Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-838
Chương 838: Lời tỏ tình đột ngột (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Nhất Manh, sao cậu lại gọi chai rượu đắt như vậy?” Vốn dĩ Phó Thư Nghệ chỉ cho rằng khoảng một nghìn tệ, nào ngờ lại hơn mười nghìn
Tuy rằng trong mắt cô, chút tiền đó không đáng bao nhiêu, thế nhưng dường như Lục Nhất Manh cũng không phải là kiểu người vung tiền như rác.
Vẻ mặt Lục Nhất Manh rất khó coi, cô ta nói với vẻ ậm ờ: “Tớ mới một người bạn uống rượu, nào ngờ cậu ta dẫn bạn theo
Cậu ta gọi một loại rượu rất đắt, tớ vội ra ngoài nên không mang nhiều tiền, thế nhưng cũng không thể bắt người ta trả tiền được, vì vậy chỉ có thể xin cậu giúp thôi.”
“Hóa ra là như vậy.”.
Lục Nhất Manh nhìn thoáng qua người đàn ông đang lái xe, nhỏ giọng: “Thư Nghệ, sau3khi khai giảng, tớ sẽ trả cho cậu.”
Phó Thư Nghệ gật đầu: “Không sao, lúc nào trả cũng được.” Cô không nói là không cần trả, bởi vì giữa bạn bè cũng cần duy trì một khoảng cách thích hợp
Nhất là chuyện tiền bạc, tuyệt đối không thể lằng nhằng được
Một chén gạo dưỡng ơn, một đầu gạo nuôi thù, giúp người khác cũng phải có chừng mực
Giải quyết xong chuyện này, Lục Nhất Manh mới có tâm trạng quan tâm những điều khác
Cô ta liếc nhìn Bạch Tuấn Nam, nói bên tai Phó Thư Nghệ: “Sao hôm nay cậu đi chung với anh ấy thể”
“Đi ra ngoài chơi đó, Tết đến mà ở nhà thì chán đến chết luôn.” Phó Thư Nghệ nói rất tùy ý.
“Bây giờ hai người là người yêu sao?” Lục Nhất Manh tò mò, cô ta1đã nhìn thấy người đàn ông này và Phó Thư Nghệ ở cạnh nhau rất nhiều lần
Hơn nữa hôm nay cô đột ngột gọi điện thoại cho Phó Thư Nghệ, không ngờ hai người này lại cùng nhau xuất hiện.
Khuôn mặt Phó Thư Nghệ ửng hồng mà cười: “Không giống như cậu nghĩ đâu.” Dáng vẻ miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo như thế này, rõ ràng là đang nói dối
Lục Nhất Manh nhìn cô với vẻ đăm chiêu, cô ta khẽ cười một tiếng, cuối cùng cũng không lên tiếng trêu ghẹo nữa
Sau khi đưa Lục Nhất Manh đến cổng chung cư, Phó Thư Nghệ và Bạch Tuấn Nam liền rời khỏi đó
Lục Nhất Manh đợi đến lúc xe đi khuất mới xoay người đi qua phía đối diện, chỗ đó mới là nhà của cô ta
Nhà của3cô ta chỉ là một chung cư bình thường, thế nhưng cái chung cư ở phía đối diện lại là chung cư xa hoa
Lần trước lúc Phó Thư Nghệ đưa cô ta về nhà, cô ta nói tên của khu chung cư đối diện.
Phó Thư Nghệ về đến nhà thì tâm trạng rất tốt, hơn nữa lần này cô về nhà rất sớm, cách giờ giới nghiêm còn một tiếng nữa, thậm chí mấy người Phó Hoành Dật còn chưa về
Cô gọi một cuộc điện thoại cho Phó Hoành Dật trước, báo cho ba biết rằng mình đã về nhà, sau đó mới trở về phòng gọi video cho Bạch Tuấn Nam
Mới xác định quan hệ xong, luôn có rất nhiều chuyện để nói.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, trường Phó Thư Nghệ bắt đầu khai giảng
Lần này Phó Thần Hiên đưa3cô đến trường, vốn Phó Thư Nghị định từ chối, bởi vì Bạch Tuấn Nam nói muốn đưa cô đi
Có điều Phó Thần Hiên rất kiên trì, thế nên cuối cùng chỉ có thể bảo Bạch Tuấn Nam khỏi đi, dù sao hai người họ vẫn giấu quan hệ hiện tại với người trong nhà
Trong phòng ngủ đã có người, không phải là Lục Nhất Manh thì còn ai nữa
Lục Nhất Manh nhìn thấy Phó Thần Hiên, ánh mắt của cô ta sáng lên, thế nhưng cũng nghĩ ngay đến chuyện người này đã có bạn gái, vậy nên ánh mắt của cô ta lại trở nên ảm đạm: “Anh Phó, năm mới vui vẻ.”
Phó Thần Hiên mỉm cười: “Năm mới vui vẻ
Sao em đến sớm vậy?” “Ở nhà cũng rất buồn chán, vậy nên em dứt khoát đến sớm luôn,9vừa hay quét dọn phòng ở một chút.” Lúc này Phó Thần Hiên mới chú ý đến nền nhà trong phòng rất sạch sẽ, căn phòng không có ai ở một tháng vẫn không có một chút bụi bặm nào.
Anh đặt đồ của Phó Thư Nghệ vào chỗ của cô
Sau đó Phó Thư Nghệ mới bước vào: “Anh, cầm giúp em với, em sắp cầm không nổi rồi.” Phó Thần Hiên vội vàng cầm đồ trên tay cô, nhẹ giọng trách cứ: “Không phải anh bảo em đừng đụng vào, đợi anh đến lấy sao.” Tuy đang trách cứ, thế nhưng giọng điệu lại có vẻ cưng chiều
Lục Nhất Manh nhìn cảnh tượng này, đáy mắt tràn ngập sự hâm mộ
Sự cưng chiều như vậy chính là thứ mà cô ta khát khao từ nhỏ, đáng tiếc xưa nay chưa từng được cảm nhận
“Thư Nghệ, đổ của cậu nhiều lắm hả? Tớ giúp cậu cầm nhé.” Lục Nhất Manh chủ động nói
Phó Thư Nghệ xua tay: “Không cần, cũng có bao nhiêu đâu, đều ở đây hết rồi
Đợi tớ sắp xếp xong, chúng ta đi ăn cơm nhé, tớ mời
Anh, anh không có ý kiến gì chứ?” Phó Thần Hiên bất đắc dĩ nở nụ cười: “Anh nào dám có ý kiến gì?” “Tớ giúp cậu sắp xếp, vậy sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.” Lần này Phó Thư Nghệ không từ chối nữa, dù sao thứ mà cô mang theo phần lớn đều là quần áo, không mất nhiều thời gian để sắp xếp.
Lục Nhất Manh đã sớm biết chất lượng sống của Phó Thư Nghệ rất cao, quần áo bình thường đều là hàng hiệu, số lượng cũng nhiều, rất ít khi mặc lại một bộ nào
Thế nhưng lần này những bộ đồ mà cô mang đến đều là những bộ mà Lục Nhất Manh chưa từng nhìn thấy, thậm chí có rất nhiều cái còn chưa gỡ mác
Sự hâm mộ trong mắt Lục Nhất Manh lại càng đậm hơn, đây mới là cuộc sống mà cô ta mong muốn.
Từ nhỏ, hoàn cảnh sống của Phó Thư Nghệ chính là như vậy, nên cô đã quen với những thứ này từ lâu, vì thế cũng không chú ý đến vẻ khác thường sâu trong mắt Lục Nhất Manh
Phó Thư Nghệ nhanh chóng sắp xếp quần áo xong, sau đó dẫn Lục Nhất Manh xuống dưới tìm anh trai của mình.
Đi đến bên cạnh xe, lúc này Lục Nhất Manh mới phát hiện ra trên ghế phụ có người, hơn nữa còn là một cô gái
Phó Thư Nghệ mở cửa sau ra: “Nhất Manh, mau vào đi.” Sao lại đứng sững sờ ở đó chứ.
“À 2.” Lục Nhất Manh hoàn hồn, khom lưng chui vào chỗ ngồi phía sau
Cô gái ngồi ghế lái phụ quay đầu nhìn cô ta rồi khẽ mỉm cười: “Xin chào.”
Lục Nhất Manh như đoán được gì đó, trong lòng cô ta cảm thấy lạnh lẽo: “Xin chào, em là bạn cùng phòng của Thư Nghệ, tên là Lục Nhất Manh.” “Cố Thanh Trúc.” Cố Thanh Trúc nói rất đơn giản, ngắn gọn
“Nhất Manh, đây là bạn gái của anh tớ, có đẹp không?”
Quả nhiên!
Cho dù Lục Nhất Manh đã chuẩn bị tâm lý rồi, thế nhưng sau khi nghe thấy vậy, cô ta vẫn cảm thấy tim mình nhói đau
Lục Nhất Manh gật đầu bừa: “Ừm, rất đẹp, cũng rất xứng đối với anh Phó.” Cô ta nghĩ một đằng nói một nẻo, rất hối hận vì chuyện mình xuống đây đi ăn với bọn họ.
“Muốn đi ăn ở đâu?” Cố Thanh Trúc hỏi Phó Thư Nghệ.
“Sao cũng được ạ
Chỗ nào ngon thì ăn ở đó, em không kén ăn đâu.”
“Không có quán nào tên là sao cũng được.” Phó Thần Hiên tức giận, lần nào cô nàng này cũng nói sao cũng được, thế nhưng lần nào người khó hầu hạ nhất cũng chính là cô
“Vậy đến Vân Thượng đi, em đã đến đó ăn rồi, mùi vị rất được.” Cố Thanh Trúc đưa ra một ý kiến, cuối cùng được nhất trí thông qua.
Vân Thượng nằm ở phía nam thành phố, thật ra cách trường đại học của Phó Thư Nghệ rất xa, hơn nữa trên đường đi còn kẹt xe
Lúc bọn họ đến nơi đã là giờ cơm, có rất nhiều người
Trên đường đến đây, Cố Thanh Trúc đã gọi điện thoại hẹn trước, không cần phải đợi xếp chỗ nữa
Dừng xe xong, mọi người đều xuống xe, chỉ có Cố Thanh Trúc vẫn còn ngồi tại chỗ
Lục Nhất Manh đang thắc mắc thì nhìn thấy Phó Thần Hiên lấy một cái xe lăn đang gấp từ cốp sau, tiếp đó ôm Cố Thanh Trúc ra.
Lục Nhất Manh ngẩn người, Cố Thanh Trúc lại là người tàn tật sao! “Chân của chị Thanh Trúc bị thương trong một lần làm nhiệm vụ, bây giờ vẫn chưa hồi phục” Nhìn ra sự nghi hoặc của Lục Nhất Manh, Phó Thư Nghệ nhẹ giọng giải thích bên tai cô ta.
“Chị ấy là cảnh sát?” Lục Nhất Manh hỏi.
“Không phải, chị Thanh Trúc là bộ đội, là lính của ba tớ, trước đây là bạn cùng lớp của anh tớ.” Phó Thư Nghệ không giải thích cụ thể, có một số chuyện không phải là chuyện mà Lục Nhất Manh có thể biết được
Phó Thư Nghệ rất rõ chuyện Cố Thanh Trúc bị thương, bởi vì có nghe chính miệng chị Thanh Trúc kể.
Sự nghi hoặc trong lòng Lục Nhất Manh lại càng nhiều hơn, là bạn học cùng lớp của Phó Thần Hiên, vậy tại sao lại đi làm lính chứ? Cô ta muốn hỏi Phó Thư Nghệ, thế nhưng Phó Thư Nghệ đã qua nói chuyện với Cố Thanh Trúc Lục Nhất Manh khẽ mím môi, dè sự nghi hoặc trong lòng mình xuống, đi theo bọn họ vào trong
Lúc gọi món ăn, Lục Nhất Manh bỗng nhiên chỉ vào góc ở phía đông nam: “Thư Nghệ, đó có phải là bạn trai của cậu không?” Giọng của cô ta không tính là khẽ, nhất thời gây nên sự chú ý của mấy người trên bàn
Đợi đến lúc Phó Thần Hiên nhìn thấy người đang ngồi ở đó ăn cơm là ai, mặt của anh dần sa sầm.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Tuy rằng trong mắt cô, chút tiền đó không đáng bao nhiêu, thế nhưng dường như Lục Nhất Manh cũng không phải là kiểu người vung tiền như rác.
Vẻ mặt Lục Nhất Manh rất khó coi, cô ta nói với vẻ ậm ờ: “Tớ mới một người bạn uống rượu, nào ngờ cậu ta dẫn bạn theo
Cậu ta gọi một loại rượu rất đắt, tớ vội ra ngoài nên không mang nhiều tiền, thế nhưng cũng không thể bắt người ta trả tiền được, vì vậy chỉ có thể xin cậu giúp thôi.”
“Hóa ra là như vậy.”.
Lục Nhất Manh nhìn thoáng qua người đàn ông đang lái xe, nhỏ giọng: “Thư Nghệ, sau3khi khai giảng, tớ sẽ trả cho cậu.”
Phó Thư Nghệ gật đầu: “Không sao, lúc nào trả cũng được.” Cô không nói là không cần trả, bởi vì giữa bạn bè cũng cần duy trì một khoảng cách thích hợp
Nhất là chuyện tiền bạc, tuyệt đối không thể lằng nhằng được
Một chén gạo dưỡng ơn, một đầu gạo nuôi thù, giúp người khác cũng phải có chừng mực
Giải quyết xong chuyện này, Lục Nhất Manh mới có tâm trạng quan tâm những điều khác
Cô ta liếc nhìn Bạch Tuấn Nam, nói bên tai Phó Thư Nghệ: “Sao hôm nay cậu đi chung với anh ấy thể”
“Đi ra ngoài chơi đó, Tết đến mà ở nhà thì chán đến chết luôn.” Phó Thư Nghệ nói rất tùy ý.
“Bây giờ hai người là người yêu sao?” Lục Nhất Manh tò mò, cô ta1đã nhìn thấy người đàn ông này và Phó Thư Nghệ ở cạnh nhau rất nhiều lần
Hơn nữa hôm nay cô đột ngột gọi điện thoại cho Phó Thư Nghệ, không ngờ hai người này lại cùng nhau xuất hiện.
Khuôn mặt Phó Thư Nghệ ửng hồng mà cười: “Không giống như cậu nghĩ đâu.” Dáng vẻ miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo như thế này, rõ ràng là đang nói dối
Lục Nhất Manh nhìn cô với vẻ đăm chiêu, cô ta khẽ cười một tiếng, cuối cùng cũng không lên tiếng trêu ghẹo nữa
Sau khi đưa Lục Nhất Manh đến cổng chung cư, Phó Thư Nghệ và Bạch Tuấn Nam liền rời khỏi đó
Lục Nhất Manh đợi đến lúc xe đi khuất mới xoay người đi qua phía đối diện, chỗ đó mới là nhà của cô ta
Nhà của3cô ta chỉ là một chung cư bình thường, thế nhưng cái chung cư ở phía đối diện lại là chung cư xa hoa
Lần trước lúc Phó Thư Nghệ đưa cô ta về nhà, cô ta nói tên của khu chung cư đối diện.
Phó Thư Nghệ về đến nhà thì tâm trạng rất tốt, hơn nữa lần này cô về nhà rất sớm, cách giờ giới nghiêm còn một tiếng nữa, thậm chí mấy người Phó Hoành Dật còn chưa về
Cô gọi một cuộc điện thoại cho Phó Hoành Dật trước, báo cho ba biết rằng mình đã về nhà, sau đó mới trở về phòng gọi video cho Bạch Tuấn Nam
Mới xác định quan hệ xong, luôn có rất nhiều chuyện để nói.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, trường Phó Thư Nghệ bắt đầu khai giảng
Lần này Phó Thần Hiên đưa3cô đến trường, vốn Phó Thư Nghị định từ chối, bởi vì Bạch Tuấn Nam nói muốn đưa cô đi
Có điều Phó Thần Hiên rất kiên trì, thế nên cuối cùng chỉ có thể bảo Bạch Tuấn Nam khỏi đi, dù sao hai người họ vẫn giấu quan hệ hiện tại với người trong nhà
Trong phòng ngủ đã có người, không phải là Lục Nhất Manh thì còn ai nữa
Lục Nhất Manh nhìn thấy Phó Thần Hiên, ánh mắt của cô ta sáng lên, thế nhưng cũng nghĩ ngay đến chuyện người này đã có bạn gái, vậy nên ánh mắt của cô ta lại trở nên ảm đạm: “Anh Phó, năm mới vui vẻ.”
Phó Thần Hiên mỉm cười: “Năm mới vui vẻ
Sao em đến sớm vậy?” “Ở nhà cũng rất buồn chán, vậy nên em dứt khoát đến sớm luôn,9vừa hay quét dọn phòng ở một chút.” Lúc này Phó Thần Hiên mới chú ý đến nền nhà trong phòng rất sạch sẽ, căn phòng không có ai ở một tháng vẫn không có một chút bụi bặm nào.
Anh đặt đồ của Phó Thư Nghệ vào chỗ của cô
Sau đó Phó Thư Nghệ mới bước vào: “Anh, cầm giúp em với, em sắp cầm không nổi rồi.” Phó Thần Hiên vội vàng cầm đồ trên tay cô, nhẹ giọng trách cứ: “Không phải anh bảo em đừng đụng vào, đợi anh đến lấy sao.” Tuy đang trách cứ, thế nhưng giọng điệu lại có vẻ cưng chiều
Lục Nhất Manh nhìn cảnh tượng này, đáy mắt tràn ngập sự hâm mộ
Sự cưng chiều như vậy chính là thứ mà cô ta khát khao từ nhỏ, đáng tiếc xưa nay chưa từng được cảm nhận
“Thư Nghệ, đổ của cậu nhiều lắm hả? Tớ giúp cậu cầm nhé.” Lục Nhất Manh chủ động nói
Phó Thư Nghệ xua tay: “Không cần, cũng có bao nhiêu đâu, đều ở đây hết rồi
Đợi tớ sắp xếp xong, chúng ta đi ăn cơm nhé, tớ mời
Anh, anh không có ý kiến gì chứ?” Phó Thần Hiên bất đắc dĩ nở nụ cười: “Anh nào dám có ý kiến gì?” “Tớ giúp cậu sắp xếp, vậy sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.” Lần này Phó Thư Nghệ không từ chối nữa, dù sao thứ mà cô mang theo phần lớn đều là quần áo, không mất nhiều thời gian để sắp xếp.
Lục Nhất Manh đã sớm biết chất lượng sống của Phó Thư Nghệ rất cao, quần áo bình thường đều là hàng hiệu, số lượng cũng nhiều, rất ít khi mặc lại một bộ nào
Thế nhưng lần này những bộ đồ mà cô mang đến đều là những bộ mà Lục Nhất Manh chưa từng nhìn thấy, thậm chí có rất nhiều cái còn chưa gỡ mác
Sự hâm mộ trong mắt Lục Nhất Manh lại càng đậm hơn, đây mới là cuộc sống mà cô ta mong muốn.
Từ nhỏ, hoàn cảnh sống của Phó Thư Nghệ chính là như vậy, nên cô đã quen với những thứ này từ lâu, vì thế cũng không chú ý đến vẻ khác thường sâu trong mắt Lục Nhất Manh
Phó Thư Nghệ nhanh chóng sắp xếp quần áo xong, sau đó dẫn Lục Nhất Manh xuống dưới tìm anh trai của mình.
Đi đến bên cạnh xe, lúc này Lục Nhất Manh mới phát hiện ra trên ghế phụ có người, hơn nữa còn là một cô gái
Phó Thư Nghệ mở cửa sau ra: “Nhất Manh, mau vào đi.” Sao lại đứng sững sờ ở đó chứ.
“À 2.” Lục Nhất Manh hoàn hồn, khom lưng chui vào chỗ ngồi phía sau
Cô gái ngồi ghế lái phụ quay đầu nhìn cô ta rồi khẽ mỉm cười: “Xin chào.”
Lục Nhất Manh như đoán được gì đó, trong lòng cô ta cảm thấy lạnh lẽo: “Xin chào, em là bạn cùng phòng của Thư Nghệ, tên là Lục Nhất Manh.” “Cố Thanh Trúc.” Cố Thanh Trúc nói rất đơn giản, ngắn gọn
“Nhất Manh, đây là bạn gái của anh tớ, có đẹp không?”
Quả nhiên!
Cho dù Lục Nhất Manh đã chuẩn bị tâm lý rồi, thế nhưng sau khi nghe thấy vậy, cô ta vẫn cảm thấy tim mình nhói đau
Lục Nhất Manh gật đầu bừa: “Ừm, rất đẹp, cũng rất xứng đối với anh Phó.” Cô ta nghĩ một đằng nói một nẻo, rất hối hận vì chuyện mình xuống đây đi ăn với bọn họ.
“Muốn đi ăn ở đâu?” Cố Thanh Trúc hỏi Phó Thư Nghệ.
“Sao cũng được ạ
Chỗ nào ngon thì ăn ở đó, em không kén ăn đâu.”
“Không có quán nào tên là sao cũng được.” Phó Thần Hiên tức giận, lần nào cô nàng này cũng nói sao cũng được, thế nhưng lần nào người khó hầu hạ nhất cũng chính là cô
“Vậy đến Vân Thượng đi, em đã đến đó ăn rồi, mùi vị rất được.” Cố Thanh Trúc đưa ra một ý kiến, cuối cùng được nhất trí thông qua.
Vân Thượng nằm ở phía nam thành phố, thật ra cách trường đại học của Phó Thư Nghệ rất xa, hơn nữa trên đường đi còn kẹt xe
Lúc bọn họ đến nơi đã là giờ cơm, có rất nhiều người
Trên đường đến đây, Cố Thanh Trúc đã gọi điện thoại hẹn trước, không cần phải đợi xếp chỗ nữa
Dừng xe xong, mọi người đều xuống xe, chỉ có Cố Thanh Trúc vẫn còn ngồi tại chỗ
Lục Nhất Manh đang thắc mắc thì nhìn thấy Phó Thần Hiên lấy một cái xe lăn đang gấp từ cốp sau, tiếp đó ôm Cố Thanh Trúc ra.
Lục Nhất Manh ngẩn người, Cố Thanh Trúc lại là người tàn tật sao! “Chân của chị Thanh Trúc bị thương trong một lần làm nhiệm vụ, bây giờ vẫn chưa hồi phục” Nhìn ra sự nghi hoặc của Lục Nhất Manh, Phó Thư Nghệ nhẹ giọng giải thích bên tai cô ta.
“Chị ấy là cảnh sát?” Lục Nhất Manh hỏi.
“Không phải, chị Thanh Trúc là bộ đội, là lính của ba tớ, trước đây là bạn cùng lớp của anh tớ.” Phó Thư Nghệ không giải thích cụ thể, có một số chuyện không phải là chuyện mà Lục Nhất Manh có thể biết được
Phó Thư Nghệ rất rõ chuyện Cố Thanh Trúc bị thương, bởi vì có nghe chính miệng chị Thanh Trúc kể.
Sự nghi hoặc trong lòng Lục Nhất Manh lại càng nhiều hơn, là bạn học cùng lớp của Phó Thần Hiên, vậy tại sao lại đi làm lính chứ? Cô ta muốn hỏi Phó Thư Nghệ, thế nhưng Phó Thư Nghệ đã qua nói chuyện với Cố Thanh Trúc Lục Nhất Manh khẽ mím môi, dè sự nghi hoặc trong lòng mình xuống, đi theo bọn họ vào trong
Lúc gọi món ăn, Lục Nhất Manh bỗng nhiên chỉ vào góc ở phía đông nam: “Thư Nghệ, đó có phải là bạn trai của cậu không?” Giọng của cô ta không tính là khẽ, nhất thời gây nên sự chú ý của mấy người trên bàn
Đợi đến lúc Phó Thần Hiên nhìn thấy người đang ngồi ở đó ăn cơm là ai, mặt của anh dần sa sầm.