thư Nghệ rất khoa trương
Phó Thần Hiên liếc nhìn cô, “Chàng trai lần trước theo đuổi em đâu rồi? Em nói trông cũng được, định thử suy nghĩ một chút mà?”
Phó Thư Nghệ nghe được lời này thì tâm trạng bỗng thay đổi, giống như ăn nhầm thứ gì vậy, “Đừng nhắc đến nữa, tên đó là kẻ đểu giả, mặt người dạ thú
Anh ta đúng là tên cặn bã, làm con người ta to bụng thì cũng thôi, còn bắt người ta đi phá thai, nếu cô gái kia không đến tìm em thì em đã bị lừa rồi.” Mặt Phó Thần Hiên bỗng lạnh lùng, “Chuyện là thế nào?” “Chẳng phải em từng nói người này đối xử với em cũng tốt sao, em nghĩ hay là cho người ta một cơ hội, thử hẹn hò xem sao, lỡ như em cũng thích anh ta thì sao
Cuối cùng em còn chưa kịp đồng ý thì có một cô gái chạy đến, khóc lóc cầu xin em trả bạn trai lại cho cô ta
Lúc ấy em đang ở trong lớp, rất nhiều người đều nhìn thấy, ánh mắt mọi người nhìn em đều rất kỳ lạ, nếu không phải mọi người đều biết em và tên kia chẳng có quan hệ gì, có lẽ em không thoát được cái danh kẻ thứ ba này rồi
Sau đó em mới biết, tên kia vừa theo đuổi em vừa qua lại với một cô gái ở ngoài trường, chuyện này làm em thấy gớm chết đi được.”
Vẻ mặt Phó Thần Hiên trầm xuống, “Em cứ tha cho tên kia như thế à?”
“Sao thể được, anh xem thường em quá đấy, em đánh anh ta một trận, đánh cho anh ta nhập viện luôn, sau đó ba ra mặt giải quyết, không biết ba đã nói gì với người ta, tóm lại là sau đó anh ta cũng không đến gây rắc rối gì cho em nữa.”
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Sáng hôm sau, lúc Quả Quả tỉnh dậy, căn phòng không một bóng người
Cô tìm một lượt cũng không thấy Phó Thần Hiên, vừa định đi tìm điện thoại của mình để gọi cho anh thì nghe thấy tiếng mở khóa, Phó Thần Hiên đã trở lại rồi.
“Anh Thần Hiên, mới sáng sớm anh đi đâu vậy?”
“Đi mua đồ ăn sáng cho em, em đánh răng rửa mặt đi, chút nữa ra ăn sáng.”
“Vâng.” Quả Quả nghe lời đáp một tiếng
“Chờ chút.” Quả Quả ngoảnh lại nhìn anh, Phó Thần Hiên đưa cho cô một chiếc túi, “Trong này là quần áo mua cho em, cầm lấy thay đi.”
Quả Quả nhận lấy, xoay người đi vào phòng ngủ
Lúc cô rửa mặt xong, trên bàn ăn đã bày biện xong3xuôi, còn có một cốc nước mật ong
“Uống nước mật ong trước đi.” Quả Quả làm theo
Lúc ăn sáng, Quả Quả nhìn Phó Thần Hiến, muốn nói lại thôi
Anh buồn cười nhìn cô, “Có gì thì nói đi.”
“Anh Thần Hiên, tối qua em uống say, không nói điều gì không nên nói chứ?” Phó Thần Hiên nhướng mày, “Tối qua em nói gì em không nhớ sao?”
Quả Quả lắc đầu, “Không nhớ rõ lắm, nhớ mang máng hình như em nói với anh em khó chịu, em có nói với anh vì sao em khó chịu không?”
Phó Thần Hiên nhìn vào mắt cô thì thấy vẻ vô tội kia, dường như cô đã quên thật rồi
Anh cười nói, “Không, tôi qua em chỉ nắm lấy tay của anh, nói đi nói lại với anh rằng em khó chịu, hỏi em khó chịu ở đâu, thì nhất quyết không chịu nói
À,0sau đó còn ói một lần, rồi em ngủ mất.”
Quả Quả nghe vậy thì thầm thở phào một hơi, may mà không nói gì cả
Phó Thần Hiên nhìn vẻ như thoát được gánh nặng của cô thì cười thẩm trong lòng
“Tối qua anh gọi điện thoại cho mẹ nuôi rồi, nói với mẹ là em ngủ lại nhà anh
Anh cũng đã đánh tiếng với bên mẹ anh rồi, vì thế sau khi về nhà em đừng có lỡ miệng đấy.”
“Anh có nói với bác Thanh chuyện em say không?” Quả Quả ngượng ngùng
“Anh nói rồi, sao mẹ anh không giấu giúp em được.” Quả Quả che mặt, “Tiêu rồi, tiêu rồi, lần sau gặp bác Thanh, chắc chắn sẽ bị mắng
Anh Thần Hiên, sao anh lại bán đứng em chứ?” “Thế này mà gọi là bán đúng? Anh đang giúp em lôi kéo đồng minh đấy
Yên tâm, chắc chắn mẹ5anh sẽ giấu giúp em.” Phó Thần Hiên nói, “Còn khó chịu ở đâu không?” “Không
Chỉ hơi chóng mặt thôi.” “Ai bảo tự nhiên em uống nhiều rượu như thế làm gì
Sau này, em còn dám uống say như thế, anh sẽ đi mách với mẹ nuối
Hôm nay em đừng ra sân bay với anh, ở nhà nghỉ ngơi đi.” “Em không sao, cho em đi cùng với anh đi, em ở nhà cũng chẳng có gì làm.” Quả Quả không muốn ở nhà, cô sợ ở một mình sẽ lại suy nghĩ lung tung, kiểm chút chuyện gì đó để làm ít nhất có thể khiến cô phân tâm
Có lẽ Phó Thần Hiển cũng nghĩ đến điểm này nên đồng ý một cách thoải mái
Những người đến đây lần này là thành viên cốt cán trong nhóm của Phó Thần Hiên, tổng cộng có bốn người.
“Đây là Lý Mông,4đây là Triệu Hiểu Minh, đây là Đổ Lỗi, đây là William, họ đều là bạn cùng hợp tác với anh, đây là em gái tôi, Hàn Nam Yên” ở sân bay, sau khi Phó Thần Hiên đón được người thì giới thiệu với Quả Quả.
Quả Quả cười híp mắt chào hỏi với bọn họ, ba người trước là người nước Z, William là người Ý
“Xin chào cô gái xinh đẹp.” William lịch sự chào hỏi Quả Quả
Quả Quả mỉm cười, “Chào, anh William.” “Được rồi, đều là người mình cả, đừng sến sẩm nữa, đi nhanh lên.” Lý Mông mở miệng, có thể thấy được Lý Mông là người nóng tính
Mấy người nhìn nhau cười trừ rồi lên xe.
Đến nơi ở Phó Thần Hiển tìm cho bọn họ, cất hành lý cất vào phòng rồi quay lại tụ họp
Sau khi kết thúc bữa ăn, Phó Thần Hiên đưa Quả9Quả về nhà
Trên đường đi, Quả Quả cười nói, “Anh Thần Hiên, người trong nhóm anh vui thật, bình thường lúc làm việc cùng nhau có phải vui lắm không?”
Phó Thần Hiển cười, “Đó là em chưa thấy lúc bọn họ làm việc thôi, lúc làm việc bọn họ không dễ nói chuyện như bây giờ đâu, đợi em tiếp xúc với họ lâu rồi sẽ hiểu
Nhưng tóm lại mấy người họ cũng khá dễ chung đụng.”
“Anh Thần Hiên, anh nói tổng cộng có sáu người mà, còn hai người nữa đâu?” “Bên nước Y vẫn còn có việc chưa xử lý xong, phải đợi họ xử lý xong hết mới qua đây.”
Nhà anh chuẩn bị cho bọn họ là nhà có gác lửng, có đủ phòng ngủ, đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, ngay cả tủ lạnh cũng nhét đẩy thực phẩm, có thể nói là vô cùng chu đáo.
Dường như Quả Quả đã quên sạch việc không vui tối qua, vẫn vui vẻ như thường, “Anh Thần Hiên, vậy từ mai em bắt đầu đi làm ở công ty anh à?
“Đúng vậy, chín giờ sáng, không được đến muộn.” “Đảm bảo không muộn, anh có đến đón em không?” “Sáng mai anh còn có việc khác, em bảo lái xe trong nhà đưa em đi
Em đã đọc hết tài liệu anh đưa mấy hôm trước chưa?” Phó Thần Hiên đã chuẩn bị một số tài liệu để giúp Quả Quả nhanh chóng thích ứng với công ty
Quả Quả gật đầu, “Đọc xong từ lâu rồi, em cũng đã nhớ kỹ, nhưng mà anh Thần Hiên, em vẫn chưa hiểu lắm về mấy phần mềm của công ty anh.” “Chuyện này không gấp, sau này anh sẽ giải thích cho em” Quả Quả không học về chuyên ngành này này, không hiểu cũng là bình thường
Phó Thần Hiên cũng không để cô làm mấy việc có liên quan đến kỹ thuật, vì vậy không hiểu cũng không sao
Công ty trong nước vừa mới bắt đầu hoạt động, lúc nào cũng bận bịu, tuy mỗi ngày đều làm không hết việc, nhưng bận rộn khiến cuộc sống của Quả Quả trôi qua phong phú vô cùng, dường như chuyện thất tình cũng rơi vào quên lãng vì bận rộn.
“Thần Hiến, tối nay ra ngoài uống một ly đi.” Cuối tuần, Bùi Hạo gọi điện cho Phó Thần Hiên.
“Được, tối nay gặp” Phó Thần Hiên đồng ý
“Anh, anh sắp đi gặp anh Bùi Hạo à?” Phó Thư Nghệ nghe thấy nội dung cuộc gọi, tò mò hỏi một câu
Phó Thần Hiên gật đầu
“Vậy tối nay em đi cùng anh nhé, lâu lắm rồi em không gặp anh ấy.”
“Tối nay em hẹn bạn đi ăn tối mà?”
Phó Thư Nghệ ngập ngừng, “Đúng vậy, suýt nữa em quên mất
Thôi vậy, lần sau nhé
Đúng rồi, anh đừng nói chuyện đi gặp anh Bùi Hạo với chị Quả Quả.” Phó Thần Hiên nhướng mày, “Sao thế?”
“Quả Quả thích Bùi Hạo, nhưng anh Bùi Hạo có bạn gái rồi mà, vì thế em nghĩ đừng nên để bọn họ tiếp xúc thường xuyên, nếu không chị Quả Quả không quên được thì sao.” Phó Thư Nghệ tùy ý nói
Phó Thần Hiên ngẩn người, “Sao em biết Quả Quả thích anh Hạo?” “Nhìn ra được chứ sao, anh tưởng em ngốc hả?” Phó Thư Nghệ trợn mắt, “Có điều, những người khác chưa chắc đã biết chuyện này, dù sao thì chị Quả Quả che giấu khá tốt, em cũng tình cờ phát hiện thôi, dù sao thì anh đừng để bọn họ gặp mặt là được.”
Phó Thần Hiên nhìn chằm chằm em gái mình, anh vẫn luôn biết cô em gái này nhìn thì có vẻ ngốc nghếch, nhưng thật ra rất thông minh, chẳng qua cô nhóc này không thích phiền hà, càng không thích xen vào chuyện của người khác, hôm nay nói mấy câu này, có lẽ cũng vì lo lắng cho Quả Quả
“Còn gì anh không biết nữa không, em nói anh nghe xem.” Phó Thư Nghệ cười ha ha, bắt đầu giả vờ, “Em chỉ biết mỗi chuyện này thôi, không biết thêm chuyện gì nữa.” Phó Thần Hiên nhìn cô nàng, “Không biết thật à?”
Mắt của Phó Thư Nghệ đảo qua đảo lại, lắc đầu, “Không biết.” Cô nàng cũng đâu thể nào nói rằng biết anh mình thích một người được
Nếu cô nói ra, có lẽ Phó Thần Hiên sẽ “diệt khẩu” ngay, dù sao thì thật sự không còn ai biết chuyện này nữa.
“Anh, dù sao chiều nay anh cũng rảnh, đi xem phim với em đi.” Thời gian cuối tuần nhàm chán, Phó Thư Nghệ không muốn ở nhà
Phó Thần Hiên ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý, “Đi thôi.”
“Anh, anh biết không, anh trở thành nam thần mới của trường em, rất nhiều người tìm đến em nghe ngóng tin tức về anh đó.” Phó Thư Nghệ nghịch điện thoại, mở miệng nói.
Cô nghĩ đến khoảng thời gian ấy thì cười rộ lên, “Ha ha, anh không biết đấy thôi, sau khi mấy người kia biết anh là anh trai của em thì nịnh nọt em ghế lắm
Nhờ có anh, ít nhất em không phải mua đồ ăn vặt trong ba tháng liền.”
Phó Thần Hiên nhíu mày, “Con nhóc này, em không bán đứng anh đấy chứ?” “Sao lại thế được, anh là anh ruột của em, em bán đứng ai cũng sẽ không bán đứng anh
Em còn là người rất có nguyên tắc, chỉ mấy gói đồ ăn vặt mà muốn mua chuộc em hả, nằm mơ đi.”
Phó Thần Hiên nghe thể, vô cùng hài lòng, “Coi như nhóc con vẫn còn chút lương tâm.”
“Anh, lời này của anh không đúng, trước giờ em vẫn luôn rất có lương tâm với anh, ánh trăng có thể minh chứng cho lòng em.” Vẻ mặt của Phó Thư Nghệ rất khoa trương
Phó Thần Hiên liếc nhìn cô, “Chàng trai lần trước theo đuổi em đâu rồi? Em nói trông cũng được, định thử suy nghĩ một chút mà?”
Phó Thư Nghệ nghe được lời này thì tâm trạng bỗng thay đổi, giống như ăn nhầm thứ gì vậy, “Đừng nhắc đến nữa, tên đó là kẻ đểu giả, mặt người dạ thú
Anh ta đúng là tên cặn bã, làm con người ta to bụng thì cũng thôi, còn bắt người ta đi phá thai, nếu cô gái kia không đến tìm em thì em đã bị lừa rồi.” Mặt Phó Thần Hiên bỗng lạnh lùng, “Chuyện là thế nào?” “Chẳng phải em từng nói người này đối xử với em cũng tốt sao, em nghĩ hay là cho người ta một cơ hội, thử hẹn hò xem sao, lỡ như em cũng thích anh ta thì sao
Cuối cùng em còn chưa kịp đồng ý thì có một cô gái chạy đến, khóc lóc cầu xin em trả bạn trai lại cho cô ta
Lúc ấy em đang ở trong lớp, rất nhiều người đều nhìn thấy, ánh mắt mọi người nhìn em đều rất kỳ lạ, nếu không phải mọi người đều biết em và tên kia chẳng có quan hệ gì, có lẽ em không thoát được cái danh kẻ thứ ba này rồi
Sau đó em mới biết, tên kia vừa theo đuổi em vừa qua lại với một cô gái ở ngoài trường, chuyện này làm em thấy gớm chết đi được.”
Vẻ mặt Phó Thần Hiên trầm xuống, “Em cứ tha cho tên kia như thế à?”
“Sao thể được, anh xem thường em quá đấy, em đánh anh ta một trận, đánh cho anh ta nhập viện luôn, sau đó ba ra mặt giải quyết, không biết ba đã nói gì với người ta, tóm lại là sau đó anh ta cũng không đến gây rắc rối gì cho em nữa.”