Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-842
Chương 842: Đừng cưỡng cầu (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Không dọn sạch sẽ nhà họ Bạch, anh cũng đừng hòng kết hôn với Phó Thư Nghệ.
“Người tên Phùng Thiên kia có quan hệ gì với cậu?” Phó Thần Hiên vẫn chưa quên chuyện hai người họ ăn cơm với nhau trong nhà hàng, hai người này còn nói chuyện rất vui vẻ nữa.
“Đối tác thôi.” Nói một cách chính xác hơn thì hợp tác với Phùng Thị chính là lợi thế để Bạch Tuấn Nam trở lại Tập đoàn Bạch Thị
Có vụ hợp tác này, anh có thể ngăn chặn miệng của những người mang ý đồ riêng
“Không phải là quan hệ liên hôn thương nghiệp sao?” Phó Thần Hiên nhướng mày hỏi ngược lại.
Bạch Tuấn Nam bật cười: “Nghĩ gì vậy
Phùng Thiền biết tớ có bạn gái, tớ và cô ấy chỉ có thể xem như bạn bè.”
Phó Thần Hiên không3tỏ rõ ý kiến, bạn bè hay không không phải là một mình anh nói là được: “Tuấn Nam, hai chúng ta là bạn thì là bạn, nhưng nếu cậu dám lén lút làm chuyện gì ở sau lưng em gái tớ, đến lúc đó chúng ta không thể tiếp tục làm anh em được nữa đâu.” Nếu là chia tay một cách hòa bình, anh sẽ không nói nhiều, thế nhưng nếu Bạch Tuấn Nam dám làm chuyện có lỗi với Phó Thư Nghệ, nắm đấm của anh cũng không phải là thứ để trang trí.
“Thần Hiên, cậu xem tớ là ai chứ.” Bạch Tuấn Nam quăng cho anh một ánh mắt trợn trắng, sau đó cầm bình rượu lên cùng một cái: “Uống.” Dù bình rượu trên bàn khá nhiều, thế nhưng hai người họ cũng chẳng uống bao nhiêu
Vừa uống1được một bình, Phó Thần Hiên đã nhận được cuộc gọi của Cố Thanh Trúc
Cố Thanh Trúc lo anh làm khó dễ Bạch Tuấn Nam, thế nên mới cố ý gọi điện thoại đến để hỏi han
“Bên anh sắp xong rồi, lát nữa sẽ về
Em đi ngủ sớm đi.” Phó Thần Hiến căn dặn, giọng nói rất dịu dàng
“Ừm, anh sẽ về chỗ của ba mẹ..
Không đâu, anh sẽ gọi người đưa mình về.” Cúp điện thoại, Phó Thần Hiên cất điện thoại lại cẩn thận rồi mới cầm cái áo khoác của mình lên: “Hôm nay đến đây thôi, không uống nữa.” Bạch Tuấn Nam cười như không cười: “Còn chưa kết hôn đã biến thành thê nô rồi à?”.
Phó Thần Hiên vô cùng thản nhiên: “Thế nô chính là lời khen ngợi cao nhất dành cho đàn ông.” Bạch Tuấn Nam: “...” Đây là chuyện đáng để kiêu ngạo lắm sao? Còn vừa nói vừa tự hào nữa chứ
Thế nhưng sau này, khi Bạch Tuấn Nam cũng biến thành thê nô, bây giờ anh mới biết, đây thật sự là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo.
Phó Thần Hiên không về thẳng nhà họ Phó mà đến chỗ của Cố Thanh Trúc, còn ở đó rất lâu.
Anh buông Cố Thanh Trúc ra, lúc này cô mang khuôn mặt cười ửng đỏ, thở gấp, môi đỏ căng mềm và tươi đẹp, trông như vừa được tắm gió xuân
Phó Thần Hiên vùi đầu vào cổ cổ, đợi cho luồng dục vọng kia chìm xuống.
“Đợi đến lúc vết thương ở chân em khỏi thì chúng ta đính hôn nhé.” Phó Thần Hiên chậm rãi nói.
Cố Thanh Trúc hơi ngẩn ra, sau đó khẽ mỉm cười: “Được.” Thật3ra vết thương ngay chân cô đã đỡ hơn rất nhiều, cũng bỏ thạch cao ra rồi, chỉ tạm thời chưa đi nhanh được thôi.
“Anh nên đi rồi đó.” Cố Thanh Trúc nhẹ giọng nói, cô vỗ vào bàn tay đang đặt trên eo mình, tay của người này thật sự rất không thành thật, cứ nhích tới nhích lui
Phó Thần Hiên cảm nhận được cảm giác bóng loáng và trơn mịn đó vẫn còn lưu luyến: “Đêm nay anh ở lại đây nhé.” Cố Thanh Trúc đẩy anh ra: “Mau về nhà đi.”
Cảm giác dưới bàn tay biến mất, Phó Thần Hiến tiếc nuối nhìn tay mình, sau đó cảm thán một câu: “Thật muốn cưới em về nhà ngay.” Như thế thì anh không cần phải kìm nén sự yêu thích của mình dành cho cô nữa.
Cố Thanh Trúc lườm anh.
Phó9Thần Hiên cũng không ở lại lâu nữa, nhanh chóng ra về.
Sáng hôm sau, Phó Thần Hiên kết thúc công việc buổi sáng xong thì định đón Cố Thanh Trúc đi ăn cơm trưa chung
Nhưng vừa ra khỏi văn phòng, Phó Thần Hiên lại nhận được điện thoại của Lâm Tĩnh
Khi anh nhìn thấy màn hình biểu hiện như vậy còn sửng sốt một lát
Cẩn thận suy nghĩ lại, đã lâu rồi hai người họ chưa liên lạc với nhau, lúc Tết đến, quả thật anh cũng nhận được tin nhắn chúc Tết của Lâm Tĩnh, hai người còn nói mấy câu.
“Tĩnh Tĩnh.”
Lâm Tĩnh nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong đôi mắt tràn ngập sự bị thương: “Thần Hiên, buổi trưa cậu có rảnh không, tớ muốn mời cậu ăn một bữa.” “Tĩnh Tĩnh, xin lỗi
Trưa nay tớ đã có hẹn với người khác rồi, mai được không?” “Hẹn với bạn gái?” Lâm Tĩnh dò hỏi.
Phó Thần Hiên đáp lời: “Ừm.” Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy miệng mình đắng chát, cô mỉm cười: “Vậy trưa mai đi, tớ đến tìm cậu
Chúng ta tìm một nhà hàng gần công ty cậu là được, tớ có một số chuyện cần nói với cậu.” “Được.” Phó Thần Hiên đồng ý, anh không hỏi Lâm Tĩnh muốn tìm mình là vì chuyện gì
Nếu phải gặp mặt trực tiếp để nói, vậy thì chuyện này không thích hợp thảo luận qua điện thoại
Trưa hôm sau, lúc Lâm Tĩnh đến công ty, Phó Thần Hiên vẫn còn đang họp
Phó Thần Hiên ra khỏi phòng họp thì liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã muộn hơn thời gian hẹn nhau nửa tiếng: “Tĩnh Tĩnh, xin lỗi, khiến cậu phải đợi lâu rồi.” Lâm Tĩnh mỉm cười: “Cũng chưa chờ bao lâu, cậu làm việc xong rồi à? Nếu còn chưa kết thúc thì tớ có thể chờ thêm một lát, dù sau bây giờ tớ vẫn chưa đói lắm.”
Đã kết thúc rồi, tớ cất tài liệu xong là chúng ta có thể đi.”
Lâm Tĩnh gật đầu, đưa một cái túi trong tay mình cho anh: “Đây là đặc sản mà ba tớ bảo tớ mang cho cậu
Vốn tớ định đưa sớm rồi, thế nhưng vẫn không có thời gian rảnh.”
Phó Thần Hiên hơi khựng lại, sau đó mới nhận lấy: “Lần sau bảo chú không cần khác sáo làm gì, một mình cậu mang đến đây cũng nặng.”
“Cũng không nặng bao nhiêu
Ba đưa tớ đến nhà ga, đến đây thì tớ lại gọi xe, hoàn toàn không cần tớ phải cầm
Tớ nhớ lần trước cậu bảo vị này khá ngon.”
“Vậy giúp tớ nói một tiếng cảm ơn với chủ nhé.”
Phó Thần Hiên cầm đồ vào trong văn phòng, người ta đã mang đến rồi, lý nào lại bắt người ta phải mang về chứ
Lâm Tĩnh không vào trong, chỉ ở bên ngoài chờ anh.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Người tên Phùng Thiên kia có quan hệ gì với cậu?” Phó Thần Hiên vẫn chưa quên chuyện hai người họ ăn cơm với nhau trong nhà hàng, hai người này còn nói chuyện rất vui vẻ nữa.
“Đối tác thôi.” Nói một cách chính xác hơn thì hợp tác với Phùng Thị chính là lợi thế để Bạch Tuấn Nam trở lại Tập đoàn Bạch Thị
Có vụ hợp tác này, anh có thể ngăn chặn miệng của những người mang ý đồ riêng
“Không phải là quan hệ liên hôn thương nghiệp sao?” Phó Thần Hiên nhướng mày hỏi ngược lại.
Bạch Tuấn Nam bật cười: “Nghĩ gì vậy
Phùng Thiền biết tớ có bạn gái, tớ và cô ấy chỉ có thể xem như bạn bè.”
Phó Thần Hiên không3tỏ rõ ý kiến, bạn bè hay không không phải là một mình anh nói là được: “Tuấn Nam, hai chúng ta là bạn thì là bạn, nhưng nếu cậu dám lén lút làm chuyện gì ở sau lưng em gái tớ, đến lúc đó chúng ta không thể tiếp tục làm anh em được nữa đâu.” Nếu là chia tay một cách hòa bình, anh sẽ không nói nhiều, thế nhưng nếu Bạch Tuấn Nam dám làm chuyện có lỗi với Phó Thư Nghệ, nắm đấm của anh cũng không phải là thứ để trang trí.
“Thần Hiên, cậu xem tớ là ai chứ.” Bạch Tuấn Nam quăng cho anh một ánh mắt trợn trắng, sau đó cầm bình rượu lên cùng một cái: “Uống.” Dù bình rượu trên bàn khá nhiều, thế nhưng hai người họ cũng chẳng uống bao nhiêu
Vừa uống1được một bình, Phó Thần Hiên đã nhận được cuộc gọi của Cố Thanh Trúc
Cố Thanh Trúc lo anh làm khó dễ Bạch Tuấn Nam, thế nên mới cố ý gọi điện thoại đến để hỏi han
“Bên anh sắp xong rồi, lát nữa sẽ về
Em đi ngủ sớm đi.” Phó Thần Hiến căn dặn, giọng nói rất dịu dàng
“Ừm, anh sẽ về chỗ của ba mẹ..
Không đâu, anh sẽ gọi người đưa mình về.” Cúp điện thoại, Phó Thần Hiên cất điện thoại lại cẩn thận rồi mới cầm cái áo khoác của mình lên: “Hôm nay đến đây thôi, không uống nữa.” Bạch Tuấn Nam cười như không cười: “Còn chưa kết hôn đã biến thành thê nô rồi à?”.
Phó Thần Hiên vô cùng thản nhiên: “Thế nô chính là lời khen ngợi cao nhất dành cho đàn ông.” Bạch Tuấn Nam: “...” Đây là chuyện đáng để kiêu ngạo lắm sao? Còn vừa nói vừa tự hào nữa chứ
Thế nhưng sau này, khi Bạch Tuấn Nam cũng biến thành thê nô, bây giờ anh mới biết, đây thật sự là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo.
Phó Thần Hiên không về thẳng nhà họ Phó mà đến chỗ của Cố Thanh Trúc, còn ở đó rất lâu.
Anh buông Cố Thanh Trúc ra, lúc này cô mang khuôn mặt cười ửng đỏ, thở gấp, môi đỏ căng mềm và tươi đẹp, trông như vừa được tắm gió xuân
Phó Thần Hiên vùi đầu vào cổ cổ, đợi cho luồng dục vọng kia chìm xuống.
“Đợi đến lúc vết thương ở chân em khỏi thì chúng ta đính hôn nhé.” Phó Thần Hiên chậm rãi nói.
Cố Thanh Trúc hơi ngẩn ra, sau đó khẽ mỉm cười: “Được.” Thật3ra vết thương ngay chân cô đã đỡ hơn rất nhiều, cũng bỏ thạch cao ra rồi, chỉ tạm thời chưa đi nhanh được thôi.
“Anh nên đi rồi đó.” Cố Thanh Trúc nhẹ giọng nói, cô vỗ vào bàn tay đang đặt trên eo mình, tay của người này thật sự rất không thành thật, cứ nhích tới nhích lui
Phó Thần Hiên cảm nhận được cảm giác bóng loáng và trơn mịn đó vẫn còn lưu luyến: “Đêm nay anh ở lại đây nhé.” Cố Thanh Trúc đẩy anh ra: “Mau về nhà đi.”
Cảm giác dưới bàn tay biến mất, Phó Thần Hiến tiếc nuối nhìn tay mình, sau đó cảm thán một câu: “Thật muốn cưới em về nhà ngay.” Như thế thì anh không cần phải kìm nén sự yêu thích của mình dành cho cô nữa.
Cố Thanh Trúc lườm anh.
Phó9Thần Hiên cũng không ở lại lâu nữa, nhanh chóng ra về.
Sáng hôm sau, Phó Thần Hiên kết thúc công việc buổi sáng xong thì định đón Cố Thanh Trúc đi ăn cơm trưa chung
Nhưng vừa ra khỏi văn phòng, Phó Thần Hiên lại nhận được điện thoại của Lâm Tĩnh
Khi anh nhìn thấy màn hình biểu hiện như vậy còn sửng sốt một lát
Cẩn thận suy nghĩ lại, đã lâu rồi hai người họ chưa liên lạc với nhau, lúc Tết đến, quả thật anh cũng nhận được tin nhắn chúc Tết của Lâm Tĩnh, hai người còn nói mấy câu.
“Tĩnh Tĩnh.”
Lâm Tĩnh nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong đôi mắt tràn ngập sự bị thương: “Thần Hiên, buổi trưa cậu có rảnh không, tớ muốn mời cậu ăn một bữa.” “Tĩnh Tĩnh, xin lỗi
Trưa nay tớ đã có hẹn với người khác rồi, mai được không?” “Hẹn với bạn gái?” Lâm Tĩnh dò hỏi.
Phó Thần Hiên đáp lời: “Ừm.” Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy miệng mình đắng chát, cô mỉm cười: “Vậy trưa mai đi, tớ đến tìm cậu
Chúng ta tìm một nhà hàng gần công ty cậu là được, tớ có một số chuyện cần nói với cậu.” “Được.” Phó Thần Hiên đồng ý, anh không hỏi Lâm Tĩnh muốn tìm mình là vì chuyện gì
Nếu phải gặp mặt trực tiếp để nói, vậy thì chuyện này không thích hợp thảo luận qua điện thoại
Trưa hôm sau, lúc Lâm Tĩnh đến công ty, Phó Thần Hiên vẫn còn đang họp
Phó Thần Hiên ra khỏi phòng họp thì liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã muộn hơn thời gian hẹn nhau nửa tiếng: “Tĩnh Tĩnh, xin lỗi, khiến cậu phải đợi lâu rồi.” Lâm Tĩnh mỉm cười: “Cũng chưa chờ bao lâu, cậu làm việc xong rồi à? Nếu còn chưa kết thúc thì tớ có thể chờ thêm một lát, dù sau bây giờ tớ vẫn chưa đói lắm.”
Đã kết thúc rồi, tớ cất tài liệu xong là chúng ta có thể đi.”
Lâm Tĩnh gật đầu, đưa một cái túi trong tay mình cho anh: “Đây là đặc sản mà ba tớ bảo tớ mang cho cậu
Vốn tớ định đưa sớm rồi, thế nhưng vẫn không có thời gian rảnh.”
Phó Thần Hiên hơi khựng lại, sau đó mới nhận lấy: “Lần sau bảo chú không cần khác sáo làm gì, một mình cậu mang đến đây cũng nặng.”
“Cũng không nặng bao nhiêu
Ba đưa tớ đến nhà ga, đến đây thì tớ lại gọi xe, hoàn toàn không cần tớ phải cầm
Tớ nhớ lần trước cậu bảo vị này khá ngon.”
“Vậy giúp tớ nói một tiếng cảm ơn với chủ nhé.”
Phó Thần Hiên cầm đồ vào trong văn phòng, người ta đã mang đến rồi, lý nào lại bắt người ta phải mang về chứ
Lâm Tĩnh không vào trong, chỉ ở bên ngoài chờ anh.